Type: Thanh Lam
Ta rất căng thẳng, đến hít thở cũng phải nín lại. Tay run run, ta nghiến chặt răng, cố gắng cầm lấy chiếc mặt nạ màu bạc đó, kéo mạnh rồi gỡ nó xuống.
Gương mặt hoàn mỹ của nam tử hiện ra trước mặt ta. Đôi môi mỏng gợi cảm, sống mũi thẳng, thanh tú, lông mi dài khẽ lay động, dường như ta đã nhìn thấy đôi mắt đen sáng long lanh bên dưới đó… Trước nay ta không biết hóa ra nam tử cũng có thể đẹp như vậy. Hóa ra lời đồn về tướng mạo của Hàn Vương không phải không có căn cứ.
Dường như ý thức được điều gì, y khẽ nhíu mày.
Ta giật mình, thấy y hơi cựa mình, có vẻ rất khó chịu. Ta mới nhớ ra y đang sốt, miệng còn rất khô, cúi đầu nhìn nước thấy, trên chiếc khăn tay còn rất ít, ta nghiến răng, để y uống một chút trước vậy.
Ta cúi xuống, vắt từng giọt nước trên chiếc khăn lên môi y. Y giống như lần đầu tiên được nếm cam lộ, ra sức liếm. Ta lại quay người chạy ra bờ sông lấy nước một lần nữa, cứ như vậy vài lần mới thấy y đỡ hơn một chút. Sau đó ta vắt chiếc khăn, cẩn thận đặt lên trán y.
Nắm lấy tay y, dường như y đã khá hơn tối qua một chút, ta thở dài, lại cảm thấy đói. Xoa xoa bụng, nhìn nam tử nằm dưới đất, y vẫn đang hôn mê, có lẽ một lát nữa cũng chưa tỉnh, ta lại nhặt con dao găm của y rồi đứng dậy, đi xung quanh tìm đồ ăn, nếu may mắn còn có thể gặp được vài nhà dân.
Tìm kiếm một vòng ta rất thất vọng, chẳng có gì. Không có đồ ăn cũng chẳng có người. Vạn bất đắc dĩ, ta lại đi một vòng bên bờ sông Vụ Hà, vẫn không nhìn thấy một ai. Trong lòng càng thất vọng, vì chúng ta bị dòng nước cuốn đi quá xa hay người tìm chúng ta vẫn chưa tận tâm?
Nghĩ vậy, ta liền cắn chặt răng. Ta có thể hoài nghi bất cứ ai, song không thể hoài nghi Cố Khanh Hằng!
Bất đắc dĩ quay về sơn động, ta đột nhiên nghĩ ra, đúng rồi, sao ta có thể quên chứ? Hôm qua tìm thấy khóm trúc nhỏ, mùa này chẳng phải có măng ư? Bỗng trở nên hưng phấn, ta nhấc chân chạy về phía khóm trúc đó.
Quả nhiên có rất nhiều măng. Ta vui sướng đào một ít mang về, y vẫn đang ngủ, ta chỉ quan tâm đến việc châm lửa, nướng măng. Mặc kệ là thứ gì, cứ nhét đầy bụng đã rồi nói sau. Không có ai đến, chúng ta phải tự cứu mình, phải có sức lực trước đã. Ta ăn một ít, lúc mang qua, thấy y vẫn nhắm chặt mắt.
Ta khom người, gọi: “Vương gia, vương gia…”
Thấy rõ ấn đường của y hơi nhăn lại song y vẫn không mở mắt, ta hơi thất vọng, đặt mu bàn tay lên trán, y vẫn chưa hạ sốt. Ngồi ngơ ngẩn bên cạnh y, ta không yên tâm để y ở lại đây một mình, tuy bây giờ là ban ngày nhưng vẫn có khả năng xuất hiện dã thú đi kiếm ăn.
Đã thay khăn đắp trên trán y mấy lần rồi mà y vẫn chưa tỉnh. Lúc này đã gần giữa trưa, tối qua mưa lớn, thời tiết hôm nay trở nên dễ chịu hơn. Ta thở dài, khi nào y mới đỡ hơn đây?
Tô Mộ Hànệnh ho của y là vì hồi nhỏ mắc bệnh, sốt cao mãi không giảm dẫn đến tổn thương lá phổi. Ta cũng biết, có một vài người vì sốt cao mà viêm phổi, thậm chí còn có khả năng chuyển thành ho lao, như thế thì thực sự không còn cách nào cứu được.
Chăm chú nhìn người trước mặt, y sốt cao mãi không hạ nhưng ta lại có cảm giác kỳ lạ. Y quá yên lặng, quả thực quá yên lặng.
Rất lâu sau vẫn chưa thấy y tỉnh, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội lấy bình sứ trong người ra, bôi thuốc nước lên mặt. Tránh tới lúc gặp người đi tìm, ta vẫn chưa kịp che dấu dung nhan của mình. Lúc này, lại nhớ đến lọ sứ y cất trong người, ta càng tò mò hơn.
Nghĩ một lát, ta thò tay vào trong ngực y, rất nhanh đã chạm vào chiếc lọ đó. Ta lấy ra, mở nắp, lại phát hiện chiếc lọ trống không.
Hôm qua, khi y cất nó vào ngực áo, ta rõ ràng còn nghe tiếng những viên thuốc chạm vào nhau, thậm chí còn rất nhiều. Rốt cuộc là thuốc gì mà y lại uống tất cả trong chốc lát!
Ta cúi đầu ngửi thử, chỉ có thể phân biệt được mùi của thuốc viên đó, ta không phải thầy thuốc nên không biết bên trong có những thành phần gì. Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy y rên một tiếng, ta hoảng hốt, vội nhét lọ sứ vào trong ngực áo y, thấy ấn đường đang nhíu chặt của y dần dần dãn ra, từ từ mở mắt.
“Vương gia, ngài tỉnh rồi?” Ta vui mừng đỡ y dậy.
Y “ừ” một tiếng, nhìn rõ gương mặt ta, lông mày anh tuấn nhíu lại nhưng không nói một câu. Ta đỡ y ngồi dậy, chiếc khăn ướt rơi khỏi trán y, rõ ràng cảm thấy cơ thể y chấn động mạnh! Y nghiêng mặt, ánh mắt hướng về tấm, mặt nạ bên cạnh. Vẻ mặt nhợt nhạt bỗng trở nên lạnh băng. Chắc y nhớ đến việc ta đã đồng ý không gỡ mặt nạ của y xuống, coi như báo đáp.
Hít một hơi thật sâu, ta lên tiếng giải thích: “Lúc ngài hôn mê muốn uống nước, ta không còn cách nào.”
Ta không có bản lĩnh giúp y uống nước qua mặt nạ.
Y sững người, hồi lâu mới hỏi ta: “Ta còn nói gì?”
Lời của y khiến ta sững sờ.
Ta kinh ngạc nhìn y, lời nói của y thật kỳ quái. Ta lắc đầu, “Không, ngài chẳng nói gì cả!”
Nghe thấy vậy, y dường như mới cảm thấy yên tâm.
Đưa tay cầm chiếc mặt nạ dưới đất, ta lên tiếng: “Ngài ăn thứ gì trước nhé, ta đã nướng măng. Có điều bây giờ chắc đã nguội rồi.”
Bây giờ y mới nhìn thấy măng để bên cạnh, ngập ngừng giây lát rồi đưa tay cầm lấy mặt nạ trong tay ta, đeo lên mặt, lạnh lùng nói: “Ta không ăn nổi
Y lúc này với lúc ôm ta, gọi ta là “tiểu nha đầu” tối qua thực sự hai người khác nhau. Dường như y lại cố tình dựng lên lớp ngụy trang, ngăn cách người khác ở xa nghìn dặm. Phải chăng chỉ vì ta đã tự ý tháo mặt nạ của y?
Ta đá con dao găm dưới đất ra xa một chút, ta vẫn sợ y sẽ ra tay giết ta như lời y nói hôm qua. Hiển nhiên y cũng chú ý đến động tác của ta, khẽ cười một tiếng nhưng không nói gì.
Một lát sau, ta không kìm được, hỏi y: “Ngài cảm thấy thế nào?”
“Không sao.” Y lạnh nhạt trả lời, một tay vịn lên tường, đứng dậy.
Ta vội đứng lên dìu y, y không từ chối, chỉ nói: “Vẫn chưa có ai đến à?”
Ta ngẩn người, cuối cùng gật đầu.
Một tay đỡ vai phải, sau đó y cúi đầu.
Ta biết, vết thương đó nhất định rất đau, ta cũng biết nếu tiếp tục kéo dài, tình trạng vết thương của y sẽ tệ hơn.
Ta lên tiếng: “Ngài có thể đi được không? Chúng ta đi men theo sông Vụ Hà lên phía trên.” Người đi tìm bọn ta đang đi xuống, chúng ta đi lên trên, vậy thì cơ hội gặp nhau sẽ lớn hơn.
Nhưng y lắc đầu, trầm giọng nói: “Không được.”
Ta có chút kinh ngạc nhìn y, lại thấy một tia sáng lóe lên trong mắt y, nghe thấy y nói: “Ta làm sao biết kẻ ám sát chúng ta sẽ không phái người xuống tìm? Nếu bị bọn họ phát hiện trước, cả nương nương và ta sẽ không thoát được.”
Lời của y khiến ta sững sờ.
Đúng vậy, sao ta lại có thể sơ suất chuyện này? Quả thật nếu để Diêu thục phi phát hiện ta và y còn sống, khó bảo đảm nàng ta sẽ không xuống tay lần nữa. Bây giờ Hàn Vương đang bị trọng thương, còn ta hoàn toàn không biết võ công, nếu thật sự để nàng tìm thấy trước, chúng ta chắc chắn sẽ chết. Cho nên, ý của y là chúng ta cứ đợi ở chỗ cũ. Hơn nữa, một khi có người đến, chúng ta cũng không thể cứ thế mà đi ra.
Còn ta vì chỉ muốn người đi tìm chúng ta đến nhanh một chút mà sơ suất điều này. Sực nhớ tới mảnh vải buộc trên cây bên sông Vụ Hà, ta bàng hoàng, thật sự quá bất cẩn rồi! Thứ đó có thể dẫn người đi tìm chúng ta tới, cũng có thể dẫn kẻ muốn giết chúng ta tới.
Y nhìn thấy sự khác thường của ta, khẽ hỏi: “Nương nương đã để lại ký hiệu à?”
Việc đã đến nước này, ta cũng chỉ biết gật đầu. y trầm mặc một lát mới cất lời: “Ra ngoài trước, nơi này không thể nán lại.”
Ta gật đầu, nhặt dao găm rồi dìu y đi ra. một lát, lại nói: “Đợi trong bụi cỏ, chờ trời tối vậy.”
Ta nhìn xung quanh, cũng may có ở đây rất cao, còn cao hơn cả ta. Ta và y lặng lẽ đi xa hơn một chút rồi tìm chỗ ngồi xuống, cứ như thế này, cho dù có người tới, chỉ cần không lên tiếng thì cũng không ai nhìn thấy chúng ta. Còn miếng vải bên bờ sông Vụ Hà, ta không đi lấy về bởi vẫn còn hy vọng người của Cố Khanh Hằng có thể phát hiện ra nó.
Nhưng cứ đợi ở đây cũng không phải kế lâu dài, một khi trời tối, dù ở trong sơn động cũng không an toàn, huống chi là ở bên ngoài. Về điểm này, y không thể không nghĩ đến, trừ phi là…
Ta ngoảnh lại nhìn y, y cũng nhìn ta, cười buồn bã. “Có gì đáng nhìn? Ta chẳng còn sức đi xa được đến vậy!”
Quả nhiên là vì vậy!
Ta nhún vai, cất tiếng: “Ta đã đi tìm rồi, khu vực gần đây không có nhà, chúng ta chẳng còn cách nào nữa.” Bỗng nhiên nhớ ra trong sơn động còn ít đồ ăn, ta vội đứng lên, chạy vào sơn động.
“Đi đâu?” Ở phía sau, y lo lắng hỏi ta.
Ta không ngoảnh lại, chỉ nói: “Không sao, ta sẽ trở lại ngay.”
Ta vội vàng ôm đống măng nướng chạy về, y chỉ nhìn ta một cái, không nói gì. Ta lại ngồi xuống bên cạnh y, khẽ hỏi: “Ngài không ăn thật à?”
Y lưỡng lự giây lát, vẫn lắc đầu. Vừa bị thương vừa bị sốt, chắc chắn y rất khó chịu, e rằng không phải y không muốn ăn, chỉ là lúc này không nuốt nổi bất cứ thứ gì.
Ta lại thở dài một tiếng, hỏi y: “Ngài có hối hận không?”
Y nhìn ta nhưng hỏi ngược lại: “Hối hận thì thế nào? Chuyện đã xảy ra còn có thể thay đổi không?”
Y nói vậy khiến ta không thốt được một câu, sau đó khẽ bật cười, “Nếu Thanh Dương tìm thấy chúng ta, nhất định sẽ hận không thể lột da ta.”
Y sững người giây lát rồi lắc đầu, nói: “Nói linh tinh.”
Ta chớp chớp mắt với y, nói: “Nàng ta thích ngài.” Ta đã nhận ra từ lâu, tâm tư của Thanh Dương đối với y đã vượt qua lẽ thường của lòng trung thành bảo vệ chủ tử. Tối hôn đó, khi ta rời khỏi phòng y, nhìn nét mặt lúc Thanh Dương vội vã xông vào, ta đã nhận ra.
Còn ngày đó, nàng ta giương cung trước ta, nói không thể giữ ta lại, chẳng qua nàng ta e sợ, một khi ta nói ra chuyện Hàn Vương mới là người giết Diêu Chấn Nguyên, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không để Hàn Vương trở về.
Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy những điều Thanh Dương muốn chỉ đơn giản như vậy, không quan tâm cái gì gọi là đại s Bắc Tề, nàng ta chỉ muốn y được bình an.
Nhưng y không nói gì, chỉ trầm mặc một hồi, sau đó cúi đầu, một tay chống xuống đất. Ta hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Hồi lâu sau y mới khẽ nói: “Không thoải mái.”
Đột nhiên ta bật cười.
Từ hôm qua đến giờ, ta luôn cảm thấy y rất kỳ lạ, dường ngư tất cả mọi thứ y chịu đựng, y đều không thể cảm nhận được một cách bình thường. Lúc này nghe y nói không thoải mái, ta mới cảm thấy hóa ra y vẫn là một con người, một con người bình thường. Ha, ta cũng biết mình nghĩ như vậy thật ngốc nghếch, nhưng ta thực sự có chút vui mừng.
Ngoài niềm vui ấy lại là sự lo lắng.
Do dự giây lát, ta đứng lên rồi lại ngồi xuống bên cạnh y, đưa tay đỡ lấy cơ thể y, nói: “Ngài dựa vào ta nghỉ một chút đi.”
Y nhìn ta, không hề cự tuyệt, nghiêng người dựa vào.
Một lát sau, ta mới nghe thấy y cất tiếng hỏi: “Dao phi đã quay về, nương nương còn muốn ở lại bên cạnh hắn không?”
Ta hơi sững người, không hiểu đang yên đang lành sao y lại hỏi như vậy, chỉ cười đáp: “Bằng không, ta còn có thể đi đâu?” Tang phủ không phải nhà của ta, bây giờ ta còn có thể đi đâu chứ?
Y không đáp, lại nói: “Tiên sinh của nương nương đâu?”
Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay run run, im lặng một lúc mới nói: “Ngài ấy đi rồi.”
Đột nhiên y mở mắt nhìn ta, khẽ nói: “Nếu y quay lại tìm nương nương…”
“Người sẽ không quay lại tìm ta đâu, người sẽ không… để ta nhìn thấy gương mặt của người.” Ta ngắt lời y, cười chán nản: “Sao vương gia lại quan tâm tới chuyện của ta vậy?”
Tô Mộ Hàn yêu thương ta nhưng cũng rất vô tình. Nếu không, sao đến một lời chào hỏi y cũng chưa nói mà đã lẳng lặng rời đi?
Y không nói gì. Không biết vì sao ta lại lên tiếng: “Ta còn hứa sẽ mời thái y tới khám bệnh cho người nhưng đáng tiếc lúc thái y đến người đã đi từ lâu rồi. Cõ lẽ chỉ mình ta nhớ, còn người đã quên…”
Khi nói lời này, lòng ta vẫn nhói đau. Tuy Tô Mộ Hàn chẳng nói chẳng rằng rời đi nhưng ta vẫn lo lắng cho y. Bao năm qua, không có y thì làm sao có ta bây giờ?
Hàn Vương khẽ khép hờ đôi mắt. Ta tưởng y mệt, cũng biết điều không nói nữa. Hồi lâu sau y lại cất lời: “Có lẽ y có nỗi khổ tâm.”
“Nỗi khổ tâm gì chứ?” Ta buột miệng hỏi, sau đó lại muốn cười, sao ta lại hỏi y?
Ta cũng biết y không thể biết, nhưng lúc này lại muốn châm chọc y: “Vậy vì sao ngài lại nói người có nỗi khổ tâm của người?”
Y trả lời qua loa: “Đoán vậy.”
Biết y sẽ nói thế nhưng tâm trạng ta vẫn tốt hơn một chút. Ta cười, nói: “Vậy sau này, giả sử ta có cơ hội gặp lại người, ta sẽ hỏi người rồi nói cho vương gia đáp án sau. Xem xem vương gia đoán có đúng không!”
Y vừa định nói thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên ở gần đó. Mặt ta biến sắc, nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy những bụi cỏ khẽ lay động. Theo bản năng, ta nhìn Hàn Vương, thấy hai đồng tử y co lại, y đè thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện, nín thở.”
Ta hoảng hốt, đột nhiên kêu ta nín thở? Có điều lúc này ta không có thời gian để hỏi y, chỉ là theo lời y nói. Tiếng bước chân chạy về phía bọn ta, sau đó biến mất rồi lại xuất hiện, đi ngược về đường cũ.
Rất lâu, rất lâu sau ta mới nghe thấy Hàn Vương nói: “Họ đã đến, vậy thì người của chúng ta cũng không còn xa.”
Vừa nãy ta nhận ra chỉ có tiếng bước chân của hai, ba người, chắc chắn không thể là người của Hạ Hầu Tử Khâm. Người hắn phái đi tìm chúng ta nhất định rất đông, không thể chỉ có vài người.
Ta cũng thở hắt ra, vẫn là y thận trọng. Nhưng nghe nói người của chúng ta cũng không còn xa, trái tim căng thẳng của ta cuối cùng cũng được thả lỏng. Chỉ cần Cố Khanh Hằng đến, chúng ta sẽ an toàn.
Người bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, ta cảm thấy cơ thể y mềm nhũn liền hoảng hốt, cúi đầu nhìn y. Cách tấm mặt nạ, ta không thể nhìn rõ nét mặt y, chỉ có đôi mắt mang lại cảm giác yếu đuối. Vừa nãy, y hoàn toàn phải dựa vào sự gắng gượng ư? Ta giơ tay chạm vào mu bàn tay y, vẫn đang sốt.
Hai người chúng ta ngồi một lát, cảm giác hơi thở của y dần trở nên rối loạn, đến hít thở cũng có vài phần gấp gáp, ta cúi đầu gọi y “Hàn Vương.”
Y không nói gì, chỉ đưa tay vào ngực áo, dừng lại giây lát rồi rút tay không ra. Ta mới nhớ ra thuốc trên người y đã hết, chắc y cũng nhớ ra rồi. Trái tim ta đập thình thịch, định nói thì lại nghe thấy có tiếng bước chân từ xa chạy đến. Ta giật mình, sao bọn chúng mới đi đã quay lại nhỉ? Nghĩ vậy, ta càng căng thẳng, nếu thực sự là nửa đường quay lại thì nhất định bọn chúng đã tìm kiếm gần đây, chỉ cần tìm kiếm qua loa là có thể thấy chúng ta đang trốn gần sơn động.
Nhớ đến lời y nói, ta lại nín thở.
Khi người đó chạy tới trước mặt chúng ta, đột nhiên Hàn Vương kêu lên: “Thanh Dương
Ta sửng sốt, là Thanh Dương ư? Sao y biết?
Ha, vì sao giọng nói của y lại giống hôm y ôm ta ngã xuống bậc thềm, tựa như đang âm thầm chịu đựng điều gì đó?
Ta vừa định quay lại nhìn y liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần, bụi cỏ trước mặt bị người ta tách ra bằng kiếm, quả nhiên lộ ra gương mặt lo lắng của Thanh Dương. Nàng ta nhìn chúng ta, mặt biến sắc, sải bước tới, gọi: “Vương gia!”
Ta chưa kịp phản ứng liền bị nàng ta đẩy ngã sang một bên, rễ cỏ quệt vào lòng bàn tay truyền đến cơn đau rát. Ta cắn môi, ngoảnh đầu lại nhìn, Hàn Vương bị nàng ta che mất, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hàn Vương.
“Thanh Dương đáng chết, Thanh Dương đã đến muộn.” Nàng ta khẽ nói, qua lời nói của nàng ta có thể nghe thấy âm thanh nghẹn ngào.
Nàng ta thương yêu y, tất nhiên ta rõ hơn ai hết.
Hàn Vương không nói, ta nhìn thấy Thanh Dương lấy thuốc từ trong người cho y uống, bàn tay nàng ta đỡ lưng y, khẽ nói: “Vương gia, xin hãy hít thật sâu!”
Ta bò dậy, nhẹ nhàng bước lên trước vài bước, thấy y hít thật sâu, một lát sau mới nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của y trở nên bình ổn. Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm, lúc này ánh mắt nàng ta mới đặt lên cánh tay phải của y, kinh hãi nói: “Tay của người…”
Y cúi đầu nhìn, lắc đầu nói: “Không sao!” Ngừng một lát, lại hỏi: “Người của thiên triều đâu?”
Thanh Dương không ngờ y sẽ hỏi như vậy, sững người giây lát mới nói: “Ở phía sau, chắc cũng sắp đến rồi.”’
Nghe thấy vậy, y mới gật đầu.
Thanh Dương đột nhiên đứng dậy, ta chỉ cảm thấy ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt, trường kiếm trong tay nàng ta đã rút khỏi bao , chỉ thẳng vào ta.
Ta giật mình, chỉ nghe thấy Hàn Vương nói: ‘Thanh Dương, ngươi làm gì thế?”’
Thanh Dương không ngoảnh lại, chỉ nói: “Vương gia, nàng ta là người của thiên triều. Nàng ta biết quá nhiều, Thanh Dương không thể giữ lại.” Dứt lời, nàng ta liền giơ kiếm đâm về phía ta.
Ta hoảng hốt lùi lại vài bước, cũng không biết Hàn Vương lấy sức ở đâu, vội xông lên chặn trước mặt ta, thấp giọng nói: “Nàng ta không biết gì hết, tha cho nàng ta!”
“Vương gia!”
“Nàng ta… nàng ta chưa từng nhìn thấy mặt ta.” Y ngừng giây lát, lại nói: “Ngươi đến rất kịp thời, nàng ta không biết gì hết.”
Ta cảm thấy t mơ hồ, rốt cuộc y đang nói gì? Cái gì mà Thanh Dương đến kịp thời? Ha, ta rõ ràng đã nhìn thấy gương mặt của y.
Cơ thể y hơi lắc lư, Thanh Dương vứt kiếm xông lên đỡ, nhíu mày nói: “Vương gia, Thanh Dương đưa người về!” Lúc nàng ta nói còn nhìn ra một cái, ánh mắt đó khiến ta cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng y túm tay nàng ta nói: “Bản vương chỉ hơi mệt, chúng ta đợi… đợi người của thiên triều đến.” Y nói xong bèn quay lại, nói: “Thiệt thòi cho Đàn phi nương nương cũng phải đợi ở đây rồi.”
Không phải ta không hiểu ý của y, y sợ ba chúng ta đi ra ngoài người của Cố Khanh Hằng chưa đến lại đụng phải người của Diêu thục phi. Ta im lặng, chỉ gật đầu rồi lại ngồi xuống.
Thanh Dương lo lắng nói: “Nhưng người đang sốt.”
Y chậm rãi lắc đầu: “Không nghiêm trọng.”
Thanh Dương còn muốn nói gì nhưng thấy y đã nhắm mắt, cũng đành đứng lặng ở bên cạnh y.
Một lúc lâu sau mới loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đến, sau đó là tiếng gọi: “Nương nương… Vương gia…”
Trong lòng ta mừng rỡ, Cố Khanh Hằng đã đến! Vội đứng lên, nói: “Ở đây! Chúng ta ở đây!” Ta ra sức vẫy tay, cũng không biết người bên đó có nhìn thấy không.
Mơ hồ nhìn thấy một người chạy như bay đến, tới gần mới nhìn rõ, quả nhiên là Cố Khanh Hằng!
Huynh ấy gạt bụi cỏ, nhìn thấy ta, ánh mắt vui mừng nhưng vẫn quỳ xuống, nói: “Mạt tướng không làm tròn bổn phận!”
Lòng ta đau nhói, nhìn sắc mặt mệt mỏi của huynh ấy, ta biết nhất định huynh ấy đã tìm một ngày một đêm. Vội vàng tiến lên đỡ huynh ấy: “Cố Phó tướng mau đứng lên, bản cung…” Quay đầu lại nhìn Hàn Vương, ta nói: “Bản cung không sao, chỉ có Hàn Vương bị thương.”
Nghe thấy vậy, huynh ấy đưa mắt nhìn về phía Hàn Vương rồi ngoảnh lại, nói: “Người đâu, đỡ Hàn Vương về!”
Lập tức có thị vệ chạy đến, cẩn thận dìu Hàn Vương về. Thanh Dương nhặt thanh kiếm dưới đất lên, vội vã đi theo.
Rõ ràng trong mắt Cố Khanh Hằng lóe lên một tia sáng, huynh ấy nhìn ta, khẽ hỏi: “Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Ta kinh ngạc nhìn Cố Khanh Hằng, ánh mắt huynh ấy càng lúc càng sắc bén. Đúng thế, Thanh Dương đến cứu người nhưng trường kiếm của nàng ta vốn không cần rút ra khỏi bao.
Lắc đầu, ta nói qua quýt: “Không sao, vừa nãy có một con rắn, vừa may hộ vệ bên cạnh vương gia kịp thời hành động.”
Nghe ta nói vậy, huynh ấy không nói gì nữa. huynh ấy trước nay đều hoàn toàn tin tưởng, chưa từng nghi ngờ lời nói của ta.
Huynh ấy nghiêng người định lên tiếng, ánh mắt vô tình đặt vào cánh tay ta, sắc mặt bỗng thay đổi, lo lắng hỏi: “Tay của muội sao vậy?”
Ta cúi xuống nhìn, lắc đầu nói: “Không cẩn thận bị xước, không sao đâu, chúng ta về thôi!”
Ánh mắt Cố Khanh Hằng lộ rõ vẻ đau đớn, huynh ấy nghiến răng, nói: “Do ta không bảo vệ tốt cho muội.”
Ta cất bước đi ra, huynh ấy vội đi theo, ngập ngừng giây lát, ta nói: “Hoàng thượng không sao chứ?”
“Không sao, chỉ có Thái hậu hơi hoảng sợ.”
Nói tới nỗi khiếp sợ, ta bỗng nhớ đến lúc gặp thích khách trên Nam Sơn, Dao phi còn ngất xỉu. Cũng không biết Cố Khanh Hằng cố ý không nhắc đến nàng ta hay huynh ấy thực sự đã quên? Ha, ta cười nhạt, có điều nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm không sao, ta cũng không còn lo lắng nữa.
Hai người một trước một sau bước đi, ta lại hỏi: “Đã tra ra người nào làm chưa?”
“Chưa.” Huynh ấy ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Chuyện này Hoàng thượng đã giao cho Tấn Vương điều tra, huynh phụ trách việc tìm kiếm muội và Hàn Vương.”
Ta không trả lời, có lẽ cũng là do huynh ấy chủ động xin đi. Trở lại bờ sông Vụ Hà, đã không còn nhìn thấy Hàn Vương và Thanh Dương, xem ra họ đã về trước rồi. Bây giờ ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ đi theo Cố Khanh Hằng trở về.
Đi được một đoạn, ta mới thấy thị vệ dựng cây cầu gỗ thô sơ, Thượng Lâm uyển ở bờ bên kia. Ta lưỡng lự giây lát rồi nghe người bên cạnh nói: “Mạt tướng đắc tội.” Nói xong huynh ấy ôm eo ta, nhẹ nhàng đạp lên cây cầu gỗ bắc qua sông Vụ Hà, phi thân sang bờ bên kia. Sau khi đặt ta xuống, huynh ấy mới nói: “Xe ngựa đang chờ bên ngoài.”
Ta gật đầu rồi bước lên.
Cố Khanh Hằng đi phía sau ta, hồi lâu mới cất lời: “Trước đây Hàn Vương quen muội à?”
Ta sững sờ, đột nhiên nhớ khi đó Triêu Thần từng nói, nàng ta có cảm giác Hàn Vương quen biết ta. Bây giờ Cố Khanh Hằng cũng hỏi như vậy.
Ta thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Không, sao y có thể quen muội chứ?” Thực ra, ở bên y một ngày một đêm, ta càng trở nên mơ hồ. Y đem lại cho ta cảm giác quen thuộc nhưng ta chỉ có thể nói với bản thân mình, y không phải Tô Mộ Hàn, không phải người ta quen biết. Bằng không, sao lại có nhiều thứ ta không thể giải thích được?
Huynh ấy không hỏi đến người khác nữa, một lát sau mới nói tiếp: “Cũng may muội không sao, nếu không, huynh không này sẽ phải sống như thế nào nữa.”
Ta hiểu tâm trạng của huynh ấy, ngữ khí của huynh ấy cho ta biết, huynh ấy cố gắng tìm ta, huynh ấy biết chắc ta vẫn còn sống. Ta nhìn huynh ấy với vẻ nghi ngờ, thấy huynh ấy khẽ cười, nói: “Hàn Vương và muội cùng ngã xuống, y đã nguyện cứu muội, trong lòng ta đương nhiên cũng có thể khẳng định.”
Hóa ra vì như vậy, chẳng trách… Ha, ta chỉ cười không nói. Huynh ấy nào biết, vì Hàn Vương bị thương nên không thể dùng võ công. Y cũng không phải nguyện ngã xuống cùng ta, chỉ là bị Diêu thục phi đánh lén. Nhưng cũng có điều khiến ta vui mừng, may mà y biết bơi, nếu không chắc ta chết rồi. Nhưng những lời này, ta không nói cho huynh ấy biết thì tốt hơn.
Lại đi một đoạn nữa mới nhìn thấy con đường quanh co, xe ngựa đang dừng bên đường. Ta thấy Thanh Dương đứng đợi bên cạnh xe, lúc này mới biết thì ra họ đến nơi này trước. Cố Khanh Hằng đỡ ta lên xe ngựa rồi tất cả mới lên đường.
Ta nhìn thấy Hàn Vương nghiêng người nằm tựa vào tấm đệm trong xe ngựa, nhắm mắt. Đột nhiên ta lại nhớ đến lúc ở trong sơn động, khoảnh khắc ta đưa tay gỡ mặt nạ của y xuống, còn cả giây phút y nói với Thanh Dương, ta chưa từng nhìn thấy mặt y. Không biết vì sao, ta khẽ bật cười. Nam tử trước mặt dường như đã mang đến cho ta điều tốt đẹp, loại tốt đẹp đã được che giấu một nửa… Ta và y đều phải che giấu dung nhan, hóa ra cuộc sống của ta và y lại giống nhau đến vậy.
Bên ngoài truyền tới giọng nói của Thanh Dương: “Phu xe, ngươi đi chậm thôi!”
Ta biết, chắc chắn do nàng ta lo cho vết thương của Hàn Vương.
Ta không biết y đã ngủ thật hay chỉ nhắm mắt, song ta biết, y thực sự mệt mỏi. Thở phào một tiếng, ta cũng dựa vào thành xe, khẽ nhắm mắt.
Xe ngựa đi rất lâu vẫn chưa thấy dừng lại. Ta cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ chúng ta đã bị nước sông Vụ Hà cuốn đi xa đến vậy? Lại một lúc lâu sau nữa ta mới nghe thấy bên ngoài trở nên náo nhiệt.
Lúc này ta mới ngạc nhiên, vén rèm nhìn ra, phát hiện xe ngựa đã tiến vào khu phố xá sầm uất.
Ta khẽ nói: “Cố Phó tướng!”
“Nương nương!” Cố Khanh Hằng tiến lên, nói. “Mạt tướng quên không nói cho nương nương biết, Hoàng thượng đã hồi cung, mạt tướng tìm được nương nương cũng sẽ đi thẳng về cung.”
Ta chỉ cảm thấy có chút sửng sốt… đã hồi cung? Ha, nhìn thấy ta và Hàn Vương rơi xuống núi, vậy mà hắn đã hồi cung.
Ta thuận miệng hỏi: “Vậy… khách quý của các nước thì sao?” Hắn hồi cung, nhất định sẽ không giữ bọn họ lại Thượng Lâm uyển đâu n
Cố Khanh Hằng trả lời: “Họ đã rời khỏi hoàng đô vào sáng nay rồi.”
Quả nhiên…
Ta ngước mắt nhìn, lúc này trời đã sâm sẩm tối, ngày hôm nay sắp trôi qua.
Thấy ta không nói gì Khanh Hằng lại lên tiếng: “Nương nương, Thượng Lâm uyển xuất hiện thích khách, Hoàng thượng thân phận tôn quý, không thể ở lại lâu.”
Huynh ấy đang giải thích thay hắn, ta chỉ lạnh lùng cười một tiếng rồi buông rèm xe. Hắn là hoàng đế của thiên triều, thân thể của hắn có liên quan tới vạn dân, không thể xảy ra một chút bất trắc nào, đạo lý này tất nhiên ta hiểu rõ. Hắn ở lại mới là hành vi không lý trí. Nhưng vì sao khi nghĩ đến, ta vẫn cảm thấy buồn bã?
Quay đầu nhìn người trong xe, ta lại hỏi: “Hoàng thượng định sắp xếp Hàn Vương ở đâu!”
Bên ngoài truyền đến giọng nói: “Dịch quán.”
“Vậy tới dịch quán trước.”
“Nương nương…”
Ta trầm giọng, nói: “Không thấy Hàn Vương bị trọng thương ư? Bản cung nói, tới dịch quán trước!”
Nắm chặt hai tay, không phải ta muốn nổi giận với huynh ấy, ta chỉ tức giận Hạ Hầu Tử Khâm. Lúc ta ngã xuống từ đỉnh Nam Sơn, hắn có cảm giác gì? Không tìm thấy ta, hắn có lo lắng không? Hãy là hắn vẫn yên tâm ôm lấy Dao phi của hắn, có phải hắn cảm thấy vui mừng, may mà Dao phi của hắn không sao? Đã như thế, ta về cung muộn một chút thì có sao?
Ta muốn tới dịch quán trước, Hàn Vương đã cứu ta, ta quan tâm đến sức khỏe của y trước, đó cũng là lẽ đương nhiên, chẳng phải ư? Liệu hắn đã nói gì? Ta còn có Thái hậu chống lưng, ta không sợ hắn. Có lẽ làm như vậy không lý trí chút nào nhưng ta không phải nữ tử có thể lý trí đến mức không cần tình cảm.
Ta cắn môi ngồi nhìn, đột nhiên nghe Hàn Vương nói: “Đẩy bản vương ra như vậy, nương nương thật chẳng phúc hậu.” Giọng nói của y khẽ khàng, khi ta nhìn về phía y, thấy y đã chống tay ngồi dậy. Quả nhiên y chưa ngủ.
Ta khẽ ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Vương gia sợ ư? Nếu ngài sợ thì lần đó đã không sai Thanh Dương trả lại áo choàng ta để quên trong phòng ngài trước mặt Hoàng thượng ngay trong đêm.” Chuyện lần đó, ta vẫn nhớ rõ ràng, còn có lời Thanh Dương cố tình nói ra.
Dường như y sững người, khẽ nói: “Bản vương lúc nào…” Vừa mở miệng, y đột nhiên im lặng, thông minh như y chắc cũng đoán ra.
Ta bất giác nhìn qua rèm cửa sổ xe, thấy nữ tử đang căng thẳng đứng một bên, không biết chúng ta đang bàn luề nàng ta. Xem ra Hàn Vương thực sự không biết chuyện này, đó là chủ ý của Thanh Dương. Ta thở dài một tiếng, thật sự là chủ ý của nàng ta nhưng ta cũng không trách vì nể mặt y.
Xe ngựa tới dịch quá, ta nhìn Hàn Vương, im lặng, chỉ đứng lên đi ra ngoài.
Thanh Dương đỡ y xuống ngựa, ta vừa định lên tiếng liền nghe thấy Cố Khanh Hằng nói: “Nương nương, nên hồi cung thôi!”
Ta không dừng bước, chỉ nói: “Bản cung không vội.”
Hạ Hầu Tử Khâm không vội , ta vội cái gì?
Đi được vài bước, ta lại nói: “Truyền thái y đến xem cho Hàn Vương!”
Ta vừa dứt lời đã thấy Thanh Dương nói: “Đa tạ nương nương quan tâm, không cần truyền thái y đâu, chúng ta đã có đại phu đi cùng.”
Lúc này ta mới sửng sốt, đại phu đi cùng? Chẳng lẽ vết thương của Hàn Vương từ lúc tới thiên triều đã có rồi ư, nếu không vì sao lại có đại phu đi cùng? Có điều ta cũng không kịp suy nghĩ, Thanh Dương đã đỡ y vào phòng. Cố Khanh Hằng không còn cách nào, đành vào theo ta.
Chỉ một lát sau, một ông lão bước vào, hành lễ với chúng ta rồi tiến lên.
Thanh Dương vội nói: “Liêu Hứa, mau xem cho vương gia!”
Người tên Liêu Hứa đó vội bước lên, bắt mạch cho Hàn Vương, chỉ thấy lông mày ông ấy nhíu lại nhưng không nói gì, ánh mắt đặt lên tay phải của Hàn Vương, đưa tay nắn nắn. Tháy Hàn Vương khẽ rên một tiếng, Liêu Hứa mới nói: “Mời các vị ra ngoài, lão phu khám thật kỹ cho vương gia lần nữa.”
Ta chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, vì sao phải đuổi chúng ta ra ngoài?
Thanh Dương vội nói với ta: “Xin nương nương hãy về trước đi, lúc ông ấy khám bệnh, không quen có người ở bên cạnh.” Nàng ta nói xong liền làm tư thế mời.
Ta nhìn Hàn Vương, thấy y khẽ cười, nói: “Tạm biệt nương nương.”
Y đã nói như vậy, ta cũng không tiện ở lại nữa, liền nói: “Có yêu cầu gì, chỉ cần vương gia lên tiếng, Hoàng thượng nhất định sẽ đáp ứng ngài.” Dứt lời, ta nhìn y lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Cố Khanh Hằng vội vã đi theo.
“Nương nương!” Huynh ấy vừa định lên tiếng thì một người sải bước từ hành lang bên kia qua.
Nhìn kĩ, hóa ra là Vãn Lương. Nàng ta bây giờ đã cởi bỏ y phục cung tỳ, mặc chiếc váy rất đẹp, tóc mây vấn cao, không còn là một a hoàn nhỏ bé nữa. Nàng ta nhìn thấy ta, vàng mắt đỏ hoe, xông lên kéo tay ta, nói: “Nương nương, nương nương, người không sao chứ? Để Vãn Lương xem xem…” Nàng ta vừa nói vừa nhìn ta thật kĩ.
Ta cười nói: “Bản cung không sao, bản cung không có chuyện gì cả.”
Nàng ta không kìm được, òa khóc: “Nghe nói người ngã từ đỉnh Nam Sơn xuống, Triêu Thần đến chỗ nô tỳ khóc cả đêm, nô tỳ cũng sợ muốn chết. Còn may, còn may, nương nương của chúng ta phúc lớn mệnh lớn…” Nàng ta thấy Cố Khanh Hằng ở phía sau ta, bèn quỳ xuống nói với huynh ấy: “Vãn Lương thay nương nương tạ ơn Cố Tướng quân, tạ ơn Tướng quân đã đưa nương nương bình an trở về.”
Cố Khanh Hằng kinh ngạc, vội bước lên, nói: “Phu nhân hãy đứng lên, mạt tướng không dám nhận!”
Ta cúi cuống đỡ Vãn Lương, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng ta, khẽ nói: “Được rồi, còn khóc cái gì?” Ta kéo nàng ta lên rồi hỏi: “Bên Tấn Vương có tin tức gì chưa?”
Ta không nói rõ nhưng nàng ta đương nhiên biết ta ám chỉ điều gì, lắc đầu nói: “Vẫn không có chút manh mối.”
Ta biết thích khách có thể trà trộn vào Thượng Lâm uyển chắc chắn không phải loại bình thường, hơn nữa bọn chúng còn thông thuộc địa hình Nam Sơn. Ta từng nghĩ liệu có phải người của Nam Chiếu không, chỉ bởi Hoàng hậu Nguyên Trinh xuất thân từ tiền triều, nàng ta đương nhiên thông thuộc địa hình của Thương lâm uyển. Thế nhưng hôm đó, phu thê Quốc vương Nam Chiếu đều có mặt ở đó, mũi tên lại không có mắt, ta nghĩ nàng ta không to gan đến thế.
Dựa trên phán đoán như vậy, Đại Tuyên và Bắc Tề đều không có khả năng. Còn nếu là nội bộ thiên triều, sao Tấn Vương không có chút manh mối nào? Trừ phi…. Trong đầu lóe lên suy nghĩ đó, đến bản thân ta cũng giật mình kinh hãi.
Vãn Lương thấy sắc mặt tat hay đổi, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng ta, vội nói: “Vương gia vì cứu Thái hậu mà bị thương.”
Ta kinh hãi, vội hỏi: “Thương thế ra sao?”
Nàng ta lắc đầu, nói: “Bị thương ở cánh tay, không nặng ạ!”
Cho nên Hạ Hầu Tử Khâm mới muốn Tấn Vương điều tra chứ không phải Hàn Vương đúng không? Nếu là người của Tấn Vương, khi đó y đang bảo vệ Thái hậu , mấy tên thích khách đó hoàn toàn không cần qua đó đả thương y, điều đó thực sự là uổng công vô ích.
Thấy ta im lặng, Vãn Lương lên tiếng: “Nương nương mau hồi cung đi, nhất định Hoàng thượng đang rất lo lắng.”
Ta chần chừ giây lát, cuối cùng gật đầu.
Hồi cung , Cố Khanh Hằng đưa ta tới Cảnh Thái cung rồi trở về. Bây giờ huynh ấy đã không còn là ngự tiền thị vệ, huynh ấy phải thống lĩnh ngự lâm quân của hoàng đô, phụ trách sự an toàn của hoàng đô. Đưa ta về huynh ấy không nán lại thêm chút nào đã vội vã rời đi.
Đám cung nhân của Cảnh Thái cung ai nấy đều vui mừng ra nghênh đón, Triêu Thần khóc tới mức mắt sưng húp.
Ta kêu bọn họ đứng lên rồi cùng Triêu Thần, Phương Hàm đi vào trong.
Lần này Phương Hàm không theo ta đến Thượng Lâm uyển, những việc xảy ra ở đó, chắc bây giờ nàng ta đều đã rõ. Đóng cửa phòng lại, nàng ta nói: “Nương nương, nô tỳ nghe nói người và Hàn Vương của Bắc Tề cùng rơi xuống nước?”
Ta nhìn nàng ta nhưng không lên tiếng, ta biết nàng ta chắc chắn có lời muốn nói.
“Nô tỳ bạo gan xin hỏi, Hàn Vương có bị thương không ạ?” Ta hơi ngạc nhiên, nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu. Nghe thấy vậy, nàng ta dường như thở phào nhẹ nhõm, lại nói “Như vậy thì dễ rồi, khi người tới thỉnh an Thái hậu, hãy nói Hàn Vương bị thương đến hôn mê, để tránh Thái hậu… hiểu lầm nương nương.”
Hóa ra là như vậy, Phương Hàm suy nghĩ thật chu đáo.
Một lúc sau, nàng ta nói tiếp: “Hoàng thượng luôn ở Cảnh Thái cung chờ nương nương, nhưng mãi không thấy nương nương trở về. Sau đó Diêu Tướng quân đến, người mới tới Ngự thư phòng.”
Ta có chút kinh ngạc, hắn đến Cảnh Thái cung đợi ta? Ta vì đến dịch quán trước nên mới về muộn, xem ra hắn cũng đã biết.
Diêu Hành Niên cuối cùng cũng trở về, e rằng chuyện của Diêu Chấn Nguyên vẫn chưa thể giải quyết được trong chốc lát.
Ta ngồi một lát rồi thay y phục, tới Hy Ninh cung báo cho Thái hậu biết ta đã bình an.
Thái hậu đích than đỡ ta đứng lên, khẽ nói: “Không sao là tốt rồi.”
Thiển nhi tiền vào rót nước, ta chủ động bưng trà tới trước mặt Thái hậu, cố ý để lộ dấu thủ cung sa trên cánh tay rồi nói: “Vâng, may mà Hàn Vương kịp kéo thần thiếp, nhưng lại làm liên lụy đến vương gia khiến vương gia bị thương nặng đến hôn mê, thần thiếp quả thật áy náy trong lòng, vì vậy mới không hồi cung trước mà sai người đưa Hàn Vương tới dịch quán.”
Lặng lẽ nhìn Thái hậu, thấy sắc mặt bà đã hiện rõ nét cười, trong lòng ta mới thở phảo. Cũng may Hạ Hầu Tử Khâm chưa chạm vào ta, bằng không ta có trăm cái miệng cũng không biện bạch được. Cô nam quả nữ ở cùng nhau, nói thế nào cũng không rõ ràng được, thế nhưng một dấu thủ cung sa có thể giải quyết mọi vấn đề. Thật mỉa mai!
“Vậy thương thế của Hàn Vương thế nào?” Thái hậu khẽ nhấp ngụm trả, hỏi ta.
Ta lắc đầu, “Thần thiếp đưa Hàn Vương về dịch quán rồi vội vã hồi cung không biết kết quả.”
Nghe thấy vậy, Thái hậu cũng không nói gì nữa.
Lúc rời khỏi Hy Ninh cung đã là buổi tối, Triêu Thần bước lên đỡ ta. Lúc trở về không gọi loan kiệu, ta chỉ muốn đi bộ một chút.
Đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy Triêu Thần nói: “Nương nương, thánh giá đến.”
Ta ngước mắt nhìn mới thấy ngự liễn màu vàng đó. Hướng này là tới Hy Ninh cung?
Lý công công nhìn thấy ta, ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ. Ta vội khom người, nói: “Thần thiếp tham kiếm Hoàng thượng.”
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.” Triêu Thần cũng hành lễ.
Lý công công quả thật rất nhiệt tình và chu đáo, nhưng giọng nói của ta, sao hắn có thể không nghe ra?
Ta nghe thấy giọng nói của hắn truyền ra: “Không cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung!”
“Không cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung!” Ha, đây chính là câu đầu tiên hắn nói với ta khi ta trở về ư?
Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét!
“Nương nương…” Triêu Thần khẽ gọi ta.
Ta nghiến răng, chẳng phải hắn muốn tới thăm Dao phi ư? Được thôi, ta cũng muốn xem Dao phi bị hoảng sợ bây giờ trông thế nào!
Xoay người bước lên, ta lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phụng mệnh Thái hậu, thay Thái hậu tới Dao Hoa cung thăm Dao phi, chi bằng thần thiếp cùng đi với người.”
Lý công công nhìn ta, sắc mặt y rõ ràng có chút kinh ngạc. Cũng không biết có phải vì ta nhắc tới Thái hậu hay không, y vội vã vẫy tay ra hiệu cho kiệu phu đi chậm lại. Hoàng thượng đã nói không được dừng kiệu, một công công như y không dám tự ý kêu dừng.
Ta vội bước lên trước, Lý công công ngập ngừng giây lát, vén rèm kiệu cho ta. Ta cũng không dừng lại, bước thẳng lên kiệu.
Người ngồi trong kiệu sững sờ. Tấm rèm phía sau ta nhanh chóng hạ xuống, trong kiệu lúc này tối om, ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hắn. Hắn chỉ liếc ta một cái, nặng nề ‘hừ’ một tiếng rồi nghiến răng nói: “Mẫu hậu có thể kêu nàng đi thăm Dao phi ư?”
Ta nhún vai, xem ra hắn đã quá hiểu Thái hậu.
Ta cũng mặc kệ, ngồi bên cạnh hắn, khẽ cười, nói: “Thực ra là Hàn Vương nhờ thiếp đi thăm đấy!”
Không ngờ ta vừa dứt lời, hắn đã đập mạnh xuống đệm ngồi, ngự liễn lắc lư một cái, ‘rầm’, bên ngoài có người nhất thời khiêng không , khiến ngự liễn rơi thẳng xuống đất.
Ta vô cùng sợ hãi, giơ tay túm lấy thành kiệu mới không bị ngã ra ngoài. Hỏa khí lớn thật!
Có tia sáng xuyên qua tấm rèm, ta thấy hắn nghiên người dựa vào tấm đệm nhưng không nói một câu.
“Nô tài đáng chết… Nô tài đáng chết…”
Người bên ngoài quỳ ‘phịch’ xuống, ra sức dập đầu xin tha thứ. Ta thật muốn cười, rõ ràng do hắn đập mạnh khiến ngự liễn chao đảo nên mới như vậy. Đột nhiên ta cảm thấy mỗi lần ta và hắn ở cạnh nhau, mọi thứ xung quanh chúng ta luôn gặp phải tai ương.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Lý công công vội vã nhào tới, vén rèm kiệu lên, gấp gáp nhìn về phía hắn, run giọng nói: “Hoàng thượng, người thế nào rồi?”
Hắn rít qua kẽ răng: “Cút!”
Lý công công sững người, hồi lâu sau mới lén lút nhìn ta. Chắc y vẫn còn đang cân nhắc, từ ‘cút’ này rốt cuộc là nới với ta hay nói với y. Ta trừng mắt với y, mặc kệ Hạ Hầu Tử Khâm nói ai cút, Lý công công y phải cút trước, chẳng lẽ lại bảo ta cút trước sao?
Ta lẳng lặng nhìn người bên cạnh, lông mày hắn nhíu chặt nhưng hắn không hề quay sang nhìn ta. Hắn lại tức giận rồi. Vậy thì giận đi, giận nữa ta cũng không cút.
Lý công công vội nói: “Vâng, vâng… Nô tài cút ngay đây?” Đỡ lời, y buông rèm xuống, xoay người nhưng lại dừng bước, hỏi nhỏ: ‘‘Hoàng thượng… còn tới Dao Hoa cung không?”
Mãi không thấy hắn trả lời, Lý công công cũng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ rời đi.
Hai người chúng ta ngồi rất lâu trong kiệu mà vẫn không thấy hắn lên tiếng. Ta thờ dài, đứng lên, nói: “Hoàng thượng không đi nữa, vậy thần thiếp tự mình qua đó.”
Nói xong, ta khom người định xuống kiệu nhưng không ngờ cổ tay bỗng chốc bị hắn túm lấy. Tay hắn hơi dùng sức giữ chặt ta lại. Ta sửng sốt, không kìm được kêu lên sợ hãi, song hắn không ôm ta vào lòng, chỉ kéo ta tới bên cạnh, cơ thể ta đập thẳng vào tấm đệm phía sau.
Hắn trầm giọng nói: “Nàng vừa hồi cung đã thăm chỗ này, chỗ kia, sao nàng không nghĩ tới việc tới thăm trẫm?”
Ngước mắt nhìn hắn, ta chỉ có thể nhờ vào ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm kiệu để nhìn thấy gương mặt với đường nét rõ ràng của hắn. Tiếng hít thở nặng nề bao phủ khắp trong kiệu.
Ta cắn môi, nói: “Vừa nãy nếu không phải thần thiếp mặt dày nhảy lên, Hoàng thượng còn không đợi thần thiếp?”
Chẳng phải Phương Hàm đã nói hắn qua Cảnh Thái cung chờ ta ư? Tại sao khi gặp ta trên đường tới Hy Ninh cung, hắn lại nói không cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung chứ? Hạ Hầu Tử Khâm thật đáng ghét!
Hắn thở hổn hển, hung dữ nói: “Trẫm thật muốn phế truất nàng!”
Trong lòng khẽ run rẩy, ta ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Phế truất thần thiếp? Dựa cào cái gì? Chỉ vì thần thiếp và Hàn Vương ở bên nhau một ngày một đêm?” Lần này đến Thượng Lâm uyển, hắn đã biếm Trần Tịnh tần và Nguyễn tiệp dư vào lãnh cung, lẽ nào chỉ vì Dao phi đến, hắn thực sự muốn lục cung vô phi ư?
Không biết vì sao, khi nghĩ như vậy, ta vô cớ cảm thấy phẫn nộ.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Hàn Vương… Đàn phi của trẫm không thật sự đánh mất trái tim mình đấy chứ? Nếu không, vì sao nàng bất chấp thân phận mà đến dịch quán trước?”
Ta nghiến răng: “Bây giờ Hoàng thượng còn nói cái gì mà đánh mất trái tim hay không, nếu không có Hàn Vương, thần thiếp đã chết rồi.”
Chết rồi thì chảng còn gì hết, đâu còn ngôi đây để hắn gào thét với ta?
Hắn nhất thời nghẹn lời, mãi sau mới lên tiếng: “Hừ, Đàn phi đang nói trẫm biết, nàng đã thực sự động lòng vì hắn sao?”
Ta ngẩn người, hắn nghe đâu ra ý tứ như vậy chứ?
Đột nhiên hắn nắm chặt cổ tay ta, lạnh lùng nói: “Nàng quen hắn? Ngay từ đầu đã quen hắn! Đừng tưởng trẫm là tên ngốc!”
Hắn cũng nói ta và Hàn Vương quen nhau… Cho nên…
Trong lòng bàng hoàng, ta hít một hơi thật sâu, nhìn hắn, giận dữ nói: “Cho nên Hoàng thượng mới muốn thần thiếp bắn mũi tên đó về phía y, đúng không? Thần thiếp thật không hiểu, rốt cuộc người muốn là gì?” Hóa ra vòng vo nửa ngày, mũi tên ấy, điều hắn muốn thăm dò lại là ta!
Ta ra sức rút tay khỏi hắn nhưng hắn càng nắm chặt hơn. Đau quá, hắn không buông tay cũng không trả lời, chỉ nói: “Trẫm muốn biết, rốt cuộc có phải ngay từ đầu nàng đã quen biết hắn không?”
Quen hay không thì thế nào? Chỉ bởi vừa bắt đầu hắn đã nhận định nên mới muốn thăm dò?
Ta cười chán nản: “Không quen.”
Rõ ràng ta cảm thấy tay hắn hơi run, sau đó hắn hỏi: “Thật không?”
Ta cười bất đắc dĩ, ta đã nói không quen nhưng hắn còn muốn hỏi. Nếu hắn thực sự không tin tưởng hắn, vậy thì không cần hỏi, còn ta, nếu muốn lừa gạt hắn thì dù thế nào hắn cũng không hỏi được kết quả. Ta tin rằng thông minh như hắn nhất định sẽ hiểu.
Rất lâu, rất lâu sau, hắn nói nhỏ: “Vì sao ánh mắt nàng nhìn hắn lại thân thuộc đến thế?”
Ánh mắt ta nhìn Hàn Vương…thân thuộc ư?
Rất nhiều người nói Hàn Vương quen biết ta, Hạ Hầu Tử Khâm cũng nói… ta quen biết y…
Thật buồn cười, cứ xoay vòng như vậy, nhưng chỉ có hai người là ta và Hàn Vương nói không quen biết đối phương.
Cũng không biết vì sao, trong đầu ta bỗng hiện lên bóng dáng của Tô Mộ Hàn, ta khẽ nói: “Chỉ bởi y rất giống…”
“Ai?” Hắn nhanh chóng hỏi.
“Tiên sinh của thiếp.” Ta không nói thì hắn cũng đoán ra, nhưng lại cố ý hỏi ta, như vậy ta nói thêm một lần nữa thì có sao!
Bàn tay hắn càng siết chặt, hắn phẫn nộ lên tiếng: “Trẫm nhớ trẫm đã cảnh cáo nàng, không được nhắc đến hắn trước mặt trẫm.”
“Thần thiếp không nhắc, là do Hoàng thượng hỏi,” Cho nên câu nói đó của ta chỉ nói một nửa, song hắn nhất định muốn ta nói hết, ta nói rồi, hắn lại nổi giận…
“Nàng…” Hắn nghẹn lời, không thốt được một câu.
Ta dường như vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt phẫn nộ của hắn dưới ánh sáng lờ mờ.
Đột nhiên hắn đẩy ta ra, dữ dằn nói “Cút, trẫm không muốn nhìn thấy nàng.”
Lòng ta nhói đau nhưng vẫn gượng cười: “Hoàng thượng bây giờ đã có Dao phi, tất nhiên không muốn gặp một người có nhan sắc bình thường như thần thiếp. Thần thiếp không dịu dàng như Dao phi, không đẹp như nàng ta, cũng chưa từng nghĩ đến việc thay thế nàng ta chiếm giữ trái tim người. Ha…” Ngừng giây lát, ta lại nói: “Trái tim người quá xa xôi, e rằng thần thiếp chưa từng chạm đến.”
Hắn cười gằn: “Vậy ư? Trẫm vẫn cho rằng trái tim nàng quá xa xôi, trẫm còn cảm thấy tiếp cận nàng sẽ khiến trẫm đau khổ.”
Ta cố gắng không nhìn hắn, chỉ nói nhỏ: “Người là thiên tử, cho nên cảm thấy có được là điều tất nhiên. Hàn Vương sẵn lòng cứu thần thiếp, có lẽ người nghĩ quá nhiều. Chẳng qua chỉ bởi y ở gần thần thiếp, kéo thần thiếp theo bản năng, nhưng không ngờ là cũng ngã xuống mà thôi, như lần ở Trữ Lương cung, Hoàng thượng kéo thần thiếp ra sau theo bản năng, chịu thay thần thiếp một đòn. Thực ra, đều không liên quan đến tình yêu.”
Tất cả đều giải thích bằng từ ‘bản năng’, thật tốt biết sao.
“Nàng cho rằng trẫm…” Đột nhiên hắn im lặng, ta cảm thấy hình như hắn dồn hết sức, hơi nghiêng người, lâu sau cũng không nói
Cuối cùng ta lên tiếng, nói “Thần thiếp vẫn muốn chúc mừng Hoàng thượng, đã bảo vệ Dao phi chu toàn!” Hắn không nói, ta nói tiếp: “Xem ra hôm nay thần thiếp đến Dao Hoa cung không thích hợp, vậy để hôm khác thần thiếp tới. Thần thiếp xin cáo lui trước.”
Khoảnh khắc ta khom người ra khỏi ngự liễn, hắn khẽ nói: “Lẽ nào trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt?”
Câu nói này bỗng chốc bị nhấn chìm bởi cơn gió thổi qua. Ta gần như không phân biệt rõ rốt cuộc là hắn đang nói câu đó hay chỉ là ảo giác của ta?
Ta mím môi, cười. Tốt, dĩ nhiên tốt! Nhưng hắn cho rằng sai người tìm ta bất kể ngày đêm, cho ta những thứ tốt nhất, ăn mặc tiêu xài chính là tốt ư? Ha, ta thật sự mong ước quá cao rồi!
Những thứ hắn chưa kịp trao cho Dao phi hơn mười năm sao có thể trao cho ta chứ? Ta không thể khiến hắn đẩy Dao phi ra, quay người chạy đến ôm ta trong tình trạng như thế, chẳng phải ư? Nếu hắn có thể làm như vậy thì không còn là Hạ Hầu Tử Khâm nữa rồi. Lắc lắc đầu, ta tự cười giễu chính mình.
Người bên ngoài vẫn đang quỳ, ta thấy Lý công công cũng đang quỳ ở phía xa.
Bước lên trước, ta nói với Triêu Thần: “Triêu Thần, chúng ta về.”
Nàng ta ngạc nhiên ngước nhìn ta, sững sờ giây lát rồi mới vội vàng bò dậy, đuổi theo bước chân ta.
Lúc đi qua Lý công công, thấy y đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Nương nương, thực ra Hoàng thượng…”
“Tiểu lý tử!” Y mới nói được một nửa đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ từ trong kiệu tryền ra: “Còn dám nói nữa, trẫm cắt lưỡi ngươi.”
Ta không khỏi ngoái đầu nhìn, hỏa khí của hắn lúc này quả thật lớn đến mức gần như có thể thiêu rụi cả hoàng cung. Ta thở dài một hơi, vẫn nên để Dao phi dập cơn phẫn nộ của hắn đi!
Triêu Thần đi bên cạnh ta, hồi lâu sau mới nhỏ nhẹ nói: “Nương nương, Hoàng thượng sao vậy?”
Ta cười giễu một tiếng: “Người trách bản cung đi cùng người đến Dao Hoa cung.” Đúng thế, thế giới của hai người, ta xen vào làm gì?
Ta cười nhạt, bước nhanh hơn, Triêu Thần cũng không nói một lời, chỉ đi sát bên cạnh ta. Trở về Cảnh Thái cung, ta đi thẳng vào tẩm cung, rửa mặt chải đầi xong liền lên giường nằm. Có lẽ lúc này, Dao phi đang vô cùng đắc ý. Những thứ năm năm trước chưa có, năm năm sau, cuối cùng nàng ta cũng đạt được như ý nguyện. Thái hậu nói đúng, ta không nên động đến nàng ta. Hôm đó, nhìn thái độ của hắn đối với nàng ta, ta càng hiểu rõ, trong lòng hắn có nàng ta, vì vậy ta cũng sẽ
Một đêm mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ta nghe Triêu Thần tiến vào, nói: “Nương nương, Thái hậu sai người đến nói, người vừa hồi cung, nhất định còn hoảng sợ, hôm nay không cần đến Hy Ninh cung thỉnh an.”
Ta gật đầu, chắc Thái hậu không muốn ta và Dao phi đụng mặt chăng?
Ngồi trong phòng một lúc thì nghe nói Ngọc Tiệp dư đến.
Nàng ta nhìn thấy ta, vẻ mặt căng thẳng dịu hẳn đi, nói: “Vừa nãy không thấy nương nương ở Hy Ninh cung, trong lòng tần thiếp vẫn lo lắng , bây giờ thấy nương nương không sao, tần thiếp cũng yên tâm rồi.”
Ta cười, nói: “Lẽ nào tỷ tỷ vẫn nhớ đến bản cung?” Mấy phi tần trong cung, bây giờ thấy Dao phi đến, chẳng còn ai đến dâng lễ vật cho ta nữa. Có điều ta cũng thấy vui mừng vì được thanh tịnh.
Sắc mặt của Ngọc Tiệp dư hơi thay đổi, nàng ta nói: “Nương nương nói gì vậy? Hôm đó người ngã xuống, mọi người đều thấy hoảng sợ.”
Ta cười khẩy, e rằng đúng là có nhiều người sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là vui sướng khi người khác gặp họa nhỉ? Ta liền thuận miệng nói: “Chẳng phải bản cung đã khỏe mạnh trở về sao? Thục phi nương nương khỏe không?”
Ta chỉ muốn biết, khi nghe tin ta sống sót trở về, nàng ta sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Ngọc Tiệp dư hơi sững người, nói: “Có vẻ không tốt lắm. Nương nương, người không biết ư? Anh trai của Thục phi, Diêu Phó tướng đã bị người ta ám sát rồi.”
Sao ta không biết, ta còn tận mắt chứng kiến hắn chết cơ mà.
Ta tỉnh bơ hỏi: “Vậy ư? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Chính là lúc gặp thích khách trên Nam Sơn. Thần thiếp cũng mới nghe nói, hóa ra tướng quân thống lĩnh ngự lâm quân đã đổi người, bởi trước đó Diêu Phó tướng phạm sai lầm. Ban đầu Hoàng thượng muốn phạt nhẹ, đợi sau này khôi phục chức vị cho y. Hôm đó gặp thích khách trên núi Nam Sơn, Diêu Phó tướng muốn nhân cơ hội lập công chuộc tội nhưng không ngờ lại mất mạng.” Nàng ta nhìn ta, nói: “Như vậy, người nói xem, sắc mặt của Thục phi sao mà tốt được chứ?”
Ta lại có phần kinh ngạc, thích khách trên núi Nam Sơn đến thật đúng lúc, còn có thể trực tiếp đưa cái chết của Diêu Chấn Nguyên ra một cách hợp lẽ. Nhưng những điều này đương nhiên là dành cho việc đối ngoại, đối với người nhà họ Diêu, chỉ cần nói tử vong do gặp thích khách ở Thượng Lâm uyển. Song cho dù thế nào, cuối cùng cũng có thể cho hắn một danh hiệu hy sinh vì nhiệm vụ. Chuyện thích khách ở núi Nam Sơn cũng không thể để người nhà họ Diêu có bất cứ nghi ngờ nào, chỉ quả thật có tồn tại.
Ta lên tiếng: “Diêu gia bọn họ gần đây đúng là lien tiếp gặp vận đen.”
Ngọc Tiệp dư gật đầu, nói: “Còn không phải vậy sao? Trong cung đang truyền tai nhau nói Diêu gia sắp sụp đổ.”
Ta cười khẩy một tiếng, nhìn thẳng vào nàng ta: “Vậy tỷ tỷ nghĩ thế nào?”
Diêu gia chỉ mất đi một Diêu Chấn Nguyên, còn chưa lung lay được gốc rễ. Thế nhưng hậu cung đột nhiên xuất hiện một Dao phi, e rằng đây mới là chuyện mà không ai có thể dự tính trước. Diêu thục phi muốn ra tay giết ta, thế thì ta ngồi xem nàng ta sẽ đối phó với Dao phi thế nào. Đúng rồi, còn long thai trong bụng Thiên Phi nữa. Lần này, Diêu thục phi chắc cũng không nhịn được.
Ha, hậu cung này sắp có một vở kịch hay rồi!
Ánh mắt của Ngọc Tiệp dư vô tình hướng vào mu bàn tay ta, nàng ta kinh ngạc nói: “Nương nương, ta người bị thương à?”
Ta cúi đầu nhìn, khẽ cười, nói: “Vết thương nhỏ thôi, không sao.”
So với vết thương này, vết thương của Hàn Vương còn nặng hơn nhiều. Hôm qua, đại phu đuổi chúng ta ra ngoài, không biết tình trạng của y thế nào? Nhưng bây giờ, ta không thể xuất cung đi thăm y, như thế về tình về lý đều không hợp.
Ngọc Tiệp dư lại nói: “Vết thương nhỏ cũng phải chú ý, tay bị rách, nếu sốt là không tốt đâu.”
Ta gật đầu, nói: “Điều này bản cung hiểu rõ, đã bôi thuốc rồi, tỷ tỷ không cần lo lắng.”
Nghe thấy vậy, Ngọc Tiệp dư mới yên tâm gật đầu, ngồi lại trong cung của ta một lát rồi mới đứng dậy rời đi.
Ta cảm thấy hơi mệt, nửa người dựa trên nhuyễn tháp, nhắm mắt, mơ màng thấy buồn ngủ. Tối qua ta mất ngủ cả đêm, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Không biết bao lâu sau, ta nghe thấy có tiếng người tiến vào. Triêu Thần nhỏ giọng nói: “Nương nương, nương nương…”
Ta hơi nhíu mày, mở mắt, hỏi: “Có chuyện gì?”
Dường như nàng ta rất vui vẻ, thấy ta tỉnh dậy liền vội bước lên, nói: “Nương nương, Vãn phu nhân đến.”
Ta giật mình ngồi dậy, Vãn Lương đến rồi, vội nói: “Mau mời vào.”
Nàng ta tươi cười rời đi, chỉ lát sau đã thấy Vãn Lương tiến vào, nói với ta: “Tham kiến nương nương.”
Ta đỡ nàng ta đứng lên, nói: “Sớm như vậy, sao người đã tới đây?”
Hai người cùng ngồi xuống, nói: “Nương nương, mọi người nói chuyện đi, để nô tỳ đi pha ấm trà ngon.” Dứt lời, nàng ta lại nhìn chúng ta rồi tươi cười chạy ra.
Vãn Lương thu lại ánh mắt nhìn Triêu Thần, quay sang phía ta, nói: “Nương nương vừa trở về, Vãn Lương vốn là người của Cảnh Thái cung, đến thăm nương nương đương nhiên là việc rất bình thường. Hơn nữa, Vãn Lương biết, nương nương muốn biết tin tức của Hàn Vương.”
Trong lòng có chút giật mình, vẫn là Vãn Lương hiểu ta.
Ta gật đầu, nói: “Ngài ấy thế nào?”
Nàng ta lắc đầu, nói: “Rất kỳ lạ, nơi đó không cho phép bất kỳ ai bước vào. Tối qua vương gia cùng Hiền Vương đến đều bị từ chối. Nô tỳ cũng muốn vào nhưng bị hộ vệ của Hàn Vương chăn lại, nói Hàn Vương cần tĩnh dưỡng, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.”
Ta sững người, y cần tĩnh dưỡng nên từ chối không cho Tấn Vương và Hiền Vương vào, hành vi này của Bắc Tề cũng không hợp tình hợp lý.
Rõ ràng Vãn Lương và ta nghĩ giống nhau, cho nên nàng ta mới nói kỳ lạ. Cắn môi suy nghĩ, ta luôn cảm thấy Hàn Vương có chút lạ lùng. Khi y sốt cao, ta đã cảm thấy y kỳ lạ, bây giờ ở dịch quán lại đóng cửa không gặp bất kỳ ai. Theo cách nói của Vãn Lương, chắc chắn việc y bị thương cũng không được truyền ra ngoài.
Nghĩ một lát, ta nói: “Vậy Hoàng thượng có đích thân tới thăm không?”
Vãn Lương lắc đầu, nói: “Không, Hoàng thượng cử hai vị vương gia đi.”
“Hoàng thượng cử họ đi?” Ta thật sự kinh ngạc. Hạ Hầu Tử Khâm đã muốn họ thay mặt đi, vậy thì họ chính là đại diện của thiên triều đến thăm, Hàn Vương có thể nói không gặp ư?
Ha, ta không thể không nói, y thật sự rất phách lối, kiêu căng. Nhưng vì sao ta cảm thấy đây không phải chuyện y có thể làm nhỉ?
Vãn Lương gật đầu, lại nói: “Hộ bệ bên cạnh Hàn Vương nói, họ ở lại hoàng đô hai ba hôm rồi khởi hành trở về Bắc Tề.”
Ta có chút kinh ngạc nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại, họ cũng nên trở về rồi. Nếu không xảy ra chuyện thích khách ở Nam Sơn, chắc họ cũng như người của các nước khác, sáng sớm hôm qua đã rời đi.
Thấy ta im lặng, Vãn Lương an ủi: “Nương nương, Vãn Lương biết Hàn Vương là ân nhân cứu mạng của người nên người lo lắng cho ngài ấy, nhưng theo nô tỳ thấy, chắc không có chuyện gì lớn, có lẽ bọn họ chỉ hy vọng ngài ấy được yên tĩnh nghỉ ngơi và ngày, như vậy sẽ mau khỏe hơn, cũng có thể nhanh chóng trở về Bắc Tề.”
Nếu thực sự là như vậy, ta cũng yên tâm. Sau đó lại nhớ đến chuyệnta vội hỏi: “Vậy còn Tấn Vương, hai người bao giờ đi?”
Sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm đã qua, dù họ có lần lữa cũng không thể kéo dài lâu.
Nghe ta hỏi như vậy, Vãn Lương dường như giật mình, hồi lâu sau mới nói: “Vương gia nói, đợi người của Bắc Tề đi rồi, ngài ấy sẽ xin phép Hoàng thượng trở về đất phong.”
Quả nhiên, cũng rất nhanh.
Ta vội nói: “Vậy chuyện thích khách ở Nam Sơn thế nào rồi?”
Nàng ta lắc đầu: “Vẫn không có manh mối nào, có điều vương gia không thể lưu lại vì chuyện này. Nghe nói, lần này Diêu Tướng quân sẽ ở lại hoàng đô lâu hơn một chút, ông ta chủ động xin Hoàng thượng giao cho phụ trách điều tra việc này.”
Trong lòng ta kinh ngạc, có điều Diêu Hành Niên đưa ra yêu cầu như vậy cũng tính là hợp lý. Suy cho cùng, xét về bề ngoài, cái chết của Diêu Chấn Nguyên và chuyện thích khách xuất hiện trên núi Nam Sơn không tránh khỏi liên quan đến nhau. Giao cho ông ta điều tra việc này, ông ta nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực. Hạ Hầu Tử Khâm đỡ phải hao tổn tâm trí giao việc này cho người khác.
Khẽ gật đầu, ta đứng lên, lấy một chiếc hộp trong ngăn tủ đưa cho Vãn Lương rồi nói: “Lần này tới đất phong, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, bản cung cũng không có gì cho ngươi. Hộp nữ trang này coi như của hồi môn bản cung cho ngươi.”
“Nương nương!” Nàng ta sợ hãi đứng bật dậy, vội lắc đầu, nói: “Những thứ người cho Vãn Lương đã đủ rồi, Vãn Lương không thể nhận đồ của người nữa.”
Ta kéo tay Vãn Lương, đặt chiếc hộp vào tay nàng ta, mỉm cười nói: “Đây là bản cung cho ngươi phòng khi cần dùng, có điều bản cung cũng hy vọng ngươi vĩnh viễn không cần dùng đến.”
Vành mắt đỏ hoe, nàng ta quỳ xuống, nói: “Nương nương, Vãn Lương cả đời sẽ không phản bội người.”
Cổ họng khó chịu, ta hơi nghiêng người, sợ nhìn nàng ta thêm nữa sẽ không kìm được bật khóc.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của Triêu Thần: “Sao thế?”
Ta ra hiệu cho Triêu Thần đặt trà lên bàn, khẽ nói: “Vãn Lương đến để cáo biệt, e là lại sắp khiến bản cung khóc rồi.”
Lúc này Triêu Thần mới thở phào, khom người đỡ nàng ta. “Phu nhân đứng lên đi, nương nương mấy ngày này rất mệt mỏi, người nên vui vẻ mà đi, đừng để nương nương đau lòng nữa!” Nàng ta nới xong, giơ tay lau nước mắt trên mặt Vãn Lương.
Vãn Lương nghẹn ngào gật đầu, nói: “Sau này nhờ mọi người chăm sóc nương nương, nhất định phải hầu h tốt…”
“Ừ.” Triêu Thần gật đầu. “Yên tâm đi!”
Ba người ngồi một lát mới thấy Phương Hàm trở về.
Vãn Lương vội đứng lên, gọi nàng ta: “Cô cô.”
Phương Hàm vẫn lãnh đạm, hành lễ với nàng ta: “Nô tỳ tham kiến phu nhân!”
Vãn Lương vừa định nói liền nghe thấu bên ngoài có cung tỳ chạy vào. “Nương nương, người Bắc Tề tới tìm người.”
Ta ngẩn người, người Bắc Tề? Nhìn Phương Hàm, thấy nàng ta cũng ngỡ nàng.
Ta đứng lên, nói: “Mau mời vào!” Ta thật sự tò mò, rốt cuộc là ai?
Đợi người đó vào cửa, ta mới cảm thấy kinh ngạc, lại là Thanh Dương! Nàng ta không ở bên chăm sóc Hàn Vương, đến cung của ta làm gì?
Ta đang nghĩ ngợi đã thấy nàng ta hành lễ với ta: “Thanh Dương tham kiến Đàn phi nương nương.”
Ta nói: “Miễn lễ.”
Lúc đứng lên, nàng ta theo bản năng nhìn một lượt tất cả những người bên cạnh ta. Ánh mắt nàng ta lóe sáng, dường như có ẩn chứa nét cười. Ta bất giác nhìn Vãn Lương, ơ, có phải Thanh Dương trông thấy Vãn Lương ở trong cung của ta, liền cho rằng Vãn Lương tới thăm Hàn Vương là do ta sai bảo không? Hay nàng ta cho rằng ta kêu Vãn Lương đi nghe ngóng điều gi?
Khẽ ho một tiếng, ta nói: “Cô cô, Vãn Lương và cô cô cũng đã lâu không gặp, bản cung nói chuyện với Thanh Dương, hai người lui ra đi.”
Nghe thấy vậy, ba người trong phòng mới cáo lui, đi ra ngoài.
Thanh Dương lại ngoái đầu nhìn rồi mới cười nói: “Thật bội phục, khắp nơi đều là cơ sở ngầm của nương nương.”
Quả nhiên nàng ta đã bắt đầu chú ý tới Vãn Lương. Nói thật, để Vãn Lương theo Tấn Vương về đất phong cũng có thể coi như là cơ sở ngầm nhưng ta cũng chân thành hy vọng nàng ta được hạnh phúc. Ha, tâm tư phức tạp như vậy, Thanh Dương dĩ nhiên không thể hiểu.
Ngắt dòng suy nghĩ, ta nhìn nàng ta, hỏi: “Bản cung lại rất tò mò, vương gia nhà ngươi đang ốm, sao ngươi lại tiến cung vậy?”
Nàng ta không né tránh, cất lời: “Mấy hôm nữa là trở về Bắc Tề rồi, Thanh Dương đến nói với quận chúa một tiếng. Lần này vương gia rơi xuống nước, quận chúa cũng rất lo lắng, Thanh Dương đến báo với người rằng vương gia vẫn bình an.”
Dù nói thế nào thì Dao phi cũng là người Bắc Tề, Thanh Dương tiến cung vì chuyện này cũng rất bình thường. Thế nhưng, vì sao nàng ta đến Cảnh Thái cung, điều này mới khiến ta khóuống hồ nàng ta luôn có thái độ thù địch với ta.
Dường như đoán được những suy nghĩ trong lòng ta, nàng ta cười giễu một tiếng, rút một thứ từ trong tay áo ra, đưa cho ta “Vương gia muốn Thanh Dương đem trả vật này.”
Thứ đó bị ném lên bàn, ‘cạch’ một tiếng. Ta nhìn kĩ, giật mình sửng sốt, đây chẳng phải là cây trâm Hàn Vương tiện tay rút trên đầu ta để ném đi trước khi chúng ta vào sơn động ư? Vì sao lại ở trong tay Thanh Dương? Chẳng lẽ sau đó Hàn Vương sai người tìm lại cây trâm này? Không biết vì sao, khi nghĩ như vậy, ta càng không thể bình tĩnh được.
Thanh Dương quay người, nói: “Đồ Thanh Dương đã mang đến, xin trở về phục mệnh.”
Nói xong, nàng ta liền định đi. Ta vội đuổi theo, nói “Thanh Dương! Ngài ấy thế nào rồi?”
Bước chân nàng ta dừng lại nhưng không hề ngoái đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Cách xa ngài ấy một chút, bằng không nương nương sẽ hại chết ngài ấy đấy!” Dứt lời, nàng ta không nán lại thêm, sải bước đi ra ngoài.
Ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng nàng ta, trong lòng rối rắm. Vì sao trong lời nói của nàng ta, ta dường như nghe ra tình trạng của Hàn Vương không hề lạc quan? Nhưng ta nào muốn hại y chứ?
Đứng một lát mới từ từ xoay người, ánh mắt ta dừng lại ở cây trâm trên bàn. Do dự giây lát, ta đưa tay cầm lấy. Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ ta chẳng bao giờ quan sát kĩ cây trâm này. Chỉ là một cây trâm vàng rất bình thường, không hề nổi bật, nhưng nhìn nó một lần nữa, dường như ta lại có tâm trạng khác. Có phải vì nó ít nhiều có liên quan tới Hàn Vương.
Khi xoay người, ta đột nhiên phát hiện trên cây trâm hình như có điều gì đó khác thường. Nhìn kĩ mới thấy, chẳng trách vừa nãy ta còn cảm thấy lỗ nhỏ trên cây trâm có chút kỳ lạ, hóa ra là thiếu thứ gì đó, tuy ta không rõ nhưng cũng biết đó nhất định là vật trang trí. Ngón tay lướt qua chỗ đó, ta mơ hồ cảm thấy nó hơi đâm vào tay. Rõ ràng có người đã…
“Nương nương…” Giọng nói của Triêu Thần vang lên ngoài cửa, nàng ta bước vào, nói: “Vãn Lương và cô cô đang nói chuyện, nô tỳ nghe nói hộ vệ bên cạnh Hàn Vương đã về liền tới xem xem. Ơ…”
Nàng ta cũng nhìn thấy cây trâm trong tay ta, nhíu mày nói “Nương nương, sao hỏng rồi?”
Xem ra nàng ta còn quen thuộc với cây trâm, hơn ta rất nhiều, vừa nhìn đã nhận ra nó bị hỏng.
Nàng ta thấy ta không nói gì liền cầm cây trâm trong tay ta nói: “Không sao, nô tỳ cho người đi sửa một chút, thêm viên trân châu vào là xong.”
Dứt lời, nàng ta xoay người định đi ra ngoài.
Ta vội gọi nàng ta lại: “Triêu Thần, không cần đâu.”
Nàng ta sững sờ nhưng ta đã giơ tay cầm lấy cây trâm, cười bất đắc dĩ: “Không sao, sau này bản cung cũng không cài cây trâm này nữa.”
Ta quay người, cũng không biết vì sao lại lấy cái hộp của Tô Mộ Hàn tặng ta, mở ra rồi đặt cây trâm vào đó. Triêu Thần lặng lẽ nhìn ta làm xong mọi việc, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Ở trong phòng một lát, cảm thấy rất phiền muộn, ta liền đứng lên, đi ra ngoài. Triêu Thần vội đi theo, đưa tay đỡ ta, khẽ nói: “Nương nương, có cần chuẩn bị loan kiệu không?”
Ta lắc đầu, khẽ cười nói: “Bản cung chỉ đi dạo trong sân, không cần!”
Triêu Thần gật đầu, không nói nữa.
Hai chúng ta đi dạo trong sân một lát, đột nhiên thấy một người vội vã tiến vào. Ta nhìn về phía người đó, bỗng sững sờ. Không ngờ lại là Tấn Vương.
Nhìn thấy ta, Tấn Vương vội vàng tiến lên hành lễ: “Nương nương.”
Ta buống tay Triêu Thần, tiến lên, nói: “Vương gia đến đón Vãn Lương về à?”
Vẻ mặt y lộ rõ sự ngạc nhiên. “Sao Vãn Lương cũng ở đây?”
Ta lại sững sờ, y đã đứng thẳng người, nói: ‘Không, bản vương có việc tìm nương nương.” Nói xong, y nhìn cung tỳ phía sau ta một cái.
Ta ngập ngừng giây lát rồi nói: “Triêu Thần, ngươi lui xuống trước đi, bản cung đi dạo với vương gia.”
“Vâng.” Triêu Thần lui xuống.
Ta nhìn Tấn Vương, nghe thấy y lên tiếng: “Bản vương biết nguyên nhân thực sự khiến nương nương ngã xuống núi Nam Sơn.”
Ta sững sờ, y đã tìm ra manh mối nào thế?
Ta im lặng, y lại nói: “Khi đi điều tra, bản vương nhìn thấy hai viên đá rơi bên vách núi rất đáng ngờ. Bản vương đoán phải chăng có người cùng chúng ném nương nương.”
Ta kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, quả thực y điều tra rất cẩn thận, tỉ mỉ.
Ta cười nói: “Vương gia cho rằng người khiến bản cung ngã xuống núi là kẻ chủ mưu vụ hành thích lần này?”
Sắc mặt y lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhìn ta với vẻ khó hiểu.
Ta lắc đầu, nói: “E là phải khiến vương gia thất vọng rồi, người ra tay là Diêu thục phi. Nàng ta và bản cung bất hòa, chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội để loại bỏ bản cung mà thôi, nàng ta và mấy tên thích khách đó không có liên quan.”
Ta thật không nghĩ ra, ám sát Hạ Hầu Tử Khâm thì có lợi gì đối với nàng ta? Hoặc nói, nếu Hạ Hầu Tử Khâm chết thì có lợi gì cho Diêu gia lúc này?
Diêu Chấn Nguyên đã chết, trong bụng Diêu thục phi cũng không còn long thai, nếu Diêu gia chọn lúc này để hành thích, vậy thì quá ngu xuẩn. Hơn nữa , Diêu Hành Niên lúc đó vẫn còn ở bên ngoài chưa trở về hoàng đô, ông ta muốn chuẩn bị việc này chắc cũng không dễ dàng. Huống hồ lần này, ông ta còn chủ động xin phục trách, yêu cầu điều tra triệt để chuyện này, giả sử thật sự là Diêu gia, ông ta sẽ không tích cực như vậy.
Có lẽ, chỉ cần nghe ta nói ra tên Diêu thục phi, trong lòng Tấn Vương cũng đã rõ ràng. Y đã nghi ngờ sai.
Đột nhiên ta nhớ ra một người, vội nói: “Bản cung muốn hỏi, khi đó Hiền Vương ở đâu?” Nghĩ kĩ một chút, tình cảnh hôm đó hỗn loạn như vậy, ta thực sự không có chút ấn tượng nào.
Tấn Vương nhìn ta. Ta hỏi như vậy, ắt hẳn có nghi ngờ.
Y không hề né tránh, chỉ nói: “Tam đệ luôn ở bên cạnh bản vương. Nương nương không cần nghi ngờ đệ ấy, không thể là đệ ấy. Vua của nước chư hầu vào hoàng đô, ngoài một số tùy tùng thì những người đệ ấy dẫn theo đều ở dịch quán. Nếu nương nương nghi ngờ đệ ấy, chắc chắn cũng phải nghi ngờ bản vương.” Y nhìn thẳng vào ta, không hề có dáng vẻ trốn tránh.
Khẽ giật mình, không phải ta chưa từng nghi ngờ y, nếu Vãn Lương không nói vì bảo vệ Thái hậu mà y bị thương, ta cũng nghi ngờ.
Ta bèn lên tiếng: “Bản cung chỉ tùy việc mà xem xét, rốt cuộc chuyện này liên quan đến sự an nguy của Hoàng thượng. Đúng rồi, vết thương trên người vương gia thế nào?”
Có lẽ do ta chuyển chủ đề quá nhanh, y hơi sững người, sau đó lắc đầu, nói: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không nghiêm trọng. Khi lưỡi đao đó lao đến, chỉ sượt qua cánh tay bản vương.”
Không biết vì sao, lời của y bỗng khiến ta cảm thấy sợ hãi!
Vết thương nhỏ? Vậy thì…
Ta buột miệng hỏi: “Thái hậu cũng bị thương ư?” Tuy ta hỏi vậy nhưng ta lại cảm thấy không có khả năng. Hôm qua ta vừa gặp Thái hậu, bà vẫn khỏe mạnh, không có gì khác thường.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Tấn Vương hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng y lại hỏi: “Nương nương vẫn không biết ư?” Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay run run, nghe y nói: “Bản vương tưởng hôm qua nương nương hồi cung ắt hẳn đã gặp Hoàng thượng.”
Hoàng thượng, Hạ Hầu Tử Khâm…
Ta tròn mắt nhìn người trước mặt, y sững người giây lát rồi lắc đầu. “Nương nương tâm tư tinh tế, vô cùng thông minh nhưng hóa ra cũng có lúc sơ suất.”
“Bản cung không hiểu.” Lúc nói ra mấy từ này, ta chỉ cảm thấy giọng nói đã có chút khác thường.
Tấn Vương thận trọng quay lại nhìn một lượt, thấy không có ai mới kìm thấp giọng nói: “Hôn đó, Hoàng thượng thấy nương nương ngã xuống vách núi, trước tình thế cấp bách, người liền đẩy Dao phi ra để đuổi theo, bản vương trơ mắt nhìn cây đao trong tay thích khách vung về phía Hoàng thượng.”
Ta sợ hãi đến ngây người.
Y nói tiếp: “Nếu lúc ấy bản vương không xông lên kéo Hoàng thượng, người nào còn mạng để trở về? Chỉ là khi đó tình thế cấp bách, bản vương cũng không kịp phân tích rốt cuộc đâu là kẻ khả nghi trong những người có mặt tại đó, nên không dám nói chuyện Hoàng thượng bị thương, chỉ nói nhát đao của thích khách chém lên cánh tay bản vương. Huống chi tình hình khi ấy hỗn loạn, nhát đao đó chém lên lưng Hoàng thượng, bản vương chắn cho người, không ai phát hiện ra.”
Cho nên cuối cùng việc này trở thành y bị thương vì cứu Thái hậu?”
Ha, ta lại hồ đồ rồi, dẫu y thực sự bị thường vì cứu Thái hậu, sao có thể rửa sạch được hiềm nghi của y? Nói cho cùng, giết Hoàng thượng và cứu Thái hậu hoàn toàn không có điểm nào xung đột. Bởi người y cứu chính là Hạ Hầu Tử Khâm, thế nên y mới nhận được lệnh điều tra triệt để chuyện thích khách ở Nam Sơn.
Mà chuyện Hạ Hầu Tử Khâm bị thương, ngay lúc đó cũng không thể nói ra, sau này cũng không thể nói. Chung quy sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm xuất hiện thích khách đã khiến hắn mất mặt lắm rồi, chuyện này nhất định phải chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có. Muốn điều tra cũng phải âm thầm điều tra từ từ.
Tấn Vương nhìn ta rồi lại nói: “Việc này trong cung ngoài một mình y thì cũng chỉ có vài cung nhân bên cạnh Hoàng thượng ở Thiên Dận cung biết. bản vương tưởng hôm qua nương nương hồi cung đã đi gặp Hoàng thượng, người chắc sẽ không giấu nương nương.”
Hai tay ta không kiềm chế được trở nên run rẩy, chẳng trách tối qua, lúc hắn tức giận tới nỗi làm rớt kiệu, Lý công công luống cuống chạy lên hỏi hắn có chuyện gì không. Còn cả câu nói đó của hắn, tới Dao Hoa cung. Ha, trong cung đã không ai biết, vì sao hắn còn có thể tới đó qua đêm? Chẳng qua hắn cố ý nói cho ta nghe!
Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạo, hắn vĩnh viễn như thế! Thế nhưng ta lại nói với hắn, chúc mừng hắn đã bảo vệ Dao phi chu toàn. Chỉ là khi ấy ta nhìn thấy hắn ôm Dao phi, trong lòng ta tức giận, nhất thời bực quá nói bừa. Ta nào biết hắn sẽ cảm thấy thất vọng như thế nào.Nhớ tới câu hắn nói lúc ta rời đi: “Lẽ nào trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt?”
Trong lòng vô cùng đau đớn, ta không kìm được, nước mắt lã chã rơi. Ta đâu biết khi hắn nói câu đó, trong lòng buồn bã đến nhường nào.
Tốt… đủ tốt!
Ta thực sự ngốc nghếch mà! Trước đây hắn tức giận, ta lại có thể cười đùa mà dính chặt hắn, vì sao lần này ta không thể nhường hắn một chút? Ta vì Hàn Vương, hắn vì Dao phi ư?
Cho nên hắn mới nói, ta hồi cung liền đi thăm người này người kia, vì sao không đi thăm hắn?
Ta nghiến chặt răng, hét lớn: “Tường Hòa, Tường Thụy!”
Một lúc sau liền thấy hai thái giám chạy tới.
Ta dặn dò: “Đi nghe ngóng cho bản cung, tối qua Hoàng thượng ngủ ở đau?”
Tường Hòa và Tường Thụy nhìn nhau, vội gật đầu rồi lui xuống.
Tấn Vương nhìn bóng dáng hai thái giám vừa rời đi, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Nương nương, bản vương cảm thấy người quá thông minh. Không, có lẽ nương nương và Hoàng thượng, hai người đều giống nhau, cho nên mới có thể…”
Mới có thể thế nào, đột nhiên y không nói nữa.
Ta chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, phải dựa vào cột hành lang bên cạnh mới đứng vững, ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ trong sân.
Y vẫn chưa đi, im lặng một lát lại nói chữa: “Nếu không vì vậy, Hoàng thượng sẽ không hồi cung trước. Bản vương lo lắng nếu để người khác biết Hoàng thượng bị thương, thích khách lại đến nữa thì e rằng sự việc lại càng thêm tồi tệ, cho nên mới ép người hồi cung.”
Ta trấn tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Vì sao vương gia nói với bản cung nhiều như thế?”
Y dừng giây lát, cuối cùng trả lời: “Bởi Dao phi đã đến.”
Ta sững sờ, ngoảnh lại nhìn y nhưng y chỉ khẽ cười: “Hôm đó nương nương khuyên bản vương thế nào, tin rằng trong lòng nương nương hiểu rõ. Nương nương nói bất luận là nam nhân hay nữ nhân đều sẽ đau lòng. Bản vương bây giờ có Vãn Lương, còn nương nương, nương nương nên biết trong lòng Hoàng thượng có nương nương.”
Ta ngẩn người, y lại nói: “Bản vương lo lắng Dao phi đến còn có tâm ý khác. Từ đầu đến cuối là Hoàng thượng mắc nợ nàng ta. Lúc này, nếu nương nương không ở bên Hoàng thượng, người mới đau khổ nhất. Điều mẫu hậu lo lắng chẳng phải cũng là như vậy ư?”
Ta im lặng, ý của y, ý của Thái hậu, ta đâu phải không hiểu chứ? Dao phi, ta không động vào nàng ta, nhưng phải gặp nàng ta lần nữa.
Ta đang suy nghĩ thì thấy Tường Hòa bước lên, nói: “Nương nương, tối qua Hoàng thượng đến Dao Hoa cung trước, sau đó một mình trở về Thiên Dận cung ngủ ạ!”
Quả nhiên là như vậy. Ha, kiêu ngạo như hắn, đã nói là tới Dao Hoa cung thì chắc chắn phải đi. Nghĩ thế, ta bất giác muốn cười, đúng vậy, không đi mới không giống hắn.
Tấn Vương lúc này mới đứng thẳng người, nói: “Nương nương nghe rõ rồi chứ? Bản vương trở về đây!” Nói xong, y nhìn ta một lần nữa rồi xoay người rời đi.
Chạng vạng, Vãn Lương cũng trở về. Còn ta, từ lúc Tấn Vương rời đi liền về phòng ngồi một mình.
Nhớ khi ấy, Hạ Hầu Tử Khâm bị ốm, ốm tới nỗi gióng trống khua chiêng, tất cả mọi người đều đi thăm, một mình ta không đi. Đêm khuya hắn đến, mắng ta bạc bẽo, còn nói ta to gan, phải để hắn đích thân đến… Vậy thì lần này, ta thật sự to gan quá rồi!
Cuối cùng, ta nói vọng ra bên ngoài: “Triêu Thần, chuẩn bị kiệu, bản cung muốn tới Thiên Dận cung.”
Ta rất căng thẳng, đến hít thở cũng phải nín lại. Tay run run, ta nghiến chặt răng, cố gắng cầm lấy chiếc mặt nạ màu bạc đó, kéo mạnh rồi gỡ nó xuống.
Gương mặt hoàn mỹ của nam tử hiện ra trước mặt ta. Đôi môi mỏng gợi cảm, sống mũi thẳng, thanh tú, lông mi dài khẽ lay động, dường như ta đã nhìn thấy đôi mắt đen sáng long lanh bên dưới đó… Trước nay ta không biết hóa ra nam tử cũng có thể đẹp như vậy. Hóa ra lời đồn về tướng mạo của Hàn Vương không phải không có căn cứ.
Dường như ý thức được điều gì, y khẽ nhíu mày.
Ta giật mình, thấy y hơi cựa mình, có vẻ rất khó chịu. Ta mới nhớ ra y đang sốt, miệng còn rất khô, cúi đầu nhìn nước thấy, trên chiếc khăn tay còn rất ít, ta nghiến răng, để y uống một chút trước vậy.
Ta cúi xuống, vắt từng giọt nước trên chiếc khăn lên môi y. Y giống như lần đầu tiên được nếm cam lộ, ra sức liếm. Ta lại quay người chạy ra bờ sông lấy nước một lần nữa, cứ như vậy vài lần mới thấy y đỡ hơn một chút. Sau đó ta vắt chiếc khăn, cẩn thận đặt lên trán y.
Nắm lấy tay y, dường như y đã khá hơn tối qua một chút, ta thở dài, lại cảm thấy đói. Xoa xoa bụng, nhìn nam tử nằm dưới đất, y vẫn đang hôn mê, có lẽ một lát nữa cũng chưa tỉnh, ta lại nhặt con dao găm của y rồi đứng dậy, đi xung quanh tìm đồ ăn, nếu may mắn còn có thể gặp được vài nhà dân.
Tìm kiếm một vòng ta rất thất vọng, chẳng có gì. Không có đồ ăn cũng chẳng có người. Vạn bất đắc dĩ, ta lại đi một vòng bên bờ sông Vụ Hà, vẫn không nhìn thấy một ai. Trong lòng càng thất vọng, vì chúng ta bị dòng nước cuốn đi quá xa hay người tìm chúng ta vẫn chưa tận tâm?
Nghĩ vậy, ta liền cắn chặt răng. Ta có thể hoài nghi bất cứ ai, song không thể hoài nghi Cố Khanh Hằng!
Bất đắc dĩ quay về sơn động, ta đột nhiên nghĩ ra, đúng rồi, sao ta có thể quên chứ? Hôm qua tìm thấy khóm trúc nhỏ, mùa này chẳng phải có măng ư? Bỗng trở nên hưng phấn, ta nhấc chân chạy về phía khóm trúc đó.
Quả nhiên có rất nhiều măng. Ta vui sướng đào một ít mang về, y vẫn đang ngủ, ta chỉ quan tâm đến việc châm lửa, nướng măng. Mặc kệ là thứ gì, cứ nhét đầy bụng đã rồi nói sau. Không có ai đến, chúng ta phải tự cứu mình, phải có sức lực trước đã. Ta ăn một ít, lúc mang qua, thấy y vẫn nhắm chặt mắt.
Ta khom người, gọi: “Vương gia, vương gia…”
Thấy rõ ấn đường của y hơi nhăn lại song y vẫn không mở mắt, ta hơi thất vọng, đặt mu bàn tay lên trán, y vẫn chưa hạ sốt. Ngồi ngơ ngẩn bên cạnh y, ta không yên tâm để y ở lại đây một mình, tuy bây giờ là ban ngày nhưng vẫn có khả năng xuất hiện dã thú đi kiếm ăn.
Đã thay khăn đắp trên trán y mấy lần rồi mà y vẫn chưa tỉnh. Lúc này đã gần giữa trưa, tối qua mưa lớn, thời tiết hôm nay trở nên dễ chịu hơn. Ta thở dài, khi nào y mới đỡ hơn đây?
Tô Mộ Hànệnh ho của y là vì hồi nhỏ mắc bệnh, sốt cao mãi không giảm dẫn đến tổn thương lá phổi. Ta cũng biết, có một vài người vì sốt cao mà viêm phổi, thậm chí còn có khả năng chuyển thành ho lao, như thế thì thực sự không còn cách nào cứu được.
Chăm chú nhìn người trước mặt, y sốt cao mãi không hạ nhưng ta lại có cảm giác kỳ lạ. Y quá yên lặng, quả thực quá yên lặng.
Rất lâu sau vẫn chưa thấy y tỉnh, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội lấy bình sứ trong người ra, bôi thuốc nước lên mặt. Tránh tới lúc gặp người đi tìm, ta vẫn chưa kịp che dấu dung nhan của mình. Lúc này, lại nhớ đến lọ sứ y cất trong người, ta càng tò mò hơn.
Nghĩ một lát, ta thò tay vào trong ngực y, rất nhanh đã chạm vào chiếc lọ đó. Ta lấy ra, mở nắp, lại phát hiện chiếc lọ trống không.
Hôm qua, khi y cất nó vào ngực áo, ta rõ ràng còn nghe tiếng những viên thuốc chạm vào nhau, thậm chí còn rất nhiều. Rốt cuộc là thuốc gì mà y lại uống tất cả trong chốc lát!
Ta cúi đầu ngửi thử, chỉ có thể phân biệt được mùi của thuốc viên đó, ta không phải thầy thuốc nên không biết bên trong có những thành phần gì. Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy y rên một tiếng, ta hoảng hốt, vội nhét lọ sứ vào trong ngực áo y, thấy ấn đường đang nhíu chặt của y dần dần dãn ra, từ từ mở mắt.
“Vương gia, ngài tỉnh rồi?” Ta vui mừng đỡ y dậy.
Y “ừ” một tiếng, nhìn rõ gương mặt ta, lông mày anh tuấn nhíu lại nhưng không nói một câu. Ta đỡ y ngồi dậy, chiếc khăn ướt rơi khỏi trán y, rõ ràng cảm thấy cơ thể y chấn động mạnh! Y nghiêng mặt, ánh mắt hướng về tấm, mặt nạ bên cạnh. Vẻ mặt nhợt nhạt bỗng trở nên lạnh băng. Chắc y nhớ đến việc ta đã đồng ý không gỡ mặt nạ của y xuống, coi như báo đáp.
Hít một hơi thật sâu, ta lên tiếng giải thích: “Lúc ngài hôn mê muốn uống nước, ta không còn cách nào.”
Ta không có bản lĩnh giúp y uống nước qua mặt nạ.
Y sững người, hồi lâu mới hỏi ta: “Ta còn nói gì?”
Lời của y khiến ta sững sờ.
Ta kinh ngạc nhìn y, lời nói của y thật kỳ quái. Ta lắc đầu, “Không, ngài chẳng nói gì cả!”
Nghe thấy vậy, y dường như mới cảm thấy yên tâm.
Đưa tay cầm chiếc mặt nạ dưới đất, ta lên tiếng: “Ngài ăn thứ gì trước nhé, ta đã nướng măng. Có điều bây giờ chắc đã nguội rồi.”
Bây giờ y mới nhìn thấy măng để bên cạnh, ngập ngừng giây lát rồi đưa tay cầm lấy mặt nạ trong tay ta, đeo lên mặt, lạnh lùng nói: “Ta không ăn nổi
Y lúc này với lúc ôm ta, gọi ta là “tiểu nha đầu” tối qua thực sự hai người khác nhau. Dường như y lại cố tình dựng lên lớp ngụy trang, ngăn cách người khác ở xa nghìn dặm. Phải chăng chỉ vì ta đã tự ý tháo mặt nạ của y?
Ta đá con dao găm dưới đất ra xa một chút, ta vẫn sợ y sẽ ra tay giết ta như lời y nói hôm qua. Hiển nhiên y cũng chú ý đến động tác của ta, khẽ cười một tiếng nhưng không nói gì.
Một lát sau, ta không kìm được, hỏi y: “Ngài cảm thấy thế nào?”
“Không sao.” Y lạnh nhạt trả lời, một tay vịn lên tường, đứng dậy.
Ta vội đứng lên dìu y, y không từ chối, chỉ nói: “Vẫn chưa có ai đến à?”
Ta ngẩn người, cuối cùng gật đầu.
Một tay đỡ vai phải, sau đó y cúi đầu.
Ta biết, vết thương đó nhất định rất đau, ta cũng biết nếu tiếp tục kéo dài, tình trạng vết thương của y sẽ tệ hơn.
Ta lên tiếng: “Ngài có thể đi được không? Chúng ta đi men theo sông Vụ Hà lên phía trên.” Người đi tìm bọn ta đang đi xuống, chúng ta đi lên trên, vậy thì cơ hội gặp nhau sẽ lớn hơn.
Nhưng y lắc đầu, trầm giọng nói: “Không được.”
Ta có chút kinh ngạc nhìn y, lại thấy một tia sáng lóe lên trong mắt y, nghe thấy y nói: “Ta làm sao biết kẻ ám sát chúng ta sẽ không phái người xuống tìm? Nếu bị bọn họ phát hiện trước, cả nương nương và ta sẽ không thoát được.”
Lời của y khiến ta sững sờ.
Đúng vậy, sao ta lại có thể sơ suất chuyện này? Quả thật nếu để Diêu thục phi phát hiện ta và y còn sống, khó bảo đảm nàng ta sẽ không xuống tay lần nữa. Bây giờ Hàn Vương đang bị trọng thương, còn ta hoàn toàn không biết võ công, nếu thật sự để nàng tìm thấy trước, chúng ta chắc chắn sẽ chết. Cho nên, ý của y là chúng ta cứ đợi ở chỗ cũ. Hơn nữa, một khi có người đến, chúng ta cũng không thể cứ thế mà đi ra.
Còn ta vì chỉ muốn người đi tìm chúng ta đến nhanh một chút mà sơ suất điều này. Sực nhớ tới mảnh vải buộc trên cây bên sông Vụ Hà, ta bàng hoàng, thật sự quá bất cẩn rồi! Thứ đó có thể dẫn người đi tìm chúng ta tới, cũng có thể dẫn kẻ muốn giết chúng ta tới.
Y nhìn thấy sự khác thường của ta, khẽ hỏi: “Nương nương đã để lại ký hiệu à?”
Việc đã đến nước này, ta cũng chỉ biết gật đầu. y trầm mặc một lát mới cất lời: “Ra ngoài trước, nơi này không thể nán lại.”
Ta gật đầu, nhặt dao găm rồi dìu y đi ra. một lát, lại nói: “Đợi trong bụi cỏ, chờ trời tối vậy.”
Ta nhìn xung quanh, cũng may có ở đây rất cao, còn cao hơn cả ta. Ta và y lặng lẽ đi xa hơn một chút rồi tìm chỗ ngồi xuống, cứ như thế này, cho dù có người tới, chỉ cần không lên tiếng thì cũng không ai nhìn thấy chúng ta. Còn miếng vải bên bờ sông Vụ Hà, ta không đi lấy về bởi vẫn còn hy vọng người của Cố Khanh Hằng có thể phát hiện ra nó.
Nhưng cứ đợi ở đây cũng không phải kế lâu dài, một khi trời tối, dù ở trong sơn động cũng không an toàn, huống chi là ở bên ngoài. Về điểm này, y không thể không nghĩ đến, trừ phi là…
Ta ngoảnh lại nhìn y, y cũng nhìn ta, cười buồn bã. “Có gì đáng nhìn? Ta chẳng còn sức đi xa được đến vậy!”
Quả nhiên là vì vậy!
Ta nhún vai, cất tiếng: “Ta đã đi tìm rồi, khu vực gần đây không có nhà, chúng ta chẳng còn cách nào nữa.” Bỗng nhiên nhớ ra trong sơn động còn ít đồ ăn, ta vội đứng lên, chạy vào sơn động.
“Đi đâu?” Ở phía sau, y lo lắng hỏi ta.
Ta không ngoảnh lại, chỉ nói: “Không sao, ta sẽ trở lại ngay.”
Ta vội vàng ôm đống măng nướng chạy về, y chỉ nhìn ta một cái, không nói gì. Ta lại ngồi xuống bên cạnh y, khẽ hỏi: “Ngài không ăn thật à?”
Y lưỡng lự giây lát, vẫn lắc đầu. Vừa bị thương vừa bị sốt, chắc chắn y rất khó chịu, e rằng không phải y không muốn ăn, chỉ là lúc này không nuốt nổi bất cứ thứ gì.
Ta lại thở dài một tiếng, hỏi y: “Ngài có hối hận không?”
Y nhìn ta nhưng hỏi ngược lại: “Hối hận thì thế nào? Chuyện đã xảy ra còn có thể thay đổi không?”
Y nói vậy khiến ta không thốt được một câu, sau đó khẽ bật cười, “Nếu Thanh Dương tìm thấy chúng ta, nhất định sẽ hận không thể lột da ta.”
Y sững người giây lát rồi lắc đầu, nói: “Nói linh tinh.”
Ta chớp chớp mắt với y, nói: “Nàng ta thích ngài.” Ta đã nhận ra từ lâu, tâm tư của Thanh Dương đối với y đã vượt qua lẽ thường của lòng trung thành bảo vệ chủ tử. Tối hôn đó, khi ta rời khỏi phòng y, nhìn nét mặt lúc Thanh Dương vội vã xông vào, ta đã nhận ra.
Còn ngày đó, nàng ta giương cung trước ta, nói không thể giữ ta lại, chẳng qua nàng ta e sợ, một khi ta nói ra chuyện Hàn Vương mới là người giết Diêu Chấn Nguyên, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không để Hàn Vương trở về.
Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy những điều Thanh Dương muốn chỉ đơn giản như vậy, không quan tâm cái gì gọi là đại s Bắc Tề, nàng ta chỉ muốn y được bình an.
Nhưng y không nói gì, chỉ trầm mặc một hồi, sau đó cúi đầu, một tay chống xuống đất. Ta hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Hồi lâu sau y mới khẽ nói: “Không thoải mái.”
Đột nhiên ta bật cười.
Từ hôm qua đến giờ, ta luôn cảm thấy y rất kỳ lạ, dường ngư tất cả mọi thứ y chịu đựng, y đều không thể cảm nhận được một cách bình thường. Lúc này nghe y nói không thoải mái, ta mới cảm thấy hóa ra y vẫn là một con người, một con người bình thường. Ha, ta cũng biết mình nghĩ như vậy thật ngốc nghếch, nhưng ta thực sự có chút vui mừng.
Ngoài niềm vui ấy lại là sự lo lắng.
Do dự giây lát, ta đứng lên rồi lại ngồi xuống bên cạnh y, đưa tay đỡ lấy cơ thể y, nói: “Ngài dựa vào ta nghỉ một chút đi.”
Y nhìn ta, không hề cự tuyệt, nghiêng người dựa vào.
Một lát sau, ta mới nghe thấy y cất tiếng hỏi: “Dao phi đã quay về, nương nương còn muốn ở lại bên cạnh hắn không?”
Ta hơi sững người, không hiểu đang yên đang lành sao y lại hỏi như vậy, chỉ cười đáp: “Bằng không, ta còn có thể đi đâu?” Tang phủ không phải nhà của ta, bây giờ ta còn có thể đi đâu chứ?
Y không đáp, lại nói: “Tiên sinh của nương nương đâu?”
Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay run run, im lặng một lúc mới nói: “Ngài ấy đi rồi.”
Đột nhiên y mở mắt nhìn ta, khẽ nói: “Nếu y quay lại tìm nương nương…”
“Người sẽ không quay lại tìm ta đâu, người sẽ không… để ta nhìn thấy gương mặt của người.” Ta ngắt lời y, cười chán nản: “Sao vương gia lại quan tâm tới chuyện của ta vậy?”
Tô Mộ Hàn yêu thương ta nhưng cũng rất vô tình. Nếu không, sao đến một lời chào hỏi y cũng chưa nói mà đã lẳng lặng rời đi?
Y không nói gì. Không biết vì sao ta lại lên tiếng: “Ta còn hứa sẽ mời thái y tới khám bệnh cho người nhưng đáng tiếc lúc thái y đến người đã đi từ lâu rồi. Cõ lẽ chỉ mình ta nhớ, còn người đã quên…”
Khi nói lời này, lòng ta vẫn nhói đau. Tuy Tô Mộ Hàn chẳng nói chẳng rằng rời đi nhưng ta vẫn lo lắng cho y. Bao năm qua, không có y thì làm sao có ta bây giờ?
Hàn Vương khẽ khép hờ đôi mắt. Ta tưởng y mệt, cũng biết điều không nói nữa. Hồi lâu sau y lại cất lời: “Có lẽ y có nỗi khổ tâm.”
“Nỗi khổ tâm gì chứ?” Ta buột miệng hỏi, sau đó lại muốn cười, sao ta lại hỏi y?
Ta cũng biết y không thể biết, nhưng lúc này lại muốn châm chọc y: “Vậy vì sao ngài lại nói người có nỗi khổ tâm của người?”
Y trả lời qua loa: “Đoán vậy.”
Biết y sẽ nói thế nhưng tâm trạng ta vẫn tốt hơn một chút. Ta cười, nói: “Vậy sau này, giả sử ta có cơ hội gặp lại người, ta sẽ hỏi người rồi nói cho vương gia đáp án sau. Xem xem vương gia đoán có đúng không!”
Y vừa định nói thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên ở gần đó. Mặt ta biến sắc, nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy những bụi cỏ khẽ lay động. Theo bản năng, ta nhìn Hàn Vương, thấy hai đồng tử y co lại, y đè thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện, nín thở.”
Ta hoảng hốt, đột nhiên kêu ta nín thở? Có điều lúc này ta không có thời gian để hỏi y, chỉ là theo lời y nói. Tiếng bước chân chạy về phía bọn ta, sau đó biến mất rồi lại xuất hiện, đi ngược về đường cũ.
Rất lâu, rất lâu sau ta mới nghe thấy Hàn Vương nói: “Họ đã đến, vậy thì người của chúng ta cũng không còn xa.”
Vừa nãy ta nhận ra chỉ có tiếng bước chân của hai, ba người, chắc chắn không thể là người của Hạ Hầu Tử Khâm. Người hắn phái đi tìm chúng ta nhất định rất đông, không thể chỉ có vài người.
Ta cũng thở hắt ra, vẫn là y thận trọng. Nhưng nghe nói người của chúng ta cũng không còn xa, trái tim căng thẳng của ta cuối cùng cũng được thả lỏng. Chỉ cần Cố Khanh Hằng đến, chúng ta sẽ an toàn.
Người bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, ta cảm thấy cơ thể y mềm nhũn liền hoảng hốt, cúi đầu nhìn y. Cách tấm mặt nạ, ta không thể nhìn rõ nét mặt y, chỉ có đôi mắt mang lại cảm giác yếu đuối. Vừa nãy, y hoàn toàn phải dựa vào sự gắng gượng ư? Ta giơ tay chạm vào mu bàn tay y, vẫn đang sốt.
Hai người chúng ta ngồi một lát, cảm giác hơi thở của y dần trở nên rối loạn, đến hít thở cũng có vài phần gấp gáp, ta cúi đầu gọi y “Hàn Vương.”
Y không nói gì, chỉ đưa tay vào ngực áo, dừng lại giây lát rồi rút tay không ra. Ta mới nhớ ra thuốc trên người y đã hết, chắc y cũng nhớ ra rồi. Trái tim ta đập thình thịch, định nói thì lại nghe thấy có tiếng bước chân từ xa chạy đến. Ta giật mình, sao bọn chúng mới đi đã quay lại nhỉ? Nghĩ vậy, ta càng căng thẳng, nếu thực sự là nửa đường quay lại thì nhất định bọn chúng đã tìm kiếm gần đây, chỉ cần tìm kiếm qua loa là có thể thấy chúng ta đang trốn gần sơn động.
Nhớ đến lời y nói, ta lại nín thở.
Khi người đó chạy tới trước mặt chúng ta, đột nhiên Hàn Vương kêu lên: “Thanh Dương
Ta sửng sốt, là Thanh Dương ư? Sao y biết?
Ha, vì sao giọng nói của y lại giống hôm y ôm ta ngã xuống bậc thềm, tựa như đang âm thầm chịu đựng điều gì đó?
Ta vừa định quay lại nhìn y liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần, bụi cỏ trước mặt bị người ta tách ra bằng kiếm, quả nhiên lộ ra gương mặt lo lắng của Thanh Dương. Nàng ta nhìn chúng ta, mặt biến sắc, sải bước tới, gọi: “Vương gia!”
Ta chưa kịp phản ứng liền bị nàng ta đẩy ngã sang một bên, rễ cỏ quệt vào lòng bàn tay truyền đến cơn đau rát. Ta cắn môi, ngoảnh đầu lại nhìn, Hàn Vương bị nàng ta che mất, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hàn Vương.
“Thanh Dương đáng chết, Thanh Dương đã đến muộn.” Nàng ta khẽ nói, qua lời nói của nàng ta có thể nghe thấy âm thanh nghẹn ngào.
Nàng ta thương yêu y, tất nhiên ta rõ hơn ai hết.
Hàn Vương không nói, ta nhìn thấy Thanh Dương lấy thuốc từ trong người cho y uống, bàn tay nàng ta đỡ lưng y, khẽ nói: “Vương gia, xin hãy hít thật sâu!”
Ta bò dậy, nhẹ nhàng bước lên trước vài bước, thấy y hít thật sâu, một lát sau mới nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của y trở nên bình ổn. Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm, lúc này ánh mắt nàng ta mới đặt lên cánh tay phải của y, kinh hãi nói: “Tay của người…”
Y cúi đầu nhìn, lắc đầu nói: “Không sao!” Ngừng một lát, lại hỏi: “Người của thiên triều đâu?”
Thanh Dương không ngờ y sẽ hỏi như vậy, sững người giây lát mới nói: “Ở phía sau, chắc cũng sắp đến rồi.”’
Nghe thấy vậy, y mới gật đầu.
Thanh Dương đột nhiên đứng dậy, ta chỉ cảm thấy ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt, trường kiếm trong tay nàng ta đã rút khỏi bao , chỉ thẳng vào ta.
Ta giật mình, chỉ nghe thấy Hàn Vương nói: ‘Thanh Dương, ngươi làm gì thế?”’
Thanh Dương không ngoảnh lại, chỉ nói: “Vương gia, nàng ta là người của thiên triều. Nàng ta biết quá nhiều, Thanh Dương không thể giữ lại.” Dứt lời, nàng ta liền giơ kiếm đâm về phía ta.
Ta hoảng hốt lùi lại vài bước, cũng không biết Hàn Vương lấy sức ở đâu, vội xông lên chặn trước mặt ta, thấp giọng nói: “Nàng ta không biết gì hết, tha cho nàng ta!”
“Vương gia!”
“Nàng ta… nàng ta chưa từng nhìn thấy mặt ta.” Y ngừng giây lát, lại nói: “Ngươi đến rất kịp thời, nàng ta không biết gì hết.”
Ta cảm thấy t mơ hồ, rốt cuộc y đang nói gì? Cái gì mà Thanh Dương đến kịp thời? Ha, ta rõ ràng đã nhìn thấy gương mặt của y.
Cơ thể y hơi lắc lư, Thanh Dương vứt kiếm xông lên đỡ, nhíu mày nói: “Vương gia, Thanh Dương đưa người về!” Lúc nàng ta nói còn nhìn ra một cái, ánh mắt đó khiến ta cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng y túm tay nàng ta nói: “Bản vương chỉ hơi mệt, chúng ta đợi… đợi người của thiên triều đến.” Y nói xong bèn quay lại, nói: “Thiệt thòi cho Đàn phi nương nương cũng phải đợi ở đây rồi.”
Không phải ta không hiểu ý của y, y sợ ba chúng ta đi ra ngoài người của Cố Khanh Hằng chưa đến lại đụng phải người của Diêu thục phi. Ta im lặng, chỉ gật đầu rồi lại ngồi xuống.
Thanh Dương lo lắng nói: “Nhưng người đang sốt.”
Y chậm rãi lắc đầu: “Không nghiêm trọng.”
Thanh Dương còn muốn nói gì nhưng thấy y đã nhắm mắt, cũng đành đứng lặng ở bên cạnh y.
Một lúc lâu sau mới loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đến, sau đó là tiếng gọi: “Nương nương… Vương gia…”
Trong lòng ta mừng rỡ, Cố Khanh Hằng đã đến! Vội đứng lên, nói: “Ở đây! Chúng ta ở đây!” Ta ra sức vẫy tay, cũng không biết người bên đó có nhìn thấy không.
Mơ hồ nhìn thấy một người chạy như bay đến, tới gần mới nhìn rõ, quả nhiên là Cố Khanh Hằng!
Huynh ấy gạt bụi cỏ, nhìn thấy ta, ánh mắt vui mừng nhưng vẫn quỳ xuống, nói: “Mạt tướng không làm tròn bổn phận!”
Lòng ta đau nhói, nhìn sắc mặt mệt mỏi của huynh ấy, ta biết nhất định huynh ấy đã tìm một ngày một đêm. Vội vàng tiến lên đỡ huynh ấy: “Cố Phó tướng mau đứng lên, bản cung…” Quay đầu lại nhìn Hàn Vương, ta nói: “Bản cung không sao, chỉ có Hàn Vương bị thương.”
Nghe thấy vậy, huynh ấy đưa mắt nhìn về phía Hàn Vương rồi ngoảnh lại, nói: “Người đâu, đỡ Hàn Vương về!”
Lập tức có thị vệ chạy đến, cẩn thận dìu Hàn Vương về. Thanh Dương nhặt thanh kiếm dưới đất lên, vội vã đi theo.
Rõ ràng trong mắt Cố Khanh Hằng lóe lên một tia sáng, huynh ấy nhìn ta, khẽ hỏi: “Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Ta kinh ngạc nhìn Cố Khanh Hằng, ánh mắt huynh ấy càng lúc càng sắc bén. Đúng thế, Thanh Dương đến cứu người nhưng trường kiếm của nàng ta vốn không cần rút ra khỏi bao.
Lắc đầu, ta nói qua quýt: “Không sao, vừa nãy có một con rắn, vừa may hộ vệ bên cạnh vương gia kịp thời hành động.”
Nghe ta nói vậy, huynh ấy không nói gì nữa. huynh ấy trước nay đều hoàn toàn tin tưởng, chưa từng nghi ngờ lời nói của ta.
Huynh ấy nghiêng người định lên tiếng, ánh mắt vô tình đặt vào cánh tay ta, sắc mặt bỗng thay đổi, lo lắng hỏi: “Tay của muội sao vậy?”
Ta cúi xuống nhìn, lắc đầu nói: “Không cẩn thận bị xước, không sao đâu, chúng ta về thôi!”
Ánh mắt Cố Khanh Hằng lộ rõ vẻ đau đớn, huynh ấy nghiến răng, nói: “Do ta không bảo vệ tốt cho muội.”
Ta cất bước đi ra, huynh ấy vội đi theo, ngập ngừng giây lát, ta nói: “Hoàng thượng không sao chứ?”
“Không sao, chỉ có Thái hậu hơi hoảng sợ.”
Nói tới nỗi khiếp sợ, ta bỗng nhớ đến lúc gặp thích khách trên Nam Sơn, Dao phi còn ngất xỉu. Cũng không biết Cố Khanh Hằng cố ý không nhắc đến nàng ta hay huynh ấy thực sự đã quên? Ha, ta cười nhạt, có điều nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm không sao, ta cũng không còn lo lắng nữa.
Hai người một trước một sau bước đi, ta lại hỏi: “Đã tra ra người nào làm chưa?”
“Chưa.” Huynh ấy ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Chuyện này Hoàng thượng đã giao cho Tấn Vương điều tra, huynh phụ trách việc tìm kiếm muội và Hàn Vương.”
Ta không trả lời, có lẽ cũng là do huynh ấy chủ động xin đi. Trở lại bờ sông Vụ Hà, đã không còn nhìn thấy Hàn Vương và Thanh Dương, xem ra họ đã về trước rồi. Bây giờ ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ đi theo Cố Khanh Hằng trở về.
Đi được một đoạn, ta mới thấy thị vệ dựng cây cầu gỗ thô sơ, Thượng Lâm uyển ở bờ bên kia. Ta lưỡng lự giây lát rồi nghe người bên cạnh nói: “Mạt tướng đắc tội.” Nói xong huynh ấy ôm eo ta, nhẹ nhàng đạp lên cây cầu gỗ bắc qua sông Vụ Hà, phi thân sang bờ bên kia. Sau khi đặt ta xuống, huynh ấy mới nói: “Xe ngựa đang chờ bên ngoài.”
Ta gật đầu rồi bước lên.
Cố Khanh Hằng đi phía sau ta, hồi lâu mới cất lời: “Trước đây Hàn Vương quen muội à?”
Ta sững sờ, đột nhiên nhớ khi đó Triêu Thần từng nói, nàng ta có cảm giác Hàn Vương quen biết ta. Bây giờ Cố Khanh Hằng cũng hỏi như vậy.
Ta thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Không, sao y có thể quen muội chứ?” Thực ra, ở bên y một ngày một đêm, ta càng trở nên mơ hồ. Y đem lại cho ta cảm giác quen thuộc nhưng ta chỉ có thể nói với bản thân mình, y không phải Tô Mộ Hàn, không phải người ta quen biết. Bằng không, sao lại có nhiều thứ ta không thể giải thích được?
Huynh ấy không hỏi đến người khác nữa, một lát sau mới nói tiếp: “Cũng may muội không sao, nếu không, huynh không này sẽ phải sống như thế nào nữa.”
Ta hiểu tâm trạng của huynh ấy, ngữ khí của huynh ấy cho ta biết, huynh ấy cố gắng tìm ta, huynh ấy biết chắc ta vẫn còn sống. Ta nhìn huynh ấy với vẻ nghi ngờ, thấy huynh ấy khẽ cười, nói: “Hàn Vương và muội cùng ngã xuống, y đã nguyện cứu muội, trong lòng ta đương nhiên cũng có thể khẳng định.”
Hóa ra vì như vậy, chẳng trách… Ha, ta chỉ cười không nói. Huynh ấy nào biết, vì Hàn Vương bị thương nên không thể dùng võ công. Y cũng không phải nguyện ngã xuống cùng ta, chỉ là bị Diêu thục phi đánh lén. Nhưng cũng có điều khiến ta vui mừng, may mà y biết bơi, nếu không chắc ta chết rồi. Nhưng những lời này, ta không nói cho huynh ấy biết thì tốt hơn.
Lại đi một đoạn nữa mới nhìn thấy con đường quanh co, xe ngựa đang dừng bên đường. Ta thấy Thanh Dương đứng đợi bên cạnh xe, lúc này mới biết thì ra họ đến nơi này trước. Cố Khanh Hằng đỡ ta lên xe ngựa rồi tất cả mới lên đường.
Ta nhìn thấy Hàn Vương nghiêng người nằm tựa vào tấm đệm trong xe ngựa, nhắm mắt. Đột nhiên ta lại nhớ đến lúc ở trong sơn động, khoảnh khắc ta đưa tay gỡ mặt nạ của y xuống, còn cả giây phút y nói với Thanh Dương, ta chưa từng nhìn thấy mặt y. Không biết vì sao, ta khẽ bật cười. Nam tử trước mặt dường như đã mang đến cho ta điều tốt đẹp, loại tốt đẹp đã được che giấu một nửa… Ta và y đều phải che giấu dung nhan, hóa ra cuộc sống của ta và y lại giống nhau đến vậy.
Bên ngoài truyền tới giọng nói của Thanh Dương: “Phu xe, ngươi đi chậm thôi!”
Ta biết, chắc chắn do nàng ta lo cho vết thương của Hàn Vương.
Ta không biết y đã ngủ thật hay chỉ nhắm mắt, song ta biết, y thực sự mệt mỏi. Thở phào một tiếng, ta cũng dựa vào thành xe, khẽ nhắm mắt.
Xe ngựa đi rất lâu vẫn chưa thấy dừng lại. Ta cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ chúng ta đã bị nước sông Vụ Hà cuốn đi xa đến vậy? Lại một lúc lâu sau nữa ta mới nghe thấy bên ngoài trở nên náo nhiệt.
Lúc này ta mới ngạc nhiên, vén rèm nhìn ra, phát hiện xe ngựa đã tiến vào khu phố xá sầm uất.
Ta khẽ nói: “Cố Phó tướng!”
“Nương nương!” Cố Khanh Hằng tiến lên, nói. “Mạt tướng quên không nói cho nương nương biết, Hoàng thượng đã hồi cung, mạt tướng tìm được nương nương cũng sẽ đi thẳng về cung.”
Ta chỉ cảm thấy có chút sửng sốt… đã hồi cung? Ha, nhìn thấy ta và Hàn Vương rơi xuống núi, vậy mà hắn đã hồi cung.
Ta thuận miệng hỏi: “Vậy… khách quý của các nước thì sao?” Hắn hồi cung, nhất định sẽ không giữ bọn họ lại Thượng Lâm uyển đâu n
Cố Khanh Hằng trả lời: “Họ đã rời khỏi hoàng đô vào sáng nay rồi.”
Quả nhiên…
Ta ngước mắt nhìn, lúc này trời đã sâm sẩm tối, ngày hôm nay sắp trôi qua.
Thấy ta không nói gì Khanh Hằng lại lên tiếng: “Nương nương, Thượng Lâm uyển xuất hiện thích khách, Hoàng thượng thân phận tôn quý, không thể ở lại lâu.”
Huynh ấy đang giải thích thay hắn, ta chỉ lạnh lùng cười một tiếng rồi buông rèm xe. Hắn là hoàng đế của thiên triều, thân thể của hắn có liên quan tới vạn dân, không thể xảy ra một chút bất trắc nào, đạo lý này tất nhiên ta hiểu rõ. Hắn ở lại mới là hành vi không lý trí. Nhưng vì sao khi nghĩ đến, ta vẫn cảm thấy buồn bã?
Quay đầu nhìn người trong xe, ta lại hỏi: “Hoàng thượng định sắp xếp Hàn Vương ở đâu!”
Bên ngoài truyền đến giọng nói: “Dịch quán.”
“Vậy tới dịch quán trước.”
“Nương nương…”
Ta trầm giọng, nói: “Không thấy Hàn Vương bị trọng thương ư? Bản cung nói, tới dịch quán trước!”
Nắm chặt hai tay, không phải ta muốn nổi giận với huynh ấy, ta chỉ tức giận Hạ Hầu Tử Khâm. Lúc ta ngã xuống từ đỉnh Nam Sơn, hắn có cảm giác gì? Không tìm thấy ta, hắn có lo lắng không? Hãy là hắn vẫn yên tâm ôm lấy Dao phi của hắn, có phải hắn cảm thấy vui mừng, may mà Dao phi của hắn không sao? Đã như thế, ta về cung muộn một chút thì có sao?
Ta muốn tới dịch quán trước, Hàn Vương đã cứu ta, ta quan tâm đến sức khỏe của y trước, đó cũng là lẽ đương nhiên, chẳng phải ư? Liệu hắn đã nói gì? Ta còn có Thái hậu chống lưng, ta không sợ hắn. Có lẽ làm như vậy không lý trí chút nào nhưng ta không phải nữ tử có thể lý trí đến mức không cần tình cảm.
Ta cắn môi ngồi nhìn, đột nhiên nghe Hàn Vương nói: “Đẩy bản vương ra như vậy, nương nương thật chẳng phúc hậu.” Giọng nói của y khẽ khàng, khi ta nhìn về phía y, thấy y đã chống tay ngồi dậy. Quả nhiên y chưa ngủ.
Ta khẽ ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Vương gia sợ ư? Nếu ngài sợ thì lần đó đã không sai Thanh Dương trả lại áo choàng ta để quên trong phòng ngài trước mặt Hoàng thượng ngay trong đêm.” Chuyện lần đó, ta vẫn nhớ rõ ràng, còn có lời Thanh Dương cố tình nói ra.
Dường như y sững người, khẽ nói: “Bản vương lúc nào…” Vừa mở miệng, y đột nhiên im lặng, thông minh như y chắc cũng đoán ra.
Ta bất giác nhìn qua rèm cửa sổ xe, thấy nữ tử đang căng thẳng đứng một bên, không biết chúng ta đang bàn luề nàng ta. Xem ra Hàn Vương thực sự không biết chuyện này, đó là chủ ý của Thanh Dương. Ta thở dài một tiếng, thật sự là chủ ý của nàng ta nhưng ta cũng không trách vì nể mặt y.
Xe ngựa tới dịch quá, ta nhìn Hàn Vương, im lặng, chỉ đứng lên đi ra ngoài.
Thanh Dương đỡ y xuống ngựa, ta vừa định lên tiếng liền nghe thấy Cố Khanh Hằng nói: “Nương nương, nên hồi cung thôi!”
Ta không dừng bước, chỉ nói: “Bản cung không vội.”
Hạ Hầu Tử Khâm không vội , ta vội cái gì?
Đi được vài bước, ta lại nói: “Truyền thái y đến xem cho Hàn Vương!”
Ta vừa dứt lời đã thấy Thanh Dương nói: “Đa tạ nương nương quan tâm, không cần truyền thái y đâu, chúng ta đã có đại phu đi cùng.”
Lúc này ta mới sửng sốt, đại phu đi cùng? Chẳng lẽ vết thương của Hàn Vương từ lúc tới thiên triều đã có rồi ư, nếu không vì sao lại có đại phu đi cùng? Có điều ta cũng không kịp suy nghĩ, Thanh Dương đã đỡ y vào phòng. Cố Khanh Hằng không còn cách nào, đành vào theo ta.
Chỉ một lát sau, một ông lão bước vào, hành lễ với chúng ta rồi tiến lên.
Thanh Dương vội nói: “Liêu Hứa, mau xem cho vương gia!”
Người tên Liêu Hứa đó vội bước lên, bắt mạch cho Hàn Vương, chỉ thấy lông mày ông ấy nhíu lại nhưng không nói gì, ánh mắt đặt lên tay phải của Hàn Vương, đưa tay nắn nắn. Tháy Hàn Vương khẽ rên một tiếng, Liêu Hứa mới nói: “Mời các vị ra ngoài, lão phu khám thật kỹ cho vương gia lần nữa.”
Ta chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, vì sao phải đuổi chúng ta ra ngoài?
Thanh Dương vội nói với ta: “Xin nương nương hãy về trước đi, lúc ông ấy khám bệnh, không quen có người ở bên cạnh.” Nàng ta nói xong liền làm tư thế mời.
Ta nhìn Hàn Vương, thấy y khẽ cười, nói: “Tạm biệt nương nương.”
Y đã nói như vậy, ta cũng không tiện ở lại nữa, liền nói: “Có yêu cầu gì, chỉ cần vương gia lên tiếng, Hoàng thượng nhất định sẽ đáp ứng ngài.” Dứt lời, ta nhìn y lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Cố Khanh Hằng vội vã đi theo.
“Nương nương!” Huynh ấy vừa định lên tiếng thì một người sải bước từ hành lang bên kia qua.
Nhìn kĩ, hóa ra là Vãn Lương. Nàng ta bây giờ đã cởi bỏ y phục cung tỳ, mặc chiếc váy rất đẹp, tóc mây vấn cao, không còn là một a hoàn nhỏ bé nữa. Nàng ta nhìn thấy ta, vàng mắt đỏ hoe, xông lên kéo tay ta, nói: “Nương nương, nương nương, người không sao chứ? Để Vãn Lương xem xem…” Nàng ta vừa nói vừa nhìn ta thật kĩ.
Ta cười nói: “Bản cung không sao, bản cung không có chuyện gì cả.”
Nàng ta không kìm được, òa khóc: “Nghe nói người ngã từ đỉnh Nam Sơn xuống, Triêu Thần đến chỗ nô tỳ khóc cả đêm, nô tỳ cũng sợ muốn chết. Còn may, còn may, nương nương của chúng ta phúc lớn mệnh lớn…” Nàng ta thấy Cố Khanh Hằng ở phía sau ta, bèn quỳ xuống nói với huynh ấy: “Vãn Lương thay nương nương tạ ơn Cố Tướng quân, tạ ơn Tướng quân đã đưa nương nương bình an trở về.”
Cố Khanh Hằng kinh ngạc, vội bước lên, nói: “Phu nhân hãy đứng lên, mạt tướng không dám nhận!”
Ta cúi cuống đỡ Vãn Lương, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng ta, khẽ nói: “Được rồi, còn khóc cái gì?” Ta kéo nàng ta lên rồi hỏi: “Bên Tấn Vương có tin tức gì chưa?”
Ta không nói rõ nhưng nàng ta đương nhiên biết ta ám chỉ điều gì, lắc đầu nói: “Vẫn không có chút manh mối.”
Ta biết thích khách có thể trà trộn vào Thượng Lâm uyển chắc chắn không phải loại bình thường, hơn nữa bọn chúng còn thông thuộc địa hình Nam Sơn. Ta từng nghĩ liệu có phải người của Nam Chiếu không, chỉ bởi Hoàng hậu Nguyên Trinh xuất thân từ tiền triều, nàng ta đương nhiên thông thuộc địa hình của Thương lâm uyển. Thế nhưng hôm đó, phu thê Quốc vương Nam Chiếu đều có mặt ở đó, mũi tên lại không có mắt, ta nghĩ nàng ta không to gan đến thế.
Dựa trên phán đoán như vậy, Đại Tuyên và Bắc Tề đều không có khả năng. Còn nếu là nội bộ thiên triều, sao Tấn Vương không có chút manh mối nào? Trừ phi…. Trong đầu lóe lên suy nghĩ đó, đến bản thân ta cũng giật mình kinh hãi.
Vãn Lương thấy sắc mặt tat hay đổi, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng ta, vội nói: “Vương gia vì cứu Thái hậu mà bị thương.”
Ta kinh hãi, vội hỏi: “Thương thế ra sao?”
Nàng ta lắc đầu, nói: “Bị thương ở cánh tay, không nặng ạ!”
Cho nên Hạ Hầu Tử Khâm mới muốn Tấn Vương điều tra chứ không phải Hàn Vương đúng không? Nếu là người của Tấn Vương, khi đó y đang bảo vệ Thái hậu , mấy tên thích khách đó hoàn toàn không cần qua đó đả thương y, điều đó thực sự là uổng công vô ích.
Thấy ta im lặng, Vãn Lương lên tiếng: “Nương nương mau hồi cung đi, nhất định Hoàng thượng đang rất lo lắng.”
Ta chần chừ giây lát, cuối cùng gật đầu.
Hồi cung , Cố Khanh Hằng đưa ta tới Cảnh Thái cung rồi trở về. Bây giờ huynh ấy đã không còn là ngự tiền thị vệ, huynh ấy phải thống lĩnh ngự lâm quân của hoàng đô, phụ trách sự an toàn của hoàng đô. Đưa ta về huynh ấy không nán lại thêm chút nào đã vội vã rời đi.
Đám cung nhân của Cảnh Thái cung ai nấy đều vui mừng ra nghênh đón, Triêu Thần khóc tới mức mắt sưng húp.
Ta kêu bọn họ đứng lên rồi cùng Triêu Thần, Phương Hàm đi vào trong.
Lần này Phương Hàm không theo ta đến Thượng Lâm uyển, những việc xảy ra ở đó, chắc bây giờ nàng ta đều đã rõ. Đóng cửa phòng lại, nàng ta nói: “Nương nương, nô tỳ nghe nói người và Hàn Vương của Bắc Tề cùng rơi xuống nước?”
Ta nhìn nàng ta nhưng không lên tiếng, ta biết nàng ta chắc chắn có lời muốn nói.
“Nô tỳ bạo gan xin hỏi, Hàn Vương có bị thương không ạ?” Ta hơi ngạc nhiên, nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu. Nghe thấy vậy, nàng ta dường như thở phào nhẹ nhõm, lại nói “Như vậy thì dễ rồi, khi người tới thỉnh an Thái hậu, hãy nói Hàn Vương bị thương đến hôn mê, để tránh Thái hậu… hiểu lầm nương nương.”
Hóa ra là như vậy, Phương Hàm suy nghĩ thật chu đáo.
Một lúc sau, nàng ta nói tiếp: “Hoàng thượng luôn ở Cảnh Thái cung chờ nương nương, nhưng mãi không thấy nương nương trở về. Sau đó Diêu Tướng quân đến, người mới tới Ngự thư phòng.”
Ta có chút kinh ngạc, hắn đến Cảnh Thái cung đợi ta? Ta vì đến dịch quán trước nên mới về muộn, xem ra hắn cũng đã biết.
Diêu Hành Niên cuối cùng cũng trở về, e rằng chuyện của Diêu Chấn Nguyên vẫn chưa thể giải quyết được trong chốc lát.
Ta ngồi một lát rồi thay y phục, tới Hy Ninh cung báo cho Thái hậu biết ta đã bình an.
Thái hậu đích than đỡ ta đứng lên, khẽ nói: “Không sao là tốt rồi.”
Thiển nhi tiền vào rót nước, ta chủ động bưng trà tới trước mặt Thái hậu, cố ý để lộ dấu thủ cung sa trên cánh tay rồi nói: “Vâng, may mà Hàn Vương kịp kéo thần thiếp, nhưng lại làm liên lụy đến vương gia khiến vương gia bị thương nặng đến hôn mê, thần thiếp quả thật áy náy trong lòng, vì vậy mới không hồi cung trước mà sai người đưa Hàn Vương tới dịch quán.”
Lặng lẽ nhìn Thái hậu, thấy sắc mặt bà đã hiện rõ nét cười, trong lòng ta mới thở phảo. Cũng may Hạ Hầu Tử Khâm chưa chạm vào ta, bằng không ta có trăm cái miệng cũng không biện bạch được. Cô nam quả nữ ở cùng nhau, nói thế nào cũng không rõ ràng được, thế nhưng một dấu thủ cung sa có thể giải quyết mọi vấn đề. Thật mỉa mai!
“Vậy thương thế của Hàn Vương thế nào?” Thái hậu khẽ nhấp ngụm trả, hỏi ta.
Ta lắc đầu, “Thần thiếp đưa Hàn Vương về dịch quán rồi vội vã hồi cung không biết kết quả.”
Nghe thấy vậy, Thái hậu cũng không nói gì nữa.
Lúc rời khỏi Hy Ninh cung đã là buổi tối, Triêu Thần bước lên đỡ ta. Lúc trở về không gọi loan kiệu, ta chỉ muốn đi bộ một chút.
Đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy Triêu Thần nói: “Nương nương, thánh giá đến.”
Ta ngước mắt nhìn mới thấy ngự liễn màu vàng đó. Hướng này là tới Hy Ninh cung?
Lý công công nhìn thấy ta, ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ. Ta vội khom người, nói: “Thần thiếp tham kiếm Hoàng thượng.”
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.” Triêu Thần cũng hành lễ.
Lý công công quả thật rất nhiệt tình và chu đáo, nhưng giọng nói của ta, sao hắn có thể không nghe ra?
Ta nghe thấy giọng nói của hắn truyền ra: “Không cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung!”
“Không cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung!” Ha, đây chính là câu đầu tiên hắn nói với ta khi ta trở về ư?
Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét!
“Nương nương…” Triêu Thần khẽ gọi ta.
Ta nghiến răng, chẳng phải hắn muốn tới thăm Dao phi ư? Được thôi, ta cũng muốn xem Dao phi bị hoảng sợ bây giờ trông thế nào!
Xoay người bước lên, ta lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phụng mệnh Thái hậu, thay Thái hậu tới Dao Hoa cung thăm Dao phi, chi bằng thần thiếp cùng đi với người.”
Lý công công nhìn ta, sắc mặt y rõ ràng có chút kinh ngạc. Cũng không biết có phải vì ta nhắc tới Thái hậu hay không, y vội vã vẫy tay ra hiệu cho kiệu phu đi chậm lại. Hoàng thượng đã nói không được dừng kiệu, một công công như y không dám tự ý kêu dừng.
Ta vội bước lên trước, Lý công công ngập ngừng giây lát, vén rèm kiệu cho ta. Ta cũng không dừng lại, bước thẳng lên kiệu.
Người ngồi trong kiệu sững sờ. Tấm rèm phía sau ta nhanh chóng hạ xuống, trong kiệu lúc này tối om, ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hắn. Hắn chỉ liếc ta một cái, nặng nề ‘hừ’ một tiếng rồi nghiến răng nói: “Mẫu hậu có thể kêu nàng đi thăm Dao phi ư?”
Ta nhún vai, xem ra hắn đã quá hiểu Thái hậu.
Ta cũng mặc kệ, ngồi bên cạnh hắn, khẽ cười, nói: “Thực ra là Hàn Vương nhờ thiếp đi thăm đấy!”
Không ngờ ta vừa dứt lời, hắn đã đập mạnh xuống đệm ngồi, ngự liễn lắc lư một cái, ‘rầm’, bên ngoài có người nhất thời khiêng không , khiến ngự liễn rơi thẳng xuống đất.
Ta vô cùng sợ hãi, giơ tay túm lấy thành kiệu mới không bị ngã ra ngoài. Hỏa khí lớn thật!
Có tia sáng xuyên qua tấm rèm, ta thấy hắn nghiên người dựa vào tấm đệm nhưng không nói một câu.
“Nô tài đáng chết… Nô tài đáng chết…”
Người bên ngoài quỳ ‘phịch’ xuống, ra sức dập đầu xin tha thứ. Ta thật muốn cười, rõ ràng do hắn đập mạnh khiến ngự liễn chao đảo nên mới như vậy. Đột nhiên ta cảm thấy mỗi lần ta và hắn ở cạnh nhau, mọi thứ xung quanh chúng ta luôn gặp phải tai ương.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Lý công công vội vã nhào tới, vén rèm kiệu lên, gấp gáp nhìn về phía hắn, run giọng nói: “Hoàng thượng, người thế nào rồi?”
Hắn rít qua kẽ răng: “Cút!”
Lý công công sững người, hồi lâu sau mới lén lút nhìn ta. Chắc y vẫn còn đang cân nhắc, từ ‘cút’ này rốt cuộc là nới với ta hay nói với y. Ta trừng mắt với y, mặc kệ Hạ Hầu Tử Khâm nói ai cút, Lý công công y phải cút trước, chẳng lẽ lại bảo ta cút trước sao?
Ta lẳng lặng nhìn người bên cạnh, lông mày hắn nhíu chặt nhưng hắn không hề quay sang nhìn ta. Hắn lại tức giận rồi. Vậy thì giận đi, giận nữa ta cũng không cút.
Lý công công vội nói: “Vâng, vâng… Nô tài cút ngay đây?” Đỡ lời, y buông rèm xuống, xoay người nhưng lại dừng bước, hỏi nhỏ: ‘‘Hoàng thượng… còn tới Dao Hoa cung không?”
Mãi không thấy hắn trả lời, Lý công công cũng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ rời đi.
Hai người chúng ta ngồi rất lâu trong kiệu mà vẫn không thấy hắn lên tiếng. Ta thờ dài, đứng lên, nói: “Hoàng thượng không đi nữa, vậy thần thiếp tự mình qua đó.”
Nói xong, ta khom người định xuống kiệu nhưng không ngờ cổ tay bỗng chốc bị hắn túm lấy. Tay hắn hơi dùng sức giữ chặt ta lại. Ta sửng sốt, không kìm được kêu lên sợ hãi, song hắn không ôm ta vào lòng, chỉ kéo ta tới bên cạnh, cơ thể ta đập thẳng vào tấm đệm phía sau.
Hắn trầm giọng nói: “Nàng vừa hồi cung đã thăm chỗ này, chỗ kia, sao nàng không nghĩ tới việc tới thăm trẫm?”
Ngước mắt nhìn hắn, ta chỉ có thể nhờ vào ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm kiệu để nhìn thấy gương mặt với đường nét rõ ràng của hắn. Tiếng hít thở nặng nề bao phủ khắp trong kiệu.
Ta cắn môi, nói: “Vừa nãy nếu không phải thần thiếp mặt dày nhảy lên, Hoàng thượng còn không đợi thần thiếp?”
Chẳng phải Phương Hàm đã nói hắn qua Cảnh Thái cung chờ ta ư? Tại sao khi gặp ta trên đường tới Hy Ninh cung, hắn lại nói không cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung chứ? Hạ Hầu Tử Khâm thật đáng ghét!
Hắn thở hổn hển, hung dữ nói: “Trẫm thật muốn phế truất nàng!”
Trong lòng khẽ run rẩy, ta ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Phế truất thần thiếp? Dựa cào cái gì? Chỉ vì thần thiếp và Hàn Vương ở bên nhau một ngày một đêm?” Lần này đến Thượng Lâm uyển, hắn đã biếm Trần Tịnh tần và Nguyễn tiệp dư vào lãnh cung, lẽ nào chỉ vì Dao phi đến, hắn thực sự muốn lục cung vô phi ư?
Không biết vì sao, khi nghĩ như vậy, ta vô cớ cảm thấy phẫn nộ.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Hàn Vương… Đàn phi của trẫm không thật sự đánh mất trái tim mình đấy chứ? Nếu không, vì sao nàng bất chấp thân phận mà đến dịch quán trước?”
Ta nghiến răng: “Bây giờ Hoàng thượng còn nói cái gì mà đánh mất trái tim hay không, nếu không có Hàn Vương, thần thiếp đã chết rồi.”
Chết rồi thì chảng còn gì hết, đâu còn ngôi đây để hắn gào thét với ta?
Hắn nhất thời nghẹn lời, mãi sau mới lên tiếng: “Hừ, Đàn phi đang nói trẫm biết, nàng đã thực sự động lòng vì hắn sao?”
Ta ngẩn người, hắn nghe đâu ra ý tứ như vậy chứ?
Đột nhiên hắn nắm chặt cổ tay ta, lạnh lùng nói: “Nàng quen hắn? Ngay từ đầu đã quen hắn! Đừng tưởng trẫm là tên ngốc!”
Hắn cũng nói ta và Hàn Vương quen nhau… Cho nên…
Trong lòng bàng hoàng, ta hít một hơi thật sâu, nhìn hắn, giận dữ nói: “Cho nên Hoàng thượng mới muốn thần thiếp bắn mũi tên đó về phía y, đúng không? Thần thiếp thật không hiểu, rốt cuộc người muốn là gì?” Hóa ra vòng vo nửa ngày, mũi tên ấy, điều hắn muốn thăm dò lại là ta!
Ta ra sức rút tay khỏi hắn nhưng hắn càng nắm chặt hơn. Đau quá, hắn không buông tay cũng không trả lời, chỉ nói: “Trẫm muốn biết, rốt cuộc có phải ngay từ đầu nàng đã quen biết hắn không?”
Quen hay không thì thế nào? Chỉ bởi vừa bắt đầu hắn đã nhận định nên mới muốn thăm dò?
Ta cười chán nản: “Không quen.”
Rõ ràng ta cảm thấy tay hắn hơi run, sau đó hắn hỏi: “Thật không?”
Ta cười bất đắc dĩ, ta đã nói không quen nhưng hắn còn muốn hỏi. Nếu hắn thực sự không tin tưởng hắn, vậy thì không cần hỏi, còn ta, nếu muốn lừa gạt hắn thì dù thế nào hắn cũng không hỏi được kết quả. Ta tin rằng thông minh như hắn nhất định sẽ hiểu.
Rất lâu, rất lâu sau, hắn nói nhỏ: “Vì sao ánh mắt nàng nhìn hắn lại thân thuộc đến thế?”
Ánh mắt ta nhìn Hàn Vương…thân thuộc ư?
Rất nhiều người nói Hàn Vương quen biết ta, Hạ Hầu Tử Khâm cũng nói… ta quen biết y…
Thật buồn cười, cứ xoay vòng như vậy, nhưng chỉ có hai người là ta và Hàn Vương nói không quen biết đối phương.
Cũng không biết vì sao, trong đầu ta bỗng hiện lên bóng dáng của Tô Mộ Hàn, ta khẽ nói: “Chỉ bởi y rất giống…”
“Ai?” Hắn nhanh chóng hỏi.
“Tiên sinh của thiếp.” Ta không nói thì hắn cũng đoán ra, nhưng lại cố ý hỏi ta, như vậy ta nói thêm một lần nữa thì có sao!
Bàn tay hắn càng siết chặt, hắn phẫn nộ lên tiếng: “Trẫm nhớ trẫm đã cảnh cáo nàng, không được nhắc đến hắn trước mặt trẫm.”
“Thần thiếp không nhắc, là do Hoàng thượng hỏi,” Cho nên câu nói đó của ta chỉ nói một nửa, song hắn nhất định muốn ta nói hết, ta nói rồi, hắn lại nổi giận…
“Nàng…” Hắn nghẹn lời, không thốt được một câu.
Ta dường như vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt phẫn nộ của hắn dưới ánh sáng lờ mờ.
Đột nhiên hắn đẩy ta ra, dữ dằn nói “Cút, trẫm không muốn nhìn thấy nàng.”
Lòng ta nhói đau nhưng vẫn gượng cười: “Hoàng thượng bây giờ đã có Dao phi, tất nhiên không muốn gặp một người có nhan sắc bình thường như thần thiếp. Thần thiếp không dịu dàng như Dao phi, không đẹp như nàng ta, cũng chưa từng nghĩ đến việc thay thế nàng ta chiếm giữ trái tim người. Ha…” Ngừng giây lát, ta lại nói: “Trái tim người quá xa xôi, e rằng thần thiếp chưa từng chạm đến.”
Hắn cười gằn: “Vậy ư? Trẫm vẫn cho rằng trái tim nàng quá xa xôi, trẫm còn cảm thấy tiếp cận nàng sẽ khiến trẫm đau khổ.”
Ta cố gắng không nhìn hắn, chỉ nói nhỏ: “Người là thiên tử, cho nên cảm thấy có được là điều tất nhiên. Hàn Vương sẵn lòng cứu thần thiếp, có lẽ người nghĩ quá nhiều. Chẳng qua chỉ bởi y ở gần thần thiếp, kéo thần thiếp theo bản năng, nhưng không ngờ là cũng ngã xuống mà thôi, như lần ở Trữ Lương cung, Hoàng thượng kéo thần thiếp ra sau theo bản năng, chịu thay thần thiếp một đòn. Thực ra, đều không liên quan đến tình yêu.”
Tất cả đều giải thích bằng từ ‘bản năng’, thật tốt biết sao.
“Nàng cho rằng trẫm…” Đột nhiên hắn im lặng, ta cảm thấy hình như hắn dồn hết sức, hơi nghiêng người, lâu sau cũng không nói
Cuối cùng ta lên tiếng, nói “Thần thiếp vẫn muốn chúc mừng Hoàng thượng, đã bảo vệ Dao phi chu toàn!” Hắn không nói, ta nói tiếp: “Xem ra hôm nay thần thiếp đến Dao Hoa cung không thích hợp, vậy để hôm khác thần thiếp tới. Thần thiếp xin cáo lui trước.”
Khoảnh khắc ta khom người ra khỏi ngự liễn, hắn khẽ nói: “Lẽ nào trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt?”
Câu nói này bỗng chốc bị nhấn chìm bởi cơn gió thổi qua. Ta gần như không phân biệt rõ rốt cuộc là hắn đang nói câu đó hay chỉ là ảo giác của ta?
Ta mím môi, cười. Tốt, dĩ nhiên tốt! Nhưng hắn cho rằng sai người tìm ta bất kể ngày đêm, cho ta những thứ tốt nhất, ăn mặc tiêu xài chính là tốt ư? Ha, ta thật sự mong ước quá cao rồi!
Những thứ hắn chưa kịp trao cho Dao phi hơn mười năm sao có thể trao cho ta chứ? Ta không thể khiến hắn đẩy Dao phi ra, quay người chạy đến ôm ta trong tình trạng như thế, chẳng phải ư? Nếu hắn có thể làm như vậy thì không còn là Hạ Hầu Tử Khâm nữa rồi. Lắc lắc đầu, ta tự cười giễu chính mình.
Người bên ngoài vẫn đang quỳ, ta thấy Lý công công cũng đang quỳ ở phía xa.
Bước lên trước, ta nói với Triêu Thần: “Triêu Thần, chúng ta về.”
Nàng ta ngạc nhiên ngước nhìn ta, sững sờ giây lát rồi mới vội vàng bò dậy, đuổi theo bước chân ta.
Lúc đi qua Lý công công, thấy y đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Nương nương, thực ra Hoàng thượng…”
“Tiểu lý tử!” Y mới nói được một nửa đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ từ trong kiệu tryền ra: “Còn dám nói nữa, trẫm cắt lưỡi ngươi.”
Ta không khỏi ngoái đầu nhìn, hỏa khí của hắn lúc này quả thật lớn đến mức gần như có thể thiêu rụi cả hoàng cung. Ta thở dài một hơi, vẫn nên để Dao phi dập cơn phẫn nộ của hắn đi!
Triêu Thần đi bên cạnh ta, hồi lâu sau mới nhỏ nhẹ nói: “Nương nương, Hoàng thượng sao vậy?”
Ta cười giễu một tiếng: “Người trách bản cung đi cùng người đến Dao Hoa cung.” Đúng thế, thế giới của hai người, ta xen vào làm gì?
Ta cười nhạt, bước nhanh hơn, Triêu Thần cũng không nói một lời, chỉ đi sát bên cạnh ta. Trở về Cảnh Thái cung, ta đi thẳng vào tẩm cung, rửa mặt chải đầi xong liền lên giường nằm. Có lẽ lúc này, Dao phi đang vô cùng đắc ý. Những thứ năm năm trước chưa có, năm năm sau, cuối cùng nàng ta cũng đạt được như ý nguyện. Thái hậu nói đúng, ta không nên động đến nàng ta. Hôm đó, nhìn thái độ của hắn đối với nàng ta, ta càng hiểu rõ, trong lòng hắn có nàng ta, vì vậy ta cũng sẽ
Một đêm mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ta nghe Triêu Thần tiến vào, nói: “Nương nương, Thái hậu sai người đến nói, người vừa hồi cung, nhất định còn hoảng sợ, hôm nay không cần đến Hy Ninh cung thỉnh an.”
Ta gật đầu, chắc Thái hậu không muốn ta và Dao phi đụng mặt chăng?
Ngồi trong phòng một lúc thì nghe nói Ngọc Tiệp dư đến.
Nàng ta nhìn thấy ta, vẻ mặt căng thẳng dịu hẳn đi, nói: “Vừa nãy không thấy nương nương ở Hy Ninh cung, trong lòng tần thiếp vẫn lo lắng , bây giờ thấy nương nương không sao, tần thiếp cũng yên tâm rồi.”
Ta cười, nói: “Lẽ nào tỷ tỷ vẫn nhớ đến bản cung?” Mấy phi tần trong cung, bây giờ thấy Dao phi đến, chẳng còn ai đến dâng lễ vật cho ta nữa. Có điều ta cũng thấy vui mừng vì được thanh tịnh.
Sắc mặt của Ngọc Tiệp dư hơi thay đổi, nàng ta nói: “Nương nương nói gì vậy? Hôm đó người ngã xuống, mọi người đều thấy hoảng sợ.”
Ta cười khẩy, e rằng đúng là có nhiều người sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là vui sướng khi người khác gặp họa nhỉ? Ta liền thuận miệng nói: “Chẳng phải bản cung đã khỏe mạnh trở về sao? Thục phi nương nương khỏe không?”
Ta chỉ muốn biết, khi nghe tin ta sống sót trở về, nàng ta sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Ngọc Tiệp dư hơi sững người, nói: “Có vẻ không tốt lắm. Nương nương, người không biết ư? Anh trai của Thục phi, Diêu Phó tướng đã bị người ta ám sát rồi.”
Sao ta không biết, ta còn tận mắt chứng kiến hắn chết cơ mà.
Ta tỉnh bơ hỏi: “Vậy ư? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Chính là lúc gặp thích khách trên Nam Sơn. Thần thiếp cũng mới nghe nói, hóa ra tướng quân thống lĩnh ngự lâm quân đã đổi người, bởi trước đó Diêu Phó tướng phạm sai lầm. Ban đầu Hoàng thượng muốn phạt nhẹ, đợi sau này khôi phục chức vị cho y. Hôm đó gặp thích khách trên núi Nam Sơn, Diêu Phó tướng muốn nhân cơ hội lập công chuộc tội nhưng không ngờ lại mất mạng.” Nàng ta nhìn ta, nói: “Như vậy, người nói xem, sắc mặt của Thục phi sao mà tốt được chứ?”
Ta lại có phần kinh ngạc, thích khách trên núi Nam Sơn đến thật đúng lúc, còn có thể trực tiếp đưa cái chết của Diêu Chấn Nguyên ra một cách hợp lẽ. Nhưng những điều này đương nhiên là dành cho việc đối ngoại, đối với người nhà họ Diêu, chỉ cần nói tử vong do gặp thích khách ở Thượng Lâm uyển. Song cho dù thế nào, cuối cùng cũng có thể cho hắn một danh hiệu hy sinh vì nhiệm vụ. Chuyện thích khách ở núi Nam Sơn cũng không thể để người nhà họ Diêu có bất cứ nghi ngờ nào, chỉ quả thật có tồn tại.
Ta lên tiếng: “Diêu gia bọn họ gần đây đúng là lien tiếp gặp vận đen.”
Ngọc Tiệp dư gật đầu, nói: “Còn không phải vậy sao? Trong cung đang truyền tai nhau nói Diêu gia sắp sụp đổ.”
Ta cười khẩy một tiếng, nhìn thẳng vào nàng ta: “Vậy tỷ tỷ nghĩ thế nào?”
Diêu gia chỉ mất đi một Diêu Chấn Nguyên, còn chưa lung lay được gốc rễ. Thế nhưng hậu cung đột nhiên xuất hiện một Dao phi, e rằng đây mới là chuyện mà không ai có thể dự tính trước. Diêu thục phi muốn ra tay giết ta, thế thì ta ngồi xem nàng ta sẽ đối phó với Dao phi thế nào. Đúng rồi, còn long thai trong bụng Thiên Phi nữa. Lần này, Diêu thục phi chắc cũng không nhịn được.
Ha, hậu cung này sắp có một vở kịch hay rồi!
Ánh mắt của Ngọc Tiệp dư vô tình hướng vào mu bàn tay ta, nàng ta kinh ngạc nói: “Nương nương, ta người bị thương à?”
Ta cúi đầu nhìn, khẽ cười, nói: “Vết thương nhỏ thôi, không sao.”
So với vết thương này, vết thương của Hàn Vương còn nặng hơn nhiều. Hôm qua, đại phu đuổi chúng ta ra ngoài, không biết tình trạng của y thế nào? Nhưng bây giờ, ta không thể xuất cung đi thăm y, như thế về tình về lý đều không hợp.
Ngọc Tiệp dư lại nói: “Vết thương nhỏ cũng phải chú ý, tay bị rách, nếu sốt là không tốt đâu.”
Ta gật đầu, nói: “Điều này bản cung hiểu rõ, đã bôi thuốc rồi, tỷ tỷ không cần lo lắng.”
Nghe thấy vậy, Ngọc Tiệp dư mới yên tâm gật đầu, ngồi lại trong cung của ta một lát rồi mới đứng dậy rời đi.
Ta cảm thấy hơi mệt, nửa người dựa trên nhuyễn tháp, nhắm mắt, mơ màng thấy buồn ngủ. Tối qua ta mất ngủ cả đêm, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Không biết bao lâu sau, ta nghe thấy có tiếng người tiến vào. Triêu Thần nhỏ giọng nói: “Nương nương, nương nương…”
Ta hơi nhíu mày, mở mắt, hỏi: “Có chuyện gì?”
Dường như nàng ta rất vui vẻ, thấy ta tỉnh dậy liền vội bước lên, nói: “Nương nương, Vãn phu nhân đến.”
Ta giật mình ngồi dậy, Vãn Lương đến rồi, vội nói: “Mau mời vào.”
Nàng ta tươi cười rời đi, chỉ lát sau đã thấy Vãn Lương tiến vào, nói với ta: “Tham kiến nương nương.”
Ta đỡ nàng ta đứng lên, nói: “Sớm như vậy, sao người đã tới đây?”
Hai người cùng ngồi xuống, nói: “Nương nương, mọi người nói chuyện đi, để nô tỳ đi pha ấm trà ngon.” Dứt lời, nàng ta lại nhìn chúng ta rồi tươi cười chạy ra.
Vãn Lương thu lại ánh mắt nhìn Triêu Thần, quay sang phía ta, nói: “Nương nương vừa trở về, Vãn Lương vốn là người của Cảnh Thái cung, đến thăm nương nương đương nhiên là việc rất bình thường. Hơn nữa, Vãn Lương biết, nương nương muốn biết tin tức của Hàn Vương.”
Trong lòng có chút giật mình, vẫn là Vãn Lương hiểu ta.
Ta gật đầu, nói: “Ngài ấy thế nào?”
Nàng ta lắc đầu, nói: “Rất kỳ lạ, nơi đó không cho phép bất kỳ ai bước vào. Tối qua vương gia cùng Hiền Vương đến đều bị từ chối. Nô tỳ cũng muốn vào nhưng bị hộ vệ của Hàn Vương chăn lại, nói Hàn Vương cần tĩnh dưỡng, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.”
Ta sững người, y cần tĩnh dưỡng nên từ chối không cho Tấn Vương và Hiền Vương vào, hành vi này của Bắc Tề cũng không hợp tình hợp lý.
Rõ ràng Vãn Lương và ta nghĩ giống nhau, cho nên nàng ta mới nói kỳ lạ. Cắn môi suy nghĩ, ta luôn cảm thấy Hàn Vương có chút lạ lùng. Khi y sốt cao, ta đã cảm thấy y kỳ lạ, bây giờ ở dịch quán lại đóng cửa không gặp bất kỳ ai. Theo cách nói của Vãn Lương, chắc chắn việc y bị thương cũng không được truyền ra ngoài.
Nghĩ một lát, ta nói: “Vậy Hoàng thượng có đích thân tới thăm không?”
Vãn Lương lắc đầu, nói: “Không, Hoàng thượng cử hai vị vương gia đi.”
“Hoàng thượng cử họ đi?” Ta thật sự kinh ngạc. Hạ Hầu Tử Khâm đã muốn họ thay mặt đi, vậy thì họ chính là đại diện của thiên triều đến thăm, Hàn Vương có thể nói không gặp ư?
Ha, ta không thể không nói, y thật sự rất phách lối, kiêu căng. Nhưng vì sao ta cảm thấy đây không phải chuyện y có thể làm nhỉ?
Vãn Lương gật đầu, lại nói: “Hộ bệ bên cạnh Hàn Vương nói, họ ở lại hoàng đô hai ba hôm rồi khởi hành trở về Bắc Tề.”
Ta có chút kinh ngạc nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại, họ cũng nên trở về rồi. Nếu không xảy ra chuyện thích khách ở Nam Sơn, chắc họ cũng như người của các nước khác, sáng sớm hôm qua đã rời đi.
Thấy ta im lặng, Vãn Lương an ủi: “Nương nương, Vãn Lương biết Hàn Vương là ân nhân cứu mạng của người nên người lo lắng cho ngài ấy, nhưng theo nô tỳ thấy, chắc không có chuyện gì lớn, có lẽ bọn họ chỉ hy vọng ngài ấy được yên tĩnh nghỉ ngơi và ngày, như vậy sẽ mau khỏe hơn, cũng có thể nhanh chóng trở về Bắc Tề.”
Nếu thực sự là như vậy, ta cũng yên tâm. Sau đó lại nhớ đến chuyệnta vội hỏi: “Vậy còn Tấn Vương, hai người bao giờ đi?”
Sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm đã qua, dù họ có lần lữa cũng không thể kéo dài lâu.
Nghe ta hỏi như vậy, Vãn Lương dường như giật mình, hồi lâu sau mới nói: “Vương gia nói, đợi người của Bắc Tề đi rồi, ngài ấy sẽ xin phép Hoàng thượng trở về đất phong.”
Quả nhiên, cũng rất nhanh.
Ta vội nói: “Vậy chuyện thích khách ở Nam Sơn thế nào rồi?”
Nàng ta lắc đầu: “Vẫn không có manh mối nào, có điều vương gia không thể lưu lại vì chuyện này. Nghe nói, lần này Diêu Tướng quân sẽ ở lại hoàng đô lâu hơn một chút, ông ta chủ động xin Hoàng thượng giao cho phụ trách điều tra việc này.”
Trong lòng ta kinh ngạc, có điều Diêu Hành Niên đưa ra yêu cầu như vậy cũng tính là hợp lý. Suy cho cùng, xét về bề ngoài, cái chết của Diêu Chấn Nguyên và chuyện thích khách xuất hiện trên núi Nam Sơn không tránh khỏi liên quan đến nhau. Giao cho ông ta điều tra việc này, ông ta nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực. Hạ Hầu Tử Khâm đỡ phải hao tổn tâm trí giao việc này cho người khác.
Khẽ gật đầu, ta đứng lên, lấy một chiếc hộp trong ngăn tủ đưa cho Vãn Lương rồi nói: “Lần này tới đất phong, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, bản cung cũng không có gì cho ngươi. Hộp nữ trang này coi như của hồi môn bản cung cho ngươi.”
“Nương nương!” Nàng ta sợ hãi đứng bật dậy, vội lắc đầu, nói: “Những thứ người cho Vãn Lương đã đủ rồi, Vãn Lương không thể nhận đồ của người nữa.”
Ta kéo tay Vãn Lương, đặt chiếc hộp vào tay nàng ta, mỉm cười nói: “Đây là bản cung cho ngươi phòng khi cần dùng, có điều bản cung cũng hy vọng ngươi vĩnh viễn không cần dùng đến.”
Vành mắt đỏ hoe, nàng ta quỳ xuống, nói: “Nương nương, Vãn Lương cả đời sẽ không phản bội người.”
Cổ họng khó chịu, ta hơi nghiêng người, sợ nhìn nàng ta thêm nữa sẽ không kìm được bật khóc.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của Triêu Thần: “Sao thế?”
Ta ra hiệu cho Triêu Thần đặt trà lên bàn, khẽ nói: “Vãn Lương đến để cáo biệt, e là lại sắp khiến bản cung khóc rồi.”
Lúc này Triêu Thần mới thở phào, khom người đỡ nàng ta. “Phu nhân đứng lên đi, nương nương mấy ngày này rất mệt mỏi, người nên vui vẻ mà đi, đừng để nương nương đau lòng nữa!” Nàng ta nới xong, giơ tay lau nước mắt trên mặt Vãn Lương.
Vãn Lương nghẹn ngào gật đầu, nói: “Sau này nhờ mọi người chăm sóc nương nương, nhất định phải hầu h tốt…”
“Ừ.” Triêu Thần gật đầu. “Yên tâm đi!”
Ba người ngồi một lát mới thấy Phương Hàm trở về.
Vãn Lương vội đứng lên, gọi nàng ta: “Cô cô.”
Phương Hàm vẫn lãnh đạm, hành lễ với nàng ta: “Nô tỳ tham kiến phu nhân!”
Vãn Lương vừa định nói liền nghe thấu bên ngoài có cung tỳ chạy vào. “Nương nương, người Bắc Tề tới tìm người.”
Ta ngẩn người, người Bắc Tề? Nhìn Phương Hàm, thấy nàng ta cũng ngỡ nàng.
Ta đứng lên, nói: “Mau mời vào!” Ta thật sự tò mò, rốt cuộc là ai?
Đợi người đó vào cửa, ta mới cảm thấy kinh ngạc, lại là Thanh Dương! Nàng ta không ở bên chăm sóc Hàn Vương, đến cung của ta làm gì?
Ta đang nghĩ ngợi đã thấy nàng ta hành lễ với ta: “Thanh Dương tham kiến Đàn phi nương nương.”
Ta nói: “Miễn lễ.”
Lúc đứng lên, nàng ta theo bản năng nhìn một lượt tất cả những người bên cạnh ta. Ánh mắt nàng ta lóe sáng, dường như có ẩn chứa nét cười. Ta bất giác nhìn Vãn Lương, ơ, có phải Thanh Dương trông thấy Vãn Lương ở trong cung của ta, liền cho rằng Vãn Lương tới thăm Hàn Vương là do ta sai bảo không? Hay nàng ta cho rằng ta kêu Vãn Lương đi nghe ngóng điều gi?
Khẽ ho một tiếng, ta nói: “Cô cô, Vãn Lương và cô cô cũng đã lâu không gặp, bản cung nói chuyện với Thanh Dương, hai người lui ra đi.”
Nghe thấy vậy, ba người trong phòng mới cáo lui, đi ra ngoài.
Thanh Dương lại ngoái đầu nhìn rồi mới cười nói: “Thật bội phục, khắp nơi đều là cơ sở ngầm của nương nương.”
Quả nhiên nàng ta đã bắt đầu chú ý tới Vãn Lương. Nói thật, để Vãn Lương theo Tấn Vương về đất phong cũng có thể coi như là cơ sở ngầm nhưng ta cũng chân thành hy vọng nàng ta được hạnh phúc. Ha, tâm tư phức tạp như vậy, Thanh Dương dĩ nhiên không thể hiểu.
Ngắt dòng suy nghĩ, ta nhìn nàng ta, hỏi: “Bản cung lại rất tò mò, vương gia nhà ngươi đang ốm, sao ngươi lại tiến cung vậy?”
Nàng ta không né tránh, cất lời: “Mấy hôm nữa là trở về Bắc Tề rồi, Thanh Dương đến nói với quận chúa một tiếng. Lần này vương gia rơi xuống nước, quận chúa cũng rất lo lắng, Thanh Dương đến báo với người rằng vương gia vẫn bình an.”
Dù nói thế nào thì Dao phi cũng là người Bắc Tề, Thanh Dương tiến cung vì chuyện này cũng rất bình thường. Thế nhưng, vì sao nàng ta đến Cảnh Thái cung, điều này mới khiến ta khóuống hồ nàng ta luôn có thái độ thù địch với ta.
Dường như đoán được những suy nghĩ trong lòng ta, nàng ta cười giễu một tiếng, rút một thứ từ trong tay áo ra, đưa cho ta “Vương gia muốn Thanh Dương đem trả vật này.”
Thứ đó bị ném lên bàn, ‘cạch’ một tiếng. Ta nhìn kĩ, giật mình sửng sốt, đây chẳng phải là cây trâm Hàn Vương tiện tay rút trên đầu ta để ném đi trước khi chúng ta vào sơn động ư? Vì sao lại ở trong tay Thanh Dương? Chẳng lẽ sau đó Hàn Vương sai người tìm lại cây trâm này? Không biết vì sao, khi nghĩ như vậy, ta càng không thể bình tĩnh được.
Thanh Dương quay người, nói: “Đồ Thanh Dương đã mang đến, xin trở về phục mệnh.”
Nói xong, nàng ta liền định đi. Ta vội đuổi theo, nói “Thanh Dương! Ngài ấy thế nào rồi?”
Bước chân nàng ta dừng lại nhưng không hề ngoái đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Cách xa ngài ấy một chút, bằng không nương nương sẽ hại chết ngài ấy đấy!” Dứt lời, nàng ta không nán lại thêm, sải bước đi ra ngoài.
Ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng nàng ta, trong lòng rối rắm. Vì sao trong lời nói của nàng ta, ta dường như nghe ra tình trạng của Hàn Vương không hề lạc quan? Nhưng ta nào muốn hại y chứ?
Đứng một lát mới từ từ xoay người, ánh mắt ta dừng lại ở cây trâm trên bàn. Do dự giây lát, ta đưa tay cầm lấy. Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ ta chẳng bao giờ quan sát kĩ cây trâm này. Chỉ là một cây trâm vàng rất bình thường, không hề nổi bật, nhưng nhìn nó một lần nữa, dường như ta lại có tâm trạng khác. Có phải vì nó ít nhiều có liên quan tới Hàn Vương.
Khi xoay người, ta đột nhiên phát hiện trên cây trâm hình như có điều gì đó khác thường. Nhìn kĩ mới thấy, chẳng trách vừa nãy ta còn cảm thấy lỗ nhỏ trên cây trâm có chút kỳ lạ, hóa ra là thiếu thứ gì đó, tuy ta không rõ nhưng cũng biết đó nhất định là vật trang trí. Ngón tay lướt qua chỗ đó, ta mơ hồ cảm thấy nó hơi đâm vào tay. Rõ ràng có người đã…
“Nương nương…” Giọng nói của Triêu Thần vang lên ngoài cửa, nàng ta bước vào, nói: “Vãn Lương và cô cô đang nói chuyện, nô tỳ nghe nói hộ vệ bên cạnh Hàn Vương đã về liền tới xem xem. Ơ…”
Nàng ta cũng nhìn thấy cây trâm trong tay ta, nhíu mày nói “Nương nương, sao hỏng rồi?”
Xem ra nàng ta còn quen thuộc với cây trâm, hơn ta rất nhiều, vừa nhìn đã nhận ra nó bị hỏng.
Nàng ta thấy ta không nói gì liền cầm cây trâm trong tay ta nói: “Không sao, nô tỳ cho người đi sửa một chút, thêm viên trân châu vào là xong.”
Dứt lời, nàng ta xoay người định đi ra ngoài.
Ta vội gọi nàng ta lại: “Triêu Thần, không cần đâu.”
Nàng ta sững sờ nhưng ta đã giơ tay cầm lấy cây trâm, cười bất đắc dĩ: “Không sao, sau này bản cung cũng không cài cây trâm này nữa.”
Ta quay người, cũng không biết vì sao lại lấy cái hộp của Tô Mộ Hàn tặng ta, mở ra rồi đặt cây trâm vào đó. Triêu Thần lặng lẽ nhìn ta làm xong mọi việc, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Ở trong phòng một lát, cảm thấy rất phiền muộn, ta liền đứng lên, đi ra ngoài. Triêu Thần vội đi theo, đưa tay đỡ ta, khẽ nói: “Nương nương, có cần chuẩn bị loan kiệu không?”
Ta lắc đầu, khẽ cười nói: “Bản cung chỉ đi dạo trong sân, không cần!”
Triêu Thần gật đầu, không nói nữa.
Hai chúng ta đi dạo trong sân một lát, đột nhiên thấy một người vội vã tiến vào. Ta nhìn về phía người đó, bỗng sững sờ. Không ngờ lại là Tấn Vương.
Nhìn thấy ta, Tấn Vương vội vàng tiến lên hành lễ: “Nương nương.”
Ta buống tay Triêu Thần, tiến lên, nói: “Vương gia đến đón Vãn Lương về à?”
Vẻ mặt y lộ rõ sự ngạc nhiên. “Sao Vãn Lương cũng ở đây?”
Ta lại sững sờ, y đã đứng thẳng người, nói: ‘Không, bản vương có việc tìm nương nương.” Nói xong, y nhìn cung tỳ phía sau ta một cái.
Ta ngập ngừng giây lát rồi nói: “Triêu Thần, ngươi lui xuống trước đi, bản cung đi dạo với vương gia.”
“Vâng.” Triêu Thần lui xuống.
Ta nhìn Tấn Vương, nghe thấy y lên tiếng: “Bản vương biết nguyên nhân thực sự khiến nương nương ngã xuống núi Nam Sơn.”
Ta sững sờ, y đã tìm ra manh mối nào thế?
Ta im lặng, y lại nói: “Khi đi điều tra, bản vương nhìn thấy hai viên đá rơi bên vách núi rất đáng ngờ. Bản vương đoán phải chăng có người cùng chúng ném nương nương.”
Ta kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, quả thực y điều tra rất cẩn thận, tỉ mỉ.
Ta cười nói: “Vương gia cho rằng người khiến bản cung ngã xuống núi là kẻ chủ mưu vụ hành thích lần này?”
Sắc mặt y lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhìn ta với vẻ khó hiểu.
Ta lắc đầu, nói: “E là phải khiến vương gia thất vọng rồi, người ra tay là Diêu thục phi. Nàng ta và bản cung bất hòa, chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội để loại bỏ bản cung mà thôi, nàng ta và mấy tên thích khách đó không có liên quan.”
Ta thật không nghĩ ra, ám sát Hạ Hầu Tử Khâm thì có lợi gì đối với nàng ta? Hoặc nói, nếu Hạ Hầu Tử Khâm chết thì có lợi gì cho Diêu gia lúc này?
Diêu Chấn Nguyên đã chết, trong bụng Diêu thục phi cũng không còn long thai, nếu Diêu gia chọn lúc này để hành thích, vậy thì quá ngu xuẩn. Hơn nữa , Diêu Hành Niên lúc đó vẫn còn ở bên ngoài chưa trở về hoàng đô, ông ta muốn chuẩn bị việc này chắc cũng không dễ dàng. Huống hồ lần này, ông ta còn chủ động xin phục trách, yêu cầu điều tra triệt để chuyện này, giả sử thật sự là Diêu gia, ông ta sẽ không tích cực như vậy.
Có lẽ, chỉ cần nghe ta nói ra tên Diêu thục phi, trong lòng Tấn Vương cũng đã rõ ràng. Y đã nghi ngờ sai.
Đột nhiên ta nhớ ra một người, vội nói: “Bản cung muốn hỏi, khi đó Hiền Vương ở đâu?” Nghĩ kĩ một chút, tình cảnh hôm đó hỗn loạn như vậy, ta thực sự không có chút ấn tượng nào.
Tấn Vương nhìn ta. Ta hỏi như vậy, ắt hẳn có nghi ngờ.
Y không hề né tránh, chỉ nói: “Tam đệ luôn ở bên cạnh bản vương. Nương nương không cần nghi ngờ đệ ấy, không thể là đệ ấy. Vua của nước chư hầu vào hoàng đô, ngoài một số tùy tùng thì những người đệ ấy dẫn theo đều ở dịch quán. Nếu nương nương nghi ngờ đệ ấy, chắc chắn cũng phải nghi ngờ bản vương.” Y nhìn thẳng vào ta, không hề có dáng vẻ trốn tránh.
Khẽ giật mình, không phải ta chưa từng nghi ngờ y, nếu Vãn Lương không nói vì bảo vệ Thái hậu mà y bị thương, ta cũng nghi ngờ.
Ta bèn lên tiếng: “Bản cung chỉ tùy việc mà xem xét, rốt cuộc chuyện này liên quan đến sự an nguy của Hoàng thượng. Đúng rồi, vết thương trên người vương gia thế nào?”
Có lẽ do ta chuyển chủ đề quá nhanh, y hơi sững người, sau đó lắc đầu, nói: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không nghiêm trọng. Khi lưỡi đao đó lao đến, chỉ sượt qua cánh tay bản vương.”
Không biết vì sao, lời của y bỗng khiến ta cảm thấy sợ hãi!
Vết thương nhỏ? Vậy thì…
Ta buột miệng hỏi: “Thái hậu cũng bị thương ư?” Tuy ta hỏi vậy nhưng ta lại cảm thấy không có khả năng. Hôm qua ta vừa gặp Thái hậu, bà vẫn khỏe mạnh, không có gì khác thường.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Tấn Vương hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng y lại hỏi: “Nương nương vẫn không biết ư?” Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay run run, nghe y nói: “Bản vương tưởng hôm qua nương nương hồi cung ắt hẳn đã gặp Hoàng thượng.”
Hoàng thượng, Hạ Hầu Tử Khâm…
Ta tròn mắt nhìn người trước mặt, y sững người giây lát rồi lắc đầu. “Nương nương tâm tư tinh tế, vô cùng thông minh nhưng hóa ra cũng có lúc sơ suất.”
“Bản cung không hiểu.” Lúc nói ra mấy từ này, ta chỉ cảm thấy giọng nói đã có chút khác thường.
Tấn Vương thận trọng quay lại nhìn một lượt, thấy không có ai mới kìm thấp giọng nói: “Hôn đó, Hoàng thượng thấy nương nương ngã xuống vách núi, trước tình thế cấp bách, người liền đẩy Dao phi ra để đuổi theo, bản vương trơ mắt nhìn cây đao trong tay thích khách vung về phía Hoàng thượng.”
Ta sợ hãi đến ngây người.
Y nói tiếp: “Nếu lúc ấy bản vương không xông lên kéo Hoàng thượng, người nào còn mạng để trở về? Chỉ là khi đó tình thế cấp bách, bản vương cũng không kịp phân tích rốt cuộc đâu là kẻ khả nghi trong những người có mặt tại đó, nên không dám nói chuyện Hoàng thượng bị thương, chỉ nói nhát đao của thích khách chém lên cánh tay bản vương. Huống chi tình hình khi ấy hỗn loạn, nhát đao đó chém lên lưng Hoàng thượng, bản vương chắn cho người, không ai phát hiện ra.”
Cho nên cuối cùng việc này trở thành y bị thương vì cứu Thái hậu?”
Ha, ta lại hồ đồ rồi, dẫu y thực sự bị thường vì cứu Thái hậu, sao có thể rửa sạch được hiềm nghi của y? Nói cho cùng, giết Hoàng thượng và cứu Thái hậu hoàn toàn không có điểm nào xung đột. Bởi người y cứu chính là Hạ Hầu Tử Khâm, thế nên y mới nhận được lệnh điều tra triệt để chuyện thích khách ở Nam Sơn.
Mà chuyện Hạ Hầu Tử Khâm bị thương, ngay lúc đó cũng không thể nói ra, sau này cũng không thể nói. Chung quy sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm xuất hiện thích khách đã khiến hắn mất mặt lắm rồi, chuyện này nhất định phải chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có. Muốn điều tra cũng phải âm thầm điều tra từ từ.
Tấn Vương nhìn ta rồi lại nói: “Việc này trong cung ngoài một mình y thì cũng chỉ có vài cung nhân bên cạnh Hoàng thượng ở Thiên Dận cung biết. bản vương tưởng hôm qua nương nương hồi cung đã đi gặp Hoàng thượng, người chắc sẽ không giấu nương nương.”
Hai tay ta không kiềm chế được trở nên run rẩy, chẳng trách tối qua, lúc hắn tức giận tới nỗi làm rớt kiệu, Lý công công luống cuống chạy lên hỏi hắn có chuyện gì không. Còn cả câu nói đó của hắn, tới Dao Hoa cung. Ha, trong cung đã không ai biết, vì sao hắn còn có thể tới đó qua đêm? Chẳng qua hắn cố ý nói cho ta nghe!
Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạo, hắn vĩnh viễn như thế! Thế nhưng ta lại nói với hắn, chúc mừng hắn đã bảo vệ Dao phi chu toàn. Chỉ là khi ấy ta nhìn thấy hắn ôm Dao phi, trong lòng ta tức giận, nhất thời bực quá nói bừa. Ta nào biết hắn sẽ cảm thấy thất vọng như thế nào.Nhớ tới câu hắn nói lúc ta rời đi: “Lẽ nào trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt?”
Trong lòng vô cùng đau đớn, ta không kìm được, nước mắt lã chã rơi. Ta đâu biết khi hắn nói câu đó, trong lòng buồn bã đến nhường nào.
Tốt… đủ tốt!
Ta thực sự ngốc nghếch mà! Trước đây hắn tức giận, ta lại có thể cười đùa mà dính chặt hắn, vì sao lần này ta không thể nhường hắn một chút? Ta vì Hàn Vương, hắn vì Dao phi ư?
Cho nên hắn mới nói, ta hồi cung liền đi thăm người này người kia, vì sao không đi thăm hắn?
Ta nghiến chặt răng, hét lớn: “Tường Hòa, Tường Thụy!”
Một lúc sau liền thấy hai thái giám chạy tới.
Ta dặn dò: “Đi nghe ngóng cho bản cung, tối qua Hoàng thượng ngủ ở đau?”
Tường Hòa và Tường Thụy nhìn nhau, vội gật đầu rồi lui xuống.
Tấn Vương nhìn bóng dáng hai thái giám vừa rời đi, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Nương nương, bản vương cảm thấy người quá thông minh. Không, có lẽ nương nương và Hoàng thượng, hai người đều giống nhau, cho nên mới có thể…”
Mới có thể thế nào, đột nhiên y không nói nữa.
Ta chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, phải dựa vào cột hành lang bên cạnh mới đứng vững, ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ trong sân.
Y vẫn chưa đi, im lặng một lát lại nói chữa: “Nếu không vì vậy, Hoàng thượng sẽ không hồi cung trước. Bản vương lo lắng nếu để người khác biết Hoàng thượng bị thương, thích khách lại đến nữa thì e rằng sự việc lại càng thêm tồi tệ, cho nên mới ép người hồi cung.”
Ta trấn tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Vì sao vương gia nói với bản cung nhiều như thế?”
Y dừng giây lát, cuối cùng trả lời: “Bởi Dao phi đã đến.”
Ta sững sờ, ngoảnh lại nhìn y nhưng y chỉ khẽ cười: “Hôm đó nương nương khuyên bản vương thế nào, tin rằng trong lòng nương nương hiểu rõ. Nương nương nói bất luận là nam nhân hay nữ nhân đều sẽ đau lòng. Bản vương bây giờ có Vãn Lương, còn nương nương, nương nương nên biết trong lòng Hoàng thượng có nương nương.”
Ta ngẩn người, y lại nói: “Bản vương lo lắng Dao phi đến còn có tâm ý khác. Từ đầu đến cuối là Hoàng thượng mắc nợ nàng ta. Lúc này, nếu nương nương không ở bên Hoàng thượng, người mới đau khổ nhất. Điều mẫu hậu lo lắng chẳng phải cũng là như vậy ư?”
Ta im lặng, ý của y, ý của Thái hậu, ta đâu phải không hiểu chứ? Dao phi, ta không động vào nàng ta, nhưng phải gặp nàng ta lần nữa.
Ta đang suy nghĩ thì thấy Tường Hòa bước lên, nói: “Nương nương, tối qua Hoàng thượng đến Dao Hoa cung trước, sau đó một mình trở về Thiên Dận cung ngủ ạ!”
Quả nhiên là như vậy. Ha, kiêu ngạo như hắn, đã nói là tới Dao Hoa cung thì chắc chắn phải đi. Nghĩ thế, ta bất giác muốn cười, đúng vậy, không đi mới không giống hắn.
Tấn Vương lúc này mới đứng thẳng người, nói: “Nương nương nghe rõ rồi chứ? Bản vương trở về đây!” Nói xong, y nhìn ta một lần nữa rồi xoay người rời đi.
Chạng vạng, Vãn Lương cũng trở về. Còn ta, từ lúc Tấn Vương rời đi liền về phòng ngồi một mình.
Nhớ khi ấy, Hạ Hầu Tử Khâm bị ốm, ốm tới nỗi gióng trống khua chiêng, tất cả mọi người đều đi thăm, một mình ta không đi. Đêm khuya hắn đến, mắng ta bạc bẽo, còn nói ta to gan, phải để hắn đích thân đến… Vậy thì lần này, ta thật sự to gan quá rồi!
Cuối cùng, ta nói vọng ra bên ngoài: “Triêu Thần, chuẩn bị kiệu, bản cung muốn tới Thiên Dận cung.”
/79
|