Bóng người Tạ Đằng vừa xuất hiện, mũi của Diêu Mật đột nhiên nóng lên, ngón tay giật giật, chọc nhẹ sử tú nhi, hu hu, cháu trai của chúng ta cuối cũng cùng trở về phủ rồi, chúng ta không cần phải sợ Mạnh phu nhân và Cố Mỹ Tuyết nữa rồi.
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thở phào nhẹ nhõm, Tạ Đằng đã trở về, Tạ Đoạt Thạch ắt hẳn cũng sẽ mau chóng trở lại, các nàng được an toàn rồi. Sau này các nàng phải kè kè bên người Tạ Đoạt Thạch mới được. Dù cho thân phận của các nàng là a hoàn, nhưng chủ nhân đi dự tiệc, a hoàn thực ra cũng có thể đi theo.
Tạ Đằng nhìn thấy các nàng, còn chưa kịp lên tiếng, La Hãn đã từ phía sau đi đến hỏi: “Tiểu Mật, ngươi không sao chứ?”
“Không sao, chỉ hơi sợ hãi chút thôi.” Diêu Mật đến lúc này mới phát hiện hai chân mình run nhè nhẹ, phải vịn tường để giữ người đứng vũng. Ba người các nàng vừa mới bò ra ngoài cửa sổ, vừa mới chạy tới nơi này, liền chợt nghe được phía trước tất cả đều là tiếng người, lập tức không dám ra ngoài vì sợ bị rơi vào lưới bẫy. Bây giờ nhìn thấy Tạ Đằng, trong lòng mới bình tĩnh lại.
Ba người phối hợp trói Cố Mỹ Tuyết, leo cửa sổ trốn ở nơi này, không phải nữa thì còn là cái gì? Tạ Đằng là tướng quân, không chỉ có sức mạnh mà còn có sức suy luận, nhìn La Hãn cả người ướt sũng, lại nhìn ba người Diêu Mật, chỉ cần đẩy một chút là đã đoán được tám chín phần chuyện xảy ra, bởi vậy Diêu Mật ngẩng đầu lên trời, miệng nói: “La Nhị, ngươi thiếu chút nữa hại chết ta.”
Toàn thân La Hãn đều là nước, dính dính lại ẩm ướt khó chịu, mắt thấy ba người Diêu Mật không có việc gì, liền cầm tay áo vắt nước, vừa vắt vừa nói: “Là Mạnh phu nhân muốn chặt hết đường sống của Tiểu Mật các nàng mà.”
Tạ Đằng lườm La Hãn một cái: “Ngươi mà không ở lại phủ tướng quân thì Mạnh phu nhân hại các nàng ấy được hả? Ngươi sao không suy nghĩ một chút về cảnh tượng ngâm người trong thùng nước vừa nãy đi.”
La Hãn vốn là một người sáng suốt, chỉ là vừa thấy Diêu Mật liền không thể suy nghĩ được gì, lúc này nhớ lại, cũng hiểu ra, vươn bàn tay sũng ước vỗ bả vai của Tạ Đằng, nói: “Là lỗi của ta, may mà các ả cũng không được như ý muốn.”
Tạ Đằng phủi tay của La Hãn ra, mày hơi nhíu lại, vì phủ tướng quân không có nữ quyến nên mới cho Mạnh Uyển Cầm tạm thời quản lí việc nhà, không ngờ hơn nửa năm trôi qua, quá nhiều hạ nhân trong phủ đã trở thành người dưới trướng của Mạnh Uyển Cầm. Nghĩ lại thì mấy người đàn ông bọn họ cũng không để ý tới mấy chuyện vụn vặt này, không lo ăn mặc, lễ vật thăm viếng cũng sắp xếp ổn thỏa nên cũng không so đo nhiều, không ngờ Mạnh Uyển Cầm lại coi thường bọn họ không biết gì, mượn tay La Hãn một múi tên nhất tiễn song điêu, hãm hãi ba người Diêu Mật, lại còn dẫn dụ mình vào phòng của Cố Mỹ Tuyết. Nếu kế hoạch của Mạnh Uyển Cầm thành công, sau này Cố Mỹ Tuyết sẽ là chủ mẫu của phủ tướng quân, chính là nữ trưởng bối danh chính ngôn thuận của phủ. Tính được lắm!
Thấy La Hãn theo Tạ Đằng nhảy ra cửa sổ, Mạnh Uyển Cầm nhanh chóng đóng kín cửa sổ lại, chốt cửa, ngoài ra còn cầm quần áo đến cho Cố Mỹ Tuyết thay, ném bao gối và khắn trải giường vào thùng tắm, sau đó mới ngồi xuống mép giường thở dài một hơi, cõi lòng tràn đầy phiền muộn, đã bỏ lỡ cơ hội này, Cố Mỹ Tuyết đừng nghĩ được gả cho Tạ Đằng. Đêm hôm nay đúng là gà không trộm được lại mất một hạt gạo.
Cố Mỹ Tuyết nước mắt chảy ròng ròng, kéo tay áo Mạnh Uyển Cầm: “Mẹ, tiếp theo làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Mạnh Uyển Cầm u ám, đấm một phát xuống giường, nói: “Có thể làm gì nữa, mau xuất giá thất đi!”
“Mẹ!” Cố Mỹ Tuyết lập tức nghẹn ngào khóc nức nở, biểu ca tướng quân của nàngggg, phải chắp tay dâng cho nữa nhân khác sao???????
Mạnh Uyển Cầm thở dài thườn thượt, sau một hồi lâu mới lên tiếng: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật lão tướng quân, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều tân khách, thanh niên tuổi trẻ tài cao nhất định cũng không ít. Ta sẽ lặng lẽ thỉnh lão tướng quân làm chủ, để ý một hai người, nhanh chóng chọn ra một người thích hợp. Còn Tạ Đằng thì con đừng mơ tới nữa. Nếu hắn có ý, nửa năm này nhất định đã sớm bày tỏ. Vả lại chuyện hôm nay xảy ra tới mức này rồi, càng không có khả năng, con dừng tơ tưởng lại đi!”
Cố Mỹ Tuyết nghe xong, nén nước mắt, giương nanh múa vuốt nói: “Đều là do La Hãn làm hãi, con nhất định sẽ không để hắn sống yên ổn.” Nói mới nhớ tới, lại nói: “Không biết biểu ca có đuổi kịp kẻ trộm kia không nhỉ?”
Mạnh Uyển Cầm cắn răng nghiến lợi: “La Hãn có thể chạy vào trong phòng con, ba ả đầu bếp kia tất nhiên cũng chạy tới. Kẻ trộm cái gì? Không phải là các ả thì còn ai? Con xem phủ tướng quân này là nơi nào, tiểu tặc nào mà có dũng khí đến đây?”
Cố Mỹ Tuyết hít một hơi, mặt trắng không còn chút máu, đứng bật dậy muốn mở cửa, lại bị Mạnh Uyển Cầm kéo lại, nói: “Đừng đi, không chứng không cứ, con nháo cái gì? Huống hồ còn dính tới La Hãn, con mà làm loạn lên, chuyện La Hãn vào phòng con liền không thể giấu được, đến lúc đó danh tiếng bị phá hủy không nói, còn khiến cho ba ả đầu bếp kia chê cười.”
“Nhưng cục tức này làm sao nuốt trôi được hả mẹ?” Cố Mỹ Tuyết thiếu chút nữa vặn rách tay áo của mình, ngực phập phồng, hận không thể xông ra cho Diêu Mật mấy cái bạt tay. Duyên số tốt như vậy lại bị các nàng phá hỏng hết rồi.
Mạnh Uyển Cầm cười lạnh: “Đừng quên, vào hai mươi mỗi tháng, Đức Hưng Quận chúa sẽ kiếm cớ chạy đến phủ tướng quân, đến lúc đó nàng thấy ba ả đầu bếp lẳng lơ quấn người kia, nhất định sẽ ra tay trừng trị. Chúng ta chỉ việc một bên đứng nhìn.”
Hai mẹ con các bà đang trò chuyện thì một bà tử đến gõ cửa, đứng ở ngoài nói vào: “Phu nhân, tướng quân và La Nhị gia đã dẫn ba tiểu đầu bếp ấy đi đến phòng của lão tướng quân. Tướng quân nói, ba tiểu đầu bếp kia nghe thấy có kẻ trộm, trong lòng hoảng sợ nên trốn vào trong viện của phu nhân. Mà La Nhị gia cũng tự thừa nhận, nói là lúc chạng vạng hắn có vào phủ, vì quá mót nên đã giải quyết luôn ở trong vườn, thấy mấy bà tử đi ngang qua, bỗng dưng muốn chơi đùa một chút, khiến mấy bà tử té vào ao Sấu Ngọc, mọi người lại tưởng là có trộm nên mới dẫn đến hiểu lầm.”
Tạ Đằng để bà tử nói những lời như vậy chính là muốn nhắc nhở: Một, chuyện hôm nay hắn đều biết được. Hai, ba người Diêu Mật là a hoàn của Tạ Đoạt Thạch, những người khác không được tùy tiện động đến. Ba, muốn giấu người khác, bảo vệ thanh danh của Cố Mỹ Tuyết thì phải làm theo lời hắn, cho đám hộ vệ một câu trả lời thỏa đáng, mà mọi người vừa nghe được hiểu lầm La Hãn tiến vào phủ hù dọa bà tử, đương nhiên là không mảy may để bụng.
Lại nói tới đám hộ vệ nhìn thấy Tạ Đằng và La Hãn dẫn tỷ muội Diêu Mật đi ra từ trong viện của Mạnh Uyển Cầm, tất cả đều kinh hãi, lại nghe được lời giải thích của La Hãn, tức khắc liền thoải mái trở lại, La Nhị gia này trước kia khi yêu thì luôn hồ đồ, không ngờ đến bây giờ tính nết vẫn không đổi!
Tạ Đằng và mọi người vào phòng của Tạ Đoạt Thạch rồi ngồi xuống, Tạ Đoạt Thạch cùng Tạ Thắng và Tạ Nam cũng đã về đến, hóa ra là bọn họ thấy Tạ Đằng đi lâu quá không trở lại, cho người nghe ngóng, thì ra là có trộm đột nhập vào phủ, cũng ngồi không yên, vội vàng quay về.
Diêu Mật thấy Tạ Đoạt Thạch thì đánh mắt với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, các nàng gạt ai thì được chứ ông cụ này thì không thể! Huống hồ vừa nãy Tạ Đằng đã liếc mắt đe dọa các nàng, không hỏi cũng hiểu, các nàng có muốn giải thích cũng không làm sao giải thích rõ được, nhưng hiện giờ nhân chứng La Hãn đang ở đây, các nàng có thể nhân lúc này tố cáo Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết.
Tạ Đoạt Thạch nghe xong chuyện đã xảy ra, an ủi tỷ muội Diêu Mật vài câu, sau đó bảo các nàng đi xuống trước nghỉ ngơi. La Hãn mặc tạm quần áo của Tạ Đằng, sau đó cũng cáo từ.
Đợi La Hãn đi khỏi, lúc này Tạ Đoạt Thạch mới lên tiếng: “Đằng Nhi, các con cũng nên đón dâu rồi. Sau khi các con cưới vợ, phủ tướng quân đương nhiên sẽ có nữ chủ nhân chưởng quản gia sự, đến lúc đó cũng không cần giữ mẹ con Mạnh Uyển Cầm ở lại trong phủ.”
Tạ Đằng cười ha hả nói: “Trời đã không còn sớm, con đi ngủ cái đã.” Nói xong liền nhanh như chớp vụt ra khỏi phòng.
Tạ Đoạt Thạch thấy Tạ Đằng lẹ chân chuồn mất thì lập tức bước đến dùng thân hình chặn cửa phòng lại, không cho Tạ Thắng và Tạ Nam chạy theo, nói: “Đại ca các con không chịu cưới vợ, chẳng lẽ các con cũng không chịu cưới vợ?” Nói xong liền dùng ánh mắt uy hiếp Tạ Thắng và Tạ Nam.
Tạ Thắng khoát tay: “Không phải, chúng con vô cùng tán thành chuyện cưới vợ, nhưng thế nào thì cũng không thể qua mặ đại ca được.”
Tạ Nam tiếp lời: “Không phải là đại ca thích tiểu đầu bếp họ Diêu sao? Mau khiến đại ca mau chóng cưới nàng đê!”
Tạ Đoạt Thạch xoa tay, trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Các con có cao kiến gì không?”
Tạ Thắng thấy Tạ Đoạt Thạch không còn chặn cửa, ngầm thở phào một hơi, lập tức hiến kế: “Đại ca tính tình vặn vẹo, nếu ép hắn thì chắc chắn sẽ không thể thành công. Tiểu đầu bếp hiện giờ là a hoàn của ông nội, ông nội cứ viện lí do yêu thương Đại ca mà ban tiểu đầu bếp ấy cho Đại ca, để tiểu đầu bếp đến phòng của đại ca hầu hạ. Thường xuyên tiếp xúc thế này, bọn họ sẽ thắm thiết hơn, không cần người ép cũng nhanh chóng sẽ dắt nhau đến trước mặt ông nội xin tác chủ.”
“Có lí!” Tạ Đoạt Thạch vỗ tay cười nói: “Khó khăn lắm Đằng Nhi mới để ý Tiểu Mật, thế nào cũng phải tác hợp hai đứa nó.”
Tạ Nam gật đầu phụ họa: “Ông nội còn nhớ không? Tiểu cô cô lớn hơn bọn con vài tuổi, khi còn bé chơi với bọn con, tiểu cô cô giả làm tân nương, đại ca giả làm tân lang, còn hai đứa con một người thì làm cướp, một người thì đóng vai kiệu phu…”
Tạ Thắng sợ Tạ Đoạt Thạch đau lòng, bắt Tạ Nam ngừng nói, không ngờ chợt nghe Tạ Đoạt Thạch tiếp lời: “Đúng vậy, tình cảm của Đằng Nhi và A Vân rất tốt. Chắc chắn cũng vì như vậy mà Đằng Nhi đối xử đặc biệt với Tiểu Mật.”
Ở một nơi khác, tỷ muội Diêu Mật sau khi về phòng, đóng kín cửa phòng bò lên giường, nhỏ giọng hét ầm lên, trời ạ, đêm nay quá kích thích!
Ba người ầm ĩ một lát rồi dừng lại, tâng bốc Tạ Đằng: “Cháu trai ta đây quả không hổ danh xưng tướng quân, chỉ vài ba câu đã làm rõ mọi việc, đầu óc suy luận cũng rất nhạy bén!”
“Chính xác, bởi vậy mà trong thành có cả đống cô nương chết mê chết mệt hắn. Chúng ta đến phủ tướng quân mới vài ngày mà đã có mấy nhà mang tiểu thư đến bái phỏng chờ hắn mở miệng đáp ứng hôn sự rồi!”
Nói một hồi, Diêu Mật xuống giường rót nước, vừa uống vừa nói: “Mặc dù bây giờ chúng ta đang ở phủ tướng quân, nhưng người đơn thế yếu, như chuyện ngày hôm nay vậy, chỉ sợ Mạnh Uyển Cầm sẽ không buông tha cho chúng ta đâu. Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được một nàng dâu cho Tạ Đằng, cháu dâu chúng ta chọn trúng tất nhiên sẽ một lòng với chúng ta. Đến lúc đó chúng ta và cháu dâu tương lai liên thủ dồn ép Manh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, chuyện lớn liền kết thúc êm đẹp.”
Sử Tú Nhi nghe xong, lập tức nói: “Ta nghe được mấy bà tử phòng bếp nói, tỷ tỷ của Đức Hưng Quận chúa và Tạ Vân năm xưa là khuê mật, trong rất nhiều nữ tử, Tạ Đằng đối xử với Đức Hưng Quận chúa là dịu dàng nhất. Các bà ấy còn thì thầm, trong số những nữ tử kinh thành, người có hy vọng được làm phu nhân tướng quân nhất chính là Đức Hưng Quận chúa. Đợi đến khi Đức Hưng Quận chúa tới, chúng ta hãy tìm cách tiếp cận, xem thử có thể liên thủ với nàng được hay không.”
Phạm Tinh vỗ tay hưởng ứng: “Đức Hưng Quận chúa chính là người được vua sắc phong, có nàng hỗ trợ, chúng ta cũng dễ dàng lên làm lão tướng quân hơn.”
Ba người trò chuyện, con buồn ngủ cũng từ từ ngập đến, lúc này mới chịu nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, các nàng tới phòng Tạ Đoạt Thạch rất sớm. Tạ Đoạt Thạch thấy các nàng tới liền sai người dọn lên ít điểm tâm, giống như cũ gọi các nàng ngồi vào bàn, vừa ăn sáng xong, ông cười híp mí nói: “Ta cũng già rồi, trong phòng không cần đến ba a hoàn như vậy đâu, cho Tiểu Mật qua hầu hạ Đằng Nhi nhé!”
Diêu Mật cả kinh, còn chưa kịp trả lời, liền nghe quản gia ở bên ngoài bẩm: “Lão tướng quân, Đức Hưng Quận chúa tới!”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thở phào nhẹ nhõm, Tạ Đằng đã trở về, Tạ Đoạt Thạch ắt hẳn cũng sẽ mau chóng trở lại, các nàng được an toàn rồi. Sau này các nàng phải kè kè bên người Tạ Đoạt Thạch mới được. Dù cho thân phận của các nàng là a hoàn, nhưng chủ nhân đi dự tiệc, a hoàn thực ra cũng có thể đi theo.
Tạ Đằng nhìn thấy các nàng, còn chưa kịp lên tiếng, La Hãn đã từ phía sau đi đến hỏi: “Tiểu Mật, ngươi không sao chứ?”
“Không sao, chỉ hơi sợ hãi chút thôi.” Diêu Mật đến lúc này mới phát hiện hai chân mình run nhè nhẹ, phải vịn tường để giữ người đứng vũng. Ba người các nàng vừa mới bò ra ngoài cửa sổ, vừa mới chạy tới nơi này, liền chợt nghe được phía trước tất cả đều là tiếng người, lập tức không dám ra ngoài vì sợ bị rơi vào lưới bẫy. Bây giờ nhìn thấy Tạ Đằng, trong lòng mới bình tĩnh lại.
Ba người phối hợp trói Cố Mỹ Tuyết, leo cửa sổ trốn ở nơi này, không phải nữa thì còn là cái gì? Tạ Đằng là tướng quân, không chỉ có sức mạnh mà còn có sức suy luận, nhìn La Hãn cả người ướt sũng, lại nhìn ba người Diêu Mật, chỉ cần đẩy một chút là đã đoán được tám chín phần chuyện xảy ra, bởi vậy Diêu Mật ngẩng đầu lên trời, miệng nói: “La Nhị, ngươi thiếu chút nữa hại chết ta.”
Toàn thân La Hãn đều là nước, dính dính lại ẩm ướt khó chịu, mắt thấy ba người Diêu Mật không có việc gì, liền cầm tay áo vắt nước, vừa vắt vừa nói: “Là Mạnh phu nhân muốn chặt hết đường sống của Tiểu Mật các nàng mà.”
Tạ Đằng lườm La Hãn một cái: “Ngươi mà không ở lại phủ tướng quân thì Mạnh phu nhân hại các nàng ấy được hả? Ngươi sao không suy nghĩ một chút về cảnh tượng ngâm người trong thùng nước vừa nãy đi.”
La Hãn vốn là một người sáng suốt, chỉ là vừa thấy Diêu Mật liền không thể suy nghĩ được gì, lúc này nhớ lại, cũng hiểu ra, vươn bàn tay sũng ước vỗ bả vai của Tạ Đằng, nói: “Là lỗi của ta, may mà các ả cũng không được như ý muốn.”
Tạ Đằng phủi tay của La Hãn ra, mày hơi nhíu lại, vì phủ tướng quân không có nữ quyến nên mới cho Mạnh Uyển Cầm tạm thời quản lí việc nhà, không ngờ hơn nửa năm trôi qua, quá nhiều hạ nhân trong phủ đã trở thành người dưới trướng của Mạnh Uyển Cầm. Nghĩ lại thì mấy người đàn ông bọn họ cũng không để ý tới mấy chuyện vụn vặt này, không lo ăn mặc, lễ vật thăm viếng cũng sắp xếp ổn thỏa nên cũng không so đo nhiều, không ngờ Mạnh Uyển Cầm lại coi thường bọn họ không biết gì, mượn tay La Hãn một múi tên nhất tiễn song điêu, hãm hãi ba người Diêu Mật, lại còn dẫn dụ mình vào phòng của Cố Mỹ Tuyết. Nếu kế hoạch của Mạnh Uyển Cầm thành công, sau này Cố Mỹ Tuyết sẽ là chủ mẫu của phủ tướng quân, chính là nữ trưởng bối danh chính ngôn thuận của phủ. Tính được lắm!
Thấy La Hãn theo Tạ Đằng nhảy ra cửa sổ, Mạnh Uyển Cầm nhanh chóng đóng kín cửa sổ lại, chốt cửa, ngoài ra còn cầm quần áo đến cho Cố Mỹ Tuyết thay, ném bao gối và khắn trải giường vào thùng tắm, sau đó mới ngồi xuống mép giường thở dài một hơi, cõi lòng tràn đầy phiền muộn, đã bỏ lỡ cơ hội này, Cố Mỹ Tuyết đừng nghĩ được gả cho Tạ Đằng. Đêm hôm nay đúng là gà không trộm được lại mất một hạt gạo.
Cố Mỹ Tuyết nước mắt chảy ròng ròng, kéo tay áo Mạnh Uyển Cầm: “Mẹ, tiếp theo làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Mạnh Uyển Cầm u ám, đấm một phát xuống giường, nói: “Có thể làm gì nữa, mau xuất giá thất đi!”
“Mẹ!” Cố Mỹ Tuyết lập tức nghẹn ngào khóc nức nở, biểu ca tướng quân của nàngggg, phải chắp tay dâng cho nữa nhân khác sao???????
Mạnh Uyển Cầm thở dài thườn thượt, sau một hồi lâu mới lên tiếng: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật lão tướng quân, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều tân khách, thanh niên tuổi trẻ tài cao nhất định cũng không ít. Ta sẽ lặng lẽ thỉnh lão tướng quân làm chủ, để ý một hai người, nhanh chóng chọn ra một người thích hợp. Còn Tạ Đằng thì con đừng mơ tới nữa. Nếu hắn có ý, nửa năm này nhất định đã sớm bày tỏ. Vả lại chuyện hôm nay xảy ra tới mức này rồi, càng không có khả năng, con dừng tơ tưởng lại đi!”
Cố Mỹ Tuyết nghe xong, nén nước mắt, giương nanh múa vuốt nói: “Đều là do La Hãn làm hãi, con nhất định sẽ không để hắn sống yên ổn.” Nói mới nhớ tới, lại nói: “Không biết biểu ca có đuổi kịp kẻ trộm kia không nhỉ?”
Mạnh Uyển Cầm cắn răng nghiến lợi: “La Hãn có thể chạy vào trong phòng con, ba ả đầu bếp kia tất nhiên cũng chạy tới. Kẻ trộm cái gì? Không phải là các ả thì còn ai? Con xem phủ tướng quân này là nơi nào, tiểu tặc nào mà có dũng khí đến đây?”
Cố Mỹ Tuyết hít một hơi, mặt trắng không còn chút máu, đứng bật dậy muốn mở cửa, lại bị Mạnh Uyển Cầm kéo lại, nói: “Đừng đi, không chứng không cứ, con nháo cái gì? Huống hồ còn dính tới La Hãn, con mà làm loạn lên, chuyện La Hãn vào phòng con liền không thể giấu được, đến lúc đó danh tiếng bị phá hủy không nói, còn khiến cho ba ả đầu bếp kia chê cười.”
“Nhưng cục tức này làm sao nuốt trôi được hả mẹ?” Cố Mỹ Tuyết thiếu chút nữa vặn rách tay áo của mình, ngực phập phồng, hận không thể xông ra cho Diêu Mật mấy cái bạt tay. Duyên số tốt như vậy lại bị các nàng phá hỏng hết rồi.
Mạnh Uyển Cầm cười lạnh: “Đừng quên, vào hai mươi mỗi tháng, Đức Hưng Quận chúa sẽ kiếm cớ chạy đến phủ tướng quân, đến lúc đó nàng thấy ba ả đầu bếp lẳng lơ quấn người kia, nhất định sẽ ra tay trừng trị. Chúng ta chỉ việc một bên đứng nhìn.”
Hai mẹ con các bà đang trò chuyện thì một bà tử đến gõ cửa, đứng ở ngoài nói vào: “Phu nhân, tướng quân và La Nhị gia đã dẫn ba tiểu đầu bếp ấy đi đến phòng của lão tướng quân. Tướng quân nói, ba tiểu đầu bếp kia nghe thấy có kẻ trộm, trong lòng hoảng sợ nên trốn vào trong viện của phu nhân. Mà La Nhị gia cũng tự thừa nhận, nói là lúc chạng vạng hắn có vào phủ, vì quá mót nên đã giải quyết luôn ở trong vườn, thấy mấy bà tử đi ngang qua, bỗng dưng muốn chơi đùa một chút, khiến mấy bà tử té vào ao Sấu Ngọc, mọi người lại tưởng là có trộm nên mới dẫn đến hiểu lầm.”
Tạ Đằng để bà tử nói những lời như vậy chính là muốn nhắc nhở: Một, chuyện hôm nay hắn đều biết được. Hai, ba người Diêu Mật là a hoàn của Tạ Đoạt Thạch, những người khác không được tùy tiện động đến. Ba, muốn giấu người khác, bảo vệ thanh danh của Cố Mỹ Tuyết thì phải làm theo lời hắn, cho đám hộ vệ một câu trả lời thỏa đáng, mà mọi người vừa nghe được hiểu lầm La Hãn tiến vào phủ hù dọa bà tử, đương nhiên là không mảy may để bụng.
Lại nói tới đám hộ vệ nhìn thấy Tạ Đằng và La Hãn dẫn tỷ muội Diêu Mật đi ra từ trong viện của Mạnh Uyển Cầm, tất cả đều kinh hãi, lại nghe được lời giải thích của La Hãn, tức khắc liền thoải mái trở lại, La Nhị gia này trước kia khi yêu thì luôn hồ đồ, không ngờ đến bây giờ tính nết vẫn không đổi!
Tạ Đằng và mọi người vào phòng của Tạ Đoạt Thạch rồi ngồi xuống, Tạ Đoạt Thạch cùng Tạ Thắng và Tạ Nam cũng đã về đến, hóa ra là bọn họ thấy Tạ Đằng đi lâu quá không trở lại, cho người nghe ngóng, thì ra là có trộm đột nhập vào phủ, cũng ngồi không yên, vội vàng quay về.
Diêu Mật thấy Tạ Đoạt Thạch thì đánh mắt với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, các nàng gạt ai thì được chứ ông cụ này thì không thể! Huống hồ vừa nãy Tạ Đằng đã liếc mắt đe dọa các nàng, không hỏi cũng hiểu, các nàng có muốn giải thích cũng không làm sao giải thích rõ được, nhưng hiện giờ nhân chứng La Hãn đang ở đây, các nàng có thể nhân lúc này tố cáo Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết.
Tạ Đoạt Thạch nghe xong chuyện đã xảy ra, an ủi tỷ muội Diêu Mật vài câu, sau đó bảo các nàng đi xuống trước nghỉ ngơi. La Hãn mặc tạm quần áo của Tạ Đằng, sau đó cũng cáo từ.
Đợi La Hãn đi khỏi, lúc này Tạ Đoạt Thạch mới lên tiếng: “Đằng Nhi, các con cũng nên đón dâu rồi. Sau khi các con cưới vợ, phủ tướng quân đương nhiên sẽ có nữ chủ nhân chưởng quản gia sự, đến lúc đó cũng không cần giữ mẹ con Mạnh Uyển Cầm ở lại trong phủ.”
Tạ Đằng cười ha hả nói: “Trời đã không còn sớm, con đi ngủ cái đã.” Nói xong liền nhanh như chớp vụt ra khỏi phòng.
Tạ Đoạt Thạch thấy Tạ Đằng lẹ chân chuồn mất thì lập tức bước đến dùng thân hình chặn cửa phòng lại, không cho Tạ Thắng và Tạ Nam chạy theo, nói: “Đại ca các con không chịu cưới vợ, chẳng lẽ các con cũng không chịu cưới vợ?” Nói xong liền dùng ánh mắt uy hiếp Tạ Thắng và Tạ Nam.
Tạ Thắng khoát tay: “Không phải, chúng con vô cùng tán thành chuyện cưới vợ, nhưng thế nào thì cũng không thể qua mặ đại ca được.”
Tạ Nam tiếp lời: “Không phải là đại ca thích tiểu đầu bếp họ Diêu sao? Mau khiến đại ca mau chóng cưới nàng đê!”
Tạ Đoạt Thạch xoa tay, trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Các con có cao kiến gì không?”
Tạ Thắng thấy Tạ Đoạt Thạch không còn chặn cửa, ngầm thở phào một hơi, lập tức hiến kế: “Đại ca tính tình vặn vẹo, nếu ép hắn thì chắc chắn sẽ không thể thành công. Tiểu đầu bếp hiện giờ là a hoàn của ông nội, ông nội cứ viện lí do yêu thương Đại ca mà ban tiểu đầu bếp ấy cho Đại ca, để tiểu đầu bếp đến phòng của đại ca hầu hạ. Thường xuyên tiếp xúc thế này, bọn họ sẽ thắm thiết hơn, không cần người ép cũng nhanh chóng sẽ dắt nhau đến trước mặt ông nội xin tác chủ.”
“Có lí!” Tạ Đoạt Thạch vỗ tay cười nói: “Khó khăn lắm Đằng Nhi mới để ý Tiểu Mật, thế nào cũng phải tác hợp hai đứa nó.”
Tạ Nam gật đầu phụ họa: “Ông nội còn nhớ không? Tiểu cô cô lớn hơn bọn con vài tuổi, khi còn bé chơi với bọn con, tiểu cô cô giả làm tân nương, đại ca giả làm tân lang, còn hai đứa con một người thì làm cướp, một người thì đóng vai kiệu phu…”
Tạ Thắng sợ Tạ Đoạt Thạch đau lòng, bắt Tạ Nam ngừng nói, không ngờ chợt nghe Tạ Đoạt Thạch tiếp lời: “Đúng vậy, tình cảm của Đằng Nhi và A Vân rất tốt. Chắc chắn cũng vì như vậy mà Đằng Nhi đối xử đặc biệt với Tiểu Mật.”
Ở một nơi khác, tỷ muội Diêu Mật sau khi về phòng, đóng kín cửa phòng bò lên giường, nhỏ giọng hét ầm lên, trời ạ, đêm nay quá kích thích!
Ba người ầm ĩ một lát rồi dừng lại, tâng bốc Tạ Đằng: “Cháu trai ta đây quả không hổ danh xưng tướng quân, chỉ vài ba câu đã làm rõ mọi việc, đầu óc suy luận cũng rất nhạy bén!”
“Chính xác, bởi vậy mà trong thành có cả đống cô nương chết mê chết mệt hắn. Chúng ta đến phủ tướng quân mới vài ngày mà đã có mấy nhà mang tiểu thư đến bái phỏng chờ hắn mở miệng đáp ứng hôn sự rồi!”
Nói một hồi, Diêu Mật xuống giường rót nước, vừa uống vừa nói: “Mặc dù bây giờ chúng ta đang ở phủ tướng quân, nhưng người đơn thế yếu, như chuyện ngày hôm nay vậy, chỉ sợ Mạnh Uyển Cầm sẽ không buông tha cho chúng ta đâu. Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được một nàng dâu cho Tạ Đằng, cháu dâu chúng ta chọn trúng tất nhiên sẽ một lòng với chúng ta. Đến lúc đó chúng ta và cháu dâu tương lai liên thủ dồn ép Manh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, chuyện lớn liền kết thúc êm đẹp.”
Sử Tú Nhi nghe xong, lập tức nói: “Ta nghe được mấy bà tử phòng bếp nói, tỷ tỷ của Đức Hưng Quận chúa và Tạ Vân năm xưa là khuê mật, trong rất nhiều nữ tử, Tạ Đằng đối xử với Đức Hưng Quận chúa là dịu dàng nhất. Các bà ấy còn thì thầm, trong số những nữ tử kinh thành, người có hy vọng được làm phu nhân tướng quân nhất chính là Đức Hưng Quận chúa. Đợi đến khi Đức Hưng Quận chúa tới, chúng ta hãy tìm cách tiếp cận, xem thử có thể liên thủ với nàng được hay không.”
Phạm Tinh vỗ tay hưởng ứng: “Đức Hưng Quận chúa chính là người được vua sắc phong, có nàng hỗ trợ, chúng ta cũng dễ dàng lên làm lão tướng quân hơn.”
Ba người trò chuyện, con buồn ngủ cũng từ từ ngập đến, lúc này mới chịu nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, các nàng tới phòng Tạ Đoạt Thạch rất sớm. Tạ Đoạt Thạch thấy các nàng tới liền sai người dọn lên ít điểm tâm, giống như cũ gọi các nàng ngồi vào bàn, vừa ăn sáng xong, ông cười híp mí nói: “Ta cũng già rồi, trong phòng không cần đến ba a hoàn như vậy đâu, cho Tiểu Mật qua hầu hạ Đằng Nhi nhé!”
Diêu Mật cả kinh, còn chưa kịp trả lời, liền nghe quản gia ở bên ngoài bẩm: “Lão tướng quân, Đức Hưng Quận chúa tới!”
/82
|