Hạ Lệ Nhân không cam lòng còn muốn nói tiếp cái gì, miệng mới mở liền bị Mạc Kỳ Hàn chặn lời, "Ái phi, nha đầu này không tốt, thật sự khiến trẫm hận không thể đánh ả mấy gậy dạy ả quy củ, nhưng chung quy tính mạng của trẫm là do ả cứu, nếu không có nha đầu này, mấy năm trước trẫm đã chết, hơn nữa…… Cho nên… ai! Trẫm hôm nay sẽ tha ả một lần!"
Dứt lời liền hướng bên ngoài hô: "Từ An!"
Cái âm thanh này rất có trọng lượng, Từ An kinh hãi bước tới, mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, lập tức cúi đầu, "Hoàng thượng, nô tài ở đây!"
"Đem công văn tấu chương hôm nay tới cho trẫm." Mạc Kỳ Hàn nói.
"Nô tài lập tức đi lấy đến."
Từ An đáp một tiếng, liền giống như chạy nạn lui ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Hạ Lệ Nhân, giọng nói trở nên bình thản, "Ái phi đi xuống đi, trẫm bận chính sự!"
Dứt lời liền hướng bên ngoài hô: "Từ An!"
Cái âm thanh này rất có trọng lượng, Từ An kinh hãi bước tới, mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, lập tức cúi đầu, "Hoàng thượng, nô tài ở đây!"
"Đem công văn tấu chương hôm nay tới cho trẫm." Mạc Kỳ Hàn nói.
"Nô tài lập tức đi lấy đến."
Từ An đáp một tiếng, liền giống như chạy nạn lui ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Hạ Lệ Nhân, giọng nói trở nên bình thản, "Ái phi đi xuống đi, trẫm bận chính sự!"
/503
|