Tuy là Đào Tâm bám theo Liễu Vĩnh, nhưng vì góc nhìn khác nhau, nên vì thế Đào Tâm hoàn toàn không biết Liễu Vĩnh chứng kiến cảnh Chu Mẫn Mẫn và Hoa Quận vương nói chuyện riêng trong lương đình, cũng không thấy rõ ràng cảm xúc sau đó của Liễu Vĩnh, vì thế cô ta nhanh chóng đi tìm Nhậm Hiểu Ngọc chờ trong một địa điểm bí mật, đang báo cáo thì do dự một chút nói: “Tiểu thư, Liễu Trạng nguyên và Lâm tiểu thư là trai chưa vợ gái chưa chồng, chỉ dựa vào một cái túi thơm, tối đa là tổn hại đến khuê dự của Lâm tiểu thư, khiến Lâm tiểu thư và Chu tiểu thư vốn dành tình cảm cho Liễu Trạng nguyên trở mặt thành thù, sao có thể khiến Liễu Trạng nguyên thân bại danh liệt?”
“Hứ!” Nhậm Hiểu Ngọc cười một tiếng nham hiểm, một hồi lâu sau mới nói: “Đào Tâm, vậy ngươi cho rằng chuyện sẽ diễn biến thành thế nào?”
Tuy Đào Tâm theo sự chỉ đạo của Nhậm Hiểu Ngọc, đã cắt đứt túi thơm của Lâm Mị, lại bắn bột ngứa vào cánh tay Liễu Vĩnh, nhưng cô ta cũng không hiểu lắm, bây giờ nghe thấy Nhậm Hiểu Ngọc hỏi thế, không kiềm chế được mà nói: “Tiểu thư, Lâm tiểu thư tuy chỉ là nghĩa nữ nhà Hầu gia, nhưng nếu làm ầm lên, không chừng Liễu Trạng nguyên sẽ không thể làm gì khác hơn là bỏ rơi Chu tiểu thư, thành hôn với Lâm tiểu thư thật, đến lúc đó tuy Lâm tiểu thư phải chịu chút ấm ức, nhưng vẫn là một cuộc hôn nhân tốt đẹp,…”
Nhậm Hiểu Ngọc không ngờ Liễu Vĩnh không hề tiện tay ném túi thơm của Lâm Mị đi, mà thực sự cất túi thơm đấy vào trong ống tay áo, như vậy càng tốt. Nhậm Hiểu Ngọc cười lạnh, tháo một cái vòng trên cổ xuống, lấy từ trong túi ra một vật, đặt vào tay Đào Tâm nói: “Khi Liễu Vĩnh ra chỗ đông người, bị ngứa sẽ thò tay vào gãi, đến lúc đó túi thơm sẽ rơi ra ngoài, ngươi thừa cơ ném viên Tị hãn châu (ngọc ngăn mồ hôi) này xuống chân hắn, tạo thành chứng cứ cho sự giả dối của hắn. “
Đào Tâm nhận viên Tị hãn châu, vừa chạm vào đã thấy lòng bàn tay mát rượu, liền nói: “Tiểu thư, Tị hãn châu này là Thánh thượng ban thưởng, vô cùng quý giá, ném bừa như vậy, không may bị nứt vỡ, cô không sợ Tướng gia trách phạt sao!”
“Có ta đây, ngươi sợ cái gì?” Nhậm Hiểu Ngọc đeo lại vòng, thấp giọng nói: “Viên Tị hãn châu này là Thành thượng ban thưởng cho cha ta dịp tiết Đoan Ngọ trước mặt bá quan văn võ, nếu viên Tị hãn châu này rơi ra từ trong người Liễu Vĩnh, dù là ai, cũng sẽ cho rằng, cha ta vô cùng coi trọng hắn, nếu không đã chẳng đem cả vật của Thánh thượng ban thưởng ra tặng, vấn đề ở chỗ, hắn lại làm rơi cả túi thơm của Lâm Mị cùng một lúc, như thế tức là hắn vừa bám víu Tướng gia, vừa ỡm ờ với thiên kim nhà Hầu gia Chu Mẫn Mẫn, mặt khác lại lén cất giấu túi hương của nghĩa nữ nhà Hầu gia Lâm Mị, kẻ vô liêm sỉ như thế, ngươi thấy sẽ có kết cục gì?” Nhậm Hiểu Ngọc nói đến đó cúi đầu cười khoái trá, “Qua một đêm nay, Liễu Vĩnh sẽ thành kẻ thân bại danh liệt. “
“Tiểu thư…” Đào Tâm tưởng tượng đến cảnh ngộ bi đát của Liễu Vĩnh khi đó, có chút cắn rứt lương tâm, khuyên nhủ: “Không bằng, tìm Liễu Trạng nguyên nói chuyện một lần nữa, không chừng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý?”
“Không cần!” Nhậm Hiểu Ngọc xoa xoa ngực, có chút mệt mỏi, thấp giọng nói: “Đào Tâm, ta đối với hắn thế nào, chẳng lẽ hắn còn không biết? Nếu hắn nói sớm hơn một chút, có lẽ ta sẽ không oán hắn nhiều như thế, nhưng tại sao hắn cứ hàm hồ trì hoãn, giằng co đến lúc này mới nói? Hắn cho rằng ta là kẻ dễ ức hiếp sao?”
“Đúng vậy, tại sao Liễu Trạng nguyên không chịu nói sớm hơn chứ?” Đào Tâm nói, đột nhiên nảy sinh nghi ngờ, ngập ngừng ấp úng nói: “Tiểu thư, người Liễu Trạng nguyên phải lòng, không chừng chính là Lâm tiểu thư nghĩa nữ nhà Hầu phủ? Từ lúc phu nhân Hầu gia nhận Lâm tiểu thư làm nghĩa nữ, Liễu Trạng nguyên mới xuất hiện biểu hiện bất thường.”
Nhậm Hiểu Ngọc lắc lắc đầu nói: “Lâm Mị tuy xinh đẹp, nhưng không phải con ruột của Hầu gia, hơn nữa lại từng giải trừ hôn ước, Liễu Vĩnh không thể vì cô ta mà gạt bỏ ta được.” Tuy cô ta nói vậy, nhưng lòng cũng bắt đầu nảy sinh hoài nghi, không chừng, Liễu Vĩnh thực sự bị sắc đẹp làm mê mẩn? Không cần biết tâm tư Liễu Vĩnh thế nào, qua ngày mai thôi, hắn sẽ có tâm trạng “chẳng có cái dại nào như cái dại này”, “biết trước đã không làm”.
Dưới một tàng liễu khác, Nhị Công chúa và Sử Bình Tá thò đầu ra theo dõi Liễu Vĩnh.
“Con hầu kia chào Liễu Trạng nguyên một câu rồi đi luôn, rốt cuộc là làm gì đây?” Nhị Công chúa suy tư, trợn mắt nhìn Liễu Vĩnh, thấy hắn nhặt một vật kề lên mũi khẽ ngửi, rồi lại cất vào trong ống tay áo, cau mày nói: “Tên ngốc này, ở kia gặp người hầu của Nhậm Hiểu Ngọc, ở đây lại cầm túi thơm, không biết suy nghĩ gì cả, chưa gì đã cất vào trong lòng?”
“Ta đi nhắc nhở một chút!” Sử Bình Tá nhìn nửa ngày, cũng không nhận ra Đào Tâm nhúng tay thế nào, nhưng trực giác mách bảo Liễu Vĩnh cất túi thơm đó không phải là chuyện đứng đắn, nhất thời cất bước định đi, rồi lại dừng lại, “Ơ” một tiếng: “Liễu Trạng nguyên định ném túi thơm đi sao?”
Liễu Vĩnh lẳng lặng ngắm hoa sen trong ao, duỗi tay thò vào trong ống tay áo tìm tòi, rồi lại lấy túi thơm ra, khẽ vuốt ve hoa văn trên túi thơm mấy lượt, giơ tay lên định ném túi thơm xuống ao, nhưng tay đã giơ lên lại thu trở về, mắt lóe tinh quang, lẩm bẩm: “Muốn khiến Chu Mẫn Mẫn ghét ta, ra tay trên người Lâm Mị, đúng là sự lựa chọn không tệ, chỉ không ngờ, Chu Mẫn Mẫn đã ở trong lòng Hoa Quận vương như thế, thử hỏi cái túi thơm này còn chút lực sát thương nào?” Hắn tự thì thầm với bản thân, lại cất túi thơm vào trong ống tay áo.
Sử Bình Tá không hiểu nổi hành vi của Liễu Vĩnh, nghi ngờ nói: “Ném hay không đây, tính làm gì đây?”
Nhị Công chúa thích nghe ngóng chuyện đồn đại tầm phào, đối với lời đồn trong kinh thành cũng hơi biết rõ, liền cười nói: “Vốn nghe nói Liễu Trạng nguyên uyên bác tài trí, lại là một trong kinh thành tam đại mỹ nam, khi Hoàng thượng mở tiệc chúc mừng tam khôi (ba người đỗ đầu, lần lượt là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa), ta phải tháp tùng bà nội đi chơi, chưa được gặp mặt, bây giờ diện kiến đúng là danh bất hư truyền, chả trách ai nấy đều hết lời ca ngợi, Nhậm Hiểu Ngọc và Chu Mẫn Mẫn đều có ý với hắn, chỉ có điều hắn lúc gần lúc xa, cũng không đặc biệt thân cận ai, giờ hắn lại từ chối khéo Nhậm Hiểu Ngọc, hẳn là đã quyết định đến Hầu phủ cầu hôn, có điều Nhậm Hiểu Ngọc đời nào bỏ qua? Túi thơm này, nhiều khả năng chính là Nhậm Hiểu Ngọc dùng để phá hoại hôn sự.”
Nhị Công chúa nói xong che miệng cười, cực kỳ vui sướng khi người gặp họa, “Con hầu của Nhậm Hiểu Ngọc không chứng kiến cảnh tình cảm trong lương đình, nhưng Liễu Trạng nguyên lại thấy, Liễu Trạng nguyên bên này từ chối khéo tiểu thư nhà Tể tướng, bên kia tiểu thư nhà Hầu gia lại ngã vào vòng tay người khác, cảm giác của hắn, không nghĩ cũng biết, lúc này hắn cất túi thơm của Lâm Mị, tuy biết có khả năng là do Nhậm Hiểu Ngọc gài bẫy, không chừng hắn đang tương kế tựu kế bẫy lại cô ta!”
“Chu Mẫn Mẫn nghe Hoa Quận vương thổ lộ xong thì sợ quá ngất xỉu, tỉnh lại thì hiển nhiên là đón nhận được tình cảm của Hoa Quận vương, chuyện Liễu Vĩnh và Lâm Mị cô ấy chẳng quan tâm, cũng không có tâm trạng mà ghen ghét Lâm Mị vì Liễu Vĩnh, Lâm Mị người cũng như tên, ngoại hình kiều mỵ, lại là nghĩa nữ Hầu gia, chẳng lẽ lại không phải một hôn sự tốt?”
Sử Bình Tá cũng không phải người ngu, nghe Nhị Công chúa phân tích mấy câu cũng hiểu, cười nói: “Nếu đã như vậy, không cần ta phải nhiều chuyện nữa.”
“Nhưng ta không thuận mắt với hành vi của Liễu Vĩnh, ta muốn nhiều chuyện.” Nhị Công chúa nở nụ cười yêu kiều, “Nhậm Hiểu Ngọc phạm sai lầm, ta sẽ giúp cô ta chỉnh sửa.”
Sử Bình Tá âm thầm lau mồ hôi, “Cô nương, hà tất phải mua việc vào người?”
“Hừ, trạng nguyên tài mạo song toàn thì sao? Thiếu nữ quyền quý trong kinh đều để mặc hắn ta chọn lựa sao? Ta muốn thay mặt Nhậm Hiểu Ngọc, Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị xả giận.” Nhị Công chúa một tay chống nạnh, tay phải chỉ thẳng vào mũi Sử Bình Tá, “Ngươi, nghĩ cách đi lấy túi thơm của thiên kim nhà Tả Thị lang là Tả Phì Phì cho ta, sau đó tiếp cận Liễu Vĩnh, đối túi thơm đấy vào người hắn.”
Tả Phì Phì – thiên kim nhà Tả Thị lang tên thật là Tả Lê, mông to lại không có eo, thân hình giống như một quả lê, nhưng cô ấy ỷ là cha ruột làm Thị lang, một lòng một dạ muốn tìm một thanh niên tuấn tú học giỏi làm chồng, vì vậy mà quá lứa lỡ thì đến giờ đã mười tám tuổi, vẫn chưa hứa hôn được với ai, nếu có thể làm phu nhân Trạng nguyên, nhất định Tả Phì Phì sẽ vui đến nhảy dựng lên luôn.
Sử Bình Tá vừa nghe Nhị Công chúa nói thế, hắn liền sầm mặt, “Sao làm thế được?”
Nhị Công chúa đã phát hiện chuyện Sử Bình Tá không hề nhận ra cô ấy là công chúa, lúc này chớp mắt, giở giọng uy hiếp: “Nếu ngươi không làm, ta sẽ đến trước mặt Trưởng công chúa tố cáo, nói ngươi đẩy ta vào trong lòng hòn giả sơn, muốn giở trò đồi bại.”
Thấy Sử Bình Tá đấu tranh tâm lý, Nhị Công chúa giáng thêm một đòn, chọn lời thành khẩn: “Liễu Trạng nguyên trì hoãn chuyện hôn nhân, không chừng Tả Phì Phì mới thật là người vợ định mệnh của hắn! Còn nữa, cưới vợ phải chọn người hiền, nghe nói Tả Phì Phì rất là hiền lành, trừ chuyện béo phì, những mặt khác tuyệt đối xứng đáng với Liễu Trạng nguyên, hắn cưới hiền thê xong vẫn có thể nạp mỹ thiếp, nào có tổn thất gì? Ngươi ra tay đổi túi thơm hắn đang giữ, không chừng chính là thuận theo ý trời!”
Dưới một tàng liễu khác, Chu Minh Dương thấy Nhị Công chúa và Nhị Công chúa nghiêng đầu thầm thì, cười nói với Chu Tư: “Đến lúc hoàng cung có tin, rằng Nhị Công chúa muốn gả cho Sử Bình Tá, không muốn gả cho anh nữa, chú nhớ tiến cung chúc mừng thay anh, thuận đường đến trước mặt Thái hậu nương nương bẩm báo một chút, nói anh cảm thấy tổn thương sâu sắc, không còn mặt mũi nào tiến cung.”
“Rồi sau đó, Thái hậu nương nương sẽ bồi thường cho anh.” Chu Tư cười hềnh hệch, “Đại ca, không chừng lại tặng anh hai mỹ nữ trong cung! Đến lúc đó nhớ chia cho em một người.”
Chu Minh Dương vỗ vỗ đầu Chu Tư, “Liễu Vĩnh gặp Nhậm Hiểu Ngọc bên hòn giả sơn, sau đó lại vội vã đến ao sen gặp Mẫn Mẫn, xem ra là nói chuyện dứt khoát với Nhậm Hiểu Ngọc, hạ quyết tâm muốn ngỏ lời với Mẫn Mẫn!”
Chu Tư tiếp lời: “Đáng tiếc, Mẫn Mẫn đã theo Hoa Quận vương rồi, Liễu Vĩnh lần này mất cả chì lẫn chài.”
“Chỉ sợ Mẫn Mẫn không đành lòng làm Quận vương phi.” Chu Minh Dương trầm ngâm nửa buổi, “Kế duy nhất lúc này, chỉ có khiến Mẫn Mẫn chết lòng với Liễu Vĩnh.”
“Nhị Công chúa đã giải quyết rồi, phía Liễu Vĩnh không thành vấn đề.” Chu Tư nghĩ đến chuyện Liễu Vĩnh nhốt hắn và Chu Tư trong nhà cỏ lần trước, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, bèn kiến nghị: “Liễu Vĩnh trì hoãn đến giờ vẫn chưa hứa hôn, lại không có vợ nhỏ nàng hầu, có người đồn hắn bị đồng tính, bây giờ chúng ta an bài cho hắn một tên đàn ông đi, em thấy có một ứng cử viên rất phù hợp, chính là Tô Trọng Tinh.”
“Được, đúng là lựa chọn tốt.” Chu Minh Dương cũng tán thành, “Liễu Vĩnh phụ bạc Mẫn Mẫn, Tô Trọng Tinh từng phụ bạc tiểu Mị, ghép hai kẻ đó vào một đôi, rất hợp ý ta!”
Lại nói đến chuyện Lâm Mị rơi túi thơm, nàng bình tâm suy nghĩ, lúc mới ngắm ao sen rõ ràng là vẫn sờ thấy túi thơm, nhất định là rơi lúc ở ao sen, nàng vừa suy nghĩ, vừa men theo lối cũ quay lại hồ sen, nhất thời nghĩ túi thơm nàng buộc rất chặt, sao không dưng lại rơi được?
Trong lòng nàng nghi ngờ, liền rón rén bước đi, vất cả lắm mới đi hết rặng liễu, mới đi được một bước, liền nghe thấy giọng nam: “Sao có thể làm chuyện tồi tệ thế được?”
Giọng nữ cất lên vui mừng khôn xiết: “Chờ Nhậm Hiểu Ngọc ra tay bóc mẽ, mọi người nhận ra túi thơm kia của Tả Phì Phì, ta sẽ cùng anh họ ra mặt, làm chủ cho Tả Phì Phì, định hôn sự cho Tả Phì Phì và Liễu Vĩnh, ha ha ha, Tả Phì Phì, ngươi chờ làm phu nhân Trạng nguyên đi!”
“Hứ!” Nhậm Hiểu Ngọc cười một tiếng nham hiểm, một hồi lâu sau mới nói: “Đào Tâm, vậy ngươi cho rằng chuyện sẽ diễn biến thành thế nào?”
Tuy Đào Tâm theo sự chỉ đạo của Nhậm Hiểu Ngọc, đã cắt đứt túi thơm của Lâm Mị, lại bắn bột ngứa vào cánh tay Liễu Vĩnh, nhưng cô ta cũng không hiểu lắm, bây giờ nghe thấy Nhậm Hiểu Ngọc hỏi thế, không kiềm chế được mà nói: “Tiểu thư, Lâm tiểu thư tuy chỉ là nghĩa nữ nhà Hầu gia, nhưng nếu làm ầm lên, không chừng Liễu Trạng nguyên sẽ không thể làm gì khác hơn là bỏ rơi Chu tiểu thư, thành hôn với Lâm tiểu thư thật, đến lúc đó tuy Lâm tiểu thư phải chịu chút ấm ức, nhưng vẫn là một cuộc hôn nhân tốt đẹp,…”
Nhậm Hiểu Ngọc không ngờ Liễu Vĩnh không hề tiện tay ném túi thơm của Lâm Mị đi, mà thực sự cất túi thơm đấy vào trong ống tay áo, như vậy càng tốt. Nhậm Hiểu Ngọc cười lạnh, tháo một cái vòng trên cổ xuống, lấy từ trong túi ra một vật, đặt vào tay Đào Tâm nói: “Khi Liễu Vĩnh ra chỗ đông người, bị ngứa sẽ thò tay vào gãi, đến lúc đó túi thơm sẽ rơi ra ngoài, ngươi thừa cơ ném viên Tị hãn châu (ngọc ngăn mồ hôi) này xuống chân hắn, tạo thành chứng cứ cho sự giả dối của hắn. “
Đào Tâm nhận viên Tị hãn châu, vừa chạm vào đã thấy lòng bàn tay mát rượu, liền nói: “Tiểu thư, Tị hãn châu này là Thánh thượng ban thưởng, vô cùng quý giá, ném bừa như vậy, không may bị nứt vỡ, cô không sợ Tướng gia trách phạt sao!”
“Có ta đây, ngươi sợ cái gì?” Nhậm Hiểu Ngọc đeo lại vòng, thấp giọng nói: “Viên Tị hãn châu này là Thành thượng ban thưởng cho cha ta dịp tiết Đoan Ngọ trước mặt bá quan văn võ, nếu viên Tị hãn châu này rơi ra từ trong người Liễu Vĩnh, dù là ai, cũng sẽ cho rằng, cha ta vô cùng coi trọng hắn, nếu không đã chẳng đem cả vật của Thánh thượng ban thưởng ra tặng, vấn đề ở chỗ, hắn lại làm rơi cả túi thơm của Lâm Mị cùng một lúc, như thế tức là hắn vừa bám víu Tướng gia, vừa ỡm ờ với thiên kim nhà Hầu gia Chu Mẫn Mẫn, mặt khác lại lén cất giấu túi hương của nghĩa nữ nhà Hầu gia Lâm Mị, kẻ vô liêm sỉ như thế, ngươi thấy sẽ có kết cục gì?” Nhậm Hiểu Ngọc nói đến đó cúi đầu cười khoái trá, “Qua một đêm nay, Liễu Vĩnh sẽ thành kẻ thân bại danh liệt. “
“Tiểu thư…” Đào Tâm tưởng tượng đến cảnh ngộ bi đát của Liễu Vĩnh khi đó, có chút cắn rứt lương tâm, khuyên nhủ: “Không bằng, tìm Liễu Trạng nguyên nói chuyện một lần nữa, không chừng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý?”
“Không cần!” Nhậm Hiểu Ngọc xoa xoa ngực, có chút mệt mỏi, thấp giọng nói: “Đào Tâm, ta đối với hắn thế nào, chẳng lẽ hắn còn không biết? Nếu hắn nói sớm hơn một chút, có lẽ ta sẽ không oán hắn nhiều như thế, nhưng tại sao hắn cứ hàm hồ trì hoãn, giằng co đến lúc này mới nói? Hắn cho rằng ta là kẻ dễ ức hiếp sao?”
“Đúng vậy, tại sao Liễu Trạng nguyên không chịu nói sớm hơn chứ?” Đào Tâm nói, đột nhiên nảy sinh nghi ngờ, ngập ngừng ấp úng nói: “Tiểu thư, người Liễu Trạng nguyên phải lòng, không chừng chính là Lâm tiểu thư nghĩa nữ nhà Hầu phủ? Từ lúc phu nhân Hầu gia nhận Lâm tiểu thư làm nghĩa nữ, Liễu Trạng nguyên mới xuất hiện biểu hiện bất thường.”
Nhậm Hiểu Ngọc lắc lắc đầu nói: “Lâm Mị tuy xinh đẹp, nhưng không phải con ruột của Hầu gia, hơn nữa lại từng giải trừ hôn ước, Liễu Vĩnh không thể vì cô ta mà gạt bỏ ta được.” Tuy cô ta nói vậy, nhưng lòng cũng bắt đầu nảy sinh hoài nghi, không chừng, Liễu Vĩnh thực sự bị sắc đẹp làm mê mẩn? Không cần biết tâm tư Liễu Vĩnh thế nào, qua ngày mai thôi, hắn sẽ có tâm trạng “chẳng có cái dại nào như cái dại này”, “biết trước đã không làm”.
Dưới một tàng liễu khác, Nhị Công chúa và Sử Bình Tá thò đầu ra theo dõi Liễu Vĩnh.
“Con hầu kia chào Liễu Trạng nguyên một câu rồi đi luôn, rốt cuộc là làm gì đây?” Nhị Công chúa suy tư, trợn mắt nhìn Liễu Vĩnh, thấy hắn nhặt một vật kề lên mũi khẽ ngửi, rồi lại cất vào trong ống tay áo, cau mày nói: “Tên ngốc này, ở kia gặp người hầu của Nhậm Hiểu Ngọc, ở đây lại cầm túi thơm, không biết suy nghĩ gì cả, chưa gì đã cất vào trong lòng?”
“Ta đi nhắc nhở một chút!” Sử Bình Tá nhìn nửa ngày, cũng không nhận ra Đào Tâm nhúng tay thế nào, nhưng trực giác mách bảo Liễu Vĩnh cất túi thơm đó không phải là chuyện đứng đắn, nhất thời cất bước định đi, rồi lại dừng lại, “Ơ” một tiếng: “Liễu Trạng nguyên định ném túi thơm đi sao?”
Liễu Vĩnh lẳng lặng ngắm hoa sen trong ao, duỗi tay thò vào trong ống tay áo tìm tòi, rồi lại lấy túi thơm ra, khẽ vuốt ve hoa văn trên túi thơm mấy lượt, giơ tay lên định ném túi thơm xuống ao, nhưng tay đã giơ lên lại thu trở về, mắt lóe tinh quang, lẩm bẩm: “Muốn khiến Chu Mẫn Mẫn ghét ta, ra tay trên người Lâm Mị, đúng là sự lựa chọn không tệ, chỉ không ngờ, Chu Mẫn Mẫn đã ở trong lòng Hoa Quận vương như thế, thử hỏi cái túi thơm này còn chút lực sát thương nào?” Hắn tự thì thầm với bản thân, lại cất túi thơm vào trong ống tay áo.
Sử Bình Tá không hiểu nổi hành vi của Liễu Vĩnh, nghi ngờ nói: “Ném hay không đây, tính làm gì đây?”
Nhị Công chúa thích nghe ngóng chuyện đồn đại tầm phào, đối với lời đồn trong kinh thành cũng hơi biết rõ, liền cười nói: “Vốn nghe nói Liễu Trạng nguyên uyên bác tài trí, lại là một trong kinh thành tam đại mỹ nam, khi Hoàng thượng mở tiệc chúc mừng tam khôi (ba người đỗ đầu, lần lượt là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa), ta phải tháp tùng bà nội đi chơi, chưa được gặp mặt, bây giờ diện kiến đúng là danh bất hư truyền, chả trách ai nấy đều hết lời ca ngợi, Nhậm Hiểu Ngọc và Chu Mẫn Mẫn đều có ý với hắn, chỉ có điều hắn lúc gần lúc xa, cũng không đặc biệt thân cận ai, giờ hắn lại từ chối khéo Nhậm Hiểu Ngọc, hẳn là đã quyết định đến Hầu phủ cầu hôn, có điều Nhậm Hiểu Ngọc đời nào bỏ qua? Túi thơm này, nhiều khả năng chính là Nhậm Hiểu Ngọc dùng để phá hoại hôn sự.”
Nhị Công chúa nói xong che miệng cười, cực kỳ vui sướng khi người gặp họa, “Con hầu của Nhậm Hiểu Ngọc không chứng kiến cảnh tình cảm trong lương đình, nhưng Liễu Trạng nguyên lại thấy, Liễu Trạng nguyên bên này từ chối khéo tiểu thư nhà Tể tướng, bên kia tiểu thư nhà Hầu gia lại ngã vào vòng tay người khác, cảm giác của hắn, không nghĩ cũng biết, lúc này hắn cất túi thơm của Lâm Mị, tuy biết có khả năng là do Nhậm Hiểu Ngọc gài bẫy, không chừng hắn đang tương kế tựu kế bẫy lại cô ta!”
“Chu Mẫn Mẫn nghe Hoa Quận vương thổ lộ xong thì sợ quá ngất xỉu, tỉnh lại thì hiển nhiên là đón nhận được tình cảm của Hoa Quận vương, chuyện Liễu Vĩnh và Lâm Mị cô ấy chẳng quan tâm, cũng không có tâm trạng mà ghen ghét Lâm Mị vì Liễu Vĩnh, Lâm Mị người cũng như tên, ngoại hình kiều mỵ, lại là nghĩa nữ Hầu gia, chẳng lẽ lại không phải một hôn sự tốt?”
Sử Bình Tá cũng không phải người ngu, nghe Nhị Công chúa phân tích mấy câu cũng hiểu, cười nói: “Nếu đã như vậy, không cần ta phải nhiều chuyện nữa.”
“Nhưng ta không thuận mắt với hành vi của Liễu Vĩnh, ta muốn nhiều chuyện.” Nhị Công chúa nở nụ cười yêu kiều, “Nhậm Hiểu Ngọc phạm sai lầm, ta sẽ giúp cô ta chỉnh sửa.”
Sử Bình Tá âm thầm lau mồ hôi, “Cô nương, hà tất phải mua việc vào người?”
“Hừ, trạng nguyên tài mạo song toàn thì sao? Thiếu nữ quyền quý trong kinh đều để mặc hắn ta chọn lựa sao? Ta muốn thay mặt Nhậm Hiểu Ngọc, Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị xả giận.” Nhị Công chúa một tay chống nạnh, tay phải chỉ thẳng vào mũi Sử Bình Tá, “Ngươi, nghĩ cách đi lấy túi thơm của thiên kim nhà Tả Thị lang là Tả Phì Phì cho ta, sau đó tiếp cận Liễu Vĩnh, đối túi thơm đấy vào người hắn.”
Tả Phì Phì – thiên kim nhà Tả Thị lang tên thật là Tả Lê, mông to lại không có eo, thân hình giống như một quả lê, nhưng cô ấy ỷ là cha ruột làm Thị lang, một lòng một dạ muốn tìm một thanh niên tuấn tú học giỏi làm chồng, vì vậy mà quá lứa lỡ thì đến giờ đã mười tám tuổi, vẫn chưa hứa hôn được với ai, nếu có thể làm phu nhân Trạng nguyên, nhất định Tả Phì Phì sẽ vui đến nhảy dựng lên luôn.
Sử Bình Tá vừa nghe Nhị Công chúa nói thế, hắn liền sầm mặt, “Sao làm thế được?”
Nhị Công chúa đã phát hiện chuyện Sử Bình Tá không hề nhận ra cô ấy là công chúa, lúc này chớp mắt, giở giọng uy hiếp: “Nếu ngươi không làm, ta sẽ đến trước mặt Trưởng công chúa tố cáo, nói ngươi đẩy ta vào trong lòng hòn giả sơn, muốn giở trò đồi bại.”
Thấy Sử Bình Tá đấu tranh tâm lý, Nhị Công chúa giáng thêm một đòn, chọn lời thành khẩn: “Liễu Trạng nguyên trì hoãn chuyện hôn nhân, không chừng Tả Phì Phì mới thật là người vợ định mệnh của hắn! Còn nữa, cưới vợ phải chọn người hiền, nghe nói Tả Phì Phì rất là hiền lành, trừ chuyện béo phì, những mặt khác tuyệt đối xứng đáng với Liễu Trạng nguyên, hắn cưới hiền thê xong vẫn có thể nạp mỹ thiếp, nào có tổn thất gì? Ngươi ra tay đổi túi thơm hắn đang giữ, không chừng chính là thuận theo ý trời!”
Dưới một tàng liễu khác, Chu Minh Dương thấy Nhị Công chúa và Nhị Công chúa nghiêng đầu thầm thì, cười nói với Chu Tư: “Đến lúc hoàng cung có tin, rằng Nhị Công chúa muốn gả cho Sử Bình Tá, không muốn gả cho anh nữa, chú nhớ tiến cung chúc mừng thay anh, thuận đường đến trước mặt Thái hậu nương nương bẩm báo một chút, nói anh cảm thấy tổn thương sâu sắc, không còn mặt mũi nào tiến cung.”
“Rồi sau đó, Thái hậu nương nương sẽ bồi thường cho anh.” Chu Tư cười hềnh hệch, “Đại ca, không chừng lại tặng anh hai mỹ nữ trong cung! Đến lúc đó nhớ chia cho em một người.”
Chu Minh Dương vỗ vỗ đầu Chu Tư, “Liễu Vĩnh gặp Nhậm Hiểu Ngọc bên hòn giả sơn, sau đó lại vội vã đến ao sen gặp Mẫn Mẫn, xem ra là nói chuyện dứt khoát với Nhậm Hiểu Ngọc, hạ quyết tâm muốn ngỏ lời với Mẫn Mẫn!”
Chu Tư tiếp lời: “Đáng tiếc, Mẫn Mẫn đã theo Hoa Quận vương rồi, Liễu Vĩnh lần này mất cả chì lẫn chài.”
“Chỉ sợ Mẫn Mẫn không đành lòng làm Quận vương phi.” Chu Minh Dương trầm ngâm nửa buổi, “Kế duy nhất lúc này, chỉ có khiến Mẫn Mẫn chết lòng với Liễu Vĩnh.”
“Nhị Công chúa đã giải quyết rồi, phía Liễu Vĩnh không thành vấn đề.” Chu Tư nghĩ đến chuyện Liễu Vĩnh nhốt hắn và Chu Tư trong nhà cỏ lần trước, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, bèn kiến nghị: “Liễu Vĩnh trì hoãn đến giờ vẫn chưa hứa hôn, lại không có vợ nhỏ nàng hầu, có người đồn hắn bị đồng tính, bây giờ chúng ta an bài cho hắn một tên đàn ông đi, em thấy có một ứng cử viên rất phù hợp, chính là Tô Trọng Tinh.”
“Được, đúng là lựa chọn tốt.” Chu Minh Dương cũng tán thành, “Liễu Vĩnh phụ bạc Mẫn Mẫn, Tô Trọng Tinh từng phụ bạc tiểu Mị, ghép hai kẻ đó vào một đôi, rất hợp ý ta!”
Lại nói đến chuyện Lâm Mị rơi túi thơm, nàng bình tâm suy nghĩ, lúc mới ngắm ao sen rõ ràng là vẫn sờ thấy túi thơm, nhất định là rơi lúc ở ao sen, nàng vừa suy nghĩ, vừa men theo lối cũ quay lại hồ sen, nhất thời nghĩ túi thơm nàng buộc rất chặt, sao không dưng lại rơi được?
Trong lòng nàng nghi ngờ, liền rón rén bước đi, vất cả lắm mới đi hết rặng liễu, mới đi được một bước, liền nghe thấy giọng nam: “Sao có thể làm chuyện tồi tệ thế được?”
Giọng nữ cất lên vui mừng khôn xiết: “Chờ Nhậm Hiểu Ngọc ra tay bóc mẽ, mọi người nhận ra túi thơm kia của Tả Phì Phì, ta sẽ cùng anh họ ra mặt, làm chủ cho Tả Phì Phì, định hôn sự cho Tả Phì Phì và Liễu Vĩnh, ha ha ha, Tả Phì Phì, ngươi chờ làm phu nhân Trạng nguyên đi!”
/76
|