[Hôm nay là ngày 14 tháng 2 năm 2014, 5:30 sáng, bây giờ tôi đang trên máy bay.
New York đến Luân Đôn, khoảng cách hơn 6000 km?
Nửa năm nay, tôi không nhớ nổi mình đã bay qua bay lại bao nhiêu lần.
Luân Đôn là nơi hiện tại anh ấy làm việc, tôi luôn nghĩ liệu có một ngày tôi có thể ngẫu nhiên gặp anh ấy trên một con phố ở Luân Đôn không?
Nhưng cuối cùng cũng không có ngày đó.
Hôm nay là ngày 19 tháng 10 năm 2014, thời tiết Luân Đôn chuyển lạnh, lại còn có mưa nữa.
Tôi ở nơi anh ấy có thể đến, đi loanh quanh cả ngày.
Vẫn không thể gặp được anh ấy.
Hôm nay là ngày 13 tháng 2 năm 2015, bây giờ đã 1:30 sáng rồi, tôi vật lộn do dự hơn nửa giờ, cuối cùng cũng lui thời gian đi Luân Đôn lại.
Mong anh ấy hết thảy đều bình an.]
Tần Thư vô tình chuyển đến dòng trạng thái riêng tư trong vòng bạn bè, hiện tại là tháng 12 năm 2017, dòng trạng thái này được đăng hai năm trước.
Lúc đó cô chỉ tiện tay viết những cảm xúc trong lòng vào bản ghi nhớ trong điện thoại, chưa bao giờ nghĩ lấy việc này chứng minh bản thân mình đã từng rất chú tâm, sau đó muốn đổi điện thoại, không cam lòng xóa nó, liền cắt đoạn rồi đăng dòng trạng thái này lên.
Nếu hôm nay không nhìn thấy đoạn ghi chép này, một thời gian rất dài rồi cô không bận tâm suy nghĩ đến, hóa ra bản thân cũng từng tùy ý si tình như vậy.
Kỳ Kỳ! Bạn đang bò hả? Có thể nhanh lên một chút được không?
Kỳ Kỳ là nhũ danh của cô, tiểu Bặc Nhất đang gọi cô.
Cô và Bặc Nhất học cùng một trường đại học ở New York, cô học nghiên cứu sinh Tài chính, Bặc Nhất học khoa máy tính.
Nhà trường cho nghỉ đông, hôm nay cô về nước, Bặc Nhất đến tiễn cô, cậu ta đang đẩy hành lý của cô đi phía trước.
Bặc Nhất nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa, cậu ta lại thúc giục một lần nữa: Kỳ Kỳ, nhanh lên! bất đắc dĩ kéo dài âm cuối.
Tần Thư bình tĩnh trở lại, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên nói: Cậu có thấy phiền không?
Cô vẫn không nhanh không chậm đi đến phía trước, lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm vào dòng trạng thái đó hồi lâu, đã là vật còn người mất, dường như giữ lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô chọn phím xóa, cuối cùng khi cô xác nhận xóa, ngón tay cô dừng lại.
Hủy bỏ Xác nhận
Do dự mấy giây, vẫn quyết định tạm thời không xóa nó, lại cất điện thoại đi.
Đột nhiên có người chạm vào tay cô, Tần Thư không kịp thu lại, ngón tay cái đã ấn thẳng vào phím Xác nhận , trong chốc lát dòng trạng thái biến mất.
Lần này là hoàn toàn mất rồi.
Tần Thư: ....
Lửa giận công tâm, cô bỗng chốc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thấu xương.
Cô nghĩ rằng tự mình xóa là một chuyện, người khác vô ý khiến cô tình cờ xóa là không thể tha thứ được.
Một hàng bốn năm người đi qua bên người cô, tất cả đều mặc trang phục công sở, ngoại trừ người ngoài cùng bên trái, mấy người khác đều đang đẩy hành lý, cử chỉ vội vã.
Người va vào cô khả năng cao là người đàn ông mặc áo gió màu đen, dáng người thẳng tắp, cũng là trung tâm của đoàn người, cao lớn nhã nhặn, vô cùng bắt mắt.
Người đàn ông đang nghe điện thoại, vì xung quanh ôn ào, Tần Thư cũng không nghe thấy anh ta nói gì.
Hàn Phái vừa rồi lúc lấy điện thoại ra không cận thận va vào Tần Thư một chút, chính anh cũng chưa phát hiện ra.
Là Hạ Cánh Nam từ ngân hàng đầu tư gọi tới, hẹn gặp mặt.
Hàn Phái cười nhạt nói: Tối nay không tới kịp rồi, tôi còn đang ở sân bay Kennedy, ừ, bay thẳng đến Thượng Hải, tối mai mới về Bắc Kinh, được, vậy tối 7:30 gặp.
Cất điện thoại, Hàn Phái hỏi trợ lý: Tư liệu về công ty AC đã chuẩn bị tốt chưa?
Trợ lý gật đầu: Tất cả đều đã được chuẩn bị tốt rồi ạ.
Ngừng mấy giây, trợ lý nhắc nhở Hàn Phái: Hàn tổng, có tin tức xác thực nói, Hạ Cánh Nam từ chức ở ngân hàng đầu tư tại Luân Đôn, đến làm việc cho ngân hàng đầu tư Hải Nạp toàn cầu, về Bắc Kinh phụ trách khu vực Trung Quốc của Hải Nạp.
Hàn Phái hơi kinh ngạc: Từ Luân Đôn về nước?
Trợ lý: Vâng, tối hôm qua nghe được tin tức, vậy hạng mục của chúng ta có nên tiếp tục giao cho Hạ Cánh Nam không ạ?
Hàn Phái gật đầu: Ừ, tôi chỉ làm việc với người này thôi, còn với ngân hàng đầu tư nào không quan trọng.
Trợ lý không nói thêm lời nào nữa.
Đoàn người đi xa.
Tớ hỏi cậu đến cả đường cậu cũng không đi được phải không? Lần sau đi đường đừng nhìn điện thoại nữa có được không hả?! Bặc Nhất lại quay trở lại, không kiên nhẫn lôi kéo cô đi về phía bên trái.
Phiền chết mất, buông tay! Tần Thư đang vì dòng trạng thái đã biến mất hoàn toàn kia mà bực bội không chịu nổi, cô nhìn bóng dáng mấy người đã đi xa, tức giận tích tụ trong lòng, không biết làm sao liền dùng sức ném điện thoại vào trong túi.
Vẫn chưa hết giận, lại hung hăng đạp vào chân Bặc Nhất một cái.
Bặc Nhất: ...
Cậu nhe răng trợn mắt chịu đau, trong lòng thầm mắng một câu đồ ác độc!
Cậu khom lưng vỗ vỗ ống quần, Vẫn là mẹ Phương hiểu cậu, dặn dò kĩ lưỡng tớ nhất định phải giám sát cậu chặt chẽ, nếu không có người đàn ông đẹp trai nào xuất hiện, oạch một cái là cậu chạy theo người ta rồi.
Bặc Nhất cho rằng Tần Thư tức giận là bởi vừa rồi khi cô nhìn thấy người đàn ông đẹp trai ấy, cậu lại kéo cô ra đây, nên trong lòng cô khó chịu mới đá cậu.
Tần Thư khôi phục tâm tình, tháo kính râm xuống, tìm giấy tờ chuẩn bị làm thủ tục đăng ký.
Vừa rồi trong chốc lát, cô muốn chạy đi tìm người kia, nhưng mà giữ anh ta lại thì nói cái gì bây giờ?
Nói anh ta đã làm mất đoạn tình cảm đã qua của cô rồi?
Bắt anh ta phải bồi thường?
Bặc Nhất ngồi trên rương hành lý, đầu gục xuống chân, cằm hơi nhếch lên: Này, câu còn giận không?
Tần Thư liếc cậu một cái, không thèm phản ứng lại.
Bặc Nhất thấy cô vẫn giữ cái bản mặt ấy, cậu chủ động lên tiếng: Tớ biết tên người đàn ông vừa rồi.
Tần Thư không chút để ý nói: Tên là gì?
Bặc Nhất: Hàn Phái.
Tần Thư ngước mắt: Hàn Phái?
Bặc Nhất: Ừ, tổng giám đốc tập đoàn Vạn Hòa, Hàn Phái, người Bắc Kinh. Cậu đã gặp Hàn Phái rất nhiều lần, đều là gặp được khi đi theo bố tham gia các bữa tiệc.
Tần Thư căn bản không để tâm, cô biết thừa bản lĩnh bịa đặt láo toét của Bặc Nhất, khi còn nhỏ đã từng được lĩnh hội, rõ ràng cô còn chưa đá cậu, cậu đã kêu cha gọi mẹ nói cô đánh cậu.
Sau đó cô liền đánh cậu thật, dù sao cũng đã ghánh tiếng ác, đánh hay không cũng vậy.
Cô biết tập đoàn Vạn Hòa, cũng biết chủ tịch Vạn Hòa họ Hàn, nhưng chưa từng nghe qua có người nào tên Hàn Phái.
Một lúc sau, Haizz, cậu có chút phản ứng đi! Bặc Nhất bất đắc dĩ nhìn cô, Không lừa cậu đâu, anh ta là Hàn Phái thật đấy, ngày trước phụ trách thị trường nước ngoài của tập đoàn Vạn Hòa, mấy năm nay thân thể ông anh ta không tốt lắm, anh ta mới quay về tiếp quản tập đoàn.
Bây giờ Tần Thư mới nhìn mặt Bặc Nhất, suy nghĩ hai giây, lấy di động ra nhanh chóng tìm kiếm hai từ Hàn Phái, tìm thấy không ít tin tức với ảnh chụp, bao gồm cả ảnh bóng dáng và sườn mặt, đúng là anh ta.
Được lắm, cô nhớ kỹ rồi.
Bắc Kinh không nhỏ, nhưng trong ngành tài chính cũng không tính là lớn, rồi một ngày sẽ gặp được anh ta.
Thời gian vừa đúng, Tần Thư chuẩn bị đi làm thủ tụ check-in, cô hỏi Bặc Nhất khi nào thì về nước, cậu ta trả lời cho có lệ, nói muốn cùng bạn học làm xong một hạng mục.
Thật ra, cậu ta ở lại để theo đuổi một mỹ nữ học bá.
Tạm biệt Bặc Nhất, Tần Thư đi đến quầy bán vé.
Trên máy bay, cô lấy di động ra, bây giờ thật sự đã không còn dòng trạng thái kia nữa.
Cô lại đăng một dòng trạng thái ở chế độ riêng tư,
[Hôm nay là ngày 16 tháng 12 năm 2017, ở sân bay Kennedy tôi gặp Hàn Phái, anh ta va vào tôi một cái, dòng trạng thái đã nhiều năm không xóa được kia cứ như vậy lỡ tay xóa mất rồi.
Không biết Hàn Phái là khắc tinh của tôi hay là của anh ấy ]
Mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, cuối cùng cũng về tới Bắc Kinh.
Cha mẹ vội vàng đi họp, là ông nội đến đón cô.
Tài xế cầm hành lý của cô đi trước, Tần Thư kéo cánh tay ông, hai ông cháu trò chuyện thân mật, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Ông nội Tần theo thói quen cúi xuống xem chân Tần Thư, vẫn không đi tất, mắt cá chân lộ ra ngoài, liền trách: Nói bao nhiêu lần rồi, trời lạnh phải giữ ấm.
Tần Thư dùng sức ôm cánh tay ông, giọng điệu làm nũng nói: Cháu không lạnh chút nào.
Mấy hôm nay Bắc Kinh hạ nhiệt độ, dự báo còn có tuyết lớn, cháu ra ngoài sân bay thử xem, trời lạnh khiến người ta mắc bệnh đấy. Nói xong liền lấy từ trong túi áo ra một cái túi nhỏ tinh xảo, Vào toilet đi vào, ông ở chỗ này chờ cháu.
Ông nội Tần đưa cho Tần Thư túi giấy nhỏ, bên trong là một đôi tất bằng vải bông, màu đỏ chót.
Tần Thư híp mắt, trong lòng muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cầm tất đi vào.
Vì theo đuổi phong cách ăn mặc chỉnh tề, sau khi lớn lên cô chưa bao giờ đi tất.
Mấy năm nay, đến New York công tác và học tập, mỗi lần mùa đông về nhà, ông nội cũng chuẩn bị tất cho cô, vẫn là những màu sắc cô hay mặc khi còn bé. Màu đỏ, màu hồng phấn.
Để đối phó ông nội, lúc đó cô sẽ mang, sau khi về nhà mình thì cấp tốc cởi ra.
Nhưng lần sau đến chỗ ông nội, ông vẫn sẽ chuẩn bị một đôi tất.
Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay ông nội lại đem tất đến tận sân bay, thế nào cũng bắt phải mang chúng vào ngay bây giờ.
Tần Thư từ trong toilet đi ra, không thể chịu được khi nhìn vào đôi chân của mình.
Hôm nay cô đi một đôi dày búp bê màu nâu nhạt, kết hợp với đôi tất bông màu đỏ rực, chẳng ra cái gì cả, trông rất gai mắt.
Ờ, như vậy nhìn thuận mắt hơn nhiều. ông nội Tần đánh giá cô một phen, cho ra một cái đánh giá như vậy.
Tần Thư: ... Cô chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.
Ngồi trên xe, ông nội Tần từ tay vịn lấy ra cặp mắt kính và một quyển sổ cũ đã ố vàng, đeo kính lên rồi bắt đầu nghiên cứu.
Ông, ngài đang xem gì thế? Thời trẻ, bà gửi thư tình cho ông à? Tần Thư cười ngồi dựa sát vào ông nội.
Đứa trẻ này, cháu nói bừa cái gì đấy. Ông nội cầm quyển sổ ngồi dịch dịch ra xa, thân thể nghiêng về phía sau.
Hai năm nay, bệnh viễn thị ngày càng nặng, ở khoảng cách gần không nhìn rõ rốt cuộc trên giấy viết cái gì.
Rốt cuộc là bảo bối gì vậy ạ? Tần Thư kề sát vào cuốn sổ, chữ viết bằng màu mực xanh trên giấy đã nhạt màu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chữ trên giấy viết gì.
Ông, ngài đánh cờ với bạn còn ghi chép lại nữa ạ.
Trên giấy có ghi lại ngày nào ông cùng ai chơi cờ, chơi mấy ván, còn có tình hình thắng thua, đi bước nào thì thua.
Ông nội Tần lại lật sang một tờ khác: Ừ, có nhìn lại mới có tiến bộ.
Tại sao đột nhiên ông lại nhớ tới việc xem cái này?
Hôm nay hiệp hội cờ vua tròn một năm thành lập, bọn họ tổ chức hoạt động kỉ niệm, sẽ có rất nhiều người đến, mấy năm nay ông bận rộn không có thời gian chơi cờ, nhìn lại ghi chép trước kia, phải biết người biết ta mà.
Xem một lúc, ông nội Tần tháo mắt kính xuống xoa xoa hốc mắt, Ông cũng học cái này từ ông Hàn đấy, ông ta mỗi lần chời cờ đều ghi lại, còn kiên nhẫn giảng giải cho đối phương nữa, bước nào không nên đi như vậy.
Ông Hàn xấp xỉ tuổi ông ạ? Tần Thư tùy ý hỏi một câu.
Ông Hàn lớn hơn ông mười tuổi, năm nay đã 89 tuổi rồi, năm trước làm phẫu thuật, thân thể đã không bằng trước kia nữa, cũng đã nhiều năm không đến chơi ở hiệp hội, hôm nay ông ấy cũng đến, ông phải cùng ông ấy học hỏi lẫn nhau.
Tần Thư gật đầu, thì ra là thế.
Cô ấn huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, mệt mỏi rã rời.
Ở New York là ban ngày, bây giờ vẫn là ban ngày.
Kế tiếp là không thể phân biệt nổi ngày đêm, khổ sở chịu đựng giờ giấc đảo lộn.
Ông Tần lại tập trung xem quyển sổ ghi chép, chớt nhớ tới việc gì đó, trưng cầu ý kiến của Tần Thư: Bố mẹ cháu gần đây rất bận, bà nội cháu cũng đi du lịch rồi, trong nhà không có ai, cháu có muốn cùng đi xem đánh cờ không?
Tần Thư gật đầu đồng ý, dù sao cô cũng định dành một buổi sáng cùng ông nội nói chuyện phiếm, về nhà hay ở bên ngoài cũng như nhau.
Cô nhớ tới chưa báo bình an cho Bặc Nhất, lấy di động ra gửi tin nhắn cho cậu ta: [Tớ tới rồi.]
Bặc Nhất: [Ừ, lệch múi giờ đúng không? Đúng rồi, buổi chiều tớ nhận được yêu cầu thực tập của cậu rồi, là ngân hàng đầu tư Hải Nạp. Tại sao bây giờ họ mới gửi tới đây?]
Tần Thư: [Trước đây, anh tớ bảo tớ đến tổng công ty lấy, tớ bận suốt nên vẫn chưa lấy được, có thể là thư ký gửi qua cho tớ.]
Hóa ra là có chuyện như vậy, Bặc Nhất lại hỏi: [Nghỉ đông cũng chỉ hơn một tháng, cậu còn muốn đi thực tập?]
Tần Thư: [Ừ, nếu không cũng lãng phí thời gian, lại nhàm chán.]
Bặc Nhất: [Cũng đúng, người không có đàn ông bên cạnh như cậu, đúng là rất nhàm chán.]
Tần Thư: [Cút!]
Bặc Nhất cười, bắt đầu gõ chữ: [Vậy cậu nhanh chóng tìm một người đi, tuy đàn ông trưởng thành nội liễm như Hạ Cánh Nam không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là không có, đúng lúc cậu muốn đến ngân hàng đầu tư thực tập, không chừng có thể gặp được người lợi hại hơn cả Hạ Cánh Nam.]
Vừa muốn gửi đi, cậu lại cảm thấy không ổn, rốt cuộc thì mấy chữ Hạ Cánh Nam cũng chính là tử huyệt của cô ấy.
Bặc Nhất lại xóa đoạn tin nhăn này đi, chỉnh sửa lại: [Vậy cậu nhanh chóng tìm một người đi, nếu không tớ còn tưởng cậu đối với tớ có tình ý đấy, tớ sẽ áy náy lắm:)]
Tần Thư: [Còn không mau cút đi!]
Một lát sau, Bặc Nhất lại gửi cho cô một bức ảnh chụp chính diện của Hàn Phái: [Soái ca đang nhìn cậu đấy, chúng ta không thể tức giận, phải thục nữ, ngoan ngoãn, tao nhã ~ ]
Tần Thư: ...
New York đến Luân Đôn, khoảng cách hơn 6000 km?
Nửa năm nay, tôi không nhớ nổi mình đã bay qua bay lại bao nhiêu lần.
Luân Đôn là nơi hiện tại anh ấy làm việc, tôi luôn nghĩ liệu có một ngày tôi có thể ngẫu nhiên gặp anh ấy trên một con phố ở Luân Đôn không?
Nhưng cuối cùng cũng không có ngày đó.
Hôm nay là ngày 19 tháng 10 năm 2014, thời tiết Luân Đôn chuyển lạnh, lại còn có mưa nữa.
Tôi ở nơi anh ấy có thể đến, đi loanh quanh cả ngày.
Vẫn không thể gặp được anh ấy.
Hôm nay là ngày 13 tháng 2 năm 2015, bây giờ đã 1:30 sáng rồi, tôi vật lộn do dự hơn nửa giờ, cuối cùng cũng lui thời gian đi Luân Đôn lại.
Mong anh ấy hết thảy đều bình an.]
Tần Thư vô tình chuyển đến dòng trạng thái riêng tư trong vòng bạn bè, hiện tại là tháng 12 năm 2017, dòng trạng thái này được đăng hai năm trước.
Lúc đó cô chỉ tiện tay viết những cảm xúc trong lòng vào bản ghi nhớ trong điện thoại, chưa bao giờ nghĩ lấy việc này chứng minh bản thân mình đã từng rất chú tâm, sau đó muốn đổi điện thoại, không cam lòng xóa nó, liền cắt đoạn rồi đăng dòng trạng thái này lên.
Nếu hôm nay không nhìn thấy đoạn ghi chép này, một thời gian rất dài rồi cô không bận tâm suy nghĩ đến, hóa ra bản thân cũng từng tùy ý si tình như vậy.
Kỳ Kỳ! Bạn đang bò hả? Có thể nhanh lên một chút được không?
Kỳ Kỳ là nhũ danh của cô, tiểu Bặc Nhất đang gọi cô.
Cô và Bặc Nhất học cùng một trường đại học ở New York, cô học nghiên cứu sinh Tài chính, Bặc Nhất học khoa máy tính.
Nhà trường cho nghỉ đông, hôm nay cô về nước, Bặc Nhất đến tiễn cô, cậu ta đang đẩy hành lý của cô đi phía trước.
Bặc Nhất nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa, cậu ta lại thúc giục một lần nữa: Kỳ Kỳ, nhanh lên! bất đắc dĩ kéo dài âm cuối.
Tần Thư bình tĩnh trở lại, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên nói: Cậu có thấy phiền không?
Cô vẫn không nhanh không chậm đi đến phía trước, lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm vào dòng trạng thái đó hồi lâu, đã là vật còn người mất, dường như giữ lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô chọn phím xóa, cuối cùng khi cô xác nhận xóa, ngón tay cô dừng lại.
Hủy bỏ Xác nhận
Do dự mấy giây, vẫn quyết định tạm thời không xóa nó, lại cất điện thoại đi.
Đột nhiên có người chạm vào tay cô, Tần Thư không kịp thu lại, ngón tay cái đã ấn thẳng vào phím Xác nhận , trong chốc lát dòng trạng thái biến mất.
Lần này là hoàn toàn mất rồi.
Tần Thư: ....
Lửa giận công tâm, cô bỗng chốc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thấu xương.
Cô nghĩ rằng tự mình xóa là một chuyện, người khác vô ý khiến cô tình cờ xóa là không thể tha thứ được.
Một hàng bốn năm người đi qua bên người cô, tất cả đều mặc trang phục công sở, ngoại trừ người ngoài cùng bên trái, mấy người khác đều đang đẩy hành lý, cử chỉ vội vã.
Người va vào cô khả năng cao là người đàn ông mặc áo gió màu đen, dáng người thẳng tắp, cũng là trung tâm của đoàn người, cao lớn nhã nhặn, vô cùng bắt mắt.
Người đàn ông đang nghe điện thoại, vì xung quanh ôn ào, Tần Thư cũng không nghe thấy anh ta nói gì.
Hàn Phái vừa rồi lúc lấy điện thoại ra không cận thận va vào Tần Thư một chút, chính anh cũng chưa phát hiện ra.
Là Hạ Cánh Nam từ ngân hàng đầu tư gọi tới, hẹn gặp mặt.
Hàn Phái cười nhạt nói: Tối nay không tới kịp rồi, tôi còn đang ở sân bay Kennedy, ừ, bay thẳng đến Thượng Hải, tối mai mới về Bắc Kinh, được, vậy tối 7:30 gặp.
Cất điện thoại, Hàn Phái hỏi trợ lý: Tư liệu về công ty AC đã chuẩn bị tốt chưa?
Trợ lý gật đầu: Tất cả đều đã được chuẩn bị tốt rồi ạ.
Ngừng mấy giây, trợ lý nhắc nhở Hàn Phái: Hàn tổng, có tin tức xác thực nói, Hạ Cánh Nam từ chức ở ngân hàng đầu tư tại Luân Đôn, đến làm việc cho ngân hàng đầu tư Hải Nạp toàn cầu, về Bắc Kinh phụ trách khu vực Trung Quốc của Hải Nạp.
Hàn Phái hơi kinh ngạc: Từ Luân Đôn về nước?
Trợ lý: Vâng, tối hôm qua nghe được tin tức, vậy hạng mục của chúng ta có nên tiếp tục giao cho Hạ Cánh Nam không ạ?
Hàn Phái gật đầu: Ừ, tôi chỉ làm việc với người này thôi, còn với ngân hàng đầu tư nào không quan trọng.
Trợ lý không nói thêm lời nào nữa.
Đoàn người đi xa.
Tớ hỏi cậu đến cả đường cậu cũng không đi được phải không? Lần sau đi đường đừng nhìn điện thoại nữa có được không hả?! Bặc Nhất lại quay trở lại, không kiên nhẫn lôi kéo cô đi về phía bên trái.
Phiền chết mất, buông tay! Tần Thư đang vì dòng trạng thái đã biến mất hoàn toàn kia mà bực bội không chịu nổi, cô nhìn bóng dáng mấy người đã đi xa, tức giận tích tụ trong lòng, không biết làm sao liền dùng sức ném điện thoại vào trong túi.
Vẫn chưa hết giận, lại hung hăng đạp vào chân Bặc Nhất một cái.
Bặc Nhất: ...
Cậu nhe răng trợn mắt chịu đau, trong lòng thầm mắng một câu đồ ác độc!
Cậu khom lưng vỗ vỗ ống quần, Vẫn là mẹ Phương hiểu cậu, dặn dò kĩ lưỡng tớ nhất định phải giám sát cậu chặt chẽ, nếu không có người đàn ông đẹp trai nào xuất hiện, oạch một cái là cậu chạy theo người ta rồi.
Bặc Nhất cho rằng Tần Thư tức giận là bởi vừa rồi khi cô nhìn thấy người đàn ông đẹp trai ấy, cậu lại kéo cô ra đây, nên trong lòng cô khó chịu mới đá cậu.
Tần Thư khôi phục tâm tình, tháo kính râm xuống, tìm giấy tờ chuẩn bị làm thủ tục đăng ký.
Vừa rồi trong chốc lát, cô muốn chạy đi tìm người kia, nhưng mà giữ anh ta lại thì nói cái gì bây giờ?
Nói anh ta đã làm mất đoạn tình cảm đã qua của cô rồi?
Bắt anh ta phải bồi thường?
Bặc Nhất ngồi trên rương hành lý, đầu gục xuống chân, cằm hơi nhếch lên: Này, câu còn giận không?
Tần Thư liếc cậu một cái, không thèm phản ứng lại.
Bặc Nhất thấy cô vẫn giữ cái bản mặt ấy, cậu chủ động lên tiếng: Tớ biết tên người đàn ông vừa rồi.
Tần Thư không chút để ý nói: Tên là gì?
Bặc Nhất: Hàn Phái.
Tần Thư ngước mắt: Hàn Phái?
Bặc Nhất: Ừ, tổng giám đốc tập đoàn Vạn Hòa, Hàn Phái, người Bắc Kinh. Cậu đã gặp Hàn Phái rất nhiều lần, đều là gặp được khi đi theo bố tham gia các bữa tiệc.
Tần Thư căn bản không để tâm, cô biết thừa bản lĩnh bịa đặt láo toét của Bặc Nhất, khi còn nhỏ đã từng được lĩnh hội, rõ ràng cô còn chưa đá cậu, cậu đã kêu cha gọi mẹ nói cô đánh cậu.
Sau đó cô liền đánh cậu thật, dù sao cũng đã ghánh tiếng ác, đánh hay không cũng vậy.
Cô biết tập đoàn Vạn Hòa, cũng biết chủ tịch Vạn Hòa họ Hàn, nhưng chưa từng nghe qua có người nào tên Hàn Phái.
Một lúc sau, Haizz, cậu có chút phản ứng đi! Bặc Nhất bất đắc dĩ nhìn cô, Không lừa cậu đâu, anh ta là Hàn Phái thật đấy, ngày trước phụ trách thị trường nước ngoài của tập đoàn Vạn Hòa, mấy năm nay thân thể ông anh ta không tốt lắm, anh ta mới quay về tiếp quản tập đoàn.
Bây giờ Tần Thư mới nhìn mặt Bặc Nhất, suy nghĩ hai giây, lấy di động ra nhanh chóng tìm kiếm hai từ Hàn Phái, tìm thấy không ít tin tức với ảnh chụp, bao gồm cả ảnh bóng dáng và sườn mặt, đúng là anh ta.
Được lắm, cô nhớ kỹ rồi.
Bắc Kinh không nhỏ, nhưng trong ngành tài chính cũng không tính là lớn, rồi một ngày sẽ gặp được anh ta.
Thời gian vừa đúng, Tần Thư chuẩn bị đi làm thủ tụ check-in, cô hỏi Bặc Nhất khi nào thì về nước, cậu ta trả lời cho có lệ, nói muốn cùng bạn học làm xong một hạng mục.
Thật ra, cậu ta ở lại để theo đuổi một mỹ nữ học bá.
Tạm biệt Bặc Nhất, Tần Thư đi đến quầy bán vé.
Trên máy bay, cô lấy di động ra, bây giờ thật sự đã không còn dòng trạng thái kia nữa.
Cô lại đăng một dòng trạng thái ở chế độ riêng tư,
[Hôm nay là ngày 16 tháng 12 năm 2017, ở sân bay Kennedy tôi gặp Hàn Phái, anh ta va vào tôi một cái, dòng trạng thái đã nhiều năm không xóa được kia cứ như vậy lỡ tay xóa mất rồi.
Không biết Hàn Phái là khắc tinh của tôi hay là của anh ấy ]
Mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, cuối cùng cũng về tới Bắc Kinh.
Cha mẹ vội vàng đi họp, là ông nội đến đón cô.
Tài xế cầm hành lý của cô đi trước, Tần Thư kéo cánh tay ông, hai ông cháu trò chuyện thân mật, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Ông nội Tần theo thói quen cúi xuống xem chân Tần Thư, vẫn không đi tất, mắt cá chân lộ ra ngoài, liền trách: Nói bao nhiêu lần rồi, trời lạnh phải giữ ấm.
Tần Thư dùng sức ôm cánh tay ông, giọng điệu làm nũng nói: Cháu không lạnh chút nào.
Mấy hôm nay Bắc Kinh hạ nhiệt độ, dự báo còn có tuyết lớn, cháu ra ngoài sân bay thử xem, trời lạnh khiến người ta mắc bệnh đấy. Nói xong liền lấy từ trong túi áo ra một cái túi nhỏ tinh xảo, Vào toilet đi vào, ông ở chỗ này chờ cháu.
Ông nội Tần đưa cho Tần Thư túi giấy nhỏ, bên trong là một đôi tất bằng vải bông, màu đỏ chót.
Tần Thư híp mắt, trong lòng muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cầm tất đi vào.
Vì theo đuổi phong cách ăn mặc chỉnh tề, sau khi lớn lên cô chưa bao giờ đi tất.
Mấy năm nay, đến New York công tác và học tập, mỗi lần mùa đông về nhà, ông nội cũng chuẩn bị tất cho cô, vẫn là những màu sắc cô hay mặc khi còn bé. Màu đỏ, màu hồng phấn.
Để đối phó ông nội, lúc đó cô sẽ mang, sau khi về nhà mình thì cấp tốc cởi ra.
Nhưng lần sau đến chỗ ông nội, ông vẫn sẽ chuẩn bị một đôi tất.
Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay ông nội lại đem tất đến tận sân bay, thế nào cũng bắt phải mang chúng vào ngay bây giờ.
Tần Thư từ trong toilet đi ra, không thể chịu được khi nhìn vào đôi chân của mình.
Hôm nay cô đi một đôi dày búp bê màu nâu nhạt, kết hợp với đôi tất bông màu đỏ rực, chẳng ra cái gì cả, trông rất gai mắt.
Ờ, như vậy nhìn thuận mắt hơn nhiều. ông nội Tần đánh giá cô một phen, cho ra một cái đánh giá như vậy.
Tần Thư: ... Cô chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.
Ngồi trên xe, ông nội Tần từ tay vịn lấy ra cặp mắt kính và một quyển sổ cũ đã ố vàng, đeo kính lên rồi bắt đầu nghiên cứu.
Ông, ngài đang xem gì thế? Thời trẻ, bà gửi thư tình cho ông à? Tần Thư cười ngồi dựa sát vào ông nội.
Đứa trẻ này, cháu nói bừa cái gì đấy. Ông nội cầm quyển sổ ngồi dịch dịch ra xa, thân thể nghiêng về phía sau.
Hai năm nay, bệnh viễn thị ngày càng nặng, ở khoảng cách gần không nhìn rõ rốt cuộc trên giấy viết cái gì.
Rốt cuộc là bảo bối gì vậy ạ? Tần Thư kề sát vào cuốn sổ, chữ viết bằng màu mực xanh trên giấy đã nhạt màu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chữ trên giấy viết gì.
Ông, ngài đánh cờ với bạn còn ghi chép lại nữa ạ.
Trên giấy có ghi lại ngày nào ông cùng ai chơi cờ, chơi mấy ván, còn có tình hình thắng thua, đi bước nào thì thua.
Ông nội Tần lại lật sang một tờ khác: Ừ, có nhìn lại mới có tiến bộ.
Tại sao đột nhiên ông lại nhớ tới việc xem cái này?
Hôm nay hiệp hội cờ vua tròn một năm thành lập, bọn họ tổ chức hoạt động kỉ niệm, sẽ có rất nhiều người đến, mấy năm nay ông bận rộn không có thời gian chơi cờ, nhìn lại ghi chép trước kia, phải biết người biết ta mà.
Xem một lúc, ông nội Tần tháo mắt kính xuống xoa xoa hốc mắt, Ông cũng học cái này từ ông Hàn đấy, ông ta mỗi lần chời cờ đều ghi lại, còn kiên nhẫn giảng giải cho đối phương nữa, bước nào không nên đi như vậy.
Ông Hàn xấp xỉ tuổi ông ạ? Tần Thư tùy ý hỏi một câu.
Ông Hàn lớn hơn ông mười tuổi, năm nay đã 89 tuổi rồi, năm trước làm phẫu thuật, thân thể đã không bằng trước kia nữa, cũng đã nhiều năm không đến chơi ở hiệp hội, hôm nay ông ấy cũng đến, ông phải cùng ông ấy học hỏi lẫn nhau.
Tần Thư gật đầu, thì ra là thế.
Cô ấn huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, mệt mỏi rã rời.
Ở New York là ban ngày, bây giờ vẫn là ban ngày.
Kế tiếp là không thể phân biệt nổi ngày đêm, khổ sở chịu đựng giờ giấc đảo lộn.
Ông Tần lại tập trung xem quyển sổ ghi chép, chớt nhớ tới việc gì đó, trưng cầu ý kiến của Tần Thư: Bố mẹ cháu gần đây rất bận, bà nội cháu cũng đi du lịch rồi, trong nhà không có ai, cháu có muốn cùng đi xem đánh cờ không?
Tần Thư gật đầu đồng ý, dù sao cô cũng định dành một buổi sáng cùng ông nội nói chuyện phiếm, về nhà hay ở bên ngoài cũng như nhau.
Cô nhớ tới chưa báo bình an cho Bặc Nhất, lấy di động ra gửi tin nhắn cho cậu ta: [Tớ tới rồi.]
Bặc Nhất: [Ừ, lệch múi giờ đúng không? Đúng rồi, buổi chiều tớ nhận được yêu cầu thực tập của cậu rồi, là ngân hàng đầu tư Hải Nạp. Tại sao bây giờ họ mới gửi tới đây?]
Tần Thư: [Trước đây, anh tớ bảo tớ đến tổng công ty lấy, tớ bận suốt nên vẫn chưa lấy được, có thể là thư ký gửi qua cho tớ.]
Hóa ra là có chuyện như vậy, Bặc Nhất lại hỏi: [Nghỉ đông cũng chỉ hơn một tháng, cậu còn muốn đi thực tập?]
Tần Thư: [Ừ, nếu không cũng lãng phí thời gian, lại nhàm chán.]
Bặc Nhất: [Cũng đúng, người không có đàn ông bên cạnh như cậu, đúng là rất nhàm chán.]
Tần Thư: [Cút!]
Bặc Nhất cười, bắt đầu gõ chữ: [Vậy cậu nhanh chóng tìm một người đi, tuy đàn ông trưởng thành nội liễm như Hạ Cánh Nam không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là không có, đúng lúc cậu muốn đến ngân hàng đầu tư thực tập, không chừng có thể gặp được người lợi hại hơn cả Hạ Cánh Nam.]
Vừa muốn gửi đi, cậu lại cảm thấy không ổn, rốt cuộc thì mấy chữ Hạ Cánh Nam cũng chính là tử huyệt của cô ấy.
Bặc Nhất lại xóa đoạn tin nhăn này đi, chỉnh sửa lại: [Vậy cậu nhanh chóng tìm một người đi, nếu không tớ còn tưởng cậu đối với tớ có tình ý đấy, tớ sẽ áy náy lắm:)]
Tần Thư: [Còn không mau cút đi!]
Một lát sau, Bặc Nhất lại gửi cho cô một bức ảnh chụp chính diện của Hàn Phái: [Soái ca đang nhìn cậu đấy, chúng ta không thể tức giận, phải thục nữ, ngoan ngoãn, tao nhã ~ ]
Tần Thư: ...
/40
|