Hẻm Thanh Xuyên lại có thêm khách thuê đã nhanh chóng truyền đi khắp cư dân đang sống ở hẻm Thanh Xuyên.
Ô Thượng cũng được toàn bộ cư dân hẻm Thanh Xuyên vây xem, thêm vào Ô Thượng còn là một nữ yêu có mưu lược, có thủ đoạn nói dẻo quẹo đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của nhóm ông bà lão ở hẻm Thanh Xuyên, cứ luôn mồm khen cô gái này trông rất thanh tú, miệng thì ngọt, cứ có yêu cầu gì thì họ cũng sẽ tìm đối tượng giới thiệu cho cô.
Ô Thượng, “…..”
Du Lệ là người đã từng bị thúc giục kết hôn, giờ nhóm khách thuê thanh niên chưa lập gia đình ở hẻm Thanh Xuyên đang bị giục kết hôn, tất cả không hẹn ma cùng nhìn lên gương mặt đẹp cứng ngắc kia của Ô Thượng, lặng yên nghĩ ngợi, sức chiến đấu của nhóm ông bà lão hẻm Thanh Xuyên quả thật không tầm thường, cả nữ yêu cũng đối phó không nổi nữa.
Mà cười sung sướng nhất vẫn phải nói đến Lâm Cửu, cậu ta xoa eo bảo, “Hừ, để cô chạy tới chỗ này thuê nhà à! Nói cho cô biết, mỗi người hẻm Thanh Xuyên không dễ dây vào đâu, cô tốt nhất là đừng có chủ ý xấu gì cả”
Ô Thượng cười vô cùng xinh đẹp bảo, “Lâm Cửu Nhi, anh cậu cũng nên đi tìm đối tượng được rồi, tôi sẽ bảo với nhóm bà Cam tìm giúp đối tượng cho anh cậu”
Lâm Cửu trừng mắt tức giận, rốt cuộc cũng không dám trêu chọc nữa, đỡ cho Ô Thượng thực sự chạy tới nói trước nhóm ông bà lão hẻm Thanh Xuyên hại cậu ta bị anh cậu tẩn cho.
Uy Sắt cũng nhanh tới xem Ô Thượng, rồi nhanh chóng mất hứng xoay người tìm Chử Hiệt đánh nhau.
Ô Thượng vẫn rất cảnh giác với Ma tộc này, cô ta liếc nhìn theo bóng Uy Sắt, nheo lại hỏi, “Con ma này có ý gì thế?”
Lâm Cửu cười nhạo, “Đương nhiên là tới nhìn cô rồi, chẳng coi cô ra gì”
Ô Thượng lườm cậu một cái, tức giận với trẻ con làm gì, nên cũng không để trong lòng.
Trên người cái vị Ma tộc tên Uy Sắt đó có một luồng khí hung ác khiến cô ta run lên, có thể thấy thực lực Ma tộc này vô cùng mạnh mẽ, cô ta chỉ là một nữ yêu yếu ớt, có đánh không lại cũng chẳng thấy mất mặt gì.
Hẻm Thanh Xuyên có yêu ma quỷ quái tụ tập quả nhiên cũng có ý.
Uy Sắt tìm Chử Hiệt đánh một trận, kết quả dĩ nhiên là bị Chử Hiệt đánh cho một trận quỳ rạp xuống đất, còn đánh gãy hai dẻ xương sườn nữa.
Gã giống như chẳng bị làm sao bò dậy, mò nhặt đám gạch vỡ dưới sàn lên bỏ vào sọt rác, vừa nhặt vừa tức sàn nhà của ông chủ Chử Hiệt quá yếu, chẳng rõ có phải lúc xây đã ăn bớt nguyên vật liệu không nữa.
Du Lệ ngồi xếp bằng một bên nhìn họ đánh nhau, cảm thấy nhất thiết cũng phải biện hộ giúp Đồ Nhĩ Tư chút, nên nói ngay, “Người thường cũng không phá vỡ được nó đâu, chỉ sướng cho những đô vật như các anh thôi. Nếu anh thấy chán ghét, thì có thể đi tìm nguyên vật liệu cứng nhất của Ma tộc tới đây rải lên, dù sao thì phòng luyện công này cũng được các anh dùng nhiều nhất, tôi chẳng có ý kiến gì đâu”
Uy Sắt cao quý lãnh diễm đáp, “Hôm nào tôi bảo Lai Nhân Tư mang tới”
Du Lệ tự dưng bật cười, duỗi lưng, ném kịch bản vào trong ngực, trở về phòng xem kịch bản.
Rốt cục Uy Sắt cũng dọn dẹp gạch vỡ trên sàn sạch sẽ, rồi mang chúng ra ngoài, sau đó đi ra mở tủ lạnh nhà Chử Hiệt, lấy ít bánh kem Đồ Nhĩ Tư làm, cắn một miếng, vừa ăn vừa nhìn Chử Hiệt chằm chằm.
Biểu hiện của Chử Hiệt như muốn ném gã ra ngoài, chưa từng thấy ai như gã coi mình như chính chủ nhà, ngày nào cũng chạy đến nhà ăn ăn chực. Đối với anh Ma tộc cướp đồ ăn, Chử tiên sinh có độ kiên nhẫn cực thấp.
“Cậu có thể cút được rồi!”
Uy Sắt vừa ném miếng bánh vào miệng vừa bảo, “Nghe bảo anh đang cho người đi tìm Lai Nhân Tư”
Chử Hiệt đá gã sang một bên, cũng lấy một hộp bánh su kem trong tủ lạnh ra, sau đó đi rót trà hoa do Đồ Nhĩ Tư tự làm – có sẵn ở cửa hàng bán hoa, chuẩn bị đi tìm Du Lệ cùng ăn bánh uống trà.
Uy Sắt thấy anh bận rộn, nhanh chóng ăn cho xong miếng bánh kem. Gã vỗ vỗ tay cho mảnh vụn bánh rơi xuống, rồi chẳng thèm để ý đáp, “Lai Nhân Tư là do Mai Lợi Nhĩ đặt tình báo trong thế giới con người, ngày nào đó bia Mễ Nại Tư mà bất thường, Mai Lợi Nhĩ sẽ không bỏ qua đâu”
Rốt cuộc Chử Hiệt cũng bố thí liếc gã một cái, “Chỉ cần cậu không làm ra chuyện ngu ngốc, Mai Lợi Nhĩ chẳng là cái gì cả”
Lệ khí trong mắt Uy Sắt bùng cháy mất hứng đáp, “Chuyện ngu xuẩn gì chứ? Tôi đều nguyện ý bỏ kế hoạch vì anh, đợi ở trong thế giới con người kìa”
Chử Hiệt đang định nói gì thì đã nghe thấy tiếng Du Lệ vang lên, “Vì sao lại bảo đợi Chử Hiệt ở thế giới con người thế hả?”
Thần sắc hai Ma tộc ngưng lại, cùng đồng thời nhìn về cửa thang lầu, đã thấy Du Lệ đang từ tầng 2 bước xuống.
Lúc này Du Lệ thấy thần sắc cả hai thay đổi, hai Ma tộc bị cô nhìn đến tê đầu, cảm thấy kinh ngạc và hơi lạnh.
Chử Hiệt đáp bình thản, “Cậu ta nói vớ vẩn”
“Tôi không nói vớ vẩn đâu” Uy Sắt lại mất hứng nói lần nữa “Nếu không phải anh định giết tôi, tôi sẽ chọn ở lại thế giới con người sao?”
Du Lệ bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra là thế, tôi còn tưởng cậu yêu Chử Hiệt đến mê muội cơ…. Đừng nhìn tôi vậy nha, vừa rồi cậu nói rất có ý, chẳng trách mà tôi lại hiểu nhầm”
Uy Sắt lập tức không cãi với cô nữa, xoay người đi tới tủ lạnh mở cửa lấy ra một hộp bánh kem nhỏ, ôm vào ngực rời đi.
Chử Hiệt bưng bánh su kem và trà hoa cúc đi tới, bảo, “Đây là bánh su kem do Đồ Nhĩ Tư làm, cũng không ngọt lắm, chúng mình cùng ăn đi”
Giờ đã sang chiều, đúng là thời điểm nên ăn bánh ngọt uống trà rồi.
Du Lệ không cự tuyệt, cô vốn định xuống lầu uống nước, ai ngờ đúng lúc nghe được câu nói đầy ý vị kia của Uy Sắt thì hỏi Chử Hiệt, “Uy Sắt đến thế giới con người có kế hoạch gì thế?”
Chử Hiệt không đáp.
Du Lệ nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, “Không nói được à?”
Chử Hiệt ừ một câu, coi như chấp nhận.
Du Lệ thấy việc này có vẻ rất nghiêm trọng, thậm chí có thể còn liên quan tới mình nữa.
Cô lập tức dừng chân, vẻ mặt nghiêm túc bảo, “Chử tiên sinh, nếu chuyện này có liên quan đến em, phiền anh thành thật nói cho em biết, đỡ cho em chuyện gì cũng không biết, vì không biết mà chuyện gì cũng cảm thấy hối hận do không biết”
Chử Hiệt đáp được, một tay bưng khay, một tay kéo tay cô, kéo cô lên ban công lầu hai.
Trên ban công có bàn ghế mây, lan can có dây leo xanh quấn quanh, ở giữa nở một đóa hoa tím to, dưới ánh mặt trời, gió thổi qua, nở rộ rực rỡ tương phản hẳn với cây đào ven đường.
Hai người ngồi trên ghế mây, Chử Hiệt rót một ly trà cho cô, bảo, “Chuyện này có liên quan đến bia Mễ Nại Tư, nhưng Uy Sắt thì cảm thấy thế giới con người khá tốt, nên tính dù Ma giới có hủy cũng không sao, cùng lắm thì sau này Ma tộc liền chuyển đến sinh hoạt ở thế giới con người là được chứ gì”
Du Lệ ngây ra.
Anh nói ra rất bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng cô lại nghiền ngẫm từ trong những lời ấy ra ý, nhìn về anh với ánh mắt thâm trầm.
“Đừng nghĩ vớ vẩn” Chử Hiệt thò tay ra búng nhẹ lên trán cô, trên mặt cười rộ, “Những chuyện này chẳng liên quan gì tới em đâu”
Dưới ánh mặt trời, nụ cười tươi rói của người đàn ông như làm tuyết tan, xuân về hoa nở, khiến không khí chung quanh trở nên ấm áp hơn. Song Du Lệ lại tự dưng cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo từ đáy lòng tuôn ra, khiến cô thấy hơi hoảng.
“Em…..”
Cô há mồm định nói, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì dưới lầu vang lên tiếng Uy Sắt, “Áo Phỉ Nick!”
Chử Hiệt thăm dò nhìn qua, nói với Du Lệ, “Uy Sắt tìm anh có việc, anh xuống dưới nhìn chút”
Nói xong, anh cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô, rồi mới đứng dậy rời đi.
Du Lệ nhìn bóng anh chằm chằm, đợi lúc anh ra tới cửa lầu dưới, cô mới thò ra nhìn thăm dò, đúng lúc thấy hai Ma tộc nói gì đó, Chử Hiệt gật đầu với Uy Sắt, sau đó đi đến lầu dưới, hướng lên ban công nói với cô, “Tiểu Lệ Chi, anh đi ra ngoài một chuyến”
Du Lệ tiến đến gần lan can, hỏi, “Có chuyện gì à?”
“Uy Sắt vừa rồi cảm giác được hơi thở Cổ Ma khác, anh đi xem sao”
Trên mặt Du Lệ lộ ra tia kinh ngạc, “Đang ở Hoa Quốc sao?”
Chử Hiệt ừm một câu.
“Vậy các anh cẩn thận chút nha”
Chử Hiệt lại ừ một cái, bảo, “Anh sẽ về nhanh thôi” rồi cùng Uy SắẮt rời khỏi hẻm Thanh Xuyên.
Tới tối, Chử Hiệt và Uy Sắt vẫn chưa về.
Du Lệ đi ra cửa, đi lại trong hẻm Thanh Xuyên, đi tới nhà nhóm Uy Sắt.
Uy Sắt không có nhà, Della tiếp cô, hỏi, “Tiểu thư Du, có chuyện gì à?”
“Tiên sinh Uy Sắt vẫn chưa về sao?” Du Lệ hỏi, thấy anh ta lắc đầu lại hỏi tiếp, “Anh có biết nhóm Uy Sắt đi đâu không?”
“Biết” Della thanh thật trả lời, “Lúc trước đại nhân Uy Sắt cảm giác được hơi thở Cổ Ma, nghi là từ Ma giới tới, nên gọi đại nhân Áo Phỉ Nick đi cùng xem”
Du Lệ nhìn anh ta chằm chằm, thấy Ma tộc này cũng không nói dối, cô nghĩ ngợi rồi bảo, “Tiên sinh Uy Sắt không giống ma thích lo chuyện bao đồng đâu”
Della nghe mà xấu hổ, quả thật Uy Sắt không phải là ma thích lo chuyện bao đồng, chỉ thích đánh nhau, vì là một kẻ mạnh nên gã rất khinh thường những kẻ yếu, cũng khinh thường ra tay với họ, ngược lại kẻ yếu ở cạnh gã lại càng sống được lâu hơn.
“Đại nhân Uy Sắt thật sự rất thích thế giới loài người, cũng quyết định là sau này sẽ ở lại thế giới loài người, không muốn để Ma tộc khác phá hỏng sự ổn định hiện giờ. Vì thế…”
Du Lệ lúc này thật sự kinh ngạc, “Anh ấy nghiêm túc hả?”
“Dĩ nhiên!” Della vẻ mặt nghiêm túc, “Thế giới loài người khá tốt, chúng tôi đều ủng hộ quyết định của đại nhân Uy Sắt”
Nghe đến đó, Du Lệ cảm thấy không cần hỏi thêm nữa, mặc kệ Uy Sắt vì nguyên nhân gì mà quyết định ra tay, ít nhất đối với thế giới nhân loại là tốt. Lực lượng Cổ Ma quá mức mạnh mẽ, đến mấy tên còn được, chứ nếu đến cả đám thì lại tạo thành chấn động đối với thế giới nhân loại khó mà đánh giá nổi, còn không rõ là sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Du Lệ tự dưng thấy hơi lo lắng.
Nếu Ma giới thực sự bị hủy, những Ma tộc đó không còn chỗ dung thân, đều chạy đến thế giới nhân loại, chẳng phải thế giới nhân loại sẽ gặp nguy hiểm sao? Chưa nói đến tài nguyên thế giới nhân loại không cung cấp đủ cho nhiều sinh linh tồn tại thế, lực lượng nhân loại và phi nhân loại không cân bằng, cũng sẽ tạo thành sự bất ổn trong xã hội….
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta lo đau đầu.
“Tiểu thư Du?” Della kêu lên, thấy sắc mặt cô cứ thay đổi liên tục, thấy hơi lo lắng.
Vị này chính là quả tim của đại nhân Áo Phỉ Nick đó, nếu cô ấy mà xảy ra chuyện gì ở chỗ mình thì đại nhân Áo Phỉ Nick sẽ không nương tay đâu, tuyệt đối sẽ tiêu diệt sạch bọn họ ngay.
Du Lệ tỉnh táo lại, không còn tâm tư nào nữa, xua xua tay rời đi.
Trên đường đi, Du Lệ gặp Quỷ Vương Tô Loan cầm ô và Mễ Thiên Sư đi ngược về, còn có nữ yêu Ô Thượng đang dọn đồ đến nhà mới ở hẻm Thanh Xuyên nữa.
Con người, yêu tinh, quỷ quái ba lực lượng đều gặp nhau ở hẻm Thanh Xuyên.
Ô Thượng cũng được toàn bộ cư dân hẻm Thanh Xuyên vây xem, thêm vào Ô Thượng còn là một nữ yêu có mưu lược, có thủ đoạn nói dẻo quẹo đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của nhóm ông bà lão ở hẻm Thanh Xuyên, cứ luôn mồm khen cô gái này trông rất thanh tú, miệng thì ngọt, cứ có yêu cầu gì thì họ cũng sẽ tìm đối tượng giới thiệu cho cô.
Ô Thượng, “…..”
Du Lệ là người đã từng bị thúc giục kết hôn, giờ nhóm khách thuê thanh niên chưa lập gia đình ở hẻm Thanh Xuyên đang bị giục kết hôn, tất cả không hẹn ma cùng nhìn lên gương mặt đẹp cứng ngắc kia của Ô Thượng, lặng yên nghĩ ngợi, sức chiến đấu của nhóm ông bà lão hẻm Thanh Xuyên quả thật không tầm thường, cả nữ yêu cũng đối phó không nổi nữa.
Mà cười sung sướng nhất vẫn phải nói đến Lâm Cửu, cậu ta xoa eo bảo, “Hừ, để cô chạy tới chỗ này thuê nhà à! Nói cho cô biết, mỗi người hẻm Thanh Xuyên không dễ dây vào đâu, cô tốt nhất là đừng có chủ ý xấu gì cả”
Ô Thượng cười vô cùng xinh đẹp bảo, “Lâm Cửu Nhi, anh cậu cũng nên đi tìm đối tượng được rồi, tôi sẽ bảo với nhóm bà Cam tìm giúp đối tượng cho anh cậu”
Lâm Cửu trừng mắt tức giận, rốt cuộc cũng không dám trêu chọc nữa, đỡ cho Ô Thượng thực sự chạy tới nói trước nhóm ông bà lão hẻm Thanh Xuyên hại cậu ta bị anh cậu tẩn cho.
Uy Sắt cũng nhanh tới xem Ô Thượng, rồi nhanh chóng mất hứng xoay người tìm Chử Hiệt đánh nhau.
Ô Thượng vẫn rất cảnh giác với Ma tộc này, cô ta liếc nhìn theo bóng Uy Sắt, nheo lại hỏi, “Con ma này có ý gì thế?”
Lâm Cửu cười nhạo, “Đương nhiên là tới nhìn cô rồi, chẳng coi cô ra gì”
Ô Thượng lườm cậu một cái, tức giận với trẻ con làm gì, nên cũng không để trong lòng.
Trên người cái vị Ma tộc tên Uy Sắt đó có một luồng khí hung ác khiến cô ta run lên, có thể thấy thực lực Ma tộc này vô cùng mạnh mẽ, cô ta chỉ là một nữ yêu yếu ớt, có đánh không lại cũng chẳng thấy mất mặt gì.
Hẻm Thanh Xuyên có yêu ma quỷ quái tụ tập quả nhiên cũng có ý.
Uy Sắt tìm Chử Hiệt đánh một trận, kết quả dĩ nhiên là bị Chử Hiệt đánh cho một trận quỳ rạp xuống đất, còn đánh gãy hai dẻ xương sườn nữa.
Gã giống như chẳng bị làm sao bò dậy, mò nhặt đám gạch vỡ dưới sàn lên bỏ vào sọt rác, vừa nhặt vừa tức sàn nhà của ông chủ Chử Hiệt quá yếu, chẳng rõ có phải lúc xây đã ăn bớt nguyên vật liệu không nữa.
Du Lệ ngồi xếp bằng một bên nhìn họ đánh nhau, cảm thấy nhất thiết cũng phải biện hộ giúp Đồ Nhĩ Tư chút, nên nói ngay, “Người thường cũng không phá vỡ được nó đâu, chỉ sướng cho những đô vật như các anh thôi. Nếu anh thấy chán ghét, thì có thể đi tìm nguyên vật liệu cứng nhất của Ma tộc tới đây rải lên, dù sao thì phòng luyện công này cũng được các anh dùng nhiều nhất, tôi chẳng có ý kiến gì đâu”
Uy Sắt cao quý lãnh diễm đáp, “Hôm nào tôi bảo Lai Nhân Tư mang tới”
Du Lệ tự dưng bật cười, duỗi lưng, ném kịch bản vào trong ngực, trở về phòng xem kịch bản.
Rốt cục Uy Sắt cũng dọn dẹp gạch vỡ trên sàn sạch sẽ, rồi mang chúng ra ngoài, sau đó đi ra mở tủ lạnh nhà Chử Hiệt, lấy ít bánh kem Đồ Nhĩ Tư làm, cắn một miếng, vừa ăn vừa nhìn Chử Hiệt chằm chằm.
Biểu hiện của Chử Hiệt như muốn ném gã ra ngoài, chưa từng thấy ai như gã coi mình như chính chủ nhà, ngày nào cũng chạy đến nhà ăn ăn chực. Đối với anh Ma tộc cướp đồ ăn, Chử tiên sinh có độ kiên nhẫn cực thấp.
“Cậu có thể cút được rồi!”
Uy Sắt vừa ném miếng bánh vào miệng vừa bảo, “Nghe bảo anh đang cho người đi tìm Lai Nhân Tư”
Chử Hiệt đá gã sang một bên, cũng lấy một hộp bánh su kem trong tủ lạnh ra, sau đó đi rót trà hoa do Đồ Nhĩ Tư tự làm – có sẵn ở cửa hàng bán hoa, chuẩn bị đi tìm Du Lệ cùng ăn bánh uống trà.
Uy Sắt thấy anh bận rộn, nhanh chóng ăn cho xong miếng bánh kem. Gã vỗ vỗ tay cho mảnh vụn bánh rơi xuống, rồi chẳng thèm để ý đáp, “Lai Nhân Tư là do Mai Lợi Nhĩ đặt tình báo trong thế giới con người, ngày nào đó bia Mễ Nại Tư mà bất thường, Mai Lợi Nhĩ sẽ không bỏ qua đâu”
Rốt cuộc Chử Hiệt cũng bố thí liếc gã một cái, “Chỉ cần cậu không làm ra chuyện ngu ngốc, Mai Lợi Nhĩ chẳng là cái gì cả”
Lệ khí trong mắt Uy Sắt bùng cháy mất hứng đáp, “Chuyện ngu xuẩn gì chứ? Tôi đều nguyện ý bỏ kế hoạch vì anh, đợi ở trong thế giới con người kìa”
Chử Hiệt đang định nói gì thì đã nghe thấy tiếng Du Lệ vang lên, “Vì sao lại bảo đợi Chử Hiệt ở thế giới con người thế hả?”
Thần sắc hai Ma tộc ngưng lại, cùng đồng thời nhìn về cửa thang lầu, đã thấy Du Lệ đang từ tầng 2 bước xuống.
Lúc này Du Lệ thấy thần sắc cả hai thay đổi, hai Ma tộc bị cô nhìn đến tê đầu, cảm thấy kinh ngạc và hơi lạnh.
Chử Hiệt đáp bình thản, “Cậu ta nói vớ vẩn”
“Tôi không nói vớ vẩn đâu” Uy Sắt lại mất hứng nói lần nữa “Nếu không phải anh định giết tôi, tôi sẽ chọn ở lại thế giới con người sao?”
Du Lệ bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra là thế, tôi còn tưởng cậu yêu Chử Hiệt đến mê muội cơ…. Đừng nhìn tôi vậy nha, vừa rồi cậu nói rất có ý, chẳng trách mà tôi lại hiểu nhầm”
Uy Sắt lập tức không cãi với cô nữa, xoay người đi tới tủ lạnh mở cửa lấy ra một hộp bánh kem nhỏ, ôm vào ngực rời đi.
Chử Hiệt bưng bánh su kem và trà hoa cúc đi tới, bảo, “Đây là bánh su kem do Đồ Nhĩ Tư làm, cũng không ngọt lắm, chúng mình cùng ăn đi”
Giờ đã sang chiều, đúng là thời điểm nên ăn bánh ngọt uống trà rồi.
Du Lệ không cự tuyệt, cô vốn định xuống lầu uống nước, ai ngờ đúng lúc nghe được câu nói đầy ý vị kia của Uy Sắt thì hỏi Chử Hiệt, “Uy Sắt đến thế giới con người có kế hoạch gì thế?”
Chử Hiệt không đáp.
Du Lệ nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, “Không nói được à?”
Chử Hiệt ừ một câu, coi như chấp nhận.
Du Lệ thấy việc này có vẻ rất nghiêm trọng, thậm chí có thể còn liên quan tới mình nữa.
Cô lập tức dừng chân, vẻ mặt nghiêm túc bảo, “Chử tiên sinh, nếu chuyện này có liên quan đến em, phiền anh thành thật nói cho em biết, đỡ cho em chuyện gì cũng không biết, vì không biết mà chuyện gì cũng cảm thấy hối hận do không biết”
Chử Hiệt đáp được, một tay bưng khay, một tay kéo tay cô, kéo cô lên ban công lầu hai.
Trên ban công có bàn ghế mây, lan can có dây leo xanh quấn quanh, ở giữa nở một đóa hoa tím to, dưới ánh mặt trời, gió thổi qua, nở rộ rực rỡ tương phản hẳn với cây đào ven đường.
Hai người ngồi trên ghế mây, Chử Hiệt rót một ly trà cho cô, bảo, “Chuyện này có liên quan đến bia Mễ Nại Tư, nhưng Uy Sắt thì cảm thấy thế giới con người khá tốt, nên tính dù Ma giới có hủy cũng không sao, cùng lắm thì sau này Ma tộc liền chuyển đến sinh hoạt ở thế giới con người là được chứ gì”
Du Lệ ngây ra.
Anh nói ra rất bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng cô lại nghiền ngẫm từ trong những lời ấy ra ý, nhìn về anh với ánh mắt thâm trầm.
“Đừng nghĩ vớ vẩn” Chử Hiệt thò tay ra búng nhẹ lên trán cô, trên mặt cười rộ, “Những chuyện này chẳng liên quan gì tới em đâu”
Dưới ánh mặt trời, nụ cười tươi rói của người đàn ông như làm tuyết tan, xuân về hoa nở, khiến không khí chung quanh trở nên ấm áp hơn. Song Du Lệ lại tự dưng cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo từ đáy lòng tuôn ra, khiến cô thấy hơi hoảng.
“Em…..”
Cô há mồm định nói, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì dưới lầu vang lên tiếng Uy Sắt, “Áo Phỉ Nick!”
Chử Hiệt thăm dò nhìn qua, nói với Du Lệ, “Uy Sắt tìm anh có việc, anh xuống dưới nhìn chút”
Nói xong, anh cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô, rồi mới đứng dậy rời đi.
Du Lệ nhìn bóng anh chằm chằm, đợi lúc anh ra tới cửa lầu dưới, cô mới thò ra nhìn thăm dò, đúng lúc thấy hai Ma tộc nói gì đó, Chử Hiệt gật đầu với Uy Sắt, sau đó đi đến lầu dưới, hướng lên ban công nói với cô, “Tiểu Lệ Chi, anh đi ra ngoài một chuyến”
Du Lệ tiến đến gần lan can, hỏi, “Có chuyện gì à?”
“Uy Sắt vừa rồi cảm giác được hơi thở Cổ Ma khác, anh đi xem sao”
Trên mặt Du Lệ lộ ra tia kinh ngạc, “Đang ở Hoa Quốc sao?”
Chử Hiệt ừm một câu.
“Vậy các anh cẩn thận chút nha”
Chử Hiệt lại ừ một cái, bảo, “Anh sẽ về nhanh thôi” rồi cùng Uy SắẮt rời khỏi hẻm Thanh Xuyên.
Tới tối, Chử Hiệt và Uy Sắt vẫn chưa về.
Du Lệ đi ra cửa, đi lại trong hẻm Thanh Xuyên, đi tới nhà nhóm Uy Sắt.
Uy Sắt không có nhà, Della tiếp cô, hỏi, “Tiểu thư Du, có chuyện gì à?”
“Tiên sinh Uy Sắt vẫn chưa về sao?” Du Lệ hỏi, thấy anh ta lắc đầu lại hỏi tiếp, “Anh có biết nhóm Uy Sắt đi đâu không?”
“Biết” Della thanh thật trả lời, “Lúc trước đại nhân Uy Sắt cảm giác được hơi thở Cổ Ma, nghi là từ Ma giới tới, nên gọi đại nhân Áo Phỉ Nick đi cùng xem”
Du Lệ nhìn anh ta chằm chằm, thấy Ma tộc này cũng không nói dối, cô nghĩ ngợi rồi bảo, “Tiên sinh Uy Sắt không giống ma thích lo chuyện bao đồng đâu”
Della nghe mà xấu hổ, quả thật Uy Sắt không phải là ma thích lo chuyện bao đồng, chỉ thích đánh nhau, vì là một kẻ mạnh nên gã rất khinh thường những kẻ yếu, cũng khinh thường ra tay với họ, ngược lại kẻ yếu ở cạnh gã lại càng sống được lâu hơn.
“Đại nhân Uy Sắt thật sự rất thích thế giới loài người, cũng quyết định là sau này sẽ ở lại thế giới loài người, không muốn để Ma tộc khác phá hỏng sự ổn định hiện giờ. Vì thế…”
Du Lệ lúc này thật sự kinh ngạc, “Anh ấy nghiêm túc hả?”
“Dĩ nhiên!” Della vẻ mặt nghiêm túc, “Thế giới loài người khá tốt, chúng tôi đều ủng hộ quyết định của đại nhân Uy Sắt”
Nghe đến đó, Du Lệ cảm thấy không cần hỏi thêm nữa, mặc kệ Uy Sắt vì nguyên nhân gì mà quyết định ra tay, ít nhất đối với thế giới nhân loại là tốt. Lực lượng Cổ Ma quá mức mạnh mẽ, đến mấy tên còn được, chứ nếu đến cả đám thì lại tạo thành chấn động đối với thế giới nhân loại khó mà đánh giá nổi, còn không rõ là sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Du Lệ tự dưng thấy hơi lo lắng.
Nếu Ma giới thực sự bị hủy, những Ma tộc đó không còn chỗ dung thân, đều chạy đến thế giới nhân loại, chẳng phải thế giới nhân loại sẽ gặp nguy hiểm sao? Chưa nói đến tài nguyên thế giới nhân loại không cung cấp đủ cho nhiều sinh linh tồn tại thế, lực lượng nhân loại và phi nhân loại không cân bằng, cũng sẽ tạo thành sự bất ổn trong xã hội….
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta lo đau đầu.
“Tiểu thư Du?” Della kêu lên, thấy sắc mặt cô cứ thay đổi liên tục, thấy hơi lo lắng.
Vị này chính là quả tim của đại nhân Áo Phỉ Nick đó, nếu cô ấy mà xảy ra chuyện gì ở chỗ mình thì đại nhân Áo Phỉ Nick sẽ không nương tay đâu, tuyệt đối sẽ tiêu diệt sạch bọn họ ngay.
Du Lệ tỉnh táo lại, không còn tâm tư nào nữa, xua xua tay rời đi.
Trên đường đi, Du Lệ gặp Quỷ Vương Tô Loan cầm ô và Mễ Thiên Sư đi ngược về, còn có nữ yêu Ô Thượng đang dọn đồ đến nhà mới ở hẻm Thanh Xuyên nữa.
Con người, yêu tinh, quỷ quái ba lực lượng đều gặp nhau ở hẻm Thanh Xuyên.
/240
|