“Chủ nhân, người có thai hơn một tháng rồi.”
Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh dị thường. Một lát sau …
“Đứa bé … không bị ảnh hưởng gì chứ?” – Kha Nhi lạnh nhạt lên tiếng.
Tuy giọng điệu bình thản nhưng nếu nghe kỹ có thể nghe được trong đó chất chứa sự vui buồn đan xen. Tuyết Du cùng Băng Du liếc nhau một cái, mới nói tiếp.
“Bác sĩ bảo thân thể chủ nhân bị thương nặng còn ngâm trong nước khá lâu, dẫn đến hàn nhiệt ngấm vào tận xương, việc giữ được đứa bé là điều không thể, may mắn trong kho còn huyết thanh, bác sĩ đã tiêm cho người nhưng mà …”
Do dự giây lát, Tuyết Du dũng cảm nói. – “Chủ nhân, nếu giữ lại đứa bé, e rằng sau này khi sinh ra, thân thể đứa bé sẽ không tốt, vì thế … vì thế …”
Nói đến đây, Tuyết Du không dám nói thêm, cô biết Kha Nhi có thể hiểu nhưng việc bảo cô nàng bỏ đứa bé, điều đó là không thể, vì đó là đứa con của Kha Nhi và Man Cảnh Ân, hiện tại bọn họ đi đến tình trạng này, Kha Nhi càng không thể bỏ được, ít nhất, đó là niềm an ủi duy nhất của cô.
Kha Nhi rơi vào trầm mặt, tâm tư phức tạp, tay đặc lên cái bụng chưa nhô lên xoa nhẹ, trong mắt lóe tia ấm áp, nhớ đến ngày trước triền miên không dứt, nếu không phải Tiểu Âu cho cô uống thuốc tránh thai thì có lẽ hai người đã có con. Nghĩ lại, nếu cái thai hơn một tháng, vậy là khi ở biệt thư kia rồi.
Kha Nhi thở dài, cô hiểu Tuyết Du là muốn tốt cho cô, tình hình sức khỏe không tốt, cục diện rối loạn, cái thai đến không đúng lúc nhưng bảo cô bỏ nó, cô làm sao đành, đây là kết tinh tình yêu của bọn họ, dù sau này sinh nó ra có yếu kém hơn những đứa trẻ khác, cô vẫn yêu nó hết mực.
“Sau này các cô đừng gọi tôi là chủ nhân nữa.”
Kha Nhi thản nhiên nói một câu. Tuyết Du cùng Băng Du hoảng sợ quỳ xuống đất, nghĩ rằng vì bọn họ nói muốn Kha Nhi bỏ cái thai nên làm cô tức giận. Kha Nhi thấy vậy lắc đầu, theo cô nhiều năm như vậy vẫn không tiến bộ một chút nào.
“Đứng lên đi, các người hiểu sai ý tôi rồi.”
Tuyết Du đưa mắt nhìn Băng Du trao đổi ý kiến, sau đó đồng loạt đứng lên. Kha Nhi nhẹ nhàng nói.
“Hiện tại tôi đang mang thai, trong một năm sẽ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, vì thế các cô tùy tình hình mà hành sự, còn có … sau này cứ gọi tôi Tuyết Kha hay Kha Nhi đều được.”
Nhìn thấy trong mắt hai cô mang vẻ nghi hoặc, Kha Nhi nói tiếp. – “Từ trước đến giờ, tôi chưa hề coi các cô là người ngoài, bây giờ đã không còn như trước, quy định, luật lệ gì đó không cần để ý nữa.”
Hai người bọn họ nghe xong, cảm động muốn khóc, Kha Nhi nói như vậy chẳng khác nào bảo luôn xem bọn họ là người một nhà. Thật ra, ngoài mặt bọn họ luôn xem cô là chủ nhân nhưng trong thanh tâm luôn xem cô như em gái nhỏ bảo vệ, giờ nghe cô nói vậy, lòng vui mừng khôn siết.
“Chủ nhân.” – Hai người vừa lên tiếng đã bị ánh mắt không vui của Kha Nhi bắn tới làm cho cả người lúng túng, vì thế nhanh chống sửa cách xưng hô,
“Tuyết Kha.”
“Tôi hiện tại rất yếu, còn không thể tự bảo vệ bản thân, sau này hai chị phải vất vả bảo vệ một thai phụ, làm khó hai chị rồi.” – Kha Nhi chân thành nói.
“Chủ … à không, Tuyết Kha, em đừng nói như vậy, bảo vệ em luôn là điều bọn chị muốn làm, giờ em mang thai, bọn chị càng vui chứ sao, có điều, hiện tại sức khỏe em rất kém, cần bồi bổ nhiều, chị sẽ bảo những đầu bếp có tay nghề cao nhất, làm những món em thích …”
Tuyết Du bắt đầu huyên thuyên, Kha Nhi mỉm cười, Băng Du tuy thấy ồn ào nhưng không ngăn cản, Kha Nhi quyết định giữ đứa bé, các cô chỉ có thể toàn sức bảo hộ, về phần sau khi đứa bé sinh ra có ra sao thì sau này hãy tính đi.
………………………….
Hai tháng sau.
Mùa đông qua đi, mùa xuân kéo tới, từng mầm non nảy nở trên các cành cây cùng những con đường nở đầy hoa tươi, không khí ấm áp bao phủ khắp nơi nhưng ở một chỗ khác, lại mang một bầu không khí quỷ dị khiến người khác khiếp sợ.
“Ọe … ọe …”
Từng đợt, từng đợt tiếng nôn khan vang khắp căn phòng kín, mà người nôn đến sống dở chết dở kia còn ai ngoài Kha Nhi, hiện tại cô đang ôm cái chậu lớn nôn lấy nôn để, những thứ có thể nôn đều nôn ra hết, giờ chỉ còn nôn ra nước chua.
“Tuyết Kha.”
Tuyết Du khẩn trương nhìn Kha Nhi, đây không phải lần đầu cô nôn đến sống đi chết lại như vậy, Tuyết Du biết đây là thời kỳ trong ba tháng đầu của thai phụ sẽ có triệu chứng này, chỉ là, khi chứng kiến quả thật làm người khác thấy đau lòng a.
Thật vất vả mới nôn hết bữa trưa, Kha Nhi đem ly nước Tuyết Du đưa tới súc miệng, sau đó dựa người vào gối mềm, mệt mỏi nói.
“Tôi không sao.” – Liếc nhìn Tuyết Du, Kha Nhi mờ ám nói.
“Sau này chị cũng giống tôi thôi, bây giờ coi như đang học lý thuyết đi.”
Tuyết Du đỏ mặt, chợt nhớ đến Chấn Phi, lòng buồn bã, Kha Nhi cười nhẹ, vỗ tay Tuyết Du, nhỏ giọng an ủi.
“Chấn Phi là người có lập trường vững chắc, một khi hắn nhận thức yêu một người, là sẽ yêu cả đời, vì thế chị cố chịu một thời gian, đợi khi bên kia giải quyết xong mọi chuyện, cũng là lúc hai người đoàn viên, đến lúc đó làm đám cưới, nhớ đừng quên tôi là được rồi.”
“Chấn Phi đã bại lộ thân phận, Man lão đại không biết sẽ đối với anh ấy như thế nào nữa? Chị rất lo lắng.”
Tin tức này tuy mới nhận được nhưng sự việc xảy ra là vào hai tháng trước, Man Cảnh Ân tàn bạo như vậy, liệu có bỏ qua cho Chấn Phi, bên kia canh phòng cẩn mật, tin tức nghe được cũng rất khó khăn, muốn biết hiện tại ra sao còn khó khăn hơn, thật làm tức chết cô mất.
“Chấn Phi sẽ bình an, tôi có thể bảo đảm … đối với Ân, nếu thuộc hạ của anh ấy phạm sai lầm, sẽ được một cơ hội lấy công chuộc tội, vì thế chị an tâm đi.”
Nghe Kha Nhi khẳng định, Tuyết Du bớt lo lắng một chút, tuy nhiên, không biết Man Cảnh Ân sẽ trừng phạt Chấn Phi ra sao? Nếu là dùng hình thì …
Thấy Tuyết Du mang bộ dạng sầu não, Kha Nhi cũng không vui, tội chết có thể tha nhưng chịu cực hình là điều không tránh khỏi, chỉ mong Chấn Phi da dày, cố chịu đựng một thời gian là có thể thoát được kiếp nạn.
Kha Nhi lấy mấy quả mơ chua ăn cho đỡ buồn nôn, dạo gần đây cô rất thèm ăn, những thứ không ăn được lúc trước đều ăn được hết, nhất là ăn đồ chua, soài, quýt, tứ quý, ngay cả chanh cô cũng không bỏ qua, nghe Tuyết Du nói, ăn đồ chua sinh con trai, ăn ngọt mới sinh con gái nhưng dù là trai hay gái, cô vẫn yêu thương hết, vì nó là con do cô sinh ra, không thương sao được.
Bổng cửa hầm mở ra, Băng Du đi vào, vẻ mặt không tốt nhìn Kha Nhi, gật đầu chào, cung kính lên tiếng.
“Tuyết Kha.”
Kha Nhi thở dài trong lòng, Băng Du khác Tuyết Du, cô nàng đã quen cung kính, nên dù thay đổi cũng chỉ có cách xưng hô, còn hình thức vẫn như cũ nhưng cô biết muốn một người thay đổi cần có thời gian, vì thế cô không ép buột Băng Du làm theo ý mình.
“Chuyện gì?” – Kha Nhi nhẹ giọng.
“Vanessa muốn gặp cô.”
Băng Du vừa nói xong, căn phòng trở nên yên lặng dị thường. Tuyết Du luôn là người không kiên nhẫn, cô hừ lạnh.
“Hừ …mò được tới đây cũng xem như cô ta có chút bản lãnh … Băng Du, đem cô ta đánh chết rồi ném ra bãi tha ma, nhìn là thấy chướng mắt.”
“Tuyết Kha, cô có muốn gặp cô ta không?”
Băng Du không để lời Tuyết Du vào tai, mắt từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn Kha Nhi, tất cả chỉ cần Kha Nhi quyết định, nếu gặp, cô sẽ để cô ta sống, nếu không … vậy ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Vanessa.
Kha Nhi trầm tư, Vanessa tìm được cô, như vậy Kiến Ngụy cũng biết, nếu đã không tránh được, vậy đối mặt đi. Kha Nhi nhìn Băng Du phân phó.
“Cho cô vào đây, chỉ mình cô ta thôi.”
Cô đang mang thai, nếu Vanessa động thủ, Tuyết Du cùng Băng Du có thế ứng phó với cô ta nhưng nếu mang theo người, cô không tiện ra tay rồi.
“Cô ta đến chỉ có một mình.”
Băng Du để lại một câu rồi đi mất. Kha Nhi nhíu mày, đến khi cánh cửa một lần nữa mở ra, cô ngước nhìn thì sửng sốt, không tin vào mắt mình, người trước mặt là Vanessa, kẻ luôn kiêu ngạo trước mặt cô ngày nào sao?
Trước mặt Kha Nhi, Vanessa vận bộ đồ đen loang lỗ máu, thân hình mong manh như cánh diều trước gió, trên mặt có ít vết bầm tím, khóe miệng vươn ít máu, tuy thế, vẫn đứng hiên ngang không tỏ vẻ yếu ớt.
Kha Nhi nhìn Vaness giây lát, vừa muốn lên tiếng thì cô ta đã nói trước, giọng nói khàn khàn mang theo sự cầu xin hiếm thấy.
“Cầu xin cô hãy cứu Kiến Ngụy, anh ấy … bị Bradley bắt rồi.”
Kha Nhi trợn mắt nhìn, sau đó cả người mềm nhũn dựa vào gối mềm, vẻ mặt rối bời không biết nên nói gì cho phải. Cô tin Vanessa không nói chơi, Kiến Ngụy bị bắt, còn là rơi vào tay Bradley, hắn ta hận Kiến Ngụy đến thế, chắc chắn anh ấy lành ít dưỡng nhiều.
“Cô không tin tôi?”
Thấy Kha Nhi trầm mặc, Vanessa cười khổ, Kha Nhi không tin cũng phải thôi, ngày trước nói dối nên giờ nói thật làm sao cô ta tin được, nhưng cô không thể trơ mắt để Kiến Ngụy bị Bradley hủy hoại, tất cả là tại cô thất trách.
Ngày đó, khi Kha Nhi rơi xuống nước, hỗn chiến cũng xảy ra, Man Cảnh Ân nắm phần thắng, Bradley chống đỡ không nổi nên hắn quay sang Kiến Ngụy, dùng súng gây mê làm anh ấy ngất xỉu. May mắn đuổi kịp, còn tìm được trụ sở chính của Bradley nhưng không thể cứu Kiến Ngụy, bởi bọn họ bị tạp nhân cùng người nhân tạo bao vây, chiến đấu kịch liệt hơn một ngày trời mới trốn thoát được.
Quay trở về thì càng khốn khổ hơn, trụ sở của bọn họ bị Man Cảnh Ân cho nổ tung, chỉ còn đống tro tàn, thuộc hạ trong tổ chức, người thì bị bắt, người thì chết thảm, cô muốn cứu Kiến Ngụy lại không có sức lực, chợt nhớ đến Kha Nhi, cô quyết định đi tìm.
Cũng may ngày trước Kiến Ngụy từng nói với cô chỗ ở bí mật cửa Kha Nhi, cô mới tìm được người, bây giờ chỉ có Kha Nhi mới cứu được Kiến Ngụy, nhưng mà nhìn tình hình trước mắt, Kha Nhi chịu ra tay sao?
“Bịch.” – Tiếng vang khá lớn phá vỡ không khí trầm mặt.
Mọi người nhìn mới biết là Vanessa đang quỳ dưới đất, ánh mắt khẩn cầu nhìn Kha Nhi, giọng cứng rắn nay chỉ còn yếu mềm cùng bất lực, mà trên khuôn mặt yêu kiều ấy đã giằng giụa nước mắt.
“Tôi biết, tôi từng lừa gạt cô, nếu cô muốn trả thù thì cứ tìm tôi, tôi mặc cho cô muốn làm gì tôi cũng được nhưng xin cô, cứu Kiến Ngụy được không? Anh ấy nhất định sẽ bị Bradley hành hạ chết mất … Kha Nhi, coi như cô cứu anh ấy để trả ơn anh ấy từng cứu cô một mạng đi, tôi cầu xin cô đấy.”
Thấy Vanessa hèn mọn quỳ dưới đất cầu xin, Kha Nhi biết cô ta yêu Kiến Ngụy nên mới hạ mình như vậy, cô cũng muốn đi cứu Kiến Ngụy, tiếc rằng cô đang mang thai, cô biết mình ích kỹ nhưng nếu lần này đi, mạng có thể giữ, vậy còn con của cô thì sao? Cô rất sợ, sợ rằng sẽ mất nó, cô không muốn.
“Vanessa, cô nhớ cho kỹ, ngày ấy Tuyết Kha đã tự bắn mình, một mạng đền một mạng không ai nợ ai, cô đi đi, đừng làm phiền chủ nhân của chúng tôi nữa.”
Tuyết Du tuyệt tình nói. Kiến Ngụy làm nhiều chuyện có lỗi với Kha Nhi, cô nàng coi như trả đủ rồi, giờ đang mang thai, đi cứu Kiến Ngụy chẳng khác nào đi tìm chỗ chết, dù Kha Nhi muốn đi, cô cũng không đồng ý.
Không gian lại rơi vào trầm mặt, Vanessa thấy Kha Nhi vẫn không nói, lòng sợ hãi hoang mang lo lắng. Chợt con ngươi lóe lên tia sáng hy vọng, cô đứng lên, ánh mắt kiên định nhìn Kha Nhi, thanh âm trở nên cứng rắn.
“Kha Nhi, cô không muốn gặp Bảo Lan sao?”
Vừa nghe, Kha Nhi liền ngước nhìn Vanessa. Cô quên mất còn Bảo Lan, Kiến Ngụy vẫn chưa nói cho cô biết chỗ ở của Bảo Lan, nếu Vanessa biết, như vậy …
“Chị ấy ở đâu?”
“Chỉ cần cô hứa đi cứu Kiến Ngụy, tôi sẽ nói cho cô biết, nếu không …”
Vanessa ngừng nói, không cần nói cũng biết là cô ta đang uy hiếp Kha Nhi nhưng đối với Kha Nhi một chút sợ hãi cũng không có. Kha Nhi từ tốn nói.
“Được.”
“Không được.” – Tuyết Du cùng Băng Du lên tiếng ngăn cản. Tuyết Du lại lên tiếng trước.
“Tuyết Kha, em đang … sức khỏe em không tốt, đi nơi đó chẳng khác nào tự sát, chị không đồng ý.”
“Tuyết Kha, nếu cô muốn cứu Kiến Ngụy, chuyện này cứ giao cho chúng tôi, cô phải trân trọng sức khỏe của mình.” – Băng Du tiếp lời.
Đi cứu Kiến Ngụy, tức phải đối đầu với Bradley, mà đối đầu với tên biến thái kia tức là phải đối đầu với bọn tạp nhân cùng người nhân tạo, lần trước bọn họ nhờ có vũ khí tự chế mới giết được bọn chúng, lần này cũng không ngoại lệ nhưng nơi đó rất nguy hiểm, bọn họ có thể tự mình giải quyết, không nhất thiết phải để Kha Nhi đi vào nguy hiểm.
Kha Nhi thở dài, cô biết bọn họ lo cho cô nhưng có một số việc, vẫn nên để cô đi thì hơn, bởi người bọn họ đối phó không phải con người. Trầm tư suy nghĩ một chút, Kha Nhi nhìn Vanessa.
“Hủy Lực còn sống không?”
“Còn, ông ấy cùng hơn mười người có thứ vũ khí kia trốn dưới tầng hầm Vọng Linh Thự.”
Thấy Kha Nhi đáp ứng, Vanessa vội vàng trả lời. Cũng thầm cảm thán, nếu không nhờ số vũ khí chế tạo kia, thì ngay cả cô cũng chẳng mong thoát được, nói chi là bọn người Hủy Lực.
Kha Nhi đánh giá Vanessa giây lát, sau đó phân phó. – “Cô hiện tại đang bị thương nên trở về tịnh dưỡng, sẵn tiện bảo Hủy Lực liên lạc người bên Tây Ban Nha, cứ nói là tôi nhắn lại, hắn tự biết mình sẽ làm gì.”
Vừa muốn phân phó công việc cho Tuyết Du, Vanessa đã gắt giọng. – “Vậy khi nào mới đi cứu Kiến Ngụy, chúng ta không nên chần chừ, thời gian kéo dài, Kiến Ngụy càng bị giày vò.”
Kha Nhi mặt không đổi sắc, lạnh giọng. – “Cô nên biết, thuộc hạ của Bradley là dạng người gì, nếu không tính toán kỹ lưỡng, dù đến đó có đông người cỡ nào thì chỉ nạp mạng uổng phí, nếu cô không đồng ý, có thể lập tức rời khỏi đây.”
Vanessa cắn môi, Cô biết mình quá nóng vội nhưng mà cứ nghĩ đến cảnh Kiến Ngụy bị giày vò, cô rất đau lòng. Liếc nhìn Kha Nhi, ánh mắt cùng lời nói quá kiên định, cô không biết làm sao đành gật đầu rồi nói ra trụ sở của Bradley, sau đó mới ly khai.
Không gian còn lại ba người. Kha Nhi cảm thấy muốn nôn nên vội lấy quả mơ ăn vào. Tuyết Du lo lắng.
“Tuyết Kha, em như vậy có ổn không? Hay để bọn chị đi là được, nơi đó rất nguy hiểm, chị sợ …”
“Hiểu rõ tạp nhân cùng người nhân tạo chỉ có tôi, không đi không được.”
Kha Nhi không đợi Tuyết Du nói hết câu đã chen ngang. Cô đã suy nghĩ rất kỹ mới quyết định làm như vậy, sớm hay muộn cũng phải đối mặt, thôi cứ để ông trời định đoạt số phận của đứa bé này, nếu nó có thể vượt qua thì nhất định nó là đứa rất kiên cường, còn nếu không …
Nghĩ đến đây, Kha Nhi bổng sờ bụng mình, lòng có đau, có mất mát, có khổ sở nhưng cô chỉ có thể thở dài trong lòng, lúc trước làm nhiều chuyện xấu, đổi lại người chịu tội là con cô, nếu chuyện này có thể kết thúc trong êm đẹp, cô thề sẽ không giết người nữa, sau này sẽ là người mẹ hiền nuôi dạy con khôn lớn, nhất định sẽ cho nó cuộc sống thật vui vẻ hạnh phúc dù không có cha bên cạnh.
Nhớ đến Man Cảnh Ân, ngũ quan phức tạp, nếu hắn biết cô mang thai, hắn sẽ có phản ứng ra sao? Trong lòng có chút chờ mong.
“Tuyết Kha.”
Nghe Băng Du gọi mình, Kha Nhi lấy lại tinh thần, bắt đầu vạch kế hoạch. Nhìn Tuyết Du phân phó.
“Tuyết Du, liên lạc người bên Hỏa Băng Phượng, nói với bọn họ, trong vòng năm ngày phải chế tạo hơn 20 thứ vũ khí kia, chọn ra thêm một lượng người xuất sắc, bảo bọn họ giữ thứ vũ khí đó, khi nào xong, lặp tức tập hợp tại Tam giác vàng.”
Tuyết Du nhân mệnh, khi đi không quên dặn dò Kha Nhi rất nhiều chuyện khi phụ nữ mang thai cần chú ý, sau đó mới an lòng mà rời đi. Đợi Tuyết Du đi rời, Kha Nhi mới tiếp tục phân phó cho Băng Du.
“Đi tìm Man Cảnh Ân, bảo anh ấy …” – Dừng một giây, Kha Nhi nói tiếp.
“Nếu muốn tìm Bradley cùng Kiến Ngụy, đem người đến Tam giác vàng, căn cứ nơi nào cũng nói cho hắn biết, cô đi đi.”
Băng Du do dự vài giây, sau đó gật đầu ly khai. Kha Nhi làm vậy không sai, trận chiến này có thể là trận chiến cuối cùng, con người đấu với tạp nhân cùng người nhân tạo, cần phải đồng tâm hiệp lực, người bên bọn họ không đủ, cần có người bên Man Cảnh Ân hổ trợ, chỉ là không biết lần chạm mặt này, lại xảy ra chuyện kinh thiên gì nữa không?
Mọi người đi hết, Kha Nhi vuốt ve bụng mình, vẻ mặt ấm áp, giọng ngọt ngào nói với cục cưng chưa ra đời.
“Cục cưng ngoan, ít nhất con phải biết cha con là ai, có như vậy, con sẽ không trách mẹ, phải không cục cưng của mẹ?”
Nhắm mắt lại, Kha Nhi bắt đầu hồi tưởng về thời gian bọn họ ở bên nhau, từ lần đầu tiên gặp gỡ đến khi chia xa, cô đều không bỏ sót một chi tiết nào, chỉ là, lần này bọn họ gặp nhau, là bi kịch hay đoàn viên? Cô không đoán được.
Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh dị thường. Một lát sau …
“Đứa bé … không bị ảnh hưởng gì chứ?” – Kha Nhi lạnh nhạt lên tiếng.
Tuy giọng điệu bình thản nhưng nếu nghe kỹ có thể nghe được trong đó chất chứa sự vui buồn đan xen. Tuyết Du cùng Băng Du liếc nhau một cái, mới nói tiếp.
“Bác sĩ bảo thân thể chủ nhân bị thương nặng còn ngâm trong nước khá lâu, dẫn đến hàn nhiệt ngấm vào tận xương, việc giữ được đứa bé là điều không thể, may mắn trong kho còn huyết thanh, bác sĩ đã tiêm cho người nhưng mà …”
Do dự giây lát, Tuyết Du dũng cảm nói. – “Chủ nhân, nếu giữ lại đứa bé, e rằng sau này khi sinh ra, thân thể đứa bé sẽ không tốt, vì thế … vì thế …”
Nói đến đây, Tuyết Du không dám nói thêm, cô biết Kha Nhi có thể hiểu nhưng việc bảo cô nàng bỏ đứa bé, điều đó là không thể, vì đó là đứa con của Kha Nhi và Man Cảnh Ân, hiện tại bọn họ đi đến tình trạng này, Kha Nhi càng không thể bỏ được, ít nhất, đó là niềm an ủi duy nhất của cô.
Kha Nhi rơi vào trầm mặt, tâm tư phức tạp, tay đặc lên cái bụng chưa nhô lên xoa nhẹ, trong mắt lóe tia ấm áp, nhớ đến ngày trước triền miên không dứt, nếu không phải Tiểu Âu cho cô uống thuốc tránh thai thì có lẽ hai người đã có con. Nghĩ lại, nếu cái thai hơn một tháng, vậy là khi ở biệt thư kia rồi.
Kha Nhi thở dài, cô hiểu Tuyết Du là muốn tốt cho cô, tình hình sức khỏe không tốt, cục diện rối loạn, cái thai đến không đúng lúc nhưng bảo cô bỏ nó, cô làm sao đành, đây là kết tinh tình yêu của bọn họ, dù sau này sinh nó ra có yếu kém hơn những đứa trẻ khác, cô vẫn yêu nó hết mực.
“Sau này các cô đừng gọi tôi là chủ nhân nữa.”
Kha Nhi thản nhiên nói một câu. Tuyết Du cùng Băng Du hoảng sợ quỳ xuống đất, nghĩ rằng vì bọn họ nói muốn Kha Nhi bỏ cái thai nên làm cô tức giận. Kha Nhi thấy vậy lắc đầu, theo cô nhiều năm như vậy vẫn không tiến bộ một chút nào.
“Đứng lên đi, các người hiểu sai ý tôi rồi.”
Tuyết Du đưa mắt nhìn Băng Du trao đổi ý kiến, sau đó đồng loạt đứng lên. Kha Nhi nhẹ nhàng nói.
“Hiện tại tôi đang mang thai, trong một năm sẽ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, vì thế các cô tùy tình hình mà hành sự, còn có … sau này cứ gọi tôi Tuyết Kha hay Kha Nhi đều được.”
Nhìn thấy trong mắt hai cô mang vẻ nghi hoặc, Kha Nhi nói tiếp. – “Từ trước đến giờ, tôi chưa hề coi các cô là người ngoài, bây giờ đã không còn như trước, quy định, luật lệ gì đó không cần để ý nữa.”
Hai người bọn họ nghe xong, cảm động muốn khóc, Kha Nhi nói như vậy chẳng khác nào bảo luôn xem bọn họ là người một nhà. Thật ra, ngoài mặt bọn họ luôn xem cô là chủ nhân nhưng trong thanh tâm luôn xem cô như em gái nhỏ bảo vệ, giờ nghe cô nói vậy, lòng vui mừng khôn siết.
“Chủ nhân.” – Hai người vừa lên tiếng đã bị ánh mắt không vui của Kha Nhi bắn tới làm cho cả người lúng túng, vì thế nhanh chống sửa cách xưng hô,
“Tuyết Kha.”
“Tôi hiện tại rất yếu, còn không thể tự bảo vệ bản thân, sau này hai chị phải vất vả bảo vệ một thai phụ, làm khó hai chị rồi.” – Kha Nhi chân thành nói.
“Chủ … à không, Tuyết Kha, em đừng nói như vậy, bảo vệ em luôn là điều bọn chị muốn làm, giờ em mang thai, bọn chị càng vui chứ sao, có điều, hiện tại sức khỏe em rất kém, cần bồi bổ nhiều, chị sẽ bảo những đầu bếp có tay nghề cao nhất, làm những món em thích …”
Tuyết Du bắt đầu huyên thuyên, Kha Nhi mỉm cười, Băng Du tuy thấy ồn ào nhưng không ngăn cản, Kha Nhi quyết định giữ đứa bé, các cô chỉ có thể toàn sức bảo hộ, về phần sau khi đứa bé sinh ra có ra sao thì sau này hãy tính đi.
………………………….
Hai tháng sau.
Mùa đông qua đi, mùa xuân kéo tới, từng mầm non nảy nở trên các cành cây cùng những con đường nở đầy hoa tươi, không khí ấm áp bao phủ khắp nơi nhưng ở một chỗ khác, lại mang một bầu không khí quỷ dị khiến người khác khiếp sợ.
“Ọe … ọe …”
Từng đợt, từng đợt tiếng nôn khan vang khắp căn phòng kín, mà người nôn đến sống dở chết dở kia còn ai ngoài Kha Nhi, hiện tại cô đang ôm cái chậu lớn nôn lấy nôn để, những thứ có thể nôn đều nôn ra hết, giờ chỉ còn nôn ra nước chua.
“Tuyết Kha.”
Tuyết Du khẩn trương nhìn Kha Nhi, đây không phải lần đầu cô nôn đến sống đi chết lại như vậy, Tuyết Du biết đây là thời kỳ trong ba tháng đầu của thai phụ sẽ có triệu chứng này, chỉ là, khi chứng kiến quả thật làm người khác thấy đau lòng a.
Thật vất vả mới nôn hết bữa trưa, Kha Nhi đem ly nước Tuyết Du đưa tới súc miệng, sau đó dựa người vào gối mềm, mệt mỏi nói.
“Tôi không sao.” – Liếc nhìn Tuyết Du, Kha Nhi mờ ám nói.
“Sau này chị cũng giống tôi thôi, bây giờ coi như đang học lý thuyết đi.”
Tuyết Du đỏ mặt, chợt nhớ đến Chấn Phi, lòng buồn bã, Kha Nhi cười nhẹ, vỗ tay Tuyết Du, nhỏ giọng an ủi.
“Chấn Phi là người có lập trường vững chắc, một khi hắn nhận thức yêu một người, là sẽ yêu cả đời, vì thế chị cố chịu một thời gian, đợi khi bên kia giải quyết xong mọi chuyện, cũng là lúc hai người đoàn viên, đến lúc đó làm đám cưới, nhớ đừng quên tôi là được rồi.”
“Chấn Phi đã bại lộ thân phận, Man lão đại không biết sẽ đối với anh ấy như thế nào nữa? Chị rất lo lắng.”
Tin tức này tuy mới nhận được nhưng sự việc xảy ra là vào hai tháng trước, Man Cảnh Ân tàn bạo như vậy, liệu có bỏ qua cho Chấn Phi, bên kia canh phòng cẩn mật, tin tức nghe được cũng rất khó khăn, muốn biết hiện tại ra sao còn khó khăn hơn, thật làm tức chết cô mất.
“Chấn Phi sẽ bình an, tôi có thể bảo đảm … đối với Ân, nếu thuộc hạ của anh ấy phạm sai lầm, sẽ được một cơ hội lấy công chuộc tội, vì thế chị an tâm đi.”
Nghe Kha Nhi khẳng định, Tuyết Du bớt lo lắng một chút, tuy nhiên, không biết Man Cảnh Ân sẽ trừng phạt Chấn Phi ra sao? Nếu là dùng hình thì …
Thấy Tuyết Du mang bộ dạng sầu não, Kha Nhi cũng không vui, tội chết có thể tha nhưng chịu cực hình là điều không tránh khỏi, chỉ mong Chấn Phi da dày, cố chịu đựng một thời gian là có thể thoát được kiếp nạn.
Kha Nhi lấy mấy quả mơ chua ăn cho đỡ buồn nôn, dạo gần đây cô rất thèm ăn, những thứ không ăn được lúc trước đều ăn được hết, nhất là ăn đồ chua, soài, quýt, tứ quý, ngay cả chanh cô cũng không bỏ qua, nghe Tuyết Du nói, ăn đồ chua sinh con trai, ăn ngọt mới sinh con gái nhưng dù là trai hay gái, cô vẫn yêu thương hết, vì nó là con do cô sinh ra, không thương sao được.
Bổng cửa hầm mở ra, Băng Du đi vào, vẻ mặt không tốt nhìn Kha Nhi, gật đầu chào, cung kính lên tiếng.
“Tuyết Kha.”
Kha Nhi thở dài trong lòng, Băng Du khác Tuyết Du, cô nàng đã quen cung kính, nên dù thay đổi cũng chỉ có cách xưng hô, còn hình thức vẫn như cũ nhưng cô biết muốn một người thay đổi cần có thời gian, vì thế cô không ép buột Băng Du làm theo ý mình.
“Chuyện gì?” – Kha Nhi nhẹ giọng.
“Vanessa muốn gặp cô.”
Băng Du vừa nói xong, căn phòng trở nên yên lặng dị thường. Tuyết Du luôn là người không kiên nhẫn, cô hừ lạnh.
“Hừ …mò được tới đây cũng xem như cô ta có chút bản lãnh … Băng Du, đem cô ta đánh chết rồi ném ra bãi tha ma, nhìn là thấy chướng mắt.”
“Tuyết Kha, cô có muốn gặp cô ta không?”
Băng Du không để lời Tuyết Du vào tai, mắt từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn Kha Nhi, tất cả chỉ cần Kha Nhi quyết định, nếu gặp, cô sẽ để cô ta sống, nếu không … vậy ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Vanessa.
Kha Nhi trầm tư, Vanessa tìm được cô, như vậy Kiến Ngụy cũng biết, nếu đã không tránh được, vậy đối mặt đi. Kha Nhi nhìn Băng Du phân phó.
“Cho cô vào đây, chỉ mình cô ta thôi.”
Cô đang mang thai, nếu Vanessa động thủ, Tuyết Du cùng Băng Du có thế ứng phó với cô ta nhưng nếu mang theo người, cô không tiện ra tay rồi.
“Cô ta đến chỉ có một mình.”
Băng Du để lại một câu rồi đi mất. Kha Nhi nhíu mày, đến khi cánh cửa một lần nữa mở ra, cô ngước nhìn thì sửng sốt, không tin vào mắt mình, người trước mặt là Vanessa, kẻ luôn kiêu ngạo trước mặt cô ngày nào sao?
Trước mặt Kha Nhi, Vanessa vận bộ đồ đen loang lỗ máu, thân hình mong manh như cánh diều trước gió, trên mặt có ít vết bầm tím, khóe miệng vươn ít máu, tuy thế, vẫn đứng hiên ngang không tỏ vẻ yếu ớt.
Kha Nhi nhìn Vaness giây lát, vừa muốn lên tiếng thì cô ta đã nói trước, giọng nói khàn khàn mang theo sự cầu xin hiếm thấy.
“Cầu xin cô hãy cứu Kiến Ngụy, anh ấy … bị Bradley bắt rồi.”
Kha Nhi trợn mắt nhìn, sau đó cả người mềm nhũn dựa vào gối mềm, vẻ mặt rối bời không biết nên nói gì cho phải. Cô tin Vanessa không nói chơi, Kiến Ngụy bị bắt, còn là rơi vào tay Bradley, hắn ta hận Kiến Ngụy đến thế, chắc chắn anh ấy lành ít dưỡng nhiều.
“Cô không tin tôi?”
Thấy Kha Nhi trầm mặc, Vanessa cười khổ, Kha Nhi không tin cũng phải thôi, ngày trước nói dối nên giờ nói thật làm sao cô ta tin được, nhưng cô không thể trơ mắt để Kiến Ngụy bị Bradley hủy hoại, tất cả là tại cô thất trách.
Ngày đó, khi Kha Nhi rơi xuống nước, hỗn chiến cũng xảy ra, Man Cảnh Ân nắm phần thắng, Bradley chống đỡ không nổi nên hắn quay sang Kiến Ngụy, dùng súng gây mê làm anh ấy ngất xỉu. May mắn đuổi kịp, còn tìm được trụ sở chính của Bradley nhưng không thể cứu Kiến Ngụy, bởi bọn họ bị tạp nhân cùng người nhân tạo bao vây, chiến đấu kịch liệt hơn một ngày trời mới trốn thoát được.
Quay trở về thì càng khốn khổ hơn, trụ sở của bọn họ bị Man Cảnh Ân cho nổ tung, chỉ còn đống tro tàn, thuộc hạ trong tổ chức, người thì bị bắt, người thì chết thảm, cô muốn cứu Kiến Ngụy lại không có sức lực, chợt nhớ đến Kha Nhi, cô quyết định đi tìm.
Cũng may ngày trước Kiến Ngụy từng nói với cô chỗ ở bí mật cửa Kha Nhi, cô mới tìm được người, bây giờ chỉ có Kha Nhi mới cứu được Kiến Ngụy, nhưng mà nhìn tình hình trước mắt, Kha Nhi chịu ra tay sao?
“Bịch.” – Tiếng vang khá lớn phá vỡ không khí trầm mặt.
Mọi người nhìn mới biết là Vanessa đang quỳ dưới đất, ánh mắt khẩn cầu nhìn Kha Nhi, giọng cứng rắn nay chỉ còn yếu mềm cùng bất lực, mà trên khuôn mặt yêu kiều ấy đã giằng giụa nước mắt.
“Tôi biết, tôi từng lừa gạt cô, nếu cô muốn trả thù thì cứ tìm tôi, tôi mặc cho cô muốn làm gì tôi cũng được nhưng xin cô, cứu Kiến Ngụy được không? Anh ấy nhất định sẽ bị Bradley hành hạ chết mất … Kha Nhi, coi như cô cứu anh ấy để trả ơn anh ấy từng cứu cô một mạng đi, tôi cầu xin cô đấy.”
Thấy Vanessa hèn mọn quỳ dưới đất cầu xin, Kha Nhi biết cô ta yêu Kiến Ngụy nên mới hạ mình như vậy, cô cũng muốn đi cứu Kiến Ngụy, tiếc rằng cô đang mang thai, cô biết mình ích kỹ nhưng nếu lần này đi, mạng có thể giữ, vậy còn con của cô thì sao? Cô rất sợ, sợ rằng sẽ mất nó, cô không muốn.
“Vanessa, cô nhớ cho kỹ, ngày ấy Tuyết Kha đã tự bắn mình, một mạng đền một mạng không ai nợ ai, cô đi đi, đừng làm phiền chủ nhân của chúng tôi nữa.”
Tuyết Du tuyệt tình nói. Kiến Ngụy làm nhiều chuyện có lỗi với Kha Nhi, cô nàng coi như trả đủ rồi, giờ đang mang thai, đi cứu Kiến Ngụy chẳng khác nào đi tìm chỗ chết, dù Kha Nhi muốn đi, cô cũng không đồng ý.
Không gian lại rơi vào trầm mặt, Vanessa thấy Kha Nhi vẫn không nói, lòng sợ hãi hoang mang lo lắng. Chợt con ngươi lóe lên tia sáng hy vọng, cô đứng lên, ánh mắt kiên định nhìn Kha Nhi, thanh âm trở nên cứng rắn.
“Kha Nhi, cô không muốn gặp Bảo Lan sao?”
Vừa nghe, Kha Nhi liền ngước nhìn Vanessa. Cô quên mất còn Bảo Lan, Kiến Ngụy vẫn chưa nói cho cô biết chỗ ở của Bảo Lan, nếu Vanessa biết, như vậy …
“Chị ấy ở đâu?”
“Chỉ cần cô hứa đi cứu Kiến Ngụy, tôi sẽ nói cho cô biết, nếu không …”
Vanessa ngừng nói, không cần nói cũng biết là cô ta đang uy hiếp Kha Nhi nhưng đối với Kha Nhi một chút sợ hãi cũng không có. Kha Nhi từ tốn nói.
“Được.”
“Không được.” – Tuyết Du cùng Băng Du lên tiếng ngăn cản. Tuyết Du lại lên tiếng trước.
“Tuyết Kha, em đang … sức khỏe em không tốt, đi nơi đó chẳng khác nào tự sát, chị không đồng ý.”
“Tuyết Kha, nếu cô muốn cứu Kiến Ngụy, chuyện này cứ giao cho chúng tôi, cô phải trân trọng sức khỏe của mình.” – Băng Du tiếp lời.
Đi cứu Kiến Ngụy, tức phải đối đầu với Bradley, mà đối đầu với tên biến thái kia tức là phải đối đầu với bọn tạp nhân cùng người nhân tạo, lần trước bọn họ nhờ có vũ khí tự chế mới giết được bọn chúng, lần này cũng không ngoại lệ nhưng nơi đó rất nguy hiểm, bọn họ có thể tự mình giải quyết, không nhất thiết phải để Kha Nhi đi vào nguy hiểm.
Kha Nhi thở dài, cô biết bọn họ lo cho cô nhưng có một số việc, vẫn nên để cô đi thì hơn, bởi người bọn họ đối phó không phải con người. Trầm tư suy nghĩ một chút, Kha Nhi nhìn Vanessa.
“Hủy Lực còn sống không?”
“Còn, ông ấy cùng hơn mười người có thứ vũ khí kia trốn dưới tầng hầm Vọng Linh Thự.”
Thấy Kha Nhi đáp ứng, Vanessa vội vàng trả lời. Cũng thầm cảm thán, nếu không nhờ số vũ khí chế tạo kia, thì ngay cả cô cũng chẳng mong thoát được, nói chi là bọn người Hủy Lực.
Kha Nhi đánh giá Vanessa giây lát, sau đó phân phó. – “Cô hiện tại đang bị thương nên trở về tịnh dưỡng, sẵn tiện bảo Hủy Lực liên lạc người bên Tây Ban Nha, cứ nói là tôi nhắn lại, hắn tự biết mình sẽ làm gì.”
Vừa muốn phân phó công việc cho Tuyết Du, Vanessa đã gắt giọng. – “Vậy khi nào mới đi cứu Kiến Ngụy, chúng ta không nên chần chừ, thời gian kéo dài, Kiến Ngụy càng bị giày vò.”
Kha Nhi mặt không đổi sắc, lạnh giọng. – “Cô nên biết, thuộc hạ của Bradley là dạng người gì, nếu không tính toán kỹ lưỡng, dù đến đó có đông người cỡ nào thì chỉ nạp mạng uổng phí, nếu cô không đồng ý, có thể lập tức rời khỏi đây.”
Vanessa cắn môi, Cô biết mình quá nóng vội nhưng mà cứ nghĩ đến cảnh Kiến Ngụy bị giày vò, cô rất đau lòng. Liếc nhìn Kha Nhi, ánh mắt cùng lời nói quá kiên định, cô không biết làm sao đành gật đầu rồi nói ra trụ sở của Bradley, sau đó mới ly khai.
Không gian còn lại ba người. Kha Nhi cảm thấy muốn nôn nên vội lấy quả mơ ăn vào. Tuyết Du lo lắng.
“Tuyết Kha, em như vậy có ổn không? Hay để bọn chị đi là được, nơi đó rất nguy hiểm, chị sợ …”
“Hiểu rõ tạp nhân cùng người nhân tạo chỉ có tôi, không đi không được.”
Kha Nhi không đợi Tuyết Du nói hết câu đã chen ngang. Cô đã suy nghĩ rất kỹ mới quyết định làm như vậy, sớm hay muộn cũng phải đối mặt, thôi cứ để ông trời định đoạt số phận của đứa bé này, nếu nó có thể vượt qua thì nhất định nó là đứa rất kiên cường, còn nếu không …
Nghĩ đến đây, Kha Nhi bổng sờ bụng mình, lòng có đau, có mất mát, có khổ sở nhưng cô chỉ có thể thở dài trong lòng, lúc trước làm nhiều chuyện xấu, đổi lại người chịu tội là con cô, nếu chuyện này có thể kết thúc trong êm đẹp, cô thề sẽ không giết người nữa, sau này sẽ là người mẹ hiền nuôi dạy con khôn lớn, nhất định sẽ cho nó cuộc sống thật vui vẻ hạnh phúc dù không có cha bên cạnh.
Nhớ đến Man Cảnh Ân, ngũ quan phức tạp, nếu hắn biết cô mang thai, hắn sẽ có phản ứng ra sao? Trong lòng có chút chờ mong.
“Tuyết Kha.”
Nghe Băng Du gọi mình, Kha Nhi lấy lại tinh thần, bắt đầu vạch kế hoạch. Nhìn Tuyết Du phân phó.
“Tuyết Du, liên lạc người bên Hỏa Băng Phượng, nói với bọn họ, trong vòng năm ngày phải chế tạo hơn 20 thứ vũ khí kia, chọn ra thêm một lượng người xuất sắc, bảo bọn họ giữ thứ vũ khí đó, khi nào xong, lặp tức tập hợp tại Tam giác vàng.”
Tuyết Du nhân mệnh, khi đi không quên dặn dò Kha Nhi rất nhiều chuyện khi phụ nữ mang thai cần chú ý, sau đó mới an lòng mà rời đi. Đợi Tuyết Du đi rời, Kha Nhi mới tiếp tục phân phó cho Băng Du.
“Đi tìm Man Cảnh Ân, bảo anh ấy …” – Dừng một giây, Kha Nhi nói tiếp.
“Nếu muốn tìm Bradley cùng Kiến Ngụy, đem người đến Tam giác vàng, căn cứ nơi nào cũng nói cho hắn biết, cô đi đi.”
Băng Du do dự vài giây, sau đó gật đầu ly khai. Kha Nhi làm vậy không sai, trận chiến này có thể là trận chiến cuối cùng, con người đấu với tạp nhân cùng người nhân tạo, cần phải đồng tâm hiệp lực, người bên bọn họ không đủ, cần có người bên Man Cảnh Ân hổ trợ, chỉ là không biết lần chạm mặt này, lại xảy ra chuyện kinh thiên gì nữa không?
Mọi người đi hết, Kha Nhi vuốt ve bụng mình, vẻ mặt ấm áp, giọng ngọt ngào nói với cục cưng chưa ra đời.
“Cục cưng ngoan, ít nhất con phải biết cha con là ai, có như vậy, con sẽ không trách mẹ, phải không cục cưng của mẹ?”
Nhắm mắt lại, Kha Nhi bắt đầu hồi tưởng về thời gian bọn họ ở bên nhau, từ lần đầu tiên gặp gỡ đến khi chia xa, cô đều không bỏ sót một chi tiết nào, chỉ là, lần này bọn họ gặp nhau, là bi kịch hay đoàn viên? Cô không đoán được.
/50
|