Mấy ngày tiếp theo tuyết cũng không rơi ít hơn là mấy, Đồng Đồng không được ra ngoài nên tâm trạng uể oải đến phát điên, lôi kéo Thẩm Minh Duyệt vào phòng xem phim điện ảnh ở khách sạn.
Những lúc Lục Hoài Dữ chơi mạt chược cùng nhóm bạn, Thẩm Minh Duyệt sẽ ngồi bên cạnh hắn, cầm tay hắn chơi, cũng không thấy chán, có thể ngồi chơi ngón tay hắn cả một ngày, an an tĩnh tĩnh không nháo, dính người lại ngoan ngoãn.
Hàn Huân trêu đùa, ném ra một thẻ bài, “Cô con gái này của lão Lục cậu thật là dính người.”
Anh bị Lục Hoài Dữ ăn đến thua đậm, hôm nay Lục Hoài Dữ chơi mát tay thật, tất cả tiền thắng đưa cho Thẩm Minh Duyệt tiêu vặt.
Nhưng Thẩm Minh Duyệt không cần.
Hàn Huân lại thêm một câu, “Cô gái nhỏ, đây là ba em cho em tiền tiêu
vặt, mau cầm đi.”
Thẩm Minh Duyệt nhìn Hàn Huân, “Chú không có già.”
Nàng vừa hiền lại vừa nghe lời, hiện tại bởi vì người khác trêu chọc chú của nàng, nàng lập tức xù lông.
Lục Hoài Dữ cười sờ sờ đầu nàng.
Đáp lại lời Hàn Huân, “Được rồi, đừng có chọc cô bé nữa.”
Kì nghỉ của Lục Hoài Dữ ít đến đáng thương, mấy ngày nay vẫn luôn có văn kiện được gửi đến, sau khi trở về còn có một đống chuyện lớn chờ hắn xử lý, nhất là năm trước có khi vội đến chân không chạm đất, thường xuyên trong bộ dáng râu ria xồm xàm, nhưng như vậy lại càng có vẻ trầm ổn.
Lục Hoài Dữ không để râu nhìn rất trẻ tuổi, hiện tại cằm hắn phủ một vòng đen mờ nên có thể nhìn ra được người đàn ông này đã có tuổi, bởi vì thường xuyên bận việc nên mới để thế này, mày luôn nhíu chặt, nhưng hắn lớn lên đã đẹp sẵn rồi, đỉnh mày đậm màu, mũi thẳng tắp, cằm kiên nghị, khí phách sắc bén nhưng vẫn mang chút không đường hoàng.
Người đàn ông trưởng thành được ví tựa như một bình rượu tinh khiết và thơm nồng, bé gái không cần đợi đến khi được nhấm rượu, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đã có thể say, bị hun đến ửng đỏ mặt, trong lòng hoảng loạn nôn nao.
Lục Hoài Dữ phải về thành phố ăn tết, Thẩm Minh Duyệt lại muốn ở chỗ này đón Tết cùng mẹ, hai người phải tách ra một khoảng thời gian, tâm tình Thẩm Minh Duyệt buồn bực, dán bên người hắn đã thành thói quen, giống như việc ăn cơm uống nước hằng ngày.
Cho nên buổi tối cực kỳ dính lấy Lục Hoài Dữ, bị hắn lăn lộn đến nước
mắt lưng tròng nhưng vẫn ôm eo hắn, huyệt nhỏ mở ra nghênh hợp bị hắn làm đến sưng đỏ, chào đón tiểu Lục của hắn, rồi bị hắn đâm đến rên rỉ.
Một bên mềm mại gọi, “Chú… chú.”
Dính người cực kỳ, giọng điệu nũng nịu mềm mại lại non nớt, tiếng gọi khiến máu Lục Hoài Dữ sôi trào, mỗi lần đều khống chế không được, muốn lăn lộn nàng đến chết, muốn nhuộm toàn thân nàng đầy vết xanh tím.
Lục Hoài Dữ về đến nhà cũng vội, ăn tết thì có rất nhiều bữa tiệc xã giao.
Hắn là con út, mấy người anh người chị trước hắn đều hơn hắn đến mười tuổi, từ nhỏ Lục Hoài Dữ bị các anh chị nhà mình coi như đứa trẻ mà nuôi, cháu trai lớn nhất của hắn chỉ kém hắn hai tuổi, đã sớm kết hôn sinh con.
Mẹ Lục mỗi lần thấy hắn đều nhắc mãi, vì sao vẫn chưa chịu tìm bạn gái kết hôn, đến chắt trai bà cũng có rồi, nhưng đứa nhỏ này dù có tuổi rồi nhưng lại chưa có nổi mối hôn sự nào, thừa dịp ăn tết phải bố trí cho hắn bốn năm buổi xem mắt.
Lục Hoài Dữ đương nhiên không chịu đi, nhưng lại bị mẹ Lục tóm được, bà cực lực nhắc mãi mỗi một vấn đề.
Con trai lớn tuổi luôn là nỗi lòng của bà, mẹ Lục biết hắn tính tình quật cường cũng không quản được hắn, chỉ là đau lòng hắn không có ai bên cạnh chăm sóc.
Thẩm Minh Duyệt và mẹ Thẩm ăn tết ở bệnh viện, tiếng chuông đồng hồ vừa vang lên, nàng gấp rút gửi tin nhắn cho Lục Hoài Dữ, “Chú, năm mới vui vẻ!”
Chỉ chốc lát sau liền nhận được tin nhắn trả lời của hắn, “Duyệt Duyệt, năm mới vui vẻ.”
Thẩm Minh Duyệt đi ra hành lang bệnh viện để nghe điện thoại của hắn, bên kia rất an tĩnh, không giống bên này có tiếng nổ của pháo hoa.
Thẩm Minh Duyệt mím miệng cười, ngay sau đó khóe miệng lại xị xuống, rất muốn được gặp hắn.
Lục Hoài Dữ tránh ở trong phòng hút thuốc, nghe thấy tiếng pháo vang lên bên đầu dây của nàng, hồi lâu không nghe thấy tiếng nàng đáp.
“Sao không nói lời nào?”
“Dạ… Chú.”
Cô gái nhỏ giọng kêu, Lục Hoài Dữ nghe không rõ lắm, nhưng vẫn nghe ra được nàng không vui.
Nếu nàng ở bên người hắn, Lục Hoài Dữ khẳng định bế nàng lên đùi hỏi han cẩn thận, hắn cũng không thể tưởng được chính mình lại có loại kiên nhẫn này, nhưng đối với cô gái nhỏ, hắn cực kỳ săn sóc.
“Duyệt Duyệt sao vậy?”
Tay Thẩm Minh Duyệt nắm chặt lang can ấp úng hỏi, “Chú còn ở bên ấy lâu không?”
Lục Hoài Dữ cười, “Duyệt Duyệt nhớ chú à?”
Thẩm Minh Duyệt mím môi, “Vâng ạ.”
Lục Hoài Dữ mỗi việc nghĩ rằng mình sẽ nhớ cô gái nhỏ, nên vốn dĩ muốn dẫn nàng cùng nhau trở về đây, nhưng nghĩ lại nàng cần cùng mẹ nàng ăn tết.
Mang nàng tới sẽ bị mẹ hắn bắt lấy hỏi đông hỏi tây, cô gái nhỏ da mặt mỏng, khẳng định sẽ bị hỏi đến hoảng, trong nhà lại thiếu bé nữ, cô gái nhỏ vừa ngoan lại nghe lời, mẹ hắn thấy nàng khẳng định sẽ rất thích.
Đến rằm, Lục Hoài Dữ mới trở về.
Thẩm Minh Duyệt còn mấy ngày nữa là khai giảng, lúc này đang cùng Đồng Đồng ở bên ngoài đi dạo phố, thì nhận được điện thoại của hắn, “Duyệt Duyệt, em đang ở đâu?”
“Chú, a? Em ở quảng trường Thời Đại, cùng Đồng Đồng đi dạo phố “
“Ở đó chờ một lát, chú qua đi cùng em.”
Với Thẩm Minh Duyệt đây chính là một phần quà lớn, phản ứng có chút chậm vài giây, “A? A! Chú, chú đã về rồi?”
Lục Hoài Dữ nghe được cô gái nhỏ hoan hô nhảy nhót liền dặn dò, “Ừ, ở yên đó đợi chú đến.”
Cúp điện thoại, khóe miệng Thẩm Minh Duyệt còn nhuộm ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn cười vui vẻ.
Đồng Đồng nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, “Chậc chậc chậc, chú của cậu trở lại làm cậu vui vẻ đến vậy à?”
“Chứ sao nữa.” Thẩm Minh Duyệt gật đầu, là thật sự vui vẻ.
Đồng Đồng thò lại gần hỏi, “Ai, Duyệt Duyệt, mình hỏi cậu, cậu thật sự thích chú Lục đó à?”
Thẩm Minh Duyệt vén lọn tóc bị rơi xuống ra sau tai, không chút do dự cười trả lời, “Thích, thích đến không dừng được.”
Khuôn mặt nhỏ xấu hổ hồng hồng, con ngươi híp lại cong thành hình trăng non, mắt như chứa ánh nước.
Đồng Đồng tuy rằng tùy tiện, nhưng bởi vì gia đình đơn than, tâm tư nhiên rất mẫn cảm, nhìn thấy bộ dáng này của Duyệt Duyệt đương nhiên biết nàng đã bị hãm sâu, cũng không biết ý chú Lục bên kia ra sao, cách nàng khá nhiều tuổi, chính là tình yêu trâu già gặm cỏ non.
Chuyện Thẩm Minh Duyệt yêu đương nếu bị các nam sinh trong trường nàng biết thì bọn hắn sẽ thật thương tâm, đặc biệt là Chu Hạo, còn chưa kịp bắt đầu đã mất cơ hội.
Cùng Thẩm Minh Duyệt chờ Lục Hoài Dữ đến thì Đồng Đồng liền đi, Thẩm Minh Duyệt nói muốn tiễn, cô ấy nói không cần.
Đồng Đồng phất tay với Thẩm Minh Duyệt, “Làm ơn, Tết nhất không cần ngược đãi cẩu độc thân.”
Cô đã đủ thảm rồi, ở nhà thì bị ba cô và chị Thấm nhồi thứ thức ăn này đủ rồi, không cần cho ăn thêm đâu.
Những lúc Lục Hoài Dữ chơi mạt chược cùng nhóm bạn, Thẩm Minh Duyệt sẽ ngồi bên cạnh hắn, cầm tay hắn chơi, cũng không thấy chán, có thể ngồi chơi ngón tay hắn cả một ngày, an an tĩnh tĩnh không nháo, dính người lại ngoan ngoãn.
Hàn Huân trêu đùa, ném ra một thẻ bài, “Cô con gái này của lão Lục cậu thật là dính người.”
Anh bị Lục Hoài Dữ ăn đến thua đậm, hôm nay Lục Hoài Dữ chơi mát tay thật, tất cả tiền thắng đưa cho Thẩm Minh Duyệt tiêu vặt.
Nhưng Thẩm Minh Duyệt không cần.
Hàn Huân lại thêm một câu, “Cô gái nhỏ, đây là ba em cho em tiền tiêu
vặt, mau cầm đi.”
Thẩm Minh Duyệt nhìn Hàn Huân, “Chú không có già.”
Nàng vừa hiền lại vừa nghe lời, hiện tại bởi vì người khác trêu chọc chú của nàng, nàng lập tức xù lông.
Lục Hoài Dữ cười sờ sờ đầu nàng.
Đáp lại lời Hàn Huân, “Được rồi, đừng có chọc cô bé nữa.”
Kì nghỉ của Lục Hoài Dữ ít đến đáng thương, mấy ngày nay vẫn luôn có văn kiện được gửi đến, sau khi trở về còn có một đống chuyện lớn chờ hắn xử lý, nhất là năm trước có khi vội đến chân không chạm đất, thường xuyên trong bộ dáng râu ria xồm xàm, nhưng như vậy lại càng có vẻ trầm ổn.
Lục Hoài Dữ không để râu nhìn rất trẻ tuổi, hiện tại cằm hắn phủ một vòng đen mờ nên có thể nhìn ra được người đàn ông này đã có tuổi, bởi vì thường xuyên bận việc nên mới để thế này, mày luôn nhíu chặt, nhưng hắn lớn lên đã đẹp sẵn rồi, đỉnh mày đậm màu, mũi thẳng tắp, cằm kiên nghị, khí phách sắc bén nhưng vẫn mang chút không đường hoàng.
Người đàn ông trưởng thành được ví tựa như một bình rượu tinh khiết và thơm nồng, bé gái không cần đợi đến khi được nhấm rượu, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đã có thể say, bị hun đến ửng đỏ mặt, trong lòng hoảng loạn nôn nao.
Lục Hoài Dữ phải về thành phố ăn tết, Thẩm Minh Duyệt lại muốn ở chỗ này đón Tết cùng mẹ, hai người phải tách ra một khoảng thời gian, tâm tình Thẩm Minh Duyệt buồn bực, dán bên người hắn đã thành thói quen, giống như việc ăn cơm uống nước hằng ngày.
Cho nên buổi tối cực kỳ dính lấy Lục Hoài Dữ, bị hắn lăn lộn đến nước
mắt lưng tròng nhưng vẫn ôm eo hắn, huyệt nhỏ mở ra nghênh hợp bị hắn làm đến sưng đỏ, chào đón tiểu Lục của hắn, rồi bị hắn đâm đến rên rỉ.
Một bên mềm mại gọi, “Chú… chú.”
Dính người cực kỳ, giọng điệu nũng nịu mềm mại lại non nớt, tiếng gọi khiến máu Lục Hoài Dữ sôi trào, mỗi lần đều khống chế không được, muốn lăn lộn nàng đến chết, muốn nhuộm toàn thân nàng đầy vết xanh tím.
Lục Hoài Dữ về đến nhà cũng vội, ăn tết thì có rất nhiều bữa tiệc xã giao.
Hắn là con út, mấy người anh người chị trước hắn đều hơn hắn đến mười tuổi, từ nhỏ Lục Hoài Dữ bị các anh chị nhà mình coi như đứa trẻ mà nuôi, cháu trai lớn nhất của hắn chỉ kém hắn hai tuổi, đã sớm kết hôn sinh con.
Mẹ Lục mỗi lần thấy hắn đều nhắc mãi, vì sao vẫn chưa chịu tìm bạn gái kết hôn, đến chắt trai bà cũng có rồi, nhưng đứa nhỏ này dù có tuổi rồi nhưng lại chưa có nổi mối hôn sự nào, thừa dịp ăn tết phải bố trí cho hắn bốn năm buổi xem mắt.
Lục Hoài Dữ đương nhiên không chịu đi, nhưng lại bị mẹ Lục tóm được, bà cực lực nhắc mãi mỗi một vấn đề.
Con trai lớn tuổi luôn là nỗi lòng của bà, mẹ Lục biết hắn tính tình quật cường cũng không quản được hắn, chỉ là đau lòng hắn không có ai bên cạnh chăm sóc.
Thẩm Minh Duyệt và mẹ Thẩm ăn tết ở bệnh viện, tiếng chuông đồng hồ vừa vang lên, nàng gấp rút gửi tin nhắn cho Lục Hoài Dữ, “Chú, năm mới vui vẻ!”
Chỉ chốc lát sau liền nhận được tin nhắn trả lời của hắn, “Duyệt Duyệt, năm mới vui vẻ.”
Thẩm Minh Duyệt đi ra hành lang bệnh viện để nghe điện thoại của hắn, bên kia rất an tĩnh, không giống bên này có tiếng nổ của pháo hoa.
Thẩm Minh Duyệt mím miệng cười, ngay sau đó khóe miệng lại xị xuống, rất muốn được gặp hắn.
Lục Hoài Dữ tránh ở trong phòng hút thuốc, nghe thấy tiếng pháo vang lên bên đầu dây của nàng, hồi lâu không nghe thấy tiếng nàng đáp.
“Sao không nói lời nào?”
“Dạ… Chú.”
Cô gái nhỏ giọng kêu, Lục Hoài Dữ nghe không rõ lắm, nhưng vẫn nghe ra được nàng không vui.
Nếu nàng ở bên người hắn, Lục Hoài Dữ khẳng định bế nàng lên đùi hỏi han cẩn thận, hắn cũng không thể tưởng được chính mình lại có loại kiên nhẫn này, nhưng đối với cô gái nhỏ, hắn cực kỳ săn sóc.
“Duyệt Duyệt sao vậy?”
Tay Thẩm Minh Duyệt nắm chặt lang can ấp úng hỏi, “Chú còn ở bên ấy lâu không?”
Lục Hoài Dữ cười, “Duyệt Duyệt nhớ chú à?”
Thẩm Minh Duyệt mím môi, “Vâng ạ.”
Lục Hoài Dữ mỗi việc nghĩ rằng mình sẽ nhớ cô gái nhỏ, nên vốn dĩ muốn dẫn nàng cùng nhau trở về đây, nhưng nghĩ lại nàng cần cùng mẹ nàng ăn tết.
Mang nàng tới sẽ bị mẹ hắn bắt lấy hỏi đông hỏi tây, cô gái nhỏ da mặt mỏng, khẳng định sẽ bị hỏi đến hoảng, trong nhà lại thiếu bé nữ, cô gái nhỏ vừa ngoan lại nghe lời, mẹ hắn thấy nàng khẳng định sẽ rất thích.
Đến rằm, Lục Hoài Dữ mới trở về.
Thẩm Minh Duyệt còn mấy ngày nữa là khai giảng, lúc này đang cùng Đồng Đồng ở bên ngoài đi dạo phố, thì nhận được điện thoại của hắn, “Duyệt Duyệt, em đang ở đâu?”
“Chú, a? Em ở quảng trường Thời Đại, cùng Đồng Đồng đi dạo phố “
“Ở đó chờ một lát, chú qua đi cùng em.”
Với Thẩm Minh Duyệt đây chính là một phần quà lớn, phản ứng có chút chậm vài giây, “A? A! Chú, chú đã về rồi?”
Lục Hoài Dữ nghe được cô gái nhỏ hoan hô nhảy nhót liền dặn dò, “Ừ, ở yên đó đợi chú đến.”
Cúp điện thoại, khóe miệng Thẩm Minh Duyệt còn nhuộm ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn cười vui vẻ.
Đồng Đồng nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, “Chậc chậc chậc, chú của cậu trở lại làm cậu vui vẻ đến vậy à?”
“Chứ sao nữa.” Thẩm Minh Duyệt gật đầu, là thật sự vui vẻ.
Đồng Đồng thò lại gần hỏi, “Ai, Duyệt Duyệt, mình hỏi cậu, cậu thật sự thích chú Lục đó à?”
Thẩm Minh Duyệt vén lọn tóc bị rơi xuống ra sau tai, không chút do dự cười trả lời, “Thích, thích đến không dừng được.”
Khuôn mặt nhỏ xấu hổ hồng hồng, con ngươi híp lại cong thành hình trăng non, mắt như chứa ánh nước.
Đồng Đồng tuy rằng tùy tiện, nhưng bởi vì gia đình đơn than, tâm tư nhiên rất mẫn cảm, nhìn thấy bộ dáng này của Duyệt Duyệt đương nhiên biết nàng đã bị hãm sâu, cũng không biết ý chú Lục bên kia ra sao, cách nàng khá nhiều tuổi, chính là tình yêu trâu già gặm cỏ non.
Chuyện Thẩm Minh Duyệt yêu đương nếu bị các nam sinh trong trường nàng biết thì bọn hắn sẽ thật thương tâm, đặc biệt là Chu Hạo, còn chưa kịp bắt đầu đã mất cơ hội.
Cùng Thẩm Minh Duyệt chờ Lục Hoài Dữ đến thì Đồng Đồng liền đi, Thẩm Minh Duyệt nói muốn tiễn, cô ấy nói không cần.
Đồng Đồng phất tay với Thẩm Minh Duyệt, “Làm ơn, Tết nhất không cần ngược đãi cẩu độc thân.”
Cô đã đủ thảm rồi, ở nhà thì bị ba cô và chị Thấm nhồi thứ thức ăn này đủ rồi, không cần cho ăn thêm đâu.
/60
|