Cũng bởi vì thấy vậy mà tâm trạng của ta bỗng dao động ư?
Ta vội bình tĩnh trở lại, quỳ xuống bái lạy: "Vương Gia, thiếp thân làm vậy cũng vì bản thân, cũng vì Vương gia."
Quả nhiên, vẻ chán ghét trong mắt y chợt lóe lên, y coi ta là hạng nữ nhân tập trung ở bên y tranh thủ tình cảm để hưởng lợi.
Như vậy cũng tốt.
Điều ta cầu xin, không phải cũng đúng thế sao?
Y phất phất tay, ta cáo lui đi ra ngoài. Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng cảm thấy hơi lạnh chảy trong mạch máu. Ta vội lấy thuốc hoàn từ trong ngực ra, nuốt vào.
Một góc mái hiện đằng xa, thương tích thú (*) lạnh lùng cúi mình ở đó, lẳng lặng nhìn về phía hư không. Cuối cùng ta cũng bừng tỉnh, nơi đây là Vương Phủ nguy cơ khắp chốn, tuyệt đối không thể có tâm tình khác thường.
* Tích thú: Là con thú trấn trên mái nhà trong kiến trúc cổ đại Trung Quốc. Có nhiều loại thú xếp ở nhiều vị trí khác nhau. Con thú xếp trên thương tích (ảnh) được gọi là thương tích thú hay thương thú. Thương thú còn được chia làm hai loại là thú tiền và thú hậu. Nói chung là lằng nhằng ~~~~ Các tình yêu biết vậy là đủ )))
...
Ở phòng dệt, ta sai chức nương nối liền chiến giáp, lấy lụa dệt từ tơ của hàn tằm làm áo lót, mặt ngoài còn lót thêm da tê giác được mài mỏng vô cùng, tô màu bạc, thêm vào thân, tay và quần của bộ giáp cũng không bằng một phần mười trọng lượng của áo giáp nặng nề trước kia. Nhờ vậy, cưỡi ngựa qua lại dễ dàng, gia tăng khả năng hành động.
Ta biết câu thích tiễn ở Tây Di cực kỳ lợi hại, xạ thủ được lựa chọn để huấn luyện là những đứa bé có thân hình cao lớn bẩm sinh. Họ bắn tên khác với Trung Nguyên. Thắt lưng ngả ra sau, bắn hướng lên trời, cho nên người được huấn luyện thành tài bị biến dạng xương sống. Cây cung của họ được mệnh danh là Thần Tí Cung (**). Bởi rơi từ trên trời xuống, mũi tên cắm thẳng xuống đất, nếu không mặc giáp dày thì mũi tên sẽ xuyên thủng.
** Thần Tí Cung hay được gọi là Thần Tí Nỗ, là phát minh thời Bắc Tống Thần Tông (1067 -1085), thân cung dài ba thước ba (1 m), dây cung dài hai thước năm (0,83 m), tên bắn xa hơn 340 bộ (567 m), không khí giới nào có thể bì nổi.
Phần ngạnh trên đầu mũi tên không đúc bằng sắt, mà dùng bắp chân của độc bò cạp độc sản sinh ở Tây Cương khảm vào mũi tên. Chân bò cạp không những cứng hơn sắt mà còn độc vô cùng. Hơn nữa sinh trưởng ngoài thiên nhiên, mũi tên từ bắp chân bò cạp không tầm thường như những mũi tên khác, nó đâm hỗn độn mà còn tự sinh trưởng. Nếu trúng tên thì rút ra rất khó, trừ phi kịp thởi sử dụng khoét phần thịt lớn ở nơi trúng tên. Dĩ nhiên chỗ bị khoét cũng không thể lành lại như cũ.
Cho nên, khi ta khoe khoang khoác lác trước mặt Thái Hậu, đã biết rằng ta không còn đường lui. Chỉ gây ra chút sai lầm sẽ thua triệt để.
Bởi vì sự việc rắc rối, ta liền xin Ninh Vương phái Lục Nhĩ, một trong tám tuấn thường ngày hộ vệ bên y, âm thầm trông coi phòng dệt. Ta chưa từng thấy Lục Nhĩ, nhưng ta biết, khi có lệnh của Ninh Vương, y sẽ thi hành.
Người trong phủ cũng biết đây là nơi cơ mật, người không liên quan chỉ có thể đi đường vòng. Ngay cả người đưa cơm trong phủ cũng có thể đưa vào cổng trong. Mà dệt nương được chọn lựa không thể đi ra khỏi viện này. Ăn uống sinh hoạt ở ngay tại đây luôn.
May mà tiền bạc ta cho họ cũng nhiều, số tiền kiếm được trong vòng chưa đến một tháng có thể sống nửa đời sau không cần lo cơm áo, nên họ không dám ca thán câu nào.
Bảo vệ như thể thùng sắt tất nhiên khiến cho người ta không chê vào đâu được, nhưng ta biết, ta phải làm nó có khe hở.
Nếu không ai diễn vở kịch này chứ?
Khi không giám sát phòng dệt, ta gọi Mị Nhụy hỏi thăm hành tung của Ninh Vương, tìm khe hở để xuất hiện liên tiếp bên cạnh y. Hoặc dâng điểm tâm đích thân làm, hoặc túi hương thức khuya làm ra, đeo lên người y. Ta diễn kịch bằng tất cảm tình cảm sâu nặng chân thành, trong mắt Ninh Vương chỉ là một nữ nhân giở hết thủ đoạn để có được quyền thế. Y vẫn chấp nhận hết thảy, có khi còn phối hợp mà ban thưởng không ít đồ cho ta.
Ta biết, trong đáy lòng y, chỉ cần ta không vượt qua vị trí kia, lại có chút liên hệ mỏng như giấy với Quân Triển Ngọc thì y sẽ cho phép ta.
Mỗi lần vừa nghĩ tới đây, ở nơi vương phủ phồn hoa vàng ngọc khắp chốn, cơ thiếp yêu kiều như hoa, tùy tùng hộ vệ tháp tùng, nhưng ta lại cảm thấy giữa chân mày y chỉ có nét cô độc mà thôi.
Y vừa tới tiểu viện chỗ ta, Lâm mỹ nhân sẽ đến đây bái kiến. Chưa tới mấy ngày, ta đã nhìn mặt nàng gầy hẳn đi, cằm càng nhọn như dao gọt, trình diện với vẻ tiều tụy. Ninh Vương cũng là người, cũng có thất tình lục dục, mặc dù một lòng dạ dành hết cho người đã bỏ mình hóa hồn kia, nhưng Lâm mỹ nhân từng hầu hạ y, nàng như vậy khiến Ninh Vương hơi xúc động, có khi liền gọi nàng tới ngồi cùng.
Ta thấy vậy, mặt lộ vẻ không cam lòng, luôn cố ý tìm vài cớ khiến nàng ta không dễ chịu, châm biếm trào phúng, chỉ mong nàng ta không xuất hiện trước mặt ta nữa. Nhưng nàng lại thu liễm hành vi, không hề phản kháng, còn thêm kính nể ta. Vài ba bận như vậy cũng khiến vị trí của ta rớt hẳn trong mắt Ninh Vương, y lạnh lùng nói với ta: "Mặc dù trước kia Lâm mỹ nhân bất công với nàng, nhưng cũng vì suy nghĩ cho Bổn vương, Các nàng đều là cơ thiếp của Bổn vương, không phân trên dưới."
Vừa nghe lời này, ta liền quỳ rạp xuống, tròng mắt ngấn nước: "Vương Gia, chẳng lẽ thiếp thân không phải vì suy nghĩ cho ngài sao? Nàng ta có võ công, xuất thân không rõ, thiếp thân chỉ muốn bảo đảm bình an cho Vương Gia. Vương Gia bình an rồi, thiếp thân mới được bình an. Vương Gia, ngài là phu quân của thiếp thân, thiếp cũng muốn hòa thuận cùng tỷ muội, nhưng thiếp thân không làm được. Nghĩ tới chuyện nàng ta muốn tính mạng của thiếp thân lúc đó, thiếp thân không thể làm được!"
Mặc dù ta quỳ dưới đất, nhưng lại hơi ngẩng đầu, nhìn Ninh Vương với khuôn mặt đẫm nước mắt. Trong mắt người khác, tất nhiên vì yêu mà ghen tuông, vì ghen tuông mà thù hận. Mà sự trách cứ của Ninh Vương khiến tim ta như bị dao cắt.
Trong nước mắt mông lung, ta thấy rõ trong mắt Ninh Vương chợt lóe lên vẻ phiền chán rồi biến mất ngay. Bởi vì trong lòng không có tình yêu, nên sự tranh giành giữa nữ nhân sẽ chỉ làm y ghét cay ghét đắng tới cực điểm.
Y vốn là đại tướng quân nói ngôn lệnh, không bao giờ dài dòng, chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện này đến đây thôi, Bổn vương sẽ không nhắc lại nữa. Nhưng nếu có lần sau, Bổn vương tuyệt đối không tha thứ."
Y vung tay áo, xoay người rời đi. Tay áo của y phất qua mặt ta, ta muốn kéo tay áo lại nhưng bị giật lấy, ống tay áo trượt khỏi tay. Trên tay áo thêu kỳ lân ngũ sắc, trong đó có màu vàng, gắn tinh thạch hình thoi làm từ kim loại. Vừa giật lại, tinh thạch hình thoi xé rách lòng bàn tay ta, khiến ta không bất giác kêu đau.
Là quân nhân, thường thường khi tỷ thí với người khác, chỉ bằng hơi thở đã có thể cảm nhận được đối phương có bị thương hay không, huống chi tiếng kêu đau của ta rõ như vậy. Nhưng y không thèm quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng.
Ta chỉ biết nắm chặt lòng bàn tay, cho dù máu tươi chảy từng giọt, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi y biến mất, cuối cùng nước mắt lăn trên gò má.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy Lâm mỹ nhân tiến tới bên cạnh ta, vươn bàn tay trắng nõn ra muốn giúp ta đứng dậy. Nhưng ta hất tay nàng ra, tự mình chậm rãi đứng lên.
Nàng thở dài một hơi, không đỡ ta nữa, bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên, gài sợi tóc mai rối vào búi tóc, khẽ nói: "Muội muội tôn kính, muội muội đã lâm vào ma chướng này thì nên biết không thể tránh khỏi những thứ như vậy, ta và muội đều vậy thôi."
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Không, ta sẽ không giống tỷ, chỉ cần canh giữ bên chàng, thuận theo điều chàng muốn, cuối cùng chàng sẽ thay đổi tấm lòng... Người kia cũng đã chết rồi."
Nàng lấy mảnh lụa trắng từ trong lòng ra rồi đưa tới, tất nhiên ta không nhận lấy, mặc cho lụa trắng nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong nháy thấm đẫm màu đỏ dưới đất.
Ta vội bình tĩnh trở lại, quỳ xuống bái lạy: "Vương Gia, thiếp thân làm vậy cũng vì bản thân, cũng vì Vương gia."
Quả nhiên, vẻ chán ghét trong mắt y chợt lóe lên, y coi ta là hạng nữ nhân tập trung ở bên y tranh thủ tình cảm để hưởng lợi.
Như vậy cũng tốt.
Điều ta cầu xin, không phải cũng đúng thế sao?
Y phất phất tay, ta cáo lui đi ra ngoài. Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng cảm thấy hơi lạnh chảy trong mạch máu. Ta vội lấy thuốc hoàn từ trong ngực ra, nuốt vào.
Một góc mái hiện đằng xa, thương tích thú (*) lạnh lùng cúi mình ở đó, lẳng lặng nhìn về phía hư không. Cuối cùng ta cũng bừng tỉnh, nơi đây là Vương Phủ nguy cơ khắp chốn, tuyệt đối không thể có tâm tình khác thường.
* Tích thú: Là con thú trấn trên mái nhà trong kiến trúc cổ đại Trung Quốc. Có nhiều loại thú xếp ở nhiều vị trí khác nhau. Con thú xếp trên thương tích (ảnh) được gọi là thương tích thú hay thương thú. Thương thú còn được chia làm hai loại là thú tiền và thú hậu. Nói chung là lằng nhằng ~~~~ Các tình yêu biết vậy là đủ )))
...
Ở phòng dệt, ta sai chức nương nối liền chiến giáp, lấy lụa dệt từ tơ của hàn tằm làm áo lót, mặt ngoài còn lót thêm da tê giác được mài mỏng vô cùng, tô màu bạc, thêm vào thân, tay và quần của bộ giáp cũng không bằng một phần mười trọng lượng của áo giáp nặng nề trước kia. Nhờ vậy, cưỡi ngựa qua lại dễ dàng, gia tăng khả năng hành động.
Ta biết câu thích tiễn ở Tây Di cực kỳ lợi hại, xạ thủ được lựa chọn để huấn luyện là những đứa bé có thân hình cao lớn bẩm sinh. Họ bắn tên khác với Trung Nguyên. Thắt lưng ngả ra sau, bắn hướng lên trời, cho nên người được huấn luyện thành tài bị biến dạng xương sống. Cây cung của họ được mệnh danh là Thần Tí Cung (**). Bởi rơi từ trên trời xuống, mũi tên cắm thẳng xuống đất, nếu không mặc giáp dày thì mũi tên sẽ xuyên thủng.
** Thần Tí Cung hay được gọi là Thần Tí Nỗ, là phát minh thời Bắc Tống Thần Tông (1067 -1085), thân cung dài ba thước ba (1 m), dây cung dài hai thước năm (0,83 m), tên bắn xa hơn 340 bộ (567 m), không khí giới nào có thể bì nổi.
Phần ngạnh trên đầu mũi tên không đúc bằng sắt, mà dùng bắp chân của độc bò cạp độc sản sinh ở Tây Cương khảm vào mũi tên. Chân bò cạp không những cứng hơn sắt mà còn độc vô cùng. Hơn nữa sinh trưởng ngoài thiên nhiên, mũi tên từ bắp chân bò cạp không tầm thường như những mũi tên khác, nó đâm hỗn độn mà còn tự sinh trưởng. Nếu trúng tên thì rút ra rất khó, trừ phi kịp thởi sử dụng khoét phần thịt lớn ở nơi trúng tên. Dĩ nhiên chỗ bị khoét cũng không thể lành lại như cũ.
Cho nên, khi ta khoe khoang khoác lác trước mặt Thái Hậu, đã biết rằng ta không còn đường lui. Chỉ gây ra chút sai lầm sẽ thua triệt để.
Bởi vì sự việc rắc rối, ta liền xin Ninh Vương phái Lục Nhĩ, một trong tám tuấn thường ngày hộ vệ bên y, âm thầm trông coi phòng dệt. Ta chưa từng thấy Lục Nhĩ, nhưng ta biết, khi có lệnh của Ninh Vương, y sẽ thi hành.
Người trong phủ cũng biết đây là nơi cơ mật, người không liên quan chỉ có thể đi đường vòng. Ngay cả người đưa cơm trong phủ cũng có thể đưa vào cổng trong. Mà dệt nương được chọn lựa không thể đi ra khỏi viện này. Ăn uống sinh hoạt ở ngay tại đây luôn.
May mà tiền bạc ta cho họ cũng nhiều, số tiền kiếm được trong vòng chưa đến một tháng có thể sống nửa đời sau không cần lo cơm áo, nên họ không dám ca thán câu nào.
Bảo vệ như thể thùng sắt tất nhiên khiến cho người ta không chê vào đâu được, nhưng ta biết, ta phải làm nó có khe hở.
Nếu không ai diễn vở kịch này chứ?
Khi không giám sát phòng dệt, ta gọi Mị Nhụy hỏi thăm hành tung của Ninh Vương, tìm khe hở để xuất hiện liên tiếp bên cạnh y. Hoặc dâng điểm tâm đích thân làm, hoặc túi hương thức khuya làm ra, đeo lên người y. Ta diễn kịch bằng tất cảm tình cảm sâu nặng chân thành, trong mắt Ninh Vương chỉ là một nữ nhân giở hết thủ đoạn để có được quyền thế. Y vẫn chấp nhận hết thảy, có khi còn phối hợp mà ban thưởng không ít đồ cho ta.
Ta biết, trong đáy lòng y, chỉ cần ta không vượt qua vị trí kia, lại có chút liên hệ mỏng như giấy với Quân Triển Ngọc thì y sẽ cho phép ta.
Mỗi lần vừa nghĩ tới đây, ở nơi vương phủ phồn hoa vàng ngọc khắp chốn, cơ thiếp yêu kiều như hoa, tùy tùng hộ vệ tháp tùng, nhưng ta lại cảm thấy giữa chân mày y chỉ có nét cô độc mà thôi.
Y vừa tới tiểu viện chỗ ta, Lâm mỹ nhân sẽ đến đây bái kiến. Chưa tới mấy ngày, ta đã nhìn mặt nàng gầy hẳn đi, cằm càng nhọn như dao gọt, trình diện với vẻ tiều tụy. Ninh Vương cũng là người, cũng có thất tình lục dục, mặc dù một lòng dạ dành hết cho người đã bỏ mình hóa hồn kia, nhưng Lâm mỹ nhân từng hầu hạ y, nàng như vậy khiến Ninh Vương hơi xúc động, có khi liền gọi nàng tới ngồi cùng.
Ta thấy vậy, mặt lộ vẻ không cam lòng, luôn cố ý tìm vài cớ khiến nàng ta không dễ chịu, châm biếm trào phúng, chỉ mong nàng ta không xuất hiện trước mặt ta nữa. Nhưng nàng lại thu liễm hành vi, không hề phản kháng, còn thêm kính nể ta. Vài ba bận như vậy cũng khiến vị trí của ta rớt hẳn trong mắt Ninh Vương, y lạnh lùng nói với ta: "Mặc dù trước kia Lâm mỹ nhân bất công với nàng, nhưng cũng vì suy nghĩ cho Bổn vương, Các nàng đều là cơ thiếp của Bổn vương, không phân trên dưới."
Vừa nghe lời này, ta liền quỳ rạp xuống, tròng mắt ngấn nước: "Vương Gia, chẳng lẽ thiếp thân không phải vì suy nghĩ cho ngài sao? Nàng ta có võ công, xuất thân không rõ, thiếp thân chỉ muốn bảo đảm bình an cho Vương Gia. Vương Gia bình an rồi, thiếp thân mới được bình an. Vương Gia, ngài là phu quân của thiếp thân, thiếp cũng muốn hòa thuận cùng tỷ muội, nhưng thiếp thân không làm được. Nghĩ tới chuyện nàng ta muốn tính mạng của thiếp thân lúc đó, thiếp thân không thể làm được!"
Mặc dù ta quỳ dưới đất, nhưng lại hơi ngẩng đầu, nhìn Ninh Vương với khuôn mặt đẫm nước mắt. Trong mắt người khác, tất nhiên vì yêu mà ghen tuông, vì ghen tuông mà thù hận. Mà sự trách cứ của Ninh Vương khiến tim ta như bị dao cắt.
Trong nước mắt mông lung, ta thấy rõ trong mắt Ninh Vương chợt lóe lên vẻ phiền chán rồi biến mất ngay. Bởi vì trong lòng không có tình yêu, nên sự tranh giành giữa nữ nhân sẽ chỉ làm y ghét cay ghét đắng tới cực điểm.
Y vốn là đại tướng quân nói ngôn lệnh, không bao giờ dài dòng, chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện này đến đây thôi, Bổn vương sẽ không nhắc lại nữa. Nhưng nếu có lần sau, Bổn vương tuyệt đối không tha thứ."
Y vung tay áo, xoay người rời đi. Tay áo của y phất qua mặt ta, ta muốn kéo tay áo lại nhưng bị giật lấy, ống tay áo trượt khỏi tay. Trên tay áo thêu kỳ lân ngũ sắc, trong đó có màu vàng, gắn tinh thạch hình thoi làm từ kim loại. Vừa giật lại, tinh thạch hình thoi xé rách lòng bàn tay ta, khiến ta không bất giác kêu đau.
Là quân nhân, thường thường khi tỷ thí với người khác, chỉ bằng hơi thở đã có thể cảm nhận được đối phương có bị thương hay không, huống chi tiếng kêu đau của ta rõ như vậy. Nhưng y không thèm quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng.
Ta chỉ biết nắm chặt lòng bàn tay, cho dù máu tươi chảy từng giọt, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi y biến mất, cuối cùng nước mắt lăn trên gò má.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy Lâm mỹ nhân tiến tới bên cạnh ta, vươn bàn tay trắng nõn ra muốn giúp ta đứng dậy. Nhưng ta hất tay nàng ra, tự mình chậm rãi đứng lên.
Nàng thở dài một hơi, không đỡ ta nữa, bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên, gài sợi tóc mai rối vào búi tóc, khẽ nói: "Muội muội tôn kính, muội muội đã lâm vào ma chướng này thì nên biết không thể tránh khỏi những thứ như vậy, ta và muội đều vậy thôi."
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Không, ta sẽ không giống tỷ, chỉ cần canh giữ bên chàng, thuận theo điều chàng muốn, cuối cùng chàng sẽ thay đổi tấm lòng... Người kia cũng đã chết rồi."
Nàng lấy mảnh lụa trắng từ trong lòng ra rồi đưa tới, tất nhiên ta không nhận lấy, mặc cho lụa trắng nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong nháy thấm đẫm màu đỏ dưới đất.
/205
|