Editor: Heisall
Vào xế chiều ngày hôm đó, Lộ Minh mới nghe được chuyện Anh Túc bị phạt.
Sau khi nghe xong, anh ta sửng sốt một lát, mới hỏi thuộc hạ: Anh Túc thật sự nhận tội rồi hả?
Vâng, theo lời của tiểu thư Ly Chi, tiểu thư Anh Túc đã thừa nhận rằng cô ấy đã bay chuyến bay đêm đến Tây Nam vào rạng sáng ngày chủ nhật, rồi rạng sáng ngày thứ hai liền bay trở về thành phố C. Trong ngày hôm đó đã đe dọa A Lương, thời gian vừa khớp, không một chút dư thừa rườm rà cũng không chậm trễ chút nào.
Thiếu gia chỉ nói phạt Anh Túc quỳ trong phòng tạm giam, ngoài ra không còn gì khác sao?
Vâng!
Quanh đi quảnh lại cũng không có hình phạt nào mới. Lộ Minh nói thầm một câu, nói tiếp: Vậy thì cũng không có chuyện gì. Bỏ đói mấy ngày cũng không chết được, chờ xem, chậm nhất là tối mai, chắc chắn sẽ thả ra.
Người thuộc hạ muốn nói lại thôi: Nhưng. . . . . . Nghe nói lần này tiểu thư Anh Túc ở trong phòng tạm giam bị phát sốt, mới vừa rồi đã ngất đi, có người đã nhanh chóng báo cáo cho thiếu gia, nhưng thiếu gia cũng không cho bác sĩ tới khám bệnh cho cô ấy. . . . . .
Lộ Minh ngẩn ra, chợt đứng lên: Anh nói thật chứ?
Thật 100%. Người thuộc hạ nói tiếp: Trước khi đến phòng tạm giam, tiểu thư Anh Túc đã bị cảm, sau đó quỳ không bao lâu liền ngã xuống đất ngất đi. Có người đi xin chỉ thị, thiếu gia nghe xong chỉ nói bốn chữ, cứ theo quy củ.
. . . . . . Lần này thật sự bị chọc giận rồi hả? Chẳng lẽ thật sự muốn không chết không được sao? Lộ Minh đứng nguyên một chỗ một lúc lâu, lẩm bẩm nói: Chẳng lẽ nói, hai ngày trước Anh Túc giống như cây vạn tuế ra hoa (ý nói việc Anh Túc nói giúp cho em trai của Lộ Minh ở tập 25 là việc làm hiếm thấy) giúp mình một tay, là vì hôm nay muốn mình giúp cô ấy nói mấy câu ư?
Nếu như trước đây, Lộ Minh tuyệt đối sẽ không lội vào vũng nước đục này. Vậy mà lần này anh ta ở trong phòng làm việc suy nghĩ rất lâu, vào chạng vạng tối, anh ta dùng hai tay vút mặt, thở dài một hơi, vẫn nên đến nhà họ Sở một chuyến.
Khi Lộ Minh vào thư phòng, Sở Hành đang vẽ tranh thuỷ mặc. Động tác không nhanh không chậm, nhìn không giống như là vẫn còn đang tức giận. Lộ Minh thở phào một cái trong lòng, Sở Hành không ngẩng đầu lên mở miệng: Chuyện gì?
Lộ Minh tùy tiện tìm một lý do: Có người đem nhầm công việc do tiểu thư Anh Túc xử lý tới giao cho tôi. Tôi không dám vượt quyền, gọi điện thoại lại không tìm được cô ấy, cho là cô ấy đang ở thư phòng của ngài.
Sở Hành hoàn toàn không để ý tới lý do vụng về của anh ta. Nâng mí mắt, liếc qua: Anh nói vào vấn đề chính đi.
Trong lòng Lộ Minh căng thẳng, vẫn nhắm mắt nói: Dù sao tiểu thư Anh Túc cũng đã đi theo ngài mười năm, lại là một cô bé, chưa từng chịu hình phạt nào quá nặng. Phòng tạm giam là nơi ẩm thấp lạnh lẽo, người bình thường không ăn không uống cũng có thể chịu được một buổi tối, nhưng để cho một cô bé đang phát sốt quỳ gối ở chỗ đó, lại nghe nói đã té xỉu, ngộ nhỡ không kiểm soát được chuyển thành viêm phổi gì đó. . . . . .
Sở Hành nhàn nhạt cắt đứt lời của anh ta: Xem ra Anh Túc đi theo anh học tập hai ngày, quan hệ của hai người tiến triển cũng không chậm nhỉ. Còn chưa tới hai ngày, cô ấy chỉ giúp anh một lần không hơn, vậy mà anh đã vội vàng bánh ít đi, bánh quy lại* rồi.
*bánh ít đi, bánh quy lại: có nghĩa là có qua có lại, người ta giúp mình thì mình trả lại.
. . . . . .
Da đầu Lộ Minh căng lên, chuông báo động vang lên mãnh liệt ở trong lòng. Sở Hành cắm bút lông về ống đựng bút, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào: Anh muốn cầu cạnh vậy sao. Cũng được. Vậy để cho cô ấy trở về, anh đến phòng tạm giam quỳ thay cô ấy.
. . . . . .
Có cho Lộ Minh mượn mười gan báo nữa, thì Lộ Minh cũng không dám đồng ý loại trao đổi này. Không phải không tình nguyện, mà vấn đề là có thể hay không. Nếu như anh thật sự đồng ý, mà anh cùng Anh Túc vốn không có quan hệ gì, không chừng đến ngày thứ hai sẽ bị đồn xôn xao thành chuyện tình bí mật mất thôi. Đến lúc đó chẳng những Lộ Minh nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, mà còn có thể bị Sở Hành buộc đi tự sát cũng không chừng.
Kết quả là Lộ Minh không thu hoạch được gì, từ từ đi ra khỏi thư phòng. Vừa đúng lúc đụng phải quản gia đang bưng bữa ăn khuya chuẩn bị đi vào, đối phương nháy mắt, Lộ Minh đi tới, nhỏ giọng hỏi: Như thế nào?
Vốn
Vào xế chiều ngày hôm đó, Lộ Minh mới nghe được chuyện Anh Túc bị phạt.
Sau khi nghe xong, anh ta sửng sốt một lát, mới hỏi thuộc hạ: Anh Túc thật sự nhận tội rồi hả?
Vâng, theo lời của tiểu thư Ly Chi, tiểu thư Anh Túc đã thừa nhận rằng cô ấy đã bay chuyến bay đêm đến Tây Nam vào rạng sáng ngày chủ nhật, rồi rạng sáng ngày thứ hai liền bay trở về thành phố C. Trong ngày hôm đó đã đe dọa A Lương, thời gian vừa khớp, không một chút dư thừa rườm rà cũng không chậm trễ chút nào.
Thiếu gia chỉ nói phạt Anh Túc quỳ trong phòng tạm giam, ngoài ra không còn gì khác sao?
Vâng!
Quanh đi quảnh lại cũng không có hình phạt nào mới. Lộ Minh nói thầm một câu, nói tiếp: Vậy thì cũng không có chuyện gì. Bỏ đói mấy ngày cũng không chết được, chờ xem, chậm nhất là tối mai, chắc chắn sẽ thả ra.
Người thuộc hạ muốn nói lại thôi: Nhưng. . . . . . Nghe nói lần này tiểu thư Anh Túc ở trong phòng tạm giam bị phát sốt, mới vừa rồi đã ngất đi, có người đã nhanh chóng báo cáo cho thiếu gia, nhưng thiếu gia cũng không cho bác sĩ tới khám bệnh cho cô ấy. . . . . .
Lộ Minh ngẩn ra, chợt đứng lên: Anh nói thật chứ?
Thật 100%. Người thuộc hạ nói tiếp: Trước khi đến phòng tạm giam, tiểu thư Anh Túc đã bị cảm, sau đó quỳ không bao lâu liền ngã xuống đất ngất đi. Có người đi xin chỉ thị, thiếu gia nghe xong chỉ nói bốn chữ, cứ theo quy củ.
. . . . . . Lần này thật sự bị chọc giận rồi hả? Chẳng lẽ thật sự muốn không chết không được sao? Lộ Minh đứng nguyên một chỗ một lúc lâu, lẩm bẩm nói: Chẳng lẽ nói, hai ngày trước Anh Túc giống như cây vạn tuế ra hoa (ý nói việc Anh Túc nói giúp cho em trai của Lộ Minh ở tập 25 là việc làm hiếm thấy) giúp mình một tay, là vì hôm nay muốn mình giúp cô ấy nói mấy câu ư?
Nếu như trước đây, Lộ Minh tuyệt đối sẽ không lội vào vũng nước đục này. Vậy mà lần này anh ta ở trong phòng làm việc suy nghĩ rất lâu, vào chạng vạng tối, anh ta dùng hai tay vút mặt, thở dài một hơi, vẫn nên đến nhà họ Sở một chuyến.
Khi Lộ Minh vào thư phòng, Sở Hành đang vẽ tranh thuỷ mặc. Động tác không nhanh không chậm, nhìn không giống như là vẫn còn đang tức giận. Lộ Minh thở phào một cái trong lòng, Sở Hành không ngẩng đầu lên mở miệng: Chuyện gì?
Lộ Minh tùy tiện tìm một lý do: Có người đem nhầm công việc do tiểu thư Anh Túc xử lý tới giao cho tôi. Tôi không dám vượt quyền, gọi điện thoại lại không tìm được cô ấy, cho là cô ấy đang ở thư phòng của ngài.
Sở Hành hoàn toàn không để ý tới lý do vụng về của anh ta. Nâng mí mắt, liếc qua: Anh nói vào vấn đề chính đi.
Trong lòng Lộ Minh căng thẳng, vẫn nhắm mắt nói: Dù sao tiểu thư Anh Túc cũng đã đi theo ngài mười năm, lại là một cô bé, chưa từng chịu hình phạt nào quá nặng. Phòng tạm giam là nơi ẩm thấp lạnh lẽo, người bình thường không ăn không uống cũng có thể chịu được một buổi tối, nhưng để cho một cô bé đang phát sốt quỳ gối ở chỗ đó, lại nghe nói đã té xỉu, ngộ nhỡ không kiểm soát được chuyển thành viêm phổi gì đó. . . . . .
Sở Hành nhàn nhạt cắt đứt lời của anh ta: Xem ra Anh Túc đi theo anh học tập hai ngày, quan hệ của hai người tiến triển cũng không chậm nhỉ. Còn chưa tới hai ngày, cô ấy chỉ giúp anh một lần không hơn, vậy mà anh đã vội vàng bánh ít đi, bánh quy lại* rồi.
*bánh ít đi, bánh quy lại: có nghĩa là có qua có lại, người ta giúp mình thì mình trả lại.
. . . . . .
Da đầu Lộ Minh căng lên, chuông báo động vang lên mãnh liệt ở trong lòng. Sở Hành cắm bút lông về ống đựng bút, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào: Anh muốn cầu cạnh vậy sao. Cũng được. Vậy để cho cô ấy trở về, anh đến phòng tạm giam quỳ thay cô ấy.
. . . . . .
Có cho Lộ Minh mượn mười gan báo nữa, thì Lộ Minh cũng không dám đồng ý loại trao đổi này. Không phải không tình nguyện, mà vấn đề là có thể hay không. Nếu như anh thật sự đồng ý, mà anh cùng Anh Túc vốn không có quan hệ gì, không chừng đến ngày thứ hai sẽ bị đồn xôn xao thành chuyện tình bí mật mất thôi. Đến lúc đó chẳng những Lộ Minh nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, mà còn có thể bị Sở Hành buộc đi tự sát cũng không chừng.
Kết quả là Lộ Minh không thu hoạch được gì, từ từ đi ra khỏi thư phòng. Vừa đúng lúc đụng phải quản gia đang bưng bữa ăn khuya chuẩn bị đi vào, đối phương nháy mắt, Lộ Minh đi tới, nhỏ giọng hỏi: Như thế nào?
Vốn
/77
|