Ngủ một giấc dậy, mặt trời ngoài cửa đã ngả về Tây. Du Lệ ngáp một cái bò dậy, nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ cách đó không xa.
Ánh hoàng hôn rơi xuống trên người anh, làm nổi lên hình dáng khuôn mặt anh, mái tóc màu đen dưới ánh mặt trời tựa như bóng đêm vậy, nửa bên mặt thì bình thản mà lãnh đạm, cả người thẳng tắp, cánh tay đặt hờ hững trên bàn, lộ ra tư thế hững hờ không quan tâm.
Trong phút chốc, Du Lệ chợt hoảng hốt tưởng họ vẫn còn ở Ma Cảnh, Chử Hiệt vẫn là Ma tộc có tính cách hơi phóng đãng kia.
“Chử Hiệt?” Cô cất giọng gọi nhẹ nhàng.
Nam nhân bên cửa sổ quay đầu nhìn lại, mặt anh thấm đẫm ánh mặt trời, cô nhìn không rõ mắt anh, chỉ nghe được tiếng anh ừm một cái, rồi nhảy từ trên cửa sổ xuống, đi tới trước giường.
Du Lệ ngồi ở trên giường, ngửa đầu nhìn anh.
Đôi mắt xanh băng của người đàn ông in bóng hình cô vừa tỉnh ngủ tóc rối tung lên, chẳng giống nữ thần chút nào.
Nhưng trước đó chưa kết giao, cô đã không giữ hình tượng nữ thần trước mặt anh rồi, Du Lệ cũng không muốn duy trì, mình thế nào thì cứ thế đó đi.
Cô tin rằng, dù là phụ nữ xinh đẹp thì lúc vừa ngủ dậy, hình tượng khỏi phải bàn.
“Anh sao thế?” Du Lệ hỏi theo bản năng.
Thần sắc Chử Hiệt hơi ngưng lại, bảo, “Không sao, em ngủ cả ngày rồi, đã đói chưa?”
Nghe anh nói thế, Du Lệ cảm thấy lúc này rất đói, lấy di động ra xem, không ngờ mình thế mà ngủ trọn một ngày, cả người hơi mệt mỏi lười nhác. Tối lo lắng không ngủ được, cô vội rời giường nhanh chóng, đi rửa mặt rồi chuẩn bị ăn gì đó.
“Anh không ngủ à?” Du Lệ miệng ngậm bàn chải hàm hồ hỏi anh.
Nam nhân đứng tùy ý ở cửa buồng vệ sinh, đáp, “Ngủ một lúc, em biết đó, anh là Ma tộc, mấy ngày không ngủ cũng không sao”
Động tác Du Lệ đánh răng chợt ngừng, rửa mặt nhìn trong gương, nhìn nam nhân ngoài cửa, nghi ngờ hỏi, “Vậy hiện giờ anh là con người hay là Ma tộc?”
“Giờ là con người” Chử Hiệt đáp, thấy cô hơi khó hiểu thì bảo, “Tựa như yêu có thể thu lại yêu khí ngụy trang thành con người thôi, hiện giờ anh cũng thu lại ma khí ngụy trang thành người. Nhưng anh khác yêu, tình hình anh hơi đặc biệt chút, không cần phải ngụy trang, mà hiện giờ quả thật là con người”
Vì thế cái vị yêu tên Lâm Cửu đó, tuy có lực cảm giác đặc biệt, nhưng không cách nào phát hiện ra thân phận của anh được.
Du Lệ vẫn lần đầu nghe nói về loại chuyện thế này, ngây ra rất lâu, rồi lại tiếp tục đánh răng tiếp.
Rửa sạch bọt bằng nước, cô rửa mặt lau khô, rồi đi tới trước mặt Chử Hiệt, nhìn anh thật kỹ.
Chử Hiệt cứ đứng ở đó mặc cô nhìn.
“Anh…. Sao anh lại có thể biến thành con người được chứ?” Du Lệ hỏi nhỏ, bất giác trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, chẳng hạn như đoạt xá nha (Ý là cướp xác đó) hay bám lên người nào đó mà thành vậy.
Những hình ảnh này đều thường thấy trên phim ảnh cả mà.
“Xảy ra chút chuyện, còn có…. Ít nhiều cũng được Mễ lão thái gia giúp đỡ”
“Chuyện gì vậy?”
Chử Hiệt ngẫm nghĩ, bảo, “Em từng nghe nói tới bia Mễ Nại Tư chưa?”
Du Lệ lắc đầu, nghe cũng chưa từng nghe tới luôn.
“Anh là bởi vì nó mới ngủ say, ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại thì chẳng nhớ rõ gì cả. Ma Cảnh A Trát Bỉ Đặc, có một mảnh nhỏ của bia Mễ Nại Tư, lần này Ma tộc làm phản cũng bởi vì nó mà có”
Du Lệ ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên liên hệ tới chuyện anh từng nói.
Có một lần cô hỏi anh, vì sao mà lại ăn nhiều như thế, lúc ấy anh đã nói là ngủ rất lâu rồi, vì quá đói. Mà lúc đó cô lại chẳng chút hoài nghi về thân phận của anh, cứ tưởng anh là thiên sư hoặc người dị sỹ tài ba, ăn nhiều cũng là chuyện bình thường.
Tuy hiện giờ cũng cảm thấy anh ăn nhiều là bởi anh là Ma tộc, hầu hết dạ dày Ma tộc đều là dạ dày vua cả.
“Vừa rồi có phải anh đang nghĩ tới chuyện bia Mễ Nại Tư không?” Du Lệ hỏi, lúc trước cô tỉnh giấc, anh ngồi đó yên tĩnh ở trên cửa sổ, bộ dạng khác hẳn bình thường.
Chử Hiệt ừm một câu, cũng không giấu cô, “Anh không có ký ức trước đây, nhưng anh biết mình là ai, đến từ đâu, cũng biết cả bia Mễ Nại Tư nữa. Anh không rõ bia Mễ Nại Tư xảy ra chuyện gì, giờ nó bị chia năm xẻ bảy, được đặt ở mỗi một Ma Cảnh khác nhau, để Cổ Ma trông coi”
Du Lệ bừng tỉnh, “A Kỳ Bác Nhĩ Đức chính là vị Cổ Ma coi bia Mễ Nại Chi Tư hả?”
“Đúng thế” Chử Hiệt cúi đầu hôn lên trán cô một cái, khen ngợi sự phản ứng nhanh của cô.
Nhưng biết được càng nhiều, Du Lệ càng thêm hoang mang, “Trí nhớ của anh, có phải có liên quan tới bia Mễ Nại Tư không?”
“Chắc là vậy đi” Chử Hiệt lạnh nhạt nói.
Du Lệ thấy anh có vẻ rất thờ ơ, khác hẳn người bình thường mất trí nhớ vậy, thật là quá thành thật, “Vậy anh có muốn tìm lại ký ức trước của mình không?”
“Kệ nó thôi”
Nghe đi, đây là câu trả lời gì thế không biết?
Du Lệ không ngờ được bạn trai nhà mình lại là người tùy tiện vậy, ….Không, là Ma tộc tùy tiện.
Có lẽ biểu hiện của cô một lời khó tả hết nổi, Chử Hiệt nói thêm, “Có ký ức hay không với anh không quan trọng, quan trọng có em là đủ rồi”
Du Lệ, “….”
Du Lệ bị anh làm loạn mặt đỏ bừng, lời âu yếm này quá mê người, khiến cô không kiềm chế được có ý nghĩ muốn làm gì đó với anh.
Sợ bản thân mình thực sự không kìm được mà bá vương ngạnh thượng cung (làm trước nói sau), Du Lệ vội vàng kéo anh ra khỏi phòng ngủ, đi tìm đồ ăn.
Chử Hiệt nhìn tay cô kéo tay mình, khóe môi hơi nhếch lên.
Anh nói quả thật không sai, với anh mà nói, có ký ức hay không không quan trọng, mà ngược lại vô cùng thấy may mắn là lúc đột nhiên tỉnh lại sau đó gặp được cô.
Cô với anh mà nói không giống người bình thường!
Du Lệ và Chử Hiệt đều không phải là những kẻ nấu ăn giỏi, chỉ riêng làm cho Ma tộc Chử tiên sinh, tay nghề nấu ăn quả thật càng không ổn, làm ra thứ đen xì cũng chỉ có mình anh còn Tiểu Hắc Cầu cũng không chịu ăn.
Vì thế Du Lệ tính toán dẫn Chử tiên sinh đi ăn lẩu.
Nồi lẩu là thứ đồ ăn con người mà Chử Hiệt thích nhất, Du Lệ thấy anh mỗi lần nhắc tới lẩu thì cả người như sáng lên rực rỡ hẳn, tự dưng cũng tự nguyện muốn nhìn người bạn trai đẹp trai như thế.
Sau khi ăn lẩu xong, trời cũng tối hoàn toàn. Tết Trung Nguyên vừa qua, chắc không còn gặp quỷ nữa đâu nhỉ?
Du Lệ đi trên đường nhìn nhìn, vẫn hơi khẩn trương, may mà có Chử Tiên sinh ở đây.
Hai người tay trong tay đi trên đường phố rực rỡ ánh đèn, nhìn cảnh nhân gian phồn hoa, Du Lệ có một tâm tình muốn được làm người ở kiếp sau nữa.
Ở mãi trong Ma Cảnh, bất kể là bầu trời đỏ sậm Ma Cảnh hay chỗ nào cũng có Ma tộc, hoặc kiến trúc dị vực, hoặc rừng rậm mêng mông…. Đều khiến cô có một cảm giác tha hương mờ mịt.
Cô hiểu rõ, bản thân mình là một con người, vẫn có thói quen sinh hoạt của con người.
“Thật tốt quá” Du Lệ cười nói với Chử tiên sinh, “Ngẫu nhiên được một lần đi du lịch ở Ma Cảnh, nhưng sinh sống thì ở nhân gian vẫn hay hơn, anh bảo có đúng không?”
Chử Hiệt nhìn lên bầu trời đêm, nghĩ tới cái bầu trời màu xanh lam cao xa một ngày nào đó, trong lòng đồng tình một câu.
***
Từ khi ở Ma Cảnh A Trát Bỉ Đặc về, bất kể là Du Lệ hay Chử Hiệt vẫn duy trì sinh hoạt trong nhà không ra khỏi cửa.
Du Lệ trầm ngâm, tiếp tục nghiền ngẫm kịch bản, còn Chử Hiệt thì ở nhà bồi cạnh cô, tránh để những con quỷ hút máu nhập cư trái phép đụng tới cửa.
Tuy nói là quỷ hút máu nhập cư trái phép tới Hoa Quốc đã được tổ Dị Văn tóm vào giam lại rồi, đang đợi thương lượng với nhóm Giáo Đình nước ngoài về nhóm quỷ hút máu. Còn Chử Hiệt lại không tin rằng, đám quỷ hút máu ở đằng sau dễ buông tha cho cái đám người dám hủy diệt yểm ma được nuôi cẩn thận trong bức họa kia tý nào, biết đâu còn có mặt lợi hại phía sau. Những quỷ hút máu bị nhóm thiên sư bắt đi kia chẳng qua chỉ là nhóm vô danh tiểu tốt đi xung phong trước thôi.
Thực tế, Chử Hiệt đoán cũng chẳng sai.
Mấy ngày sau, Lâu Duyệt lại gọi điện tới nói cho họ biết, thiên sư tổ Dị Văn lại bắt gặp quỷ hút máu. Thực lực Quỷ hút máu lần này vô cùng mạnh mẽ, con quỷ hút máu đó không những suýt nữa giết chết thiên sư, mà đồng thời cũng tránh được nhóm thiên sư truy đuổi, ẩn giấu mình không cách nào tìm được.
“Tiểu thư Du, cô nhất định phải cẩn thận đó”
Trong giọng nói của Lâu Duyệt lộ ra tia lo lắng và mỏi mệt.
Gần đây vì phải tìm ra được quỷ hút máu ẩn nấp trong Hoa Quốc, có rất nhiều thiên sư không được ngủ nghỉ cho tốt.
Du Lệ vô cùng cảm tạ cố gắng của nhóm thiên sư Hoa Quốc, thấy nếu không phải vì họ thì cũng không rước lấy đám quỷ hút máu phiền phức này, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, lúc ấy hủy đi những bức họa yểm ma đó, cô cũng không thấy hối hận, giờ nghĩ nhiều cũng vô ích thôi,.
Sau khi treo máy xong, Du Lệ hỏi bạn trai nhà mình, “Chử Hiệt à, anh có biết lực lượng quỷ hút máu được phân cấp thế nào không? Nếu là quỷ hút máu bậc thân vương, anh có đối phó được không?”
Tầm mắt Chử tiên sinh từ màn di động ngước lên nói thẳng thắn, ‘Không rõ, đánh mới biết được”
Du Lệ thấy chuyện này mới phù hợp với tác phong hành sự của bạn trai nhà mình, chưa bao giờ nói quá, nói một là một mà hai là hai.
Đúng, nhưng cũng không thấy lo lắng anh có tâm địa gian xảo, rất tốt.
Sau khi nghiền ngẫm gần xong kịch bản, Du Lệ liên hệ với thầy dạy cô trước kia, muốn đi trao đổi với họ.
Ngay từ đầu năm, An Như đã mời riêng được thầy giáo nổi tiếng dạy cô kỹ thuật và kiến thức diễn xuất, sau đó còn liên hệ với những diễn viên gạo cội để cho cô đi học hỏi kinh nghiệm nâng cao tay nghề, ít nhất cũng không bị người ta gọi là bình hoa thực sự.
Bộ phim “Gió Vùng quê” này, Du Lệ rất quan tâm, muốn đóng cho thật tốt. Thêm vào đó, bạn thân Giang Úc Linh của cô còn gọi điện thoại riêng tới đây chúc mừng cô được chọn đóng vai chính trong bộ phim mới.
Giang Úc Linh và Du Lệ đều có chung một người đại diện, nên chỉ hỏi một cái là hiểu rõ về công việc của nhau ngay, chuyện Du Lệ trở thành diễn viên chính trong bộ phim của đạo diễn Chung, tuy bên ngoài còn chưa đồn thổi gì nhưng Giang Úc Linh lại biết dễ dàng.
“Nghe bảo đầu tháng tám cậu đã đi đóng phim rồi, đạo diễn Chung là một người rất nghiêm khắc, đến lúc đó cậu có thể dành chút thời gian tới tham gia hôn lễ của mình được không hả?”
“Đương nhiên rồi!” Du Lệ đáp chẳng do dự, hôn lễ của chị em tốt nhà mình, có bò cũng phải bò tới, “À thật ra thì hôn lễ của các cậu định tổ chức vào lúc nào?”
“Đã chọn được rồi, là vào tháng chín, đến lúc đó phát thiệp mời cho cậu, nhất định phải tới đó nha”
“Chắc chắn rồi”
Hai người bạn thân tán gẫu nói chuyện một hồi rồi mới gác máy.
Sau khi trò chuyện xong, Du Lệ thở ngắn than dài, than thở đến mức mà Chử tiên sinh đang lên mạng không kìm được nhìn qua, mặt hơi nghi ngờ.
Du Lệ bảo, “Năm nay mới qua được có nửa, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện đến thế, em cũng chẳng dám nói với Úc Linh những chuyện này, chẳng may dọa cho cô ấy thì phải làm sao đây? Đừng thấy Úc Linh thờ ơ mọi thứ, không để ý gì cả nhá, thực ra cô ấy sợ quỷ nhất đó, chỉ là cô ấy còn giả bộ giỏi hơn cả em nữa, chẳng có mấy ai phát hiện ra thôi”
Du Lệ cảm thấy thế nào thì cô cũng không so được với bạn thân Giang Úc Linh của mình.
Giang đại tiểu thư rõ ràng sợ sắp chết rồi, thế mà trên mặt vẫn bộ dạng cao ngạo lạnh lẽo, khiến ai cũng phải kính nể. Còn cô thì lại vì tay nải thần tượng quá nặng, lúc nào cũng phải sắm vai nữ thần đầy thân thiết, có phản ứng với bất cứ trường hợp nào đây cũng là bản năng rồi.
Giang Úc Linh và cô, một là trời sinh, hai là do bồi dưỡng mà có. Ngày hôm sau trong lúc Du Lệ bình thản chuẩn bị tinh thần đóng phim mới, thì bộ phim “Gió vùng quê” bắt đầu khởi động bấm máy, Du Lệ dẫn theo nhóm trợ lý và bạn trai của mình tiến vào tổ làm phim.
Ánh hoàng hôn rơi xuống trên người anh, làm nổi lên hình dáng khuôn mặt anh, mái tóc màu đen dưới ánh mặt trời tựa như bóng đêm vậy, nửa bên mặt thì bình thản mà lãnh đạm, cả người thẳng tắp, cánh tay đặt hờ hững trên bàn, lộ ra tư thế hững hờ không quan tâm.
Trong phút chốc, Du Lệ chợt hoảng hốt tưởng họ vẫn còn ở Ma Cảnh, Chử Hiệt vẫn là Ma tộc có tính cách hơi phóng đãng kia.
“Chử Hiệt?” Cô cất giọng gọi nhẹ nhàng.
Nam nhân bên cửa sổ quay đầu nhìn lại, mặt anh thấm đẫm ánh mặt trời, cô nhìn không rõ mắt anh, chỉ nghe được tiếng anh ừm một cái, rồi nhảy từ trên cửa sổ xuống, đi tới trước giường.
Du Lệ ngồi ở trên giường, ngửa đầu nhìn anh.
Đôi mắt xanh băng của người đàn ông in bóng hình cô vừa tỉnh ngủ tóc rối tung lên, chẳng giống nữ thần chút nào.
Nhưng trước đó chưa kết giao, cô đã không giữ hình tượng nữ thần trước mặt anh rồi, Du Lệ cũng không muốn duy trì, mình thế nào thì cứ thế đó đi.
Cô tin rằng, dù là phụ nữ xinh đẹp thì lúc vừa ngủ dậy, hình tượng khỏi phải bàn.
“Anh sao thế?” Du Lệ hỏi theo bản năng.
Thần sắc Chử Hiệt hơi ngưng lại, bảo, “Không sao, em ngủ cả ngày rồi, đã đói chưa?”
Nghe anh nói thế, Du Lệ cảm thấy lúc này rất đói, lấy di động ra xem, không ngờ mình thế mà ngủ trọn một ngày, cả người hơi mệt mỏi lười nhác. Tối lo lắng không ngủ được, cô vội rời giường nhanh chóng, đi rửa mặt rồi chuẩn bị ăn gì đó.
“Anh không ngủ à?” Du Lệ miệng ngậm bàn chải hàm hồ hỏi anh.
Nam nhân đứng tùy ý ở cửa buồng vệ sinh, đáp, “Ngủ một lúc, em biết đó, anh là Ma tộc, mấy ngày không ngủ cũng không sao”
Động tác Du Lệ đánh răng chợt ngừng, rửa mặt nhìn trong gương, nhìn nam nhân ngoài cửa, nghi ngờ hỏi, “Vậy hiện giờ anh là con người hay là Ma tộc?”
“Giờ là con người” Chử Hiệt đáp, thấy cô hơi khó hiểu thì bảo, “Tựa như yêu có thể thu lại yêu khí ngụy trang thành con người thôi, hiện giờ anh cũng thu lại ma khí ngụy trang thành người. Nhưng anh khác yêu, tình hình anh hơi đặc biệt chút, không cần phải ngụy trang, mà hiện giờ quả thật là con người”
Vì thế cái vị yêu tên Lâm Cửu đó, tuy có lực cảm giác đặc biệt, nhưng không cách nào phát hiện ra thân phận của anh được.
Du Lệ vẫn lần đầu nghe nói về loại chuyện thế này, ngây ra rất lâu, rồi lại tiếp tục đánh răng tiếp.
Rửa sạch bọt bằng nước, cô rửa mặt lau khô, rồi đi tới trước mặt Chử Hiệt, nhìn anh thật kỹ.
Chử Hiệt cứ đứng ở đó mặc cô nhìn.
“Anh…. Sao anh lại có thể biến thành con người được chứ?” Du Lệ hỏi nhỏ, bất giác trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, chẳng hạn như đoạt xá nha (Ý là cướp xác đó) hay bám lên người nào đó mà thành vậy.
Những hình ảnh này đều thường thấy trên phim ảnh cả mà.
“Xảy ra chút chuyện, còn có…. Ít nhiều cũng được Mễ lão thái gia giúp đỡ”
“Chuyện gì vậy?”
Chử Hiệt ngẫm nghĩ, bảo, “Em từng nghe nói tới bia Mễ Nại Tư chưa?”
Du Lệ lắc đầu, nghe cũng chưa từng nghe tới luôn.
“Anh là bởi vì nó mới ngủ say, ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại thì chẳng nhớ rõ gì cả. Ma Cảnh A Trát Bỉ Đặc, có một mảnh nhỏ của bia Mễ Nại Tư, lần này Ma tộc làm phản cũng bởi vì nó mà có”
Du Lệ ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên liên hệ tới chuyện anh từng nói.
Có một lần cô hỏi anh, vì sao mà lại ăn nhiều như thế, lúc ấy anh đã nói là ngủ rất lâu rồi, vì quá đói. Mà lúc đó cô lại chẳng chút hoài nghi về thân phận của anh, cứ tưởng anh là thiên sư hoặc người dị sỹ tài ba, ăn nhiều cũng là chuyện bình thường.
Tuy hiện giờ cũng cảm thấy anh ăn nhiều là bởi anh là Ma tộc, hầu hết dạ dày Ma tộc đều là dạ dày vua cả.
“Vừa rồi có phải anh đang nghĩ tới chuyện bia Mễ Nại Tư không?” Du Lệ hỏi, lúc trước cô tỉnh giấc, anh ngồi đó yên tĩnh ở trên cửa sổ, bộ dạng khác hẳn bình thường.
Chử Hiệt ừm một câu, cũng không giấu cô, “Anh không có ký ức trước đây, nhưng anh biết mình là ai, đến từ đâu, cũng biết cả bia Mễ Nại Tư nữa. Anh không rõ bia Mễ Nại Tư xảy ra chuyện gì, giờ nó bị chia năm xẻ bảy, được đặt ở mỗi một Ma Cảnh khác nhau, để Cổ Ma trông coi”
Du Lệ bừng tỉnh, “A Kỳ Bác Nhĩ Đức chính là vị Cổ Ma coi bia Mễ Nại Chi Tư hả?”
“Đúng thế” Chử Hiệt cúi đầu hôn lên trán cô một cái, khen ngợi sự phản ứng nhanh của cô.
Nhưng biết được càng nhiều, Du Lệ càng thêm hoang mang, “Trí nhớ của anh, có phải có liên quan tới bia Mễ Nại Tư không?”
“Chắc là vậy đi” Chử Hiệt lạnh nhạt nói.
Du Lệ thấy anh có vẻ rất thờ ơ, khác hẳn người bình thường mất trí nhớ vậy, thật là quá thành thật, “Vậy anh có muốn tìm lại ký ức trước của mình không?”
“Kệ nó thôi”
Nghe đi, đây là câu trả lời gì thế không biết?
Du Lệ không ngờ được bạn trai nhà mình lại là người tùy tiện vậy, ….Không, là Ma tộc tùy tiện.
Có lẽ biểu hiện của cô một lời khó tả hết nổi, Chử Hiệt nói thêm, “Có ký ức hay không với anh không quan trọng, quan trọng có em là đủ rồi”
Du Lệ, “….”
Du Lệ bị anh làm loạn mặt đỏ bừng, lời âu yếm này quá mê người, khiến cô không kiềm chế được có ý nghĩ muốn làm gì đó với anh.
Sợ bản thân mình thực sự không kìm được mà bá vương ngạnh thượng cung (làm trước nói sau), Du Lệ vội vàng kéo anh ra khỏi phòng ngủ, đi tìm đồ ăn.
Chử Hiệt nhìn tay cô kéo tay mình, khóe môi hơi nhếch lên.
Anh nói quả thật không sai, với anh mà nói, có ký ức hay không không quan trọng, mà ngược lại vô cùng thấy may mắn là lúc đột nhiên tỉnh lại sau đó gặp được cô.
Cô với anh mà nói không giống người bình thường!
Du Lệ và Chử Hiệt đều không phải là những kẻ nấu ăn giỏi, chỉ riêng làm cho Ma tộc Chử tiên sinh, tay nghề nấu ăn quả thật càng không ổn, làm ra thứ đen xì cũng chỉ có mình anh còn Tiểu Hắc Cầu cũng không chịu ăn.
Vì thế Du Lệ tính toán dẫn Chử tiên sinh đi ăn lẩu.
Nồi lẩu là thứ đồ ăn con người mà Chử Hiệt thích nhất, Du Lệ thấy anh mỗi lần nhắc tới lẩu thì cả người như sáng lên rực rỡ hẳn, tự dưng cũng tự nguyện muốn nhìn người bạn trai đẹp trai như thế.
Sau khi ăn lẩu xong, trời cũng tối hoàn toàn. Tết Trung Nguyên vừa qua, chắc không còn gặp quỷ nữa đâu nhỉ?
Du Lệ đi trên đường nhìn nhìn, vẫn hơi khẩn trương, may mà có Chử Tiên sinh ở đây.
Hai người tay trong tay đi trên đường phố rực rỡ ánh đèn, nhìn cảnh nhân gian phồn hoa, Du Lệ có một tâm tình muốn được làm người ở kiếp sau nữa.
Ở mãi trong Ma Cảnh, bất kể là bầu trời đỏ sậm Ma Cảnh hay chỗ nào cũng có Ma tộc, hoặc kiến trúc dị vực, hoặc rừng rậm mêng mông…. Đều khiến cô có một cảm giác tha hương mờ mịt.
Cô hiểu rõ, bản thân mình là một con người, vẫn có thói quen sinh hoạt của con người.
“Thật tốt quá” Du Lệ cười nói với Chử tiên sinh, “Ngẫu nhiên được một lần đi du lịch ở Ma Cảnh, nhưng sinh sống thì ở nhân gian vẫn hay hơn, anh bảo có đúng không?”
Chử Hiệt nhìn lên bầu trời đêm, nghĩ tới cái bầu trời màu xanh lam cao xa một ngày nào đó, trong lòng đồng tình một câu.
***
Từ khi ở Ma Cảnh A Trát Bỉ Đặc về, bất kể là Du Lệ hay Chử Hiệt vẫn duy trì sinh hoạt trong nhà không ra khỏi cửa.
Du Lệ trầm ngâm, tiếp tục nghiền ngẫm kịch bản, còn Chử Hiệt thì ở nhà bồi cạnh cô, tránh để những con quỷ hút máu nhập cư trái phép đụng tới cửa.
Tuy nói là quỷ hút máu nhập cư trái phép tới Hoa Quốc đã được tổ Dị Văn tóm vào giam lại rồi, đang đợi thương lượng với nhóm Giáo Đình nước ngoài về nhóm quỷ hút máu. Còn Chử Hiệt lại không tin rằng, đám quỷ hút máu ở đằng sau dễ buông tha cho cái đám người dám hủy diệt yểm ma được nuôi cẩn thận trong bức họa kia tý nào, biết đâu còn có mặt lợi hại phía sau. Những quỷ hút máu bị nhóm thiên sư bắt đi kia chẳng qua chỉ là nhóm vô danh tiểu tốt đi xung phong trước thôi.
Thực tế, Chử Hiệt đoán cũng chẳng sai.
Mấy ngày sau, Lâu Duyệt lại gọi điện tới nói cho họ biết, thiên sư tổ Dị Văn lại bắt gặp quỷ hút máu. Thực lực Quỷ hút máu lần này vô cùng mạnh mẽ, con quỷ hút máu đó không những suýt nữa giết chết thiên sư, mà đồng thời cũng tránh được nhóm thiên sư truy đuổi, ẩn giấu mình không cách nào tìm được.
“Tiểu thư Du, cô nhất định phải cẩn thận đó”
Trong giọng nói của Lâu Duyệt lộ ra tia lo lắng và mỏi mệt.
Gần đây vì phải tìm ra được quỷ hút máu ẩn nấp trong Hoa Quốc, có rất nhiều thiên sư không được ngủ nghỉ cho tốt.
Du Lệ vô cùng cảm tạ cố gắng của nhóm thiên sư Hoa Quốc, thấy nếu không phải vì họ thì cũng không rước lấy đám quỷ hút máu phiền phức này, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, lúc ấy hủy đi những bức họa yểm ma đó, cô cũng không thấy hối hận, giờ nghĩ nhiều cũng vô ích thôi,.
Sau khi treo máy xong, Du Lệ hỏi bạn trai nhà mình, “Chử Hiệt à, anh có biết lực lượng quỷ hút máu được phân cấp thế nào không? Nếu là quỷ hút máu bậc thân vương, anh có đối phó được không?”
Tầm mắt Chử tiên sinh từ màn di động ngước lên nói thẳng thắn, ‘Không rõ, đánh mới biết được”
Du Lệ thấy chuyện này mới phù hợp với tác phong hành sự của bạn trai nhà mình, chưa bao giờ nói quá, nói một là một mà hai là hai.
Đúng, nhưng cũng không thấy lo lắng anh có tâm địa gian xảo, rất tốt.
Sau khi nghiền ngẫm gần xong kịch bản, Du Lệ liên hệ với thầy dạy cô trước kia, muốn đi trao đổi với họ.
Ngay từ đầu năm, An Như đã mời riêng được thầy giáo nổi tiếng dạy cô kỹ thuật và kiến thức diễn xuất, sau đó còn liên hệ với những diễn viên gạo cội để cho cô đi học hỏi kinh nghiệm nâng cao tay nghề, ít nhất cũng không bị người ta gọi là bình hoa thực sự.
Bộ phim “Gió Vùng quê” này, Du Lệ rất quan tâm, muốn đóng cho thật tốt. Thêm vào đó, bạn thân Giang Úc Linh của cô còn gọi điện thoại riêng tới đây chúc mừng cô được chọn đóng vai chính trong bộ phim mới.
Giang Úc Linh và Du Lệ đều có chung một người đại diện, nên chỉ hỏi một cái là hiểu rõ về công việc của nhau ngay, chuyện Du Lệ trở thành diễn viên chính trong bộ phim của đạo diễn Chung, tuy bên ngoài còn chưa đồn thổi gì nhưng Giang Úc Linh lại biết dễ dàng.
“Nghe bảo đầu tháng tám cậu đã đi đóng phim rồi, đạo diễn Chung là một người rất nghiêm khắc, đến lúc đó cậu có thể dành chút thời gian tới tham gia hôn lễ của mình được không hả?”
“Đương nhiên rồi!” Du Lệ đáp chẳng do dự, hôn lễ của chị em tốt nhà mình, có bò cũng phải bò tới, “À thật ra thì hôn lễ của các cậu định tổ chức vào lúc nào?”
“Đã chọn được rồi, là vào tháng chín, đến lúc đó phát thiệp mời cho cậu, nhất định phải tới đó nha”
“Chắc chắn rồi”
Hai người bạn thân tán gẫu nói chuyện một hồi rồi mới gác máy.
Sau khi trò chuyện xong, Du Lệ thở ngắn than dài, than thở đến mức mà Chử tiên sinh đang lên mạng không kìm được nhìn qua, mặt hơi nghi ngờ.
Du Lệ bảo, “Năm nay mới qua được có nửa, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện đến thế, em cũng chẳng dám nói với Úc Linh những chuyện này, chẳng may dọa cho cô ấy thì phải làm sao đây? Đừng thấy Úc Linh thờ ơ mọi thứ, không để ý gì cả nhá, thực ra cô ấy sợ quỷ nhất đó, chỉ là cô ấy còn giả bộ giỏi hơn cả em nữa, chẳng có mấy ai phát hiện ra thôi”
Du Lệ cảm thấy thế nào thì cô cũng không so được với bạn thân Giang Úc Linh của mình.
Giang đại tiểu thư rõ ràng sợ sắp chết rồi, thế mà trên mặt vẫn bộ dạng cao ngạo lạnh lẽo, khiến ai cũng phải kính nể. Còn cô thì lại vì tay nải thần tượng quá nặng, lúc nào cũng phải sắm vai nữ thần đầy thân thiết, có phản ứng với bất cứ trường hợp nào đây cũng là bản năng rồi.
Giang Úc Linh và cô, một là trời sinh, hai là do bồi dưỡng mà có. Ngày hôm sau trong lúc Du Lệ bình thản chuẩn bị tinh thần đóng phim mới, thì bộ phim “Gió vùng quê” bắt đầu khởi động bấm máy, Du Lệ dẫn theo nhóm trợ lý và bạn trai của mình tiến vào tổ làm phim.
/240
|