Mộc Thạch Nam không biết mình như thế nào chạy tới bệnh viện,tất cả lý trí,tỉnh táo, cao nhã, khí chất vào lúc này hoàn toàn không sử dụng đến.
Nàng khóc đến thảm thương, ánh mắt sưng lên giống như hột đào lớn.
“Nghiêm Diễm. . . . . .” Mộc Thạch Nam vừa nhìn thấy người trên giường bệnh toàn thân quấn băng trắng, nước mắt lần nữa tràn mi ra.
“Nghiêm Diễm!” Nàng chạy tới trước giường bệnh, hai tay run rẩy đi đến sờ sờ mặt hắn lại sờ sờ tay hắn.
“Anh sao lại thành như vậy?” Cặp mắt đen sâu kín dưới băng trắng lóe ra tối tăm, buồn bả, còn mang theo tuyệt vọng. Giống như là có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng. Nàng rơi lệ càng nhiều hơn.
“Anh trách em đi!Toàn bộ đều trách em. . . . . .Em vẫn không thể tin được anh, chỉ sợ một khi tin anh,em sẽ không bao giờ là em nữa,em sẽ lần nữa bị thương tổn. . . . . . Em cho là chỉ cần nói không thương anh,em liền có thể giữ vững mình, lòng em cũng có thể giữ vững đầy đủ.Nhưng,em lừa gạt được người khác,làm thế nào cũng lừa gạt không được bản thân. . . . . .”
Khuôn mặt xinh đẹp mang lệ,điềm đạm đáng yêu cầm tay hắn, thút thít nói:”Em yêu anh! Nghiêm Diễm.Kể cả anh không quan tâm em nữa,em cũng phải nói.Em đã sớm bất tri bất giác yêu anh,em cũng không thể rời bỏ anh nữa. . . . . .”
Hắn yên lặng vài phút, trừng mắt nhìn nàng, giống như đối mặt người xa lạ.
“Anh sẽ không thật sự không quan tâm em sao?”
Nàng sợ hãi nhìn hắn,lệ quang trào ra giống như cầu mong hắn ôm lấy.
Nam nhân ở trước mắt vươn tay ôm lấy nàng,lệ trong mắt nàng lần nữa lăn xuống. Nhưng nàng còn không kịp đáp lại,màn che giường bên cạnh lại bị người một phát kéo ra.
“Trong miệng em nói yêu anh, nhưng ngay cả ôm lầm người cũng không biết?” Di, thanh âm rất quen thuộc. . . . . . Nàng hàm chứa lệ quay đầu nhìn sau lưng một cái giường bệnh khác, lập tức kinh hãi.
“Anh. . . . . . Thế nào ở chỗ này?” Nàng trợn to mắt nhìn Nghiêm Diễm trên đùi bọc thạch cao. Trừ chân,những chỗ khác của hắn thoạt nhìn giống như hoàn hảo như lúc ban đầu.
“Anh vốn ở chỗ này. Là nghe được thanh âm em kêu trời trách đất,anh mới biết em đã đến rồi.”
“Kia. . . . . . Ngươi là ai?”
Nàng trợn to mắt nhìn cái người trước mắt bao bọc giống như cá mộc nãi y.
Phát hiện mình còn bị hắn ôm, nàng vội vàng đẩy hắn ra, hại hắn đau đến oa oa gọi.
“Hắn là người em không biết.” Nghiêm Diễm dùng ánh mắt hung lạnh(hung dữ+lạnh lùng) cảnh cáo cộng thêm uy hiếp cái kẻ muốn nhân cơ hội sỗ sàng này.
“Ngươi có phải ngại đeo băng như vậy không đủ hay không?” Chỉ thấy đối phương vội vàng lắc đầu một cái,bày tỏ không dám.
Cái gì? Nàng ôm lầm người, tỏ tình cũng lầm đối tượng? ! Quá mất mặt. . . . . .
Mộc Thạch Nam có chút thẹn quá thành giận trừng mắt người đàn ông đeo băng trước mặt này. Nghiêm Diễm cười thật vui vẻ, nàng cũng thuận tiện quăng cho hắn một cái xem thường thật to.
“Mèo con, tới đây.” Mặc dù mất thể diện, nàng vẫn đỏ mặt nhào tới trong ngực ấm áp của hắn.
Nàng dùng ngữ điệu đáng thương đối với hắn nói: “Anh cũng nghe được rồi, có đúng hay không?”
“Nghe được nhất thanh nhị sở.” Cũng nghe hiểu được lòng của nàng, nghe rõ ràng nàng nói yêu. Hắn ôm thật chặt nàng, giống như không bao giờ nữa muốn nàng rời đi mình từng giây từng phút.
“Anh còn tức em sao?”
“Ừ.” Thật ra thì thởi điểm nhìn thấy nàng mất đi bình tĩnh, giống như cái tiểu nữ nhân thất kinh khóc sướt mướt đến tìm hắn thì tất cả tức giận của hắn cũng biến mất vô ảnh vô tung.
“Anh còn muốn em sao?”
“Em không phải là không muốn anh sao?”
Lúc ấy tim hắn thật sự bị tổn thương cho nên mới tăng tốc độ,không có chú ý đụng vào xe rác. Hiện tại người của cục bảo vệ môi trường đang chờ muốn kiện hắn các tội danh làm trở ngại công vụ cùng trở ngại giao thông cộng thêm ô nhiễm môi trường, bất quá đối với hắn vào giờ phút này đều không trọng yếu.
“Em thật ngu ngốc.Bất quá biết sai có thể thay đổi,có tâm hối cải,anh đại nhân đại lượng,có thể tha thứ cho em chứ?” Nàng dùng khổ nhục kế thêm mỹ nhân kế,hắn không muốn trúng kế cũng rất khó khăn.
“Đừng bảo là em ngu ngốc,,nếu không,yêu ngu ngốc anh cũng không tốt hơn chút nào.” Nàng nâng lên lông mi thật dài,bộ dạng tiểu nữ nhân hạnh phúc,hoàn toàn không thấy giống nữ nhân băng sương trong quá khứ.
Mà làm nàng thay đổi chính vì tình yêu của hắn. “Anh yêu em.”
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra nụ cười sáng lạn. “Em cũng vậy yêu anh.”
Trên mặt hắn hiện ra sắc thái mừng như điên,mừng rỡ ở trên mặt nàng hạ xuống nụ hôn thâm tình. Nàng rúc vào trong khuỷu tay cường tráng của hắn, hết sức may mắn mình còn kịp nắm chặt hạnh phúc.
Lần này, nàng không hề rút lui nữa. Nàng muốn dùng hai tay của mình vững vàng bắt được đại phôi mèo người gặp người thích này,bắt được một phần hạnh phúc thuộc về mình này. Nghiêm Diễm ôm lấy nàng,nghĩ tới có nên nói cho Mộc Thạch Nam hắn đã nhận được tin tức của Thạch giáo sư hay không,hơn nữa cũng biết uống thuốc giải hay không uống thật ra cũng không có quan hệ,đồng thời cũng biết trong cơ thể Mộc thạch Nam thật sự có gen tiểu mèo hoang— —
“Mèo con——”
“Hư! Không cần nói, hiện tại nên chuyên tâm hôn tiếp.”
Là thế này phải không?
Nàng muốn hôn hắn? ! Vậy thì được rồi! Hiện tại —— hôn tiếp mới là trọng yếu nhất!
HOÀN
Nàng khóc đến thảm thương, ánh mắt sưng lên giống như hột đào lớn.
“Nghiêm Diễm. . . . . .” Mộc Thạch Nam vừa nhìn thấy người trên giường bệnh toàn thân quấn băng trắng, nước mắt lần nữa tràn mi ra.
“Nghiêm Diễm!” Nàng chạy tới trước giường bệnh, hai tay run rẩy đi đến sờ sờ mặt hắn lại sờ sờ tay hắn.
“Anh sao lại thành như vậy?” Cặp mắt đen sâu kín dưới băng trắng lóe ra tối tăm, buồn bả, còn mang theo tuyệt vọng. Giống như là có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng. Nàng rơi lệ càng nhiều hơn.
“Anh trách em đi!Toàn bộ đều trách em. . . . . .Em vẫn không thể tin được anh, chỉ sợ một khi tin anh,em sẽ không bao giờ là em nữa,em sẽ lần nữa bị thương tổn. . . . . . Em cho là chỉ cần nói không thương anh,em liền có thể giữ vững mình, lòng em cũng có thể giữ vững đầy đủ.Nhưng,em lừa gạt được người khác,làm thế nào cũng lừa gạt không được bản thân. . . . . .”
Khuôn mặt xinh đẹp mang lệ,điềm đạm đáng yêu cầm tay hắn, thút thít nói:”Em yêu anh! Nghiêm Diễm.Kể cả anh không quan tâm em nữa,em cũng phải nói.Em đã sớm bất tri bất giác yêu anh,em cũng không thể rời bỏ anh nữa. . . . . .”
Hắn yên lặng vài phút, trừng mắt nhìn nàng, giống như đối mặt người xa lạ.
“Anh sẽ không thật sự không quan tâm em sao?”
Nàng sợ hãi nhìn hắn,lệ quang trào ra giống như cầu mong hắn ôm lấy.
Nam nhân ở trước mắt vươn tay ôm lấy nàng,lệ trong mắt nàng lần nữa lăn xuống. Nhưng nàng còn không kịp đáp lại,màn che giường bên cạnh lại bị người một phát kéo ra.
“Trong miệng em nói yêu anh, nhưng ngay cả ôm lầm người cũng không biết?” Di, thanh âm rất quen thuộc. . . . . . Nàng hàm chứa lệ quay đầu nhìn sau lưng một cái giường bệnh khác, lập tức kinh hãi.
“Anh. . . . . . Thế nào ở chỗ này?” Nàng trợn to mắt nhìn Nghiêm Diễm trên đùi bọc thạch cao. Trừ chân,những chỗ khác của hắn thoạt nhìn giống như hoàn hảo như lúc ban đầu.
“Anh vốn ở chỗ này. Là nghe được thanh âm em kêu trời trách đất,anh mới biết em đã đến rồi.”
“Kia. . . . . . Ngươi là ai?”
Nàng trợn to mắt nhìn cái người trước mắt bao bọc giống như cá mộc nãi y.
Phát hiện mình còn bị hắn ôm, nàng vội vàng đẩy hắn ra, hại hắn đau đến oa oa gọi.
“Hắn là người em không biết.” Nghiêm Diễm dùng ánh mắt hung lạnh(hung dữ+lạnh lùng) cảnh cáo cộng thêm uy hiếp cái kẻ muốn nhân cơ hội sỗ sàng này.
“Ngươi có phải ngại đeo băng như vậy không đủ hay không?” Chỉ thấy đối phương vội vàng lắc đầu một cái,bày tỏ không dám.
Cái gì? Nàng ôm lầm người, tỏ tình cũng lầm đối tượng? ! Quá mất mặt. . . . . .
Mộc Thạch Nam có chút thẹn quá thành giận trừng mắt người đàn ông đeo băng trước mặt này. Nghiêm Diễm cười thật vui vẻ, nàng cũng thuận tiện quăng cho hắn một cái xem thường thật to.
“Mèo con, tới đây.” Mặc dù mất thể diện, nàng vẫn đỏ mặt nhào tới trong ngực ấm áp của hắn.
Nàng dùng ngữ điệu đáng thương đối với hắn nói: “Anh cũng nghe được rồi, có đúng hay không?”
“Nghe được nhất thanh nhị sở.” Cũng nghe hiểu được lòng của nàng, nghe rõ ràng nàng nói yêu. Hắn ôm thật chặt nàng, giống như không bao giờ nữa muốn nàng rời đi mình từng giây từng phút.
“Anh còn tức em sao?”
“Ừ.” Thật ra thì thởi điểm nhìn thấy nàng mất đi bình tĩnh, giống như cái tiểu nữ nhân thất kinh khóc sướt mướt đến tìm hắn thì tất cả tức giận của hắn cũng biến mất vô ảnh vô tung.
“Anh còn muốn em sao?”
“Em không phải là không muốn anh sao?”
Lúc ấy tim hắn thật sự bị tổn thương cho nên mới tăng tốc độ,không có chú ý đụng vào xe rác. Hiện tại người của cục bảo vệ môi trường đang chờ muốn kiện hắn các tội danh làm trở ngại công vụ cùng trở ngại giao thông cộng thêm ô nhiễm môi trường, bất quá đối với hắn vào giờ phút này đều không trọng yếu.
“Em thật ngu ngốc.Bất quá biết sai có thể thay đổi,có tâm hối cải,anh đại nhân đại lượng,có thể tha thứ cho em chứ?” Nàng dùng khổ nhục kế thêm mỹ nhân kế,hắn không muốn trúng kế cũng rất khó khăn.
“Đừng bảo là em ngu ngốc,,nếu không,yêu ngu ngốc anh cũng không tốt hơn chút nào.” Nàng nâng lên lông mi thật dài,bộ dạng tiểu nữ nhân hạnh phúc,hoàn toàn không thấy giống nữ nhân băng sương trong quá khứ.
Mà làm nàng thay đổi chính vì tình yêu của hắn. “Anh yêu em.”
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra nụ cười sáng lạn. “Em cũng vậy yêu anh.”
Trên mặt hắn hiện ra sắc thái mừng như điên,mừng rỡ ở trên mặt nàng hạ xuống nụ hôn thâm tình. Nàng rúc vào trong khuỷu tay cường tráng của hắn, hết sức may mắn mình còn kịp nắm chặt hạnh phúc.
Lần này, nàng không hề rút lui nữa. Nàng muốn dùng hai tay của mình vững vàng bắt được đại phôi mèo người gặp người thích này,bắt được một phần hạnh phúc thuộc về mình này. Nghiêm Diễm ôm lấy nàng,nghĩ tới có nên nói cho Mộc Thạch Nam hắn đã nhận được tin tức của Thạch giáo sư hay không,hơn nữa cũng biết uống thuốc giải hay không uống thật ra cũng không có quan hệ,đồng thời cũng biết trong cơ thể Mộc thạch Nam thật sự có gen tiểu mèo hoang— —
“Mèo con——”
“Hư! Không cần nói, hiện tại nên chuyên tâm hôn tiếp.”
Là thế này phải không?
Nàng muốn hôn hắn? ! Vậy thì được rồi! Hiện tại —— hôn tiếp mới là trọng yếu nhất!
HOÀN
/11
|