Bạch Lộ nghĩ rằng, dù cô có lười nữa, có bình thường nữa, đời này chắc chắn sẽ yêu đương lập gia đình, đương nhiên, không chừng có thể bỏ qua hai chữ đầu, không có yêu đương mà lập gia đình luôn.
Nhưng cô thề rằng, cô chưa từng nghĩ tới đối tượng yêu đương của mình sẽ là người thế này… Ừ, cao ráo, giàu có, đẹp trai.
Cô tạm biệt các đồng nghiệp, sau đó ra khỏi cổng công ty thì rẽ sang góc đường, lén lút đi tới cạnh chiếc Maserati màu đen ven đường, nhân lúc bốn phía không ai mới đi lên.
Ninh Hạo Thần tao nhã cao quý hỏi cô: “Bạch Lộ trông anh mất mặt đến thế sao?”
Bạch Lộ suy nghĩ một lát: “Không phải là mất mặt, là em khiêm tốn, anh nghĩ xem, nếu có người biết em kề cận người giàu có rồi, người trong công ty sẽ nhìn em thế nào?”
“Vậy em định cứ yêu đương lén lút thế này?” Vẻ mặt Ninh Hạo Thần không được tốt lắm.
“Làm sao có thể. Quan hệ ổn định rồi thì nói cho mọi người!” Bạch Lộ cười hì hì lờ qua.
Sau khi cô lơ mơ gật đầu đồng ý đến với nhau, Ninh Hạo Thần liền triển khai tác phong ông chủ mạnh mẽ mà nhất định muốn đúng giờ đưa đón cô đi làm.
Ấy thế mà Bạch Lộ cứ lo ngại cho quan hệ hai người, nói thật ra, cô cảm thấy hai người chênh lệch đến mức ấy sao có thể ở bên nhau, cho nên không muốn công khai quan hệ.
Mà mấy ngày nay, sau khi tan làm hai người vẫn luôn ở nhà Bạch Lộ chơi trò chơi.
Bạch Lộ in “Hỏi đáp cặp đôi ăn ý” từ trên mạng, đưa cho Ninh Hạo Thần một tờ, sau đó mỗi người cầm một cây bút, phân ra ngồi ở hai đầu bàn trà, nghiêm túc điền vào.
Sau mười phút.
Bạch Lộ bắt đầu đọc: “Phim hoạt hình thích xem nhất khi còn bé?”
Sau đó hai người đồng thời trả lời –
Bạch Lộ: “King Kong hoist baby.”
Ninh Hạo Thần: “Xì-trum.”
Kết luận:
Ninh Hạo Thần chậm rãi liếc cô một cái: “Em thật quê mùa.”
Bạch Lộ: “…”
Vấn đề hai: “Bộ phim điện ảnh bạn thích nhất?”
Bạch Lộ: “Đông Thành Tây Tựu.”
Ninh Hạo Thần: “Trái tim dũng cảm.”
Kết luận:
Ninh Hạo Thần hời hợi nói: “Có thể có chiều sâu hơn không?”
Vấn đề ba: “Món ăn bạn thích ăn nhất?”
Lúc này đây, Bạch Lộ do dự rất lâu mới nói: “Ốc sên nướng kiểu Pháp!”
Ninh Hạo Thần: “…Thịt kho tàu.”
Đến lượt Bạch Lộ chê cười anh rồi: “Em bảo này sao anh lại trọng thịt thế hả? Tục!”
Vấn đề bốn: một việc ngượng nhất đã làm khi còn bé.
Bạch Lộ cầm bút viết sột soạt: “Lúc dì cả tới thăm mà không biết, khi cùng bạn học đến bệnh viện hỏi thăm cô giáo bị bệnh thì đặt mông ngồi trên giường bệnh trắng toát trước mặt cả lớp…”
Lông mi Ninh Hạo Thần run lên: “sau đó?”
“Không có sau đó.” Bạch Lộ buồn đau nhìn anh: “Em đã mất trí nhớ có tính lựa chọn rồi.”
Ninh Hạo Thần nhìn chằm chằm bản kê khai của bản thân mình, rất lâu sau mới nói: “Từ nhỏ đến lớn anh đều là người thông minh, không hề làm chuyện gì xấu hổ.”
“Lừa người! Còn bé ai mà chả có chuyện xấu hổ chứ?” Bạch Lộ nóng nảy: “Anh thế này là không thành thật!”
Ninh Hạo Thần nói: “Thế anh đổi thành chuyện ngượng nhất đã làm sau khi lớn lên được chứ?”
Bạch Lộ gật đầu: “cũng được.”
Vì thế nghe thấy Ninh Hạo Thần bình tĩnh nói: “Anh vừa ý một cô **, ở bên cô ấy rồi.”
Bạch Lộ: “…”
Vấn đề năm: “Muốn đi du lịch ở đâu nhất?”
Bạch Lộ: “Lệ Giang.”
Ninh Hạo Thần: “Ý.”
Bạch Lộ hổn hển nói: “Anh cố ý! Cố ý nhằm cao hơn em, như thế trông em có vẻ rất thấp kém, đẳng cấp rất low!”
Ninh Hạo Thần suy nghĩ một lát, cầm bút sột soạt sửa lại đáp án, thỏa hiệp: “được rồi, để phù hợp với đẳng cấp của em, anh đổi ý rồi.”
“Muốn đi đâu?”
“Xóm làng.”
“…”
Vấn đề sáu: “Một yêu cầu đối với bạn đời tương lai.”
Bạch Lộ: “Mong anh ấy săn sóc tỉ mỉ, nói gì nghe nấy, kể cả khi chúng tôi cãi nhau, anh ấy phải dỗ tôi đã.”
Ninh Hạo Thần suy nghĩ một lát, nhìn chằm chằm bảng kê khai mà nói: “mong cô ấy đừng mơ mộng hão huyền.”
“…”
Vấn đề bảy: “Có gì mong đợi vào cuộc sống chung?”
Bạch Lộ: “Vừa yêu thương lẫn nhau, vừa có không gian sinh hoạt độc lập.”
Lần này cô cảm thấy cô lên cấp rồi vì thế nhìn Ninh Hạo Thần tràn ngập chờ mong.
Ninh Hạo Thần nghiêm túc đọc: “Mong muốn một tuần làm ít nhất bốn lần, mỗi lần không ít hơn nửa giờ.”
“…” Bạch Lộ rạn nứt rồi.
Vấn đề tám: “Mời nói ra một khuyết điểm lớn nhất của bản thân.”
Bạch Lộ rất khiêm tốn: “Đọc ít sách, khuyết thiếu hơi thở trí thức nhất định.”
Ninh Hạo Thần rất bộc trực: “Đẹp trai quá, đi trên đường dễ gây nên tắc nghẽn giao thông.”
Bạch Lộ: ╯‵□′)╯︵┻━┻
Đã không thể cùng chơi vui vẻ rồi.
Vấn đền chín: “mời nói ra một ưu điểm lớn nhất của bản thân.”
Lúc này đây Bạch Lộ nói không hề do dự: “Xinh đẹp, đẹp như tiên, khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, thiên hạ vô song… những từ này đều ứng với tôi!”
Ninh Hạo Thần liếc nhìn cô bằng ánh mắt hơi lo ngại, chậm rãi nói: “Con người tôi, ưu điểm lớn nhất chính là con mắt rất tốt, sẽ không trợn mắt nói dối.”
Bạch Lộ đập tờ giấy lên bàn: “Đủ rồi, không thể nhịn được nữa! Trò chơi đến đây là kết thúc!”
Suốt cả tuần, ngày ngày như thế, trong cái gọi là trò chơi “có thể xúc tiến giá trị thân mật và độ quen thuộc hai bên”, Bạch Lộ dần hiểu ra không biết biết xấu hổ và phúc hắc có nghĩa là gì.
Sau đó Ninh Hạo Thần bắt đầu nghênh ngang không về nhà ngủ đêm rồi, lần đầu tiên, anh đề nghị uống chút bia, xem bộ phim, sau đó ôn lại tuổi thơ dưới sự hun đúc của ‘King Kong hoist baby’ mà Bạch Lộ cố ý bật.
Có lúc Bạch Lộ cho rằng anh đang cố nén không phát cáu, mãi đến khi anh tiếc nuối xua tay rồi nói: “Uống quá chén, uống bia rồi không thể lái xe, xem ra chỉ có thể ở tạm nhà em rồi.” Cô mới hiểu ra nỗi “nhọc nhằn” của anh.
Cô chỉ vào ghế sofa, cao ngạo nói: “được, vậy thì anh ở tạm chỗ này đi!”
Nhưng đợi đến khi cô tắt đèn ngủ thì Ninh Hạo Thần bỗng ôm chiếc chăn hoa nhỏ của cô gõ cửa phòng ngủ, bình tĩnh nói: “Sofa ngắn quá, chân anh lại quá dài, ngủ khó chịu.”
“Đâu liên quan tới em.”
“Nếu khó chịu, ngày mai cả người sẽ không có tinh thần rồi.”
“Sau đó?”
“Sau đó cấp dưới sẽ hỏi anh: ơ, ông chủ, tối qua anh làm gì đấy?”
“Sau đó?”
“Sau đó anh sẽ nói cho bọn họ, anh ngủ ở nhà bạn gái Bạch Lộ của anh, không ngủ được, cho nên phờ phạc. Đương nhiên anh không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào.”
“…” Cô thực sự chưa từng thấy người mặt dày như thế!
Ấy thế mà Ninh Hạo Thần còn mỉm cười, nói với cô bằng thái độ lễ phép nhã nhặn: “Còn nữa, nếu như tinh thần anh không tốt thì sẽ dễ quên chuyện người ta căn dặn, lúc tới đón em thì có thể chạy thẳng đến cổng công ty luôn, không cẩn thận là bị người ta nhìn thấy.”
Bạch Lộ đã trợn mắt há hốc mồm.
Cô nhẫn nhịn, chỉ vào bên cạnh mình: “được, lên ngủ cũng không phải không được, nhưng anh phải cam đoan không được làm loạn!”
Ninh Hạo Thần vừa ưu nhã nằm lên, vừa gật đầu thề son sắt: “Anh khẳng định sẽ không làm loạn.”
…
Vì thế đêm nay, anh làm loạn rồi.
Cùng lúc anh đang làm loạn, Bạch Lộ vừa thở hổn hển kháng cự lại, vừa trừng anh: “Không phải anh đã nói là không làm loạn à?”
Ninh Hạo Thần bắt lấy cái tay kháng cự lấy lệ của cô, sau đó mỉm cười: “kỹ thuật vừa phải, đây đâu gọi là làm loạn? Cái này gọi là đánh đẹp, đánh hoàn mỹ, đánh theo chất lượng.”
Bạch Lộ cảm thấy không thể tiến hành giao lưu bình thường với người này rồi.
***
Ngày ngày trôi qua trong tình yêu lén lút và sự chơi xấu đàng hoàng của Ninh Hạo Thần.
Mà trong quá trình đó, Bạch Lộ dường như cũng biết đến mặt khác của Ninh Hạo Thần. Ví như sự dịu dàng thận trọng của anh, sự ga-lăng phong độ của anh, sự xa cách lạnh lùng đối với người phụ nữ khác của anh, cùng với… kỹ năng báo thù đáng sợ của anh.
Chuyện là thế này, một ngày nào đó Bạch Lộ lại bị bạn Trương Kiến quấn quít ra cổng công ty, cô mắng vài câu rồi vội vã chạy về phía chiếc Maserati ở góc đường, vừa ngồi lên xe thì cô nghe thấy người đàn ông cầm tay lái bên cạnh dịu dàng hỏi: “Có mệt không?”
“Vẫn ổn, ngày nào cũng đống việc đấy, đã quen rồi.” Cô tưởng anh đang hỏi mình đi làm có mệt hay không.
Ninh Hạo Thần mỉm cười, lướt qua cô, nhìn về phía Trương Kiến ở ven đường: “đống…việc?”
“Hả?” Bạch Lộ nhìn theo ánh mắt anh, lập tức ngượng ngùng: “Việc đó ấy hả?”
“Ngày nào cũng đối phó có mà mệt chết?”
“Vẫn ổn, vẫn ổn.” =_=
Ninh Hạo Thần thu lại ánh mắt, hời hợt nói: “Đối với người tàn phế cấp hai này, căn bản không cần nhiều lời.”
Anh chậm rãi chạy xe tới bên cạnh Trương Kiến, hạ cửa sổ xuống, lễ phép hỏi: “A Tiện tiên sinh, có muốn đi nhờ xe không?”
Trương Kiến thoáng cái thay đổi sắc mặt, nhổ một ngụm, mắng: “Mày cút đi!”
Ninh Hạo Thần vẫn cười nói rất nho nhã lễ phép: “Tôi lo rằng A Tiện tiên sinh người thấp chân ngắn, lo rằng anh đi tới điểm xe buýt sẽ mất sức hơn người bình thường, nếu A Tiện tiên sinh không đi nhờ xe thì thôi đi, không cần phải nổi giận.”
Trương Kiến muốn nứt ra rồi, không phải nứt gì khác mà là trứng!
Anh ta tức giận dựng thẳng ngón giữa hướng về phía Ninh Hạo Thần, mà trong ánh mắt lạ lẫm của Bạch Lộ, Ninh Hạo Thần hôn lên mặt cô: “về sau đừng bác ái như thế nữa, mèo mù chuột chết gì cũng tùy tiện phản ứng, tùy tiện ban phát lòng đồng cảm. Đá văng một nhát là được.”
Bạch Lộ bật cười.
***
Một tuần trước sinh nhật, Ninh Hạo Thần đi công tác, trước khi đi anh giao chìa khóa cho Bạch Lộ: “Thứ năm đến nhà anh tưới nước cho bồn hoa, vừa vặn ngày đó phải tưới một lần.”
Bạch Lộ mơ hồ nhận lấy, ôi chao? Cứ thế là có chìa khóa nhà anh?
Đến thứ năm, sau khi tan làm cô lái chiếc Landrover đến nhà Ninh Hạo Thần tưới nước, đầu tiên là bị sốc bởi phong cách trầm tĩnh khí khái của nhà anh, sau khi xem lướt qua một vòng thì vô cùng cảm giác được bản thân mình kiếm lãi rồi, câu được một con rùa vàng thế này, cuối cùng mới phát hiện mình vào tròng của người nào đó.
Ơ, nhà anh đâu có bồn hoa!
Nhìn khắp chung quanh, căn bản không hề có cái bóng của thực vật! Bạch Lộ bấm gọi, còn chưa đợi Ninh Hạo Thần nói, cô đã thở hổn hển mà nói: “Anh Ninh tốt nhất nên giải thích cho tôi cái gọi là bồn hoa là thế nào! Tôi vừa tan làm, bất kể vất vả cực nhọc mà chạy tới tưới nước giúp anh, kết quả không thấy nửa cái bồn cây, anh đùa tôi hay lắm đấy hả? Hành vi xấu xa thế này quả thật khiến người ta không thể nhẫn nhịn, tôi muốn chia tay với anh!!!”
Đầu bên kia im lặng một cách kỳ lạ trong vòng ba giây, sau đó một người đàn ông xa lạ run rẩy hỏi một người khác: “Ông… ông chủ, là ngài nói tôi có thể bấm luôn vào nút loa ngoài, không liên quan tới tôi…”
Trong phòng hội nghị trống trải vang lên từng câu từng chữ của Ninh Hạo Thần: “Nhưng trước khi cậu nghe, tôi cảm thấy cậu hẳn nên nói trước cho tôi biết, đây không phải điện thoại từ khách hàng.”
Anh nhẫn nhịn, rốt cuộc “bình tĩnh” tiếp nhận di động rồi nói: “Anh đang họp, lát nữa gọi lại cho em.”
Bạch Lộ nhìn điện thoại đã ngắt trò chuyện, cả người rơi vào nguy cơ đập đầu chết quách đi.
Cô rảnh rỗi bắt đầu đi loanh quanh, đầu tiên thấy album ảnh bày trên giá trong phòng sách, ảnh Ninh Hạo Thần từ hồi mặc quần yếm đến ảnh mặc vest hiện tại.
Sau đó ngẫu nhiên bật mấy CD nhạc, nhạc Jazz nhẹ nhàng du dương, xem ra anh thích loại này.
Cô thậm chí thò đầu vào xem tủ quần áo của anh, oa, cả một tủ toàn bộ vest và áo sơ mi trắng!
Cách tốt nhất để dung nhập vào cuộc sống của một người là gì? Đi vào nhà anh, tận mắt trông thấy tất cả chi tiết cuộc sống của anh.
Bạch Lộ thấy mình như đã hiểu ra dự tính ban đầu khi đưa cho cô chùm chìa khóa này của Ninh Hạo Thần.
Buổi tối, khi cô nằm trên giường, Ninh Hạo Thần gọi điện thoại tới.
Không đợi anh nói, Bạch Lộ đã xin lỗi trước: “Em xin lỗi, hôm nay em gọi điện cho anh không đúng, chưa hỏi rõ ràng anh đang làm gì đã mắng bừa anh! Em sai rồi! Anh Ninh, xin anh tha thứ cho em!”
Ninh Hạo Thần xoa xoa trán, mệt mỏi rã rời mà nới lỏng cà-vạt, ngồi trên sofa trong khách sạn, tức giận nói: “Anh không tha thứ cho em!”
Bạch Lộ làm nũng: “ấy, em biết ý anh rồi, anh đưa chìa khóa cho em, không phải là muốn em dung nhập vào cuộc sống của anh sao? Anh Ninh, hóa ra anh đã yêu em đến mức không thể kiềm chế, muốn lấy em về nhà làm vợ rồi hả?”
Ninh Hạo Thần thản nhiên nói: “Đúng vậy, yêu em đến nỗi không thể kiềm chế rồi, làm sao bây giờ?”
Kinh, thành thật thế cơ?
Bạch Lộ lén vui vẻ, đỏ mặt nói: “Em, em đây cố mà tiếp nhận tình yêu của anh vậy.”
“Thế à?” Ninh Hạo Thần cong môi lên, nhưng vẫn tiếp tục ôn hòa nói: “Nhưng mà bây giờ anh hối hận rồi, anh là nhân vật lớn có uy tín danh dự, sao có thể trao tình yêu cho một người phụ nữ không biết chừng mực, không phân biệt trường hợp tùy tiện mắng anh được?”
“…”
Tiếng hít thở đầu bên kia trở nên dồn dập, rốt cuộc Ninh Hạo Thần bật cười: “xem như em giỏi, đã công bố thân phận của bản thân trước mặt nhân viên và đối tác của anh, hừ, không cho em danh phận cũng không được.”
Bạch Lộ bực mình: “Cho nên anh bất đắc dĩ mới cho em danh phận hả?”
“Không, là anh nể em đã cướp đi trinh tiết của anh rồi, nhịn đau mà cho em danh phận.”
“Cút đi!”
“Được, biết em nhớ anh rồi, sắp về đây.” Nghĩ đến Bạch Lộ thường cằn nhằn anh thiếu hòa mình, luôn ra vẻ cao cao tại thượng thần thánh không thể xâm phạm, Ninh Hạo Thần suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “moa moa moa!”
Bạch Lộ lập tức cười đau cả bụng.
Ninh Hạo Thần hỏi cô: “Có phải cảm thấy anh đáng yêu không?”
Bạch Lộ: “Em cảm thấy lúc đi công tác, anh đã để quên đầu óc ở nhà rồi.”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Ninh Hạo Thần vô cùng hối hận mình đã giả vờ ngây thơ, thẹn quá hóa thành giận mà cúp máy.
Nhưng cô thề rằng, cô chưa từng nghĩ tới đối tượng yêu đương của mình sẽ là người thế này… Ừ, cao ráo, giàu có, đẹp trai.
Cô tạm biệt các đồng nghiệp, sau đó ra khỏi cổng công ty thì rẽ sang góc đường, lén lút đi tới cạnh chiếc Maserati màu đen ven đường, nhân lúc bốn phía không ai mới đi lên.
Ninh Hạo Thần tao nhã cao quý hỏi cô: “Bạch Lộ trông anh mất mặt đến thế sao?”
Bạch Lộ suy nghĩ một lát: “Không phải là mất mặt, là em khiêm tốn, anh nghĩ xem, nếu có người biết em kề cận người giàu có rồi, người trong công ty sẽ nhìn em thế nào?”
“Vậy em định cứ yêu đương lén lút thế này?” Vẻ mặt Ninh Hạo Thần không được tốt lắm.
“Làm sao có thể. Quan hệ ổn định rồi thì nói cho mọi người!” Bạch Lộ cười hì hì lờ qua.
Sau khi cô lơ mơ gật đầu đồng ý đến với nhau, Ninh Hạo Thần liền triển khai tác phong ông chủ mạnh mẽ mà nhất định muốn đúng giờ đưa đón cô đi làm.
Ấy thế mà Bạch Lộ cứ lo ngại cho quan hệ hai người, nói thật ra, cô cảm thấy hai người chênh lệch đến mức ấy sao có thể ở bên nhau, cho nên không muốn công khai quan hệ.
Mà mấy ngày nay, sau khi tan làm hai người vẫn luôn ở nhà Bạch Lộ chơi trò chơi.
Bạch Lộ in “Hỏi đáp cặp đôi ăn ý” từ trên mạng, đưa cho Ninh Hạo Thần một tờ, sau đó mỗi người cầm một cây bút, phân ra ngồi ở hai đầu bàn trà, nghiêm túc điền vào.
Sau mười phút.
Bạch Lộ bắt đầu đọc: “Phim hoạt hình thích xem nhất khi còn bé?”
Sau đó hai người đồng thời trả lời –
Bạch Lộ: “King Kong hoist baby.”
Ninh Hạo Thần: “Xì-trum.”
Kết luận:
Ninh Hạo Thần chậm rãi liếc cô một cái: “Em thật quê mùa.”
Bạch Lộ: “…”
Vấn đề hai: “Bộ phim điện ảnh bạn thích nhất?”
Bạch Lộ: “Đông Thành Tây Tựu.”
Ninh Hạo Thần: “Trái tim dũng cảm.”
Kết luận:
Ninh Hạo Thần hời hợi nói: “Có thể có chiều sâu hơn không?”
Vấn đề ba: “Món ăn bạn thích ăn nhất?”
Lúc này đây, Bạch Lộ do dự rất lâu mới nói: “Ốc sên nướng kiểu Pháp!”
Ninh Hạo Thần: “…Thịt kho tàu.”
Đến lượt Bạch Lộ chê cười anh rồi: “Em bảo này sao anh lại trọng thịt thế hả? Tục!”
Vấn đề bốn: một việc ngượng nhất đã làm khi còn bé.
Bạch Lộ cầm bút viết sột soạt: “Lúc dì cả tới thăm mà không biết, khi cùng bạn học đến bệnh viện hỏi thăm cô giáo bị bệnh thì đặt mông ngồi trên giường bệnh trắng toát trước mặt cả lớp…”
Lông mi Ninh Hạo Thần run lên: “sau đó?”
“Không có sau đó.” Bạch Lộ buồn đau nhìn anh: “Em đã mất trí nhớ có tính lựa chọn rồi.”
Ninh Hạo Thần nhìn chằm chằm bản kê khai của bản thân mình, rất lâu sau mới nói: “Từ nhỏ đến lớn anh đều là người thông minh, không hề làm chuyện gì xấu hổ.”
“Lừa người! Còn bé ai mà chả có chuyện xấu hổ chứ?” Bạch Lộ nóng nảy: “Anh thế này là không thành thật!”
Ninh Hạo Thần nói: “Thế anh đổi thành chuyện ngượng nhất đã làm sau khi lớn lên được chứ?”
Bạch Lộ gật đầu: “cũng được.”
Vì thế nghe thấy Ninh Hạo Thần bình tĩnh nói: “Anh vừa ý một cô **, ở bên cô ấy rồi.”
Bạch Lộ: “…”
Vấn đề năm: “Muốn đi du lịch ở đâu nhất?”
Bạch Lộ: “Lệ Giang.”
Ninh Hạo Thần: “Ý.”
Bạch Lộ hổn hển nói: “Anh cố ý! Cố ý nhằm cao hơn em, như thế trông em có vẻ rất thấp kém, đẳng cấp rất low!”
Ninh Hạo Thần suy nghĩ một lát, cầm bút sột soạt sửa lại đáp án, thỏa hiệp: “được rồi, để phù hợp với đẳng cấp của em, anh đổi ý rồi.”
“Muốn đi đâu?”
“Xóm làng.”
“…”
Vấn đề sáu: “Một yêu cầu đối với bạn đời tương lai.”
Bạch Lộ: “Mong anh ấy săn sóc tỉ mỉ, nói gì nghe nấy, kể cả khi chúng tôi cãi nhau, anh ấy phải dỗ tôi đã.”
Ninh Hạo Thần suy nghĩ một lát, nhìn chằm chằm bảng kê khai mà nói: “mong cô ấy đừng mơ mộng hão huyền.”
“…”
Vấn đề bảy: “Có gì mong đợi vào cuộc sống chung?”
Bạch Lộ: “Vừa yêu thương lẫn nhau, vừa có không gian sinh hoạt độc lập.”
Lần này cô cảm thấy cô lên cấp rồi vì thế nhìn Ninh Hạo Thần tràn ngập chờ mong.
Ninh Hạo Thần nghiêm túc đọc: “Mong muốn một tuần làm ít nhất bốn lần, mỗi lần không ít hơn nửa giờ.”
“…” Bạch Lộ rạn nứt rồi.
Vấn đề tám: “Mời nói ra một khuyết điểm lớn nhất của bản thân.”
Bạch Lộ rất khiêm tốn: “Đọc ít sách, khuyết thiếu hơi thở trí thức nhất định.”
Ninh Hạo Thần rất bộc trực: “Đẹp trai quá, đi trên đường dễ gây nên tắc nghẽn giao thông.”
Bạch Lộ: ╯‵□′)╯︵┻━┻
Đã không thể cùng chơi vui vẻ rồi.
Vấn đền chín: “mời nói ra một ưu điểm lớn nhất của bản thân.”
Lúc này đây Bạch Lộ nói không hề do dự: “Xinh đẹp, đẹp như tiên, khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, thiên hạ vô song… những từ này đều ứng với tôi!”
Ninh Hạo Thần liếc nhìn cô bằng ánh mắt hơi lo ngại, chậm rãi nói: “Con người tôi, ưu điểm lớn nhất chính là con mắt rất tốt, sẽ không trợn mắt nói dối.”
Bạch Lộ đập tờ giấy lên bàn: “Đủ rồi, không thể nhịn được nữa! Trò chơi đến đây là kết thúc!”
Suốt cả tuần, ngày ngày như thế, trong cái gọi là trò chơi “có thể xúc tiến giá trị thân mật và độ quen thuộc hai bên”, Bạch Lộ dần hiểu ra không biết biết xấu hổ và phúc hắc có nghĩa là gì.
Sau đó Ninh Hạo Thần bắt đầu nghênh ngang không về nhà ngủ đêm rồi, lần đầu tiên, anh đề nghị uống chút bia, xem bộ phim, sau đó ôn lại tuổi thơ dưới sự hun đúc của ‘King Kong hoist baby’ mà Bạch Lộ cố ý bật.
Có lúc Bạch Lộ cho rằng anh đang cố nén không phát cáu, mãi đến khi anh tiếc nuối xua tay rồi nói: “Uống quá chén, uống bia rồi không thể lái xe, xem ra chỉ có thể ở tạm nhà em rồi.” Cô mới hiểu ra nỗi “nhọc nhằn” của anh.
Cô chỉ vào ghế sofa, cao ngạo nói: “được, vậy thì anh ở tạm chỗ này đi!”
Nhưng đợi đến khi cô tắt đèn ngủ thì Ninh Hạo Thần bỗng ôm chiếc chăn hoa nhỏ của cô gõ cửa phòng ngủ, bình tĩnh nói: “Sofa ngắn quá, chân anh lại quá dài, ngủ khó chịu.”
“Đâu liên quan tới em.”
“Nếu khó chịu, ngày mai cả người sẽ không có tinh thần rồi.”
“Sau đó?”
“Sau đó cấp dưới sẽ hỏi anh: ơ, ông chủ, tối qua anh làm gì đấy?”
“Sau đó?”
“Sau đó anh sẽ nói cho bọn họ, anh ngủ ở nhà bạn gái Bạch Lộ của anh, không ngủ được, cho nên phờ phạc. Đương nhiên anh không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào.”
“…” Cô thực sự chưa từng thấy người mặt dày như thế!
Ấy thế mà Ninh Hạo Thần còn mỉm cười, nói với cô bằng thái độ lễ phép nhã nhặn: “Còn nữa, nếu như tinh thần anh không tốt thì sẽ dễ quên chuyện người ta căn dặn, lúc tới đón em thì có thể chạy thẳng đến cổng công ty luôn, không cẩn thận là bị người ta nhìn thấy.”
Bạch Lộ đã trợn mắt há hốc mồm.
Cô nhẫn nhịn, chỉ vào bên cạnh mình: “được, lên ngủ cũng không phải không được, nhưng anh phải cam đoan không được làm loạn!”
Ninh Hạo Thần vừa ưu nhã nằm lên, vừa gật đầu thề son sắt: “Anh khẳng định sẽ không làm loạn.”
…
Vì thế đêm nay, anh làm loạn rồi.
Cùng lúc anh đang làm loạn, Bạch Lộ vừa thở hổn hển kháng cự lại, vừa trừng anh: “Không phải anh đã nói là không làm loạn à?”
Ninh Hạo Thần bắt lấy cái tay kháng cự lấy lệ của cô, sau đó mỉm cười: “kỹ thuật vừa phải, đây đâu gọi là làm loạn? Cái này gọi là đánh đẹp, đánh hoàn mỹ, đánh theo chất lượng.”
Bạch Lộ cảm thấy không thể tiến hành giao lưu bình thường với người này rồi.
***
Ngày ngày trôi qua trong tình yêu lén lút và sự chơi xấu đàng hoàng của Ninh Hạo Thần.
Mà trong quá trình đó, Bạch Lộ dường như cũng biết đến mặt khác của Ninh Hạo Thần. Ví như sự dịu dàng thận trọng của anh, sự ga-lăng phong độ của anh, sự xa cách lạnh lùng đối với người phụ nữ khác của anh, cùng với… kỹ năng báo thù đáng sợ của anh.
Chuyện là thế này, một ngày nào đó Bạch Lộ lại bị bạn Trương Kiến quấn quít ra cổng công ty, cô mắng vài câu rồi vội vã chạy về phía chiếc Maserati ở góc đường, vừa ngồi lên xe thì cô nghe thấy người đàn ông cầm tay lái bên cạnh dịu dàng hỏi: “Có mệt không?”
“Vẫn ổn, ngày nào cũng đống việc đấy, đã quen rồi.” Cô tưởng anh đang hỏi mình đi làm có mệt hay không.
Ninh Hạo Thần mỉm cười, lướt qua cô, nhìn về phía Trương Kiến ở ven đường: “đống…việc?”
“Hả?” Bạch Lộ nhìn theo ánh mắt anh, lập tức ngượng ngùng: “Việc đó ấy hả?”
“Ngày nào cũng đối phó có mà mệt chết?”
“Vẫn ổn, vẫn ổn.” =_=
Ninh Hạo Thần thu lại ánh mắt, hời hợt nói: “Đối với người tàn phế cấp hai này, căn bản không cần nhiều lời.”
Anh chậm rãi chạy xe tới bên cạnh Trương Kiến, hạ cửa sổ xuống, lễ phép hỏi: “A Tiện tiên sinh, có muốn đi nhờ xe không?”
Trương Kiến thoáng cái thay đổi sắc mặt, nhổ một ngụm, mắng: “Mày cút đi!”
Ninh Hạo Thần vẫn cười nói rất nho nhã lễ phép: “Tôi lo rằng A Tiện tiên sinh người thấp chân ngắn, lo rằng anh đi tới điểm xe buýt sẽ mất sức hơn người bình thường, nếu A Tiện tiên sinh không đi nhờ xe thì thôi đi, không cần phải nổi giận.”
Trương Kiến muốn nứt ra rồi, không phải nứt gì khác mà là trứng!
Anh ta tức giận dựng thẳng ngón giữa hướng về phía Ninh Hạo Thần, mà trong ánh mắt lạ lẫm của Bạch Lộ, Ninh Hạo Thần hôn lên mặt cô: “về sau đừng bác ái như thế nữa, mèo mù chuột chết gì cũng tùy tiện phản ứng, tùy tiện ban phát lòng đồng cảm. Đá văng một nhát là được.”
Bạch Lộ bật cười.
***
Một tuần trước sinh nhật, Ninh Hạo Thần đi công tác, trước khi đi anh giao chìa khóa cho Bạch Lộ: “Thứ năm đến nhà anh tưới nước cho bồn hoa, vừa vặn ngày đó phải tưới một lần.”
Bạch Lộ mơ hồ nhận lấy, ôi chao? Cứ thế là có chìa khóa nhà anh?
Đến thứ năm, sau khi tan làm cô lái chiếc Landrover đến nhà Ninh Hạo Thần tưới nước, đầu tiên là bị sốc bởi phong cách trầm tĩnh khí khái của nhà anh, sau khi xem lướt qua một vòng thì vô cùng cảm giác được bản thân mình kiếm lãi rồi, câu được một con rùa vàng thế này, cuối cùng mới phát hiện mình vào tròng của người nào đó.
Ơ, nhà anh đâu có bồn hoa!
Nhìn khắp chung quanh, căn bản không hề có cái bóng của thực vật! Bạch Lộ bấm gọi, còn chưa đợi Ninh Hạo Thần nói, cô đã thở hổn hển mà nói: “Anh Ninh tốt nhất nên giải thích cho tôi cái gọi là bồn hoa là thế nào! Tôi vừa tan làm, bất kể vất vả cực nhọc mà chạy tới tưới nước giúp anh, kết quả không thấy nửa cái bồn cây, anh đùa tôi hay lắm đấy hả? Hành vi xấu xa thế này quả thật khiến người ta không thể nhẫn nhịn, tôi muốn chia tay với anh!!!”
Đầu bên kia im lặng một cách kỳ lạ trong vòng ba giây, sau đó một người đàn ông xa lạ run rẩy hỏi một người khác: “Ông… ông chủ, là ngài nói tôi có thể bấm luôn vào nút loa ngoài, không liên quan tới tôi…”
Trong phòng hội nghị trống trải vang lên từng câu từng chữ của Ninh Hạo Thần: “Nhưng trước khi cậu nghe, tôi cảm thấy cậu hẳn nên nói trước cho tôi biết, đây không phải điện thoại từ khách hàng.”
Anh nhẫn nhịn, rốt cuộc “bình tĩnh” tiếp nhận di động rồi nói: “Anh đang họp, lát nữa gọi lại cho em.”
Bạch Lộ nhìn điện thoại đã ngắt trò chuyện, cả người rơi vào nguy cơ đập đầu chết quách đi.
Cô rảnh rỗi bắt đầu đi loanh quanh, đầu tiên thấy album ảnh bày trên giá trong phòng sách, ảnh Ninh Hạo Thần từ hồi mặc quần yếm đến ảnh mặc vest hiện tại.
Sau đó ngẫu nhiên bật mấy CD nhạc, nhạc Jazz nhẹ nhàng du dương, xem ra anh thích loại này.
Cô thậm chí thò đầu vào xem tủ quần áo của anh, oa, cả một tủ toàn bộ vest và áo sơ mi trắng!
Cách tốt nhất để dung nhập vào cuộc sống của một người là gì? Đi vào nhà anh, tận mắt trông thấy tất cả chi tiết cuộc sống của anh.
Bạch Lộ thấy mình như đã hiểu ra dự tính ban đầu khi đưa cho cô chùm chìa khóa này của Ninh Hạo Thần.
Buổi tối, khi cô nằm trên giường, Ninh Hạo Thần gọi điện thoại tới.
Không đợi anh nói, Bạch Lộ đã xin lỗi trước: “Em xin lỗi, hôm nay em gọi điện cho anh không đúng, chưa hỏi rõ ràng anh đang làm gì đã mắng bừa anh! Em sai rồi! Anh Ninh, xin anh tha thứ cho em!”
Ninh Hạo Thần xoa xoa trán, mệt mỏi rã rời mà nới lỏng cà-vạt, ngồi trên sofa trong khách sạn, tức giận nói: “Anh không tha thứ cho em!”
Bạch Lộ làm nũng: “ấy, em biết ý anh rồi, anh đưa chìa khóa cho em, không phải là muốn em dung nhập vào cuộc sống của anh sao? Anh Ninh, hóa ra anh đã yêu em đến mức không thể kiềm chế, muốn lấy em về nhà làm vợ rồi hả?”
Ninh Hạo Thần thản nhiên nói: “Đúng vậy, yêu em đến nỗi không thể kiềm chế rồi, làm sao bây giờ?”
Kinh, thành thật thế cơ?
Bạch Lộ lén vui vẻ, đỏ mặt nói: “Em, em đây cố mà tiếp nhận tình yêu của anh vậy.”
“Thế à?” Ninh Hạo Thần cong môi lên, nhưng vẫn tiếp tục ôn hòa nói: “Nhưng mà bây giờ anh hối hận rồi, anh là nhân vật lớn có uy tín danh dự, sao có thể trao tình yêu cho một người phụ nữ không biết chừng mực, không phân biệt trường hợp tùy tiện mắng anh được?”
“…”
Tiếng hít thở đầu bên kia trở nên dồn dập, rốt cuộc Ninh Hạo Thần bật cười: “xem như em giỏi, đã công bố thân phận của bản thân trước mặt nhân viên và đối tác của anh, hừ, không cho em danh phận cũng không được.”
Bạch Lộ bực mình: “Cho nên anh bất đắc dĩ mới cho em danh phận hả?”
“Không, là anh nể em đã cướp đi trinh tiết của anh rồi, nhịn đau mà cho em danh phận.”
“Cút đi!”
“Được, biết em nhớ anh rồi, sắp về đây.” Nghĩ đến Bạch Lộ thường cằn nhằn anh thiếu hòa mình, luôn ra vẻ cao cao tại thượng thần thánh không thể xâm phạm, Ninh Hạo Thần suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “moa moa moa!”
Bạch Lộ lập tức cười đau cả bụng.
Ninh Hạo Thần hỏi cô: “Có phải cảm thấy anh đáng yêu không?”
Bạch Lộ: “Em cảm thấy lúc đi công tác, anh đã để quên đầu óc ở nhà rồi.”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Ninh Hạo Thần vô cùng hối hận mình đã giả vờ ngây thơ, thẹn quá hóa thành giận mà cúp máy.
/81
|