Dùng màn sương đen đem một Ma tộc cuối cùng ném thẳng vào thông đạo xong, Chử Hiệt lấy khăn tay ra lau tay nghiêm túc.
UY Sắt đi tới khó chịu bảo, “Có chút bản lĩnh vậy mà cũng dám chạy đến thế giới nhân loại, không thể đến mấy tên có thể biết đánh đấm sao?”
UY Sắt mất hứng vô cùng, đánh chẳng bõ tay, lại thấy ai cũng có dã tâm lớn, cứ tưởng có người thủ hộ Ma MÔn thì có thể biết La Tắc A Tư ở đâu, tránh Ma gới bị hủy sao? Nghĩ hay quá ta!
Chử Hiệt biết tính xấu của gã, không thèm để ý bảo, “Nếu chúng có bản lĩnh thì còn có ý nghĩ kỳ lạ chạy đến thế giới nhân loại nữa à? Sao không thế Mai LỢi Nhĩ đến đây nhỉ?”
Nói rồi anh cười lạnh một tiếng, rõ ràng chuyện lần này đã thực sự chọc giận anh rồi.
Uy SẮt kinh ngạc nhìn anh, cặp mắt đầy hung ác kia trợn to, kinh ngạc bảo, “Ảo Phỉ Nick, anh giận à?”
“Tôi không giận sao được?” Chử Tiên sinh lạnh lùng hỏi lại.
UY SẮt thành thật đáp, “Tôi cứ tưởng anh ngoài tranh cướp đồ ăn ra thì chẳng có chuyện gì khiến anh giận được chứ” Năm đó vì chọ cho anh giận mà đánh nhau với mình, gã còn tự mình đi trộm đồ ăn của anh nữa.
Kết quả thì…. Quá trình quá thảm, không muốn nghĩ lại nữa.
“Vậy giờ anh đã biết rồi, Tiểu Lệ Chi là điểm mấu chốt của tôi, ai dám động vào cô ấy, chính là cùng đối nghịch với tôi” Chử Hiệt lạnh giọng bảo.
LỜi này lúc đánh nhau lần trước Chử Hiệt đã nói một lần, lần này lại càng đằng đằng sát khí, ma khí màu đen quanh thân anh quay cuồng, gào thét điên cuồng còn thi thể Ma tộc dưới chân anh chính là một loại cảnh cáo.
Tuy Uy Sắt đánh nhau không quan tâm gì nhưng cũng không ngu đến mức đi chịu chết.
Gã cười khà khà một cái bảo, “Đây là sự thông minh của Mai Lợi NHĩ đó, ông ta biết rõ tính tình của anh, vì thế ông ta sẽ không tự mình ra tay chọc anh giận, mà để Ma tộc khác đến thử anh, nếu thành công, vậy càng tốt chứ. Khongp hổ là Ma tộc thành Trung Tâm, chiêu ấy chơi vô cùng chuẩn”
LÚc trước gã đồng ý với kế hoạch đến bắt giữ người thủ hộ Ma môn của Mai Lợ Nhĩ, thứ nhất cũng là do mấy năm nay gã chơi ở thanh Trung Tâm quá nhàn, Mai LỢi Nhĩ còn phải xây dựng một đấu trường cho gã, để gã ngày nào cũng chơi đến hết mình; thứ hai là chút ma tộc lợi hại ở Ma giới đều tránh gã, để không thấy không đánh, nên quyết định đến thế giới nhân loại nhìn một cái xem xem ở thế giới nhân loại có đối thủ của gã không.
Ai ngờ sau khi đi vào thế giới nhân loại gã mới phát hiện ra Áo Phỉ Nick ngủ say rất lâu thế mà đã tỉnh, lại còn quấn với người thủ hộ Ma môn cùng nhau nữa, vì thế mới khiến gã để ý.
So với kế hoạch của Mai LỢi Nhĩ, gã lại càng không muốn chọc giận Áo Phỉ Nick.
Chử Hiệt đem một chân đá thi thể Ma tộc trên mặt đất vào thông đạo chưa khép kín, thi thể nhanh chóng chìm vào trong ma khí ngập tràn Ma Cảnh, cũng bị đám tiểu ma vật canh giữ cửa thông đạo nhào tới tranh cướp đồ ăn, rồi nhanh chóng ăn sạch sẽ không còn gì.
Ăn xong, thi thể Ma tộc chung quanh biến mất sạch sẽ, trên mặt đất chỉ còn lưu lại vết máu rồi cũng dần sau đó thì tan đi, ngoài dấu vết đánh ra nhau thì không còn gì khác nữa.
Làm xong những chuyện này, Chử Hiệt nhìn đồng hồ trên tay bảo “Cần phải về rồi”
“Sớm vậy ư?” UY SẮt kinh ngạc, “Bên kia vẫn còn Ma tộc kìa”
“Tự anh giải quyết đi”
Thấy Chử Hiệt nhảy từ trên cao xuống, đi thẳng về phía trước, Uy Sắt vội vã đuổi kịp hỏi, “Vì sao?”
“Hừng đông, Tiểu Lệ Chi sẽ ra nước ngoài, tôi còn phải đi cùng, tránh lại có thứ đồ không có mắt theo dõi cô ấy” Chỉ cần đụng tới chuyện Du Lệ, thì những chuyện khác đều bỏ qua tất.
Lại là Người thủ hộ Ma MÔn!
Uy SẮt thực sự chẳng hiểu nổi cái loại tình tình ái ái này tý nào, cứ thấy Ảo Phỉ Nick không còn là Cổ Ma lãnh khốc vô tình mà mình biết trước đây nữa, trở nên vô cùng xa lạ, thậm chí còn vì một phụ nữ mà không tiếc hy sinh bản thân.
Tình cảm vĩ đại như thế vốn chẳng giống Ma tộc chút nào.
Ma tộc bọn họ vô cùng ích kỷ, chỉ lo cho bản thân được sung sướng, nào có thèm quản đến những sinh linh khác nữa chứ? Nhưng không ngờ lại xuất hiện một kẻ si tình đến thế.
Giống gã loại chó độc thân thế này tự do vô cùng nha, vốn không cần quan tâm để ý đến một người nào khác làm gì.
“Lo cái gì chứ? Bên đó chẳng phải có Lai Nhân Tư à?” UY Sắt khinh thường bảo, “Tuy Lai Nhân Tư là tình báo của Mai LỢi NHĩ, những ông ta cũng không dám vi phạm sự giao phó của anh đâu, chắc chắn sẽ phái người đến bảo vệ cô ấy, anh cũng đừng có bỏ hết mọi chuyện mà đi theo cô ấy, cô ấy cũng chẳng vô dụng vậy đâu, đừng có quên, cô ấy chính là hậu duệ của Natia Duy Đạt, một thế hệ mới của người thủ hộ Ma môn đó!”
Nói đến Natia Duy Đạt, Uy Sắt lại không ghìm được lắc đầu, ma nữ đó vô cùng hung ác, nên con cháu bà ấy cũng không đợ giản vậy đâu.
Chử Hiệt không đáp, cũng lười quan tâm đến những lời thừa thãi của chó độc thân.
Vừa rời khỏi núi rừng, thì đã gặp Mễ Thiên Sư và Quỷ Vương Tô Loan nửa đêm trên đường đi ra ngoài.
Ban đêm là thiên hạ của Quỷ, Quỷ Vương Tô Loan phát hiện ra họ trước cũng nhắc Mễ Thiên Sư.
Mễ Thiên Sư dường như cũng không thấy bất ngờ, còn cười chào hỏi họ, “Chử tiên sinh, Uy Sắt tiên sinh, đã muộn vậy rồi mà hai người chưa về nhà à?”
Tuy Uy Sắt nghe chẳng hiểu Mễ Thiên Sư nói gì nhưng ở chung lâu với nhau cũng cảm thấy nhân loại này rất thú vị.
Gã nhếch miệng cười, nụ cười tà ác bừa bãi, nói với Chử Hiệt, “Áo Phỉ Nick, anh nói với anh ta, chúng ta vừa làm xong một đơn, còn có Ma tộc khác chưa quậy chết được, xem anh ta có muốn đi cùng không?”
Chử Hiệt lườm gã một cái, nói thẳng, “Anh nên đi học ngôn ngữ nhân loại đi”
“Khó quá, học không được!” UY Sắt nói vô cùng dứt khoát.
Chử Hiệt cười lạnh, “Sao A Kỳ BÁc Nhĩ Đức lại học được hả?”
“GÃ đó mà cũng gọi là học được sao? Nếu loại người như gã ấy mà học được thì tôi cũng học được đó” Còn chẳng phải là đang đoán nửa chừng đó à, UY SẮt cảm thấy chuyện này không vấn đề gì, thêm nữa nhóm Della chẳng phải cũng học được rồi đó thôi? Có Della phiên dịch, gã còn cần phải động óc để đi học cái thứ ngôn ngữ nhân loại đó nữa à?
Cuối cùng Chử Hiệt vẫn phiên dịch giúp Uy Sắt với Mễ Thiên Sư.
Mễ Thiên Sư hơi cau mày lại hỏi, “Có nhiều lắm hả?”
“Đương nhiên, còn có mấy Cổ Ma nữa” Uy Sắt cố tình đáp, “Thực lực của bọn họ tuy vẫn kém chút tôi nhưng còn mạnh hơn anh chút đó”
Tâm tình Mễ Thiên Sư hơi nặng nề.
Là đệ tử dòng chính của sáu Gia tộc huyền môn, tin tức anh ta nắm còn linh thông hơn thiên sư khác, cũng phát hiện ra gần đây có nhiều nơi ma mị xuất hiện ma vật liên tiếp, thậm chí cứ cách một thời gian anh ta và Tô Loan lại gặp được ít chuyện ma vật tập kích con người.
Hiện tượng này đều nói rõ một vấn đề, quả thật Ma giới đã xảy ra chuyện rồi.
Nghĩ đến lần trước Du Lệ hỏi dò anh ta, nếu Ma giới mà bị hủy thì phải làm sao, đầu Mễ Thiên Sư đau cả lên.
Mấy ngày trước, anh ta tìm Chử Hiệt hỏi dò chuyện, cũng hỏi dò cả chuyện này, nhưng Chử Hiệt cũng không nói thẳng cho anh ta biết, chỉ bảo con người cứ từ từ, chuyện này cứ để Ma tộc sẽ tự giải quyết.
Tuy anh ta không rõ anh ta là nhân loại đang đợi cái gì, nhưng Mễ Thiên Sư vẫn quyết định tin anh, có lẽ đây là do thực lực của Chử Hiệt, có thân phận đặc biệt với anh ta, đến cả lão thái gia nhà anh ta cũng rất tin tưởng Chử Hiệt.
Cho dù là tin tưởng nhưng lúc nhìn thấy thế giới nhân loại vào lúc không để ý lặng lẽ thay đổi, anh ta vẫn không ngăn được lo lắng.
Cuối cùng Chử Hiệt đi trước, Mễ Thiên Sư dẫn Tô Loan đi cùng Uy Sắt đến một nơi ma mị, tính toán để hiểu biết thêm.
Nếu thế cục sau này mà không cứu vãn nổi, anh ta cũng tích được chút kinh nghiệm để đối phó với những Ma tộc đó.
**
Sáng sớm tinh mơ Du Lệ đúng giờ dậy, rửa mặt xong thì đi xuống lầu ăn sáng.
BÀ Cô và trợ lý Trịnh đã ngồi trước bàn ăn, Đồ Nhĩ Tư mang bày toàn bộ bữa sáng lên bàn, nhìn cô cười bảo, “Tiểu thư Du à, ăn sáng trước đi, đợi lát nữa tôi đưa mọi người ra sân bay”
Du Lệ ừm một câu, ngồi xuống bên Bà Cô, bưng bát cháo dưỡng sinh lên chậm rãi uống.
Trợ lý Trịnh nhìn trộm cô, thấy động tác cô uống cháo hơi lơ đãng, lập tức hiểu ra, chị Du vẫn hy vọng Chử tiên sinh có thể bồi chị ấy cùng ra nước ngoài. NHưng hiện giờ Chử tiên sinh có việc, không rõ ở đâu, đến tin tức cũng không nhắn về, chị Du Lại không chịu gọi điện cho anh ấy….
Aizz, xem ra kết hôn cũng không tốt nha, nào có giống chó độc thân không có gánh nặng gia đình tự do tự tại đâu.
BÀ Cô vừa bóc trứng cho cháu gái, vừa lẩm bẩm bảo, “Chính cháu ở nước ngoài cẩn thận chút nhé, đừng có đi đến những chỗ nguy hiểm, đặc biệt là những chỗ hay có chuyện bắn nhau, nhất định phải tránh đi rất xa…”
Du Lệ cứ vâng vâng dạ dạ liên tục, nhận trứng gà bóc chậm rãi ăn.
Đồ NHĩ Tư mang một phần trứng cuốn sang, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa vui vẻ kêu lên, “ÔI, Chử tiên sinh đã về”
Trợ Lý Trịnh cũng vui vẻ nhìn qua vui vẻ nghĩ, tốt quá rồi, cuối cùng cũng về rồi.
Du Lệ ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc thấy người đàn ông từ ngoài cửa tiến vào, phong trần mệt mỏi, vạt áo còn dính sương sớm, chẳng rõ có phải không ngủ một đêm không mà chẳng nhìn ra cái gì từ trên mặt anh.
“VỀ rồi à, mau tới đây ăn sáng nào” BÀ Cô cười bảo, đón anh ngồi vào bàn, tự mình múc cho anh chén cháo.
Chử Hiệt nói một câu cảm ơn, ngồi xuống bên Du Lệ, cất giọng thuần hậu dễ nghe, “Tiểu Lệ Chi à, anh về rồi, anh sẽ đi cùng em ra nước ngoài”
Du Lệ vâng một câu, cứ như chẳng thèm để ý, chỉ là khóe mắt không kìm được hơi liếc liếc nhìn trên người anh, ngắm anh một lượt từ chân lên đến đầu.
Chẳng mấy khi thấy cô giận, những người khác giả vờ không thấy ai làm việc nấy.
BÀ Cô cũng không hỏi Chử Hiệt đi đâu, sao giờ mới về, bà dặn dò mọi người ra nước ngoài cẩn thận, thấy nguy hiểm thì cách xa một chút, lẩm bẩm nhưng chẳng có một ai cắt ngang lời bà.
Ăn sáng xong, Chử Hiệt liền trở về phòng thu dọn đồ của mình, Du Lệ và trợ lý Trịnh thì ngồi nói chuyện với BÀ Cô.
Chử Hiệt tắm một cái, thay toàn bộ quần áo dính đầy bụi đất và sương sớm, sửa soạn cho mình thật tuấn mỹ bức nười xong đi đến cạnh Du Lệ kéo tay cô bảo, “Tiểu Lệ Chi có thể xuất phát rồi”
Du Lệ lướm anh một cái, lặng lẽ rụt tay về, nói với Bà Cô, “Bà Cô à, chúng cháu đi đây ạ, một tháng sẽ về ạ”
Đồ Nhĩ Tư và trợ lý Trịnh cũng xách hành lý lên, cùng chào tạm biệt Bà Cô.
Bà Cô đứng ở cửa tiến họ rời đi.
Sau khi Đồ Nhĩ Tư đưa họ lên máy bay xong, mời lái xe về hẻm Thanh Xuyên.
Trở lại hẻm Thanh Xuyên, Đồ Nhĩ Tư gặp nhóm Uy SẮt từ ngoài trở về, ngửi thấy trên người họ mùi máu, hơn nữa là mùi máu Ma tộc.
SẮc mặt anh ta hơi thay đổi, không kìm được nhìn về phía Mễ Thiên Sư và Quỷ Vương Tô Loan.
UY Sắt thì thôi đi, gần đây gã cùng Chử Hiệt làm gì đó Đồ Nhĩ Tư biết rất rõ, vì vậy anh ta cũng nhận được mệnh lệnh của Chử Hiệt, nếu có Ma tộc ngứa mắt nào chạy đến hẻm Thanh Xuyên giương oai thì giết thẳng không nương tay. NHưng Mễ Thiên Sư và Quỷ Vương Tô Loan trên người cũng dính máu tanh nặng vậy, không rõ bọn họ giết được bao nhiêu Ma tộc nữa.
Chẳng lẽ tình tình Ma giới đến giờ không ổn nên mới khiến những Ma tộc đó đến thế giới nhân loại trước tiên à?
“Áo Phỉ Nick đi rồi à?”
Đồ Nhĩ Tư vội bảo, “Vừa lên máy bay xong”
“Bao lâu mới về?” Uy Sắt hỏi, Áo Phỉ Nick vừa đi, gã không tìm được người đánh nhau, thật mất hứng.
“Nếu không có chuyện gì hẳn là một tháng mới về” Uy Sắt lại xì một câu, không có Áo Phỉ Nick, lại chẳng tìm được kẻ khác mà đánh nhau, xem ra vẫn phải đi lăn lộn tìm những tên ngu xuẩn chạy đến thế giới nhân loại làm loạn thôi.
UY Sắt đi tới khó chịu bảo, “Có chút bản lĩnh vậy mà cũng dám chạy đến thế giới nhân loại, không thể đến mấy tên có thể biết đánh đấm sao?”
UY Sắt mất hứng vô cùng, đánh chẳng bõ tay, lại thấy ai cũng có dã tâm lớn, cứ tưởng có người thủ hộ Ma MÔn thì có thể biết La Tắc A Tư ở đâu, tránh Ma gới bị hủy sao? Nghĩ hay quá ta!
Chử Hiệt biết tính xấu của gã, không thèm để ý bảo, “Nếu chúng có bản lĩnh thì còn có ý nghĩ kỳ lạ chạy đến thế giới nhân loại nữa à? Sao không thế Mai LỢi Nhĩ đến đây nhỉ?”
Nói rồi anh cười lạnh một tiếng, rõ ràng chuyện lần này đã thực sự chọc giận anh rồi.
Uy SẮt kinh ngạc nhìn anh, cặp mắt đầy hung ác kia trợn to, kinh ngạc bảo, “Ảo Phỉ Nick, anh giận à?”
“Tôi không giận sao được?” Chử Tiên sinh lạnh lùng hỏi lại.
UY SẮt thành thật đáp, “Tôi cứ tưởng anh ngoài tranh cướp đồ ăn ra thì chẳng có chuyện gì khiến anh giận được chứ” Năm đó vì chọ cho anh giận mà đánh nhau với mình, gã còn tự mình đi trộm đồ ăn của anh nữa.
Kết quả thì…. Quá trình quá thảm, không muốn nghĩ lại nữa.
“Vậy giờ anh đã biết rồi, Tiểu Lệ Chi là điểm mấu chốt của tôi, ai dám động vào cô ấy, chính là cùng đối nghịch với tôi” Chử Hiệt lạnh giọng bảo.
LỜi này lúc đánh nhau lần trước Chử Hiệt đã nói một lần, lần này lại càng đằng đằng sát khí, ma khí màu đen quanh thân anh quay cuồng, gào thét điên cuồng còn thi thể Ma tộc dưới chân anh chính là một loại cảnh cáo.
Tuy Uy Sắt đánh nhau không quan tâm gì nhưng cũng không ngu đến mức đi chịu chết.
Gã cười khà khà một cái bảo, “Đây là sự thông minh của Mai Lợi NHĩ đó, ông ta biết rõ tính tình của anh, vì thế ông ta sẽ không tự mình ra tay chọc anh giận, mà để Ma tộc khác đến thử anh, nếu thành công, vậy càng tốt chứ. Khongp hổ là Ma tộc thành Trung Tâm, chiêu ấy chơi vô cùng chuẩn”
LÚc trước gã đồng ý với kế hoạch đến bắt giữ người thủ hộ Ma môn của Mai Lợ Nhĩ, thứ nhất cũng là do mấy năm nay gã chơi ở thanh Trung Tâm quá nhàn, Mai LỢi Nhĩ còn phải xây dựng một đấu trường cho gã, để gã ngày nào cũng chơi đến hết mình; thứ hai là chút ma tộc lợi hại ở Ma giới đều tránh gã, để không thấy không đánh, nên quyết định đến thế giới nhân loại nhìn một cái xem xem ở thế giới nhân loại có đối thủ của gã không.
Ai ngờ sau khi đi vào thế giới nhân loại gã mới phát hiện ra Áo Phỉ Nick ngủ say rất lâu thế mà đã tỉnh, lại còn quấn với người thủ hộ Ma môn cùng nhau nữa, vì thế mới khiến gã để ý.
So với kế hoạch của Mai LỢi Nhĩ, gã lại càng không muốn chọc giận Áo Phỉ Nick.
Chử Hiệt đem một chân đá thi thể Ma tộc trên mặt đất vào thông đạo chưa khép kín, thi thể nhanh chóng chìm vào trong ma khí ngập tràn Ma Cảnh, cũng bị đám tiểu ma vật canh giữ cửa thông đạo nhào tới tranh cướp đồ ăn, rồi nhanh chóng ăn sạch sẽ không còn gì.
Ăn xong, thi thể Ma tộc chung quanh biến mất sạch sẽ, trên mặt đất chỉ còn lưu lại vết máu rồi cũng dần sau đó thì tan đi, ngoài dấu vết đánh ra nhau thì không còn gì khác nữa.
Làm xong những chuyện này, Chử Hiệt nhìn đồng hồ trên tay bảo “Cần phải về rồi”
“Sớm vậy ư?” UY SẮt kinh ngạc, “Bên kia vẫn còn Ma tộc kìa”
“Tự anh giải quyết đi”
Thấy Chử Hiệt nhảy từ trên cao xuống, đi thẳng về phía trước, Uy Sắt vội vã đuổi kịp hỏi, “Vì sao?”
“Hừng đông, Tiểu Lệ Chi sẽ ra nước ngoài, tôi còn phải đi cùng, tránh lại có thứ đồ không có mắt theo dõi cô ấy” Chỉ cần đụng tới chuyện Du Lệ, thì những chuyện khác đều bỏ qua tất.
Lại là Người thủ hộ Ma MÔn!
Uy SẮt thực sự chẳng hiểu nổi cái loại tình tình ái ái này tý nào, cứ thấy Ảo Phỉ Nick không còn là Cổ Ma lãnh khốc vô tình mà mình biết trước đây nữa, trở nên vô cùng xa lạ, thậm chí còn vì một phụ nữ mà không tiếc hy sinh bản thân.
Tình cảm vĩ đại như thế vốn chẳng giống Ma tộc chút nào.
Ma tộc bọn họ vô cùng ích kỷ, chỉ lo cho bản thân được sung sướng, nào có thèm quản đến những sinh linh khác nữa chứ? Nhưng không ngờ lại xuất hiện một kẻ si tình đến thế.
Giống gã loại chó độc thân thế này tự do vô cùng nha, vốn không cần quan tâm để ý đến một người nào khác làm gì.
“Lo cái gì chứ? Bên đó chẳng phải có Lai Nhân Tư à?” UY Sắt khinh thường bảo, “Tuy Lai Nhân Tư là tình báo của Mai LỢi NHĩ, những ông ta cũng không dám vi phạm sự giao phó của anh đâu, chắc chắn sẽ phái người đến bảo vệ cô ấy, anh cũng đừng có bỏ hết mọi chuyện mà đi theo cô ấy, cô ấy cũng chẳng vô dụng vậy đâu, đừng có quên, cô ấy chính là hậu duệ của Natia Duy Đạt, một thế hệ mới của người thủ hộ Ma môn đó!”
Nói đến Natia Duy Đạt, Uy Sắt lại không ghìm được lắc đầu, ma nữ đó vô cùng hung ác, nên con cháu bà ấy cũng không đợ giản vậy đâu.
Chử Hiệt không đáp, cũng lười quan tâm đến những lời thừa thãi của chó độc thân.
Vừa rời khỏi núi rừng, thì đã gặp Mễ Thiên Sư và Quỷ Vương Tô Loan nửa đêm trên đường đi ra ngoài.
Ban đêm là thiên hạ của Quỷ, Quỷ Vương Tô Loan phát hiện ra họ trước cũng nhắc Mễ Thiên Sư.
Mễ Thiên Sư dường như cũng không thấy bất ngờ, còn cười chào hỏi họ, “Chử tiên sinh, Uy Sắt tiên sinh, đã muộn vậy rồi mà hai người chưa về nhà à?”
Tuy Uy Sắt nghe chẳng hiểu Mễ Thiên Sư nói gì nhưng ở chung lâu với nhau cũng cảm thấy nhân loại này rất thú vị.
Gã nhếch miệng cười, nụ cười tà ác bừa bãi, nói với Chử Hiệt, “Áo Phỉ Nick, anh nói với anh ta, chúng ta vừa làm xong một đơn, còn có Ma tộc khác chưa quậy chết được, xem anh ta có muốn đi cùng không?”
Chử Hiệt lườm gã một cái, nói thẳng, “Anh nên đi học ngôn ngữ nhân loại đi”
“Khó quá, học không được!” UY Sắt nói vô cùng dứt khoát.
Chử Hiệt cười lạnh, “Sao A Kỳ BÁc Nhĩ Đức lại học được hả?”
“GÃ đó mà cũng gọi là học được sao? Nếu loại người như gã ấy mà học được thì tôi cũng học được đó” Còn chẳng phải là đang đoán nửa chừng đó à, UY SẮt cảm thấy chuyện này không vấn đề gì, thêm nữa nhóm Della chẳng phải cũng học được rồi đó thôi? Có Della phiên dịch, gã còn cần phải động óc để đi học cái thứ ngôn ngữ nhân loại đó nữa à?
Cuối cùng Chử Hiệt vẫn phiên dịch giúp Uy Sắt với Mễ Thiên Sư.
Mễ Thiên Sư hơi cau mày lại hỏi, “Có nhiều lắm hả?”
“Đương nhiên, còn có mấy Cổ Ma nữa” Uy Sắt cố tình đáp, “Thực lực của bọn họ tuy vẫn kém chút tôi nhưng còn mạnh hơn anh chút đó”
Tâm tình Mễ Thiên Sư hơi nặng nề.
Là đệ tử dòng chính của sáu Gia tộc huyền môn, tin tức anh ta nắm còn linh thông hơn thiên sư khác, cũng phát hiện ra gần đây có nhiều nơi ma mị xuất hiện ma vật liên tiếp, thậm chí cứ cách một thời gian anh ta và Tô Loan lại gặp được ít chuyện ma vật tập kích con người.
Hiện tượng này đều nói rõ một vấn đề, quả thật Ma giới đã xảy ra chuyện rồi.
Nghĩ đến lần trước Du Lệ hỏi dò anh ta, nếu Ma giới mà bị hủy thì phải làm sao, đầu Mễ Thiên Sư đau cả lên.
Mấy ngày trước, anh ta tìm Chử Hiệt hỏi dò chuyện, cũng hỏi dò cả chuyện này, nhưng Chử Hiệt cũng không nói thẳng cho anh ta biết, chỉ bảo con người cứ từ từ, chuyện này cứ để Ma tộc sẽ tự giải quyết.
Tuy anh ta không rõ anh ta là nhân loại đang đợi cái gì, nhưng Mễ Thiên Sư vẫn quyết định tin anh, có lẽ đây là do thực lực của Chử Hiệt, có thân phận đặc biệt với anh ta, đến cả lão thái gia nhà anh ta cũng rất tin tưởng Chử Hiệt.
Cho dù là tin tưởng nhưng lúc nhìn thấy thế giới nhân loại vào lúc không để ý lặng lẽ thay đổi, anh ta vẫn không ngăn được lo lắng.
Cuối cùng Chử Hiệt đi trước, Mễ Thiên Sư dẫn Tô Loan đi cùng Uy Sắt đến một nơi ma mị, tính toán để hiểu biết thêm.
Nếu thế cục sau này mà không cứu vãn nổi, anh ta cũng tích được chút kinh nghiệm để đối phó với những Ma tộc đó.
**
Sáng sớm tinh mơ Du Lệ đúng giờ dậy, rửa mặt xong thì đi xuống lầu ăn sáng.
BÀ Cô và trợ lý Trịnh đã ngồi trước bàn ăn, Đồ Nhĩ Tư mang bày toàn bộ bữa sáng lên bàn, nhìn cô cười bảo, “Tiểu thư Du à, ăn sáng trước đi, đợi lát nữa tôi đưa mọi người ra sân bay”
Du Lệ ừm một câu, ngồi xuống bên Bà Cô, bưng bát cháo dưỡng sinh lên chậm rãi uống.
Trợ lý Trịnh nhìn trộm cô, thấy động tác cô uống cháo hơi lơ đãng, lập tức hiểu ra, chị Du vẫn hy vọng Chử tiên sinh có thể bồi chị ấy cùng ra nước ngoài. NHưng hiện giờ Chử tiên sinh có việc, không rõ ở đâu, đến tin tức cũng không nhắn về, chị Du Lại không chịu gọi điện cho anh ấy….
Aizz, xem ra kết hôn cũng không tốt nha, nào có giống chó độc thân không có gánh nặng gia đình tự do tự tại đâu.
BÀ Cô vừa bóc trứng cho cháu gái, vừa lẩm bẩm bảo, “Chính cháu ở nước ngoài cẩn thận chút nhé, đừng có đi đến những chỗ nguy hiểm, đặc biệt là những chỗ hay có chuyện bắn nhau, nhất định phải tránh đi rất xa…”
Du Lệ cứ vâng vâng dạ dạ liên tục, nhận trứng gà bóc chậm rãi ăn.
Đồ NHĩ Tư mang một phần trứng cuốn sang, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa vui vẻ kêu lên, “ÔI, Chử tiên sinh đã về”
Trợ Lý Trịnh cũng vui vẻ nhìn qua vui vẻ nghĩ, tốt quá rồi, cuối cùng cũng về rồi.
Du Lệ ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc thấy người đàn ông từ ngoài cửa tiến vào, phong trần mệt mỏi, vạt áo còn dính sương sớm, chẳng rõ có phải không ngủ một đêm không mà chẳng nhìn ra cái gì từ trên mặt anh.
“VỀ rồi à, mau tới đây ăn sáng nào” BÀ Cô cười bảo, đón anh ngồi vào bàn, tự mình múc cho anh chén cháo.
Chử Hiệt nói một câu cảm ơn, ngồi xuống bên Du Lệ, cất giọng thuần hậu dễ nghe, “Tiểu Lệ Chi à, anh về rồi, anh sẽ đi cùng em ra nước ngoài”
Du Lệ vâng một câu, cứ như chẳng thèm để ý, chỉ là khóe mắt không kìm được hơi liếc liếc nhìn trên người anh, ngắm anh một lượt từ chân lên đến đầu.
Chẳng mấy khi thấy cô giận, những người khác giả vờ không thấy ai làm việc nấy.
BÀ Cô cũng không hỏi Chử Hiệt đi đâu, sao giờ mới về, bà dặn dò mọi người ra nước ngoài cẩn thận, thấy nguy hiểm thì cách xa một chút, lẩm bẩm nhưng chẳng có một ai cắt ngang lời bà.
Ăn sáng xong, Chử Hiệt liền trở về phòng thu dọn đồ của mình, Du Lệ và trợ lý Trịnh thì ngồi nói chuyện với BÀ Cô.
Chử Hiệt tắm một cái, thay toàn bộ quần áo dính đầy bụi đất và sương sớm, sửa soạn cho mình thật tuấn mỹ bức nười xong đi đến cạnh Du Lệ kéo tay cô bảo, “Tiểu Lệ Chi có thể xuất phát rồi”
Du Lệ lướm anh một cái, lặng lẽ rụt tay về, nói với Bà Cô, “Bà Cô à, chúng cháu đi đây ạ, một tháng sẽ về ạ”
Đồ Nhĩ Tư và trợ lý Trịnh cũng xách hành lý lên, cùng chào tạm biệt Bà Cô.
Bà Cô đứng ở cửa tiến họ rời đi.
Sau khi Đồ Nhĩ Tư đưa họ lên máy bay xong, mời lái xe về hẻm Thanh Xuyên.
Trở lại hẻm Thanh Xuyên, Đồ Nhĩ Tư gặp nhóm Uy SẮt từ ngoài trở về, ngửi thấy trên người họ mùi máu, hơn nữa là mùi máu Ma tộc.
SẮc mặt anh ta hơi thay đổi, không kìm được nhìn về phía Mễ Thiên Sư và Quỷ Vương Tô Loan.
UY Sắt thì thôi đi, gần đây gã cùng Chử Hiệt làm gì đó Đồ Nhĩ Tư biết rất rõ, vì vậy anh ta cũng nhận được mệnh lệnh của Chử Hiệt, nếu có Ma tộc ngứa mắt nào chạy đến hẻm Thanh Xuyên giương oai thì giết thẳng không nương tay. NHưng Mễ Thiên Sư và Quỷ Vương Tô Loan trên người cũng dính máu tanh nặng vậy, không rõ bọn họ giết được bao nhiêu Ma tộc nữa.
Chẳng lẽ tình tình Ma giới đến giờ không ổn nên mới khiến những Ma tộc đó đến thế giới nhân loại trước tiên à?
“Áo Phỉ Nick đi rồi à?”
Đồ Nhĩ Tư vội bảo, “Vừa lên máy bay xong”
“Bao lâu mới về?” Uy Sắt hỏi, Áo Phỉ Nick vừa đi, gã không tìm được người đánh nhau, thật mất hứng.
“Nếu không có chuyện gì hẳn là một tháng mới về” Uy Sắt lại xì một câu, không có Áo Phỉ Nick, lại chẳng tìm được kẻ khác mà đánh nhau, xem ra vẫn phải đi lăn lộn tìm những tên ngu xuẩn chạy đến thế giới nhân loại làm loạn thôi.
/240
|