Ninh Hoành Trung cùng những người khác đều hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Ai cũng không nghĩ tới, tiểu cô nương bọn họ nhìn thấy có vẻ thuần túy vừa mở miệng đã hồ nháo, khí phách đặt tiền cược như thế!
Mười vạn đồng vàng!
Ở đây cơ hồ không có người dám đánh cuộc xa hoa như vậy, nhưng thời điểm Bách Lí Hồng Trang bắt Bàng Đường Bình xin lỗi mọi người, trong lòng bọn họ xuất hiện một loại cảm giác xúc động.
Tiểu cô nương, mười vạn đồng vàng tiền đặt cược cũng không phải là để chơi đùa, ngàn vạn không cần xúc động! Ninh Hoành Trung vội vàng khuyên bảo nói.
Với hắn, Bách Lí Hồng Trang tuổi trẻ bốc đồng, chắc là bị những lời của Bàng Đường Bình mà trở nên tức giận, nhất thời xúc động mới nói ra tiền đặt cược như vậy.
Nếu như đối phương là trưởng bối tầm thường có lòng khoan dung thì không cần nói. Tuy nhiên, Bàng Đường Bình lại không phải là người lương thiện gì!
Chỉ cần hôm nay Bách Lí Hồng Trang thua, Bàng Đường Bình chắc chắn bức cho Bách Lí Hồng Trang táng gia bại sản!
Nhìn thấy sự quan tâm hiện lên trong ánh mắt Ninh Hoành Trung, Bách Lí Hồng Trang hơi mỉm cười. Vị thái y này thật ra mạnh miệng nhưng rất thiện tâm, chỉ vì không muốn nàng bị tổn thất thảm trọng nên mới lên tiếng nhắc nhở.
Tiền bối, ta sẽ có chừng mực.
Giọng nói vừa rơi xuống, Bách Lí Hồng Trang chuyển mắt nhìn Bàng Đường Bình trước mắt, trào phúng nói: Như thế nào? Ngươi không dám?
Ta dám! Sao ta lại không dám!
Bàng Đường Bình nói với giọng điệu khá cứng, nhìn thế nào cũng thấy nha đầu này bất quá cũng chỉ 15 tuổi, y thuật có thể mạnh bao nhiêu?
Trong toàn bộ Phong Bác Quốc, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghe qua thanh danh nha đầu này. Nếu nàng nguyện ý thua, vậy thì hắn sẽ thành toàn nàng!
Nếu ngươi thua, không chỉ phải cho ta mười vạn đồng vàng, còn phải quỳ trên mặt đất kêu ông nội của ta!
Khuôn mặt đầy mỡ của Bàng Đường Bình cười toe toét, hắn có chút gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy bộ dáng Bách Lí Hồng Trang quỳ xuống đất xin tha.
Bàng Đường Bình, ngươi không nên quá đáng!
Ninh Hoành Trung phẫn nộ, gia hỏa này tích cực như thế với một tiểu bối, thật sự khiến người khinh thường.
Ninh Hoành Trung, việc này không quan hệ với ngươi, ngươi không cần lải nhải dài dòng ở chỗ này, chi bằng cẩn thận ngẫm lại làm sao giữ được vị trí của mình đi! Bàng Đường Bình lạnh lùng trào phúng nói.
Không thành vấn đề, ta đáp ứng ngươi! Thần sắc Bách Lí Hồng Trang không hề biến đổi, thờ ơ đáp.
Nhìn thấy Bách Lí Hồng Trang khẳng định đáp ứng như thế, sắc mặt mọi người cũng biến hóa vài phần. Trong mắt bọn họ, Bách Lí Hồng Trang thua là đã định rồi, chẳng qua bọn họ thật sự rất hiếu kì, Bàng Đường Bình thật sự có thể chữa được bệnh cho Thái Tử hay không.
Ngươi hãy chuẩn bị tốt một hồi dập đầu kêu ông nội của ta đi!
Bàng Đường Bình cười càn rỡ, ngược lại trực tiếp đi về phía trong điện. Hắn cố ý chờ sau khi đám thái y bó tay không có biện pháp mới xuất hiện, vì đó là muốn thể hiện y thuật bản thân cao thâm.
Kể từ sau khi được vị cao nhân kia chỉ điểm, y thuật của hắn đã được cải thiện hơn nhiều. Hiện giờ ở toàn bộ Phong Bác Quốc đã được lan truyền là thần y, lòng tự tin tự nhiên cũng bành trướng cực độ. Đám phế vật Ninh Hoành Trung căn bản không phải là đối thủ của hắn!
Bách Lí Hồng Trang theo sát sau đó, đi vào trong tẩm điện Hiên Viên Hoàn.
Chủ nhân, người này có thể có khả năng trị khỏi cho Hiên Viên Hoàn hay không?
Trong giọng nói của Tiểu Hắc lộ ra một chút lo lắng. Nếu Bàng Đường Bình thật sự có thể trị được, vậy thì......
Khóe miệng Bách Lí Hồng Trang tươi cười như có như không, Phấn độc do ta tự mình phối trí ra, ngoại trừ ta ra, không người nào có thể giải!
Cũng không phải nàng tự cho mình cao thâm, mà là nàng thật sự có sự hiểu biết toàn diện đối Độc Chướng phấn. Đây chính là phấn độc lúc trước nàng đã hao hết tâm tư mới nghiên cứu chế tạo ra. Trưởng bối trong tộc đều từng thử phối chế giải độc, nhưng không có một người thành công.
Kể từ đó, nàng có sự quan tâm cao độ hơn đối với một số chứng bệnh, cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với độc dược, đã đầu tư phần lớn thời gian của mình cho nó. Vì vậy, nàng cũng có đủ tự tin.
Mười vạn đồng vàng!
Ở đây cơ hồ không có người dám đánh cuộc xa hoa như vậy, nhưng thời điểm Bách Lí Hồng Trang bắt Bàng Đường Bình xin lỗi mọi người, trong lòng bọn họ xuất hiện một loại cảm giác xúc động.
Tiểu cô nương, mười vạn đồng vàng tiền đặt cược cũng không phải là để chơi đùa, ngàn vạn không cần xúc động! Ninh Hoành Trung vội vàng khuyên bảo nói.
Với hắn, Bách Lí Hồng Trang tuổi trẻ bốc đồng, chắc là bị những lời của Bàng Đường Bình mà trở nên tức giận, nhất thời xúc động mới nói ra tiền đặt cược như vậy.
Nếu như đối phương là trưởng bối tầm thường có lòng khoan dung thì không cần nói. Tuy nhiên, Bàng Đường Bình lại không phải là người lương thiện gì!
Chỉ cần hôm nay Bách Lí Hồng Trang thua, Bàng Đường Bình chắc chắn bức cho Bách Lí Hồng Trang táng gia bại sản!
Nhìn thấy sự quan tâm hiện lên trong ánh mắt Ninh Hoành Trung, Bách Lí Hồng Trang hơi mỉm cười. Vị thái y này thật ra mạnh miệng nhưng rất thiện tâm, chỉ vì không muốn nàng bị tổn thất thảm trọng nên mới lên tiếng nhắc nhở.
Tiền bối, ta sẽ có chừng mực.
Giọng nói vừa rơi xuống, Bách Lí Hồng Trang chuyển mắt nhìn Bàng Đường Bình trước mắt, trào phúng nói: Như thế nào? Ngươi không dám?
Ta dám! Sao ta lại không dám!
Bàng Đường Bình nói với giọng điệu khá cứng, nhìn thế nào cũng thấy nha đầu này bất quá cũng chỉ 15 tuổi, y thuật có thể mạnh bao nhiêu?
Trong toàn bộ Phong Bác Quốc, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghe qua thanh danh nha đầu này. Nếu nàng nguyện ý thua, vậy thì hắn sẽ thành toàn nàng!
Nếu ngươi thua, không chỉ phải cho ta mười vạn đồng vàng, còn phải quỳ trên mặt đất kêu ông nội của ta!
Khuôn mặt đầy mỡ của Bàng Đường Bình cười toe toét, hắn có chút gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy bộ dáng Bách Lí Hồng Trang quỳ xuống đất xin tha.
Bàng Đường Bình, ngươi không nên quá đáng!
Ninh Hoành Trung phẫn nộ, gia hỏa này tích cực như thế với một tiểu bối, thật sự khiến người khinh thường.
Ninh Hoành Trung, việc này không quan hệ với ngươi, ngươi không cần lải nhải dài dòng ở chỗ này, chi bằng cẩn thận ngẫm lại làm sao giữ được vị trí của mình đi! Bàng Đường Bình lạnh lùng trào phúng nói.
Không thành vấn đề, ta đáp ứng ngươi! Thần sắc Bách Lí Hồng Trang không hề biến đổi, thờ ơ đáp.
Nhìn thấy Bách Lí Hồng Trang khẳng định đáp ứng như thế, sắc mặt mọi người cũng biến hóa vài phần. Trong mắt bọn họ, Bách Lí Hồng Trang thua là đã định rồi, chẳng qua bọn họ thật sự rất hiếu kì, Bàng Đường Bình thật sự có thể chữa được bệnh cho Thái Tử hay không.
Ngươi hãy chuẩn bị tốt một hồi dập đầu kêu ông nội của ta đi!
Bàng Đường Bình cười càn rỡ, ngược lại trực tiếp đi về phía trong điện. Hắn cố ý chờ sau khi đám thái y bó tay không có biện pháp mới xuất hiện, vì đó là muốn thể hiện y thuật bản thân cao thâm.
Kể từ sau khi được vị cao nhân kia chỉ điểm, y thuật của hắn đã được cải thiện hơn nhiều. Hiện giờ ở toàn bộ Phong Bác Quốc đã được lan truyền là thần y, lòng tự tin tự nhiên cũng bành trướng cực độ. Đám phế vật Ninh Hoành Trung căn bản không phải là đối thủ của hắn!
Bách Lí Hồng Trang theo sát sau đó, đi vào trong tẩm điện Hiên Viên Hoàn.
Chủ nhân, người này có thể có khả năng trị khỏi cho Hiên Viên Hoàn hay không?
Trong giọng nói của Tiểu Hắc lộ ra một chút lo lắng. Nếu Bàng Đường Bình thật sự có thể trị được, vậy thì......
Khóe miệng Bách Lí Hồng Trang tươi cười như có như không, Phấn độc do ta tự mình phối trí ra, ngoại trừ ta ra, không người nào có thể giải!
Cũng không phải nàng tự cho mình cao thâm, mà là nàng thật sự có sự hiểu biết toàn diện đối Độc Chướng phấn. Đây chính là phấn độc lúc trước nàng đã hao hết tâm tư mới nghiên cứu chế tạo ra. Trưởng bối trong tộc đều từng thử phối chế giải độc, nhưng không có một người thành công.
Kể từ đó, nàng có sự quan tâm cao độ hơn đối với một số chứng bệnh, cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với độc dược, đã đầu tư phần lớn thời gian của mình cho nó. Vì vậy, nàng cũng có đủ tự tin.
/95
|