Ta rất có ấn tượng về cây trâm này.
Khi ấy ở Cảnh Thái cung, chính tay ta cài nó lên mái tóc của Thẩm Tiệp dư, còn nói muốn nàng ta cài nó hằng ngày, mục đích là muốn người đứng sau Thẩm Tiệp dư cho rằng nàng ta là người của ta, nhưng thực tế ta không hề lôi kéo nàng ta. Kết quả, sang ngày hôm sau nàng ta liền bị điên. Mặc kệ nàng ta làm sao mà bị điên, cũng không thoát được liên can với Thư Quý tần, Thư Quý tần lại là người của Diêu thục phi, vậy thì
Ngước mắt nhìn về phía Diêu thục phi, thấy vẻ mặt nàng ta vẫn lãnh đạm, khóe môi thấp thoáng nét cười như có như không. Nàng ta dường như cũng ý thức được điều gì, chậm rãi nhìn nàng ta.
Cuối cùng ta đã biết dụng ý của nàng ta cười với ta. Không nghi ngờ gì, cây trâm ngọc tía này xuất hiện gần Quỳnh đài, nhất định có liên quan tới nàng ta. Không ai biết ngày đó Thẩm Tiệp dư đột nhiên bị điên có phải do nàng ta gây ra không, hoặc có lẽ cây trâm ngọc tía này từ khi ấy đã không còn ở Thu Ba cư của Thẩm Tiệp dư.
Trong lòng ta thất kinh, nếu thc sự như thế, vậy thì tâm tư của Diêu thục phi thật sâu xa. Cũng khó trách, hôm đó trên Nam Sơn, nàng ta có thể nhẫn nhịn không ra tay giết ta, hóa ra nàng ta đang chờ đợi cơ hội tuyệt hảo, có thể trừ bỏ nhiều người chỉ trong một lần!
Diêu thục phi nhìn ta, nét cười trong mắt càng trở nên rõ ràng.
Lúc này, Thái hậu nói: “Sao nào, vẫn không chịu nhận à? Ai gia đã sai Nội vụ phủ điều tra, tuy các mục rất nhiều nhưng cũng có lúc cháy nhà ra mặt chuột! Ai gia muốn xem xem, ai trong các ngươi lại ngoan cố, cứng đầu như vậy!” Bà vừa nói vừa giận dữ ném cây trâm trong tay vào khay.
Cung tỳ giật mình, hoảng hốt giữ chắc lấy.
Ta sửng sốt, ngước mắt nhìn, thấy sắc mặt Thái hậu tái xám. Trâm là của ta, ta há không hiểu lời Thái hậu? Đồ đã ở trong cung, như vậy chỉ cần điều tra là ra ngay. Diêu thục phi cũng chắc chắn điểm này nên càng tỏ ra đắc ý. Ta đang do dự không biết có nên lên tiếng hay không thì thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ lắc đầu với ta.
Ta sững sờ, cuối cùng im lặng.
Ta thấy phía dưới có người lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía ta, trong lòng vô cùng hồi hộp, có lẽ Thái hậu không biết nhưng trong cung có rất nhiều phi tần biết cây trâm đó là của ta, bằng không ta cũng sẽ không tặng nói cho Thẩm Tiệp dư. Ta suy nghĩ thật kĩ, Thẩn Tiệp dư trở về, ngay ngày hôm sau liền phát điên, vậy thì người gặp nàng ta không nhiều. Giả sử chỉ có Thư Quý tần và Diêu thục phi… Ha, như vậy tức là trong cung có ít người biết việc ta tặng cây trâm này cho Thẩm Tiệp dư.
Thư Quý tần đã chết, Diêu thục phi lại càng không nói ra.
Ta khẽ cắn môi, còn có một người biết, là Hạ Hầu Tử Khâm. Ánh mắt ta thăm dò về phía hắn, thấy vẻ mặt hắn trang nghiêm, thông minh như hắn chắc chắn đã đoán ra chút manh mối, dù hắn không biết mối quan hệ giữa Thẩm Tiệp dư và Diêu thục phi nhưng chỉ cần nhìn cục diện bây giờ, Thiên Phi, Thiên Lục rơi xuống nước, Dao phi không thoát khỏi liên can, cuối cùng lại dùng cây trâm để vu oan giá họa cho ta, tính ra, ai là người có lợi nhất?
Chắc chắn là Diêu thục phi.
Một lần đã tiêu diệt được nhiều người quan trọng đến vậy, thế thì trong hậu cung, Diêu thục phi sẽ là người có địa vị tôn quý nhất, không phải sao?
Thế nhưng hắn vẫn đang cân nhắc, hắn không thể không suy nghĩ đến quan hệ của Diêu Hành Niên. Suy cho cùng việc hôm nay, trước mắt vẫn chưa có ai mất mạng…
Trong lòng ta đột nhiên run rẩy, còn Thiên Phi? Nếu tỷ ta chết… đứa bé chết.
Hít thật sâu, ta siết chặt hai tay, tất cả mọi người đều đang chờ đợi. Những phi tần biết cây trâm này là của ta giờ đây đều chờ đợi để xem kịch hay hạ màn.
Ta thấp thỏm trong lòng, không biết khi phủ Nội vụ tra ra, ta nên đối mặt thế nào.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Dao phi khóc lóc gọi hắn, kiên định lắc đầu, nói: “Thần thiếp bị oan, thần thiếp nào có đồng bọn gì chứ? Hoàng thượng, người không tin thần thiếp ư?”
Hạ Hầu Tử Khâm nhìn nàng ta nhưng không tiến lên.
Ánh mắt Dao phi mơ hồ lộ vẻ thất vọng, ta thấy nàng ta cắn mạnh môi, cánh môi bị rách mà gương mặt vẫn thờ ơ. Ta thầm thở dài một tiếng, nàng ta thật chẳng hiểu gì, lúc này bảo hắn bước lên sao được?
Chân tướng sự việc thế nào còn chưa rõ, ai cũng không tránh khỏi hiềm nghi, không phải ư? Hắn là hoàng đế, nhất định không được thiên vị cho bên nào. Đột nhiên ta hiểu ra, hắn muốn ta không lên tiếng thừa nhận cây trâm là của mình, ắt hẳn muốn xem xem, kẻ đứng sau màn kịch này là ai? Có lẽ hắn muốn khẳng định rốt cuộc có phải là Diêu thục phi không?
Thái hậu lạnh lùng nói: “Làm cũng đã làm rồi, bây giờ còn kêu oan. Ai gia nói cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi là quận chúa của nàng ta thì ai gia không thể làm gì ngươi! Mưu hại hoàng tự, ai gia quyết không tha ngươi.”
Dao phi hoảng sợ kêu gào: “Chẳng lẽ Thái hậu không biệt đúng sai mà vu oan cho thần thiếp ư? Hôm qua, thần thiếp nào có ra ngoài, thần thiếp luôn ở Dao Hoa cung tập kịch, chính là để hôm nay có thể làm người vui vẻ! Sao người có thể… Hu hu…” Nàng ta nói xong, không kìm được, bật khóc nức nở.
Thái hậu chỉ khẽ ‘hừ’ một tiếng nhưng không nhìn nàng ta. Ánh mắt của các phi tần đều hướng về phía nàng ta, có gương mặt vui sướng khi người khác gặp họa, cũng có gương mặt thấp thỏm, bất an.
Ta trông thấy bàn tay đặt trên đầu gối của Hạ Hầu Tử Khâm hơi siết lại, hắn ngồi bất động. Đột nhiên ta nhớ đến tối hôm đó ở Thiên Dận cung, hắn kéo tay ta nói, ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, hắn thật sự quá mệt mỏi.
Sao không mệt chứ? Dao phi như vậy, không thấu hiểu tấm lòng hắn. Thực ra chỉ cần nàng ta an phận, cả đời nàng ta sẽ là một Dao phi vẻ vang, không phải ư?
Việc hôm nay, nàng ta không có đồng bọn là thật, nhưng đột nhiên nàng ta kêu Thiên Lục lên đài gảy đàn, điều này cũng quá đúng lúc, quá trùng hợp, không phải sao? Ta nghĩ nàng ta thật sự có ý muốn hại Thiên Phi, có lẽ lan can đó là do nàng ta nới lỏng. Tuy ta chưa nghĩ ra rốt cuộc nàng ta đã làm thế nào để khiến Thiên Phi bước tới nhưng có thể khẳng định một điểm, chính nàng ta cũng không ngờ chuyện bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Chắc chắn thủ đoạn cưa gãy cột trụ đó hữu dụng hơn rất nhiều so với cách khiến Thiên Phi bước tới mà Dao phi đã từng nghĩ trước đó.
Người ở hai bên cùng rơi xuống nước, cảnh tượng đêm nay quả thật khiến một vài người nào đó đắc ý, vui mừng.
Lúc này có người từ ngoài chạy vào, tiếng bước chân gấp gáp khiến mọi người đều quay ra nhìn. Thấy một thái giám hoảng hốt, luống cuống chạy vào, quỳ xuống nói: “Nô tài tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu.”
“Được rồi!” Thái hậu sốt ruột ngắt lời y, trầm giọng nói: “Đã tra ra chưa?”
“Dạ, dạ!” Thái giám lau mồ hôi, chần chừ giây lát, cuối cùng lên tiếng: “Cây trâm này là… đồ trang sức năm ngoái khi Hoàng thượng tấn phong Đàn phi nương nương đã ban thưởng cho nương nương…” Y nói, tay run rẩy.
Y vừa dứt lời, mấy phi tần phía sau ta bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Thái hậu mở to mắt nhìn ta, chắc bà cảm thấy rất kỳ lạ. Khi đó ta từ chối nhanh như vậy, kiên quyết không đồng ý ra tay khiến Dao phi hãm hại Thiên Phi, sao bây giờ có thể giúp Dao phi chứ? Thông minh như bà ắt hẳn biết ta bị người khác vu oan, nhưng giờ đây, vật chứng trong tay bà, ai có thể thanh minh cho ta?
Dao phi càng sửng sốt, chỉ vào ta, rít lên: “Là ngươi!” Nàng ta quay ngoắt lại, nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, nói: “Hoàng thượng, là ả ta, là ả ta đã cưa gãy cột gỗ! Không liên quan tới thần thiếp! Sao thần thiếp có thể cùng ả ta hợp mưu hại Vinh phi chứ? Điều này hoàn toàn không thể!”
Đúng thế, sao ta và nàng ta có thể liên thủ với nhau? Không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra. Có điều, nàng ta thật sự cho rằng cây cột gỗ kia là do ta cưa gãy.
Hạ Hầu Tử Khâm không lên tiếng, song Thái hậu nói: “Đàn phi, ngươi nói thế nào?”
Ta còn có thể nói gì, cây trâm là của Hạ Hầu Tử Khâm ban thưởng cho ta, thực ra không cần thái giám đó tới báo cáo, tin rằng rất nhiều phi tần cũng biết điều này. Việc ta đem nó tặng cho Thẩm Tiệp dư cũng không cần nói. Chyện Hoàng thượng ban thưởng được ghi chép lại, còn ta chỉ là tiện tay đưa cho Thẩm Tiệp dư, việc này không thể được ghi ché, huống hồ, Thẩm Tiệp dư bây giờ đã phát điên, nếu ta nói vậy, khó tránh sẽ khiến các phi tần cảm thấy ta đang vô cớ vu oan cho người khác.
Nghĩ một lát, ta chỉ có thể gật đầu, đáp: “Cây trâm này đúng là của Hoàng thượng ban tặng cho thần thiếp, nhưng làm thế nào mà nó xuất hiện ở Quỳnh đài, thần thiếp không biết. Cột gỗ nằm sâu dưới nước, không dễ gì cưa gãy, thần thiếp cũng không biết bơi.”
Ta vừa nói xong liền thấy Dao phi la to: “Hoàng thượng, hãy ném ả ta xuống nước xem rốt cuộc ả có biết bơi hay không?”
Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm cau có, hắn trầm giọng nói: “Dao phi!”
Lời của hắn khiến Dao phi sửng sốt, ngoai đầu nhìn ta đầy căm hận. Nàng ta đương nhiên rất oán hận, bây giờ càng thêm chắc chắn là ta đang hãm hại nàng ta.
Ta bỗng nghe thấy Diêu thục phi nhẹ nhàng nói: “Không biết mà giả vờ biết thì rất khó nhưng biết mà giả vờ không biết không phải rất đơn giản ư?” Ngữ khí của nàng ta rất điềm tĩnh, lời nói ra như thể chẳng liên quan tới mình.
Thái hậu cau mày nhìn ta.
Mọi người đều ngạc nhiên, sau đó tới tấp đồng tình với lời của Diêu thục phi. Ta cười gằn một tiếng, nàng ta đã nói vậy, ta còn lời nào để nói đây?
Kỳ thực, có một người có thể chứng minh ta thật sự không biết bơi. Đó chính là Hàn Vương, nhưng bây giờ đây, y đang ở Bắc Tề, huống chi, chuyện này có liên quan tới nghĩa muội của y, cũng không biết tới lúc đó, y có thể ra mặt giúp ta không?
Giọng nói của Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng vang lên: “Việc này thật sự là do nàng làm à?” Hắn nhìn ta, đột nhiên cười mỉa. “Có điều trẫm thấy rất kỳ lạ, chưa thấy nàng cài cây trâm ngọc tía này bao giờ.”
Ta thoáng cả kinh, ngước mắt nhìn hắn, không biết lời hắn nói có ý gì. Suy nghĩ một lát mới hiểu ra, ta thật hồ đồ, Hạ Hầu Tử Khâm muốn ta vứt cây trâm đi. Nhưng vứt cho ai? Ai cũng sẽ phủ nhận, không phải sao?
Hay lại là ném cho Thẩm Tiệp dư? Điều đó vẫn không được, quăng tội danh cho kẻ điên, như vậy chắc chắn là ta giấu đầu hở đuôi.
Ta đang nghĩ thì cảm thấy người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, tiến lên trước vài bước, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, Thái hậu không cần vu oan cho Đàn phi nương nương. Nương nương đã tặng cây trâm này cho thần thiếp, nó là đồ của thần thiếp.”
Ta giật mình sửng sốt, sững sờ nhìn nữ tử trước mặt. Dù thế nào, ta cũng không ngờ người đứng ra sẽ là nàng ấy – Ngọc Tiệp dư.
Khi ấy ở Cảnh Thái cung, chính tay ta cài nó lên mái tóc của Thẩm Tiệp dư, còn nói muốn nàng ta cài nó hằng ngày, mục đích là muốn người đứng sau Thẩm Tiệp dư cho rằng nàng ta là người của ta, nhưng thực tế ta không hề lôi kéo nàng ta. Kết quả, sang ngày hôm sau nàng ta liền bị điên. Mặc kệ nàng ta làm sao mà bị điên, cũng không thoát được liên can với Thư Quý tần, Thư Quý tần lại là người của Diêu thục phi, vậy thì
Ngước mắt nhìn về phía Diêu thục phi, thấy vẻ mặt nàng ta vẫn lãnh đạm, khóe môi thấp thoáng nét cười như có như không. Nàng ta dường như cũng ý thức được điều gì, chậm rãi nhìn nàng ta.
Cuối cùng ta đã biết dụng ý của nàng ta cười với ta. Không nghi ngờ gì, cây trâm ngọc tía này xuất hiện gần Quỳnh đài, nhất định có liên quan tới nàng ta. Không ai biết ngày đó Thẩm Tiệp dư đột nhiên bị điên có phải do nàng ta gây ra không, hoặc có lẽ cây trâm ngọc tía này từ khi ấy đã không còn ở Thu Ba cư của Thẩm Tiệp dư.
Trong lòng ta thất kinh, nếu thc sự như thế, vậy thì tâm tư của Diêu thục phi thật sâu xa. Cũng khó trách, hôm đó trên Nam Sơn, nàng ta có thể nhẫn nhịn không ra tay giết ta, hóa ra nàng ta đang chờ đợi cơ hội tuyệt hảo, có thể trừ bỏ nhiều người chỉ trong một lần!
Diêu thục phi nhìn ta, nét cười trong mắt càng trở nên rõ ràng.
Lúc này, Thái hậu nói: “Sao nào, vẫn không chịu nhận à? Ai gia đã sai Nội vụ phủ điều tra, tuy các mục rất nhiều nhưng cũng có lúc cháy nhà ra mặt chuột! Ai gia muốn xem xem, ai trong các ngươi lại ngoan cố, cứng đầu như vậy!” Bà vừa nói vừa giận dữ ném cây trâm trong tay vào khay.
Cung tỳ giật mình, hoảng hốt giữ chắc lấy.
Ta sửng sốt, ngước mắt nhìn, thấy sắc mặt Thái hậu tái xám. Trâm là của ta, ta há không hiểu lời Thái hậu? Đồ đã ở trong cung, như vậy chỉ cần điều tra là ra ngay. Diêu thục phi cũng chắc chắn điểm này nên càng tỏ ra đắc ý. Ta đang do dự không biết có nên lên tiếng hay không thì thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ lắc đầu với ta.
Ta sững sờ, cuối cùng im lặng.
Ta thấy phía dưới có người lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía ta, trong lòng vô cùng hồi hộp, có lẽ Thái hậu không biết nhưng trong cung có rất nhiều phi tần biết cây trâm đó là của ta, bằng không ta cũng sẽ không tặng nói cho Thẩm Tiệp dư. Ta suy nghĩ thật kĩ, Thẩn Tiệp dư trở về, ngay ngày hôm sau liền phát điên, vậy thì người gặp nàng ta không nhiều. Giả sử chỉ có Thư Quý tần và Diêu thục phi… Ha, như vậy tức là trong cung có ít người biết việc ta tặng cây trâm này cho Thẩm Tiệp dư.
Thư Quý tần đã chết, Diêu thục phi lại càng không nói ra.
Ta khẽ cắn môi, còn có một người biết, là Hạ Hầu Tử Khâm. Ánh mắt ta thăm dò về phía hắn, thấy vẻ mặt hắn trang nghiêm, thông minh như hắn chắc chắn đã đoán ra chút manh mối, dù hắn không biết mối quan hệ giữa Thẩm Tiệp dư và Diêu thục phi nhưng chỉ cần nhìn cục diện bây giờ, Thiên Phi, Thiên Lục rơi xuống nước, Dao phi không thoát khỏi liên can, cuối cùng lại dùng cây trâm để vu oan giá họa cho ta, tính ra, ai là người có lợi nhất?
Chắc chắn là Diêu thục phi.
Một lần đã tiêu diệt được nhiều người quan trọng đến vậy, thế thì trong hậu cung, Diêu thục phi sẽ là người có địa vị tôn quý nhất, không phải sao?
Thế nhưng hắn vẫn đang cân nhắc, hắn không thể không suy nghĩ đến quan hệ của Diêu Hành Niên. Suy cho cùng việc hôm nay, trước mắt vẫn chưa có ai mất mạng…
Trong lòng ta đột nhiên run rẩy, còn Thiên Phi? Nếu tỷ ta chết… đứa bé chết.
Hít thật sâu, ta siết chặt hai tay, tất cả mọi người đều đang chờ đợi. Những phi tần biết cây trâm này là của ta giờ đây đều chờ đợi để xem kịch hay hạ màn.
Ta thấp thỏm trong lòng, không biết khi phủ Nội vụ tra ra, ta nên đối mặt thế nào.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Dao phi khóc lóc gọi hắn, kiên định lắc đầu, nói: “Thần thiếp bị oan, thần thiếp nào có đồng bọn gì chứ? Hoàng thượng, người không tin thần thiếp ư?”
Hạ Hầu Tử Khâm nhìn nàng ta nhưng không tiến lên.
Ánh mắt Dao phi mơ hồ lộ vẻ thất vọng, ta thấy nàng ta cắn mạnh môi, cánh môi bị rách mà gương mặt vẫn thờ ơ. Ta thầm thở dài một tiếng, nàng ta thật chẳng hiểu gì, lúc này bảo hắn bước lên sao được?
Chân tướng sự việc thế nào còn chưa rõ, ai cũng không tránh khỏi hiềm nghi, không phải ư? Hắn là hoàng đế, nhất định không được thiên vị cho bên nào. Đột nhiên ta hiểu ra, hắn muốn ta không lên tiếng thừa nhận cây trâm là của mình, ắt hẳn muốn xem xem, kẻ đứng sau màn kịch này là ai? Có lẽ hắn muốn khẳng định rốt cuộc có phải là Diêu thục phi không?
Thái hậu lạnh lùng nói: “Làm cũng đã làm rồi, bây giờ còn kêu oan. Ai gia nói cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi là quận chúa của nàng ta thì ai gia không thể làm gì ngươi! Mưu hại hoàng tự, ai gia quyết không tha ngươi.”
Dao phi hoảng sợ kêu gào: “Chẳng lẽ Thái hậu không biệt đúng sai mà vu oan cho thần thiếp ư? Hôm qua, thần thiếp nào có ra ngoài, thần thiếp luôn ở Dao Hoa cung tập kịch, chính là để hôm nay có thể làm người vui vẻ! Sao người có thể… Hu hu…” Nàng ta nói xong, không kìm được, bật khóc nức nở.
Thái hậu chỉ khẽ ‘hừ’ một tiếng nhưng không nhìn nàng ta. Ánh mắt của các phi tần đều hướng về phía nàng ta, có gương mặt vui sướng khi người khác gặp họa, cũng có gương mặt thấp thỏm, bất an.
Ta trông thấy bàn tay đặt trên đầu gối của Hạ Hầu Tử Khâm hơi siết lại, hắn ngồi bất động. Đột nhiên ta nhớ đến tối hôm đó ở Thiên Dận cung, hắn kéo tay ta nói, ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, hắn thật sự quá mệt mỏi.
Sao không mệt chứ? Dao phi như vậy, không thấu hiểu tấm lòng hắn. Thực ra chỉ cần nàng ta an phận, cả đời nàng ta sẽ là một Dao phi vẻ vang, không phải ư?
Việc hôm nay, nàng ta không có đồng bọn là thật, nhưng đột nhiên nàng ta kêu Thiên Lục lên đài gảy đàn, điều này cũng quá đúng lúc, quá trùng hợp, không phải sao? Ta nghĩ nàng ta thật sự có ý muốn hại Thiên Phi, có lẽ lan can đó là do nàng ta nới lỏng. Tuy ta chưa nghĩ ra rốt cuộc nàng ta đã làm thế nào để khiến Thiên Phi bước tới nhưng có thể khẳng định một điểm, chính nàng ta cũng không ngờ chuyện bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Chắc chắn thủ đoạn cưa gãy cột trụ đó hữu dụng hơn rất nhiều so với cách khiến Thiên Phi bước tới mà Dao phi đã từng nghĩ trước đó.
Người ở hai bên cùng rơi xuống nước, cảnh tượng đêm nay quả thật khiến một vài người nào đó đắc ý, vui mừng.
Lúc này có người từ ngoài chạy vào, tiếng bước chân gấp gáp khiến mọi người đều quay ra nhìn. Thấy một thái giám hoảng hốt, luống cuống chạy vào, quỳ xuống nói: “Nô tài tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu.”
“Được rồi!” Thái hậu sốt ruột ngắt lời y, trầm giọng nói: “Đã tra ra chưa?”
“Dạ, dạ!” Thái giám lau mồ hôi, chần chừ giây lát, cuối cùng lên tiếng: “Cây trâm này là… đồ trang sức năm ngoái khi Hoàng thượng tấn phong Đàn phi nương nương đã ban thưởng cho nương nương…” Y nói, tay run rẩy.
Y vừa dứt lời, mấy phi tần phía sau ta bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Thái hậu mở to mắt nhìn ta, chắc bà cảm thấy rất kỳ lạ. Khi đó ta từ chối nhanh như vậy, kiên quyết không đồng ý ra tay khiến Dao phi hãm hại Thiên Phi, sao bây giờ có thể giúp Dao phi chứ? Thông minh như bà ắt hẳn biết ta bị người khác vu oan, nhưng giờ đây, vật chứng trong tay bà, ai có thể thanh minh cho ta?
Dao phi càng sửng sốt, chỉ vào ta, rít lên: “Là ngươi!” Nàng ta quay ngoắt lại, nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, nói: “Hoàng thượng, là ả ta, là ả ta đã cưa gãy cột gỗ! Không liên quan tới thần thiếp! Sao thần thiếp có thể cùng ả ta hợp mưu hại Vinh phi chứ? Điều này hoàn toàn không thể!”
Đúng thế, sao ta và nàng ta có thể liên thủ với nhau? Không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra. Có điều, nàng ta thật sự cho rằng cây cột gỗ kia là do ta cưa gãy.
Hạ Hầu Tử Khâm không lên tiếng, song Thái hậu nói: “Đàn phi, ngươi nói thế nào?”
Ta còn có thể nói gì, cây trâm là của Hạ Hầu Tử Khâm ban thưởng cho ta, thực ra không cần thái giám đó tới báo cáo, tin rằng rất nhiều phi tần cũng biết điều này. Việc ta đem nó tặng cho Thẩm Tiệp dư cũng không cần nói. Chyện Hoàng thượng ban thưởng được ghi chép lại, còn ta chỉ là tiện tay đưa cho Thẩm Tiệp dư, việc này không thể được ghi ché, huống hồ, Thẩm Tiệp dư bây giờ đã phát điên, nếu ta nói vậy, khó tránh sẽ khiến các phi tần cảm thấy ta đang vô cớ vu oan cho người khác.
Nghĩ một lát, ta chỉ có thể gật đầu, đáp: “Cây trâm này đúng là của Hoàng thượng ban tặng cho thần thiếp, nhưng làm thế nào mà nó xuất hiện ở Quỳnh đài, thần thiếp không biết. Cột gỗ nằm sâu dưới nước, không dễ gì cưa gãy, thần thiếp cũng không biết bơi.”
Ta vừa nói xong liền thấy Dao phi la to: “Hoàng thượng, hãy ném ả ta xuống nước xem rốt cuộc ả có biết bơi hay không?”
Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm cau có, hắn trầm giọng nói: “Dao phi!”
Lời của hắn khiến Dao phi sửng sốt, ngoai đầu nhìn ta đầy căm hận. Nàng ta đương nhiên rất oán hận, bây giờ càng thêm chắc chắn là ta đang hãm hại nàng ta.
Ta bỗng nghe thấy Diêu thục phi nhẹ nhàng nói: “Không biết mà giả vờ biết thì rất khó nhưng biết mà giả vờ không biết không phải rất đơn giản ư?” Ngữ khí của nàng ta rất điềm tĩnh, lời nói ra như thể chẳng liên quan tới mình.
Thái hậu cau mày nhìn ta.
Mọi người đều ngạc nhiên, sau đó tới tấp đồng tình với lời của Diêu thục phi. Ta cười gằn một tiếng, nàng ta đã nói vậy, ta còn lời nào để nói đây?
Kỳ thực, có một người có thể chứng minh ta thật sự không biết bơi. Đó chính là Hàn Vương, nhưng bây giờ đây, y đang ở Bắc Tề, huống chi, chuyện này có liên quan tới nghĩa muội của y, cũng không biết tới lúc đó, y có thể ra mặt giúp ta không?
Giọng nói của Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng vang lên: “Việc này thật sự là do nàng làm à?” Hắn nhìn ta, đột nhiên cười mỉa. “Có điều trẫm thấy rất kỳ lạ, chưa thấy nàng cài cây trâm ngọc tía này bao giờ.”
Ta thoáng cả kinh, ngước mắt nhìn hắn, không biết lời hắn nói có ý gì. Suy nghĩ một lát mới hiểu ra, ta thật hồ đồ, Hạ Hầu Tử Khâm muốn ta vứt cây trâm đi. Nhưng vứt cho ai? Ai cũng sẽ phủ nhận, không phải sao?
Hay lại là ném cho Thẩm Tiệp dư? Điều đó vẫn không được, quăng tội danh cho kẻ điên, như vậy chắc chắn là ta giấu đầu hở đuôi.
Ta đang nghĩ thì cảm thấy người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, tiến lên trước vài bước, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, Thái hậu không cần vu oan cho Đàn phi nương nương. Nương nương đã tặng cây trâm này cho thần thiếp, nó là đồ của thần thiếp.”
Ta giật mình sửng sốt, sững sờ nhìn nữ tử trước mặt. Dù thế nào, ta cũng không ngờ người đứng ra sẽ là nàng ấy – Ngọc Tiệp dư.
/79
|