Lúc trở lại trấn nhỏ, trấn nhỏ yên ắng, chẳng khác gì lúc họ rời đi cả. Nhưng lúc có mấy động vật gào thét đuổi theo một con quỷ qua trước mặt, thứ yên tĩnh đó cũng chẳng liên quan tới hiện tại tý nào.
Du Lệ ngơ ra nhìn mấy động vật xông lên ào ào, bổ nhào lên người con quỷ kia, cùng đánh đồng loạt khiến hồn phách con quỷ kia không chịu nổi mới dùng dây thừng trói lại. Mấy động vật dùng dây trói người thì có vẻ hơi khó, nhưng không sao hết, ngậm dây thừng trong miệng, chỉ vòng vài vòng đã trói con quỷ đó thành bánh chưng, chẳng cách nào trốn nổi.
Hành động nhanh nhẹn ấy khiến Du Lệ không kìm được lại nghi ngờ đám tiểu yêu này chắc thường xuyên vẫn làm chuyện như thế.
Dĩ nhiên cô vẫn lần đầu nhìn thấy cảnh quỷ có thể dùng dây thừng trói được, có vẻ rất mới lạ.
Bé Báo Tuyết ngoan ngoãn nằm cuộn tròn ấm áp trong lòng Du Lệ nhìn thấy các bạn nhỏ trang trại, nhảy ra khỏi ngực cô, nhào tới nhóm động vật nhỏ kia.
(Ô A Tuyết đã về rồi!)
(Còn có cả chị Lệ Chi nữa!)
(Thế Nhạc Chính Vương đâu rồi?)
….
Cả nhóm tiểu yêu cứ mồm mép liến thoắng hỏi han, Báo Tuyết nhảy lên lưng Bạch Lộc, ngó nghiêng liếc nhìn con quỷ bị trói gô kia, giọng mềm mại ngọt ngào, (Nhạc Chính Vương vẫn ở trong rừng, vẫn chưa có về. Các anh đang làm cái gì thế ạ?)
Du Lệ cũng cong người, cười hỏi, “Các em đang làm gì thế? Tình hình ở đây ổn chứ?”
Nhóm tiểu yêu như đã rất quen với cô, vội vã tiến lại gần cứ tranh nhau nói, lại còn khoe thành quả đêm nay của chúng nữa.
Được Chử Hiệt phiên dịch, Du Lệ đã biết được lúc đêm khuya, trấn nhỏ xuất hiện số lượng quỷ khá lớn, trong đó hầu hết là đám quỷ chết oan, cứ du đãng ở trấn nhỏ, cũng vây quanh nơi đoàn làm phim thuê.
May mà lúc ấy đêm cũng khuya rồi, người trấn nhỏ cũng đã đi ngủ, nên mới không tạo thành hậu quả không cứu vãn nổi.
Tuy lúc ấy có rất nhiều quỷ, nhưng có Trác Già trấn giữ, lại không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng tới lúc gần khuya, hơi thở đất trời đột nhiên thay đổi, quỷ có thực lực xuất hiện ở trấn nhỏ càng ngày càng mạnh, mà đám quỷ này cứ nhìn chằm chằm vào nơi đoàn phim thuê ở, khiến Trác Già suýt nữa không ngăn lại được. May không lâu sau đó, dòng khí trời đất đột nhiên khôi phục lại bình thường, những con quỷ đó rốt cuộc cũng rút lui, chỉ còn lại một số ít con quỷ chết oan thực lực không mạnh nên cũng không đáng ngại.
Nghe đến đó, Du Lệ suy tư, cảm thấy những con quỷ đó xuất hiện có liên quan tới quái vật đến từ âm phủ ở trong rừng kia. Còn về sau đám quỷ quái rút lui hẳn là do kết quả tự bạo của con quái vật đó.
“Sao tự dưng lại nhiều quỷ đến vậy nhỉ?” Du Lệ khó hiểu, cô cứ tưởng là nhiều nhất cũng chỉ có chừng 5 đến sáu mươi con thôi chứ.
Chử Hiệt đáp, ‘Chắc có liên quan đến trận phù bố trí ở trong trấn rồi, nó ngoài rời âm khí đi, đồng thời cũng là trận triệu hoán nữa’
Trận triệu hoán có thể yêu cầu vào đúng thời điểm, triệu hoán toàn bộ đám quỷ trong phạm vi trăm dặm tới. Anh còn nhớ rõ, cách trấn nhỏ chừng một trăm km có một khu mộ, khu mộ ấy từng là một chiến trường, đã chết rất nhiều người, những con quỷ đó hẳn là được triệu hoán từ ở chỗ đó tới.
Nghe Chử Hiệt giải thích xong, không những Du Lệ bừng tỉnh hiểu ra mà cả nhóm tiểu yêu cũng hiểu rõ.
Du Lệ và Chử Hiệt cùng đi tới nơi đoàn phim thuê ở, nhóm tiểu yêu thấy không còn quỷ gì nữa, cũng đi theo họ về, tiện mang con quỷ bị trói kia về.
Du Lệ liếc mắt nhìn con quỷ bị trói kéo lê trên đường, ánh mắt ngắm nghía ở trên gương mặt trắng xanh cứng ngắc của quỷ, hỏi, “Các em định mang nó về hả?”
Bạch Lộc đáp, (Đây là nhiệm vụ đại nhân TRác Già giao đó ạ, đại nhân Trác Già muốn thẩm vấn chúng đó)
Du Lệ lập tức hiểu ra, Trác Già là một người cẩn thận, làm gì cũng cần phải hỏi trước..
Tiếp đó Du Lệ lại hỏi về dây thừng trói quỷ, nhóm tiểu yêu bảo đây là đồ đã được nhóm thiên sư dùng thuật pháp tôi luyện, có thể trói trực tiếp quỷ, dùng cũng được…
Vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc cũng trở lại khu ở.
Cánh cửa khu nhà khép hờ, chỉ đẩy nhẹ đã mở.
Lúc nhóm Du Lệ đi vào, họ liền nhìn thấy Trác Già và đạo diễn Chung khoác bộ áo choàng lông vũ đang ngồi trấn định trong phòng khách uống trà, nếu bỏ qua thần sắc cứng đờ của đạo diễn Chung, thì thoạt nhìn trông ông rất bình tĩnh.
Thấy nhóm Du Lệ về, đạo diễn Chung khá bất ngờ vui sướng bảo, “Các cậu về rồi à, không có chuyện gì chứ? Giải quyết thế nào rồi?”
TRác Già mỉm cười nhìn họ, ánh mắt đảo quanh hai người, khẽ cười.
“Không sao, coi như tạm thời giải quyết xong đi” Du Lệ đáp.
Da mặt đạo diễn Chung giật giật, hỏi cẩn thận, “Tiểu thư Du, gì mà bảo coi như tạm giải quyết là sao?”
Du Lệ tóm tắt mọi chuyện xảy ra trong rừng cây dưới chân núi tuyết lúc trước cho họ nghe, thấy đạo diễn Chung và nhóm tiểu yêu sững sờ, chỉ mình TRác Già vẫn trấn định như cũ, nhưng lúc nghe thấy đến đoạn con quái vật kia tự nổ thì lo lắng, sau đó nghe bảo không sao nên yên tâm hẳn.
Đợi Du Lệ nói xong, đạo diễn Chung ngơ ra, mãi sau mới nói, “Các cậu vất vả rồi”
Du Lệ tỏ vẻ không sao, ngoại trừ lúc đám yêu vật và ma vật xuất hiện bị cô chém giết kia ra, những lúc khác cô chẳng làm gì cả, cứ đứng ở đó nhìn, vất vả nhất chính là Chử Hiệt và Nhạc Chính Tước mới đúng.
Nhóm động vật đứng ở ngoài phòng khách, bạch lộc ngậm dây thừng trói con quỷ nhìn nhìn về trong phòng.
Lúc đạo diễn Chung nhìn thấy con qủy bị trói gô kia, da mặt lại co giật một chút.
Thực lực đám tiểu yêu này đêm nay ông cũng coi như được mở rộng tầm mắt, một con thì không sao, nhưng cả đám nhào tới đây, quỷ quái cũng bị chúng tẩn cho một trận nên hồn.
Trác Già đi tới, thò tay vỗ vỗ đầu chúng, bảo một câu vất vả.
Tiếp đó Trác Già nói với đạo diễn Chung, “Cũng muộn rồi, chúng tôi cũng nên đi thôi”
Chử Hiệt đã về, anh có mặt ở đây thì chỗ này không sao rồi.
Đạo diễn Chung cũng à một câu, vội nói, ‘Vất vả lâu vậy rồi chắc mọi người cũng đã mệt, chắc nên đi nghỉ ở đây trước đi, trên lầu có phòng cho mọi người” Đêm nay, ít nhiều cũng nhờ có TRác Già bảo vệ cánh cửa, nên đám quỷ kia mới không dám xông tới, nếu không thật chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa.
Đạo diễn Chung vô cùng cảm kích với Trác Già.
Trác Già cười bảo, “Không sao, tôi dẫn chúng về trước, miễn sáng mai gặp phải những người khác lại khiến mọi người bị trấn động một trận không hay”
Đạo diễn Chung nhìn nhìn đám khách ngoài phòng khác đang tán gẫu thì không giữ nữa.
Nếu chỉ có mình Tiểu Báo Tuyết còn được, nhưng cả đám động vật này, gần như đều là những động vật quý hiếm cần quốc gia bảo vệ, đến lúc đó không biết còn gây trấn động mạnh tới mức nào nữa.
TRác Già và Chử Hiệt, Du Lệ sau khi chào từ biệt thì tiện ôm lấy Tiểu Báo Tuyết nằm trong lòng Du Lệ luôn, rồi dẫn cả đám động vật nhỏ rời đi.
Rốt cuộc cánh cửa lớn cũng đóng lại.
Lúc này đã gần 3 giờ sáng rồi.
Chử Hiệt thấy Du Lệ ngáp vặt, để cô về phòng trước. Du Lệ cũng không kiên trì thêm lên lầu đi nghỉ.
Đạo diễn Chung cũng không vội đi nghỉ, hỏi dò, “Chử tiên sinh, trấn nhỏ có còn quỷ không?”
“TRận phù vẫn còn, đợi thiên sư tới hủy trận phù kia đã, sẽ không triệu quỷ quái tới nữa, ông có thể yên tâm mà đóng phim rồi” Không chỉ ông yên tâm đóng phim, mà Tiểu Lệ Chi nhà anh cũng có thể yên tâm đóng phim, đóng xong thì về nhà được rồi.
Nghe thấy anh khẳng định, sự căng thẳng trong lòng đạo diễn Chung hơn nửa đêm mới thả lỏng xuống.
Tinh thần thả lỏng thì cảm giác mệt mỏi ngay, đạo diễn Chung lẩm bẩm một câu, “Tuổi cao, quả nhiên chẳng cách nào thức suốt đêm giống thanh niên được”, tiếp đó cũng bảo Chử Hiệt nhanh chóng đi về nghỉ ngơi, rồi chắp tay sau lưng về phòng, bóng dáng nhìn rất nhẹ nhàng.
Chử Hiệt đứng nhìn nhìn trong viện, sau đó mở cánh cửa lớn đi ra ngoài.
**
Sau khi Du Lệ tắm xong, chui thẳng vào trong chăn, lát sau đã ngủ say.
Trong lúc ngủ mơ màng, cô cảm giác được bên cạnh có người, xoay người lại, cuộn tròn lăn vào trong lòng người nào đó, lẩm nhẩm hỏi, ‘Anh đi đâu thế? Sao lâu như thế mới về?”
Chử Hiệt cúi đầu hôn lên trán cô một cái, nói nhỏ, ‘Có một ít ma vật không yên phận, anh đuổi chúng đi rồi”
“Không yên phận ạ?”
“Đúng, đạo cụ mới làm gần đây của đoàn phim còn ở trong xe”
Ý thức Du Lệ chợt tỉnh táo, hiểu rõ ý anh, thì ra hủy đạo cụ và quần áo của đoàn phim là ma vật. Nhưng điều này cũng rõ được, rốt cuộc đạo diễn Chung bị ma vật nguyền rủa, những ma vật đó tới gây phiền phức cho ông cũng là bình thường.
Chử Hiệt ôm cô, vỗ nhẹ lưng nói nhẹ nhàng, “Ngủ đi”
Trong tiếng vỗ về của anh, Du Lệ lại chìm vào giấc ngủ say lần nữa.
Giấc ngủ này rất sâu, mãi cho tới tận trưa mới tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, Du Lệ nhìn giờ hoảng sợ, cuống quýt ngồi dậy, vẫn do Chử Hiệt không muốn người trên giường lăn xuống đất kéo vớt lại.
“Đừng vội, đạo diễn Chung bảo, để em được nghỉ nửa ngày hôm nay, chiều mới đi đóng phim”
Động tác Du lệ tạm ngừng, vì vậy cũng không vội lại nhào lên giường lần nữa.
Chử Hiệt dựa vào đầu giường nghịch di động, thò tay gẩy gẩy tóc cô, tiếp tục chơi trò chơi.
Du Lệ nằm một lát, nhớ lại chuyện tối qua, tự dưng bảo, ‘Chử Hiệt, tự dưng em phát hiện ra mình đột nhiên rất lợi hại, tối qua còn giết chết không ít yêu vật và ma vật kìa”
Chử Hiệt ừm một tiếng, mắt vẫn không rời khỏi di động.
Du Lệ lại nói tiếp, ‘Thật ra trước đây em cũng vì muốn đóng phim mà có học bừa đấu kiếm Tây Dương, chỉ là qua loa, chẳng có tác dụng gì, nhưng lúc cầm kiếm gỗ đào thì rất thuận tay. Haizzz anh bảo nếu em tiếp tục luyện tiếp, sau này có thể trở thành cao thủ dùng kiếm gì không đây?”
Chử Hiệt cúi đầu, nhìn vào đôi mắt chờ mong của cô, thò tay búng nhẹ trán cô, mỉm cười bảo, “Chắc là có”
Du Lệ lập tức vui vẻ bò dậy, quyết định đợi bộ phim “Vùng quê” này quay xong, cô sẽ dành chút thời gian đi học kiếm thuật linh tinh gì đó.
Giằng co đến tận trưa, Du Lệ mới bò dậy, cùng Chử Hiệt đi kiếm ăn.
Ăn trưa xong, trợ lý Trịnh lái xe đưa họ tới trường quay, vừa đi vừa hỏi dò giờ giấc hai người về muộn tối qua. Nói đến cũng kỳ lạ, tối qua thời tiết tự dưng lại lạnh hơn mấy hôm trước, cô nàng đã lên giường sớm, chỉ lát sau là ngủ mất, đến Du Lệ về lúc nào cũng không biết.
Du Lệ cười bảo, “Có Chử Hiệt đây rồi, Tuyết Dung em đừng có lo gì”
Trợ lý Trịnh liếc nhìn Chử tiên sinh một cái, nhiệm vụ chính của Chử tiên sinh là vệ sỹ, quả thật có anh thì không cần lo gì nữa.
Lúc đi tới trường quay, đã thấy đạo diễn Chung đang cầm loa chỉ đạo hăng hái, một đám nhân viên bị ông chỉ đạo quay lòng vòng chóng mặt.
Du Lệ tự dưng than, tinh lực đạo diễn Chung dư thừa quá, tối qua rõ ràng ông cũng hơn nửa đêm mới đi ngủ, thế mà sáng sớm tinh thần đã phấn chấn hẳn đi tới trường quay làm việc, còn cô trẻ tuổi thế này, lại cần ngủ đến tận trưa mới hồi lại được.
Chử Hiệt phản bác ngay, ‘Hôm qua ông ấy cả ngày chỉ có ngồi, còn em thì lại đóng phim, rồi còn bắt quỷ chém giết yêu vật nữa, vất vả hơn ông ấy nhiều”
Du Lệ liếc mắt nhìn ông một cái, thấy Chử Hiệt bênh vực người mình chẳng có nguyên tắc gì, chút việc nhỏ cũng tính toán, khiến người ta thấy tức cười.
Nhưng – cô thích nè!
Thấy Du Lệ tới, mọi người vây quanh cô đi đến phòng hóa trang, chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều.
Du Lệ lại lần nữa ngụp lặn trong cảnh quay phim, xa xa bên ngoài trường quay, có một đám động vật nhỏ xuất hiện, ngồi xổm ở đó quan sát con người đóng phim.
Sau đó không lâu, tiếng vó ngựa lên sàn thuộc về vị chủ trang trại vang lên, mọi người cùng quay đầu lại nhìn, thấy không chỉ có vị chủ trang trại mà còn có một vị nam nhân trẻ tuổi ăn mặc kỳ lạ nữa.
Du Lệ ngơ ra nhìn mấy động vật xông lên ào ào, bổ nhào lên người con quỷ kia, cùng đánh đồng loạt khiến hồn phách con quỷ kia không chịu nổi mới dùng dây thừng trói lại. Mấy động vật dùng dây trói người thì có vẻ hơi khó, nhưng không sao hết, ngậm dây thừng trong miệng, chỉ vòng vài vòng đã trói con quỷ đó thành bánh chưng, chẳng cách nào trốn nổi.
Hành động nhanh nhẹn ấy khiến Du Lệ không kìm được lại nghi ngờ đám tiểu yêu này chắc thường xuyên vẫn làm chuyện như thế.
Dĩ nhiên cô vẫn lần đầu nhìn thấy cảnh quỷ có thể dùng dây thừng trói được, có vẻ rất mới lạ.
Bé Báo Tuyết ngoan ngoãn nằm cuộn tròn ấm áp trong lòng Du Lệ nhìn thấy các bạn nhỏ trang trại, nhảy ra khỏi ngực cô, nhào tới nhóm động vật nhỏ kia.
(Ô A Tuyết đã về rồi!)
(Còn có cả chị Lệ Chi nữa!)
(Thế Nhạc Chính Vương đâu rồi?)
….
Cả nhóm tiểu yêu cứ mồm mép liến thoắng hỏi han, Báo Tuyết nhảy lên lưng Bạch Lộc, ngó nghiêng liếc nhìn con quỷ bị trói gô kia, giọng mềm mại ngọt ngào, (Nhạc Chính Vương vẫn ở trong rừng, vẫn chưa có về. Các anh đang làm cái gì thế ạ?)
Du Lệ cũng cong người, cười hỏi, “Các em đang làm gì thế? Tình hình ở đây ổn chứ?”
Nhóm tiểu yêu như đã rất quen với cô, vội vã tiến lại gần cứ tranh nhau nói, lại còn khoe thành quả đêm nay của chúng nữa.
Được Chử Hiệt phiên dịch, Du Lệ đã biết được lúc đêm khuya, trấn nhỏ xuất hiện số lượng quỷ khá lớn, trong đó hầu hết là đám quỷ chết oan, cứ du đãng ở trấn nhỏ, cũng vây quanh nơi đoàn làm phim thuê.
May mà lúc ấy đêm cũng khuya rồi, người trấn nhỏ cũng đã đi ngủ, nên mới không tạo thành hậu quả không cứu vãn nổi.
Tuy lúc ấy có rất nhiều quỷ, nhưng có Trác Già trấn giữ, lại không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng tới lúc gần khuya, hơi thở đất trời đột nhiên thay đổi, quỷ có thực lực xuất hiện ở trấn nhỏ càng ngày càng mạnh, mà đám quỷ này cứ nhìn chằm chằm vào nơi đoàn phim thuê ở, khiến Trác Già suýt nữa không ngăn lại được. May không lâu sau đó, dòng khí trời đất đột nhiên khôi phục lại bình thường, những con quỷ đó rốt cuộc cũng rút lui, chỉ còn lại một số ít con quỷ chết oan thực lực không mạnh nên cũng không đáng ngại.
Nghe đến đó, Du Lệ suy tư, cảm thấy những con quỷ đó xuất hiện có liên quan tới quái vật đến từ âm phủ ở trong rừng kia. Còn về sau đám quỷ quái rút lui hẳn là do kết quả tự bạo của con quái vật đó.
“Sao tự dưng lại nhiều quỷ đến vậy nhỉ?” Du Lệ khó hiểu, cô cứ tưởng là nhiều nhất cũng chỉ có chừng 5 đến sáu mươi con thôi chứ.
Chử Hiệt đáp, ‘Chắc có liên quan đến trận phù bố trí ở trong trấn rồi, nó ngoài rời âm khí đi, đồng thời cũng là trận triệu hoán nữa’
Trận triệu hoán có thể yêu cầu vào đúng thời điểm, triệu hoán toàn bộ đám quỷ trong phạm vi trăm dặm tới. Anh còn nhớ rõ, cách trấn nhỏ chừng một trăm km có một khu mộ, khu mộ ấy từng là một chiến trường, đã chết rất nhiều người, những con quỷ đó hẳn là được triệu hoán từ ở chỗ đó tới.
Nghe Chử Hiệt giải thích xong, không những Du Lệ bừng tỉnh hiểu ra mà cả nhóm tiểu yêu cũng hiểu rõ.
Du Lệ và Chử Hiệt cùng đi tới nơi đoàn phim thuê ở, nhóm tiểu yêu thấy không còn quỷ gì nữa, cũng đi theo họ về, tiện mang con quỷ bị trói kia về.
Du Lệ liếc mắt nhìn con quỷ bị trói kéo lê trên đường, ánh mắt ngắm nghía ở trên gương mặt trắng xanh cứng ngắc của quỷ, hỏi, “Các em định mang nó về hả?”
Bạch Lộc đáp, (Đây là nhiệm vụ đại nhân TRác Già giao đó ạ, đại nhân Trác Già muốn thẩm vấn chúng đó)
Du Lệ lập tức hiểu ra, Trác Già là một người cẩn thận, làm gì cũng cần phải hỏi trước..
Tiếp đó Du Lệ lại hỏi về dây thừng trói quỷ, nhóm tiểu yêu bảo đây là đồ đã được nhóm thiên sư dùng thuật pháp tôi luyện, có thể trói trực tiếp quỷ, dùng cũng được…
Vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc cũng trở lại khu ở.
Cánh cửa khu nhà khép hờ, chỉ đẩy nhẹ đã mở.
Lúc nhóm Du Lệ đi vào, họ liền nhìn thấy Trác Già và đạo diễn Chung khoác bộ áo choàng lông vũ đang ngồi trấn định trong phòng khách uống trà, nếu bỏ qua thần sắc cứng đờ của đạo diễn Chung, thì thoạt nhìn trông ông rất bình tĩnh.
Thấy nhóm Du Lệ về, đạo diễn Chung khá bất ngờ vui sướng bảo, “Các cậu về rồi à, không có chuyện gì chứ? Giải quyết thế nào rồi?”
TRác Già mỉm cười nhìn họ, ánh mắt đảo quanh hai người, khẽ cười.
“Không sao, coi như tạm thời giải quyết xong đi” Du Lệ đáp.
Da mặt đạo diễn Chung giật giật, hỏi cẩn thận, “Tiểu thư Du, gì mà bảo coi như tạm giải quyết là sao?”
Du Lệ tóm tắt mọi chuyện xảy ra trong rừng cây dưới chân núi tuyết lúc trước cho họ nghe, thấy đạo diễn Chung và nhóm tiểu yêu sững sờ, chỉ mình TRác Già vẫn trấn định như cũ, nhưng lúc nghe thấy đến đoạn con quái vật kia tự nổ thì lo lắng, sau đó nghe bảo không sao nên yên tâm hẳn.
Đợi Du Lệ nói xong, đạo diễn Chung ngơ ra, mãi sau mới nói, “Các cậu vất vả rồi”
Du Lệ tỏ vẻ không sao, ngoại trừ lúc đám yêu vật và ma vật xuất hiện bị cô chém giết kia ra, những lúc khác cô chẳng làm gì cả, cứ đứng ở đó nhìn, vất vả nhất chính là Chử Hiệt và Nhạc Chính Tước mới đúng.
Nhóm động vật đứng ở ngoài phòng khách, bạch lộc ngậm dây thừng trói con quỷ nhìn nhìn về trong phòng.
Lúc đạo diễn Chung nhìn thấy con qủy bị trói gô kia, da mặt lại co giật một chút.
Thực lực đám tiểu yêu này đêm nay ông cũng coi như được mở rộng tầm mắt, một con thì không sao, nhưng cả đám nhào tới đây, quỷ quái cũng bị chúng tẩn cho một trận nên hồn.
Trác Già đi tới, thò tay vỗ vỗ đầu chúng, bảo một câu vất vả.
Tiếp đó Trác Già nói với đạo diễn Chung, “Cũng muộn rồi, chúng tôi cũng nên đi thôi”
Chử Hiệt đã về, anh có mặt ở đây thì chỗ này không sao rồi.
Đạo diễn Chung cũng à một câu, vội nói, ‘Vất vả lâu vậy rồi chắc mọi người cũng đã mệt, chắc nên đi nghỉ ở đây trước đi, trên lầu có phòng cho mọi người” Đêm nay, ít nhiều cũng nhờ có TRác Già bảo vệ cánh cửa, nên đám quỷ kia mới không dám xông tới, nếu không thật chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa.
Đạo diễn Chung vô cùng cảm kích với Trác Già.
Trác Già cười bảo, “Không sao, tôi dẫn chúng về trước, miễn sáng mai gặp phải những người khác lại khiến mọi người bị trấn động một trận không hay”
Đạo diễn Chung nhìn nhìn đám khách ngoài phòng khác đang tán gẫu thì không giữ nữa.
Nếu chỉ có mình Tiểu Báo Tuyết còn được, nhưng cả đám động vật này, gần như đều là những động vật quý hiếm cần quốc gia bảo vệ, đến lúc đó không biết còn gây trấn động mạnh tới mức nào nữa.
TRác Già và Chử Hiệt, Du Lệ sau khi chào từ biệt thì tiện ôm lấy Tiểu Báo Tuyết nằm trong lòng Du Lệ luôn, rồi dẫn cả đám động vật nhỏ rời đi.
Rốt cuộc cánh cửa lớn cũng đóng lại.
Lúc này đã gần 3 giờ sáng rồi.
Chử Hiệt thấy Du Lệ ngáp vặt, để cô về phòng trước. Du Lệ cũng không kiên trì thêm lên lầu đi nghỉ.
Đạo diễn Chung cũng không vội đi nghỉ, hỏi dò, “Chử tiên sinh, trấn nhỏ có còn quỷ không?”
“TRận phù vẫn còn, đợi thiên sư tới hủy trận phù kia đã, sẽ không triệu quỷ quái tới nữa, ông có thể yên tâm mà đóng phim rồi” Không chỉ ông yên tâm đóng phim, mà Tiểu Lệ Chi nhà anh cũng có thể yên tâm đóng phim, đóng xong thì về nhà được rồi.
Nghe thấy anh khẳng định, sự căng thẳng trong lòng đạo diễn Chung hơn nửa đêm mới thả lỏng xuống.
Tinh thần thả lỏng thì cảm giác mệt mỏi ngay, đạo diễn Chung lẩm bẩm một câu, “Tuổi cao, quả nhiên chẳng cách nào thức suốt đêm giống thanh niên được”, tiếp đó cũng bảo Chử Hiệt nhanh chóng đi về nghỉ ngơi, rồi chắp tay sau lưng về phòng, bóng dáng nhìn rất nhẹ nhàng.
Chử Hiệt đứng nhìn nhìn trong viện, sau đó mở cánh cửa lớn đi ra ngoài.
**
Sau khi Du Lệ tắm xong, chui thẳng vào trong chăn, lát sau đã ngủ say.
Trong lúc ngủ mơ màng, cô cảm giác được bên cạnh có người, xoay người lại, cuộn tròn lăn vào trong lòng người nào đó, lẩm nhẩm hỏi, ‘Anh đi đâu thế? Sao lâu như thế mới về?”
Chử Hiệt cúi đầu hôn lên trán cô một cái, nói nhỏ, ‘Có một ít ma vật không yên phận, anh đuổi chúng đi rồi”
“Không yên phận ạ?”
“Đúng, đạo cụ mới làm gần đây của đoàn phim còn ở trong xe”
Ý thức Du Lệ chợt tỉnh táo, hiểu rõ ý anh, thì ra hủy đạo cụ và quần áo của đoàn phim là ma vật. Nhưng điều này cũng rõ được, rốt cuộc đạo diễn Chung bị ma vật nguyền rủa, những ma vật đó tới gây phiền phức cho ông cũng là bình thường.
Chử Hiệt ôm cô, vỗ nhẹ lưng nói nhẹ nhàng, “Ngủ đi”
Trong tiếng vỗ về của anh, Du Lệ lại chìm vào giấc ngủ say lần nữa.
Giấc ngủ này rất sâu, mãi cho tới tận trưa mới tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, Du Lệ nhìn giờ hoảng sợ, cuống quýt ngồi dậy, vẫn do Chử Hiệt không muốn người trên giường lăn xuống đất kéo vớt lại.
“Đừng vội, đạo diễn Chung bảo, để em được nghỉ nửa ngày hôm nay, chiều mới đi đóng phim”
Động tác Du lệ tạm ngừng, vì vậy cũng không vội lại nhào lên giường lần nữa.
Chử Hiệt dựa vào đầu giường nghịch di động, thò tay gẩy gẩy tóc cô, tiếp tục chơi trò chơi.
Du Lệ nằm một lát, nhớ lại chuyện tối qua, tự dưng bảo, ‘Chử Hiệt, tự dưng em phát hiện ra mình đột nhiên rất lợi hại, tối qua còn giết chết không ít yêu vật và ma vật kìa”
Chử Hiệt ừm một tiếng, mắt vẫn không rời khỏi di động.
Du Lệ lại nói tiếp, ‘Thật ra trước đây em cũng vì muốn đóng phim mà có học bừa đấu kiếm Tây Dương, chỉ là qua loa, chẳng có tác dụng gì, nhưng lúc cầm kiếm gỗ đào thì rất thuận tay. Haizzz anh bảo nếu em tiếp tục luyện tiếp, sau này có thể trở thành cao thủ dùng kiếm gì không đây?”
Chử Hiệt cúi đầu, nhìn vào đôi mắt chờ mong của cô, thò tay búng nhẹ trán cô, mỉm cười bảo, “Chắc là có”
Du Lệ lập tức vui vẻ bò dậy, quyết định đợi bộ phim “Vùng quê” này quay xong, cô sẽ dành chút thời gian đi học kiếm thuật linh tinh gì đó.
Giằng co đến tận trưa, Du Lệ mới bò dậy, cùng Chử Hiệt đi kiếm ăn.
Ăn trưa xong, trợ lý Trịnh lái xe đưa họ tới trường quay, vừa đi vừa hỏi dò giờ giấc hai người về muộn tối qua. Nói đến cũng kỳ lạ, tối qua thời tiết tự dưng lại lạnh hơn mấy hôm trước, cô nàng đã lên giường sớm, chỉ lát sau là ngủ mất, đến Du Lệ về lúc nào cũng không biết.
Du Lệ cười bảo, “Có Chử Hiệt đây rồi, Tuyết Dung em đừng có lo gì”
Trợ lý Trịnh liếc nhìn Chử tiên sinh một cái, nhiệm vụ chính của Chử tiên sinh là vệ sỹ, quả thật có anh thì không cần lo gì nữa.
Lúc đi tới trường quay, đã thấy đạo diễn Chung đang cầm loa chỉ đạo hăng hái, một đám nhân viên bị ông chỉ đạo quay lòng vòng chóng mặt.
Du Lệ tự dưng than, tinh lực đạo diễn Chung dư thừa quá, tối qua rõ ràng ông cũng hơn nửa đêm mới đi ngủ, thế mà sáng sớm tinh thần đã phấn chấn hẳn đi tới trường quay làm việc, còn cô trẻ tuổi thế này, lại cần ngủ đến tận trưa mới hồi lại được.
Chử Hiệt phản bác ngay, ‘Hôm qua ông ấy cả ngày chỉ có ngồi, còn em thì lại đóng phim, rồi còn bắt quỷ chém giết yêu vật nữa, vất vả hơn ông ấy nhiều”
Du Lệ liếc mắt nhìn ông một cái, thấy Chử Hiệt bênh vực người mình chẳng có nguyên tắc gì, chút việc nhỏ cũng tính toán, khiến người ta thấy tức cười.
Nhưng – cô thích nè!
Thấy Du Lệ tới, mọi người vây quanh cô đi đến phòng hóa trang, chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều.
Du Lệ lại lần nữa ngụp lặn trong cảnh quay phim, xa xa bên ngoài trường quay, có một đám động vật nhỏ xuất hiện, ngồi xổm ở đó quan sát con người đóng phim.
Sau đó không lâu, tiếng vó ngựa lên sàn thuộc về vị chủ trang trại vang lên, mọi người cùng quay đầu lại nhìn, thấy không chỉ có vị chủ trang trại mà còn có một vị nam nhân trẻ tuổi ăn mặc kỳ lạ nữa.
/240
|