*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Thái tử đứng ở bên cạnh Cố Cẩm Nguyên, Cố Cẩm Nguyên lập tức xé rách một miếng vải trên váy của mình, sau đó dùng nó bao lấy tay: “Mau, cởi hài này ra!”
Nàng quỳ ở nơi đó, giữ chân của hắn, giúp hắn cởi giày ra, lại đứng dậy, muốn cởi ngoại bào cho hắn.
Nhưng hắn lại một chút phản ứng cũng không có, như một cọc gỗ, mặc cho nàng loay hoay.
Cố Cẩm Nguyên tức muốn chết, bình thường nhìn thì thông minh nhanh nhẹn, đây là bị ngu ngốc hay choáng váng?
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên người của ngươi có thể dính nọc độc, mau tranh thủ thời gian cởi ra!”
Thái tử vẫn đứng yên bất động, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng.
Cố Cẩm Nguyên giễu cợt nói: “Ngươi thật sự ngu ngốc sao?”
Thái tử hỏi: “Không phải ngươi mong ta chết sao?”
Cố Cẩm Nguyên buồn cười: “Tại sao ta phải mong ngươi chết! Ta muốn ngươi chết, bây giờ trực tiếp đẩy ngươi xuống là được!”
lúc nàng nói như vậy, đã ném giày và ngoại bào của hắn sang một bên, lại ném vải quấn trên tay mình ném đến đó, sâu đó lấy tảng đá cỏ khô, dùng sức chà sát tay của mình.
Loại chất độc của rắn này rất lợi hại, nàng không hy vọng có bất kỳ một chút nguy hiểm nào.
Nam nhân phía sau vẫn không nói gì.
Nàng lau tay xong, ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy khuôn mặt tuấn mỹ đủ khiến cho bất kỳ nữ nhan nào hít thở không thông, lại toát lên vẻ bối rối.
Nàng giật mình.
Hắn là một người như thế nào, lạnh như băng, xa xôi tôn quý, cao không thể chạm.
Hắn trên cao nhìn xuống mình, giống như có thể tùy ý đùa cợt bất kỳ kẻ nào.
Hắn là Thái tử, từ nhỏ sinh ra trong hoàng cung, tương lai là cửu ngũ chí tôn, từng ngón tay của hắn cũng đều tràn ngập tôn quý kiêu ngạo.
Nhưng hiện tại, đôi mắt đen tĩnh mịch lại toát ra vẻ yếu đuối, giống như một hài tử khong biết đi về nơi nào.
“Ngươi làm sao vậy?”
Nàng chưa thấy hắn như vậy bao giờ, nàng cũng không biết phải đối đãi với hắn như thế nào, thậm chí nàng còn có chút lo lắng, sợ tiếng của mình lớn sẽ làm kinh động đến hắn.
Hắn vẫn không nói chuyện, môi mỏng nhếch lên, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng.
Một khắc như vậy, Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, hắn không phải đang nhìn mình, mà xuyên qua mình đang nhìn một người khác.
“Ngươi ---“ Hắn vươn tay ra, ngón tay gần như muốn chạm vào mặt của nàng.
Nhưng ngay tại thời điểm chạm phải mặt của nàng, hắn liền rụt trở lại, rất nhanh, giấu vào trong tay áo.
Hắn mím môi, nhìn qua nàng: “Ngươi thật sự không hy vọng ta chết, phải không?”
Cố Cẩm Nguyên khẽ hỏi: “Vì sao ngươi cho là ta hi vọng ngươi chết?”
Thái tử yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng rất lâu, cuối cùng nói: “Vậy sau này thì sao, từ nay về sau, ngươi sẽ hi vọng ta chết sao?”
Cố Cẩm Nguyên: “Cho tới bây giờ ta không hi vọng bất kỳ ai đi tìm chết, chỉ cần ngươi kia đừng hại ta, nếu ngươi hại ta, ta đương nhiên hi vọng ngươi chết.”
Nàng vẫn luôn suy nghĩ như vậy, ai ảnh hưởng đến nàng, ai làm nàng không thoải mái, đương nhiên nàng hi vọng đối phương đi tìm chết.
Cho dù là ai.
Cho dù là phụ thân của nàng, thât ra nàng cũng không quan tâm.
Hắn laij không nói thêm gì nữa, lông mi dài cứ cúi xuống như vậy, trên mặt bình thản, không có bất kỳ biểu tình gì.
Nhưng nàng lại cảm thấy, hắn giống như có điều gì đó.
Giọng nói nàng lại êm dịu: “Ta không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta cảm thấy, cho dù có chuyện gì, mọi người đều phải còn sống…”
Nàng trộm nhìn thoáng qua những con rắn độc muốn bò lên kia: “Chúng ta phải còn sống…”
Nếu hắn muốn chết, một mình nàng ở đây, thì nhất định không thể sống được.
Lông mi Thái tử khẽ động, nhìn nàng.
Nhìn Cố Cẩm Nguyên trước mặt, có một khắc rất muốn hỏi, hỏi một lần, khi nàng đưa mắt nhìn rời đi, thật sự là hy vọng từ nay về sau hắn không bao giờ trở về nữa sao?
Nhưng nàng bây giờ không biết những chuyện kia.
Là cùng một Cố Cẩm Nguyên, nhưng nàng không biết những chuyện kia, trong trí nhớ cũng không có hắn.
Hắn chỉ có thể từ lời nói và tính tình bên trong của nàng, mơ hồ phân biệt đâu là Cố Cẩm Nguyên kia, cũng bắt đầu suy đoán, rốt cuộc lúc ấy nàng nghĩ gì.
Nàng lúc này, ánh mắt trong sáng, lời nói uyển chuyển, cắn môi nhìn rắn độc cách đó không xa, rõ ràng là rất sợ.
Nàng là một người như vậy, cho dù khi nào thì trong đầu đều nghĩ đến việc sống sót, vĩnh viễn là lựa chọn tốt nhất với nàng.
Vĩnh viễn bình tĩnh, vĩnh viễn hiểu được lấy hay bỏ.
Thái tử không nói gì nữa, hắn cúi đầu xuống, ngồi xổm xuống, giống như nàng, dùng những cỏ khô và đất vỡ lau sạch tay của mình.
Vừa rồi hắn đi đánh rắn độc, có lẽ sẽ có chất lỏng dính vào tay của hắn.
Lúc hắn lau như vậy, liền nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên mở bọc hành
Khi Thái tử đứng ở bên cạnh Cố Cẩm Nguyên, Cố Cẩm Nguyên lập tức xé rách một miếng vải trên váy của mình, sau đó dùng nó bao lấy tay: “Mau, cởi hài này ra!”
Nàng quỳ ở nơi đó, giữ chân của hắn, giúp hắn cởi giày ra, lại đứng dậy, muốn cởi ngoại bào cho hắn.
Nhưng hắn lại một chút phản ứng cũng không có, như một cọc gỗ, mặc cho nàng loay hoay.
Cố Cẩm Nguyên tức muốn chết, bình thường nhìn thì thông minh nhanh nhẹn, đây là bị ngu ngốc hay choáng váng?
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên người của ngươi có thể dính nọc độc, mau tranh thủ thời gian cởi ra!”
Thái tử vẫn đứng yên bất động, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng.
Cố Cẩm Nguyên giễu cợt nói: “Ngươi thật sự ngu ngốc sao?”
Thái tử hỏi: “Không phải ngươi mong ta chết sao?”
Cố Cẩm Nguyên buồn cười: “Tại sao ta phải mong ngươi chết! Ta muốn ngươi chết, bây giờ trực tiếp đẩy ngươi xuống là được!”
lúc nàng nói như vậy, đã ném giày và ngoại bào của hắn sang một bên, lại ném vải quấn trên tay mình ném đến đó, sâu đó lấy tảng đá cỏ khô, dùng sức chà sát tay của mình.
Loại chất độc của rắn này rất lợi hại, nàng không hy vọng có bất kỳ một chút nguy hiểm nào.
Nam nhân phía sau vẫn không nói gì.
Nàng lau tay xong, ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy khuôn mặt tuấn mỹ đủ khiến cho bất kỳ nữ nhan nào hít thở không thông, lại toát lên vẻ bối rối.
Nàng giật mình.
Hắn là một người như thế nào, lạnh như băng, xa xôi tôn quý, cao không thể chạm.
Hắn trên cao nhìn xuống mình, giống như có thể tùy ý đùa cợt bất kỳ kẻ nào.
Hắn là Thái tử, từ nhỏ sinh ra trong hoàng cung, tương lai là cửu ngũ chí tôn, từng ngón tay của hắn cũng đều tràn ngập tôn quý kiêu ngạo.
Nhưng hiện tại, đôi mắt đen tĩnh mịch lại toát ra vẻ yếu đuối, giống như một hài tử khong biết đi về nơi nào.
“Ngươi làm sao vậy?”
Nàng chưa thấy hắn như vậy bao giờ, nàng cũng không biết phải đối đãi với hắn như thế nào, thậm chí nàng còn có chút lo lắng, sợ tiếng của mình lớn sẽ làm kinh động đến hắn.
Hắn vẫn không nói chuyện, môi mỏng nhếch lên, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng.
Một khắc như vậy, Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, hắn không phải đang nhìn mình, mà xuyên qua mình đang nhìn một người khác.
“Ngươi ---“ Hắn vươn tay ra, ngón tay gần như muốn chạm vào mặt của nàng.
Nhưng ngay tại thời điểm chạm phải mặt của nàng, hắn liền rụt trở lại, rất nhanh, giấu vào trong tay áo.
Hắn mím môi, nhìn qua nàng: “Ngươi thật sự không hy vọng ta chết, phải không?”
Cố Cẩm Nguyên khẽ hỏi: “Vì sao ngươi cho là ta hi vọng ngươi chết?”
Thái tử yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng rất lâu, cuối cùng nói: “Vậy sau này thì sao, từ nay về sau, ngươi sẽ hi vọng ta chết sao?”
Cố Cẩm Nguyên: “Cho tới bây giờ ta không hi vọng bất kỳ ai đi tìm chết, chỉ cần ngươi kia đừng hại ta, nếu ngươi hại ta, ta đương nhiên hi vọng ngươi chết.”
Nàng vẫn luôn suy nghĩ như vậy, ai ảnh hưởng đến nàng, ai làm nàng không thoải mái, đương nhiên nàng hi vọng đối phương đi tìm chết.
Cho dù là ai.
Cho dù là phụ thân của nàng, thât ra nàng cũng không quan tâm.
Hắn laij không nói thêm gì nữa, lông mi dài cứ cúi xuống như vậy, trên mặt bình thản, không có bất kỳ biểu tình gì.
Nhưng nàng lại cảm thấy, hắn giống như có điều gì đó.
Giọng nói nàng lại êm dịu: “Ta không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta cảm thấy, cho dù có chuyện gì, mọi người đều phải còn sống…”
Nàng trộm nhìn thoáng qua những con rắn độc muốn bò lên kia: “Chúng ta phải còn sống…”
Nếu hắn muốn chết, một mình nàng ở đây, thì nhất định không thể sống được.
Lông mi Thái tử khẽ động, nhìn nàng.
Nhìn Cố Cẩm Nguyên trước mặt, có một khắc rất muốn hỏi, hỏi một lần, khi nàng đưa mắt nhìn rời đi, thật sự là hy vọng từ nay về sau hắn không bao giờ trở về nữa sao?
Nhưng nàng bây giờ không biết những chuyện kia.
Là cùng một Cố Cẩm Nguyên, nhưng nàng không biết những chuyện kia, trong trí nhớ cũng không có hắn.
Hắn chỉ có thể từ lời nói và tính tình bên trong của nàng, mơ hồ phân biệt đâu là Cố Cẩm Nguyên kia, cũng bắt đầu suy đoán, rốt cuộc lúc ấy nàng nghĩ gì.
Nàng lúc này, ánh mắt trong sáng, lời nói uyển chuyển, cắn môi nhìn rắn độc cách đó không xa, rõ ràng là rất sợ.
Nàng là một người như vậy, cho dù khi nào thì trong đầu đều nghĩ đến việc sống sót, vĩnh viễn là lựa chọn tốt nhất với nàng.
Vĩnh viễn bình tĩnh, vĩnh viễn hiểu được lấy hay bỏ.
Thái tử không nói gì nữa, hắn cúi đầu xuống, ngồi xổm xuống, giống như nàng, dùng những cỏ khô và đất vỡ lau sạch tay của mình.
Vừa rồi hắn đi đánh rắn độc, có lẽ sẽ có chất lỏng dính vào tay của hắn.
Lúc hắn lau như vậy, liền nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên mở bọc hành
/59
|