Bọn họ ở phòng ăn ăn xong cơm chiều, người phục vụ đẩy một chiếc xe con đi đến, bên trên đặt một ổ bánh kem và nến.
Thẩm Minh Duyệt còn chưa kịp phản ứng lại, hôm nay là sinh nhật ai sao.
Đến khi Đồng Đồng ôm nàng hoan hô, “Tiểu tiên nữ Duyệt Duyệt, sinh nhật vui vẻ!”
Rồi lôi kéo nàng đi đến phía trước bánh kem, mọi người đứng thành một vòng tròn, tươi cười chúc nàng sinh nhật vui vẻ.
Thẩm Minh Duyệt ngơ ngác nhìn về phía Lục Hoài Dữ, ánh nến lập loè, khuôn mặt tuấn lãng của hắn được mạ một tầng ánh sáng, ánh mắt giống như ngôi sao đang tỏa sáng, cười với nàng nói, “Duyệt Duyệt, sinh nhật vui vẻ.”
Khóe miệng phác hoạ ý cười, bị ánh nến rọi đến ấm áp, hắn không cạo râu, so với ngày thường bớt đi một chút phong thái lạnh lùng.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi thành thục cơ trí, khí chất đặc biệt trên người được thời gian mài giũa thành mị lực, thận trọng lại phong độ, năm tháng qua đi, thêm vào rất nhiều thứ tuổi trẻ không có, quả thực là hormone chín mùi, đủ để mê hoặc một bé gái hơn mười tuổi.
Tim Thẩm Minh Duyệt đập lỡ một nhịp, lúc sau thì đập càng thêm dồn dập.
Đồng Đồng nói, “Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, mau ước đi rồi thổi nến.”
Thẩm Minh Duyệt gục đầu xuống, che khuất gương mặt phiếm hồng, hai tay nắm trước ngực, ước xong, rồi cúi đầu thổi tắt nến.
Hàn Huân đưa nàng một bao lì xì, “Đây, tiểu nha đầu, sinh nhật vui vẻ.”
Nghiêm Đông Kình cũng vậy, hai người bọn họ trước kia đùa giỡn đã nói qua, phải tặng “con gái” của Lục Hoài Dữ một bao lì xì làm lễ gặp mặt.
Đồng Chung Lâm và Lê Thấm cũng giống thế, đưa cho nàng một bao lì xì, Thẩm Minh Duyệt tuổi còn nhỏ, bọn họ đều lấy thân phận trưởng bối, thay quà bằng việc tặng bao lì xì.
Thẩm Minh Duyệt nhìn Lục Hoài Dữ.
Lục Hoài Dữ vỗ vỗ đầu nàng, “Cầm lấy đi.”
Đồng Đồng đã sớm có chuẩn bị, đưa quà cho nàng.
Có Lục Hoài Dữ ở đây nên Đồng Đồng không dám nháo quá đà, chỉ trét một ít bánh kem lên mặt Thẩm Minh Duyệt.
Thẩm Minh Duyệt chạy tới phía sau Lục Hoài Dữ trốn.
Lục Hoài Dữ cười nàng, “Mèo nhỏ lem luốc.”
Thẩm Minh Duyệt nhất thời cả gan làm loạn, cũng trét một miếng kem nhỏ lên mặt hắn, chơi xong trò đùa dai mới cảm giác thấy không ổn, cúi đầu đứng ở trước mặt hắn tỏ vẻ nhận sai.
Lục Hoài Dữ bật cười, bé gái vì sao ở trước mặt hắn vẫn luôn một bộ dạng thật cẩn thận.
Hàn Huân và Nghiêm Đông Kình ở một bên hút thuốc, nhìn thấy Thẩm Minh Duyệt trét kem lên trên mặt Lục Hoài Dữ, mà trên mặt người đàn ông vẫn là ý cười sáng lạng.
Hàn Huân cười nhạo nói, “Má, xem ra cô con gái “ruột” này của lão Lục không đơn giản đâu.”
Thẩm Minh Duyệt mặc váy dây nằm trên thảm lông kế bên cửa sổ sát đất, máy sưởi trong phòng mở lớn, bên ngoài lại là một trời băng đất tuyết, lúc này tuyết đang rơi, ánh đèn trong khu du lịch thắp sáng đêm đen, bông tuyết bay múa lả tả đầy trời.
Thẩm Minh Duyệt mở cửa sổ ra một chút, duỗi tay ra ngoài đón được một mảnh bông tuyết bay xuống, tan ra trong lòng bàn tay nàng.
Lục Hoài Dữ tắm rửa xong đi ra, “Duyệt Duyệt, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Đi qua, bé gái liền đứng lên tựa vào trên người hắn, Lục Hoài Dữ cầm tay nàng, cảm nhận sự lạnh lẽo.
Thẩm Minh Duyệt ngẩng đầu, áp môi mình lên cằm hắn.
“Cảm ơn chú.”
Cảm ơn hắn nhớ rõ sinh nhật nàng.
Lục Hoài Dữ nâng mông nàng, nhấc nàng lên, song song tầm mắt với hắn. Rồi bóp mông nàng, “Tuổi còn nhỏ đã học được lừa gạt người.”
Người đàn ông hiện tại muốn tính toán nợ cũ, nhắc lại lần đầu tiên gặp mặt nàng nói với hắn bản thân đã mười tám tuổi.
Thẩm Minh Duyệt lo sợ canh chừng biểu tình trên mặt hắn, nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch, mới biết được hắn ngoài mạnh trong yếu.
Nàng nhỏ giọng nói, “Chú, em, em không phải cố ý.”
Rồi hôn hắn một cái, lần này là hôn trên môi hắn, ngoan ngoãn lấy lòng.
“Sao cơ?” Âm cuối người đàn ông nhả ra trầm thấp thuần hậu, vòng vài vòng trói chặt tâm của Thẩm Minh Duyệt.
Thẩm Minh Duyệt vòng hai tay qua cổ hắn, vươn đầu lưỡi nhỏ nhẹ tô lên đôi môi mỏng.
Lục Hoài Dữ liếm môi, mặc cho bé gái dùng đầu lưỡi nhỏ hồng phấn liếm môi hắn, đầu lưỡi ẩm ướt mềm nhũn, hắn hé miệng cắn cái lưỡi thơm tho linh hoạt của nàng, hung hăng mút một hơi.
Bé gái mềm mại ưm một tiếng, rồi cho hắn mình cần mình cứ lấy, ngoan ngoãn mở miệng, bị đầu lưỡi như lửa nóng của người đàn ông xâm lấn, càn quét một lượt nước bọt thơm ngọt trong miệng nàng.
Ôm nàng ngồi bên cửa sổ sát đất, trong tay không biết lúc nào đã cầm một cái vòng cổ bạc, mặt dây chuyền khắc một hình trăng non, tinh xảo nhỏ xinh.
Lục Hoài Dữ đeo lên cho nàng, mặt trăng nhỏ lập loè rực rỡ trên xương quai xanh mỹ lệ của nàng, “Duyệt Duyệt mười tám tuổi của chú, lễ thành niên vui vẻ.”
Khoang mũi Thẩm Minh Duyệt chua xót, chớp mắt, cố gắng nuốt ngược nước mắt sắp trào ra.
Tròn mắt nhìn hắn cười nói, “Chú, cảm ơn anh.”
Lục Hoài Dữ cười, cô gái nhỏ rốt cuộc một lần không gọi hắn là chú.
Bé gái mắt ngọc mày ngài, hốc mắt ửng đỏ, cái miệng nhỏ bị hắn ăn đến đỏ bừng, tinh xảo kiều mỹ lại điềm đạm đáng yêu, giống như đóa hoa nhỏ mạnh mẽ lại mềm mại.
Lục Hoài Dữ vuốt ve khóe mắt phiếm hồng của nàng, bé gái trưởng thành sớm lại hiểu chuyện, ngoan ngoãn chịu ở bên người hắn.
Qua năm nay Lục Hoài Dữ đã 36, dần dần cảm giác được mình đã lớn tuổi, hiện tại bên người nuôi dạy một bé gái, khiến cho sinh hoạt nhàm chán của hắn có thêm rất nhiều lạc thú.
Thẩm Minh Duyệt cúi người lại gần, dọc theo yết hầu của hắn hôn lên, nghĩ thầm muốn dâng hết toàn bộ cả thân thể và trái tim nàng cho hắn.
Lục Hoài Dữ thả lỏng dựa vào cửa sổ, tùy ý bé gái chủ động hôn, vết hôn ẩm ướt mềm mại lưu lại trên yết hầu của hắn, cằm và cả môi, nàng khép hờ mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, dùng kỹ thuật hôn môi ngây ngô lấy lòng hắn.
Nàng ngồi quỳ ở trên đùi hắn, Lục Hoài Dữ ôm lấy eo nàng tránh cho nàng ngã xuống, hai bầu vú mềm mại cách lớp vải mỏng dán vào ngực hắn.
Mặt trên hôn môi đá lưỡi với nàng, phía dưới dùng tay vén váy ngủ, gây rối mông nhỏ vểnh cao múp thịt.
“Ưm…”
Cái miệng nhỏ của Thẩm Minh Duyệt ngậm lấy đầu lưỡi của chú mút mát, nuốt xuống nước bọt hắn đẩy qua, nhếch cao mông cho hắn xoa nắn.
Cánh mông no đủ trắng nõn co dãn tốt, Lục Hoài Dữ từng chút một dùng sức xoa bóp, sức lực lớn khiến nàng bị ăn đau nên lắc lắc mông, trong miệng rên một tiếng than đau.
Nhưng sẽ không bao giờ từ chối hắn, vẫn cứ dẩu mông mặc cho hắn đùa bỡn.
Thẩm Minh Duyệt còn chưa kịp phản ứng lại, hôm nay là sinh nhật ai sao.
Đến khi Đồng Đồng ôm nàng hoan hô, “Tiểu tiên nữ Duyệt Duyệt, sinh nhật vui vẻ!”
Rồi lôi kéo nàng đi đến phía trước bánh kem, mọi người đứng thành một vòng tròn, tươi cười chúc nàng sinh nhật vui vẻ.
Thẩm Minh Duyệt ngơ ngác nhìn về phía Lục Hoài Dữ, ánh nến lập loè, khuôn mặt tuấn lãng của hắn được mạ một tầng ánh sáng, ánh mắt giống như ngôi sao đang tỏa sáng, cười với nàng nói, “Duyệt Duyệt, sinh nhật vui vẻ.”
Khóe miệng phác hoạ ý cười, bị ánh nến rọi đến ấm áp, hắn không cạo râu, so với ngày thường bớt đi một chút phong thái lạnh lùng.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi thành thục cơ trí, khí chất đặc biệt trên người được thời gian mài giũa thành mị lực, thận trọng lại phong độ, năm tháng qua đi, thêm vào rất nhiều thứ tuổi trẻ không có, quả thực là hormone chín mùi, đủ để mê hoặc một bé gái hơn mười tuổi.
Tim Thẩm Minh Duyệt đập lỡ một nhịp, lúc sau thì đập càng thêm dồn dập.
Đồng Đồng nói, “Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, mau ước đi rồi thổi nến.”
Thẩm Minh Duyệt gục đầu xuống, che khuất gương mặt phiếm hồng, hai tay nắm trước ngực, ước xong, rồi cúi đầu thổi tắt nến.
Hàn Huân đưa nàng một bao lì xì, “Đây, tiểu nha đầu, sinh nhật vui vẻ.”
Nghiêm Đông Kình cũng vậy, hai người bọn họ trước kia đùa giỡn đã nói qua, phải tặng “con gái” của Lục Hoài Dữ một bao lì xì làm lễ gặp mặt.
Đồng Chung Lâm và Lê Thấm cũng giống thế, đưa cho nàng một bao lì xì, Thẩm Minh Duyệt tuổi còn nhỏ, bọn họ đều lấy thân phận trưởng bối, thay quà bằng việc tặng bao lì xì.
Thẩm Minh Duyệt nhìn Lục Hoài Dữ.
Lục Hoài Dữ vỗ vỗ đầu nàng, “Cầm lấy đi.”
Đồng Đồng đã sớm có chuẩn bị, đưa quà cho nàng.
Có Lục Hoài Dữ ở đây nên Đồng Đồng không dám nháo quá đà, chỉ trét một ít bánh kem lên mặt Thẩm Minh Duyệt.
Thẩm Minh Duyệt chạy tới phía sau Lục Hoài Dữ trốn.
Lục Hoài Dữ cười nàng, “Mèo nhỏ lem luốc.”
Thẩm Minh Duyệt nhất thời cả gan làm loạn, cũng trét một miếng kem nhỏ lên mặt hắn, chơi xong trò đùa dai mới cảm giác thấy không ổn, cúi đầu đứng ở trước mặt hắn tỏ vẻ nhận sai.
Lục Hoài Dữ bật cười, bé gái vì sao ở trước mặt hắn vẫn luôn một bộ dạng thật cẩn thận.
Hàn Huân và Nghiêm Đông Kình ở một bên hút thuốc, nhìn thấy Thẩm Minh Duyệt trét kem lên trên mặt Lục Hoài Dữ, mà trên mặt người đàn ông vẫn là ý cười sáng lạng.
Hàn Huân cười nhạo nói, “Má, xem ra cô con gái “ruột” này của lão Lục không đơn giản đâu.”
Thẩm Minh Duyệt mặc váy dây nằm trên thảm lông kế bên cửa sổ sát đất, máy sưởi trong phòng mở lớn, bên ngoài lại là một trời băng đất tuyết, lúc này tuyết đang rơi, ánh đèn trong khu du lịch thắp sáng đêm đen, bông tuyết bay múa lả tả đầy trời.
Thẩm Minh Duyệt mở cửa sổ ra một chút, duỗi tay ra ngoài đón được một mảnh bông tuyết bay xuống, tan ra trong lòng bàn tay nàng.
Lục Hoài Dữ tắm rửa xong đi ra, “Duyệt Duyệt, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Đi qua, bé gái liền đứng lên tựa vào trên người hắn, Lục Hoài Dữ cầm tay nàng, cảm nhận sự lạnh lẽo.
Thẩm Minh Duyệt ngẩng đầu, áp môi mình lên cằm hắn.
“Cảm ơn chú.”
Cảm ơn hắn nhớ rõ sinh nhật nàng.
Lục Hoài Dữ nâng mông nàng, nhấc nàng lên, song song tầm mắt với hắn. Rồi bóp mông nàng, “Tuổi còn nhỏ đã học được lừa gạt người.”
Người đàn ông hiện tại muốn tính toán nợ cũ, nhắc lại lần đầu tiên gặp mặt nàng nói với hắn bản thân đã mười tám tuổi.
Thẩm Minh Duyệt lo sợ canh chừng biểu tình trên mặt hắn, nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch, mới biết được hắn ngoài mạnh trong yếu.
Nàng nhỏ giọng nói, “Chú, em, em không phải cố ý.”
Rồi hôn hắn một cái, lần này là hôn trên môi hắn, ngoan ngoãn lấy lòng.
“Sao cơ?” Âm cuối người đàn ông nhả ra trầm thấp thuần hậu, vòng vài vòng trói chặt tâm của Thẩm Minh Duyệt.
Thẩm Minh Duyệt vòng hai tay qua cổ hắn, vươn đầu lưỡi nhỏ nhẹ tô lên đôi môi mỏng.
Lục Hoài Dữ liếm môi, mặc cho bé gái dùng đầu lưỡi nhỏ hồng phấn liếm môi hắn, đầu lưỡi ẩm ướt mềm nhũn, hắn hé miệng cắn cái lưỡi thơm tho linh hoạt của nàng, hung hăng mút một hơi.
Bé gái mềm mại ưm một tiếng, rồi cho hắn mình cần mình cứ lấy, ngoan ngoãn mở miệng, bị đầu lưỡi như lửa nóng của người đàn ông xâm lấn, càn quét một lượt nước bọt thơm ngọt trong miệng nàng.
Ôm nàng ngồi bên cửa sổ sát đất, trong tay không biết lúc nào đã cầm một cái vòng cổ bạc, mặt dây chuyền khắc một hình trăng non, tinh xảo nhỏ xinh.
Lục Hoài Dữ đeo lên cho nàng, mặt trăng nhỏ lập loè rực rỡ trên xương quai xanh mỹ lệ của nàng, “Duyệt Duyệt mười tám tuổi của chú, lễ thành niên vui vẻ.”
Khoang mũi Thẩm Minh Duyệt chua xót, chớp mắt, cố gắng nuốt ngược nước mắt sắp trào ra.
Tròn mắt nhìn hắn cười nói, “Chú, cảm ơn anh.”
Lục Hoài Dữ cười, cô gái nhỏ rốt cuộc một lần không gọi hắn là chú.
Bé gái mắt ngọc mày ngài, hốc mắt ửng đỏ, cái miệng nhỏ bị hắn ăn đến đỏ bừng, tinh xảo kiều mỹ lại điềm đạm đáng yêu, giống như đóa hoa nhỏ mạnh mẽ lại mềm mại.
Lục Hoài Dữ vuốt ve khóe mắt phiếm hồng của nàng, bé gái trưởng thành sớm lại hiểu chuyện, ngoan ngoãn chịu ở bên người hắn.
Qua năm nay Lục Hoài Dữ đã 36, dần dần cảm giác được mình đã lớn tuổi, hiện tại bên người nuôi dạy một bé gái, khiến cho sinh hoạt nhàm chán của hắn có thêm rất nhiều lạc thú.
Thẩm Minh Duyệt cúi người lại gần, dọc theo yết hầu của hắn hôn lên, nghĩ thầm muốn dâng hết toàn bộ cả thân thể và trái tim nàng cho hắn.
Lục Hoài Dữ thả lỏng dựa vào cửa sổ, tùy ý bé gái chủ động hôn, vết hôn ẩm ướt mềm mại lưu lại trên yết hầu của hắn, cằm và cả môi, nàng khép hờ mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, dùng kỹ thuật hôn môi ngây ngô lấy lòng hắn.
Nàng ngồi quỳ ở trên đùi hắn, Lục Hoài Dữ ôm lấy eo nàng tránh cho nàng ngã xuống, hai bầu vú mềm mại cách lớp vải mỏng dán vào ngực hắn.
Mặt trên hôn môi đá lưỡi với nàng, phía dưới dùng tay vén váy ngủ, gây rối mông nhỏ vểnh cao múp thịt.
“Ưm…”
Cái miệng nhỏ của Thẩm Minh Duyệt ngậm lấy đầu lưỡi của chú mút mát, nuốt xuống nước bọt hắn đẩy qua, nhếch cao mông cho hắn xoa nắn.
Cánh mông no đủ trắng nõn co dãn tốt, Lục Hoài Dữ từng chút một dùng sức xoa bóp, sức lực lớn khiến nàng bị ăn đau nên lắc lắc mông, trong miệng rên một tiếng than đau.
Nhưng sẽ không bao giờ từ chối hắn, vẫn cứ dẩu mông mặc cho hắn đùa bỡn.
/60
|