Du Lệ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại thấy trong phòng cô không rõ sương đen đã ngập tràn từ bao giờ, màn sương đen này khác hẳn với lực lượng sương đen tiết ra từ Ma Môn, có thể cảm gaics được hơi thở tà ác tỏa ra từ nó.
Trong sương đen xuất hiện mấy ma vật cấp thấp. Đám ma vật cấp thấp này thấp bé và xấu xí vô cùng, lúc thấy cô, còn giương nanh múa vuốt định nhào tới.
Du Lệ ôm Cục Lông xù, bị dọa lùi lại sau vài bước, tiếp đó còn thấy những ma vật cấp thấp chưa kịp đụng tới cô đã rít lên thất thanh, kêu thảm một cái rồi ngã văng ra ngoài.
Du Lệ lập tức nhớ ngay tới chi bảo gia truyền của mình đã bảo vệ mình, không sợ ma vật gây tổn thương, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhíu mày nhìn phòng mình, chẳng rõ đám ma vật cấp thấp này chạy từ đâu tới chỗ cô nữa.
Đám ma vật cấp thấp hoảng sợ nhìn cô, cuống quít lùi lại sau, rít gào qua màn sương đen về phía cô.
Du Lệ híp mắt nhìn chúng, thấy màn sương đen cũng chưa rút lui, đám ma vật cấp thấp vẫn cố chấp đứng ở đó, như hổ rình mồi, vô cùng không cam tâm.
“Meo!”
Cục Lông xù nhỏ trong lòng cô đột nhiên biến mất, rồi lại thấy Cục Lông xù nhỏ xuất hiện trên đầu một ma vật, hai móng vuốt ngập đầy da vảy, còn mặt ma vật kia xuất hiện mấy vết cào rớm máu, đang kêu gào đau đớn thảm thiết.
Biến cố ấy khiến những ma vật khác hoảng loạn hẳn, chưa đợi chúng kịp có phản ứng, tiếp đó chỉ thấy móng vuốt của Cục Lông xù nhỏ lại xuất hiện trên đầu ma vật khác, trên mặt cũng tương tự có mấy vết cào rớm máu, rồi lại nhảy sang đầu ma vật khác nữa…
Mấy con ma vật bị một con Lông xù nhỏ xoay tròn khiến kinh hoàng thất thốt, ngã dúi dụi, thét chói tai vọt thẳng vào trong màn sương đen.
“Mễ pi”
Cục Lông xù nhỏ nhảy lên bàn, thong thả dùng khăn trải bàn lau móng vuốt nhỏ của nó, sau khi lau sạch sẽ, lại nhảy vào lòng Du Lệ lần nữa, ngẩng đầu lên cọ cọ mãi vào cô, bộ lông xù và cái đuôi xù ẩn hiện thấp thoáng, cứ giống cục lông xù đang run rẩy vậy.
Sương đen biến mất nhanh chóng, trong phòng lại khôi phục bình thản như cũ.
Cả người Du Lệ căng cứng chậm rãi thả lỏng, cúi đầu nhìn Cục Lông xù nhỏ đang kêu meo meo trong lòng cô, xoa xoa đầu nó, khích lệ bảo, ‘Hắc Cầu lợi hại quá!”
“Mễ pi”
Cục Lông xù ngẩng đầu lên kêu mê pi một tiếng với cô, hai móng vuốt mềm đặt lên tay cô, thoạt nhìn vừa vô tội lại vô hại, khác hẳn kiểu cào xé ma vật tàn nhẫn vừa rồi.
Hiện giờ Du Lệ cũng khá tin sức chiến đấu mạnh mẽ của ma bay rồi, lúc này mới hơn một tháng mà sức chiến đấu đã thế, sau này trưởng thành chắc không tưởng tượng nổi.
Không thể phủ nhận có tiểu Hắc Cầu này ở cạnh Du Lệ yên tâm hơn rất nhiều.
Tinh thần mệt mỏi vì chuyện vừa rồi mà tỉnh táo lại không ít, Du Lệ thả Cục Lông xù nhỏ vào trong ổ của nó, rồi lấy quần áo đi tắm.
Đợi lúc cô tắm xong đi ra đã thấy Chử Hiệt trở lại.
Anh đứng giữa phòng, dường như cảm thụ được gì đó, thấy cô đi ra, ánh mắt lập tức nhìn vào cô.
“Anh về rồi à” Du Lệ cao hứng hỏi, “Lúc trước có phải có chuyện gì xảy ra không?”
“Có Ma tộc xông tới” Chử Hiệt thành thực nói ra.
Du Lệ ngỡ ngàng, hiểu rõ nói tiếp, “Chắc là do vị đại nhân Tắc Long kia phải tới rồi”
Chử Hiệt ừm một câu, thoạt nhìn chẳng chút để ý lắm, có vẻ không để trong lòng. Du Lệ thấy thế yên tâm cười bảo, “Sau đó thế nào?”
“Anh đánh cho chạy rồi”
“Anh lợi hại quá” Du Lệ nói thật lòng, sau đó lại kể lại chuyện lúc cô trở về, trong phòng xuất hiện chuyện ma vật, tiện khen móng vuốt của Tiểu Hắc cầu của họ đang nghiêng đầu nhìn họ, “May là có Tiểu Hắc Cầu, đã ép chúng chạy rồi”
Chử Hiệt nhìn Cục Lông xù nhỏ kia một cái, dưới cái nhìn chăm chú của anh Cục Lông xù chậm rãi lùi người vào trong ổ, cất giọng kêu mềm mại “mễ pi” một tiếng.
Chử Hiệt cũng đi tắm, đợi lúc anh tắm ra thấy Du Lệ đã nằm trên giường chơi với Tiểu Hắc Cầu kia rồi.
Tiểu Hắc Cầu lăn qua lộn lại trên giường, không phụ cái tên “Hắc Cầu”, lúc Du lệ thò tay tới, giống như một con mèo nhào qua, hai móng ôm chặt tay cô treo lên.
Du Lệ bị nó làm cho cười phá lên, thật yêu con Tiểu Hắc Cầu này quá đi.
Chử Hiệt nhìn nhìn, đi tới xách Tiểu Hắc Cầu lên, ném thẳng nó vào trong ổ nhỏ.
“Cẩn thận chút…” Du Lệ bật kêu một tiếng, thấy Cục Lông xù nhỏ rơi xuống yên ổn, mới thở phào, nói với anh, “Sau này anh đừng thế, nó còn nhỏ đó”
Chử Hiệt quay đầu nhìn lại cô, bảo, “Nó là Ma thú, không bị thương đâu mà sợ”
Du Lệ nhìn nhìn cục nhỏ run rẩy trong ổ, lại nói về Tiểu Hắc Cầu có duyên với họ, coi như chấp nhận lời anh nói.
Chử Hiệt tắt đèn đi lên giường. Du Lệ xoay người lăn tới, gối đầu lên cánh tay anh, hai người ở rất gần nhau, cô thò tay ra chọc chọc tay anh, hỏi, ‘Đêm nay vất vả vậy, chắc không bị thương chứ?”
“Không, con ma vật kia yếu quá” Chử Hiệt đáp bình thản.
Du Lệ kinh ngạc, “Chẳng nhẽ cấp dưới của vị đại nhân Tắc Long kia đều yếu đến vậy à?” Làm cô còn thấy lo lắng khẩn trương, cứ sợ người đại nhân Tắc Long phái tới là Ma tộc lợi hại, ai ngờ lại chỉ phái tới một số ít kẻ yếu ớt.
“Chắc thế đi’
Du Lệ đóng phim cả ngày nên đã rất mệt, nói một lát rồi ngủ mất.
Trong nhà trở nên yên tĩnh hẳn, ngoài cửa sổ thấp thoáng truyền tới chút ồn ào, không rõ.
Trong bóng đêm, một đôi mắt màu hổ phách lóe sáng, nhìn chằm chằm người trên giường trông cực kỳ quỷ dị.
Chử Hiệt quay đầu, nhìn về cặp mắt đó, dùng chính tiếng ma nói bình thản (Sau này không được tùy tiện lên giường”
“Mễ pi”
**
Sáng hôm sau Du Lệ dậy mới biết được tình hình thực sự tối hôm qua qua Đồ Nhĩ Tư.
“Tháp Mông là một Ma tộc cao cấp khá lợi hại bên cạnh đại nhân Tắc Long, đến tôi cũng không đánh lại được gã. Lần này Tháp Mông phụng lệnh đại nhân Tắc Long tới giết chết kẻ hủy diệt yểm ma trong tranh ở lầu bốn” Đồ Nhĩ Tư nói, liếc nhìn cô một cái, “Hiện giờ Tháp Mông vẫn không rõ người hủy diệt tranh lầu bốn là Chử tiên sinh, nhưng sớm hay muộn cũng tra được chuyện liên quan các cô, các cô phải cẩn thận đó”
Du Lệ nhíu mày, “Tháp Mông đó rất lợi hại à?”
“Lợi hại lắm” Đồ Nhĩ Tư khẳng định, “Lấy một ví dụ nhé, mười vị Luda cũng không nhất định giết được gã đâu”
Du Lệ chớp chớp mắt, “NHưng Chử Hiệt lại bảo, tên Tháp Mông kia quá yếu ớt mà”
Đồ Nhĩ Tư, “…. Đương nhiên Chử tiên sinh lợi hại nhất rồi, đừng nghi ngờ, có mười Tháp Mông cũng không phải là đối thủ của ngài ấy, chuyện này không vấn đề”
Du Lệ thấy sắc mặt cứng đờ của anh ta, không kìm được cười phì, nghĩ tới cái gì, nói nghiêm túc, “Nghe Chử Hiệt bảo, anh ấy đánh cho Tháp Mông chạy rồi, gã ta còn quay lại không/”
Khóe miệng Đồ Nhĩ Tư hơi méo, lòng thầm bảo Tháp Mông ngu mới dám quay lại. Cho dù trung thành với cái vị đại nhân Tắc Long kia chăng nữa, cũng phải coi trọng mạng mình lên trên trước đã, khi chưa biết Chử Hiệt là người hủy diệt tranh ở lầu bốn, Tháp Mông không thể quay lại nổi.
“Yên tâm đi, sau lần này Tháp Mông rời đi, chắc sẽ được yên một thời gian đó”
“Thật sao?”
Một giọng nói truyền tới từ phía sau.
Đồ Nhĩ Tư quay đầu, nhìn thấy Luda không rõ tới từ bao giờ, trên mặt lộ ra tia chán ghét, đáp không khách sáo, ‘Anh cách xa tôi ra một chút, cả người toàn mùi nước thánh, khó ngửi chết lên được”
Luda chẳng thèm để tâm, kéo ghế ngồi xuống, bảo, ‘Cái vị đại nhân Tắc Long kia của các anh, có phải mục đích của ông ta muốn đối phó với Giáo Đình không/”
“Chắc có lẽ thế” Đồ Nhĩ Tư ngập tràn ác ý nhìn anh ta, “Đại nhân Tắc Long chắc chắn tưởng Giáo Đình các anh đã hủy họa trên lầu bốn, các anh phải cẩn thận chút”
Luda mỉm cười, “Chỉ cần các anh không sợ nước thánh, xin mời tới”
Đồ Nhĩ Tư a một câu, tuy cái vị tên Luda này trông còn trẻ nhưng lại cực kỳ giảo hoạt, thâm cái là rất khó chiều, nghe bảo nhiều sinh vật hắc ám chết trong tay anh ta khá nhiều.
Luda không thèm để ý tới Đồ Nhĩ Tư nữa, quay đầu nhìn về phía Du Lệ, bảo, ‘Anita, suất diễn của cô sắp xong rồi đi”
“Đúng thế, sau khi quay xong tôi có thể về nước được rồi” Du Lệ sung sướng đáp, cuối cùng cũng thoát khỏi những chuyện linh tinh ở đây rồi.
Luda sao không nhận ra vẻ khẩn trương của cô, cười đáp, “Không biết tiếp theo cô có an bài gì, có cần tôi giới thiệu cho cô mấy bộ phim không? Tôi cũng có tiếng nói chút ít ở Hollywood, cô có yêu cầu gì cứ việc tìm tôi, chúng ta là bạn, hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau”
Lại lần nữa bị coi là bạn, Du Lệ, “…..Không cần, cảm ơn anh”
Luda không nhụt chí, tiếp tục mời chào, ‘Trên tay tôi đang có một kịch bản, bên trong có một nhân vật rất thích hợp với cô, nếu cô có hứng, tôi phân cho cô”
Du Lệ bất đắc dĩ nhìn anh ta, nếu vào thời điểm khác, cơ hội thế này cô cũng thích vô cùng. Hiện giờ thì vẫn phải tính, cô thực sự không muốn tiến vào chuyện hỗn loạn phi nhân loại ấy làm gì.
Mục đích của Luda quá rõ, Du Lệ ra vẻ không biết cũng không được.
**
Sau khi cự tuyệt Luda mấy ngày, lúc Du Lệ đang xem kịch bản ở trường quay, Marisa đặc biệt còn thò người tới, dướn cổ lên bảo, ‘Anita à, nghe bảo cô sau khi đóng xong phim “Bí cảnh” sẽ về nước phải không?”
“Đúng thế, sau này cô có rảnh thì tới nước Hoa chơi, tôi làm hướng dẫn viên cho cô” Du Lệ mời khách sáo.
Marisa nói thầm gì đó, rồi mới bảo, ‘Cô về nước nhanh thế làm gì? Tháng chín tôi định quay một MV (ca nhạc), trong đó có một nhân vật rất phù hợp với cô, cô có muốn tham gia không? Đây là MV ca nhạc do tôi hát, tôi làm chủ, không cần người khác đồng ý đâu”
Du Lệ, “….. Cảm ơn, không cần đâu”
Marisa lập tức tức giận, “Cơ hội thế này người khác muốn cũng không có, sao cô lại không cần, ngốc à?”
Không phải Marisa nói khoác lên, mà hiện giờ danh tiếng cô đang là con cưng của Hollywood, một nữ minh tinh vạn người sủng ái, cô ta không những đóng phim, đồng thời còn ca hát nữa, rất nhiều thanh niên đều điên cuồng vì cô ta. Nếu Du Lệ có thể lộ diện ở trong MV của cô ta, tuyệt đối có thể trở thành gương mặt nổi bật ở quốc tế ngay.
Loại cơ hội thế này không rõ có bao nhiêu thanh niên muốn đoạt được, mà Du Lệ lại cự tuyệt cô ta chẳng phải là ngốc đó à.
“Không cho cự tuyệt, cô là bạn của tôi, tôi mới mời cô, chẳng lẽ cô còn muốn tôi cầu xin cô à?” Marisa đanh mặt đáp.
Trong lòng Du Lệ cũng biết ý tốt của cô nàng, tuy mấy ngày nay Marisa vẫn thích nói chuyện tán gẫu với cô, cũng cố gắng làm bạn với cô. Cô cười cười bảo, “Đến lúc đó xem tình hình đã, nếu có thời gian, tôi sẽ tranh thủ cơ hội tới tìm cô”
Lúc này Marisa mới cao hứng hẳn lên, dặn dò cô đừng có quên, rồi mới chào tạm biệt mà đi.
Sau khi Marisa đi không lâu, thiếu niên quỷ hút máu cũng đi tới, chân vừa bước vào đã tới thẳng chỗ cô.
“Anita”
Du Lệ ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên quỷ hút máu đứng trước mặt, khẽ gật đầu với anh ta, hỏi lễ phép, ‘Có chuyện gì à?”
Alger ngồi xuống ghế đối diện cô, nhìn kịch bản trong tay cô, bảo, ‘Suất diễn của cô chắc cũng sắp xong rồi…”
Chưa kịp đợi anh ta nói, Du Lệ đã cười hỏi ngay, ‘Chắc không phải là anh định mời tôi đi đóng phim hay chụp ảnh gì đó chứ hả?”
Alger sửng sốt, rồi nhanh chóng hiểu rõ chắc Luda và Marisa đã tới tìm cô, anh ta cũng rõ cách làm của hai người kia, lắc lắc đầu, “Không có”
Du Lệ à một tiếng, cũng không xấu hổ, mỉm cười nhìn cô.
Thiên niên quỷ hút máu nhìn vào mắt cô cười, hơi không tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên có người sau khi biết thân phận quỷ hút máu của anh ta mà chẳng sợ hoặc đề phòng anh ta, lại còn bình thản đối xử nữa. Đặc biệt đây vẫn là một cô gái rất xinh đẹp, vô cùng hợp gu thẩm mỹ của quỷ hút máu, càng khiến quỷ hút máu khó mà cự tuyệt nổi.
Thiếu niên quỷ hút máu ý thức được điều gì, mới bảo, “Các người hủy tranh ở lầu bốn lâu đài Muffies, Ma tộc bên đó chắc không tha cho các người đâu, đợi khi họ tra rõ chân tướng, chắc lúc đó mọi người sẽ gặp nguy hiểm đó”
Du Lệ kinh ngạc nhìn anh ta, không ngờ anh ta lại tới nói đến chuyện này, gật đầu bảo, “Tôi biết rồi”
“Cô không biết đâu” Ánh mắt Alger trở nên sắc bén, “Không những có Ma tộc, mà còn có quỷ hút máu nữa. Anita, mọi người bị cuốn vào một đống chuyện phiền phức rồi”
Đây là nguyên nhân ngay từ đầu anh ta phản đối Luda để Anita vào, không ngờ cuối cùng lại là Chử hiệt ra tay. Là một quỷ hút máu, anh ta quá rõ dã tâm của qury hút máu, cũng không cam tâm để Giáo Đình khống chế, chuyện săn con người cũng rất cẩn thận, thậm chí chỉ đành bắt động vật uống máu hoặc tạo ra máu nhân tạo.
Lần này Du Lệ và Chử Hiệt đã phá hỏng âm mưu liên hợp của quỷ hút máu và Ma tộc, bọn họ sẽ không cam tâm, ngoài đối phó với Giáo Đình ra, cũng sẽ phát tiết lửa giận lên người hai người.
Du Lệ vẫn rất bình tĩnh, “Chuyện này tôi cũng có nghĩ tới, tình huống lúc đó, dù chúng tôi không nhúng tay vào cũng vẫn bị cuốn vào trong, vậy thì ra tay thôi. Hơn nữa….” Cô nhìn anh ta cười một cái, “Tôi tin Chử Hiệt có thể bảo vệ được tôi”
Biểu hiện của Alger cực kỳ lạnh băng, không nói câu nào.
“Alger, cảm ơn lời khuyên của anh” Du Lệ đáp chân thành. Alger ngước lên nhìn cô một cái rồi đứng dậy rời đi, biểu hiện lạnh băng và ngạo mạn vẫn trước sau như một.
Du Lệ đóng kịch bản lại, ngồi ở đó, nhìn ra trường quay rất lâu, sau đó thì cười.
Tuy mới có hai tháng mà đã gặp được quá nhiều chuyện, cũng gặp được nhiều phi nhân loại, nhưng cũng giống con người có thứ tốt và xấu, phi nhân loại cũng giống thế.
Tới tối, đợi lúc Đồ Nhĩ Tư tới chăm sóc cho Tiểu Hắc Cầu, Du Lệ nhìn anh ta mãi.
Đồ Nhĩ Tư, “…. Tiểu thư Anita, cô nhìn gì thế?” Nói rồi anh ta lại nhìn Chử Hiệt cách đó không xa, thấy anh nhìn qua, lá gan run rẩy.
Du Lệ thong thả ung dung đáp, “À, không có gì, chỉ muốn hỏi chút, trước đây anh đã ăn thịt người nào chưa?”
Đây là một đề tài khủng bố!
Đầu óc Đồ Nhĩ Tư vang lên hồi chuông cảnh báo, đáp chẳng chút do dự, “Chưa bao giờ!”
“Thật sao?” Du Lệ nghi ngờ nhìn anh ta.
Đồ Nhĩ Tư trợn tròn mắt, điều chỉnh lại bản thân cho chính trực chút, tiếc là diện mạo do trời sinh khiến anh ta thất bại, “Tiểu thư Anita, sau khi tôi sinh ra không lâu thì đã tới thế giới loài người rồi, thế giới loài người có nhiều đồ ăn ngon như thế, vì sao tôi lại phải đi ăn thịt người chứ? Hơn nữa kết cục ăn thịt người cũng không tốt, sẽ bị Giáo Đình theo dõi, nếu Giáo đình thực sự muốn diệt ma, vậy thì sẽ giống như chó điên cắn không tha, loại chuyện tốn công vô ích ấy tôi không thèm”
“Vậy ý chính là, nếu không có Giáo Đình thì anh cũng muốn đi ăn thịt người đó hả?” Du Lệ túm chặt lấy anh ta.
Đồ Nhĩ Tư cảm giác như bị bệnh vậy, hôm nay vị tiểu thư này làm gì mà cứ chấp nhất hỏi cái loại chuyện mất mạng này thế không biết? Trên mặt vẫn đầy vẻ chính trực, “Sẽ không đâu, xin tiểu thư Anita yên tâm đi, tôi là một con ma có tam quan nghiêm chỉnh mà”
Du Lệ, “…..” Lời này nói nghe có vẻ đuối lý nhỉ?
Trong sương đen xuất hiện mấy ma vật cấp thấp. Đám ma vật cấp thấp này thấp bé và xấu xí vô cùng, lúc thấy cô, còn giương nanh múa vuốt định nhào tới.
Du Lệ ôm Cục Lông xù, bị dọa lùi lại sau vài bước, tiếp đó còn thấy những ma vật cấp thấp chưa kịp đụng tới cô đã rít lên thất thanh, kêu thảm một cái rồi ngã văng ra ngoài.
Du Lệ lập tức nhớ ngay tới chi bảo gia truyền của mình đã bảo vệ mình, không sợ ma vật gây tổn thương, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhíu mày nhìn phòng mình, chẳng rõ đám ma vật cấp thấp này chạy từ đâu tới chỗ cô nữa.
Đám ma vật cấp thấp hoảng sợ nhìn cô, cuống quít lùi lại sau, rít gào qua màn sương đen về phía cô.
Du Lệ híp mắt nhìn chúng, thấy màn sương đen cũng chưa rút lui, đám ma vật cấp thấp vẫn cố chấp đứng ở đó, như hổ rình mồi, vô cùng không cam tâm.
“Meo!”
Cục Lông xù nhỏ trong lòng cô đột nhiên biến mất, rồi lại thấy Cục Lông xù nhỏ xuất hiện trên đầu một ma vật, hai móng vuốt ngập đầy da vảy, còn mặt ma vật kia xuất hiện mấy vết cào rớm máu, đang kêu gào đau đớn thảm thiết.
Biến cố ấy khiến những ma vật khác hoảng loạn hẳn, chưa đợi chúng kịp có phản ứng, tiếp đó chỉ thấy móng vuốt của Cục Lông xù nhỏ lại xuất hiện trên đầu ma vật khác, trên mặt cũng tương tự có mấy vết cào rớm máu, rồi lại nhảy sang đầu ma vật khác nữa…
Mấy con ma vật bị một con Lông xù nhỏ xoay tròn khiến kinh hoàng thất thốt, ngã dúi dụi, thét chói tai vọt thẳng vào trong màn sương đen.
“Mễ pi”
Cục Lông xù nhỏ nhảy lên bàn, thong thả dùng khăn trải bàn lau móng vuốt nhỏ của nó, sau khi lau sạch sẽ, lại nhảy vào lòng Du Lệ lần nữa, ngẩng đầu lên cọ cọ mãi vào cô, bộ lông xù và cái đuôi xù ẩn hiện thấp thoáng, cứ giống cục lông xù đang run rẩy vậy.
Sương đen biến mất nhanh chóng, trong phòng lại khôi phục bình thản như cũ.
Cả người Du Lệ căng cứng chậm rãi thả lỏng, cúi đầu nhìn Cục Lông xù nhỏ đang kêu meo meo trong lòng cô, xoa xoa đầu nó, khích lệ bảo, ‘Hắc Cầu lợi hại quá!”
“Mễ pi”
Cục Lông xù ngẩng đầu lên kêu mê pi một tiếng với cô, hai móng vuốt mềm đặt lên tay cô, thoạt nhìn vừa vô tội lại vô hại, khác hẳn kiểu cào xé ma vật tàn nhẫn vừa rồi.
Hiện giờ Du Lệ cũng khá tin sức chiến đấu mạnh mẽ của ma bay rồi, lúc này mới hơn một tháng mà sức chiến đấu đã thế, sau này trưởng thành chắc không tưởng tượng nổi.
Không thể phủ nhận có tiểu Hắc Cầu này ở cạnh Du Lệ yên tâm hơn rất nhiều.
Tinh thần mệt mỏi vì chuyện vừa rồi mà tỉnh táo lại không ít, Du Lệ thả Cục Lông xù nhỏ vào trong ổ của nó, rồi lấy quần áo đi tắm.
Đợi lúc cô tắm xong đi ra đã thấy Chử Hiệt trở lại.
Anh đứng giữa phòng, dường như cảm thụ được gì đó, thấy cô đi ra, ánh mắt lập tức nhìn vào cô.
“Anh về rồi à” Du Lệ cao hứng hỏi, “Lúc trước có phải có chuyện gì xảy ra không?”
“Có Ma tộc xông tới” Chử Hiệt thành thực nói ra.
Du Lệ ngỡ ngàng, hiểu rõ nói tiếp, “Chắc là do vị đại nhân Tắc Long kia phải tới rồi”
Chử Hiệt ừm một câu, thoạt nhìn chẳng chút để ý lắm, có vẻ không để trong lòng. Du Lệ thấy thế yên tâm cười bảo, “Sau đó thế nào?”
“Anh đánh cho chạy rồi”
“Anh lợi hại quá” Du Lệ nói thật lòng, sau đó lại kể lại chuyện lúc cô trở về, trong phòng xuất hiện chuyện ma vật, tiện khen móng vuốt của Tiểu Hắc cầu của họ đang nghiêng đầu nhìn họ, “May là có Tiểu Hắc Cầu, đã ép chúng chạy rồi”
Chử Hiệt nhìn Cục Lông xù nhỏ kia một cái, dưới cái nhìn chăm chú của anh Cục Lông xù chậm rãi lùi người vào trong ổ, cất giọng kêu mềm mại “mễ pi” một tiếng.
Chử Hiệt cũng đi tắm, đợi lúc anh tắm ra thấy Du Lệ đã nằm trên giường chơi với Tiểu Hắc Cầu kia rồi.
Tiểu Hắc Cầu lăn qua lộn lại trên giường, không phụ cái tên “Hắc Cầu”, lúc Du lệ thò tay tới, giống như một con mèo nhào qua, hai móng ôm chặt tay cô treo lên.
Du Lệ bị nó làm cho cười phá lên, thật yêu con Tiểu Hắc Cầu này quá đi.
Chử Hiệt nhìn nhìn, đi tới xách Tiểu Hắc Cầu lên, ném thẳng nó vào trong ổ nhỏ.
“Cẩn thận chút…” Du Lệ bật kêu một tiếng, thấy Cục Lông xù nhỏ rơi xuống yên ổn, mới thở phào, nói với anh, “Sau này anh đừng thế, nó còn nhỏ đó”
Chử Hiệt quay đầu nhìn lại cô, bảo, “Nó là Ma thú, không bị thương đâu mà sợ”
Du Lệ nhìn nhìn cục nhỏ run rẩy trong ổ, lại nói về Tiểu Hắc Cầu có duyên với họ, coi như chấp nhận lời anh nói.
Chử Hiệt tắt đèn đi lên giường. Du Lệ xoay người lăn tới, gối đầu lên cánh tay anh, hai người ở rất gần nhau, cô thò tay ra chọc chọc tay anh, hỏi, ‘Đêm nay vất vả vậy, chắc không bị thương chứ?”
“Không, con ma vật kia yếu quá” Chử Hiệt đáp bình thản.
Du Lệ kinh ngạc, “Chẳng nhẽ cấp dưới của vị đại nhân Tắc Long kia đều yếu đến vậy à?” Làm cô còn thấy lo lắng khẩn trương, cứ sợ người đại nhân Tắc Long phái tới là Ma tộc lợi hại, ai ngờ lại chỉ phái tới một số ít kẻ yếu ớt.
“Chắc thế đi’
Du Lệ đóng phim cả ngày nên đã rất mệt, nói một lát rồi ngủ mất.
Trong nhà trở nên yên tĩnh hẳn, ngoài cửa sổ thấp thoáng truyền tới chút ồn ào, không rõ.
Trong bóng đêm, một đôi mắt màu hổ phách lóe sáng, nhìn chằm chằm người trên giường trông cực kỳ quỷ dị.
Chử Hiệt quay đầu, nhìn về cặp mắt đó, dùng chính tiếng ma nói bình thản (Sau này không được tùy tiện lên giường”
“Mễ pi”
**
Sáng hôm sau Du Lệ dậy mới biết được tình hình thực sự tối hôm qua qua Đồ Nhĩ Tư.
“Tháp Mông là một Ma tộc cao cấp khá lợi hại bên cạnh đại nhân Tắc Long, đến tôi cũng không đánh lại được gã. Lần này Tháp Mông phụng lệnh đại nhân Tắc Long tới giết chết kẻ hủy diệt yểm ma trong tranh ở lầu bốn” Đồ Nhĩ Tư nói, liếc nhìn cô một cái, “Hiện giờ Tháp Mông vẫn không rõ người hủy diệt tranh lầu bốn là Chử tiên sinh, nhưng sớm hay muộn cũng tra được chuyện liên quan các cô, các cô phải cẩn thận đó”
Du Lệ nhíu mày, “Tháp Mông đó rất lợi hại à?”
“Lợi hại lắm” Đồ Nhĩ Tư khẳng định, “Lấy một ví dụ nhé, mười vị Luda cũng không nhất định giết được gã đâu”
Du Lệ chớp chớp mắt, “NHưng Chử Hiệt lại bảo, tên Tháp Mông kia quá yếu ớt mà”
Đồ Nhĩ Tư, “…. Đương nhiên Chử tiên sinh lợi hại nhất rồi, đừng nghi ngờ, có mười Tháp Mông cũng không phải là đối thủ của ngài ấy, chuyện này không vấn đề”
Du Lệ thấy sắc mặt cứng đờ của anh ta, không kìm được cười phì, nghĩ tới cái gì, nói nghiêm túc, “Nghe Chử Hiệt bảo, anh ấy đánh cho Tháp Mông chạy rồi, gã ta còn quay lại không/”
Khóe miệng Đồ Nhĩ Tư hơi méo, lòng thầm bảo Tháp Mông ngu mới dám quay lại. Cho dù trung thành với cái vị đại nhân Tắc Long kia chăng nữa, cũng phải coi trọng mạng mình lên trên trước đã, khi chưa biết Chử Hiệt là người hủy diệt tranh ở lầu bốn, Tháp Mông không thể quay lại nổi.
“Yên tâm đi, sau lần này Tháp Mông rời đi, chắc sẽ được yên một thời gian đó”
“Thật sao?”
Một giọng nói truyền tới từ phía sau.
Đồ Nhĩ Tư quay đầu, nhìn thấy Luda không rõ tới từ bao giờ, trên mặt lộ ra tia chán ghét, đáp không khách sáo, ‘Anh cách xa tôi ra một chút, cả người toàn mùi nước thánh, khó ngửi chết lên được”
Luda chẳng thèm để tâm, kéo ghế ngồi xuống, bảo, ‘Cái vị đại nhân Tắc Long kia của các anh, có phải mục đích của ông ta muốn đối phó với Giáo Đình không/”
“Chắc có lẽ thế” Đồ Nhĩ Tư ngập tràn ác ý nhìn anh ta, “Đại nhân Tắc Long chắc chắn tưởng Giáo Đình các anh đã hủy họa trên lầu bốn, các anh phải cẩn thận chút”
Luda mỉm cười, “Chỉ cần các anh không sợ nước thánh, xin mời tới”
Đồ Nhĩ Tư a một câu, tuy cái vị tên Luda này trông còn trẻ nhưng lại cực kỳ giảo hoạt, thâm cái là rất khó chiều, nghe bảo nhiều sinh vật hắc ám chết trong tay anh ta khá nhiều.
Luda không thèm để ý tới Đồ Nhĩ Tư nữa, quay đầu nhìn về phía Du Lệ, bảo, ‘Anita, suất diễn của cô sắp xong rồi đi”
“Đúng thế, sau khi quay xong tôi có thể về nước được rồi” Du Lệ sung sướng đáp, cuối cùng cũng thoát khỏi những chuyện linh tinh ở đây rồi.
Luda sao không nhận ra vẻ khẩn trương của cô, cười đáp, “Không biết tiếp theo cô có an bài gì, có cần tôi giới thiệu cho cô mấy bộ phim không? Tôi cũng có tiếng nói chút ít ở Hollywood, cô có yêu cầu gì cứ việc tìm tôi, chúng ta là bạn, hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau”
Lại lần nữa bị coi là bạn, Du Lệ, “…..Không cần, cảm ơn anh”
Luda không nhụt chí, tiếp tục mời chào, ‘Trên tay tôi đang có một kịch bản, bên trong có một nhân vật rất thích hợp với cô, nếu cô có hứng, tôi phân cho cô”
Du Lệ bất đắc dĩ nhìn anh ta, nếu vào thời điểm khác, cơ hội thế này cô cũng thích vô cùng. Hiện giờ thì vẫn phải tính, cô thực sự không muốn tiến vào chuyện hỗn loạn phi nhân loại ấy làm gì.
Mục đích của Luda quá rõ, Du Lệ ra vẻ không biết cũng không được.
**
Sau khi cự tuyệt Luda mấy ngày, lúc Du Lệ đang xem kịch bản ở trường quay, Marisa đặc biệt còn thò người tới, dướn cổ lên bảo, ‘Anita à, nghe bảo cô sau khi đóng xong phim “Bí cảnh” sẽ về nước phải không?”
“Đúng thế, sau này cô có rảnh thì tới nước Hoa chơi, tôi làm hướng dẫn viên cho cô” Du Lệ mời khách sáo.
Marisa nói thầm gì đó, rồi mới bảo, ‘Cô về nước nhanh thế làm gì? Tháng chín tôi định quay một MV (ca nhạc), trong đó có một nhân vật rất phù hợp với cô, cô có muốn tham gia không? Đây là MV ca nhạc do tôi hát, tôi làm chủ, không cần người khác đồng ý đâu”
Du Lệ, “….. Cảm ơn, không cần đâu”
Marisa lập tức tức giận, “Cơ hội thế này người khác muốn cũng không có, sao cô lại không cần, ngốc à?”
Không phải Marisa nói khoác lên, mà hiện giờ danh tiếng cô đang là con cưng của Hollywood, một nữ minh tinh vạn người sủng ái, cô ta không những đóng phim, đồng thời còn ca hát nữa, rất nhiều thanh niên đều điên cuồng vì cô ta. Nếu Du Lệ có thể lộ diện ở trong MV của cô ta, tuyệt đối có thể trở thành gương mặt nổi bật ở quốc tế ngay.
Loại cơ hội thế này không rõ có bao nhiêu thanh niên muốn đoạt được, mà Du Lệ lại cự tuyệt cô ta chẳng phải là ngốc đó à.
“Không cho cự tuyệt, cô là bạn của tôi, tôi mới mời cô, chẳng lẽ cô còn muốn tôi cầu xin cô à?” Marisa đanh mặt đáp.
Trong lòng Du Lệ cũng biết ý tốt của cô nàng, tuy mấy ngày nay Marisa vẫn thích nói chuyện tán gẫu với cô, cũng cố gắng làm bạn với cô. Cô cười cười bảo, “Đến lúc đó xem tình hình đã, nếu có thời gian, tôi sẽ tranh thủ cơ hội tới tìm cô”
Lúc này Marisa mới cao hứng hẳn lên, dặn dò cô đừng có quên, rồi mới chào tạm biệt mà đi.
Sau khi Marisa đi không lâu, thiếu niên quỷ hút máu cũng đi tới, chân vừa bước vào đã tới thẳng chỗ cô.
“Anita”
Du Lệ ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên quỷ hút máu đứng trước mặt, khẽ gật đầu với anh ta, hỏi lễ phép, ‘Có chuyện gì à?”
Alger ngồi xuống ghế đối diện cô, nhìn kịch bản trong tay cô, bảo, ‘Suất diễn của cô chắc cũng sắp xong rồi…”
Chưa kịp đợi anh ta nói, Du Lệ đã cười hỏi ngay, ‘Chắc không phải là anh định mời tôi đi đóng phim hay chụp ảnh gì đó chứ hả?”
Alger sửng sốt, rồi nhanh chóng hiểu rõ chắc Luda và Marisa đã tới tìm cô, anh ta cũng rõ cách làm của hai người kia, lắc lắc đầu, “Không có”
Du Lệ à một tiếng, cũng không xấu hổ, mỉm cười nhìn cô.
Thiên niên quỷ hút máu nhìn vào mắt cô cười, hơi không tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên có người sau khi biết thân phận quỷ hút máu của anh ta mà chẳng sợ hoặc đề phòng anh ta, lại còn bình thản đối xử nữa. Đặc biệt đây vẫn là một cô gái rất xinh đẹp, vô cùng hợp gu thẩm mỹ của quỷ hút máu, càng khiến quỷ hút máu khó mà cự tuyệt nổi.
Thiếu niên quỷ hút máu ý thức được điều gì, mới bảo, “Các người hủy tranh ở lầu bốn lâu đài Muffies, Ma tộc bên đó chắc không tha cho các người đâu, đợi khi họ tra rõ chân tướng, chắc lúc đó mọi người sẽ gặp nguy hiểm đó”
Du Lệ kinh ngạc nhìn anh ta, không ngờ anh ta lại tới nói đến chuyện này, gật đầu bảo, “Tôi biết rồi”
“Cô không biết đâu” Ánh mắt Alger trở nên sắc bén, “Không những có Ma tộc, mà còn có quỷ hút máu nữa. Anita, mọi người bị cuốn vào một đống chuyện phiền phức rồi”
Đây là nguyên nhân ngay từ đầu anh ta phản đối Luda để Anita vào, không ngờ cuối cùng lại là Chử hiệt ra tay. Là một quỷ hút máu, anh ta quá rõ dã tâm của qury hút máu, cũng không cam tâm để Giáo Đình khống chế, chuyện săn con người cũng rất cẩn thận, thậm chí chỉ đành bắt động vật uống máu hoặc tạo ra máu nhân tạo.
Lần này Du Lệ và Chử Hiệt đã phá hỏng âm mưu liên hợp của quỷ hút máu và Ma tộc, bọn họ sẽ không cam tâm, ngoài đối phó với Giáo Đình ra, cũng sẽ phát tiết lửa giận lên người hai người.
Du Lệ vẫn rất bình tĩnh, “Chuyện này tôi cũng có nghĩ tới, tình huống lúc đó, dù chúng tôi không nhúng tay vào cũng vẫn bị cuốn vào trong, vậy thì ra tay thôi. Hơn nữa….” Cô nhìn anh ta cười một cái, “Tôi tin Chử Hiệt có thể bảo vệ được tôi”
Biểu hiện của Alger cực kỳ lạnh băng, không nói câu nào.
“Alger, cảm ơn lời khuyên của anh” Du Lệ đáp chân thành. Alger ngước lên nhìn cô một cái rồi đứng dậy rời đi, biểu hiện lạnh băng và ngạo mạn vẫn trước sau như một.
Du Lệ đóng kịch bản lại, ngồi ở đó, nhìn ra trường quay rất lâu, sau đó thì cười.
Tuy mới có hai tháng mà đã gặp được quá nhiều chuyện, cũng gặp được nhiều phi nhân loại, nhưng cũng giống con người có thứ tốt và xấu, phi nhân loại cũng giống thế.
Tới tối, đợi lúc Đồ Nhĩ Tư tới chăm sóc cho Tiểu Hắc Cầu, Du Lệ nhìn anh ta mãi.
Đồ Nhĩ Tư, “…. Tiểu thư Anita, cô nhìn gì thế?” Nói rồi anh ta lại nhìn Chử Hiệt cách đó không xa, thấy anh nhìn qua, lá gan run rẩy.
Du Lệ thong thả ung dung đáp, “À, không có gì, chỉ muốn hỏi chút, trước đây anh đã ăn thịt người nào chưa?”
Đây là một đề tài khủng bố!
Đầu óc Đồ Nhĩ Tư vang lên hồi chuông cảnh báo, đáp chẳng chút do dự, “Chưa bao giờ!”
“Thật sao?” Du Lệ nghi ngờ nhìn anh ta.
Đồ Nhĩ Tư trợn tròn mắt, điều chỉnh lại bản thân cho chính trực chút, tiếc là diện mạo do trời sinh khiến anh ta thất bại, “Tiểu thư Anita, sau khi tôi sinh ra không lâu thì đã tới thế giới loài người rồi, thế giới loài người có nhiều đồ ăn ngon như thế, vì sao tôi lại phải đi ăn thịt người chứ? Hơn nữa kết cục ăn thịt người cũng không tốt, sẽ bị Giáo Đình theo dõi, nếu Giáo đình thực sự muốn diệt ma, vậy thì sẽ giống như chó điên cắn không tha, loại chuyện tốn công vô ích ấy tôi không thèm”
“Vậy ý chính là, nếu không có Giáo Đình thì anh cũng muốn đi ăn thịt người đó hả?” Du Lệ túm chặt lấy anh ta.
Đồ Nhĩ Tư cảm giác như bị bệnh vậy, hôm nay vị tiểu thư này làm gì mà cứ chấp nhất hỏi cái loại chuyện mất mạng này thế không biết? Trên mặt vẫn đầy vẻ chính trực, “Sẽ không đâu, xin tiểu thư Anita yên tâm đi, tôi là một con ma có tam quan nghiêm chỉnh mà”
Du Lệ, “…..” Lời này nói nghe có vẻ đuối lý nhỉ?
/240
|