Liễu Thiếu Bạch xanh mặt, trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, thở dốc, nói gằn từng chữ: "Tứ Vương phi, ngươi không nên ép ta!"
"Ta ép ngươi đó, thì sao? Ngươi có bản lãnh giết ta à! Ngươi không dám giết ta, hay không muốn giết ta?" Lăng Tuyết Mạn dùng hết hơi sức kéo ống tay áo xuống lấy đao, bởi vì vô cùng dùng sức, thân thẳng tắp hạ xuống, ngồi lết trên mặt đất.
Nhìn cảnh này, ba vị đại nhân trên công đường, cùng Mạc Ngự Minh, năm Vương gia, một ít nha dịch giương mắt mà nhìn, hiện tại cảm thấy quả là tức cười!
Mạc Ly Hiên không biết mình có cần giúp một tay hay không, nhất thời ngây ngốc tại chỗ, nhìn một người cầm đao gác ở trên cổ muốn tự vận, một người liều mạng lôi kéo không cho, hai người thật như là tình thâm!
Lăng Tuyết Mạn cảm giác mình sắp kéo không được rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, phiền não quát:
"Liễu Thiếu Bạch ngươi xong chưa? Ta sắp ngồi dưới đất rồi!"
"Vậy ngươi buông ta ra!" Liễu Thiếu Bạch não nề gầm nhẹ đáp lại.
"Buông ngươi thì có thể, nhưng không cho phép ngươi làm chuyện ngu đần!" Lăng Tuyết Mạn rống ra điều kiện.
"Ai ngu đần? Ngươi mới ngu!" Liễu Thiếu Bạch cắn răng.
Lăng Tuyết Mạn muốn mắng lại, nhưng đôi tay lôi tay áo Liễu Thiếu Bạch không ngừng trượt xuống, mắt thấy sắp tuột rồi, cái khó ló cái khôn, thình lình đạp một cước vào chân trái của Liễu Thiếu Bạch, Liễu Thiếu Bạch bị đá, chân khuỵu một cái, Lăng Tuyết Mạn cuống quít kéo đao, kết quả, mặc dù ôm thân đao, lại bị mũi đao lướt qua mu bàn tay, nhất thời máu tươi ứa ra, theo ngón tay trắng nõn trượt xuống, "A —"
"Mẫu thân!"
"Tứ tẩu!"
"Tứ Vương phi!"
Vô số tiếng kinh la vang lên, mọi người tức thì chạy tới bên này!
Mà Lăng Tuyết Mạn thét lên một tiếng, ném thanh đao trong tay, dùng một cái tay khác đè lại vết cắt ứa máu, kêu khóc, "Liễu Thiếu Bạch trời đánh, ngươi đi chết đi! Đồ khốn kiếp này! Oa oa…… Hại ta bị thương, xong rồi, xong rồi ta sắp chết rồi, chảy nhiều máu như vậy, ta chết rồi!"
Mạc Ly Hiên xông lại đỡ Lăng Tuyết Mạn trước tiên, vội vàng kêu lên: "Mẫu thân! Trời ạ, phụ vương, Hoàng Gia gia, mau truyền thái y đi!"
Cả công đường hỗn loạn, năm người Mạc Kỳ Diễn vây quanh, nha dịch nghe lệnh chạy đi truyền thái y, Mạc Ngự Minh bị năm con một cháu chắn lại nhìn không rõ lắm, Lý công công đứng ở bên cạnh đỡ lấy, không ngừng ngó nghiêng cái đầu, Liễu Thái Phó hóa đá ngồi phịch ở trên ghế, nửa ngày không nhúc nhích được, ba đại nhân trên công cường như bị sét đánh, vốn là công đường nghiêm túc của Hình bộ, lại biến thành như vậy!
Mà đầu sỏ Liễu Thiếu Bạch sớm bị Vương gia nào đó chen lấn đẩy sang một bên, thanh đao không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, còn hắn thì ngẩn ra nhìn Lăng Tuyết Mạn bị vây ở chính giữa, hồi lâu nói không nên một lời!
Không muốn tổn thương nàng, nhưng vẫn tổn thương nàng, cái này bảo hắn làm sao mà chịu nổi?
Mạc Kỳ Dục tiện tay cầm vạt cẩm bào xé một mảnh vải, nói: "Trước tiên băng vết thương, đừng để chảy máu."
Cột chắc mu bàn tay, Lăng Tuyết Mạn vẫn còn kêu khóc, "Oa oa, ta thật xui xẻo a, da mềm thịt mịn đáng thương của ta, ta có bị mất bàn tay không?"
"Sẽ không!"
Sáu nam nhân lớn nhỏ trăm miệng một lời!
Mạc Ngự Minh như bị sét đánh, ánh mắt phức tạp trừng không dưới mười lần, sau đó "Khụ khụ" hai tiếng, nói: "Rách chút da không chết được, vây quanh làm gì? Cho dù chết, cùng là bồi lão Tứ đi!"
Đột nhiên nói chuyện, năm đại nam nhân đều chấn động, nhanh chóng quay lại, rối rít chắp tay nói:"Phụ hoàng, Tứ đệ/Tứ ca không có ở đây, nhi thần giúp đỡ chăm sóc Tứ Vương phi là việc phải làm."
Mạc Ngự Minh hung hăng liếc năm người một cái, hỏi: "Tuyết Mạn, con không phải mới một lòng muốn chết sao? Vào lúc này lại sợ chết! Thật là không có cốt khí!"
"Khụ khụ, phụ hoàng, ngài còn mắng con!" Lăng Tuyết Mạn vô cùng xấu hổ, thút thít hai cái, lại nhớ đến Liễu Thiếu Bạch, đẩy đám người ra, đi tới trước mặt hắn, nâng bàn tay bị thương của nàng lên trước mặt Liễu Thiếu Bạch, nổi giận đùng đùng nói: "Lần này ngươi hài lòng chưa? Hừ! Ta rốt cuộc đã tin ngươi thật sự ghét ta vì ta nói ngươi biến thái rồi, đây chính là chứng cớ! Liễu Thiếu Bạch, ta ngu ngốc còn coi ngươi như bạn, nói cho ngươi biết, ta hận ngươi! Hận ngươi! Hận chết ngươi!"
Liễu Thiếu Bạch chấn động, thân thể lảo đảo lui về sau hai bước, bởi vì nàng nói hận hắn! Môi mỏng vừa động, thì thào: "Không, Tuyết Mạn, ta… ta không có……" Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
"Ta ép ngươi đó, thì sao? Ngươi có bản lãnh giết ta à! Ngươi không dám giết ta, hay không muốn giết ta?" Lăng Tuyết Mạn dùng hết hơi sức kéo ống tay áo xuống lấy đao, bởi vì vô cùng dùng sức, thân thẳng tắp hạ xuống, ngồi lết trên mặt đất.
Nhìn cảnh này, ba vị đại nhân trên công đường, cùng Mạc Ngự Minh, năm Vương gia, một ít nha dịch giương mắt mà nhìn, hiện tại cảm thấy quả là tức cười!
Mạc Ly Hiên không biết mình có cần giúp một tay hay không, nhất thời ngây ngốc tại chỗ, nhìn một người cầm đao gác ở trên cổ muốn tự vận, một người liều mạng lôi kéo không cho, hai người thật như là tình thâm!
Lăng Tuyết Mạn cảm giác mình sắp kéo không được rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, phiền não quát:
"Liễu Thiếu Bạch ngươi xong chưa? Ta sắp ngồi dưới đất rồi!"
"Vậy ngươi buông ta ra!" Liễu Thiếu Bạch não nề gầm nhẹ đáp lại.
"Buông ngươi thì có thể, nhưng không cho phép ngươi làm chuyện ngu đần!" Lăng Tuyết Mạn rống ra điều kiện.
"Ai ngu đần? Ngươi mới ngu!" Liễu Thiếu Bạch cắn răng.
Lăng Tuyết Mạn muốn mắng lại, nhưng đôi tay lôi tay áo Liễu Thiếu Bạch không ngừng trượt xuống, mắt thấy sắp tuột rồi, cái khó ló cái khôn, thình lình đạp một cước vào chân trái của Liễu Thiếu Bạch, Liễu Thiếu Bạch bị đá, chân khuỵu một cái, Lăng Tuyết Mạn cuống quít kéo đao, kết quả, mặc dù ôm thân đao, lại bị mũi đao lướt qua mu bàn tay, nhất thời máu tươi ứa ra, theo ngón tay trắng nõn trượt xuống, "A —"
"Mẫu thân!"
"Tứ tẩu!"
"Tứ Vương phi!"
Vô số tiếng kinh la vang lên, mọi người tức thì chạy tới bên này!
Mà Lăng Tuyết Mạn thét lên một tiếng, ném thanh đao trong tay, dùng một cái tay khác đè lại vết cắt ứa máu, kêu khóc, "Liễu Thiếu Bạch trời đánh, ngươi đi chết đi! Đồ khốn kiếp này! Oa oa…… Hại ta bị thương, xong rồi, xong rồi ta sắp chết rồi, chảy nhiều máu như vậy, ta chết rồi!"
Mạc Ly Hiên xông lại đỡ Lăng Tuyết Mạn trước tiên, vội vàng kêu lên: "Mẫu thân! Trời ạ, phụ vương, Hoàng Gia gia, mau truyền thái y đi!"
Cả công đường hỗn loạn, năm người Mạc Kỳ Diễn vây quanh, nha dịch nghe lệnh chạy đi truyền thái y, Mạc Ngự Minh bị năm con một cháu chắn lại nhìn không rõ lắm, Lý công công đứng ở bên cạnh đỡ lấy, không ngừng ngó nghiêng cái đầu, Liễu Thái Phó hóa đá ngồi phịch ở trên ghế, nửa ngày không nhúc nhích được, ba đại nhân trên công cường như bị sét đánh, vốn là công đường nghiêm túc của Hình bộ, lại biến thành như vậy!
Mà đầu sỏ Liễu Thiếu Bạch sớm bị Vương gia nào đó chen lấn đẩy sang một bên, thanh đao không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, còn hắn thì ngẩn ra nhìn Lăng Tuyết Mạn bị vây ở chính giữa, hồi lâu nói không nên một lời!
Không muốn tổn thương nàng, nhưng vẫn tổn thương nàng, cái này bảo hắn làm sao mà chịu nổi?
Mạc Kỳ Dục tiện tay cầm vạt cẩm bào xé một mảnh vải, nói: "Trước tiên băng vết thương, đừng để chảy máu."
Cột chắc mu bàn tay, Lăng Tuyết Mạn vẫn còn kêu khóc, "Oa oa, ta thật xui xẻo a, da mềm thịt mịn đáng thương của ta, ta có bị mất bàn tay không?"
"Sẽ không!"
Sáu nam nhân lớn nhỏ trăm miệng một lời!
Mạc Ngự Minh như bị sét đánh, ánh mắt phức tạp trừng không dưới mười lần, sau đó "Khụ khụ" hai tiếng, nói: "Rách chút da không chết được, vây quanh làm gì? Cho dù chết, cùng là bồi lão Tứ đi!"
Đột nhiên nói chuyện, năm đại nam nhân đều chấn động, nhanh chóng quay lại, rối rít chắp tay nói:"Phụ hoàng, Tứ đệ/Tứ ca không có ở đây, nhi thần giúp đỡ chăm sóc Tứ Vương phi là việc phải làm."
Mạc Ngự Minh hung hăng liếc năm người một cái, hỏi: "Tuyết Mạn, con không phải mới một lòng muốn chết sao? Vào lúc này lại sợ chết! Thật là không có cốt khí!"
"Khụ khụ, phụ hoàng, ngài còn mắng con!" Lăng Tuyết Mạn vô cùng xấu hổ, thút thít hai cái, lại nhớ đến Liễu Thiếu Bạch, đẩy đám người ra, đi tới trước mặt hắn, nâng bàn tay bị thương của nàng lên trước mặt Liễu Thiếu Bạch, nổi giận đùng đùng nói: "Lần này ngươi hài lòng chưa? Hừ! Ta rốt cuộc đã tin ngươi thật sự ghét ta vì ta nói ngươi biến thái rồi, đây chính là chứng cớ! Liễu Thiếu Bạch, ta ngu ngốc còn coi ngươi như bạn, nói cho ngươi biết, ta hận ngươi! Hận ngươi! Hận chết ngươi!"
Liễu Thiếu Bạch chấn động, thân thể lảo đảo lui về sau hai bước, bởi vì nàng nói hận hắn! Môi mỏng vừa động, thì thào: "Không, Tuyết Mạn, ta… ta không có……" Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/503
|