Trên người cô ta còn mặc nguyên chiếc áo ngủ bằng ren màu hồng nhạt, vốn nền áo hồng còn dính thêm nhiều vết máu, khuôn mặt, cổ, cánh tay lộ ra có thể nhìn thấy nhiều vết máu khác nhau, tóc vàng cũng nhiễm cả máu, cả người giống như bị một lưỡi dao nhỏ cắt từng nhát một, máu chảy đầm đìa vậy.
Không có ba đứa trẻ vây quanh cô ta, Marisa nhìn thấy Du Lệ ngoài tranh, gần như bò lại gần cô, vừa thò tay ra vừa kêu khóc, (Cứu tôi với, cứu, cứu tôi với…)
Tiếc là dù cô ta có bò thế nào cũng không cách nào bò ra khỏi thế giới trong tranh được, cứ như bị giam cầm trong thế giới tranh vậy.
Thấy rõ bộ dạng cô ta như thế, Du Lệ hít sâu một hơi, hiểu rõ nếu mình không cứu cô ta, cô ta sẽ nhanh chóng bị những kẻ gọi là “người” tranh đó giết chết.
Nhưng cô cứu cô ta cách nào đây?
Du Lệ hỏi, “Tôi cứu cô thế nào bây giờ?”
Marisa, (Cứu tôi với, mau cứu tôi với…)
Du Lệ thấy cô ta gần như sắp điên rồi, vốn không biết nói lời nào cho ổn nữa, bản thân cũng rất buồn.
Trong lúc hai người giao tiếp, mấy cái gọi là “người” trong tranh đang vây quanh đứa bé bị thương kia lộ ra thần sắc nôn nóng, có mấy đứa trẻ vừa cảnh giác nhìn cô, vừa thử túm lấy Marisa trườn qua, một trong hai đứa túm lấy chân cô ta, một đứa khác thì túm tóc cô ta, kéo cô ta trở lại, tiếp đó có một đứa trẻ khác đi tới trước mặt Marisa, ngón tay chọc thẳng vào cánh tay của cô ta, máu phụt ra trong nháy mắt, cánh tay Marisa bị rách toạc ra.
Marisa lại kêu lên thảm thiết, liều mạng giãy giụa đứng lên, gọi người bên ngoài tranh (Cứu tôi với, mau cứu tôi với…)
Du Lệ la vội lên, “Tôi cứu cô thế nào đây?”
Cô nhìn thấy đứa trẻ cào Marisa bị thương, lại thấy nó đem máu trong tay cho lên miệng liếm mút, vừa nhìn cô cười ác ý, hoàn toàn không phải là đứa trẻ ngây thơ chân chất bình thường được.
(Mau cứu tôi với….)
Mấy đứa trẻ đó vừa túm lấy Marisa vừa nhe răng đầy hung ác với người ngoài tranh, rõ ràng là khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, mà lại giống y ác ma. Mấy người chung quanh trong tranh tuy không ra tay nhưng cũng dùng thần sắc ngập tràn hung ác nhìn cô, như đắc ý với cô là cô chẳng làm được gì cả.
Dưới tình thế cấp bách, Du Lệ duỗi tay đến bức tranh sơn dầu, thử xem có thể cho tay vào trong đó được không, ai ngờ, ngón tay vừa chạm tới một đứa trẻ, thì thấy đứa trẻ đó hét lên một tiếng, chạy bay đi.
Du Lệ sửng sốt, hoài nghi nhìn tay mình, lại nhìn thần sắc hoảng sợ của những người trong tranh đó, ngẫm nghĩ, thò một tay, chọc vào đứa trẻ đang túm lấy tóc Marisa kia.
Đứa trẻ đó cũng tương tự hoảng sợ chạy vội đi.
Vì thế Du Lệ lại chọc thêm hai đứa còn lại, hai đứa đó đâu còn quản được Marisa nữa, ào ào ném cô ta xuống, chạy trốn, Marisa giống như miếng vải rách ngã xuống mặt đất rên rỉ đầy thống khổ.
Du Lệ nhìn thấy đám trẻ đó sợ hãi chạy tới bên cạnh người mẹ đang ôm đứa bé, lại nhìn nhìn ngón tay của mình, thấy rất bất ngờ.
Cô chưa bao giờ biết được bản thân mình thế mà có năng lực kiểu này, có thể khiến “người” trong tranh quỷ dị đó sợ hãi. Tuy tay cô không thể vói vào trong thế giới tranh, nhưng lúc chọc trúng vải vẽ của tranh sơn dầu, cũng khiến những “người” đó sợ hãi.
Phát hiện ra điều này khiến Du Lệ thở phào, tuy không thể cứu Marisa ra khỏi thế giới tranh, ít nhất cũng không để những “người” đó làm cô ta bị thương.
Nhưng người trong tranh đoán chừng cũng nhìn ra được cô ngoài chọc họ ra thì vốn không có năng lực cứu người, lại lộ ra thần sắc ngo ngoe, định tiếp tục kéo Marisa trở lại.
Du Lệ hết cách, đành tiếp tục chọc, chọc cho đám người trong tranh chạy mệt mới thôi, không cho họ làm Marisa bị thương.
Chọc chọc chọc này!
Vào thời điểm cô đang chọc đến vui vẻ, Du Lệ lại nghe thấy tiếng chân bước vang lên trong hành lang yên tĩnh, quay đầu nhìn lại thì thấy có mấy người xuất hiện lập tức ngơ ra.
Cả ba người Luda Holson đi vào hành lang này cũng ngơ ngác nhìn cái người đang ghé sát bức tranh, cứ như đang chọc chuột vậy, bất giác cho là mình nhìn nhầm rồi.
Người thường không biết những tranh này là thứ gì, họ thì hiểu rõ chúng hung hiểm tà ác tới mức nào, cả quỷ hút máu cũng không phải đối thủ của chúng, nhưng ở đây lại xuất hiện một con người bình thường, hơn nữa con người đó lại còn ghé trước bức tranh, dùng ngón tay chọc người trong tranh, khiến những kẻ trong tranh đó cố sức chạy trốn, mà cô ấy thì không bị kéo vào trong thế giới tranh.
Là họ bị ảo giác hay là thế giới này trở nên không bình thường rồi?
“Cô đang làm gì thế?’
“Sao cô lại ở chỗ này?”
“Cô là con người à?”
Ba giọng nói đồng loạt vang lên, có thể phân biệt được là giọng của Luda Holson, Alger Guzman và Shiya Keynes.
Du Lệ cũng ngây ra nhìn họ, bất giác không biết trả lời ai cả, đành phải đáp một câu, “Marisa đang bị nhốt trong tranh, tôi đang thử cứu cô ấy. Tôi cũng không rõ mình sao lại tới được chỗ này, tôi đương nhiên là con người rồi!’
Cả ba nghe thấy cô trả lời, thần sắc càng quỷ dị hơn.
Du Lệ nhìn biểu hiện của ba người, thiếu niên quỷ hút máu lúc nào cũng cao ngạo lạnh băng ấy cũng lộ ra thần sắc bị mộng ép đầy vi diệu, tức khắc cảm thấy mình rất lợi hại.
Cuối cùng thiếu niên quỷ hút máu phản ứng nhanh nhất, anh ta vừa cảnh giác nhìn tranh treo trên tường, vừa phòng chúng công kích, vừa đi tới gần chỗ Du Lệ.
Luda và ma nữ Shiya cũng nhanh chóng có phản ứng đi tới.
Alger đi tới trước bức tranh, nhìn thoáng qua tình hình, phát hiện ra những “người” đó trong tranh bị Du Lệ hãm hại đang rúm vào run bần bật, đâu có công kích người hung tàn đáng sợ chứ? Marisa thì đang quỳ rạp trên mặt đất, da dẻ ngập tràn vết thương, sức sống khá mỏng manh, trước hừng đông, nếu không đem cô ấy ra khỏi thế giới tranh, đoán chừng tính mạng khó giữ nổi.
Luda và Shiya cũng nhanh chóng nhìn thấy tình hình hiện tại của Marisa, Luda hơi nhíu mày, Shiya làm như không liên quan đứng một bên, thần sắc lạnh bạc.
Marisa trong tranh phát hiện ra nhóm Alger, vươn cánh tay đầy vết thương, tuyệt vọng kêu lên, (Alger, Luda, cứu tôi với…)
Thần sắc Luda nặng nề, nói, “Trời sắp sáng rồi, phải nhanh chóng cứu cô ấy ra mới được)
Alger lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta và Shiya một cái, “Cứu thế nào?’
Shiya lùi lại sau một bước, đáp, ‘Đừng nhìn tôi, tôi không thể cứu một nhân loại chẳng liên quan gì tôi cả”
Cũng không rõ có phải ngày thường Marisa làm người quá kém không, mà ba người này tới nhưng cũng không nghĩ cách cứu cô ta trước, mà cứ nhìn nhau, ai cũng muốn đối phương đi cứu người.
Du Lệ tiếp tục nhìn cả ba người họ như mộng, ba kẻ này là ba chủng tộc “người” khác nhau, không như kẻ địch đâu nhỉ?
Luda nhìn về phía Alger, trên mặt lộ ra nụ cười thương dân khoan dung, bảo, ‘Alger, cậu cứu cô ấy đi, coi như tôi nợ cậu một ân tình, sau này gặp được người trong tộc của cậu, tôi có thể nhường đường cho họ”
Alger nhăn mày, rõ ràng không mấy vui. Nhưng có thể khiến Luda nợ ân tình với mình, với anh ta mà nói, hiếm có khó tìm.
Cuối cùng, Alger tiếp nhận đề nghị của anh ta, nói với cả nhóm, ‘Các người lùi lại sau một cái”
Du Lệ như mộng được Shyia lôi kéo lùi lại.
Tay ma nữ vô cùng ấm áp, Du Lệ không kìm được liếc mắt nhìn cô nàng một cái, ma nữ quay đầu lại nở nụ cười ngập tràn mị lực gợi cảm.
Lúc này, thấy Alger lùi lại sau vài bước, sau đó nhảy một cái, hướng về phía bức tranh trên tường. Vào lúc Du Lệ cho là anh ta sẽ bị đụng thẳng vào tường, ai ngờ Alger lại trực tiếp đi vào trong tranh.
Trong tranh có thêm một con quỷ hút máu.
Quỷ hút máu tiến vào, rõ ràng chọc giận “người” trong tranh, bọn họ nhe miệng gào rống lên với Alger, lộ ra hàm răng cá mập sắc nhọn, cực kỳ hung ác nhào tới anh ta.
Quỷ hút một chân đá bay một tiểu quỷ đập thẳng vào khung kính bên cạnh, một tay đánh bay một đứa trẻ nhảy từ trên nóc nhà xuống, rồi lại đánh bay một đứa trẻ khác nữa, nhìn cực kỳ dũng mãnh. Nhưng người mẹ nhìn thấy con mình bị đánh bay đã cực kỳ phẫn nộ tột đỉnh, khuôn mặt tròn béo hiền lành của bà ta trở nên hung thần ác sát, giống như một cái nỏ kim cương vậy, với thân thể đẫy đà không thể tưởng nổi nhào tới Alger với tốc độ rất nhanh.
Thiếu niên quỷ hút máu bị người mẹ hung ác đâm văng ra ngoài, đụng mạnh vào khung lồng kính ở bên cạnh.
“Xem ra Alger cũng không phải đối thủ” Shyia ở bên nói bình tĩnh.
Luda lại nhăn mày lần nữa nói, “Chỉ đành dùng nước thánh vậy”
Shyia chạy vội cách xa anh ta mấy bước, trên mặt lộ ra thần sắc chán ghét, bảo, ‘Vậy anh nhanh lên, tôi chẳng thích mùi vị nước thánh tý nào cả”
Chẳng có con ma nào thích thứ nước thánh của giáo đình.
Tuy Alger trong tranh đang chiến đấu nhưng cũng để chút tâm tư để ý bên ngoài, anh ta cũng không tin được hai “người” bên ngoài tranh, phát hiện ra Luda định dùng nước thánh thì anh ta nổi giận gầm lên, (Không cho dùng nước thánh!)
Luda ngưng lại, không thèm để bụng đáp, “Không dùng nước thánh, cậu sẽ bị những yểm ma này giết chết đó”
Alger chỉ đáp một câu (Không cho!)
Luda đành tiếc nuối cất nước thánh đi, nhìn ma nữ lộ ra thần sắc không giúp được gì.
Trên mặt Shyia lộ ra thần sắc giễu cợt, vốn không tin anh ta, thấy Alger trong tranh đang bị thua, quay đầu nhìn Du Lệ bình tĩnh bên cạnh như gà gỗ, đột nhiên bảo, ‘Anita, cô có muốn đi chọc những người trong tranh đó lần nữa không?”
Du Lệ: Hả? Cô nói gì?
Shyia nhiệt tình kéo cô, miệng cười tủm tỉm bảo, ‘Tựa như lúc chúng tôi đến cô đang làm như thế đó, cô đi giúp Alger đi, giúp cậu ta thuận lợi cứu Marisa ra đi”
Du Lệ nghe thấy thế, không kìm được nhìn nhìn ma nữ và Luda, cứ cảm thấy như quan hệ của mấy người này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng là kẻ thù của nhau, mà lại cùng trong một đoàn làm phim, vào thời điểm thế này còn hợp tác với nhau nữa.
Nhưng nếu bản thân mình có thể làm được, hơn nữa cũng vì cứu người, Du Lệ cũng không cự tuyệt, đi tới trước tranh, thấy Alger và người mẹ trong tranh đang đánh nhau khó phân thắng bại, chung quanh còn cả đám tiểu quỷ không ngừng công kích Alger nữa, khiến anh ta suýt bị thua, tình hình vô cùng nguy hiểm, nên thò một ngón tay, chọc luôn một đứa đứng trên nóc nhà đang định nhào tới Alger.
Thằng nhóc ngẩng đầu lên nhìn cô ngoài tranh, mếu náo, sau đó òa lên gào khóc.
Mọi người, “……”
Không có ba đứa trẻ vây quanh cô ta, Marisa nhìn thấy Du Lệ ngoài tranh, gần như bò lại gần cô, vừa thò tay ra vừa kêu khóc, (Cứu tôi với, cứu, cứu tôi với…)
Tiếc là dù cô ta có bò thế nào cũng không cách nào bò ra khỏi thế giới trong tranh được, cứ như bị giam cầm trong thế giới tranh vậy.
Thấy rõ bộ dạng cô ta như thế, Du Lệ hít sâu một hơi, hiểu rõ nếu mình không cứu cô ta, cô ta sẽ nhanh chóng bị những kẻ gọi là “người” tranh đó giết chết.
Nhưng cô cứu cô ta cách nào đây?
Du Lệ hỏi, “Tôi cứu cô thế nào bây giờ?”
Marisa, (Cứu tôi với, mau cứu tôi với…)
Du Lệ thấy cô ta gần như sắp điên rồi, vốn không biết nói lời nào cho ổn nữa, bản thân cũng rất buồn.
Trong lúc hai người giao tiếp, mấy cái gọi là “người” trong tranh đang vây quanh đứa bé bị thương kia lộ ra thần sắc nôn nóng, có mấy đứa trẻ vừa cảnh giác nhìn cô, vừa thử túm lấy Marisa trườn qua, một trong hai đứa túm lấy chân cô ta, một đứa khác thì túm tóc cô ta, kéo cô ta trở lại, tiếp đó có một đứa trẻ khác đi tới trước mặt Marisa, ngón tay chọc thẳng vào cánh tay của cô ta, máu phụt ra trong nháy mắt, cánh tay Marisa bị rách toạc ra.
Marisa lại kêu lên thảm thiết, liều mạng giãy giụa đứng lên, gọi người bên ngoài tranh (Cứu tôi với, mau cứu tôi với…)
Du Lệ la vội lên, “Tôi cứu cô thế nào đây?”
Cô nhìn thấy đứa trẻ cào Marisa bị thương, lại thấy nó đem máu trong tay cho lên miệng liếm mút, vừa nhìn cô cười ác ý, hoàn toàn không phải là đứa trẻ ngây thơ chân chất bình thường được.
(Mau cứu tôi với….)
Mấy đứa trẻ đó vừa túm lấy Marisa vừa nhe răng đầy hung ác với người ngoài tranh, rõ ràng là khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, mà lại giống y ác ma. Mấy người chung quanh trong tranh tuy không ra tay nhưng cũng dùng thần sắc ngập tràn hung ác nhìn cô, như đắc ý với cô là cô chẳng làm được gì cả.
Dưới tình thế cấp bách, Du Lệ duỗi tay đến bức tranh sơn dầu, thử xem có thể cho tay vào trong đó được không, ai ngờ, ngón tay vừa chạm tới một đứa trẻ, thì thấy đứa trẻ đó hét lên một tiếng, chạy bay đi.
Du Lệ sửng sốt, hoài nghi nhìn tay mình, lại nhìn thần sắc hoảng sợ của những người trong tranh đó, ngẫm nghĩ, thò một tay, chọc vào đứa trẻ đang túm lấy tóc Marisa kia.
Đứa trẻ đó cũng tương tự hoảng sợ chạy vội đi.
Vì thế Du Lệ lại chọc thêm hai đứa còn lại, hai đứa đó đâu còn quản được Marisa nữa, ào ào ném cô ta xuống, chạy trốn, Marisa giống như miếng vải rách ngã xuống mặt đất rên rỉ đầy thống khổ.
Du Lệ nhìn thấy đám trẻ đó sợ hãi chạy tới bên cạnh người mẹ đang ôm đứa bé, lại nhìn nhìn ngón tay của mình, thấy rất bất ngờ.
Cô chưa bao giờ biết được bản thân mình thế mà có năng lực kiểu này, có thể khiến “người” trong tranh quỷ dị đó sợ hãi. Tuy tay cô không thể vói vào trong thế giới tranh, nhưng lúc chọc trúng vải vẽ của tranh sơn dầu, cũng khiến những “người” đó sợ hãi.
Phát hiện ra điều này khiến Du Lệ thở phào, tuy không thể cứu Marisa ra khỏi thế giới tranh, ít nhất cũng không để những “người” đó làm cô ta bị thương.
Nhưng người trong tranh đoán chừng cũng nhìn ra được cô ngoài chọc họ ra thì vốn không có năng lực cứu người, lại lộ ra thần sắc ngo ngoe, định tiếp tục kéo Marisa trở lại.
Du Lệ hết cách, đành tiếp tục chọc, chọc cho đám người trong tranh chạy mệt mới thôi, không cho họ làm Marisa bị thương.
Chọc chọc chọc này!
Vào thời điểm cô đang chọc đến vui vẻ, Du Lệ lại nghe thấy tiếng chân bước vang lên trong hành lang yên tĩnh, quay đầu nhìn lại thì thấy có mấy người xuất hiện lập tức ngơ ra.
Cả ba người Luda Holson đi vào hành lang này cũng ngơ ngác nhìn cái người đang ghé sát bức tranh, cứ như đang chọc chuột vậy, bất giác cho là mình nhìn nhầm rồi.
Người thường không biết những tranh này là thứ gì, họ thì hiểu rõ chúng hung hiểm tà ác tới mức nào, cả quỷ hút máu cũng không phải đối thủ của chúng, nhưng ở đây lại xuất hiện một con người bình thường, hơn nữa con người đó lại còn ghé trước bức tranh, dùng ngón tay chọc người trong tranh, khiến những kẻ trong tranh đó cố sức chạy trốn, mà cô ấy thì không bị kéo vào trong thế giới tranh.
Là họ bị ảo giác hay là thế giới này trở nên không bình thường rồi?
“Cô đang làm gì thế?’
“Sao cô lại ở chỗ này?”
“Cô là con người à?”
Ba giọng nói đồng loạt vang lên, có thể phân biệt được là giọng của Luda Holson, Alger Guzman và Shiya Keynes.
Du Lệ cũng ngây ra nhìn họ, bất giác không biết trả lời ai cả, đành phải đáp một câu, “Marisa đang bị nhốt trong tranh, tôi đang thử cứu cô ấy. Tôi cũng không rõ mình sao lại tới được chỗ này, tôi đương nhiên là con người rồi!’
Cả ba nghe thấy cô trả lời, thần sắc càng quỷ dị hơn.
Du Lệ nhìn biểu hiện của ba người, thiếu niên quỷ hút máu lúc nào cũng cao ngạo lạnh băng ấy cũng lộ ra thần sắc bị mộng ép đầy vi diệu, tức khắc cảm thấy mình rất lợi hại.
Cuối cùng thiếu niên quỷ hút máu phản ứng nhanh nhất, anh ta vừa cảnh giác nhìn tranh treo trên tường, vừa phòng chúng công kích, vừa đi tới gần chỗ Du Lệ.
Luda và ma nữ Shiya cũng nhanh chóng có phản ứng đi tới.
Alger đi tới trước bức tranh, nhìn thoáng qua tình hình, phát hiện ra những “người” đó trong tranh bị Du Lệ hãm hại đang rúm vào run bần bật, đâu có công kích người hung tàn đáng sợ chứ? Marisa thì đang quỳ rạp trên mặt đất, da dẻ ngập tràn vết thương, sức sống khá mỏng manh, trước hừng đông, nếu không đem cô ấy ra khỏi thế giới tranh, đoán chừng tính mạng khó giữ nổi.
Luda và Shiya cũng nhanh chóng nhìn thấy tình hình hiện tại của Marisa, Luda hơi nhíu mày, Shiya làm như không liên quan đứng một bên, thần sắc lạnh bạc.
Marisa trong tranh phát hiện ra nhóm Alger, vươn cánh tay đầy vết thương, tuyệt vọng kêu lên, (Alger, Luda, cứu tôi với…)
Thần sắc Luda nặng nề, nói, “Trời sắp sáng rồi, phải nhanh chóng cứu cô ấy ra mới được)
Alger lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta và Shiya một cái, “Cứu thế nào?’
Shiya lùi lại sau một bước, đáp, ‘Đừng nhìn tôi, tôi không thể cứu một nhân loại chẳng liên quan gì tôi cả”
Cũng không rõ có phải ngày thường Marisa làm người quá kém không, mà ba người này tới nhưng cũng không nghĩ cách cứu cô ta trước, mà cứ nhìn nhau, ai cũng muốn đối phương đi cứu người.
Du Lệ tiếp tục nhìn cả ba người họ như mộng, ba kẻ này là ba chủng tộc “người” khác nhau, không như kẻ địch đâu nhỉ?
Luda nhìn về phía Alger, trên mặt lộ ra nụ cười thương dân khoan dung, bảo, ‘Alger, cậu cứu cô ấy đi, coi như tôi nợ cậu một ân tình, sau này gặp được người trong tộc của cậu, tôi có thể nhường đường cho họ”
Alger nhăn mày, rõ ràng không mấy vui. Nhưng có thể khiến Luda nợ ân tình với mình, với anh ta mà nói, hiếm có khó tìm.
Cuối cùng, Alger tiếp nhận đề nghị của anh ta, nói với cả nhóm, ‘Các người lùi lại sau một cái”
Du Lệ như mộng được Shyia lôi kéo lùi lại.
Tay ma nữ vô cùng ấm áp, Du Lệ không kìm được liếc mắt nhìn cô nàng một cái, ma nữ quay đầu lại nở nụ cười ngập tràn mị lực gợi cảm.
Lúc này, thấy Alger lùi lại sau vài bước, sau đó nhảy một cái, hướng về phía bức tranh trên tường. Vào lúc Du Lệ cho là anh ta sẽ bị đụng thẳng vào tường, ai ngờ Alger lại trực tiếp đi vào trong tranh.
Trong tranh có thêm một con quỷ hút máu.
Quỷ hút máu tiến vào, rõ ràng chọc giận “người” trong tranh, bọn họ nhe miệng gào rống lên với Alger, lộ ra hàm răng cá mập sắc nhọn, cực kỳ hung ác nhào tới anh ta.
Quỷ hút một chân đá bay một tiểu quỷ đập thẳng vào khung kính bên cạnh, một tay đánh bay một đứa trẻ nhảy từ trên nóc nhà xuống, rồi lại đánh bay một đứa trẻ khác nữa, nhìn cực kỳ dũng mãnh. Nhưng người mẹ nhìn thấy con mình bị đánh bay đã cực kỳ phẫn nộ tột đỉnh, khuôn mặt tròn béo hiền lành của bà ta trở nên hung thần ác sát, giống như một cái nỏ kim cương vậy, với thân thể đẫy đà không thể tưởng nổi nhào tới Alger với tốc độ rất nhanh.
Thiếu niên quỷ hút máu bị người mẹ hung ác đâm văng ra ngoài, đụng mạnh vào khung lồng kính ở bên cạnh.
“Xem ra Alger cũng không phải đối thủ” Shyia ở bên nói bình tĩnh.
Luda lại nhăn mày lần nữa nói, “Chỉ đành dùng nước thánh vậy”
Shyia chạy vội cách xa anh ta mấy bước, trên mặt lộ ra thần sắc chán ghét, bảo, ‘Vậy anh nhanh lên, tôi chẳng thích mùi vị nước thánh tý nào cả”
Chẳng có con ma nào thích thứ nước thánh của giáo đình.
Tuy Alger trong tranh đang chiến đấu nhưng cũng để chút tâm tư để ý bên ngoài, anh ta cũng không tin được hai “người” bên ngoài tranh, phát hiện ra Luda định dùng nước thánh thì anh ta nổi giận gầm lên, (Không cho dùng nước thánh!)
Luda ngưng lại, không thèm để bụng đáp, “Không dùng nước thánh, cậu sẽ bị những yểm ma này giết chết đó”
Alger chỉ đáp một câu (Không cho!)
Luda đành tiếc nuối cất nước thánh đi, nhìn ma nữ lộ ra thần sắc không giúp được gì.
Trên mặt Shyia lộ ra thần sắc giễu cợt, vốn không tin anh ta, thấy Alger trong tranh đang bị thua, quay đầu nhìn Du Lệ bình tĩnh bên cạnh như gà gỗ, đột nhiên bảo, ‘Anita, cô có muốn đi chọc những người trong tranh đó lần nữa không?”
Du Lệ: Hả? Cô nói gì?
Shyia nhiệt tình kéo cô, miệng cười tủm tỉm bảo, ‘Tựa như lúc chúng tôi đến cô đang làm như thế đó, cô đi giúp Alger đi, giúp cậu ta thuận lợi cứu Marisa ra đi”
Du Lệ nghe thấy thế, không kìm được nhìn nhìn ma nữ và Luda, cứ cảm thấy như quan hệ của mấy người này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng là kẻ thù của nhau, mà lại cùng trong một đoàn làm phim, vào thời điểm thế này còn hợp tác với nhau nữa.
Nhưng nếu bản thân mình có thể làm được, hơn nữa cũng vì cứu người, Du Lệ cũng không cự tuyệt, đi tới trước tranh, thấy Alger và người mẹ trong tranh đang đánh nhau khó phân thắng bại, chung quanh còn cả đám tiểu quỷ không ngừng công kích Alger nữa, khiến anh ta suýt bị thua, tình hình vô cùng nguy hiểm, nên thò một ngón tay, chọc luôn một đứa đứng trên nóc nhà đang định nhào tới Alger.
Thằng nhóc ngẩng đầu lên nhìn cô ngoài tranh, mếu náo, sau đó òa lên gào khóc.
Mọi người, “……”
/240
|