Trần Dung vừa muốn giãy dụa, nhưng nghĩ đến mấy chữ ‘Tận hưởng lạc thú trước mắt’ của chàng, không khỏi nghĩ ngợi: Thôi, cũng không biết ngày mai sẽ thế nào, nếu như ta thật sự có thai, có lẽ hài tử này cũng không có cơ hội được sinh ra. Không bằng chiều theo chàng đi.
Vừa nghĩ như thế, nàng vươn cánh tay ngọc, ôm gáy chàng, đón nhận nụ hôn của chàng. Dần dần, trong toa xe lại tràn ngập cảnh xuân.
Đoàn người đi rất chậm, đến lúc chạng vạng, sau khi nghỉ ngơi một lát tại nơi hoang dã, đảo mắt đã tới bình minh.
Trong xe ngựa, Trần Dung nằm trong lòng Vương Hoằng, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Vương Hoằng cúi đầu, vươn tay xoa bả vai trần của nàng, từ góc độ này nhìn lại, có thể nhìn thấy khuôn ngực như ẩn như hiện.
Trong nắng sớm, đôi môi anh đào của nàng sưng đỏ, hai mắt ngập nước lấp lánh trong suốt, da thịt trắng mịn tỏa ra hương thơm mê người. Phụ nhân này là như vậy, chỉ cần cởi bỏ phòng bị, thì không có lúc nào là không hấp dẫn quyến rũ người khác.
Một bàn tay vươn ra, lại chạm vào dấu tay xanh tím đậm hơn hẳn lúc ban đầu trên khuôn ngực.
Tuy chạm nhẹ qua, nhưng Trần Dung vẫn đau, hơi run rẩy một chút, nàng ngoái đầu nhìn lại, sẵng giọng: “Đau quá, bị thương rồi.” Thấy chàng nhìn mình chăm chú, nàng ủy khuất hít mũi, bổ sung thêm: “Là thật mà.”
Vương Hoằng cười, hai tay hãy còn đặt trên khuôn ngực, giọng nói thanh nhuận mang theo ủ rũ: “A Dung?”
Trần Dung lên tiếng.
Vương Hoằng đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, một giọng nói vang dội vang lên: “Lang quân, Nhiễm tướng quân đến rồi.”
Nhiễm Mẫn đến đây?
Trần Dung rùng mình, chỉ nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Vương Hoằng truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Chiến sự vừa mới chấm dứt đúng không? Cũng không nghỉ ngơi một chút đã chạy tới đây, người này đúng là có tâm.”
Nghe thấy mấy chữ cuối cùng, Trần Dung cúi đầu.
Vương Hoằng liếc nhìn nàng một cái, ra lệnh: “Chuẩn bị một chút.”
“Vâng.”
Xe ngựa dừng lại, Trần Dung lấy ra một bộ xiêm y ở bên thành xe hầu hạ Vương Hoằng thay đổi, sau đó, nàng vươn tay lấy bộ nữ phục mà Vương Hoằng đã chuẩn bị sẵn cho nàng.
Vừa mới chạm vào bộ y phục màu trắng, một bàn tay ấn lên tay nàng.
Trần Dung kinh ngạc quay đầu.
Vương Hoằng liếc nhìn bộ y phục màu trắng, tay phải duỗi ra cầm một bộ thường phục đỏ nhạt thêu kim tuyến, đặt nó lên người Trần Dung, Vương Hoằng nói: “Mặc bộ này.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Dung, chàng ngập ngừng, cảm thấy không được tự nhiên nói: “Mặc đi.”
Trần Dung lên tiếng, tiếp nhận bộ thường phục kia. Dưới ánh mặt trời, bộ quần áo màu đỏ nhạt cuộn sóng nếp gấp, từng đợt kim tuyến lấp lánh ánh mặt trời, rất hoa lệ.
Trước kia, nàng chưa từng mặc y phục màu đỏ.
Nếu không phải Mộ Dung Khác bắt buộc, nàng thật không biết, mình mặc đồ màu đỏ lại chói mắt như thế.
Hiện tại, lòng của nàng đối y phục màu đỏ vẫn có mâu thuẫn, nhưng Vương Hoằng kiên trì như thế…… Cắn môi, Trần Dung cởi bỏ áo bào.
Vừa cởi áo bào ra, cần cổ tuyết trắng, đường cong duyên dáng lại hiện ra ở trước mắt Vương Hoằng. Bất tri bất giác, tay chàng lại vuốt ve da thịt nàng.
Vuốt ve nàng, chàng khẽ nói: “Da dẻ như băng ngọc, trong suốt lưu quang, lộng lẫy mà ấm áp, tựa như ôn ngọc, lại mềm mại thơm hương.”
Ngâm tụng, chàng nghiêng người về phía trước ôm Trần Dung, đem mặt mình dán vào gáy nàng.
Hơi thở nóng rực của chàng thổi vào bên tai Trần Dung, làm Trần Dung ngứa ngáy muốn bật cười.
Nhịn nhẫn, nàng vẫn đỏ mặt cười nói: “Lời nói của Thất lang thật sự động lòng người, đây là những lời tình tứ nơi khuê phòng sao?”
Câu hỏi của nàng làm cho Vương Hoằng ngẩn ra, nói: “Nghe ý tứ của khanh khanh, dường như luôn hướng tới lời tình tứ nơi khuê phòng này đã lâu?”
Trần Dung vội vàng buông rủ hai mắt.
Nàng đã hướng tới thật lâu, kiếp trước, nàng luôn mơ màng ngồi ở trước rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, ngắm nhìn cây cối xanh um tươi tốt mà khát vọng hanh phúc vĩnh viễn cũng không có cách nào chạm đến này.
Hiện tại, nàng đã chạm đến …… Hạnh phúc này có lẽ chỉ có mấy ngày, nhưng nó tốt đẹp đến vậy, nàng cần gì phải suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến đây, Trần Dung cắn môi. Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, cắn nhẹ lên chóp mũi Vương Hoằng một cái, liếc mắt đưa đẩy mị ý, nói: “Nữ nhi trên thế gian, có người nào mà không mong muốn như thế?”
Nàng quay đầu lại tươi cười, cứ thế đưa lưng về phía Vương Hoằng, cởi bỏ trung y.
Khi trung y màu trắng mềm mại rơi xuống, nàng tinh tường nghe thấy nam nhân phía sau thở dốc hơn một chút.
Trần Dung cắn môi cười, tư thái tuyệt đẹp như đang múa, một bên đưa tay cầm lấy bộ y phục mới.
Nàng vừa mới khoác trung y lên người, hai tay đã bị áp chế.
Vương Hoằng từ sau lưng khóa chặt hai tay nàng, môi của chàng cắn lên gáy ngọc.
Đảo mắt, vài dấu răng đã xuất hiện.
Trần Dung căn bản không kịp kêu đau, chàng lại nghiêng đầu, cắn mạnh một cái bên tai nàng.
Khi chàng dời đi, Trần Dung ngơ ngác nhìn gương đồng, trong gương đồng, mấy dấu răng kia rõ ràng như thế, chói mắt như thế.
Qua một hồi lâu, Trần Dung mới ngây ngốc kêu lên: “Thế này, phải làm sao bây giờ?”
Nàng nhịn không được véo cánh tay Vương Hoằng một cái thật mạnh, ảo não nói: “Chàng bảo ta làm thế nào để gặp người ta bây giờ?”
Vương Hoằng hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Mấy ngày tới nàng cũng không cần gặp người ta mà.”
Làm sao có thể không cần gặp người? Nhiễm Mẫn kia vẫn đang chờ ở phía trước mà.
Trần Dung vừa nghĩ đến Nhiễm Mẫn, không khỏi ngoái đầu nhìn lại cười trộm, mím môi gọi: “Thất lang.” Vừa quay đầu, nàng đối diện với Vương Hoằng không biết khi nào đã chuyển mắt qua cửa xe, nghiêng người dựa trên tháp, mắt nhìn trời xanh mây trắng, vẻ mặt yên tĩnh thong dong, tao nhã đến cực điểm.
Tiểu tử này lại đang giả bộ.
Trần Dung liếc trắng mắt, mặc trung y vào, khoác bộ thường phục đỏ nhạt vào người.
Sau khi hai người chuẩn bị xong, xe ngựa lại khởi động.
Dần dần, phía trước vang lên tiếng ồn ào, tiếng ngựa hí không ngừng. Khi xe ngựa dừng lại, Trần Dung soi gương đồng, vấn lại búi tóc.
Lúc này, nàng vấn búi tóc của phụ nhân. Vừa mới cài trâm, ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng: “Xuống dưới đi.”
“Vâng.”
Khi Trần Dung bước xuống, Vương Hoằng cũng không chờ nàng, mà đi nhanh về phía trước.
Trần Dung vội vàng đuổi theo.
Ở phía trước cách nàng tầm 200 bước xuất hiện một đội ngũ đông đúc, liếc mắt nhìn lại, Trần Dung chỉ nhìn thấy cát bụi cuồn cuộn do vó ngựa giẫm đạp tạo nên, còn có đầu người đông nghìn nghịt.
Trong đội ngũ này ít nhất cũng có mấy ngàn người.
Khi hai người Trần Dung đi về phía trước, trong đội ngũ có người nhảy xuống lưng ngựa, đi về phía bọn họ.
Chỉ chốc lát, Vương Hoằng đã đi đến dưới một gốc cây dong cao lớn, khoanh tay mà đứng.
Trần Dung chạy đến phía sau chàng, đứng về phía ánh mặt trời, ánh nắng có chút chói lọi, Trần Dung híp mắt lại.
Trong tầm nhìn, mười mấy nam nhân bước đến, nam nhân đi đằng trước, khôi giáp trên thân nổi bật dưới ánh mặt trời đặc biệt cao lớn, đặc biệt lãnh khốc.
Trên khôi giáp kia loang lổ vết máu, cát bụi, dường như không có một chỗ nào sạch sẽ. Dưới đôi mắt sâu thẳm sắc bén giống như sói kia dường như cũng có vết máu.
Nam nhân đi phía sau y cũng là như vậy, một đám người lấm lem bụi đất và vết máu.
Nam nhân kia liếc mắt một cái thì trông thấy Vương Hoằng, lập tức bạc môi khẽ nhếch, xem như đang cười.
Sau đó, hai mắt y chuyển về phía sau Vương Hoằng, nhìn thấy Trần Dung.
Vừa liếc mắt một cái, hai mắt y nhanh chóng hiện lên một chút kinh diễm.
Vương Hoằng bước ra nghênh đón.
Chàng hướng tới Nhiễm Mẫn mặc khôi giáp vái chào, cười nói: “Chúc mừng tướng quân đại thắng trở về.”
Nhiễm Mẫn gật đầu, hai mắt của y vẫn đặt ở trên thân Trần Dung.
Sau khi nhìn ngắm Trần Dung một lúc, Nhiễm Mẫn gật đầu, nói: “Nét mặt toả sáng hơn xưa, xem ra không sao cả.”
Y quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng.
Nhìn Vương Hoằng chăm chú, y nhếch bạc môi, thản nhiên nói: “Thủ đoạn của Thất lang thật giỏi, sau khi làm anh hùng cứu mỹ nhân, kiểu tóc của mỹ nhân cũng thay đổi rồi.”
Vương Hoằng ngẩn ra, quay đầu nhìn lại Trần Dung.
Đối mặt với kiểu tóc phụ nhân của nàng, khóe môi Vương Hoằng từ từ cong lên.
Dần dần, khóe môi chàng càng ngày càng cong.
Quả nhiên khi dời mắt khỏi Trần Dung, trên gương mặt tuấn dật cao hoa của Vương Hoằng mang theo tươi cười rạng rỡ, con ngươi trong suốt cao xa cũng híp lại, tỏ vẻ thỏa mãn sung sướng.
Nhìn thấy Vương Hoằng như vậy, Nhiễm Mẫn hừ nhẹ một tiếng.
Sau khi trầm mặc một lát, Vương Hoằng hỏi: “Tình hình chiến đấu như thế nào?”
Nhắc tới tình hình chiến đấu, vẻ mặt của Nhiễm Mẫn trở nên nghiêm túc, y cau mày trầm giọng nói: “Mộ Dung Khác đúng là danh bất hư truyền. Lấy có tâm thắng vô tâm, cũng chỉ đánh bại ba ngàn sĩ tốt của Mộ Dung Vu. Về phần hai ngàn người mà gã dẫn theo…”
Nói tới đây, Nhiễm Mẫn nhướn mày, nói: “Hai ngàn người kia không hề bị tổn hại.”
Y nhìn về phía Vương Hoằng, nói: “Gã lại sắp đặt hai ngàn người ở giữa đường, khiến ta trở tay không kịp. Vừa mới thoát thân, lại gặp đội ngũ của Mộ Dung Khác. Lúc đó ta đã chiến đấu hai lần, vốn đã mệt nhọc. Mặc dù nhân số không thua gã, song phương giằng co nửa ngày, vẫn đều tự lui ra sau.”
Vương Hoằng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sai, Mộ Dung Khác tài trí xuất chúng, sở hữu sĩ tốt vũ dũng hơn người, nếu đánh bừa chỉ có thể lưỡng bại câu thương.” Dừng một chút, chàng nói về tình huống của mình: “Gã thấy ta chỉ là muốn mang A Dung đi nên không muốn mạo hiểm.”
Điểm ấy tất nhiên Nhiễm Mẫn biết, y gật đầu, có điều khi Vương Hoằng nhắc tới hai chữ ‘A Dung’, y lại liếc nhìn Trần Dung một cái.
Thu hồi ánh mắt, Nhiễm Mẫn chuyển sang nhìn Vương Hoằng, gương mặt y lạnh lùng, nghiêm túc, chậm rãi nói: “Như mong muốn của ngươi, ta không hề động vào tài vật của thành chủ Mạc Dương…… Trên đường hộ tống, Mộ Dung Khác phái Hồ Diễn Thanhfra quân, cũng bị người của ta đuổi đi, không ai chiếm được lợi.”
Lời này vừa thốt ra, hiển nhiên Vương Hoằng hơi giật mình, chàng kinh ngạc nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú, thấp giọng hỏi: “Ngươi không động vào chỗ đó ư?”
Nhiễm Mẫn gật đầu.
Vương Hoằng nhìn y, chậm rãi nói: “Đã nói rõ ràng là Vương gia ta tiết lộ, ngươi có thể động vào mà.”
Nhiễm Mẫn không đáp, ngược lại ngẩng đầu nhìn Trần Dung.
Lúc này, ánh mắt của y rất nghiêm túc.
Yên lặng nhìn nàng chăm chú, Nhiễm Mẫn từ từ nói: “Phụ nhân này, ta không thể để nàng bị người ta làm nhục. Cứu nàng là ta tự nguyện, tài vật này ta không cần.”
Nói tới đây, y cũng không thèm nhìn tới Vương Hoằng, nói thẳng: “Thỉnh thối lui một chút, để ta nói với phụ nhân này một câu.”
Một lời thốt ra, chúng tướng nhất nhất lui ra phía sau. Vương Hoằng nắm nhẹ tay Trần Dung, rồi chậm rãi rời đi.
Nhiễm Mẫn tiến lên một bước.
Y cúi đầu xuống, nhìn thẳng Trần Dung.
Nhìn ngắm nàng, y nheo lại hai mắt, sau một lúc lâu mới hỏi: “Mộ Dung Khác có chạm vào nàng không?”
Đầu tiên Trần Dung ngẩn ra, đảo mắt nàng lắc đầu, thấp giọng trả lời: “Không có. Gã bị lời lẽ của ta khích tướng, đáp ứng giữ tôn nghiêm cho ta.”
Nhiễm Mẫn không trả lời.
Trần Dung có chút kinh ngạc, lén lút ngẩng đầu lên nhìn y.
Vừa ngẩng đầu, nàng đối diện với ánh mắt của Nhiễm Mẫn, dưới ánh mặt trời, trong hai tròng mắt sắc bén như đao, tựa như hỏa diễm âm liệt trong bóng đêm, lần đầu tiên xuất hiện một chút buồn bã, cô đơn, còn có cô tịch khó có thể miêu tả thành lời.
Y dùng ánh mắt cô tịch này nhìn Trần Dung chăm chú, rất lâu sau đó, mới thấp giọng nói: “Nàng bội bạc, tổn thương ta…… Điều này, ta cũng không trách nàng.”
Vừa nghĩ như thế, nàng vươn cánh tay ngọc, ôm gáy chàng, đón nhận nụ hôn của chàng. Dần dần, trong toa xe lại tràn ngập cảnh xuân.
Đoàn người đi rất chậm, đến lúc chạng vạng, sau khi nghỉ ngơi một lát tại nơi hoang dã, đảo mắt đã tới bình minh.
Trong xe ngựa, Trần Dung nằm trong lòng Vương Hoằng, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Vương Hoằng cúi đầu, vươn tay xoa bả vai trần của nàng, từ góc độ này nhìn lại, có thể nhìn thấy khuôn ngực như ẩn như hiện.
Trong nắng sớm, đôi môi anh đào của nàng sưng đỏ, hai mắt ngập nước lấp lánh trong suốt, da thịt trắng mịn tỏa ra hương thơm mê người. Phụ nhân này là như vậy, chỉ cần cởi bỏ phòng bị, thì không có lúc nào là không hấp dẫn quyến rũ người khác.
Một bàn tay vươn ra, lại chạm vào dấu tay xanh tím đậm hơn hẳn lúc ban đầu trên khuôn ngực.
Tuy chạm nhẹ qua, nhưng Trần Dung vẫn đau, hơi run rẩy một chút, nàng ngoái đầu nhìn lại, sẵng giọng: “Đau quá, bị thương rồi.” Thấy chàng nhìn mình chăm chú, nàng ủy khuất hít mũi, bổ sung thêm: “Là thật mà.”
Vương Hoằng cười, hai tay hãy còn đặt trên khuôn ngực, giọng nói thanh nhuận mang theo ủ rũ: “A Dung?”
Trần Dung lên tiếng.
Vương Hoằng đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, một giọng nói vang dội vang lên: “Lang quân, Nhiễm tướng quân đến rồi.”
Nhiễm Mẫn đến đây?
Trần Dung rùng mình, chỉ nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Vương Hoằng truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Chiến sự vừa mới chấm dứt đúng không? Cũng không nghỉ ngơi một chút đã chạy tới đây, người này đúng là có tâm.”
Nghe thấy mấy chữ cuối cùng, Trần Dung cúi đầu.
Vương Hoằng liếc nhìn nàng một cái, ra lệnh: “Chuẩn bị một chút.”
“Vâng.”
Xe ngựa dừng lại, Trần Dung lấy ra một bộ xiêm y ở bên thành xe hầu hạ Vương Hoằng thay đổi, sau đó, nàng vươn tay lấy bộ nữ phục mà Vương Hoằng đã chuẩn bị sẵn cho nàng.
Vừa mới chạm vào bộ y phục màu trắng, một bàn tay ấn lên tay nàng.
Trần Dung kinh ngạc quay đầu.
Vương Hoằng liếc nhìn bộ y phục màu trắng, tay phải duỗi ra cầm một bộ thường phục đỏ nhạt thêu kim tuyến, đặt nó lên người Trần Dung, Vương Hoằng nói: “Mặc bộ này.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Dung, chàng ngập ngừng, cảm thấy không được tự nhiên nói: “Mặc đi.”
Trần Dung lên tiếng, tiếp nhận bộ thường phục kia. Dưới ánh mặt trời, bộ quần áo màu đỏ nhạt cuộn sóng nếp gấp, từng đợt kim tuyến lấp lánh ánh mặt trời, rất hoa lệ.
Trước kia, nàng chưa từng mặc y phục màu đỏ.
Nếu không phải Mộ Dung Khác bắt buộc, nàng thật không biết, mình mặc đồ màu đỏ lại chói mắt như thế.
Hiện tại, lòng của nàng đối y phục màu đỏ vẫn có mâu thuẫn, nhưng Vương Hoằng kiên trì như thế…… Cắn môi, Trần Dung cởi bỏ áo bào.
Vừa cởi áo bào ra, cần cổ tuyết trắng, đường cong duyên dáng lại hiện ra ở trước mắt Vương Hoằng. Bất tri bất giác, tay chàng lại vuốt ve da thịt nàng.
Vuốt ve nàng, chàng khẽ nói: “Da dẻ như băng ngọc, trong suốt lưu quang, lộng lẫy mà ấm áp, tựa như ôn ngọc, lại mềm mại thơm hương.”
Ngâm tụng, chàng nghiêng người về phía trước ôm Trần Dung, đem mặt mình dán vào gáy nàng.
Hơi thở nóng rực của chàng thổi vào bên tai Trần Dung, làm Trần Dung ngứa ngáy muốn bật cười.
Nhịn nhẫn, nàng vẫn đỏ mặt cười nói: “Lời nói của Thất lang thật sự động lòng người, đây là những lời tình tứ nơi khuê phòng sao?”
Câu hỏi của nàng làm cho Vương Hoằng ngẩn ra, nói: “Nghe ý tứ của khanh khanh, dường như luôn hướng tới lời tình tứ nơi khuê phòng này đã lâu?”
Trần Dung vội vàng buông rủ hai mắt.
Nàng đã hướng tới thật lâu, kiếp trước, nàng luôn mơ màng ngồi ở trước rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, ngắm nhìn cây cối xanh um tươi tốt mà khát vọng hanh phúc vĩnh viễn cũng không có cách nào chạm đến này.
Hiện tại, nàng đã chạm đến …… Hạnh phúc này có lẽ chỉ có mấy ngày, nhưng nó tốt đẹp đến vậy, nàng cần gì phải suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến đây, Trần Dung cắn môi. Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, cắn nhẹ lên chóp mũi Vương Hoằng một cái, liếc mắt đưa đẩy mị ý, nói: “Nữ nhi trên thế gian, có người nào mà không mong muốn như thế?”
Nàng quay đầu lại tươi cười, cứ thế đưa lưng về phía Vương Hoằng, cởi bỏ trung y.
Khi trung y màu trắng mềm mại rơi xuống, nàng tinh tường nghe thấy nam nhân phía sau thở dốc hơn một chút.
Trần Dung cắn môi cười, tư thái tuyệt đẹp như đang múa, một bên đưa tay cầm lấy bộ y phục mới.
Nàng vừa mới khoác trung y lên người, hai tay đã bị áp chế.
Vương Hoằng từ sau lưng khóa chặt hai tay nàng, môi của chàng cắn lên gáy ngọc.
Đảo mắt, vài dấu răng đã xuất hiện.
Trần Dung căn bản không kịp kêu đau, chàng lại nghiêng đầu, cắn mạnh một cái bên tai nàng.
Khi chàng dời đi, Trần Dung ngơ ngác nhìn gương đồng, trong gương đồng, mấy dấu răng kia rõ ràng như thế, chói mắt như thế.
Qua một hồi lâu, Trần Dung mới ngây ngốc kêu lên: “Thế này, phải làm sao bây giờ?”
Nàng nhịn không được véo cánh tay Vương Hoằng một cái thật mạnh, ảo não nói: “Chàng bảo ta làm thế nào để gặp người ta bây giờ?”
Vương Hoằng hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Mấy ngày tới nàng cũng không cần gặp người ta mà.”
Làm sao có thể không cần gặp người? Nhiễm Mẫn kia vẫn đang chờ ở phía trước mà.
Trần Dung vừa nghĩ đến Nhiễm Mẫn, không khỏi ngoái đầu nhìn lại cười trộm, mím môi gọi: “Thất lang.” Vừa quay đầu, nàng đối diện với Vương Hoằng không biết khi nào đã chuyển mắt qua cửa xe, nghiêng người dựa trên tháp, mắt nhìn trời xanh mây trắng, vẻ mặt yên tĩnh thong dong, tao nhã đến cực điểm.
Tiểu tử này lại đang giả bộ.
Trần Dung liếc trắng mắt, mặc trung y vào, khoác bộ thường phục đỏ nhạt vào người.
Sau khi hai người chuẩn bị xong, xe ngựa lại khởi động.
Dần dần, phía trước vang lên tiếng ồn ào, tiếng ngựa hí không ngừng. Khi xe ngựa dừng lại, Trần Dung soi gương đồng, vấn lại búi tóc.
Lúc này, nàng vấn búi tóc của phụ nhân. Vừa mới cài trâm, ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng: “Xuống dưới đi.”
“Vâng.”
Khi Trần Dung bước xuống, Vương Hoằng cũng không chờ nàng, mà đi nhanh về phía trước.
Trần Dung vội vàng đuổi theo.
Ở phía trước cách nàng tầm 200 bước xuất hiện một đội ngũ đông đúc, liếc mắt nhìn lại, Trần Dung chỉ nhìn thấy cát bụi cuồn cuộn do vó ngựa giẫm đạp tạo nên, còn có đầu người đông nghìn nghịt.
Trong đội ngũ này ít nhất cũng có mấy ngàn người.
Khi hai người Trần Dung đi về phía trước, trong đội ngũ có người nhảy xuống lưng ngựa, đi về phía bọn họ.
Chỉ chốc lát, Vương Hoằng đã đi đến dưới một gốc cây dong cao lớn, khoanh tay mà đứng.
Trần Dung chạy đến phía sau chàng, đứng về phía ánh mặt trời, ánh nắng có chút chói lọi, Trần Dung híp mắt lại.
Trong tầm nhìn, mười mấy nam nhân bước đến, nam nhân đi đằng trước, khôi giáp trên thân nổi bật dưới ánh mặt trời đặc biệt cao lớn, đặc biệt lãnh khốc.
Trên khôi giáp kia loang lổ vết máu, cát bụi, dường như không có một chỗ nào sạch sẽ. Dưới đôi mắt sâu thẳm sắc bén giống như sói kia dường như cũng có vết máu.
Nam nhân đi phía sau y cũng là như vậy, một đám người lấm lem bụi đất và vết máu.
Nam nhân kia liếc mắt một cái thì trông thấy Vương Hoằng, lập tức bạc môi khẽ nhếch, xem như đang cười.
Sau đó, hai mắt y chuyển về phía sau Vương Hoằng, nhìn thấy Trần Dung.
Vừa liếc mắt một cái, hai mắt y nhanh chóng hiện lên một chút kinh diễm.
Vương Hoằng bước ra nghênh đón.
Chàng hướng tới Nhiễm Mẫn mặc khôi giáp vái chào, cười nói: “Chúc mừng tướng quân đại thắng trở về.”
Nhiễm Mẫn gật đầu, hai mắt của y vẫn đặt ở trên thân Trần Dung.
Sau khi nhìn ngắm Trần Dung một lúc, Nhiễm Mẫn gật đầu, nói: “Nét mặt toả sáng hơn xưa, xem ra không sao cả.”
Y quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng.
Nhìn Vương Hoằng chăm chú, y nhếch bạc môi, thản nhiên nói: “Thủ đoạn của Thất lang thật giỏi, sau khi làm anh hùng cứu mỹ nhân, kiểu tóc của mỹ nhân cũng thay đổi rồi.”
Vương Hoằng ngẩn ra, quay đầu nhìn lại Trần Dung.
Đối mặt với kiểu tóc phụ nhân của nàng, khóe môi Vương Hoằng từ từ cong lên.
Dần dần, khóe môi chàng càng ngày càng cong.
Quả nhiên khi dời mắt khỏi Trần Dung, trên gương mặt tuấn dật cao hoa của Vương Hoằng mang theo tươi cười rạng rỡ, con ngươi trong suốt cao xa cũng híp lại, tỏ vẻ thỏa mãn sung sướng.
Nhìn thấy Vương Hoằng như vậy, Nhiễm Mẫn hừ nhẹ một tiếng.
Sau khi trầm mặc một lát, Vương Hoằng hỏi: “Tình hình chiến đấu như thế nào?”
Nhắc tới tình hình chiến đấu, vẻ mặt của Nhiễm Mẫn trở nên nghiêm túc, y cau mày trầm giọng nói: “Mộ Dung Khác đúng là danh bất hư truyền. Lấy có tâm thắng vô tâm, cũng chỉ đánh bại ba ngàn sĩ tốt của Mộ Dung Vu. Về phần hai ngàn người mà gã dẫn theo…”
Nói tới đây, Nhiễm Mẫn nhướn mày, nói: “Hai ngàn người kia không hề bị tổn hại.”
Y nhìn về phía Vương Hoằng, nói: “Gã lại sắp đặt hai ngàn người ở giữa đường, khiến ta trở tay không kịp. Vừa mới thoát thân, lại gặp đội ngũ của Mộ Dung Khác. Lúc đó ta đã chiến đấu hai lần, vốn đã mệt nhọc. Mặc dù nhân số không thua gã, song phương giằng co nửa ngày, vẫn đều tự lui ra sau.”
Vương Hoằng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sai, Mộ Dung Khác tài trí xuất chúng, sở hữu sĩ tốt vũ dũng hơn người, nếu đánh bừa chỉ có thể lưỡng bại câu thương.” Dừng một chút, chàng nói về tình huống của mình: “Gã thấy ta chỉ là muốn mang A Dung đi nên không muốn mạo hiểm.”
Điểm ấy tất nhiên Nhiễm Mẫn biết, y gật đầu, có điều khi Vương Hoằng nhắc tới hai chữ ‘A Dung’, y lại liếc nhìn Trần Dung một cái.
Thu hồi ánh mắt, Nhiễm Mẫn chuyển sang nhìn Vương Hoằng, gương mặt y lạnh lùng, nghiêm túc, chậm rãi nói: “Như mong muốn của ngươi, ta không hề động vào tài vật của thành chủ Mạc Dương…… Trên đường hộ tống, Mộ Dung Khác phái Hồ Diễn Thanhfra quân, cũng bị người của ta đuổi đi, không ai chiếm được lợi.”
Lời này vừa thốt ra, hiển nhiên Vương Hoằng hơi giật mình, chàng kinh ngạc nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú, thấp giọng hỏi: “Ngươi không động vào chỗ đó ư?”
Nhiễm Mẫn gật đầu.
Vương Hoằng nhìn y, chậm rãi nói: “Đã nói rõ ràng là Vương gia ta tiết lộ, ngươi có thể động vào mà.”
Nhiễm Mẫn không đáp, ngược lại ngẩng đầu nhìn Trần Dung.
Lúc này, ánh mắt của y rất nghiêm túc.
Yên lặng nhìn nàng chăm chú, Nhiễm Mẫn từ từ nói: “Phụ nhân này, ta không thể để nàng bị người ta làm nhục. Cứu nàng là ta tự nguyện, tài vật này ta không cần.”
Nói tới đây, y cũng không thèm nhìn tới Vương Hoằng, nói thẳng: “Thỉnh thối lui một chút, để ta nói với phụ nhân này một câu.”
Một lời thốt ra, chúng tướng nhất nhất lui ra phía sau. Vương Hoằng nắm nhẹ tay Trần Dung, rồi chậm rãi rời đi.
Nhiễm Mẫn tiến lên một bước.
Y cúi đầu xuống, nhìn thẳng Trần Dung.
Nhìn ngắm nàng, y nheo lại hai mắt, sau một lúc lâu mới hỏi: “Mộ Dung Khác có chạm vào nàng không?”
Đầu tiên Trần Dung ngẩn ra, đảo mắt nàng lắc đầu, thấp giọng trả lời: “Không có. Gã bị lời lẽ của ta khích tướng, đáp ứng giữ tôn nghiêm cho ta.”
Nhiễm Mẫn không trả lời.
Trần Dung có chút kinh ngạc, lén lút ngẩng đầu lên nhìn y.
Vừa ngẩng đầu, nàng đối diện với ánh mắt của Nhiễm Mẫn, dưới ánh mặt trời, trong hai tròng mắt sắc bén như đao, tựa như hỏa diễm âm liệt trong bóng đêm, lần đầu tiên xuất hiện một chút buồn bã, cô đơn, còn có cô tịch khó có thể miêu tả thành lời.
Y dùng ánh mắt cô tịch này nhìn Trần Dung chăm chú, rất lâu sau đó, mới thấp giọng nói: “Nàng bội bạc, tổn thương ta…… Điều này, ta cũng không trách nàng.”
/245
|