Vào mùa hè mà ngồi trong phòng có điều hòa ăn lẩu là một sự hưởng thụ cực hạn. Hiếm khi được ăn lẩu một lần – tuy là trốn trợ lý Trịnh đi ăn, Du Lệ làm lơ chuyện trợ lý Trịnh thường xuyên khuyên bảo, quyết định ăn trước.
Chử Hiệt cũng thích ăn lẩu.
Mùi vị nồi lẩu không những độc đáo, hơn nữa còn rất phong phú, quan trọng nhất là số lượng nhiều, thả gì cũng ăn được hết, chỉ sợ không có thứ để thả thôi, thả hết mọi loại đồ ăn vào nồi, sau khi chín thì rắc các loại gia vị vào, ăn quả nhiên là ngon đến kinh người.
Tuy Chử tiên sinh không kén ăn, nhưng được ăn ngon, vì sao không chọn ăn thứ tốt nhất chứ?
Du Lệ ăn được lưng dạ, đổi tay chống cằm, nhìn bạn trai mình ăn lẩu chăm chú. Nhìn anh ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Chử Hiệt thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, đũa vừa chuyển, gắp miếng thịt chấm gia vị tới miệng cô, thấy cô ăn xong, ánh mắt lại trở nên dịu dàng hơn, cứ như chuyện chia sẻ đồ ăn với cô là một chuyện vô cùng vui sướng vậy.
Mãi cho tới tận sau này, Du Lệ mới biết được việc anh chủ động chia sẻ đồ ăn là một trong sứ mệnh quan trọng của việc sống lại.
Mãi cho đến khi ăn sạch sẽ, Du Lệ mới gọi phục vụ tới, lại gọi một lượt nữa.
Đồ ăn thịt và thức ăn chay lại bày đầy một bàn lần nữa, trong phòng riêng chỉ có một cửa, họ ăn nhiều hay ít ở trong phòng riêng cũng không ai biết.
Ăn cho tới tận lúc gần như no căng, Du Lệ mới nhắc tới chuyện qủy hút máu.
Chử Hiệt nghe xong, quyết định nhanh chóng, kéo tay cô bảo, “Mấy ngày này anh không nhận việc làm thêm nữa” Để tránh lúc anh không có mặt, quỷ hút máu lại tìm tới nhà họ.
Du Lệ không cự tuyệt, nhưng cũng không muốn anh buồn vui vẻ bảo, ‘Em đây sẽ nâng lương cho anh, thấy sao ạ?”
Chử Hiệt, “…. Không ổn, đóng phim quá vất vả, tiền em cũng vất vả kiếm được, đợi giải quyết xong những quỷ hút máu đó, anh lại đi làm thêm”
Từ sau khi họ chính thức kết giao, tuy Du Lệ vẫn phát tiền lương cho anh như trước, nhưng Chử Hiệt lại không động vào số tiền này. Dù chỉ số EQ (chỉ số tình cảm) anh thấp, nhưng cũng biết chuyện bảo vệ bạn gái của mình là chuyện đương nhiên, không thể dùng tiền tài so được.
Chử tiên sinh vẫn kiên trì với bản thân mình.
Du Lệ không nhịn được phì cười, Chử tiên sinh vừa nghiêm túc lại vừa nguyên tắc rất đáng yêu.
Cô thò lại gần hôn nhẹ anh một cái, không nói tiếp cái đề tài này nữa mà hỏi lại, “Công việc hôm nay thế nào rồi?”
Chử Hiệt thành thật kể lại nội dung công việc hôm nay, nghe bảo tối còn phải đi tới nhà họ Lương nữa, Du Lệ nghĩ ngợi, nói luôn, “Vậy mình cùng đi thôi”
Chử Hiệt không cự tuyệt, dù gì cũng giải quyết rất nhanh, không mất nhiều thời gian cho lắm.
Lúc tính tiền, Du Lệ chạm phải ánh mắt quái dị của nhân viên thu ngân, bình tĩnh móc thẻ ra trả.
Cũng chẳng phải là chỉ ăn có một nồi lẩu gần 5000 thôi đó sao, thực ra cũng không nhiều lắm mà, cô còn tưởng là phải hết chừng 1 vạn ấy chứ.
Ra khỏi quán lẩu, Du Lệ hỏi thẳng bạn trai, “Anh ăn no chưa?”
“Lửng dạ rồi” Chử tiên sinh đáp vô cùng thành thật.
Du Lệ cũng không hỏi vì sao mới ăn có lửng dạ mà đã thả đũa xuống, giống như một tiểu thiên sứ tri kỷ, đề nghị, “Chúng mình lại đi ăn những thứ khác đi”
Sau đó cô lại nhìn thấy gương mặt vốn lãnh đạm của bạn trai với mắt thường nhìn thấy được trở nên lấp lánh sáng ngời, cả người như mạ một lớp sáng vàng, khiến người đi đường không nhịn được đều nhìn, sau khi phát hiện ra là một soái ca, mắt nhìn mãi không rời, suýt nữa thì vấp ngã.
Tâm tình Chử tiên sinh tốt như một con công đang khoe mẽ đã thu hút vô số ánh mắt của bao người.
Du Lệ thầm nghĩ, may mà tâm tình Chử tiên sinh còn tốt cũng hiếm, bình thường thì chôn sâu trong lòng, chẳng lúc nào giống như bây giờ như con công khoe mẽ, chỉ e cô sẽ biến thành nữ đấu sĩ, đấu với vô số người ao ước người đàn ông của cô mất.
Sau khi ra khỏi quán lẩu thì trời cũng sắp tối.
Tiếp đó họ còn đi ăn một số thứ khác nữa, mãi cho đến khi trời tối hoàn toàn, Tôn Thừa Duệ gọi điện thoại tới quấy nhiễu liên tục, hỏi dò xem lúc nào Chử Hiệt tới, hai người họ mới chậm rãi gọi taxi đến nhà họ Lương.
Nhà họ Lương nằm ở khu biệt thự giữa một sườn núi, lúc họ đến đã thấy Tôn Thừa Duệ và một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đang đứng trong mong mòn mỏi ở cửa.
Lúc nhìn thấy Chử Hiệt và Du Lệ từ xe đi ra, hai mắt thiếu nữ đó sáng lên.
Tôn Thừa Duệ vui sướng chào hỏi, thấy Du Lệ hơi kinh ngạc nói, “Tiểu thư Du cũng tới rồi ạ”
Du Lệ chào cậu ta, đột nhiên thấy người thiếu nữ đứng cạnh Tôn Thừa Duệ dán chặt hai mắt lên người Chử Hiệt. Với loại ánh mắt này cô đã quen rồi, có khác gì những ánh mắt dính chặt lên người cô lúc trước đâu, giờ lại dính chặt lên người bạn trai của cô.
Tôn Thừa Duệ giới thiệu họ với nhau, bảo đây là em họ Lương Văn Văn của cậu ta.
Lương Văn Văn e lệ ngượng ngùng chào hỏi họ, trong lòng thì đập rộn không ngừng.
A a a!!! Anh trai nhỏ này quả nhiên y như lời anh họ nói kìa, thật đẹp trai chẳng giống người tý nào, còn đẹp trai hơn cả bất cứ người con lai nào nữa nha a a a!!
Mãi cho đến lúc anh họ cô ta chỉ vào Du Lệ bảo, “Đây là bạn gái của Chử tiên sinh”
Lương Văn Văn: …..Anh à, em tan nát hết cõi lòng rồi nè.
Tôn Thừa Duệ vỗ bộp một cái thật mạnh lên đầu em họ, quát lên, “Ngây ngốc cái gì, vào đi nào”
Lương Văn Văn cũng đánh lại một cái mạnh như thế, trừng mắt giận dữ với anh họ trai thẳng, nguyền rủa cả đời anh không có bạn gái nào cả.
Khác hẳn lúc ban ngày, giờ cả nhà họ Lương đều có mặt, nhà họ Lương có vợ chồng ông cậu Lương và hai đứa con, là một nhà bốn người.
Nhà họ Lương cũng biết chuyện hôm nay ông cậu Lương và Tôn Thừa Duệ có mời đại sư đến nhà.
Đã nghe qua rồi, trực giác phu nhân Lương giống chồng mình đang nghi không rõ có phải cháu ngoại trai bị người ta lừa không nữa, đầu năm nay, đại sư có bản lĩnh dễ dàng đến tận nhà sao? Đặc biệt là đứa cháu trai này vẫn xấu tính, cứ thích những chuyện yêu ma quỷ quái linh tinh, đôi lúc còn gây ra không ít chuyện phiền phức, bị người ta lừa không rõ bao lần, đoán chừng kẻ nào cũng biết rõ thằng bé là kẻ dễ lừa, chuyên môn lừa gạt nó.
Con cả nhà họ Lương cũng nghĩ như vậy. Mãi cho đến lúc nhìn thấy Chử Hiệt, họ đều hơi bất ngờ, tự dưng không cách nào coi Chử Hiệt là kẻ lừa đảo nổi.
Đầu năm nay, nếu là kẻ lừa đảo cũng có bộ dạng thế này, đoán chắc sẽ có không ít người cam tâm tình nguyện bị lừa nhỉ? Có giá trị nhan sắc bậc này, vốn không cần đi làm kẻ lừa đảo, đi phát triển trong giới giải trí kiếm tiền có phải tốt hơn không.
Tiếp đó họ lại phát hiện ra vị đại sư này cũng không phải cố làm ra vẻ đơn thuần, mà sau khi vào nhà họ xong, cũng không tào lao với chủ nhà, mà đi thẳng vào chủ đề, bảo Tôn Thừa Duệ mang cái bình cổ cung nữ kia cho vào trong sân.
Bình cung nữ này cao ngang người, cũng khá nặng, Tôn Thừa Duệ ôm cũng thấy run tay.
Ông cậu Lương gan bé run rẩy nhìn cháu trai ngoại dọn thứ đồ cổ ông yêu thích ra ngoài, dọc đường đi cứ luôn mồm bảo “Cẩn thận chút”, trong lòng vẫn không thực sự tin tưởng cái bình cung nữ này ông mất khá tiền đấu về có vấn đề gì.
Chẳng phải chỉ là đồ cổ thôi à, hình cung nữ trên chiếc bình cổ này nhìn rất cổ, vừa thấy là được tạo ra từ tay có nghề, còn có vấn đề gì nữa chứ?
Phu nhân Lương và hai đứa con cũng tò mò đi theo ra nhìn xem Chử Hiệt định làm gì.
Tôn Thừa Duệ đặt cái bình cung nữ trong sân, sau đó chạy tới cạnh Chử Hiệt, xoa xoa tay bảo, “Chử tiên sinh, còn cần chuẩn bị gì nữa không? Có cần đợi tới nửa đêm không?”
“Khỏi cần”
Chử Hiệt trả lời dứt khoát, trong ánh mắt nghi ngờ của nhà họ Lương, đi tới trước bình cung nữ đó, đặt tay lên miệng bình sờ sờ, sau đó thò tay vào trong miệng bình. Anh thò tay vào trong đó làm gì nhỉ?
Người nhà họ Lương càng ngày càng nghi ngờ, lúc trước họ đã kiểm tra qua rồi, cái bình này chẳng có gì hết.
Đang nghĩ ngợi, thì thấy Chử Hiệt thò tay vào đang rút tay ra, đồng thời trong tay cũng túm chặt một…… Người.
Là một cung nữ cổ đại mặc váy lụa, đầu cắm đầy châm cài.
Mà hình tượng người cung nữ cổ đại này, giống y bức tranh cung nữ bên ngoài chiếc bình, lúc người phụ nữ này bị Chử Hiệt thô bạo giật ra khỏi bình, hình cung nữ trên thân bình cũng biến mất theo.
Nữ nhân bị Chử Hiệt túm ra sợ hãi kêu a một tiếng, mềm mại ngã xuống, bộ dạng trông cực kỳ đáng thương nhìn anh, cứ như đang lên án hành động thô bạo của anh vậy.
Du Lệ tiến lên một bước, ngăn cản đường nhìn của cô ta, trừng mắt uy hiếp lại cô ta, muốn nhìn bạn trai cô à, tẩn chết cô đó.
Người phụ nữ, “……”
Người phụ nữ lấy tay áo che mặt, òa lên khóc, khóc đến yếu ớt vô cùng, cũng khiến Du Lệ mạnh mẽ thấy mình đang bắt nạt gà con vậy.
Cả nhà họ Lương đứng ở đó ngây ra, không có phản ứng gì.
Chính mắt nhìn thấy Chử Hiệt thò tay vào bình túm từ trong bình ra một “người”, là tiết mục biến thành người sống, nhìn thì tưởng như đây là ảo thuật, nhưng tận mắt thấy còn chân thật hơn những lời ba hoa chích chòe của đứa cháu trai ngoại.
Tôn Thừa Duệ kích động bảo, “Oái! Nữ quỷ ở đâu ra vậy nè? Cũng dám trốn trong bình hoa cậu tôi yêu thích nữa chứ, Chử tiên sinh, thu nó lại!”
Nghe thấy lời của đứa cháu đần nhà họ, cả nhà ông cậu Lương lộ ra biểu hiện khó nói nên lời.
Lúc này ông cậu Lương cuối cùng cũng tin lời Chử Hiệt nói, vừa bị kinh hoảng vừa hỏi, “Chuyện này là thế nào? Cô ấy, cô ấy là thứ gì thế?”
Xin hãy tha thứ cho một ông cậu Lương là người có tam quan bình thường đi, lần đầu tiên tiếp xúc với mấy loại quỷ quái chân chính này, không hình dung nổi thứ tồn tại này thế nào nữa.
“Nó là quỷ khí được giấu ở trong bình hoa”
Quỷ khí dùng tay áo to rộng che mặt khóc vang trời, nghe thấy Chử Hiệt nói thế, động tác ngưng lại, liếc nhìn trộm anh qua tay áo.
“Cô ấy trông hơi quen…” Anh họ Lương do dự bảo.
Anh ta nói khiến mọi người ở đây đều cùng nhìn vào, thấy anh ta hơi lúng túng, nói nhỏ, “Gần đây tôi có nằm mơ, trong mơ thấy một phụ nữ, tôi cứ tưởng là…”
Nhìn biểu hiện trên mặt anh ta, thì biết rõ anh họ Lương đã tô chuyện này lên rồi, cứ tưởng là người tình kiếp trước, kiếp này tới nối duyên với mình nữa.
Em họ Lương than lên cẩn thận, bảo, “Anh à, em chưa bao giờ biết anh là người đàn ông lãng mạn đến vậy”
Anh họ Lương thẹn quá hóa giận, chuyện này cũng chẳng trách anh ta được, anh ta là một người đàn ông, tự dưng mấy hôm nằm mơ, mơ thấy một phụ nữ rất xinh đẹp, mà người phụ nữ trong mơ ấy còn bảo xấu hổ nhìn anh ta, rồi ám chỉ đủ thứ, trai thẳng chắc không hiểu lầm gì chứ nhỉ?
NHưng ai ngờ thì ra lại là quỷ.
Nghĩ đến mình suýt nữa thì yêu đương với một con quỷ, anh họ Lương hơi bị dọa sợ.
Ông cậu Lương thì lại đau lòng nhất, khổ sở hỏi Chử Hiệt, “Chử tiên sinh à, giờ phải làm sao đây? Bình cung nữ của tôi….” Trả giá quá nhiều tiền để giật về kìa.
Chử Hiệt vẫn trả lời đơn giản thô bạo như cũ, “Bóp chết đi”
Mọi người, “……”
Quỷ khí đang giả vờ khóc, “…..”
Chử Hiệt cũng thích ăn lẩu.
Mùi vị nồi lẩu không những độc đáo, hơn nữa còn rất phong phú, quan trọng nhất là số lượng nhiều, thả gì cũng ăn được hết, chỉ sợ không có thứ để thả thôi, thả hết mọi loại đồ ăn vào nồi, sau khi chín thì rắc các loại gia vị vào, ăn quả nhiên là ngon đến kinh người.
Tuy Chử tiên sinh không kén ăn, nhưng được ăn ngon, vì sao không chọn ăn thứ tốt nhất chứ?
Du Lệ ăn được lưng dạ, đổi tay chống cằm, nhìn bạn trai mình ăn lẩu chăm chú. Nhìn anh ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Chử Hiệt thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, đũa vừa chuyển, gắp miếng thịt chấm gia vị tới miệng cô, thấy cô ăn xong, ánh mắt lại trở nên dịu dàng hơn, cứ như chuyện chia sẻ đồ ăn với cô là một chuyện vô cùng vui sướng vậy.
Mãi cho tới tận sau này, Du Lệ mới biết được việc anh chủ động chia sẻ đồ ăn là một trong sứ mệnh quan trọng của việc sống lại.
Mãi cho đến khi ăn sạch sẽ, Du Lệ mới gọi phục vụ tới, lại gọi một lượt nữa.
Đồ ăn thịt và thức ăn chay lại bày đầy một bàn lần nữa, trong phòng riêng chỉ có một cửa, họ ăn nhiều hay ít ở trong phòng riêng cũng không ai biết.
Ăn cho tới tận lúc gần như no căng, Du Lệ mới nhắc tới chuyện qủy hút máu.
Chử Hiệt nghe xong, quyết định nhanh chóng, kéo tay cô bảo, “Mấy ngày này anh không nhận việc làm thêm nữa” Để tránh lúc anh không có mặt, quỷ hút máu lại tìm tới nhà họ.
Du Lệ không cự tuyệt, nhưng cũng không muốn anh buồn vui vẻ bảo, ‘Em đây sẽ nâng lương cho anh, thấy sao ạ?”
Chử Hiệt, “…. Không ổn, đóng phim quá vất vả, tiền em cũng vất vả kiếm được, đợi giải quyết xong những quỷ hút máu đó, anh lại đi làm thêm”
Từ sau khi họ chính thức kết giao, tuy Du Lệ vẫn phát tiền lương cho anh như trước, nhưng Chử Hiệt lại không động vào số tiền này. Dù chỉ số EQ (chỉ số tình cảm) anh thấp, nhưng cũng biết chuyện bảo vệ bạn gái của mình là chuyện đương nhiên, không thể dùng tiền tài so được.
Chử tiên sinh vẫn kiên trì với bản thân mình.
Du Lệ không nhịn được phì cười, Chử tiên sinh vừa nghiêm túc lại vừa nguyên tắc rất đáng yêu.
Cô thò lại gần hôn nhẹ anh một cái, không nói tiếp cái đề tài này nữa mà hỏi lại, “Công việc hôm nay thế nào rồi?”
Chử Hiệt thành thật kể lại nội dung công việc hôm nay, nghe bảo tối còn phải đi tới nhà họ Lương nữa, Du Lệ nghĩ ngợi, nói luôn, “Vậy mình cùng đi thôi”
Chử Hiệt không cự tuyệt, dù gì cũng giải quyết rất nhanh, không mất nhiều thời gian cho lắm.
Lúc tính tiền, Du Lệ chạm phải ánh mắt quái dị của nhân viên thu ngân, bình tĩnh móc thẻ ra trả.
Cũng chẳng phải là chỉ ăn có một nồi lẩu gần 5000 thôi đó sao, thực ra cũng không nhiều lắm mà, cô còn tưởng là phải hết chừng 1 vạn ấy chứ.
Ra khỏi quán lẩu, Du Lệ hỏi thẳng bạn trai, “Anh ăn no chưa?”
“Lửng dạ rồi” Chử tiên sinh đáp vô cùng thành thật.
Du Lệ cũng không hỏi vì sao mới ăn có lửng dạ mà đã thả đũa xuống, giống như một tiểu thiên sứ tri kỷ, đề nghị, “Chúng mình lại đi ăn những thứ khác đi”
Sau đó cô lại nhìn thấy gương mặt vốn lãnh đạm của bạn trai với mắt thường nhìn thấy được trở nên lấp lánh sáng ngời, cả người như mạ một lớp sáng vàng, khiến người đi đường không nhịn được đều nhìn, sau khi phát hiện ra là một soái ca, mắt nhìn mãi không rời, suýt nữa thì vấp ngã.
Tâm tình Chử tiên sinh tốt như một con công đang khoe mẽ đã thu hút vô số ánh mắt của bao người.
Du Lệ thầm nghĩ, may mà tâm tình Chử tiên sinh còn tốt cũng hiếm, bình thường thì chôn sâu trong lòng, chẳng lúc nào giống như bây giờ như con công khoe mẽ, chỉ e cô sẽ biến thành nữ đấu sĩ, đấu với vô số người ao ước người đàn ông của cô mất.
Sau khi ra khỏi quán lẩu thì trời cũng sắp tối.
Tiếp đó họ còn đi ăn một số thứ khác nữa, mãi cho đến khi trời tối hoàn toàn, Tôn Thừa Duệ gọi điện thoại tới quấy nhiễu liên tục, hỏi dò xem lúc nào Chử Hiệt tới, hai người họ mới chậm rãi gọi taxi đến nhà họ Lương.
Nhà họ Lương nằm ở khu biệt thự giữa một sườn núi, lúc họ đến đã thấy Tôn Thừa Duệ và một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đang đứng trong mong mòn mỏi ở cửa.
Lúc nhìn thấy Chử Hiệt và Du Lệ từ xe đi ra, hai mắt thiếu nữ đó sáng lên.
Tôn Thừa Duệ vui sướng chào hỏi, thấy Du Lệ hơi kinh ngạc nói, “Tiểu thư Du cũng tới rồi ạ”
Du Lệ chào cậu ta, đột nhiên thấy người thiếu nữ đứng cạnh Tôn Thừa Duệ dán chặt hai mắt lên người Chử Hiệt. Với loại ánh mắt này cô đã quen rồi, có khác gì những ánh mắt dính chặt lên người cô lúc trước đâu, giờ lại dính chặt lên người bạn trai của cô.
Tôn Thừa Duệ giới thiệu họ với nhau, bảo đây là em họ Lương Văn Văn của cậu ta.
Lương Văn Văn e lệ ngượng ngùng chào hỏi họ, trong lòng thì đập rộn không ngừng.
A a a!!! Anh trai nhỏ này quả nhiên y như lời anh họ nói kìa, thật đẹp trai chẳng giống người tý nào, còn đẹp trai hơn cả bất cứ người con lai nào nữa nha a a a!!
Mãi cho đến lúc anh họ cô ta chỉ vào Du Lệ bảo, “Đây là bạn gái của Chử tiên sinh”
Lương Văn Văn: …..Anh à, em tan nát hết cõi lòng rồi nè.
Tôn Thừa Duệ vỗ bộp một cái thật mạnh lên đầu em họ, quát lên, “Ngây ngốc cái gì, vào đi nào”
Lương Văn Văn cũng đánh lại một cái mạnh như thế, trừng mắt giận dữ với anh họ trai thẳng, nguyền rủa cả đời anh không có bạn gái nào cả.
Khác hẳn lúc ban ngày, giờ cả nhà họ Lương đều có mặt, nhà họ Lương có vợ chồng ông cậu Lương và hai đứa con, là một nhà bốn người.
Nhà họ Lương cũng biết chuyện hôm nay ông cậu Lương và Tôn Thừa Duệ có mời đại sư đến nhà.
Đã nghe qua rồi, trực giác phu nhân Lương giống chồng mình đang nghi không rõ có phải cháu ngoại trai bị người ta lừa không nữa, đầu năm nay, đại sư có bản lĩnh dễ dàng đến tận nhà sao? Đặc biệt là đứa cháu trai này vẫn xấu tính, cứ thích những chuyện yêu ma quỷ quái linh tinh, đôi lúc còn gây ra không ít chuyện phiền phức, bị người ta lừa không rõ bao lần, đoán chừng kẻ nào cũng biết rõ thằng bé là kẻ dễ lừa, chuyên môn lừa gạt nó.
Con cả nhà họ Lương cũng nghĩ như vậy. Mãi cho đến lúc nhìn thấy Chử Hiệt, họ đều hơi bất ngờ, tự dưng không cách nào coi Chử Hiệt là kẻ lừa đảo nổi.
Đầu năm nay, nếu là kẻ lừa đảo cũng có bộ dạng thế này, đoán chắc sẽ có không ít người cam tâm tình nguyện bị lừa nhỉ? Có giá trị nhan sắc bậc này, vốn không cần đi làm kẻ lừa đảo, đi phát triển trong giới giải trí kiếm tiền có phải tốt hơn không.
Tiếp đó họ lại phát hiện ra vị đại sư này cũng không phải cố làm ra vẻ đơn thuần, mà sau khi vào nhà họ xong, cũng không tào lao với chủ nhà, mà đi thẳng vào chủ đề, bảo Tôn Thừa Duệ mang cái bình cổ cung nữ kia cho vào trong sân.
Bình cung nữ này cao ngang người, cũng khá nặng, Tôn Thừa Duệ ôm cũng thấy run tay.
Ông cậu Lương gan bé run rẩy nhìn cháu trai ngoại dọn thứ đồ cổ ông yêu thích ra ngoài, dọc đường đi cứ luôn mồm bảo “Cẩn thận chút”, trong lòng vẫn không thực sự tin tưởng cái bình cung nữ này ông mất khá tiền đấu về có vấn đề gì.
Chẳng phải chỉ là đồ cổ thôi à, hình cung nữ trên chiếc bình cổ này nhìn rất cổ, vừa thấy là được tạo ra từ tay có nghề, còn có vấn đề gì nữa chứ?
Phu nhân Lương và hai đứa con cũng tò mò đi theo ra nhìn xem Chử Hiệt định làm gì.
Tôn Thừa Duệ đặt cái bình cung nữ trong sân, sau đó chạy tới cạnh Chử Hiệt, xoa xoa tay bảo, “Chử tiên sinh, còn cần chuẩn bị gì nữa không? Có cần đợi tới nửa đêm không?”
“Khỏi cần”
Chử Hiệt trả lời dứt khoát, trong ánh mắt nghi ngờ của nhà họ Lương, đi tới trước bình cung nữ đó, đặt tay lên miệng bình sờ sờ, sau đó thò tay vào trong miệng bình. Anh thò tay vào trong đó làm gì nhỉ?
Người nhà họ Lương càng ngày càng nghi ngờ, lúc trước họ đã kiểm tra qua rồi, cái bình này chẳng có gì hết.
Đang nghĩ ngợi, thì thấy Chử Hiệt thò tay vào đang rút tay ra, đồng thời trong tay cũng túm chặt một…… Người.
Là một cung nữ cổ đại mặc váy lụa, đầu cắm đầy châm cài.
Mà hình tượng người cung nữ cổ đại này, giống y bức tranh cung nữ bên ngoài chiếc bình, lúc người phụ nữ này bị Chử Hiệt thô bạo giật ra khỏi bình, hình cung nữ trên thân bình cũng biến mất theo.
Nữ nhân bị Chử Hiệt túm ra sợ hãi kêu a một tiếng, mềm mại ngã xuống, bộ dạng trông cực kỳ đáng thương nhìn anh, cứ như đang lên án hành động thô bạo của anh vậy.
Du Lệ tiến lên một bước, ngăn cản đường nhìn của cô ta, trừng mắt uy hiếp lại cô ta, muốn nhìn bạn trai cô à, tẩn chết cô đó.
Người phụ nữ, “……”
Người phụ nữ lấy tay áo che mặt, òa lên khóc, khóc đến yếu ớt vô cùng, cũng khiến Du Lệ mạnh mẽ thấy mình đang bắt nạt gà con vậy.
Cả nhà họ Lương đứng ở đó ngây ra, không có phản ứng gì.
Chính mắt nhìn thấy Chử Hiệt thò tay vào bình túm từ trong bình ra một “người”, là tiết mục biến thành người sống, nhìn thì tưởng như đây là ảo thuật, nhưng tận mắt thấy còn chân thật hơn những lời ba hoa chích chòe của đứa cháu trai ngoại.
Tôn Thừa Duệ kích động bảo, “Oái! Nữ quỷ ở đâu ra vậy nè? Cũng dám trốn trong bình hoa cậu tôi yêu thích nữa chứ, Chử tiên sinh, thu nó lại!”
Nghe thấy lời của đứa cháu đần nhà họ, cả nhà ông cậu Lương lộ ra biểu hiện khó nói nên lời.
Lúc này ông cậu Lương cuối cùng cũng tin lời Chử Hiệt nói, vừa bị kinh hoảng vừa hỏi, “Chuyện này là thế nào? Cô ấy, cô ấy là thứ gì thế?”
Xin hãy tha thứ cho một ông cậu Lương là người có tam quan bình thường đi, lần đầu tiên tiếp xúc với mấy loại quỷ quái chân chính này, không hình dung nổi thứ tồn tại này thế nào nữa.
“Nó là quỷ khí được giấu ở trong bình hoa”
Quỷ khí dùng tay áo to rộng che mặt khóc vang trời, nghe thấy Chử Hiệt nói thế, động tác ngưng lại, liếc nhìn trộm anh qua tay áo.
“Cô ấy trông hơi quen…” Anh họ Lương do dự bảo.
Anh ta nói khiến mọi người ở đây đều cùng nhìn vào, thấy anh ta hơi lúng túng, nói nhỏ, “Gần đây tôi có nằm mơ, trong mơ thấy một phụ nữ, tôi cứ tưởng là…”
Nhìn biểu hiện trên mặt anh ta, thì biết rõ anh họ Lương đã tô chuyện này lên rồi, cứ tưởng là người tình kiếp trước, kiếp này tới nối duyên với mình nữa.
Em họ Lương than lên cẩn thận, bảo, “Anh à, em chưa bao giờ biết anh là người đàn ông lãng mạn đến vậy”
Anh họ Lương thẹn quá hóa giận, chuyện này cũng chẳng trách anh ta được, anh ta là một người đàn ông, tự dưng mấy hôm nằm mơ, mơ thấy một phụ nữ rất xinh đẹp, mà người phụ nữ trong mơ ấy còn bảo xấu hổ nhìn anh ta, rồi ám chỉ đủ thứ, trai thẳng chắc không hiểu lầm gì chứ nhỉ?
NHưng ai ngờ thì ra lại là quỷ.
Nghĩ đến mình suýt nữa thì yêu đương với một con quỷ, anh họ Lương hơi bị dọa sợ.
Ông cậu Lương thì lại đau lòng nhất, khổ sở hỏi Chử Hiệt, “Chử tiên sinh à, giờ phải làm sao đây? Bình cung nữ của tôi….” Trả giá quá nhiều tiền để giật về kìa.
Chử Hiệt vẫn trả lời đơn giản thô bạo như cũ, “Bóp chết đi”
Mọi người, “……”
Quỷ khí đang giả vờ khóc, “…..”
/240
|