*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Du Chính nói như vậy, giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp.
Hắn xoay người, tính rời đi,
Cố Cẩm Nguyên đứng ở nơi đó, yên tĩnh nhìn hắn.
Thật ra mà nói, hắn cũng mới chỉ ba mươi lăm tuổi, nam tử ở tuổi này, quyến thế và uy nghiêm đã khắc sâu vào trong ngũ quan, một thân áo bào gấm họa tiết đen bao lấy thân hình cao lớn, giơ tay nhấc chân, đều không thể đè nén được khí thế.
Từ góc độ thờ ơ lạnh nhạt, Cố Cẩm Nguyên không thể không thừa nhận, chỉ cần nam nhân này muốn, hắn vẫn có thể hấp dẫn rất nhiều nữ tử khuê các yêu thích.
Cố Cẩm Nguyên chợt nói: “Phụ thân thích điểm tâm của Phong Ích Lâu sao?”
Khi nàng hỏi, Cố Du Chính đưa tay vung áo choàng vượt qua bậc cửa, vạt áo bay bay, hắn dừng lại bước chân.
“Đúng.” Hắn nói như vậy.
“Vậy mẫu thân… ngày xưa cũng thích sao?” Cố Cẩm Nguyên nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, giống như lơ đãng hỏi.
Song khi nàng hỏi những lời này, hắn đột nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt sắc bén thâm trầm đến mức làm cho người xem không hiểu, không khí xung quanh thoáng cái trở nên đông lạnh.
Cố Cẩm Nguyên biết rõ, mình chọc đúng vào vùng cấm, nơi mà Cố Du Chính tuyệt đối không muốn cho người khác nhắc tới.
Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn.
Hắn là trọng thần trong triều, chức vị cao mười lăm năm, lúc này khí thế trên người tản ra khiến cho Cố Cẩm Nguyên có cảm giác hít thở không thông, nhưng Cố Cẩm Nguyên vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, giống như mình chỉ tùy ý nói ra.
Ngoài cửa, rèm che đu đưa, hình thêu tinh tế, làn gió nhẹ làm cho bức rèm che bay lên, mang đến một chút gió mát.
“Ta không biết.” Qua một lúc lâu, rốt cuộc Cố Du Chính lại nói như vậy.
Nói xong những lời này, tất cả áp lực xung quanh đều biến mất, hắn thong thả xoay người đi ra ngoài.
Cố Cẩm Nguyên đứng ở nơi đó, cứ nhìn bóng lưng của hắn như vậy.
Mưa phùn bay trong gió, tử đằng ở bức tường xám, hắn khoanh tay đi trên hành lang, ánh trăng mờ ở đằng kia, bóng lưng cao ngất thậm chí còn có chút hiu quạnh và hoảng hốt.
Cố Cẩm Nguyên lặng im đứng ở nơi đó, nhìn thật lâu, mãi cho đến khi Chức Đoạn chuẩn bị xong nước ấm, nàng mới đi vào tắm.
Sau khi tắm nước nóng sạch sẽ mà thoải mái, tự mình rót một chén trà nóng, lại lấy điểm tâm mua ở Phong Ích Lâu, ôm lò sưởi tay, Cố Cẩm Nguyên thoải mái vùi ở trên giường trước cửa sổ.
Giờ phút này, Cố Cẩm Nguyên bắt đầu cảm thấy, trách không được người yêu thích kinh thành cẩm tú phồn hoa quý giá này, làm một tiểu thư Hầu phủ cũng tốt, chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ có người hầu hạ, toàn thân vừa còn lạnh lẽo không khỏe, trong nháy mắt lại có thể thư thái hưởng thụ tất cả như vậy.
Nàng duỗi thân người, nhớ tới lời chất vất vừa rồi của mình với Cố Du Chính.
Đúng vậy, nàng cố ý.
Nàng cho rằng mình vô lễ, không muốn nhẫn
Cố Du Chính nói như vậy, giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp.
Hắn xoay người, tính rời đi,
Cố Cẩm Nguyên đứng ở nơi đó, yên tĩnh nhìn hắn.
Thật ra mà nói, hắn cũng mới chỉ ba mươi lăm tuổi, nam tử ở tuổi này, quyến thế và uy nghiêm đã khắc sâu vào trong ngũ quan, một thân áo bào gấm họa tiết đen bao lấy thân hình cao lớn, giơ tay nhấc chân, đều không thể đè nén được khí thế.
Từ góc độ thờ ơ lạnh nhạt, Cố Cẩm Nguyên không thể không thừa nhận, chỉ cần nam nhân này muốn, hắn vẫn có thể hấp dẫn rất nhiều nữ tử khuê các yêu thích.
Cố Cẩm Nguyên chợt nói: “Phụ thân thích điểm tâm của Phong Ích Lâu sao?”
Khi nàng hỏi, Cố Du Chính đưa tay vung áo choàng vượt qua bậc cửa, vạt áo bay bay, hắn dừng lại bước chân.
“Đúng.” Hắn nói như vậy.
“Vậy mẫu thân… ngày xưa cũng thích sao?” Cố Cẩm Nguyên nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, giống như lơ đãng hỏi.
Song khi nàng hỏi những lời này, hắn đột nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt sắc bén thâm trầm đến mức làm cho người xem không hiểu, không khí xung quanh thoáng cái trở nên đông lạnh.
Cố Cẩm Nguyên biết rõ, mình chọc đúng vào vùng cấm, nơi mà Cố Du Chính tuyệt đối không muốn cho người khác nhắc tới.
Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn.
Hắn là trọng thần trong triều, chức vị cao mười lăm năm, lúc này khí thế trên người tản ra khiến cho Cố Cẩm Nguyên có cảm giác hít thở không thông, nhưng Cố Cẩm Nguyên vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, giống như mình chỉ tùy ý nói ra.
Ngoài cửa, rèm che đu đưa, hình thêu tinh tế, làn gió nhẹ làm cho bức rèm che bay lên, mang đến một chút gió mát.
“Ta không biết.” Qua một lúc lâu, rốt cuộc Cố Du Chính lại nói như vậy.
Nói xong những lời này, tất cả áp lực xung quanh đều biến mất, hắn thong thả xoay người đi ra ngoài.
Cố Cẩm Nguyên đứng ở nơi đó, cứ nhìn bóng lưng của hắn như vậy.
Mưa phùn bay trong gió, tử đằng ở bức tường xám, hắn khoanh tay đi trên hành lang, ánh trăng mờ ở đằng kia, bóng lưng cao ngất thậm chí còn có chút hiu quạnh và hoảng hốt.
Cố Cẩm Nguyên lặng im đứng ở nơi đó, nhìn thật lâu, mãi cho đến khi Chức Đoạn chuẩn bị xong nước ấm, nàng mới đi vào tắm.
Sau khi tắm nước nóng sạch sẽ mà thoải mái, tự mình rót một chén trà nóng, lại lấy điểm tâm mua ở Phong Ích Lâu, ôm lò sưởi tay, Cố Cẩm Nguyên thoải mái vùi ở trên giường trước cửa sổ.
Giờ phút này, Cố Cẩm Nguyên bắt đầu cảm thấy, trách không được người yêu thích kinh thành cẩm tú phồn hoa quý giá này, làm một tiểu thư Hầu phủ cũng tốt, chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ có người hầu hạ, toàn thân vừa còn lạnh lẽo không khỏe, trong nháy mắt lại có thể thư thái hưởng thụ tất cả như vậy.
Nàng duỗi thân người, nhớ tới lời chất vất vừa rồi của mình với Cố Du Chính.
Đúng vậy, nàng cố ý.
Nàng cho rằng mình vô lễ, không muốn nhẫn
/59
|