Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Ninh Hoành Trung. Tuy nhiên, Ninh Hoành Trung chỉ nghiêm túc nhìn Bách Lí Hồng Trang thi châm, không có ý ngăn cản.
Theo từng cây ngân châm Bách Lí Hồng Trang đâm vào trên người Hiên Viên Hoàn, mọi người kinh ngạc phát hiện Hiên Viên Hoàn không hề có chút đau đớn hay khó chịu nào ở trên khuôn mặt.
Trong ba ngày qua, bọn họ đều hiểu biết rõ ràng nhất về cảm giác đau đớn của Hiên Viên Hoàn, chỉ cần hơi có một chút đau đớn sẽ khiến hắn lập tức bừng tỉnh.
Hiện tại, Bách Lí Hồng Trang đâm nhiều căn ngân châm như vậy, Hiên Viên Hoàn vẫn không hề có phản ứng, điều này đã chứng minh thủ pháp này không hề đơn giản.
Rất nhanh, trên người Hiên Viên Hoàn đã bị che kín bởi rất nhiều ngân châm.
Chỉ thấy đôi tay Bách Lí Hồng Trang hiện ra một kết ấn phức tạp. Bàn tay phải của nàng đâm xuống một cây ngân châm cuối cùng. Mọi người đều khiếp sợ nhìn cây ngân châm kia bắt đầu run rẩy không ngừng!
Đây...... Đây là thần tích!
Không biết là ai đã nói ra hai chữ thần tích, giờ phút này mọi người căn bản không rảnh lo điểm này, toàn bộ đầu óc đều bị chiếm cứ bởi thuật châm cứu đã bị thất truyền.
Trong sách cổ đã từng ghi lại, khi thi châm trong thuật châm cứu nếu có châm run, hiệu quả đã vượt trội hơn cả thuật châm cứu.
Giờ phút này thuật châm run trong truyền thuyết đột nhiên đã hiện ra ở trước mặt bọn họ!
Trên mặt Ninh Hoành Trung toàn là kinh ngạc cảm thán, trái tim hắn chấn động mãnh liệt, đôi môi mấp máy suy nghĩ muốn nói điều gì đó, nhưng một câu đều nói không nên lời.
Đối với một y sư si mê y thuật mà nói, được chứng kiến thuật châm cứu đã bị thất truyền trăm năm, chỉ sợ không có gì thú vị hơn.
Sự cười nhạo trên mặt Bàng Đường Bình đã biến mất, nhìn thuật châm cứu này, nội tâm hắn cũng đang chấn động.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mình đã trào phúng Bách Lí Hồng Trang, vẻ mặt của hắn thật ra biến thành hài hước.
Điều này chẳng khác gì lại tát một cái tát vang dội vào trên mặt hắn!
Hắn luôn miệng nói Bách Lí Hồng Trang là nha đầu miệng còn hôi sữa, nắm giữ một chút da lông đã tự cho mình là ghê gớm.
Tuy nhiên, hiện tại Bách Lí Hồng Trang đang nắm giữ chính là y sư thuật châm cứu!
Nếu những gì Bách Lí Hồng Trang đang nắm giữ chỉ là chút da lông, như vậy chẳng phải hắn căn bản không có chút y thuật gì?
Giờ này khắc này, thật ra không có người nào chú ý tới biểu tình của Bàng Đường Bình, tất cả lực chú ý của bọn họ đều đặt ở trên người Bách Lí Hồng Trang.
Ngân châm không ngừng rung động. Ninh Hoành Trung có khoảng cách gần nhất so với những người khác, rõ ràng có thể chú ý thấy những vết sưng đỏ trên người Hiên Viên Hoàn đã có dấu hiệu tiêu tán, lông mày nhíu chặt cũng có chút giãn ra vài phần.
Một sự kích động không thể kiểm soát leo lên trên mặt Ninh Hoành Trung, vốn tưởng rằng hôm nay bọn họ đều phải chôn cùng Hiên Viên Hoàn, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện hy vọng!
Ngay sau đó, Bách Lí Hồng Trang lấy giấy bút ra từ trong hòm thuốc, lưu loát viết xuống một chuỗi tên dược liệu, nói: Tiền bối, nơi này của các ngươi hẳn là có thể chuẩn bị những thứ này, đúng không?
Ninh Hoành Trung không chút do dự gật đầu, Không thành vấn đề, chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị nó!
Ba chén nước nấu thành một chén nước, một ngày cho Thái Tử uống ba lần.
Ninh Hoành Trung vẫy tay một cái, tiểu thái giám lập tức chạy tới, cầm phương thuốc sau đó vội vội vàng vàng chạy đi ra ngoài.
Không ai nghi ngờ phán đoán của Bách Lí Hồng Trang, mặc dù bọn họ vẫn không thể nào tưởng tượng tuổi còn nhỏ như thế mà có được y thuật xuất chúng như vậy. Tuy nhiên, thường nhân thường không thể lý giải được thiên tài y sư.
Hiên Viên Hoàn đắm chìm ở trong thống khổ, đột nhiên cảm thấy đau đớn trên người chậm lại vài phần, cố gắng mở hai mắt ra, một thân hình màu trắng kinh diễm mơ hồ xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.
Trong nháy mắt này, hắn chỉ cảm thấy mình phảng phất như đang nhìn thấy tiên nữ, dịu dàng như vậy, tốt đẹp như vậy, quả thực chính là nhân nhi mà hắn tha thiết ước mơ.
Tiên nữ giúp hắn uống dược, giúp hắn giảm bớt thống khổ, hắn rất muốn mở to hai mắt để nhìn thấy rõ bộ dáng tiên nữ, chẳng qua suy yếu quá mức nên lại lâm vào hôn mê......
Theo từng cây ngân châm Bách Lí Hồng Trang đâm vào trên người Hiên Viên Hoàn, mọi người kinh ngạc phát hiện Hiên Viên Hoàn không hề có chút đau đớn hay khó chịu nào ở trên khuôn mặt.
Trong ba ngày qua, bọn họ đều hiểu biết rõ ràng nhất về cảm giác đau đớn của Hiên Viên Hoàn, chỉ cần hơi có một chút đau đớn sẽ khiến hắn lập tức bừng tỉnh.
Hiện tại, Bách Lí Hồng Trang đâm nhiều căn ngân châm như vậy, Hiên Viên Hoàn vẫn không hề có phản ứng, điều này đã chứng minh thủ pháp này không hề đơn giản.
Rất nhanh, trên người Hiên Viên Hoàn đã bị che kín bởi rất nhiều ngân châm.
Chỉ thấy đôi tay Bách Lí Hồng Trang hiện ra một kết ấn phức tạp. Bàn tay phải của nàng đâm xuống một cây ngân châm cuối cùng. Mọi người đều khiếp sợ nhìn cây ngân châm kia bắt đầu run rẩy không ngừng!
Đây...... Đây là thần tích!
Không biết là ai đã nói ra hai chữ thần tích, giờ phút này mọi người căn bản không rảnh lo điểm này, toàn bộ đầu óc đều bị chiếm cứ bởi thuật châm cứu đã bị thất truyền.
Trong sách cổ đã từng ghi lại, khi thi châm trong thuật châm cứu nếu có châm run, hiệu quả đã vượt trội hơn cả thuật châm cứu.
Giờ phút này thuật châm run trong truyền thuyết đột nhiên đã hiện ra ở trước mặt bọn họ!
Trên mặt Ninh Hoành Trung toàn là kinh ngạc cảm thán, trái tim hắn chấn động mãnh liệt, đôi môi mấp máy suy nghĩ muốn nói điều gì đó, nhưng một câu đều nói không nên lời.
Đối với một y sư si mê y thuật mà nói, được chứng kiến thuật châm cứu đã bị thất truyền trăm năm, chỉ sợ không có gì thú vị hơn.
Sự cười nhạo trên mặt Bàng Đường Bình đã biến mất, nhìn thuật châm cứu này, nội tâm hắn cũng đang chấn động.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mình đã trào phúng Bách Lí Hồng Trang, vẻ mặt của hắn thật ra biến thành hài hước.
Điều này chẳng khác gì lại tát một cái tát vang dội vào trên mặt hắn!
Hắn luôn miệng nói Bách Lí Hồng Trang là nha đầu miệng còn hôi sữa, nắm giữ một chút da lông đã tự cho mình là ghê gớm.
Tuy nhiên, hiện tại Bách Lí Hồng Trang đang nắm giữ chính là y sư thuật châm cứu!
Nếu những gì Bách Lí Hồng Trang đang nắm giữ chỉ là chút da lông, như vậy chẳng phải hắn căn bản không có chút y thuật gì?
Giờ này khắc này, thật ra không có người nào chú ý tới biểu tình của Bàng Đường Bình, tất cả lực chú ý của bọn họ đều đặt ở trên người Bách Lí Hồng Trang.
Ngân châm không ngừng rung động. Ninh Hoành Trung có khoảng cách gần nhất so với những người khác, rõ ràng có thể chú ý thấy những vết sưng đỏ trên người Hiên Viên Hoàn đã có dấu hiệu tiêu tán, lông mày nhíu chặt cũng có chút giãn ra vài phần.
Một sự kích động không thể kiểm soát leo lên trên mặt Ninh Hoành Trung, vốn tưởng rằng hôm nay bọn họ đều phải chôn cùng Hiên Viên Hoàn, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện hy vọng!
Ngay sau đó, Bách Lí Hồng Trang lấy giấy bút ra từ trong hòm thuốc, lưu loát viết xuống một chuỗi tên dược liệu, nói: Tiền bối, nơi này của các ngươi hẳn là có thể chuẩn bị những thứ này, đúng không?
Ninh Hoành Trung không chút do dự gật đầu, Không thành vấn đề, chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị nó!
Ba chén nước nấu thành một chén nước, một ngày cho Thái Tử uống ba lần.
Ninh Hoành Trung vẫy tay một cái, tiểu thái giám lập tức chạy tới, cầm phương thuốc sau đó vội vội vàng vàng chạy đi ra ngoài.
Không ai nghi ngờ phán đoán của Bách Lí Hồng Trang, mặc dù bọn họ vẫn không thể nào tưởng tượng tuổi còn nhỏ như thế mà có được y thuật xuất chúng như vậy. Tuy nhiên, thường nhân thường không thể lý giải được thiên tài y sư.
Hiên Viên Hoàn đắm chìm ở trong thống khổ, đột nhiên cảm thấy đau đớn trên người chậm lại vài phần, cố gắng mở hai mắt ra, một thân hình màu trắng kinh diễm mơ hồ xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.
Trong nháy mắt này, hắn chỉ cảm thấy mình phảng phất như đang nhìn thấy tiên nữ, dịu dàng như vậy, tốt đẹp như vậy, quả thực chính là nhân nhi mà hắn tha thiết ước mơ.
Tiên nữ giúp hắn uống dược, giúp hắn giảm bớt thống khổ, hắn rất muốn mở to hai mắt để nhìn thấy rõ bộ dáng tiên nữ, chẳng qua suy yếu quá mức nên lại lâm vào hôn mê......
/95
|