*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Cẩm Nguyên nhìn bóng dáng kia.
Phụ thân nàng rốt cuộc trông như thế nào? Vấn đề này, lúc nàng vài tuổi cũng đã từng nghĩ tới. Nàng thậm chí còn vẽ ra ở trên giấy, sau này trưởng thành, nàng không còn nghĩ đến vấn đề này nữa, đối với chuyện này cũng không hề có bất cứ hứng thú gì.
Sau này nàng xem lại bức họa mình vẽ lúc còn nhỏ, trên đó vẽ chính là bộ dáng cha của A Mông - bạn chơi cách vách, hàng xóm của nàng.
Nàng vẽ kỳ thật chính là của cha người khác.
Cố Cẩm Nguyên nhớ tới điều đó, đôi mắt rũ xuống, tay áo thu liễm, muốn đi xuống gác mái.
Thời điểm đi xuống gác mái, nàng xoay người lại liếc nhìn một cái, Cố Du Chính dường như đang chú ý tới gác mái, hướng bên này đi tới.
Cố Cẩm Nguyên làm như không biết, chậm rãi đi xuống.
Lúc bước tới trong viện, áo bào của Cố Du Chính ở hành lang gấp khúc phiêu dật tung bay, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đến nơi.
Cố Du Chính tới rồi cũng không hề nhìn Cẩm Nguyên mà đánh giá bố trí trong sân này.
Tiểu viện độc đáo, ngói màu xanh đen, thấp thoáng liễu xanh vấn vít ở giữa tạo nên một phong cảnh thướt tha mỹ miều.
“Nơi này nhưng thật ra cũng không sửa sang gì nhiều lắm, vẫn giống như trước đây.” Cố Du Chính khoanh tay lại nói như vậy.
Cố Cẩm Nguyên nghe xong cũng không hề lên tiếng đáp trả, chỉ là đứng ở nơi đó, xem như làm hết bổn phận của con cái.
“Ngươi dọn đến nơi này, có thiếu thốn gì không?” Cố Du Chính lại hỏi.
“May mắn có lão thái thái, phụ thân cùng với phu nhân chăm sóc, nơi này cái gì cũng không thiếu.” Cố Cẩm Nguyên lạnh nhạt đáp.
Cố Du Chính tất nhên là nhìn ra được Cố Cẩm Nguyên lạnh nhạt nhưng hắn cũng không nói gì. Hắn đi thẳng vào giữa viện, đánh giá trong sân mỗi chỗ một hồi.
Cuối cùng hắn ngừng ở một chỗ: “Cây tử đằng này không ngờ vẫn còn sống, lớn lên lại còn đẹp như vậy.”
Cố Cẩm Nguyên biết, lúc này nếu bản thân tỏ ra cảm kích thích thú hẳn là sẽ hợp với tình hình hơn. Tỷ như hỏi phụ thân có phải đối với nơi này cực kì quen thuộc, tỷ như hỏi tử đằng này đã bao nhiêu niên đại.
Nhưng nàng không có hứng thú.
Đối với người khác, nàng còn nguyện ý động chút tâm tư. Nhưng đối với người gọi là phụ thân thân sinh này, nàng lại không có chút ý muốn lấy lòng nào.
Có lẽ là trong lòng nàng hiểu rõ, hắn không giống như người khác, hắn là Ninh Quốc công quyền cao chức trọng, là công thần đương triều đại học sĩ. Ở trước mặt hắn, nàng đều cảm thấy không được thoải mái.
Huống hồ, hắn là người như vậy, đâu thể để cho người khác dễ dàng thao túng. Nếu như hắn đã ghét bỏ thì mặc cho ngươi tiêu phí tâm tư cũng chỉ uổng công.
Cho nên đơn giản là bớt chút sức lực đi.
Cố Cẩm Nguyên thu tay áo lại, nhìn cây tử đằng bên cạnh tường gạch đã có chút già cỗi, lại bởi vì mấy ngày trước đây mưa to, mặt trên đã nổi lên một tầng màu xanh thẫm rêu phong.
Cố Du Chính thu hồi ánh mắt khỏi cây tử đằng, nhìn về phía nữ nhi.
Buổi sáng ngày xuân, dáng người nàng nhỏ bé, an tĩnh mà đứng ở giữa tường trắng ngói đen, sâu sắc điềm đạm giống như một bức tranh thuỷ mặc mong manh.
Nàng lớn lên rất xinh đẹp, chính là loại nếu nhìn từ xa, ngươi liền biết đó là một đại nữ tử tư sắc trác tuyệt. Nếu đến gần nhìn kỹ sẽ càng cảm khái tạo hóa vi diệu, tinh hoa của đất trời tụ lại duy nhất trên một mình nàng.
“Mấy ngày nữa, ngươi sẽ phải tiến cung.” Cố Du Chính thanh âm hơi hơi chuyển trầm.
“Vâng, bà ngoại cùng phu nhân đều đã từng nói qua.” Cố Cẩm Nguyên rũ mắt nhìn xuống, đạm nhạt trả lời.
“Ngươi ——” Cố Du Chính hiển nhiên là có chuyện muốn nói, nhưng trầm ngâm do dự một lúc mới tiếp tục nói tiếp: “Tiệc mừng thọ Thái Hậu, đến lúc đó sẽ có không ít nam nữ trẻ tuổi, không tránh khỏi cùng nhau chơi đùa. Ngươi mới đến Yến Kinh thành, bên người lại không người dìu dắt, trăm triệu nhớ rõ cẩn thận một chút. Bất luận nam hay nữ, nếu ngươi không quen biết thì cứ tránh xa một chút.”
Cố Cẩm Nguyên nghe lời này hơi giật mình, nhưng vẫn nói: “Vâng, nữ nhi sẽ nhớ rõ lời phụ thân dặn dò.”
************
Cố Du Chính đi rồi, Cố Cẩm Nguyên vẫn đứng ở đó nhìn chằm chằm tử đằng hoa, nửa ngày không di chuyển.
Hắn đây là…… Có ý tứ gì a?
Bất luận nam hay nữ, nếu không quen biết thì cứ tránh xa một chút.
Lời này thật sự không có chút đạo lý nào hết.
Nàng tại Yến Kinh thành đều không quen biết ai, phóng mắt ra xung quanh, trừ bỏ Ninh Quốc công phủ, những nơi khác nàng chưa từng đi qua, tổng không thể tiếp cận được người nào khác mà.
Nhưng Cố Du Chính không phải là người sẽ nói những lời vô nghĩa. Lời hắn nói chắc chắn có ẩn ý gì đó..
Cố Cẩm Nguyên trầm tư một phen, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Phụ thân đây là đang nhắc nhở nàng, muốn nàng tránh xa một người nào đó. Nếu đã cố ý nhắc tới nam nữ, người kia chỉ có thể là một nam tử.
Tránh xa nam tử xa lạ?
Vì cái gì?
Lúc Cố Cẩm Nguyên dùng đồ ăn sáng vẫn suy nghĩ như cũ, bất quá nàng đã nghĩ thông, đây không phải vấn đề tự mình có thể hiểu thấu.
Nàng mới đến Yến Kinh thành mấy ngày a, chỉ biết mỗi Ninh Quốc công phủ. Trừ bỏ lần đó vào phủ thì thậm chí cửa lớn của Ninh Quốc công phủ nàng cũng chưa từng bước ra, cái gì cũng không biết, không thể tự mình giải được câu đố này.
Nghĩ một chút, nàng liền nhớ tới một người, Nhị phụ nhân.
Nhị phu nhân, người có
Cố Cẩm Nguyên nhìn bóng dáng kia.
Phụ thân nàng rốt cuộc trông như thế nào? Vấn đề này, lúc nàng vài tuổi cũng đã từng nghĩ tới. Nàng thậm chí còn vẽ ra ở trên giấy, sau này trưởng thành, nàng không còn nghĩ đến vấn đề này nữa, đối với chuyện này cũng không hề có bất cứ hứng thú gì.
Sau này nàng xem lại bức họa mình vẽ lúc còn nhỏ, trên đó vẽ chính là bộ dáng cha của A Mông - bạn chơi cách vách, hàng xóm của nàng.
Nàng vẽ kỳ thật chính là của cha người khác.
Cố Cẩm Nguyên nhớ tới điều đó, đôi mắt rũ xuống, tay áo thu liễm, muốn đi xuống gác mái.
Thời điểm đi xuống gác mái, nàng xoay người lại liếc nhìn một cái, Cố Du Chính dường như đang chú ý tới gác mái, hướng bên này đi tới.
Cố Cẩm Nguyên làm như không biết, chậm rãi đi xuống.
Lúc bước tới trong viện, áo bào của Cố Du Chính ở hành lang gấp khúc phiêu dật tung bay, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đến nơi.
Cố Du Chính tới rồi cũng không hề nhìn Cẩm Nguyên mà đánh giá bố trí trong sân này.
Tiểu viện độc đáo, ngói màu xanh đen, thấp thoáng liễu xanh vấn vít ở giữa tạo nên một phong cảnh thướt tha mỹ miều.
“Nơi này nhưng thật ra cũng không sửa sang gì nhiều lắm, vẫn giống như trước đây.” Cố Du Chính khoanh tay lại nói như vậy.
Cố Cẩm Nguyên nghe xong cũng không hề lên tiếng đáp trả, chỉ là đứng ở nơi đó, xem như làm hết bổn phận của con cái.
“Ngươi dọn đến nơi này, có thiếu thốn gì không?” Cố Du Chính lại hỏi.
“May mắn có lão thái thái, phụ thân cùng với phu nhân chăm sóc, nơi này cái gì cũng không thiếu.” Cố Cẩm Nguyên lạnh nhạt đáp.
Cố Du Chính tất nhên là nhìn ra được Cố Cẩm Nguyên lạnh nhạt nhưng hắn cũng không nói gì. Hắn đi thẳng vào giữa viện, đánh giá trong sân mỗi chỗ một hồi.
Cuối cùng hắn ngừng ở một chỗ: “Cây tử đằng này không ngờ vẫn còn sống, lớn lên lại còn đẹp như vậy.”
Cố Cẩm Nguyên biết, lúc này nếu bản thân tỏ ra cảm kích thích thú hẳn là sẽ hợp với tình hình hơn. Tỷ như hỏi phụ thân có phải đối với nơi này cực kì quen thuộc, tỷ như hỏi tử đằng này đã bao nhiêu niên đại.
Nhưng nàng không có hứng thú.
Đối với người khác, nàng còn nguyện ý động chút tâm tư. Nhưng đối với người gọi là phụ thân thân sinh này, nàng lại không có chút ý muốn lấy lòng nào.
Có lẽ là trong lòng nàng hiểu rõ, hắn không giống như người khác, hắn là Ninh Quốc công quyền cao chức trọng, là công thần đương triều đại học sĩ. Ở trước mặt hắn, nàng đều cảm thấy không được thoải mái.
Huống hồ, hắn là người như vậy, đâu thể để cho người khác dễ dàng thao túng. Nếu như hắn đã ghét bỏ thì mặc cho ngươi tiêu phí tâm tư cũng chỉ uổng công.
Cho nên đơn giản là bớt chút sức lực đi.
Cố Cẩm Nguyên thu tay áo lại, nhìn cây tử đằng bên cạnh tường gạch đã có chút già cỗi, lại bởi vì mấy ngày trước đây mưa to, mặt trên đã nổi lên một tầng màu xanh thẫm rêu phong.
Cố Du Chính thu hồi ánh mắt khỏi cây tử đằng, nhìn về phía nữ nhi.
Buổi sáng ngày xuân, dáng người nàng nhỏ bé, an tĩnh mà đứng ở giữa tường trắng ngói đen, sâu sắc điềm đạm giống như một bức tranh thuỷ mặc mong manh.
Nàng lớn lên rất xinh đẹp, chính là loại nếu nhìn từ xa, ngươi liền biết đó là một đại nữ tử tư sắc trác tuyệt. Nếu đến gần nhìn kỹ sẽ càng cảm khái tạo hóa vi diệu, tinh hoa của đất trời tụ lại duy nhất trên một mình nàng.
“Mấy ngày nữa, ngươi sẽ phải tiến cung.” Cố Du Chính thanh âm hơi hơi chuyển trầm.
“Vâng, bà ngoại cùng phu nhân đều đã từng nói qua.” Cố Cẩm Nguyên rũ mắt nhìn xuống, đạm nhạt trả lời.
“Ngươi ——” Cố Du Chính hiển nhiên là có chuyện muốn nói, nhưng trầm ngâm do dự một lúc mới tiếp tục nói tiếp: “Tiệc mừng thọ Thái Hậu, đến lúc đó sẽ có không ít nam nữ trẻ tuổi, không tránh khỏi cùng nhau chơi đùa. Ngươi mới đến Yến Kinh thành, bên người lại không người dìu dắt, trăm triệu nhớ rõ cẩn thận một chút. Bất luận nam hay nữ, nếu ngươi không quen biết thì cứ tránh xa một chút.”
Cố Cẩm Nguyên nghe lời này hơi giật mình, nhưng vẫn nói: “Vâng, nữ nhi sẽ nhớ rõ lời phụ thân dặn dò.”
************
Cố Du Chính đi rồi, Cố Cẩm Nguyên vẫn đứng ở đó nhìn chằm chằm tử đằng hoa, nửa ngày không di chuyển.
Hắn đây là…… Có ý tứ gì a?
Bất luận nam hay nữ, nếu không quen biết thì cứ tránh xa một chút.
Lời này thật sự không có chút đạo lý nào hết.
Nàng tại Yến Kinh thành đều không quen biết ai, phóng mắt ra xung quanh, trừ bỏ Ninh Quốc công phủ, những nơi khác nàng chưa từng đi qua, tổng không thể tiếp cận được người nào khác mà.
Nhưng Cố Du Chính không phải là người sẽ nói những lời vô nghĩa. Lời hắn nói chắc chắn có ẩn ý gì đó..
Cố Cẩm Nguyên trầm tư một phen, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Phụ thân đây là đang nhắc nhở nàng, muốn nàng tránh xa một người nào đó. Nếu đã cố ý nhắc tới nam nữ, người kia chỉ có thể là một nam tử.
Tránh xa nam tử xa lạ?
Vì cái gì?
Lúc Cố Cẩm Nguyên dùng đồ ăn sáng vẫn suy nghĩ như cũ, bất quá nàng đã nghĩ thông, đây không phải vấn đề tự mình có thể hiểu thấu.
Nàng mới đến Yến Kinh thành mấy ngày a, chỉ biết mỗi Ninh Quốc công phủ. Trừ bỏ lần đó vào phủ thì thậm chí cửa lớn của Ninh Quốc công phủ nàng cũng chưa từng bước ra, cái gì cũng không biết, không thể tự mình giải được câu đố này.
Nghĩ một chút, nàng liền nhớ tới một người, Nhị phụ nhân.
Nhị phu nhân, người có
/59
|