Editor: Chôm Chôm
Beta: Thuỷ Tiên
Ân Ân nhìn thấy Tạ Văn Thanh ở ven hồ sau núi trường học.
Anh chàng này đeo mặt nạ Ultraman, hồn bay phách lạc đứng bên hồ, dáng vẻ đang suy ngẫm cuộc đời.
Cô chạy chậm đến bên cạnh anh ấy, thở không ra hơi hỏi: “Anh, anh nhìn thấy chị ấy chưa! Anh nói chuyện với chị ấy chưa?”
Tạ Văn Thanh lấy mặt nạ Ultraman xuống, Ân Ân nhìn thấy bên cạnh môi mỏng của anh ấy có một dấu vết màu đỏ, giống với màu son Ân Lưu Tô thường dùng.
Cô kinh ngạc hỏi: “Anh cưỡng hôn chị ấy rồi sao?”
“Không có, không cưỡng hôn, sao anh có thể…” Tạ Văn Thanh hời hợt nói: “Chỉ hôn một cái thôi.”
“A a a a a a!”
Ân Ân ôm đầu, sụp đổ nói: “Tạ Văn Thanh là đồ ngốc! Anh lại hôn chị ấy, anh có biết chị ấy tập quyền anh lợi hại thế nào không. Chị ấy có đánh anh không? Có bị thương hay không?”
Tạ Văn Thanh lắc đầu: “Không có, cô ấy không đánh anh.”
“Chị ấy lại không đánh anh?”
Tạ Văn Thanh khinh thường nhìn cô một chút: “Nói nhảm, sao cô ấy có thể nỡ đánh anh.”
Lúc đầu Ân Ân còn nghi ngờ thân phận của Ân Lưu Tô, nhưng bây giờ… Cô có phần tin tưởng Ân Lưu Tô là mẹ của cô rồi.
Ngoại trừ anh trai của cô, trên thế giới này bất cứ ai mạo phạm cô ấy, chỉ sợ là sẽ bị đánh cho gần chết.
Cô nhớ lại lúc trước cô ấy ra tay với Lưu Văn Anh độc ác thế nào!
“Anh, anh chỉ gặp chị ấy một lần, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao, sao chị ấy lại trở nên trẻ như vậy, xấp xỉ tuổi của em, chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ mình nhận nhầm sao?”
Tạ Văn Thanh đeo mặt nạ Ultraman, anh ấy và Ân Ân ngồi xuống bãi cỏ nhìn hoàng hôn: “Anh không cảm thấy kỳ lạ, biết tại sao không?”
Ân Ân mờ mịt lắc đầu.
“Sau khi cô ấy rời đi mấy năm, anh đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân, anh không tin nguyên nhân hiện thực nào có thể làm cho cô ấy rời đi anh, gia đình ngăn cản, bạn trai cũ dây dưa, thậm chí chọc phải đồ khốn bạn nào đó…” Tạ Văn Thanh lắc đầu: “Nhưng anh cảm thấy, cô ấy là người dũng cảm như thế, sẽ không rời xa anh bởi vì những điều này.”
“Cho nên…”
“Thậm chí anh nghĩ tới có phải cô ấy biến thành động vật nên không thể ở bên cạnh anh, mỗi lần anh đi ra ngoài, anh luôn chú ý đến mèo hoang nhỏ ven đường. Thậm chí…”
Anh ấy cúi đầu sờ vào cây cỏ: “Anh còn nghĩ có phải cô ấy biến thành cây xấu hổ trên ban công hay không, bởi vì mỗi lần anh đụng vào nó, nó cũng khép lá cây lại, giống như đang trả lời anh.”
Ân Ân biết thời gian đó Tạ Văn Thanh thật sự rơi vào trạng thái điên loạn.
Ngày cây xấu hổ héo chết, cô tận mắt thấy Tạ Văn Thanh khóc đến mức giống như trẻ con không tìm thấy nhà.
“Cho nên hôm nay thấy được cô ấy, thật đó, anh không kinh ngạc chút nào cả. Anh từng nghĩ cô ấy biến thành mèo chó hoa cỏ gì đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cô ấy trở nên trẻ tuổi.”
“Anh, anh thật là đáng thương.” Ân Ân ôm vai người đàn ông: “Ôm một cái.”
Tạ Văn Thanh vỗ vai của cô: “Đừng thương xót anh, em đã sớm nhìn thấy cô ấy, vì sao không nói cho anh biết?”
“Bởi vì em vẫn chưa xác định được, dù sao thì chuyện này quá ly kỳ.”
Cho dù là hiện tại, Ân Ân cũng không thể nào xác định một trăm phần trăm: “Thậm chí em còn nghĩ cô ấy là con gái của mẹ nữa.”
“Không thể nào, chính là cô ấy.” Tạ Văn Thanh nói một cách chắc chắn: “Chỉ có thể là cô ấy, cả đời này anh sẽ không bao giờ quên mùi hương của cô ấy.”
“Có thể phân biệt được mùi hương sao? Anh cũng không phải là chó mà.”
“Ân Ân, khi em gặp được một người có thể trói chặt linh hồn của em thì sẽ biết cho dù bịt mắt, bịt tai, bịt mũi… Chỉ cần người đó xuất hiện bên cạnh em, em vẫn lập tức cảm nhận được sự tồn tại của người đó.”
“Thôi đi, em làm gì yêu đương như anh đâu, em chỉ thích dáng dấp đẹp trai, khuôn mặt tuấn tú là tiêu chuẩn duy nhất về bạn trai tương lai của em!”
Tạ Văn Thanh liếc mắt: “Nông cạn.”
“Không phải anh mang đồ cho em sao?” Ân Ân nhìn trái nhìn phải, không thấy Tạ Văn Thanh cầm thứ gì: “Bộ mỹ phẩm cao cấp của em đâu? Mau đưa cho em, sữa dưỡng da của em cũng vừa hết.”
“À, anh đưa cho mẹ em rồi.”
Ân Ân:???
…
Từ khi phiên bản trẻ tuổi của mẹ và anh trai Ultraman lên sàn, Ân Ân phát hiện thời gian đó người theo dõi Weibo truyện tranh của cô… đột nhiên tăng vọt.
Đương nhiên, so với trước kia chỉ có một mình độc giả Lưu Văn Anh, hiện tại phần bình luận cũng có ít nhất hơn mười độc giả ——
“Á ~ không ngờ mẹ lại trở về.”
“Cho nên khi nào anh trai và mẹ có thể gặp mặt đây.”
“A a a a a! Anh trai và mẹ mau lên!
“Bạn trai mau nắm bắt lấy đi.”
“Thích tình yêu ba mẹ.”
“Tôi bỗng phát hiện phong cách ấm áp bình thường biến thành trinh thám rồi.”
…
Đương nhiên, mọi người đều nghĩ câu chuyện này chỉ có trong truyện tranh mà thôi, cũng không biết Ân Ân đã hòa mình vào câu chuyện ngoài đời thật.
Cô phản hồi từng bình luận, cảm ơn mọi người đã thích.
Cô vừa đặt điện thoại di động xuống, Cận Bạch Trạch gửi tin nhắn đến: “Buổi chiều em có rảnh không?”
Ân Ân đang nằm, đầu cúi xuống một bên thành giường, hỏi Mạc Lị Lị: “Buổi chiều chúng ta không có chuyện gì đúng không?”
“Cuối tuần không có việc gì.”
“Được rồi.”
“Thế nào, có việc à?”
Ân Ân nở nụ cười: “Nam thần hẹn tớ.”
“Wow!” Mạc Lị Lị lập tức tò mò: “Được đó Ân Ân, không ngờ cậu lại bắt được Cận Bạch Trạch!”
“Vẫn chưa đâu, bọn tớ cũng hơi hợp nhau.”
“Anh ấy hẹn cậu làm gì?”
“Không biết, có thể đi xem phim gì đó!”
“Đó là hẹn hò mà!”
Trái tim Ân Ân đập thình thịch, nhanh chóng gõ chữ, trả lời Cận Bạch Trạch: “Buổi chiều em rảnh.”
Cận Bạch Trạch: “Buổi chiều anh có việc, có mấy đơn hàng đặt trước, em giao giúp anh được không?”
Ân Ân: …
Suy nghĩ nhiều rồi.
Đầu ngón tay của cô lúng túng dừng trong không trung, đang muốn trả lời “Được”, không ngờ là Cận Bạch Trạch lại gửi tin nhắn đến ——
“Nói đùa thôi, bên ngoài trường có một sân trượt băng mới mở, hẹn em đi trượt băng.”
Mặc dù cậu nói đùa, nhưng cậu đã làm cho tâm trạng của Ân Ân lên xuống không ngừng.
Cận Bạch Trạch thấy cô vẫn không trả lời, thử gửi tin nhắn bằng giọng nói: “Sao vậy, tức giận à?”
Giọng nói của cậu vô cùng gợi cảm, trầm thấp dịu dàng, Mạc Lị Lị dưới giường nghe được cũng nổi da gà, cực kỳ gợi cảm.
Ân Ân bĩu môi, nói ra: “Em rảnh, có thể đi trượt băng, nhưng đàn anh… Em không thích đùa như thế.”
Một lát sau, Cận Bạch Trạch gửi tin nhắn xin lỗi: “Anh xin lỗi.”
Ân Ân vùi đầu vào gối, kêu gào vài tiếng.
Mạc Lị Lị hỏi: “Cậu sao thế?”
“Có phải tớ không chịu nổi việc nói đùa hay không, rõ ràng bầu không khí rất thoải mái, mà tớ lại làm cho cứng đờ.”
Mạc Lị Lị cầm điện thoại nhìn một chút, nhíu mày hỏi: “Anh Cận Bạch Trạch cũng là người rất thú vị, chỉ trêu chọc cậu thôi.”
Ân Ân bĩu môi nói: “Cho nên đó là vấn đề của tớ, tớ không thích trò đùa lúc mất mát, lúc lại vui vẻ, tớ muốn cảm giác ổn định chắc chắn…”
“Cậu đang thiếu cảm giác an toàn.” Mạc Lị Lị nhún vai: “Được rồi, cậu nhìn anh ấy còn giải thích với cậu, tính tình rất tốt đó.”
“Có phải tớ đã làm quá rồi không?”
“Đồ ngốc, phải làm như vậy thì người ta mới đau lòng chứ!”
Ân Ân nghĩ đến Lưu Văn Anh cũng nói như thế, vì vậy không còn bối rối, trả lời Cận Bạch Trạch: “Đàn anh, buổi chiều gặp.”
“Ừm.”
Ân Ân vừa rời giường rửa mặt xong, chuẩn bị trang điểm, Lưu Văn Anh gọi đến ——
“Đồ ríu rít, chiều này có đi trượt băng không!”
“Em không phải là chim, đồ con muỗi thối!”
Lưu Văn Anh: “Đối diện trường học có sân trượt băng trận mới mở, có thể gọi “mẹ em” nữa, nếu như chị ấy rảnh rỗi.”
Ân Ân đang muốn nói mình có hẹn, nhìn tin nhắn phía sau, dừng một chút nói ra: “Anh muốn hẹn mẹ em thì hẹn đi, còn gọi em làm gì.”
“Anh hẹn mẹ em?” Lưu Văn Anh cười cười, phát hiện nỗi khổ tâm của mình cho chó ăn mất rồi: “Đúng đúng, anh muốn hẹn cô ấy, rốt cuộc em có đi hay không?”
Ân Ân dừng một chút, nói ra: “Cận Bạch Trạch cũng hẹn em, đến lúc đó chúng ta cùng đi chơi.”
“Ông đây không ngốc, đi làm bóng đèn, chán lắm, không đi.”
“Được.” Ân Ân không miễn cưỡng anh, suy nghĩ, còn nói thêm: “Chuyện đó… Anh muốn đuổi theo đàn chị, có lẽ tỷ lệ thành công không quá lớn, đã có người nhanh chân đến trước rồi.”
“Anh theo đuổi cả nhà em ấy!”
Ân Ân nghe giọng điệu của anh không tốt, giống như tức giận: “Anh nói chuyện cẩn thận một chút!”
“Em đi hẹn hò đi.” Lưu Văn Anh lười biếng nói: “Nhớ phát huy trình độ trà xanh, bắt được nam thần.”
“Hừ, em hiểu rồi.”
“Chỉ là có một chút.”
“Hả?”
“Không cho phép ăn kem của anh ta!”
“…”
Mạc Lị Lị nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cười híp mắt đến cạnh bàn Ân Ân: “Cậu không phát hiện ra một chuyện sao?”
“Chuyện gì?”
“Lưu Văn Anh đó.”
“Lưu Văn Anh sao thế?”
“Cậu thật sự không phát hiện à?”
“Chuyện gì!”
Mạc Lị Lị lắc đầu: “Được rồi, nói ra thì không có ý nghĩa gì, phải tự mình phát hiện ra chứ sao.”
Ân Ân nhún vai, không suy nghĩ nhiều.
…
Buổi chiều, Ân Ân nhìn thấy Cận Bạch Trạch dưới lầu.
Cậu mặc áo sơ mi trắng vô cùng chói mắt trong ngày hè, dáng người thẳng tắp cân xứng, đứng dưới cây đại thụ.
Ánh nắng xuyên qua lá cây thưa thớt chiếu xuống, ánh sáng và bóng râm chiếu lên làn da trắng lạnh của cậu, khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết.
Ân Ân nhìn cậu từ xa, không dám đến gần, trong lòng của cô, cậu vẫn giống như nam thần.
Cận Bạch Trạch nhìn thấy Ân Ân, giơ tay lên: “Đến đây.”
“Ừm! Chào buổi chiều.”
Cận Bạch Trạch lập tức mở cây dù che nắng màu đen, ngăn cản ánh mặt trời chói chang cho Ân Ân: “Đi thôi.”
Hai người đi vào trung tâm mua sắm đối diện trường học, bởi vì hôm nay là cuối tuần, trong trung tâm mua sắm đầy sinh viên đi dạo phố, vô cùng náo nhiệt.
Cận Bạch Trạch thấy có cửa hàng đồ ngọt, ân cần hỏi Ân Ân: “Em có muốn ăn gì không, lát nữa trượt băng rất hao tốn thể lực.”
“Được.”
Hai người đi vào cửa hàng đồ ngọt, Ân Ân do dự một chút, có chút chột dạ chọn kem vani.
Cận Bạch Trạch cũng theo cô, chọn kem socola, hai người ngồi đối mặt trên quầy bar ăn kem.
“Thật ra gần đây anh rất vui vẻ.”
“Hả?”
Ân Ân nhìn về phía chàng trai đối diện, cậu dùng thìa khẽ đảo socola, môi mỏng khẽ nhếch: “Trước đó anh đã nói anh có tham gia viết app giúp bạn học, gần đây đã chia hoa hồng, giúp anh trả hết phần lớn tiền nợ trong nhà.”
“Thật sao!” Ân Ân vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá! Có phải anh không cần giao hàng nữa đúng không?”
“Có thể anh sẽ có nhiều thời gian hơn, dùng cho việc học và cuộc sống.”
“Đây là tin tức tốt!” Ân Ân giơ ly kem lên: “Tiểu Bạch, cụng ly!”
Cận Bạch Trạch cười cũng cụng ly với cô: “Cụng ly.”
Ân Ân vui vẻ cho cậu: “Em biết chắc chắn anh sẽ không sao, anh lợi hại như vậy mà, có khó khăn gì cũng không gục ngã.”
Cận Bạch Trạch dùng ánh mắt sâu xa, nghiêm túc nhìn cô: “Em tin tưởng anh như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, trong lòng của em thì anh rất lợi hại, anh biết không, em có thể thi đậu vào trường trung học số 1 Nam Thị cũng nhờ vào vở ghi chép ôn tập thi của anh… em đã tìm thấy trong cửa hàng sách cũ, anh giống như thần tượng ở trong lòng của em vậy.”
Ân Ân là người không giấu được chuyện trong lòng, có lời gì cũng sẽ nói thẳng ra.
Cận Bạch Trạch im lặng lắng nghe, đến khi cô nhiệt tình kể xong, cậu bỗng nhiên mở miệng nói: “Kem socola không ngon lắm.”
Cậu không chờ Ân Ân kịp phản ứng, bỗng nhiên hỏi: “Anh có thể nếm thử của em không?”
Ân Ân:?
Beta: Thuỷ Tiên
Ân Ân nhìn thấy Tạ Văn Thanh ở ven hồ sau núi trường học.
Anh chàng này đeo mặt nạ Ultraman, hồn bay phách lạc đứng bên hồ, dáng vẻ đang suy ngẫm cuộc đời.
Cô chạy chậm đến bên cạnh anh ấy, thở không ra hơi hỏi: “Anh, anh nhìn thấy chị ấy chưa! Anh nói chuyện với chị ấy chưa?”
Tạ Văn Thanh lấy mặt nạ Ultraman xuống, Ân Ân nhìn thấy bên cạnh môi mỏng của anh ấy có một dấu vết màu đỏ, giống với màu son Ân Lưu Tô thường dùng.
Cô kinh ngạc hỏi: “Anh cưỡng hôn chị ấy rồi sao?”
“Không có, không cưỡng hôn, sao anh có thể…” Tạ Văn Thanh hời hợt nói: “Chỉ hôn một cái thôi.”
“A a a a a a!”
Ân Ân ôm đầu, sụp đổ nói: “Tạ Văn Thanh là đồ ngốc! Anh lại hôn chị ấy, anh có biết chị ấy tập quyền anh lợi hại thế nào không. Chị ấy có đánh anh không? Có bị thương hay không?”
Tạ Văn Thanh lắc đầu: “Không có, cô ấy không đánh anh.”
“Chị ấy lại không đánh anh?”
Tạ Văn Thanh khinh thường nhìn cô một chút: “Nói nhảm, sao cô ấy có thể nỡ đánh anh.”
Lúc đầu Ân Ân còn nghi ngờ thân phận của Ân Lưu Tô, nhưng bây giờ… Cô có phần tin tưởng Ân Lưu Tô là mẹ của cô rồi.
Ngoại trừ anh trai của cô, trên thế giới này bất cứ ai mạo phạm cô ấy, chỉ sợ là sẽ bị đánh cho gần chết.
Cô nhớ lại lúc trước cô ấy ra tay với Lưu Văn Anh độc ác thế nào!
“Anh, anh chỉ gặp chị ấy một lần, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao, sao chị ấy lại trở nên trẻ như vậy, xấp xỉ tuổi của em, chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ mình nhận nhầm sao?”
Tạ Văn Thanh đeo mặt nạ Ultraman, anh ấy và Ân Ân ngồi xuống bãi cỏ nhìn hoàng hôn: “Anh không cảm thấy kỳ lạ, biết tại sao không?”
Ân Ân mờ mịt lắc đầu.
“Sau khi cô ấy rời đi mấy năm, anh đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân, anh không tin nguyên nhân hiện thực nào có thể làm cho cô ấy rời đi anh, gia đình ngăn cản, bạn trai cũ dây dưa, thậm chí chọc phải đồ khốn bạn nào đó…” Tạ Văn Thanh lắc đầu: “Nhưng anh cảm thấy, cô ấy là người dũng cảm như thế, sẽ không rời xa anh bởi vì những điều này.”
“Cho nên…”
“Thậm chí anh nghĩ tới có phải cô ấy biến thành động vật nên không thể ở bên cạnh anh, mỗi lần anh đi ra ngoài, anh luôn chú ý đến mèo hoang nhỏ ven đường. Thậm chí…”
Anh ấy cúi đầu sờ vào cây cỏ: “Anh còn nghĩ có phải cô ấy biến thành cây xấu hổ trên ban công hay không, bởi vì mỗi lần anh đụng vào nó, nó cũng khép lá cây lại, giống như đang trả lời anh.”
Ân Ân biết thời gian đó Tạ Văn Thanh thật sự rơi vào trạng thái điên loạn.
Ngày cây xấu hổ héo chết, cô tận mắt thấy Tạ Văn Thanh khóc đến mức giống như trẻ con không tìm thấy nhà.
“Cho nên hôm nay thấy được cô ấy, thật đó, anh không kinh ngạc chút nào cả. Anh từng nghĩ cô ấy biến thành mèo chó hoa cỏ gì đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cô ấy trở nên trẻ tuổi.”
“Anh, anh thật là đáng thương.” Ân Ân ôm vai người đàn ông: “Ôm một cái.”
Tạ Văn Thanh vỗ vai của cô: “Đừng thương xót anh, em đã sớm nhìn thấy cô ấy, vì sao không nói cho anh biết?”
“Bởi vì em vẫn chưa xác định được, dù sao thì chuyện này quá ly kỳ.”
Cho dù là hiện tại, Ân Ân cũng không thể nào xác định một trăm phần trăm: “Thậm chí em còn nghĩ cô ấy là con gái của mẹ nữa.”
“Không thể nào, chính là cô ấy.” Tạ Văn Thanh nói một cách chắc chắn: “Chỉ có thể là cô ấy, cả đời này anh sẽ không bao giờ quên mùi hương của cô ấy.”
“Có thể phân biệt được mùi hương sao? Anh cũng không phải là chó mà.”
“Ân Ân, khi em gặp được một người có thể trói chặt linh hồn của em thì sẽ biết cho dù bịt mắt, bịt tai, bịt mũi… Chỉ cần người đó xuất hiện bên cạnh em, em vẫn lập tức cảm nhận được sự tồn tại của người đó.”
“Thôi đi, em làm gì yêu đương như anh đâu, em chỉ thích dáng dấp đẹp trai, khuôn mặt tuấn tú là tiêu chuẩn duy nhất về bạn trai tương lai của em!”
Tạ Văn Thanh liếc mắt: “Nông cạn.”
“Không phải anh mang đồ cho em sao?” Ân Ân nhìn trái nhìn phải, không thấy Tạ Văn Thanh cầm thứ gì: “Bộ mỹ phẩm cao cấp của em đâu? Mau đưa cho em, sữa dưỡng da của em cũng vừa hết.”
“À, anh đưa cho mẹ em rồi.”
Ân Ân:???
…
Từ khi phiên bản trẻ tuổi của mẹ và anh trai Ultraman lên sàn, Ân Ân phát hiện thời gian đó người theo dõi Weibo truyện tranh của cô… đột nhiên tăng vọt.
Đương nhiên, so với trước kia chỉ có một mình độc giả Lưu Văn Anh, hiện tại phần bình luận cũng có ít nhất hơn mười độc giả ——
“Á ~ không ngờ mẹ lại trở về.”
“Cho nên khi nào anh trai và mẹ có thể gặp mặt đây.”
“A a a a a! Anh trai và mẹ mau lên!
“Bạn trai mau nắm bắt lấy đi.”
“Thích tình yêu ba mẹ.”
“Tôi bỗng phát hiện phong cách ấm áp bình thường biến thành trinh thám rồi.”
…
Đương nhiên, mọi người đều nghĩ câu chuyện này chỉ có trong truyện tranh mà thôi, cũng không biết Ân Ân đã hòa mình vào câu chuyện ngoài đời thật.
Cô phản hồi từng bình luận, cảm ơn mọi người đã thích.
Cô vừa đặt điện thoại di động xuống, Cận Bạch Trạch gửi tin nhắn đến: “Buổi chiều em có rảnh không?”
Ân Ân đang nằm, đầu cúi xuống một bên thành giường, hỏi Mạc Lị Lị: “Buổi chiều chúng ta không có chuyện gì đúng không?”
“Cuối tuần không có việc gì.”
“Được rồi.”
“Thế nào, có việc à?”
Ân Ân nở nụ cười: “Nam thần hẹn tớ.”
“Wow!” Mạc Lị Lị lập tức tò mò: “Được đó Ân Ân, không ngờ cậu lại bắt được Cận Bạch Trạch!”
“Vẫn chưa đâu, bọn tớ cũng hơi hợp nhau.”
“Anh ấy hẹn cậu làm gì?”
“Không biết, có thể đi xem phim gì đó!”
“Đó là hẹn hò mà!”
Trái tim Ân Ân đập thình thịch, nhanh chóng gõ chữ, trả lời Cận Bạch Trạch: “Buổi chiều em rảnh.”
Cận Bạch Trạch: “Buổi chiều anh có việc, có mấy đơn hàng đặt trước, em giao giúp anh được không?”
Ân Ân: …
Suy nghĩ nhiều rồi.
Đầu ngón tay của cô lúng túng dừng trong không trung, đang muốn trả lời “Được”, không ngờ là Cận Bạch Trạch lại gửi tin nhắn đến ——
“Nói đùa thôi, bên ngoài trường có một sân trượt băng mới mở, hẹn em đi trượt băng.”
Mặc dù cậu nói đùa, nhưng cậu đã làm cho tâm trạng của Ân Ân lên xuống không ngừng.
Cận Bạch Trạch thấy cô vẫn không trả lời, thử gửi tin nhắn bằng giọng nói: “Sao vậy, tức giận à?”
Giọng nói của cậu vô cùng gợi cảm, trầm thấp dịu dàng, Mạc Lị Lị dưới giường nghe được cũng nổi da gà, cực kỳ gợi cảm.
Ân Ân bĩu môi, nói ra: “Em rảnh, có thể đi trượt băng, nhưng đàn anh… Em không thích đùa như thế.”
Một lát sau, Cận Bạch Trạch gửi tin nhắn xin lỗi: “Anh xin lỗi.”
Ân Ân vùi đầu vào gối, kêu gào vài tiếng.
Mạc Lị Lị hỏi: “Cậu sao thế?”
“Có phải tớ không chịu nổi việc nói đùa hay không, rõ ràng bầu không khí rất thoải mái, mà tớ lại làm cho cứng đờ.”
Mạc Lị Lị cầm điện thoại nhìn một chút, nhíu mày hỏi: “Anh Cận Bạch Trạch cũng là người rất thú vị, chỉ trêu chọc cậu thôi.”
Ân Ân bĩu môi nói: “Cho nên đó là vấn đề của tớ, tớ không thích trò đùa lúc mất mát, lúc lại vui vẻ, tớ muốn cảm giác ổn định chắc chắn…”
“Cậu đang thiếu cảm giác an toàn.” Mạc Lị Lị nhún vai: “Được rồi, cậu nhìn anh ấy còn giải thích với cậu, tính tình rất tốt đó.”
“Có phải tớ đã làm quá rồi không?”
“Đồ ngốc, phải làm như vậy thì người ta mới đau lòng chứ!”
Ân Ân nghĩ đến Lưu Văn Anh cũng nói như thế, vì vậy không còn bối rối, trả lời Cận Bạch Trạch: “Đàn anh, buổi chiều gặp.”
“Ừm.”
Ân Ân vừa rời giường rửa mặt xong, chuẩn bị trang điểm, Lưu Văn Anh gọi đến ——
“Đồ ríu rít, chiều này có đi trượt băng không!”
“Em không phải là chim, đồ con muỗi thối!”
Lưu Văn Anh: “Đối diện trường học có sân trượt băng trận mới mở, có thể gọi “mẹ em” nữa, nếu như chị ấy rảnh rỗi.”
Ân Ân đang muốn nói mình có hẹn, nhìn tin nhắn phía sau, dừng một chút nói ra: “Anh muốn hẹn mẹ em thì hẹn đi, còn gọi em làm gì.”
“Anh hẹn mẹ em?” Lưu Văn Anh cười cười, phát hiện nỗi khổ tâm của mình cho chó ăn mất rồi: “Đúng đúng, anh muốn hẹn cô ấy, rốt cuộc em có đi hay không?”
Ân Ân dừng một chút, nói ra: “Cận Bạch Trạch cũng hẹn em, đến lúc đó chúng ta cùng đi chơi.”
“Ông đây không ngốc, đi làm bóng đèn, chán lắm, không đi.”
“Được.” Ân Ân không miễn cưỡng anh, suy nghĩ, còn nói thêm: “Chuyện đó… Anh muốn đuổi theo đàn chị, có lẽ tỷ lệ thành công không quá lớn, đã có người nhanh chân đến trước rồi.”
“Anh theo đuổi cả nhà em ấy!”
Ân Ân nghe giọng điệu của anh không tốt, giống như tức giận: “Anh nói chuyện cẩn thận một chút!”
“Em đi hẹn hò đi.” Lưu Văn Anh lười biếng nói: “Nhớ phát huy trình độ trà xanh, bắt được nam thần.”
“Hừ, em hiểu rồi.”
“Chỉ là có một chút.”
“Hả?”
“Không cho phép ăn kem của anh ta!”
“…”
Mạc Lị Lị nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cười híp mắt đến cạnh bàn Ân Ân: “Cậu không phát hiện ra một chuyện sao?”
“Chuyện gì?”
“Lưu Văn Anh đó.”
“Lưu Văn Anh sao thế?”
“Cậu thật sự không phát hiện à?”
“Chuyện gì!”
Mạc Lị Lị lắc đầu: “Được rồi, nói ra thì không có ý nghĩa gì, phải tự mình phát hiện ra chứ sao.”
Ân Ân nhún vai, không suy nghĩ nhiều.
…
Buổi chiều, Ân Ân nhìn thấy Cận Bạch Trạch dưới lầu.
Cậu mặc áo sơ mi trắng vô cùng chói mắt trong ngày hè, dáng người thẳng tắp cân xứng, đứng dưới cây đại thụ.
Ánh nắng xuyên qua lá cây thưa thớt chiếu xuống, ánh sáng và bóng râm chiếu lên làn da trắng lạnh của cậu, khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết.
Ân Ân nhìn cậu từ xa, không dám đến gần, trong lòng của cô, cậu vẫn giống như nam thần.
Cận Bạch Trạch nhìn thấy Ân Ân, giơ tay lên: “Đến đây.”
“Ừm! Chào buổi chiều.”
Cận Bạch Trạch lập tức mở cây dù che nắng màu đen, ngăn cản ánh mặt trời chói chang cho Ân Ân: “Đi thôi.”
Hai người đi vào trung tâm mua sắm đối diện trường học, bởi vì hôm nay là cuối tuần, trong trung tâm mua sắm đầy sinh viên đi dạo phố, vô cùng náo nhiệt.
Cận Bạch Trạch thấy có cửa hàng đồ ngọt, ân cần hỏi Ân Ân: “Em có muốn ăn gì không, lát nữa trượt băng rất hao tốn thể lực.”
“Được.”
Hai người đi vào cửa hàng đồ ngọt, Ân Ân do dự một chút, có chút chột dạ chọn kem vani.
Cận Bạch Trạch cũng theo cô, chọn kem socola, hai người ngồi đối mặt trên quầy bar ăn kem.
“Thật ra gần đây anh rất vui vẻ.”
“Hả?”
Ân Ân nhìn về phía chàng trai đối diện, cậu dùng thìa khẽ đảo socola, môi mỏng khẽ nhếch: “Trước đó anh đã nói anh có tham gia viết app giúp bạn học, gần đây đã chia hoa hồng, giúp anh trả hết phần lớn tiền nợ trong nhà.”
“Thật sao!” Ân Ân vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá! Có phải anh không cần giao hàng nữa đúng không?”
“Có thể anh sẽ có nhiều thời gian hơn, dùng cho việc học và cuộc sống.”
“Đây là tin tức tốt!” Ân Ân giơ ly kem lên: “Tiểu Bạch, cụng ly!”
Cận Bạch Trạch cười cũng cụng ly với cô: “Cụng ly.”
Ân Ân vui vẻ cho cậu: “Em biết chắc chắn anh sẽ không sao, anh lợi hại như vậy mà, có khó khăn gì cũng không gục ngã.”
Cận Bạch Trạch dùng ánh mắt sâu xa, nghiêm túc nhìn cô: “Em tin tưởng anh như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, trong lòng của em thì anh rất lợi hại, anh biết không, em có thể thi đậu vào trường trung học số 1 Nam Thị cũng nhờ vào vở ghi chép ôn tập thi của anh… em đã tìm thấy trong cửa hàng sách cũ, anh giống như thần tượng ở trong lòng của em vậy.”
Ân Ân là người không giấu được chuyện trong lòng, có lời gì cũng sẽ nói thẳng ra.
Cận Bạch Trạch im lặng lắng nghe, đến khi cô nhiệt tình kể xong, cậu bỗng nhiên mở miệng nói: “Kem socola không ngon lắm.”
Cậu không chờ Ân Ân kịp phản ứng, bỗng nhiên hỏi: “Anh có thể nếm thử của em không?”
Ân Ân:?
/108
|