Mẹ Thơm Một Cái

Chương 14: 8/12/2004

/30


Sáng sớm, trước khi truyền tiểu cầu máu, xảy ra một chuyện khiến tôi hết sức ăn năn.

Y tá giúp mẹ lấy máu xét nghiệm thành phần định kỳ. Sau khi rút kim ra, y tá dặn tôi giữ chặt chỗ lấy máu, tôi làm theo nhưng không đủ mạnh tay. Kết quả là sau chục phút, chỗ lấy máu ở cánh tay mẹ sưng tấy và thâm quầng. Tôi gần như chết lặng.

“Do máu thiếu tiểu cầu đấy, nên mạch máu dễ bị vỡ hơn bình thường, lần sau nhớ giữ chặt hơn nữa.” Y tá giải thích, mẹ cũng nói tôi mấy câu. Tôi đủ muốn đâm đầu vào tường.

Còn mẹ bắt đầu cảnh tượng ho ra máu đầy kinh hoàng.

Đều là do nguyên nhân thiếu tiểu cầu, từ niêm mạc họng cho đến mao mạch phổi đều rất dễ bị tổn thương khi ho mạnh. Thêm vào đó là điều hòa làm cho không khí khô lạnh, niêm mạc càng dễ bị khô hơn bình thường.

Mẹ vừa cẩn thận bọc máu ho vào trong giấy vệ sinh, vừa xem bảng nhiệt độ mà anh em tôi ghi chép, tự nghiên cứu chu kỳ và quy luật lên cơn sốt của mình, rồi chỉ đạo tôi đi xin y tá thuốc giảm sốt.

“Mẹ rất không muốn bị sốt nữa.” Mẹ nói, giải thích rằng rất có thể trong vòng nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu sốt, trong khi nhiệt kế cũng cho thấy rõ ràng thân nhiệt của mẹ đang tăng dần.

Lòng tôi cứ thắt lại vì lo lắng. Để vỗ yên nỗi bất an về cơn ho của mẹ, tôi lại bắt đầu chép “Tâm kinh”.

Y tá cuối cùng cũng cho mẹ uống thuốc giảm sốt. Mẹ bắt đầu đổ mồ hôi trộm, tôi cầm khăn bông lau lưng ướt đầm của mẹ.

Tôi lại nhắc đến Puma, tôi rất sợ nó chết khi tôi không ở nhà.

“Không chừng Puma thấy mẹ không có nhà, biết mẹ bị ốm rồi. Thế nên nó mới ốm theo. Chà, lúc tụi mày không ở nhà, mẹ toàn nói chuyện với nó…” Mẹ nói, hình như có chút an ủi trong lòng khi Puma “tâm ý tương thông”.

Mẹ vẫn quanh quẩn giữa sốt với ấm, tay trái tiêm thuốc chống nấm, tay phải truyền máu. Còn mười hai bịch tiểu cầu trông rất ngộ nghĩnh thì vừa mới tiêm hết.

“Chắc chắn là như vậy rồi. Mẹ ơi, cho nên mẹ nhắm mắt lại đi.” Tôi nói.

Mẹ nghe lời, nhắm mắt lại.

“Mẹ ơi, mẹ bắt đầu đi từ Chương Cơ về nhà, sau đó thăm Puma.” Tôi nói.

Mẹ gật gật đầu, hơi nhíu lông mày.

Tôi có thể cảm thấy hình ảnh trong đầu mẹ như một cuộn phim đang chiếu.

“Mẹ xuống bên dưới lầu của Chương Cơ rồi, chuẩn bị đạp xe về nhà đây.” Mẹ nói, hai mắt vẫn nhắm.

“Vâng ạ.” Tôi hân hoan.

“Mẹ nhìn thấy Puma rồi. À, mẹ phải nói gì với nó?” Mẹ mở mắt ra hỏi tôi.

“Thì nói Puma mày phải chóng khỏe, phải cố gắng ăn.” Tôi trả lời.

Mẹ lại nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm một hồi.

“Nói xong rồi, mẹ phải về Chương Cơ đây.” Mẹ nói, như thể vừa thở phào.

“Vâng ạ, về nhanh nhanh.” Tôi đồng ý.

“Mệt quá, đạp xe lâu, hết cả hơi.” Khá lâu sau, mẹ lại mở mắt.

“Vâng, Puma nhất định sẽ khỏi.” Tôi gật gật đầu, rất cảm động.

Sau đó mẹ tiếp tục ngủ, tôi ở bên cạnh vừa chép “Tâm kinh” vừa canh tiến độ truyền máu.

Mãi mới truyền xong. Mẹ tỉnh dậy, hết sốt, thuốc giảm ho do y tá tiêm cũng có tác dụng. Mẹ không còn ho dữ dội nữa.

Mẹ ngồi dậy trên giường, ghi chép tình trạng sức khỏe. Thật dễ dàng đã tập trung vào công việc.

S’TENT

Tôi rất buồn ngủ. Tinh thần rất rệu rã, chẳng viết nổi bất cứ truyện gì. Tôi quyết định ngủ một tiếng đồng hồ.

Trải giường xong xuôi, đặt đồng hồ báo thức, tôi hớn hở với cảm giác sắp được ngủ ngon.

“Mẹ ơi, con về thăm Puma đây.” Tôi nói, xoay mình ôm chăn.

“Ừ, mày lấy xe đạp mà đi, mẹ để dưới nhà.” Mẹ trả lời, tay sửa kính.

Tôi giật cả mình.

Ái cha cha, mẹ thật là thánh đối thoại của tiểu thuyết!

Nếu ai cũng bình phục, thì tốt biết mấy…

/30

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status