Thời tiết vào cuối xuân mát mẻ trong lành nhưng vì sắp bước qua mùa hạ, vào ban trưa vẫn oi bức khiến những người đi đường đều toát mồ hôi, còn thêm khói bụi do những chiếc xe hơi chạy ngang càng làm không khí bức bối.
Trước cửa hàng thú cưng tên BABY DOG, một bé gái khoảng năm tuổi vận vấy lam, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, hai má đỏ hồng, đôi môi hồng nhuận mím chặt, đôi mắt to đen chăm chú nhìn bảng hiệu, sau đó đi tới đi lui rất lâu rất lâu, cho đến khi …
“Á …” – “Phịch.”
Một tiếng thét cùng tiếng đồ vật rơi kinh động đến người đi đường, khi bọn họ nhìn lại đã thấy một bé trai tuấn tú cùng một bé gái té ngã trên đường. Bé gái té ngã tự mình đứng dậy, phủi hết bụi bậm trên người, mắt đen láy trừng cậu bé vận đồ đen.
“Cậu đi mà không biết nhìn đường sa …”
Chữ sao chưa nói hết đã ngưng trọng vì khi bé trai đứng dậy, cô bé mới thấy rõ khuôn mặt cậu ta. Mái tóc nâu đen che đi mày rậm cùng đôi mắt màu lục sắc bén, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ như son, tuy bé trai còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra sự lạnh lùng kiêu ngọa, thế nhưng vẻ đẹp thanh tú kia lại trông hệt như một bé gái.
Cậu bé không phản bác, nhìn cô bé với vẻ hời hợt, nhàn nhạt nói. – “Xin lỗi.”
“Này … cái kia, cái kia …”
Cô bé lần đầu thẹn thùng, thấy cậu bé muốn đi liền níu tay cậu lại, sau đó mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng rốt cuộc nói thành một câu khiến mặt cô bé càng đỏ hơn.
“Cậu … cậu giúp mình chọn chó con được không?”
Cậu bé nhíu mày, nhìn cô bé như người ngoài hành tinh, mất kiên nhẫn nói. – “Tôi không phải ông chủ.”
Cô bé ngây người, chỉ giây sau đã hiểu ý cậu bé muốn nói gì, cô bé lúng túng muốn giải thích thì phía sau bổng vang lên giọng nói ấm áp.
“Tiểu Vệ.”
Một cô gái với mái tóc đen dài tới thắt lưng, khuôn mặt đáng yêu như thiên thần, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận cong lên theo đường đẹp nhất, cô gái vận váy trắng tinh trông như thiên sứ đang đi tơi chỗ bọn họ, cô bé nhìn đến ngây người.
“Không phải bảo đợi mẹ một chút sao? Tự dưng chạy đến đây làm gì?”
Cô gái dịu dàng đang yêu tiểu Vệ đương nhiên là Kha Nhi. Hôm nay cô và tiểu Vệ đi đến khu thương mại nhưng vừa đến thì cô có điện thoại, bảo con đợi một chút, cô mới quay đầu nghe điện thoại thì bên này tiểu Vệ đã biến mất, hại cô đi tìm muốn chết, cũng may nó không chạy loạn.
Thật ra, khi trở lại Trung Đông, Kha Nhi không tìm Man Cảnh Ân mà đi đến tập đoàn JC giải quyết một số vấn đề, thân là chủ tịch, cô phải làm gương cho nhân viên, công tư phân minh, vì thế quyết định giải quyết xong việc công mới đi tìm Man Cảnh Ân, tiếc rằng ý nghĩ ấy đã bị bóp nát từ trong trứng nước.
Vì trước đó, Kha Nhi thông qua thuộc hạ biết được, thời gian qua, tuy không có cô bên cạnh nhưng Man Cảnh Ân sống rất tốt, làm việc đều đặn, không có phụ nữ bên ngoài, nói trắng ra, cuộc sống của hắn tuy không có phụ nữ nhưng không đến nổi cô tịch, còn rất thoải mái nữa là khác.
Sau việc này, Kha Nhi rút ra kết luận, nội dung tin nhắn Lăng Tịnh Hy gửi cho cô là giả, cô nàng chỉ muốn cô trở về chỉ vì muốn xem kịch vui, điều này khiến Kha Nhi tức giận nhưng không thể trách Lăng Tịnh Hy, cô nàng là vì muốn tốt cho cô, có điều, thằng bé tiểu Vệ lại nài nỉ muốn đi tham quan khắp nơi, mà mỗi lần cô nhắc đến chuyện tìm cha cho bé thì nó lại lãng sang chuyện khác, cô hết cách.
“Con muốn ăn cái kia.”
Tiểu Vệ không để lời trách yêu của Kha Nhi vào tai, cậu bé chỉ sang tiệm kem, cậu là vì cái này mà đến nhưng không may chạm phải con bé chạm mạch kia, vừa nghĩ tới, tiểu Vệ lườm cô bé vẫn đang ngây ngốc nhìn mẹ mình.
Kha Nhi thở dài, không nói dong dài đi đến tiệm kem, mới bước đi đã khưng lại, vì cô nhận ra thứ quen thuộc, đó là sợi dây có mặt hình trăng khuyết đeo trên cổ cô bé kia, nhìn đến khuôn mặt, cô sửng sốt, sau đó không chút do dự đi đến chỗ cô bé, nhẹ giọng hỏi.
“Con là Vương Tịnh Ngân?”
Đúng vậy, cô bé vận váy lam đích thật là con gái do Vương Vũ Hàn cùng Lăng Tịnh Hy tạo thành, còn là một song thai một trai một gái.
Vương Tịnh Ngân có vẻ ngoài giống hệt Vương Vũ Hàn, ngoại trừ đôi mắt đen láy giống Lăng Tịnh Hy, còn anh trai thì ngược lại, xinh đẹp như yêu nghiệt giống mẹ nhưng có đôi mắt xanh lam giống cha, hai anh em song sinh nhưng dù nhìn ở góc độ nào thì hai đứa chẳng có điểm chung nào hết, ngoại trừ dòng máu đang chảy trong người hai bé.
Kha Nhi cảm thấy đây là duyên do trời định, mới đầu hai mẹ con chỉ muốn đi lanh quanh khắp Trung Đông để kéo dài thời gian tìm gặp Man Cảnh Ân, không ngờ giữa đường gặp được con gái Lăng Tịnh Hy.
Thật ra việc tặng sợi dây chuyền cho Lăng Tịnh Hy là có mục đích, ngày cô sinh tiểu Vệ đã ấn định sẽ làm thông gia với Lăng Tịnh Hy, vì thế đặc biệt bảo thợ làm ra hai sợi dây chuyền một trăng khuyết một trăng tròn, sợi dây có tên Tâm Nhật Nguyệt, hai mặt sợi dây có thể lồng vào nhau, giống như tình cảm sau này của hai bé, tuy hơi sớm nhưng cô không muốn quá muộn.
Hiện tại con dâu tương lai xuất hiện, Kha Nhi nào buông tha. Kha Nhi nhìn Vương Tịnh Ngân, ngọt ngào nói.
“Con thật xinh, sau này ai cưới được con chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Nghe xong, mặt Vương Tịnh Ngân đỏ bừng vì cô hiểu Kha Nhi nói gì, tuy còn nhỏ tuổi nhưng Vương Tịnh Ngân rất thông minh nên biết hạnh phúc đó là giống như cha mẹ cô, ngày nào cũng vui vẻ bên nhau, đó cũng là điều cô mong ước, giống cha mẹ mãi mãi bên nhau như vậy.
Bất chợt ánh mắt không tự giác liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tiểu Vệ, mặt càng đỏ hơn, Vương Tịnh Ngân cúi đầu thẹn thùng. Mà bên Kha Nhi, không hề bỏ sót một cử động nhỏ nào của Vương Tịnh Ngân, đương nhiên, Kha Nhi nhận ra ánh mắt thơ ngây đó. Thật ra Kha Nhi thấy mình như đang dụ dỗ con gái người ta nhưng cô bé đáng yêu như vậy, bỏ qua thì thật tiếc.
“Tịnh Ngân, em còn muốn đứng đó đến bao giờ?”
Bất chợt, một giọng nói non nớt mất kiên nhẫn vang lên phía sau. Ba người đồng lọt quay lại thì thấy một bé trai khoảng năm tuổi vận bộ vest trắng, đôi mắt màu xanh lam trong suốt như viên ngọc Topaz, cái miệng nhỏ nhắn đỏ như son mím chặt, nếu cậu bé không lên tiếng, với khuôn mặt này thì bọn họ sẽ cho đây là bé gái chứ không phải bé trai.
Vương Tịnh Ngân thấy người đi tới là anh trai khó tính Vương Vũ Thiên, cô bé xụ mặt, thầm than khẽ, ủ rủ quay sang nhìn mẹ con Kha Nhi nở nụ cười.
“Xin lỗi chị, em phải đi rồi … à, đây là số điện thoại nhà em, khi nào chị rảnh có thể đến nhà em chơi không ạ?”
Vương Tịnh Ngân nói xong, lấy từ trong túi nhỏ một cuốn sổ cùng cây bút, cô bé ghi lại số điện thoại đưa cho Kha Nhi, đôi mắt ánh lên sự chờ mong. Tuy đây là lần đầu tiên cô bé gặp Kha Nhi nhưng bé cảm nhận được Kha Nhi không phải người xấu, còn rất thân thiết nên muốn làm quen, hơn nữa … còn có người kia.
Thấy Vương Tịnh Ngân nhìn mình với vẻ chờ mong, còn có ánh mắt cứ liếc nhìn con trai mình, Kha Nhi vui vẻ nhận lấy mảnh giấy, còn rất thân thiện nói.
“Dì là bạn của mẹ con, sau này nhất định dì sẽ dẫn tiểu Vệ đến nhà con chơi.”
Nghe Kha Nhi nhận lời, Vương Tịnh Ngân vui như tết đến nhưng chỉ giây sau đã đần mặt ra vì cách xưng hô của Kha Nhi. Giọng non nớt lộ vẻ lúng túng.
“Chị … là bạn của mẹ?”
Không thể nào … nhìn người trước mặt không giống bạn của mẹ, giống em gái của mẹ đúng hơn, còn rất trẻ nha, làm chị của cô còn được.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của Vương Tịnh Ngân, Kha Nhi cười yêu thương xoa nhẹ đầu cô bé, rất tốt bụng nhắc nhở.
“Anh con đang đợi con đó, con đi nhanh lên.”
“A … dạ, con chào ch … con chào dì ạ.”
Nói xong, cô bé che mặt chạy nhanh đến chỗ anh trai, quả thật mất mặt chết đi được, mà mất mặt hơn là trước người kia nha.
“Thật ngu ngốc.” – Tiểu Vệ nhịn không được lên tiếng.
“Con không được nói con dâu tương lai của mẹ như thế.” – Kha Nhi gõ đầu con trai, mắng yêu.
Tiểu Vệ nghe vậy nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn sâu vào mắt mẹ mình, trong đôi mắt đó chỉ có kiên định, còn cho đó là lẽ đương nhiên, lưng cậu bổng toát mồ hôi lạnh, mong rằng mẹ chỉ đùa cho vui thôi.
Nhưng ông trời không nghe lời khẩn cầu của cậu vì ngay sau đó, Kha Nhi đã thốt ra một câu như định đóng cột, còn rất vui khi cười trên nỗi đau của người khác.
“Con dâu đáng yêu như vậy, mẹ rất thích … con ngoan, con cũng thích phải không?”
“Mẹ, con mới sáu tuổi.” – Tiểu Vệ lên tiếng nhắc nhở.
Trong hồ lô của mẹ giấu những gì sao cậu không biết cho được, muốn cậu cưới kẻ ngu ngốc kia là điều không thể, hơn nữa cậu mới sáu tuổi, mẹ đâu cần tẩy não cậu sớm như vậy, hừm … còn lâu cậu mới sập bẫy.
“Ồ, vậy đợi mười năm nữa mẹ sẽ nhắc tiếp.”
Kha Nhi không phản bác, còn vui vẻ nói về tương lai xa xôi. Tiểu Vệ nhăn mặt, ánh mắt thành khẩn van cầu mẹ suy nghĩ lại, giọng rầu rỉ.
“Mẹ, không lấy được không?”
“Không.”
Chỉ một chữ đã đập tan hy vọng cuối cùng của tiểu Vệ, cậu bé tuyệt vọng cúi đầu, vẻ mặt méo mó, sau đó nhìn mẹ mình, cắn răng nói.
“Được, con lấy.”
Sau khi hai mẹ con mặc cả xong, bọn họ tiếp tục đi tham quan phong cảnh, thế nhưng ở một nơi khác, đang có một người luôn trông ngóng bọn họ hơn sáu năm trời, bây giờ biết bọn họ đã quay về nhưng hắn không manh động, chỉ yên lặng chờ đợi bọn họ tự tìm đến.
…………………………
Dạ Thự.
Sáu năm có thể thay đổi một con người nhưng tình yêu thì không, vì người như Man Cảnh Ân khi đã nhận định yêu một ai là sẽ yêu cả đời, đó là lý do trong sáu năm qua, hắn thà làm hòa thượng cũng không muốn cùng đàn bà lên giường.
Vẫn căn phòng mang màu trắng ngà quen thuộc, cách bày trí không khác trước là bao, Man Cảnh Ân cô đơn dựa người vào ghế da, ánh mắt sắc bén nhìn vào khoảng không, bên tai không quên tiếp thu hết mọi chuyện do Frank báo cáo.
“Tổ chức sát thủ mới thành lập đã bị xóa sổ, ruộng anh túc cuối cùng bên Tam giác vàng cũng bị hủy … lão đại, mảnh đất anh túc kia vẫn còn hữu dụng, ngài có định khai thác gì không?”
Man Cảnh Ân uống ngụm rượu, lạnh nhạt nói. – “Đem khoảng đất đó cho người dân thuê, giá cả do cậu quyết định.”
Ruộng đất ở xứ Tam giác vàng quanh năm trồng anh túc, nay đã bị thiêu hủy, Man Cảnh Ân chuyên về buôn bán vũ khí nên việc khai thác hay trồng trọt gì đó là điểm mù, vì thế để dân chúng ở đó thuê, còn bọn họ muốn làm gì tùy ý, riêng sau này có lợi nhuận thì phải để Frank định giá cả.
“Vâng, tôi đã hiểu.” – Do dự vài giây, Frank khó khăn nói.
“Lão đại, Kha tiểu thư đã quay trở lại, ngài có muốn gặp cô ấy hay không?”
Bàn tay cầm ly rượu khựng lại chỉ trong giây lát, Man Cảnh Ân tiếp tục uống, sau đó hờ hững nói.
“Không cần, tự động cô ấy sẽ tìm đến thôi.” – Ngừng một giây, hắn dựa vào ghế da, trầm giọng.
“Không còn việc gì nữa, cậu lui đi.”
“Vâng.” – Frank gật đầu chào rồi ly khai.
Chuyện của lão đại mọi người đều biết, lần này Kha Nhi trở về, đáng lý ra lão đại nên đi đón mới đúng, vì sao không mảy may quan tâm, còn lạnh nhạt xem như chuyện thường tình, tuy nhiên, hắn là thuộc hạ nên biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, nhất là chuyện liên quan đến Kha Nhi, hắn nên ít lời sẽ tốt hơn.
Frank đi rồi, căn phòng trở nên yên tĩnh, Man Cảnh Ân lúc này đã mở mắt, trong mắt là trống rỗng, hư không, còn có bi ai.
Chuyện Kha Nhi trở về, hắn đã biết từ mấy ngày trước. Lúc cô rời đi, hắn ngầm cho người theo dõi, tiếc rằng lại bị thuộc hạ của Kha Nhi chặn đường làm mất dấu. Thời gian sau, hắn có cho người ra nước ngoài tìm nhưng cô như kẻ vô hình, biến mất không dấu vết, cuối cùng đành cài người ở sân bay, giám sát 24/24, chỉ cần cô trở về, hắn nhất định sẽ biết.
Biệt tâm sáu năm, một chút tin tức cũng không có, giờ quay lại cũng không tìm hắn ngay, rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì? Hắn đã nhượng bộ để cô đi gây dựng sự nghiệp, giờ chịu trở về tức là đã thành công, vậy tại sao không tìm hắn? Cô còn muốn gì nữa đây?
“Cốc, cốc, cốc …”
Tiếng gõ cửa cắt ngang tâm tư phức tạp, Man Cảnh Ân nhạt giọng. – “Vào đi.”
Cửa mở ra, đi vào là một phụ nữ lớn tuổi, trên tay bưng khay nhỏ, người phụ nữ nở nụ cười tươi đi tới, bà đặc khay xuống, cất giọng hiền từ.
“Hôm nay chắc con đã mệt, uống chén canh gà này đi con.”
“Mẹ, việc này để người hầu làm là được rồi, mẹ nên đi nghỉ sớm đi thì hơn.”
Man Cảnh Ân nhẹ giọng, khuôn mặt lạnh lùng đã dịu hẳn, thay vào đó vẻ mặt hiền hòa khó thấy nhìn Quế Hoa.
Ba năm trước, sau khi nắm vững thị trường Đông Nam Á, Tam giác vàng cũng bị thâu tóm, hắn liền mở cuộc họp báo nói cho toàn thể người Đông Nam Á biết, Quế Hoa là mẹ ruột của hắn. Lúc biết tin, dù là hắc đạo hay bạch đạo đều muốn lật đổ hắn, tiếc rằng kết cục chỉ có một, chết không toàn thay.
Sau đó, Man Cảnh Ân quan minh chính đại đưa Quế Hoa về Dạ thự, từ đó về sau bà chính thức làm Man lão phu nhân, biểu hiện của mấy người làm khi biết chuyện chỉ có một, mắt trừng muốn rớt xuống đất, miệng mở lớn có thể nhét đủ một quả trừng gà, người người hóa đá tại chỗ.
Cũng may Quế Hoa tốt tính, đối xử với bọn họ không khác gì lúc trước, duy chỉ có ông chủ luôn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn họ cảnh cáo, nên ai cũng cẩn thận cung kính trước mặt Quế Hoa.
“Con uống xong bát canh này, mẹ sẽ đi ngủ ngay.”
Man Cảnh Ân cười nhẹ, uống hết một lần, Quế Hoa nhận lấy bát canh, đột nhiên thở dài, ngước nhìn con trai cất giọng lo lắng.
“Ân, con vẫn muốn đợi sao?”
Kha Nhi ra đi đã được sáu năm, tuy bà rất thích đứa bé này nhưng thấy con trai chịu cảnh cô độc, hàng đêm một mình nhìn tấm hình Kha Nhi đến tận sáng, bà thấy mà đau lòng, bà mong con trai có thể đi tìm tình yêu mới nhưng có lẽ tính nó giống bà, đã yêu là nhận định một đời.
Ngày ấy bà cũng vì yêu Man Dực mới đồng ý việc mang thai dùm, giờ nghĩ lại, bà thấy mình thật may mắn, chờ đợi sốt ba mươi mấy năm, ông trời cũng chiếu cố bà, có thể bên cạnh con trai, bà không còn mong mỏi gì hơn cho riêng mình, chỉ mong con hạnh phúc mà thôi.
“Con không hối hận khi chờ đợi cô ấy, thời gian bọn con bên nhau tuy ít nhưng tình cảm đã sâu đến tận xương tủy, đã đợi lâu như vậy rồi thì thêm một chút có là bao? … Mẹ yên tâm, con nhất định đem cô ấy về, đưa đến trước mặt mẹ, mẹ muốn xử lý như thế nào cũng được.” – Biết mẹ là vì mình lo lắng, hắn ra sức an ủi.
Quế Hoa thở dài, lắc đầu nói. – “Tùy con vậy, chỉ là, mẹ rất mong có cháu bồng, con đừng để mẹ đợi quá lâu.”
“Con đã biết, trời đã khuya, mẹ nên về phòng nghỉ ngơi.”
“Con cũng ngủ sớm đi, đừng thức quá khuya.”
Quế Hoa nói xong bưng khay đi ra ngoài. Man Cảnh Ân đi tới cửa sổ sát đất nhìn bầu trời đêm đầy sao, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt, môi khẽ cong nhẹ.
“Kha Nhi, lần này anh sẽ không nhượng bộ nữa, em hãy mau đến đây đi.”
Trước cửa hàng thú cưng tên BABY DOG, một bé gái khoảng năm tuổi vận vấy lam, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, hai má đỏ hồng, đôi môi hồng nhuận mím chặt, đôi mắt to đen chăm chú nhìn bảng hiệu, sau đó đi tới đi lui rất lâu rất lâu, cho đến khi …
“Á …” – “Phịch.”
Một tiếng thét cùng tiếng đồ vật rơi kinh động đến người đi đường, khi bọn họ nhìn lại đã thấy một bé trai tuấn tú cùng một bé gái té ngã trên đường. Bé gái té ngã tự mình đứng dậy, phủi hết bụi bậm trên người, mắt đen láy trừng cậu bé vận đồ đen.
“Cậu đi mà không biết nhìn đường sa …”
Chữ sao chưa nói hết đã ngưng trọng vì khi bé trai đứng dậy, cô bé mới thấy rõ khuôn mặt cậu ta. Mái tóc nâu đen che đi mày rậm cùng đôi mắt màu lục sắc bén, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ như son, tuy bé trai còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra sự lạnh lùng kiêu ngọa, thế nhưng vẻ đẹp thanh tú kia lại trông hệt như một bé gái.
Cậu bé không phản bác, nhìn cô bé với vẻ hời hợt, nhàn nhạt nói. – “Xin lỗi.”
“Này … cái kia, cái kia …”
Cô bé lần đầu thẹn thùng, thấy cậu bé muốn đi liền níu tay cậu lại, sau đó mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng rốt cuộc nói thành một câu khiến mặt cô bé càng đỏ hơn.
“Cậu … cậu giúp mình chọn chó con được không?”
Cậu bé nhíu mày, nhìn cô bé như người ngoài hành tinh, mất kiên nhẫn nói. – “Tôi không phải ông chủ.”
Cô bé ngây người, chỉ giây sau đã hiểu ý cậu bé muốn nói gì, cô bé lúng túng muốn giải thích thì phía sau bổng vang lên giọng nói ấm áp.
“Tiểu Vệ.”
Một cô gái với mái tóc đen dài tới thắt lưng, khuôn mặt đáng yêu như thiên thần, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận cong lên theo đường đẹp nhất, cô gái vận váy trắng tinh trông như thiên sứ đang đi tơi chỗ bọn họ, cô bé nhìn đến ngây người.
“Không phải bảo đợi mẹ một chút sao? Tự dưng chạy đến đây làm gì?”
Cô gái dịu dàng đang yêu tiểu Vệ đương nhiên là Kha Nhi. Hôm nay cô và tiểu Vệ đi đến khu thương mại nhưng vừa đến thì cô có điện thoại, bảo con đợi một chút, cô mới quay đầu nghe điện thoại thì bên này tiểu Vệ đã biến mất, hại cô đi tìm muốn chết, cũng may nó không chạy loạn.
Thật ra, khi trở lại Trung Đông, Kha Nhi không tìm Man Cảnh Ân mà đi đến tập đoàn JC giải quyết một số vấn đề, thân là chủ tịch, cô phải làm gương cho nhân viên, công tư phân minh, vì thế quyết định giải quyết xong việc công mới đi tìm Man Cảnh Ân, tiếc rằng ý nghĩ ấy đã bị bóp nát từ trong trứng nước.
Vì trước đó, Kha Nhi thông qua thuộc hạ biết được, thời gian qua, tuy không có cô bên cạnh nhưng Man Cảnh Ân sống rất tốt, làm việc đều đặn, không có phụ nữ bên ngoài, nói trắng ra, cuộc sống của hắn tuy không có phụ nữ nhưng không đến nổi cô tịch, còn rất thoải mái nữa là khác.
Sau việc này, Kha Nhi rút ra kết luận, nội dung tin nhắn Lăng Tịnh Hy gửi cho cô là giả, cô nàng chỉ muốn cô trở về chỉ vì muốn xem kịch vui, điều này khiến Kha Nhi tức giận nhưng không thể trách Lăng Tịnh Hy, cô nàng là vì muốn tốt cho cô, có điều, thằng bé tiểu Vệ lại nài nỉ muốn đi tham quan khắp nơi, mà mỗi lần cô nhắc đến chuyện tìm cha cho bé thì nó lại lãng sang chuyện khác, cô hết cách.
“Con muốn ăn cái kia.”
Tiểu Vệ không để lời trách yêu của Kha Nhi vào tai, cậu bé chỉ sang tiệm kem, cậu là vì cái này mà đến nhưng không may chạm phải con bé chạm mạch kia, vừa nghĩ tới, tiểu Vệ lườm cô bé vẫn đang ngây ngốc nhìn mẹ mình.
Kha Nhi thở dài, không nói dong dài đi đến tiệm kem, mới bước đi đã khưng lại, vì cô nhận ra thứ quen thuộc, đó là sợi dây có mặt hình trăng khuyết đeo trên cổ cô bé kia, nhìn đến khuôn mặt, cô sửng sốt, sau đó không chút do dự đi đến chỗ cô bé, nhẹ giọng hỏi.
“Con là Vương Tịnh Ngân?”
Đúng vậy, cô bé vận váy lam đích thật là con gái do Vương Vũ Hàn cùng Lăng Tịnh Hy tạo thành, còn là một song thai một trai một gái.
Vương Tịnh Ngân có vẻ ngoài giống hệt Vương Vũ Hàn, ngoại trừ đôi mắt đen láy giống Lăng Tịnh Hy, còn anh trai thì ngược lại, xinh đẹp như yêu nghiệt giống mẹ nhưng có đôi mắt xanh lam giống cha, hai anh em song sinh nhưng dù nhìn ở góc độ nào thì hai đứa chẳng có điểm chung nào hết, ngoại trừ dòng máu đang chảy trong người hai bé.
Kha Nhi cảm thấy đây là duyên do trời định, mới đầu hai mẹ con chỉ muốn đi lanh quanh khắp Trung Đông để kéo dài thời gian tìm gặp Man Cảnh Ân, không ngờ giữa đường gặp được con gái Lăng Tịnh Hy.
Thật ra việc tặng sợi dây chuyền cho Lăng Tịnh Hy là có mục đích, ngày cô sinh tiểu Vệ đã ấn định sẽ làm thông gia với Lăng Tịnh Hy, vì thế đặc biệt bảo thợ làm ra hai sợi dây chuyền một trăng khuyết một trăng tròn, sợi dây có tên Tâm Nhật Nguyệt, hai mặt sợi dây có thể lồng vào nhau, giống như tình cảm sau này của hai bé, tuy hơi sớm nhưng cô không muốn quá muộn.
Hiện tại con dâu tương lai xuất hiện, Kha Nhi nào buông tha. Kha Nhi nhìn Vương Tịnh Ngân, ngọt ngào nói.
“Con thật xinh, sau này ai cưới được con chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Nghe xong, mặt Vương Tịnh Ngân đỏ bừng vì cô hiểu Kha Nhi nói gì, tuy còn nhỏ tuổi nhưng Vương Tịnh Ngân rất thông minh nên biết hạnh phúc đó là giống như cha mẹ cô, ngày nào cũng vui vẻ bên nhau, đó cũng là điều cô mong ước, giống cha mẹ mãi mãi bên nhau như vậy.
Bất chợt ánh mắt không tự giác liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tiểu Vệ, mặt càng đỏ hơn, Vương Tịnh Ngân cúi đầu thẹn thùng. Mà bên Kha Nhi, không hề bỏ sót một cử động nhỏ nào của Vương Tịnh Ngân, đương nhiên, Kha Nhi nhận ra ánh mắt thơ ngây đó. Thật ra Kha Nhi thấy mình như đang dụ dỗ con gái người ta nhưng cô bé đáng yêu như vậy, bỏ qua thì thật tiếc.
“Tịnh Ngân, em còn muốn đứng đó đến bao giờ?”
Bất chợt, một giọng nói non nớt mất kiên nhẫn vang lên phía sau. Ba người đồng lọt quay lại thì thấy một bé trai khoảng năm tuổi vận bộ vest trắng, đôi mắt màu xanh lam trong suốt như viên ngọc Topaz, cái miệng nhỏ nhắn đỏ như son mím chặt, nếu cậu bé không lên tiếng, với khuôn mặt này thì bọn họ sẽ cho đây là bé gái chứ không phải bé trai.
Vương Tịnh Ngân thấy người đi tới là anh trai khó tính Vương Vũ Thiên, cô bé xụ mặt, thầm than khẽ, ủ rủ quay sang nhìn mẹ con Kha Nhi nở nụ cười.
“Xin lỗi chị, em phải đi rồi … à, đây là số điện thoại nhà em, khi nào chị rảnh có thể đến nhà em chơi không ạ?”
Vương Tịnh Ngân nói xong, lấy từ trong túi nhỏ một cuốn sổ cùng cây bút, cô bé ghi lại số điện thoại đưa cho Kha Nhi, đôi mắt ánh lên sự chờ mong. Tuy đây là lần đầu tiên cô bé gặp Kha Nhi nhưng bé cảm nhận được Kha Nhi không phải người xấu, còn rất thân thiết nên muốn làm quen, hơn nữa … còn có người kia.
Thấy Vương Tịnh Ngân nhìn mình với vẻ chờ mong, còn có ánh mắt cứ liếc nhìn con trai mình, Kha Nhi vui vẻ nhận lấy mảnh giấy, còn rất thân thiện nói.
“Dì là bạn của mẹ con, sau này nhất định dì sẽ dẫn tiểu Vệ đến nhà con chơi.”
Nghe Kha Nhi nhận lời, Vương Tịnh Ngân vui như tết đến nhưng chỉ giây sau đã đần mặt ra vì cách xưng hô của Kha Nhi. Giọng non nớt lộ vẻ lúng túng.
“Chị … là bạn của mẹ?”
Không thể nào … nhìn người trước mặt không giống bạn của mẹ, giống em gái của mẹ đúng hơn, còn rất trẻ nha, làm chị của cô còn được.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của Vương Tịnh Ngân, Kha Nhi cười yêu thương xoa nhẹ đầu cô bé, rất tốt bụng nhắc nhở.
“Anh con đang đợi con đó, con đi nhanh lên.”
“A … dạ, con chào ch … con chào dì ạ.”
Nói xong, cô bé che mặt chạy nhanh đến chỗ anh trai, quả thật mất mặt chết đi được, mà mất mặt hơn là trước người kia nha.
“Thật ngu ngốc.” – Tiểu Vệ nhịn không được lên tiếng.
“Con không được nói con dâu tương lai của mẹ như thế.” – Kha Nhi gõ đầu con trai, mắng yêu.
Tiểu Vệ nghe vậy nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn sâu vào mắt mẹ mình, trong đôi mắt đó chỉ có kiên định, còn cho đó là lẽ đương nhiên, lưng cậu bổng toát mồ hôi lạnh, mong rằng mẹ chỉ đùa cho vui thôi.
Nhưng ông trời không nghe lời khẩn cầu của cậu vì ngay sau đó, Kha Nhi đã thốt ra một câu như định đóng cột, còn rất vui khi cười trên nỗi đau của người khác.
“Con dâu đáng yêu như vậy, mẹ rất thích … con ngoan, con cũng thích phải không?”
“Mẹ, con mới sáu tuổi.” – Tiểu Vệ lên tiếng nhắc nhở.
Trong hồ lô của mẹ giấu những gì sao cậu không biết cho được, muốn cậu cưới kẻ ngu ngốc kia là điều không thể, hơn nữa cậu mới sáu tuổi, mẹ đâu cần tẩy não cậu sớm như vậy, hừm … còn lâu cậu mới sập bẫy.
“Ồ, vậy đợi mười năm nữa mẹ sẽ nhắc tiếp.”
Kha Nhi không phản bác, còn vui vẻ nói về tương lai xa xôi. Tiểu Vệ nhăn mặt, ánh mắt thành khẩn van cầu mẹ suy nghĩ lại, giọng rầu rỉ.
“Mẹ, không lấy được không?”
“Không.”
Chỉ một chữ đã đập tan hy vọng cuối cùng của tiểu Vệ, cậu bé tuyệt vọng cúi đầu, vẻ mặt méo mó, sau đó nhìn mẹ mình, cắn răng nói.
“Được, con lấy.”
Sau khi hai mẹ con mặc cả xong, bọn họ tiếp tục đi tham quan phong cảnh, thế nhưng ở một nơi khác, đang có một người luôn trông ngóng bọn họ hơn sáu năm trời, bây giờ biết bọn họ đã quay về nhưng hắn không manh động, chỉ yên lặng chờ đợi bọn họ tự tìm đến.
…………………………
Dạ Thự.
Sáu năm có thể thay đổi một con người nhưng tình yêu thì không, vì người như Man Cảnh Ân khi đã nhận định yêu một ai là sẽ yêu cả đời, đó là lý do trong sáu năm qua, hắn thà làm hòa thượng cũng không muốn cùng đàn bà lên giường.
Vẫn căn phòng mang màu trắng ngà quen thuộc, cách bày trí không khác trước là bao, Man Cảnh Ân cô đơn dựa người vào ghế da, ánh mắt sắc bén nhìn vào khoảng không, bên tai không quên tiếp thu hết mọi chuyện do Frank báo cáo.
“Tổ chức sát thủ mới thành lập đã bị xóa sổ, ruộng anh túc cuối cùng bên Tam giác vàng cũng bị hủy … lão đại, mảnh đất anh túc kia vẫn còn hữu dụng, ngài có định khai thác gì không?”
Man Cảnh Ân uống ngụm rượu, lạnh nhạt nói. – “Đem khoảng đất đó cho người dân thuê, giá cả do cậu quyết định.”
Ruộng đất ở xứ Tam giác vàng quanh năm trồng anh túc, nay đã bị thiêu hủy, Man Cảnh Ân chuyên về buôn bán vũ khí nên việc khai thác hay trồng trọt gì đó là điểm mù, vì thế để dân chúng ở đó thuê, còn bọn họ muốn làm gì tùy ý, riêng sau này có lợi nhuận thì phải để Frank định giá cả.
“Vâng, tôi đã hiểu.” – Do dự vài giây, Frank khó khăn nói.
“Lão đại, Kha tiểu thư đã quay trở lại, ngài có muốn gặp cô ấy hay không?”
Bàn tay cầm ly rượu khựng lại chỉ trong giây lát, Man Cảnh Ân tiếp tục uống, sau đó hờ hững nói.
“Không cần, tự động cô ấy sẽ tìm đến thôi.” – Ngừng một giây, hắn dựa vào ghế da, trầm giọng.
“Không còn việc gì nữa, cậu lui đi.”
“Vâng.” – Frank gật đầu chào rồi ly khai.
Chuyện của lão đại mọi người đều biết, lần này Kha Nhi trở về, đáng lý ra lão đại nên đi đón mới đúng, vì sao không mảy may quan tâm, còn lạnh nhạt xem như chuyện thường tình, tuy nhiên, hắn là thuộc hạ nên biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, nhất là chuyện liên quan đến Kha Nhi, hắn nên ít lời sẽ tốt hơn.
Frank đi rồi, căn phòng trở nên yên tĩnh, Man Cảnh Ân lúc này đã mở mắt, trong mắt là trống rỗng, hư không, còn có bi ai.
Chuyện Kha Nhi trở về, hắn đã biết từ mấy ngày trước. Lúc cô rời đi, hắn ngầm cho người theo dõi, tiếc rằng lại bị thuộc hạ của Kha Nhi chặn đường làm mất dấu. Thời gian sau, hắn có cho người ra nước ngoài tìm nhưng cô như kẻ vô hình, biến mất không dấu vết, cuối cùng đành cài người ở sân bay, giám sát 24/24, chỉ cần cô trở về, hắn nhất định sẽ biết.
Biệt tâm sáu năm, một chút tin tức cũng không có, giờ quay lại cũng không tìm hắn ngay, rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì? Hắn đã nhượng bộ để cô đi gây dựng sự nghiệp, giờ chịu trở về tức là đã thành công, vậy tại sao không tìm hắn? Cô còn muốn gì nữa đây?
“Cốc, cốc, cốc …”
Tiếng gõ cửa cắt ngang tâm tư phức tạp, Man Cảnh Ân nhạt giọng. – “Vào đi.”
Cửa mở ra, đi vào là một phụ nữ lớn tuổi, trên tay bưng khay nhỏ, người phụ nữ nở nụ cười tươi đi tới, bà đặc khay xuống, cất giọng hiền từ.
“Hôm nay chắc con đã mệt, uống chén canh gà này đi con.”
“Mẹ, việc này để người hầu làm là được rồi, mẹ nên đi nghỉ sớm đi thì hơn.”
Man Cảnh Ân nhẹ giọng, khuôn mặt lạnh lùng đã dịu hẳn, thay vào đó vẻ mặt hiền hòa khó thấy nhìn Quế Hoa.
Ba năm trước, sau khi nắm vững thị trường Đông Nam Á, Tam giác vàng cũng bị thâu tóm, hắn liền mở cuộc họp báo nói cho toàn thể người Đông Nam Á biết, Quế Hoa là mẹ ruột của hắn. Lúc biết tin, dù là hắc đạo hay bạch đạo đều muốn lật đổ hắn, tiếc rằng kết cục chỉ có một, chết không toàn thay.
Sau đó, Man Cảnh Ân quan minh chính đại đưa Quế Hoa về Dạ thự, từ đó về sau bà chính thức làm Man lão phu nhân, biểu hiện của mấy người làm khi biết chuyện chỉ có một, mắt trừng muốn rớt xuống đất, miệng mở lớn có thể nhét đủ một quả trừng gà, người người hóa đá tại chỗ.
Cũng may Quế Hoa tốt tính, đối xử với bọn họ không khác gì lúc trước, duy chỉ có ông chủ luôn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn họ cảnh cáo, nên ai cũng cẩn thận cung kính trước mặt Quế Hoa.
“Con uống xong bát canh này, mẹ sẽ đi ngủ ngay.”
Man Cảnh Ân cười nhẹ, uống hết một lần, Quế Hoa nhận lấy bát canh, đột nhiên thở dài, ngước nhìn con trai cất giọng lo lắng.
“Ân, con vẫn muốn đợi sao?”
Kha Nhi ra đi đã được sáu năm, tuy bà rất thích đứa bé này nhưng thấy con trai chịu cảnh cô độc, hàng đêm một mình nhìn tấm hình Kha Nhi đến tận sáng, bà thấy mà đau lòng, bà mong con trai có thể đi tìm tình yêu mới nhưng có lẽ tính nó giống bà, đã yêu là nhận định một đời.
Ngày ấy bà cũng vì yêu Man Dực mới đồng ý việc mang thai dùm, giờ nghĩ lại, bà thấy mình thật may mắn, chờ đợi sốt ba mươi mấy năm, ông trời cũng chiếu cố bà, có thể bên cạnh con trai, bà không còn mong mỏi gì hơn cho riêng mình, chỉ mong con hạnh phúc mà thôi.
“Con không hối hận khi chờ đợi cô ấy, thời gian bọn con bên nhau tuy ít nhưng tình cảm đã sâu đến tận xương tủy, đã đợi lâu như vậy rồi thì thêm một chút có là bao? … Mẹ yên tâm, con nhất định đem cô ấy về, đưa đến trước mặt mẹ, mẹ muốn xử lý như thế nào cũng được.” – Biết mẹ là vì mình lo lắng, hắn ra sức an ủi.
Quế Hoa thở dài, lắc đầu nói. – “Tùy con vậy, chỉ là, mẹ rất mong có cháu bồng, con đừng để mẹ đợi quá lâu.”
“Con đã biết, trời đã khuya, mẹ nên về phòng nghỉ ngơi.”
“Con cũng ngủ sớm đi, đừng thức quá khuya.”
Quế Hoa nói xong bưng khay đi ra ngoài. Man Cảnh Ân đi tới cửa sổ sát đất nhìn bầu trời đêm đầy sao, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt, môi khẽ cong nhẹ.
“Kha Nhi, lần này anh sẽ không nhượng bộ nữa, em hãy mau đến đây đi.”
/50
|