46. Côn thịt của chú cọ mông em
Lục Hoài Dữ mua thêm nhà ở cách trường học của nàng không xa, đi phương tiện giao thông công cộng cũng chỉ mất tầm hai mươi phút, hắn tuyển mãi mới được chỗ ở chỉ vì để nàng tiện đi học.
Dì giúp việc đã sớm làm cơm xong, chóp mũi và hốc mắt Thẩm Minh Duyệt vẫn còn phiếm hồng, mắt to rũ xuống gảy cơm trong chén, bất tri bất giác cảm thấy thẹn thùng.
Lục Hoài Dữ liếc mắt nhìn nàng một cái, gắp một đũa củ sen cho nàng, nàng giống như bị chấn động ngẩng đầu lên, cũng không hề nhìn hắn đã nói cảm ơn.
“Cảm ơn chú.”
Hắn không nhịn được cười ra tiếng, cô gái nhỏ đang thẹn thùng đây mà.
Vành tai nàng cũng đỏ theo, xấu hổ buồn bực giận dỗi mà liếc mắt hắn một cái, con ngươi chứa sóng nước lóng lánh, câu dẫn vô cùng.
Lục Hoài Dữ cười, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai mềm mại của nàng.
Thẩm Minh Duyệt cảm thấy trong không khí ngập tràn bong bóng màu hồng, quá mức mỹ diệu không đủ chân thật.
Lục Hoài Dữ mới từ thành phố T trở về, có hơi mệt, đi tắm rửa một lát, sau đó ôm cô gái nhỏ trở về phòng ngủ.
Thẩm Minh Duyệt không có tiết học chiều nay, cuộn tròn trong khuỷu tay hắn, mặt gối ngực hắn, đôi mắt chớp chớp không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mặt trời buổi chiều đổ bóng, lười nhác chiếu xuyên qua rèm cửa, ánh sáng trong phòng tựa như muốn người ta lười biếng một chút.
Lục Hoài Dữ vỗ nhẹ vai nàng, hôn xuống đỉnh đầu nàng: “Duyệt Duyệt chưa buồn ngủ à?”
Giọng mũi ngập tràn sự mệt mỏi.
Thẩm Minh Duyệt vùi người sâu hơn vào lồng ngực hắn, như muốn nhập luôn cả người vào người chú, hai tay hai chân hóa thành dây leo quấn dọc người hắn.
Ngẩng đầu hôn lên yết hầu của hắn: “Chú mau ngủ đi.”
Hắn vội vàng trở về, trên cằm mọc một vòng râu lún phún vì không có thời gian rảnh để cạo, ngực Thẩm Minh Duyệt nhói đau.
Hắn thật sự là quá mệt nhọc, hô hấp dần trở nên đều đều rồi nặng nề ngủ, tay vẫn như cũ ôm eo nàng.
Thẩm Minh Duyệt nắm lấy bàn tay hắn để bên hông nghịch, chỉ chốc lát sau cũng mơ màng buồn ngủ, hai tay ngoắc lấy ngón tay hắn rồi thiếp đi.
Hai người thế nhưng ngoài ý muốn ngủ rất ngon.
Lục Hoài Dữ đã sớm tỉnh lại, phát hiện tay hắn bị cô gái nhỏ ngoắc lấy, hai đùi của nàng lọt thỏm vào giữa hai chân hắn, giống như muốn khảm cả người vào thân thể hắn.
Không nhịn được cười, lại có chút đau lòng.
Hôn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng khi ngủ, khóe miệng cười vẫn luôn không hạ xuống ngắm nàng ngủ ngon, thật cẩn thận nhấc cô gái nhỏ đang treo trên người hắn dời đi, rời giường ra khỏi phòng.
Chờ Thẩm Minh Duyệt tỉnh lại thì sắc trời đã tối, chú không còn trên giường, giấc ngủ buổi chiều này thật quá tốt, cả người cũng lười nhác hẳn, dường như vẫn ngủ chưa đủ, che miệng ngáp một cái.
Trước đây nàng lo lắng đề phòng, lo lắng chú không cần nàng, hiện tại chú từ T thị trở về gấp còn bày tỏ một hồi vói nàng như vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống, cả người nhẹ nhàng hẳn.
Xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra ngoài, tìm được chú đang hút thuốc gọi điện thoại trong thư phòng, hắn vẫy tay với nàng, Thẩm Minh Duyệt ngoan ngoãn đi qua.
Lục Hoài Dữ đang nói chuyện điện thoại với anh cả của hắn, thì trông thấy cô gái nhỏ với vẻ mặt vẫn chưa tỉnh ngủ, tầm mắt vừa dời xuống, mày không khỏi nhíu lại, bé gái lại quên đeo dép vào, trong phòng luôn mở điều hòa ổn định nhiệt độ, tuy rằng đang mùa hè nhưng sàn nhà vẫn tương đối lạnh.
Không đợi cô gái nhỏ đến gần, bàn tay to đã duỗi ra ôm nàng vào trong lồng ngực.
Thẩm Minh Duyệt mềm như bông tựa trong lồng ngực hắn, lần nữa ngáp một cái nho nhỏ.
Lục Hoài Dữ rít mạnh điếu thuốc lần cuối rồi dập thuốc đi, bàn tay to bao lấy chân nhỏ của nàng cọ xát, một tay đầy lạnh lẽo.
“Ừm, em sẽ mau chóng làm tốt.”
Nàng cọ trong lòng hắn, Lục Hoài Dữ thấy nàng dính người tựa như con mèo nhỏ mà trong lòng yêu chịu không được.
Hàn huyên với anh trai vài câu xong liền cắt đứt điện thoại.
“Cục cưng của chú tỉnh ngủ chưa nào?”
Ngón tay khều cằm nàng, giống như nựng mèo.
Nàng mềm mại dạ một tiếng, khuôn mặt nhỏ yêu kiều cọ cọ ngực hắn.
Lục Hoài Dữ nâng đầu nàng lên rồi hôn xuống đôi môi nhỏ hồng nhuận của nàng, cái miệng này vẫn cứ ngọt như thế, hắn dợt một vòng trong khoang miệng nàng, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng liếm mút.
“Ưm ưm… Chú…”
Thẩm Minh Duyệt ưm ra tiếng, trong miệng chú còn mùi thuốc lá mát lạnh, không quá nồng, nhưng vẫn hun nàng đến mức đầu choáng váng, chỉ biết hé miệng mặc hắn ăn, đầu lưỡi nhỏ xấu hổ đón ý hùa theo hắn.
Hai người đã lâu rồi chưa thân thiết, nội tâm xao động không thôi, cực kỳ khát vọng.
Huống chi hiện tại hiểu lầm đã được nói rõ, tâm ý cũng đã biểu lộ, lại càng hết sức triền miên, gắn bó như môi với răng, trao đổi nước bọt, hôn đến dừng không được.
Lục Hoài Dữ ngậm lấy đầu lưỡi của nàng, ăn thế nào cũng không thấy đủ, trong khoảnh khắc nảy sinh ý niệm ác độc muốn cắn đứt nó rồi nuốt vào trong miệng, nhưng lý trí nghe thấy cô gái nhỏ thở nhẹ liền thu hồi ác ý, hung hăng cắn xuống đầu lưỡi của nàng mới chịu buông ra.
Má nàng đỏ bừng, con ngươi tựa như hồ nước xuân, hai mắt thật sự càng lúc càng câu dẫn người.
Ngón tay Lục Hoài Dữ khẽ vuốt mí mắt nàng, một tay khác trượt vào áo nàng sờ soạng.
Mới vừa rời giường, nàng không mặc nội y, Lục Hoài Dữ không hề gặp trở ngại nâng một bầu vú non mềm vuốt ve, bầu vú đàn hồi bị bàn tay to của hắn dùng sức xoa nắn.
Thẩm Minh Duyệt không nhịn được cong eo, đẩy vú vào trong tay hắn, mông nàng ngồi trên gậy thịt, nó nằm bên dưới càng lúc càng cứng, cảm giác cộm khiến nàng khó chịu.
Nàng làm nũng oán trách nói, “Côn thịt của chú cọ mông em.”
Rước lấy một tiếng cười nhẹ của hắn, mặt Thẩm Minh Duyệt càng thêm đỏ, cố gắng nhịn xuống thẹn thùng kéo quần chú xuống.
Xê dịch mông, gậy thịt không còn trở ngại bật ra từ giữa hai chân nàng, hung ác chỉ thẳng vào nàng.
Lục Hoài Dữ nhéo núm vú nhỏ giữa hai ngón tay chơi đùa.
“Duyệt Duyệt, cục cưng của chú, mau nắm nắm nó, nó rất nhớ em đó.”
Còn không phải sao, cự vật dữ tợn đối diện cô gái nhỏ rỉ nước, được một bàn tay nhỏ non mềm của nàng cầm mà đã không ngừng rung động, khó dằn nổi lòng muốn vùi vào tiểu huyệt quen thuộc của nó.
Một tay Lục Hoài Dữ cởi áo nàng ra, hai bầu vú lộ ra không ngừng run rẩy, núm vú run run chọc đỏ con mắt hắn.
Vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn của nàng, liếm láp bầu vú của nàng, giờ phút này Lục Hoài Dữ thế nhưng trở nên sắc tình hơn hẳn, từng ngụm từng ngụm ăn vú nàng, phát ra tiếng mút tấm tắc.
Khuôn mặt tuấn dật dịu dàng của hắn áp vào vú nàng, đỉnh mũi cao thẳng đang cọ với núm vú, dùng sức ăn vú của nàng.
Thẩm Minh Duyệt thít bụng, phía dưới như có một cột nước nóng trào ra, đã lâu không được chú chạm vào, hiện tại mẫn cảm đến chịu không nỗi, “em gái” không ngừng khép rồi mở, tê ngứa trống rỗng, nhu cầu cấp bách muốn hắn tới lấp đầy.
Lúc sau ngửa đầu, hai tay nắm cự vật của chú lên lên xuống xuống, gậy thịt trong tay nàng không ngừng trướng lớn hơn, độ ấm cũng càng lúc càng cao, đáy lòng Thẩm Minh Duyệt có chút sợ hãi.
Lục Hoài Dữ mua thêm nhà ở cách trường học của nàng không xa, đi phương tiện giao thông công cộng cũng chỉ mất tầm hai mươi phút, hắn tuyển mãi mới được chỗ ở chỉ vì để nàng tiện đi học.
Dì giúp việc đã sớm làm cơm xong, chóp mũi và hốc mắt Thẩm Minh Duyệt vẫn còn phiếm hồng, mắt to rũ xuống gảy cơm trong chén, bất tri bất giác cảm thấy thẹn thùng.
Lục Hoài Dữ liếc mắt nhìn nàng một cái, gắp một đũa củ sen cho nàng, nàng giống như bị chấn động ngẩng đầu lên, cũng không hề nhìn hắn đã nói cảm ơn.
“Cảm ơn chú.”
Hắn không nhịn được cười ra tiếng, cô gái nhỏ đang thẹn thùng đây mà.
Vành tai nàng cũng đỏ theo, xấu hổ buồn bực giận dỗi mà liếc mắt hắn một cái, con ngươi chứa sóng nước lóng lánh, câu dẫn vô cùng.
Lục Hoài Dữ cười, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai mềm mại của nàng.
Thẩm Minh Duyệt cảm thấy trong không khí ngập tràn bong bóng màu hồng, quá mức mỹ diệu không đủ chân thật.
Lục Hoài Dữ mới từ thành phố T trở về, có hơi mệt, đi tắm rửa một lát, sau đó ôm cô gái nhỏ trở về phòng ngủ.
Thẩm Minh Duyệt không có tiết học chiều nay, cuộn tròn trong khuỷu tay hắn, mặt gối ngực hắn, đôi mắt chớp chớp không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mặt trời buổi chiều đổ bóng, lười nhác chiếu xuyên qua rèm cửa, ánh sáng trong phòng tựa như muốn người ta lười biếng một chút.
Lục Hoài Dữ vỗ nhẹ vai nàng, hôn xuống đỉnh đầu nàng: “Duyệt Duyệt chưa buồn ngủ à?”
Giọng mũi ngập tràn sự mệt mỏi.
Thẩm Minh Duyệt vùi người sâu hơn vào lồng ngực hắn, như muốn nhập luôn cả người vào người chú, hai tay hai chân hóa thành dây leo quấn dọc người hắn.
Ngẩng đầu hôn lên yết hầu của hắn: “Chú mau ngủ đi.”
Hắn vội vàng trở về, trên cằm mọc một vòng râu lún phún vì không có thời gian rảnh để cạo, ngực Thẩm Minh Duyệt nhói đau.
Hắn thật sự là quá mệt nhọc, hô hấp dần trở nên đều đều rồi nặng nề ngủ, tay vẫn như cũ ôm eo nàng.
Thẩm Minh Duyệt nắm lấy bàn tay hắn để bên hông nghịch, chỉ chốc lát sau cũng mơ màng buồn ngủ, hai tay ngoắc lấy ngón tay hắn rồi thiếp đi.
Hai người thế nhưng ngoài ý muốn ngủ rất ngon.
Lục Hoài Dữ đã sớm tỉnh lại, phát hiện tay hắn bị cô gái nhỏ ngoắc lấy, hai đùi của nàng lọt thỏm vào giữa hai chân hắn, giống như muốn khảm cả người vào thân thể hắn.
Không nhịn được cười, lại có chút đau lòng.
Hôn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng khi ngủ, khóe miệng cười vẫn luôn không hạ xuống ngắm nàng ngủ ngon, thật cẩn thận nhấc cô gái nhỏ đang treo trên người hắn dời đi, rời giường ra khỏi phòng.
Chờ Thẩm Minh Duyệt tỉnh lại thì sắc trời đã tối, chú không còn trên giường, giấc ngủ buổi chiều này thật quá tốt, cả người cũng lười nhác hẳn, dường như vẫn ngủ chưa đủ, che miệng ngáp một cái.
Trước đây nàng lo lắng đề phòng, lo lắng chú không cần nàng, hiện tại chú từ T thị trở về gấp còn bày tỏ một hồi vói nàng như vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống, cả người nhẹ nhàng hẳn.
Xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra ngoài, tìm được chú đang hút thuốc gọi điện thoại trong thư phòng, hắn vẫy tay với nàng, Thẩm Minh Duyệt ngoan ngoãn đi qua.
Lục Hoài Dữ đang nói chuyện điện thoại với anh cả của hắn, thì trông thấy cô gái nhỏ với vẻ mặt vẫn chưa tỉnh ngủ, tầm mắt vừa dời xuống, mày không khỏi nhíu lại, bé gái lại quên đeo dép vào, trong phòng luôn mở điều hòa ổn định nhiệt độ, tuy rằng đang mùa hè nhưng sàn nhà vẫn tương đối lạnh.
Không đợi cô gái nhỏ đến gần, bàn tay to đã duỗi ra ôm nàng vào trong lồng ngực.
Thẩm Minh Duyệt mềm như bông tựa trong lồng ngực hắn, lần nữa ngáp một cái nho nhỏ.
Lục Hoài Dữ rít mạnh điếu thuốc lần cuối rồi dập thuốc đi, bàn tay to bao lấy chân nhỏ của nàng cọ xát, một tay đầy lạnh lẽo.
“Ừm, em sẽ mau chóng làm tốt.”
Nàng cọ trong lòng hắn, Lục Hoài Dữ thấy nàng dính người tựa như con mèo nhỏ mà trong lòng yêu chịu không được.
Hàn huyên với anh trai vài câu xong liền cắt đứt điện thoại.
“Cục cưng của chú tỉnh ngủ chưa nào?”
Ngón tay khều cằm nàng, giống như nựng mèo.
Nàng mềm mại dạ một tiếng, khuôn mặt nhỏ yêu kiều cọ cọ ngực hắn.
Lục Hoài Dữ nâng đầu nàng lên rồi hôn xuống đôi môi nhỏ hồng nhuận của nàng, cái miệng này vẫn cứ ngọt như thế, hắn dợt một vòng trong khoang miệng nàng, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng liếm mút.
“Ưm ưm… Chú…”
Thẩm Minh Duyệt ưm ra tiếng, trong miệng chú còn mùi thuốc lá mát lạnh, không quá nồng, nhưng vẫn hun nàng đến mức đầu choáng váng, chỉ biết hé miệng mặc hắn ăn, đầu lưỡi nhỏ xấu hổ đón ý hùa theo hắn.
Hai người đã lâu rồi chưa thân thiết, nội tâm xao động không thôi, cực kỳ khát vọng.
Huống chi hiện tại hiểu lầm đã được nói rõ, tâm ý cũng đã biểu lộ, lại càng hết sức triền miên, gắn bó như môi với răng, trao đổi nước bọt, hôn đến dừng không được.
Lục Hoài Dữ ngậm lấy đầu lưỡi của nàng, ăn thế nào cũng không thấy đủ, trong khoảnh khắc nảy sinh ý niệm ác độc muốn cắn đứt nó rồi nuốt vào trong miệng, nhưng lý trí nghe thấy cô gái nhỏ thở nhẹ liền thu hồi ác ý, hung hăng cắn xuống đầu lưỡi của nàng mới chịu buông ra.
Má nàng đỏ bừng, con ngươi tựa như hồ nước xuân, hai mắt thật sự càng lúc càng câu dẫn người.
Ngón tay Lục Hoài Dữ khẽ vuốt mí mắt nàng, một tay khác trượt vào áo nàng sờ soạng.
Mới vừa rời giường, nàng không mặc nội y, Lục Hoài Dữ không hề gặp trở ngại nâng một bầu vú non mềm vuốt ve, bầu vú đàn hồi bị bàn tay to của hắn dùng sức xoa nắn.
Thẩm Minh Duyệt không nhịn được cong eo, đẩy vú vào trong tay hắn, mông nàng ngồi trên gậy thịt, nó nằm bên dưới càng lúc càng cứng, cảm giác cộm khiến nàng khó chịu.
Nàng làm nũng oán trách nói, “Côn thịt của chú cọ mông em.”
Rước lấy một tiếng cười nhẹ của hắn, mặt Thẩm Minh Duyệt càng thêm đỏ, cố gắng nhịn xuống thẹn thùng kéo quần chú xuống.
Xê dịch mông, gậy thịt không còn trở ngại bật ra từ giữa hai chân nàng, hung ác chỉ thẳng vào nàng.
Lục Hoài Dữ nhéo núm vú nhỏ giữa hai ngón tay chơi đùa.
“Duyệt Duyệt, cục cưng của chú, mau nắm nắm nó, nó rất nhớ em đó.”
Còn không phải sao, cự vật dữ tợn đối diện cô gái nhỏ rỉ nước, được một bàn tay nhỏ non mềm của nàng cầm mà đã không ngừng rung động, khó dằn nổi lòng muốn vùi vào tiểu huyệt quen thuộc của nó.
Một tay Lục Hoài Dữ cởi áo nàng ra, hai bầu vú lộ ra không ngừng run rẩy, núm vú run run chọc đỏ con mắt hắn.
Vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn của nàng, liếm láp bầu vú của nàng, giờ phút này Lục Hoài Dữ thế nhưng trở nên sắc tình hơn hẳn, từng ngụm từng ngụm ăn vú nàng, phát ra tiếng mút tấm tắc.
Khuôn mặt tuấn dật dịu dàng của hắn áp vào vú nàng, đỉnh mũi cao thẳng đang cọ với núm vú, dùng sức ăn vú của nàng.
Thẩm Minh Duyệt thít bụng, phía dưới như có một cột nước nóng trào ra, đã lâu không được chú chạm vào, hiện tại mẫn cảm đến chịu không nỗi, “em gái” không ngừng khép rồi mở, tê ngứa trống rỗng, nhu cầu cấp bách muốn hắn tới lấp đầy.
Lúc sau ngửa đầu, hai tay nắm cự vật của chú lên lên xuống xuống, gậy thịt trong tay nàng không ngừng trướng lớn hơn, độ ấm cũng càng lúc càng cao, đáy lòng Thẩm Minh Duyệt có chút sợ hãi.
/60
|