Thấy Chử Hiệt trở lại, Du Lệ đang nói chuyện với trợ lý nhìn qua, hỏi, “Vừa rồi có ai ở bên ngoài à?”
Mặt Chử Hiệt lạnh tanh nói, “Không có”
Du Lệ a một tiếng, cũng không để ý, lại nói một ít chuyện với trợ lý xong, nghĩ đến cái gì, nói với trợ lý, “Bảo khách sạn mang bữa tối tới nhé, ừ…..cứ mang mười phần trước đã’
Trợ lý Trịnh, “….. Biết rồi’
Cô nàng nhìn tiên sinh Bảo Tiêu đứng ở đó, cảm thấy vị này đã biến thành vị quan trọng trong tim nghệ sỹ của họ rồi, vào thời điểm này còn không quên cho anh ta ăn nữa.
Khách sạn nhanh chóng mang bữa tối của họ tới.
Lúc người phục vụ rời đi, biểu hiện khó hiểu, dường như không rõ ở đây chỉ có ba người mà sao lại muốn đưa mười phần bữa tối tới chứ.
Sau khi ăn tối xong, Du Lệ làm đầu tiên là tiêu cơm, sau đó thì luyện yoga một lúc rồi lại xem kịch bản, thời gian cũng gần muộn, bảo hai người đi nghỉ, còn cô cũng về phòng ngủ.
Hôm sau, Du Lệ đi tới chỗ tập trung lúc 7.40 phút cùng với nhân viên đoàn làm phim.
Cô cứ tưởng mình đến rất sớm, ai ngờ nam chính Luda Holson, nam số 2 Alger Guzman và nữ số 2 Shiya Keynes cũng đã tới, cả ba cũng không nói chuyện mà đứng cách nhau không xa, hình thành ba chân vạc quốc tế, đối diện nhau, không khí vô cùng cổ quái.
Nhân viên công tác chung quanh tránh họ xa, cứ như không chịu nổi không khí khó tả giữa ba người vậy.
Du Lệ tới, khiến cả ba đồng thời cùng quay đầu nhìn qua.
Do tầm mắt ba người rời đi, nên những nhân viên công tác vẫn luôn nhìn trộm cả ba cũng nhìn theo, trong bất chợt, cô trở thành đối tượng ngắm của mọi người, khiến cô hơi hoảng, cũng không hiểu vì sao.
Lúc này Alger Guzman cười tủm tỉm, bảo, “Tối qua tiểu thư Du nghỉ có ngon không?’
Du Lệ mỉm cười gật đầu, dùng tiếng anh lưu loát trả lời, “Đa tạ tiên sinh Guzman quan tâm, tôi ngủ khá ngon”
Luda Holson nhìn nhìn họ, vẫy Du Lệ tới gần, nói đầy tao nhã, “Xin chào cô, tôi là Luda Holson, hôm qua vừa đến, chưa chào hỏi câu nào với tiểu thư Du, thật tiếc quá”
Nói xong, anh ta thò tay ra.
Du Lệ không để ý lắm, chỉ cười cười, cùng bắt tay anh ta, khách sáo giới thiệu.
Hai người chỉ đơn giản là nắm tay nhau, tay Luda Holson rất ấm và chắc, sau khi bắt tay xong, anh ta lại cười với cô thêm ôn hòa, bộ dáng anh tuấn, rất dễ làm phụ nữ đình trệ lọt vào trong đôi mắt dịu dàng đa tình đó của anh ta.
Tiên sinh Bảo phiêu đứng phía sau Du Lệ nhìn Luda Holson chằm chằm.
Luda Holson tự dưng thấy hơi lạnh, theo bản năng nhìn về phía Alger Guzman, trong mắt lóe lên đề phòng.
Nam chính vươn cành ô liu tới cô, nữ chính số 2 Shiya Keynes cũng tới chào hỏi, thái độ cũng coi như thân thiện, Du Lệ cũng tiện hàn huyên chút với bọn họ.
Mắt thấy đã qua 8 giờ, Marisa Gibson mới khoan thai mà tới.
Cô ta vừa xuất hiện, đã hung hăng tức giận trừng mắt lườm Du Lệ một cái, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua hộ vệ sau lưng Du Lệ, phát hiện ra hôm nay anh ta lại đeo kính râm, khiến người ta không nhìn thấy đôi mắt xanh băng đó, nhưng chỉ cần đã nhìn qua chân dung của anh, thì sẽ không coi thường được hình dáng anh tuấn ấy, khiến người ta nghĩ vớ vẩn.
Những người khác thấy hành vi của Marisa Gibson, đều cho là cô ta có thành kiến với người Đông phương nên không để ý lắm.
Lúc Mọi người chào hỏi cô ta, phát hiện ra tầm mắt cô ta như có như không liếc nhìn hộ vệ đứng sau Du Lệ, thì thấy khó hiểu.
Nữ minh tinh Đông Phương này có mang theo hộ vệ bên cạnh, hôm qua họ cũng đã thấy, nhưng có diễn viên nào mà không mang theo một hai vị hộ vệ đâu chứ, tuy rằng hộ vệ này trông rất cao, đứng ở đó như hạc giữa bầy gà, rất đáng chú ý, nhưng cũng chỉ là hộ vệ mà thôi, chẳng ai coi ra gì cả.
Du Lệ bị vị cục cưng Hollywood này làm cho khó hiểu, không kìm được cũng quay đầu lại nhìn người đàn ông đằng sau một cái.
Tiên sinh Bảo Phiêu không dao động.
Toàn bộ diễn viên “Bí Cảnh” đã đến đủ, đoàn làm phim bố trí xe cũng chạy tới, đón họ đi tới trang viên lâu đài cổ.
Vào lúc lên xe, mấy diễn viên chính lại sinh ra mâu thuẫn.
Alger Guzman cự tuyệt ngồi cùng nữ diễn viên chính trên một chiếc xe.
Trái tim thiếu nữ của Marisa Gibson bị anh ta lạnh nhạt và ngạo mạn gây thương tổn sâu, tức giận nổi trận lôi đình, cũng nói tùy hứng, ‘Tôi cũng không muốn ngồi cùng xe với anh ta đâu”. Nói xong cô ả lại liếc mắt nhìn Du Lệ một cái, nói lớn tiếng, “Cũng không cần ngồi cùng xe với phụ nữ nào đó”
Tính tình Luda Holson tốt cười bảo, “Hay tiên sinh Guzman sợ?”
Shiya Keynes ôm cánh tay đứng ở đó, chỉ nhàn nhạt nhìn họ không nói, nhưng đôi giày đỏ không kiên nhẫn cứ di đi di lại.
Alger Guzman liếc nhìn anh ta khinh miệt, thần sắc ngạo mạn, phảng phất như anh ta khinh thường nhìn lại, anh ta không có tư cách làm cậu ta sợ.
Nhân viên công tác của đoàn làm phim nhìn mấy vị mà mồ hôi lạnh toát ra.
Mấy vị này ai cũng có địa vị, có bối cảnh, có địa vị bối cảnh ấy, anh ta không dám dây vào ai hết.
Cuối cùng vẫn là phó đạo diễn chuyên phụ trách công việc tiếp đón này mồ hôi đầy đầu tới, dụ dỗ rồi lại dụ dỗ mới dỗ được họ lên xe.
Toàn bộ mọi việc Du Lệ thờ ơ, không muốn xen vào, hơn nữa cũng không có ý kiến gì với an bài của phó đạo diễn, điều này khiến cái vị phó đạo diễn mập ấy có ấn tượng khá tốt với cô, thầm nói thêm mấy câu.
Cuối cùng ai nấy cũng lên xe bắt đầu xuất phát.
Trợ lý Trịnh và Du Lệ ngồi cạnh nhau, thì thào nho nhỏ, “Mấy vị kia lớn thật, quả nhiên bối cảnh đủ mạnh. Chị Du à, sau này chúng ta phải cẩn thận chút, em cứ cảm thấy cái vị Marisa kia tính không tốt, sau này còn gây phiền phức với chị nữa đó”
Ngày thường trợ lý Trịnh cũng rất để ý đến mấy diễn viên nước ngoài, cũng biết danh tiếng của Marisa Gibson, nhưng hai lần gặp mặt này, phát hiện ra tính tình cô nàng này thật không tốt, thậm chí còn có địch ý với Du Lệ nữa, vô cùng bài xích cô.
Chẳng nhẽ lại là một kẻ kỳ thị diễn viên Đông Phương sao? Du Lệ gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
Mãi đến tận trưa họ cuối cùng cũng đến nơi.
Từ xa đã nhìn thấy tòa lâu đài cổ đứng sừng sững giữa sườn núi, tòa lâu đài cổ màu đen nghiêm trang vừa mắt, ngập tràn dấu vết cổ xưa, hai bên sườn có tháp đồng hồ cao đứng đó, lưng quay về phía núi, nhìn thanh nhã thoải mái, lộ ra hơi thở thần bí nào đó.
Lúc xe tiến vào lâu đài cổ, chứng kiến quanh cảnh trang viên, càng khiến đám người thêm kinh ngạc vô cùng.
Tuy nói vốn đầu tư cho bộ phim “Bí Cảnh” khá nhiều tiền, nhưng cũng coi bộ “bí Cảnh’ này, có thể thuê được một trang viên lâu đài cổ có tính lịch sử chân chính để quay phim, cũng mất khá nhiều tiền, chỉ riêng tiền thuê thôi cũng không rõ tốn bao nhiêu nữa.
Ven đường đi, phó đạo diễn hưng phấn giới thiệu cho họ biết tòa lâu đài cổ này có tên là “Muffies”, nghe nói là tòa nhà xây từ thế kỷ 17, là lâu đài riêng của một quý tộc nào đó, được truyền thừa cho tới nay, hiện giờ chủ nhân lâu đài là đời sau của vị quý tộc đó, cũng có chút giao tình với nhà đầu tư, nên mới lấy giá tiền thuê khá rẻ để là nơi cho đoàn phim thuê quay.
Theo lời giải thích của phó đạo diễn, xe đã chạy tới trước lâu đài cổ.
Đoàn người lần lượt xuống xe, vừa tán thưởng đánh giá lâu đài cổ, vừa đi theo nhân viên tiến vào toà lâu đài.
Đạo diễn Robert Dessein đã tới lâu đài cổ mấy ngày trước, đi ngắm cảnh khắp nơi, vừa lúc các diễn viên đều tới, đúng lúc đạo diễn từ ngoài tiến vào, nói với họ, “Mọi người đã tới rồi, đi nghỉ trước đi, ngày mai sẽ quay phim”
Nói xong, để nhân viên công tác chia phòng cho họ.
Trong đoàn làm phim, cả đám đông đều ở ngay pháo đài cổ, điều này khiến nhiều diễn viên rất thích thú, đây chính là một lâu đài cổ có ý nghĩa lịch sử, có thể ở chỗ này quả thật như nằm mơ vậy.
Nhân viên công tác dựa theo thân phận từng diễn viên mà chia phòng cho phù hợp.
Du Lệ được phân một phòng ở tận tầng ba, sau khi cô nhận chìa khóa, nói câu cảm ơn với nhân viên công tác rồi dẫn theo trợ lý và hộ vệ lên lầu.
Tiếp đó, cô phát hiện ra mấy diễn viên chính lại nháo đi lên.
“Làm phiền đổi cho tôi một phòng khác đi, tôi không muốn ở gần họ quá” Guzman Alger hất cằm nhọn lên, chẳng che giấu chút nào sự ghét bỏ của mình với một số ít người.
Nhân viên công tác phụ trách phân phòng mồ hôi lạnh túa ra, Alger Guzman nói quá mạnh, nếu anh ta không đáp ứng thì đây chẳng phải là đắc tội với nam nữ diễn viên chính sao?
Marisa Gibson là người thứ nhất nhảy dựng lên, nói đầy tức giận, “Guzman, anh có ý gì?”
Guzman lạnh lùng lườm cô ả một cái, “Chẳng có ý gì cả, chẳng qua không muốn ở gần một số người nào đó thôi”
Marisa Gibson ừ một tiếng, cảm thấy như cậu ta nói là mình vậy.
Du Lệ thờ ơ, bất giác cảm giác như lời Guzman Alger nói thực ra là nam chính Luda Holson mới đúng, lúc trước cô đã để ý thấy, giữa người đàn ông này với nam số 2 không hợp nhau, với nữ chính, cậu ta chỉ là khinh miệt theo bản năng.
May là nam chính tính tốt, bị những lời Guzman nói như thế cũng không tức giận, thậm chí còn ôn hòa khuyên mấy câu.
Cuối cùng nhân viên công tác vẫn đổi phòng cho Guzman, ở ngay cạnh phòng Du Lệ.
Alger Guzman nhận chìa khóa xong, dẫn theo trợ lý đi thẳng một mạch chẳng thèm để ý người khác, cực kỳ ngạo mạn.
Sau đó thì Du Lệ lại bị Marisa Gibson lườm.
Du Lệ trợn tròn mắt khó hiểu, trực giác như diễn viên tóc vàng Hollywood này bị bệnh vậy, nên không thèm tính toán với cô ta.
Rồi cô cũng dẫn theo trợ lý và hộ vệ tiên sinh lên lầu tìm tới gian phòng của mình.
Tòa lâu đài cổ rất lớn, mỗi một tầng có rất nhiều phòng, diện tích mỗi phòng cũng khá rộng, lại được trang trí xoa hoa, ngập tràn khí tức Trung cổ, cách bố trí có tính lịch sử, khiến người ta bất giác nhẹ chân nhẹ tay, cứ lo làm hỏng gì đó mà không cách nào bồi thường cho nổi.
Trợ lý Trịnh giúp Du Lệ sắp xếp hành lý, vừa nói, “Chủ nhân tòa lâu đài cổ này thật có tiền đó, không rõ có phải mỗi phòng đều có tiêu chuẩn thấp không nữa, phòng này xài hết bao tiền nha”
“Chắc không phải đâu, chị cảm thấy ngoài mấy diễn viên chính ra, phòng những người khác cũng không tốt vậy đâu” Du Lệ suy đoán, dù sao cái nơi như trong giới giải trí này, đãi ngộ của diễn viên dựa vào danh tiếng mà bố trí, là một nữ số 3, có thể được bố trí phòng như thế, Du Lệ cũng không quá ngạc nhiên.
Trợ lý Trịnh nhanh nhẹn sắp xếp xong hành lý, nghĩ tới chuyện vừa nãy, nói hơi xa, “Chị Du à, xem ra tiên sinh Alger Guzman quả thật không hợp với mấy diễn viên chính, chắc có lợi với chúng ta”
Dạng này cũng không lo Marisa Gibson kéo bè kết phái, liên hợp với diễn viên khác xa lánh họ.
Du Lệ gật đầu, cô cũng cảm thấy tốt, cũng không rõ nam số 1, số 2 không hợp nhau có ảnh hưởng gì đến quay phim không.
Sau khi sắp xếp xong hành lý, có nhân viên công tác tới mời họ đi ăn cơm.
Là nữ số 3, Du Lệ và mấy diễn viên chính cùng ngồi một bàn ăn cơm, những người khác thì được ăn ở chỗ khác, không cùng một chỗ.
Trong lòng Du Lệ biết nội tình bên trong, chỉ e mỗi một nghệ sỹ có người và trợ lý đi theo cũng chẳng được ăn cơm nước tử tế, nên hỏi nhân viên công tác về vấn đề liên quan tới chuyện ăn uống, cũng biết được nếu không hài lòng chuyện nấu ăn thì tự mình có thể bỏ tiền ra mua thức ăn khác, không do dự phụ thêm đồ ăn cho hai người phụ tá.
Cô đã đồng ý để tiên sinh Bảo Phiêu được ăn uống no, cũng không thể cắt xén cơm nước của anh được.
Mặt Chử Hiệt lạnh tanh nói, “Không có”
Du Lệ a một tiếng, cũng không để ý, lại nói một ít chuyện với trợ lý xong, nghĩ đến cái gì, nói với trợ lý, “Bảo khách sạn mang bữa tối tới nhé, ừ…..cứ mang mười phần trước đã’
Trợ lý Trịnh, “….. Biết rồi’
Cô nàng nhìn tiên sinh Bảo Tiêu đứng ở đó, cảm thấy vị này đã biến thành vị quan trọng trong tim nghệ sỹ của họ rồi, vào thời điểm này còn không quên cho anh ta ăn nữa.
Khách sạn nhanh chóng mang bữa tối của họ tới.
Lúc người phục vụ rời đi, biểu hiện khó hiểu, dường như không rõ ở đây chỉ có ba người mà sao lại muốn đưa mười phần bữa tối tới chứ.
Sau khi ăn tối xong, Du Lệ làm đầu tiên là tiêu cơm, sau đó thì luyện yoga một lúc rồi lại xem kịch bản, thời gian cũng gần muộn, bảo hai người đi nghỉ, còn cô cũng về phòng ngủ.
Hôm sau, Du Lệ đi tới chỗ tập trung lúc 7.40 phút cùng với nhân viên đoàn làm phim.
Cô cứ tưởng mình đến rất sớm, ai ngờ nam chính Luda Holson, nam số 2 Alger Guzman và nữ số 2 Shiya Keynes cũng đã tới, cả ba cũng không nói chuyện mà đứng cách nhau không xa, hình thành ba chân vạc quốc tế, đối diện nhau, không khí vô cùng cổ quái.
Nhân viên công tác chung quanh tránh họ xa, cứ như không chịu nổi không khí khó tả giữa ba người vậy.
Du Lệ tới, khiến cả ba đồng thời cùng quay đầu nhìn qua.
Do tầm mắt ba người rời đi, nên những nhân viên công tác vẫn luôn nhìn trộm cả ba cũng nhìn theo, trong bất chợt, cô trở thành đối tượng ngắm của mọi người, khiến cô hơi hoảng, cũng không hiểu vì sao.
Lúc này Alger Guzman cười tủm tỉm, bảo, “Tối qua tiểu thư Du nghỉ có ngon không?’
Du Lệ mỉm cười gật đầu, dùng tiếng anh lưu loát trả lời, “Đa tạ tiên sinh Guzman quan tâm, tôi ngủ khá ngon”
Luda Holson nhìn nhìn họ, vẫy Du Lệ tới gần, nói đầy tao nhã, “Xin chào cô, tôi là Luda Holson, hôm qua vừa đến, chưa chào hỏi câu nào với tiểu thư Du, thật tiếc quá”
Nói xong, anh ta thò tay ra.
Du Lệ không để ý lắm, chỉ cười cười, cùng bắt tay anh ta, khách sáo giới thiệu.
Hai người chỉ đơn giản là nắm tay nhau, tay Luda Holson rất ấm và chắc, sau khi bắt tay xong, anh ta lại cười với cô thêm ôn hòa, bộ dáng anh tuấn, rất dễ làm phụ nữ đình trệ lọt vào trong đôi mắt dịu dàng đa tình đó của anh ta.
Tiên sinh Bảo phiêu đứng phía sau Du Lệ nhìn Luda Holson chằm chằm.
Luda Holson tự dưng thấy hơi lạnh, theo bản năng nhìn về phía Alger Guzman, trong mắt lóe lên đề phòng.
Nam chính vươn cành ô liu tới cô, nữ chính số 2 Shiya Keynes cũng tới chào hỏi, thái độ cũng coi như thân thiện, Du Lệ cũng tiện hàn huyên chút với bọn họ.
Mắt thấy đã qua 8 giờ, Marisa Gibson mới khoan thai mà tới.
Cô ta vừa xuất hiện, đã hung hăng tức giận trừng mắt lườm Du Lệ một cái, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua hộ vệ sau lưng Du Lệ, phát hiện ra hôm nay anh ta lại đeo kính râm, khiến người ta không nhìn thấy đôi mắt xanh băng đó, nhưng chỉ cần đã nhìn qua chân dung của anh, thì sẽ không coi thường được hình dáng anh tuấn ấy, khiến người ta nghĩ vớ vẩn.
Những người khác thấy hành vi của Marisa Gibson, đều cho là cô ta có thành kiến với người Đông phương nên không để ý lắm.
Lúc Mọi người chào hỏi cô ta, phát hiện ra tầm mắt cô ta như có như không liếc nhìn hộ vệ đứng sau Du Lệ, thì thấy khó hiểu.
Nữ minh tinh Đông Phương này có mang theo hộ vệ bên cạnh, hôm qua họ cũng đã thấy, nhưng có diễn viên nào mà không mang theo một hai vị hộ vệ đâu chứ, tuy rằng hộ vệ này trông rất cao, đứng ở đó như hạc giữa bầy gà, rất đáng chú ý, nhưng cũng chỉ là hộ vệ mà thôi, chẳng ai coi ra gì cả.
Du Lệ bị vị cục cưng Hollywood này làm cho khó hiểu, không kìm được cũng quay đầu lại nhìn người đàn ông đằng sau một cái.
Tiên sinh Bảo Phiêu không dao động.
Toàn bộ diễn viên “Bí Cảnh” đã đến đủ, đoàn làm phim bố trí xe cũng chạy tới, đón họ đi tới trang viên lâu đài cổ.
Vào lúc lên xe, mấy diễn viên chính lại sinh ra mâu thuẫn.
Alger Guzman cự tuyệt ngồi cùng nữ diễn viên chính trên một chiếc xe.
Trái tim thiếu nữ của Marisa Gibson bị anh ta lạnh nhạt và ngạo mạn gây thương tổn sâu, tức giận nổi trận lôi đình, cũng nói tùy hứng, ‘Tôi cũng không muốn ngồi cùng xe với anh ta đâu”. Nói xong cô ả lại liếc mắt nhìn Du Lệ một cái, nói lớn tiếng, “Cũng không cần ngồi cùng xe với phụ nữ nào đó”
Tính tình Luda Holson tốt cười bảo, “Hay tiên sinh Guzman sợ?”
Shiya Keynes ôm cánh tay đứng ở đó, chỉ nhàn nhạt nhìn họ không nói, nhưng đôi giày đỏ không kiên nhẫn cứ di đi di lại.
Alger Guzman liếc nhìn anh ta khinh miệt, thần sắc ngạo mạn, phảng phất như anh ta khinh thường nhìn lại, anh ta không có tư cách làm cậu ta sợ.
Nhân viên công tác của đoàn làm phim nhìn mấy vị mà mồ hôi lạnh toát ra.
Mấy vị này ai cũng có địa vị, có bối cảnh, có địa vị bối cảnh ấy, anh ta không dám dây vào ai hết.
Cuối cùng vẫn là phó đạo diễn chuyên phụ trách công việc tiếp đón này mồ hôi đầy đầu tới, dụ dỗ rồi lại dụ dỗ mới dỗ được họ lên xe.
Toàn bộ mọi việc Du Lệ thờ ơ, không muốn xen vào, hơn nữa cũng không có ý kiến gì với an bài của phó đạo diễn, điều này khiến cái vị phó đạo diễn mập ấy có ấn tượng khá tốt với cô, thầm nói thêm mấy câu.
Cuối cùng ai nấy cũng lên xe bắt đầu xuất phát.
Trợ lý Trịnh và Du Lệ ngồi cạnh nhau, thì thào nho nhỏ, “Mấy vị kia lớn thật, quả nhiên bối cảnh đủ mạnh. Chị Du à, sau này chúng ta phải cẩn thận chút, em cứ cảm thấy cái vị Marisa kia tính không tốt, sau này còn gây phiền phức với chị nữa đó”
Ngày thường trợ lý Trịnh cũng rất để ý đến mấy diễn viên nước ngoài, cũng biết danh tiếng của Marisa Gibson, nhưng hai lần gặp mặt này, phát hiện ra tính tình cô nàng này thật không tốt, thậm chí còn có địch ý với Du Lệ nữa, vô cùng bài xích cô.
Chẳng nhẽ lại là một kẻ kỳ thị diễn viên Đông Phương sao? Du Lệ gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
Mãi đến tận trưa họ cuối cùng cũng đến nơi.
Từ xa đã nhìn thấy tòa lâu đài cổ đứng sừng sững giữa sườn núi, tòa lâu đài cổ màu đen nghiêm trang vừa mắt, ngập tràn dấu vết cổ xưa, hai bên sườn có tháp đồng hồ cao đứng đó, lưng quay về phía núi, nhìn thanh nhã thoải mái, lộ ra hơi thở thần bí nào đó.
Lúc xe tiến vào lâu đài cổ, chứng kiến quanh cảnh trang viên, càng khiến đám người thêm kinh ngạc vô cùng.
Tuy nói vốn đầu tư cho bộ phim “Bí Cảnh” khá nhiều tiền, nhưng cũng coi bộ “bí Cảnh’ này, có thể thuê được một trang viên lâu đài cổ có tính lịch sử chân chính để quay phim, cũng mất khá nhiều tiền, chỉ riêng tiền thuê thôi cũng không rõ tốn bao nhiêu nữa.
Ven đường đi, phó đạo diễn hưng phấn giới thiệu cho họ biết tòa lâu đài cổ này có tên là “Muffies”, nghe nói là tòa nhà xây từ thế kỷ 17, là lâu đài riêng của một quý tộc nào đó, được truyền thừa cho tới nay, hiện giờ chủ nhân lâu đài là đời sau của vị quý tộc đó, cũng có chút giao tình với nhà đầu tư, nên mới lấy giá tiền thuê khá rẻ để là nơi cho đoàn phim thuê quay.
Theo lời giải thích của phó đạo diễn, xe đã chạy tới trước lâu đài cổ.
Đoàn người lần lượt xuống xe, vừa tán thưởng đánh giá lâu đài cổ, vừa đi theo nhân viên tiến vào toà lâu đài.
Đạo diễn Robert Dessein đã tới lâu đài cổ mấy ngày trước, đi ngắm cảnh khắp nơi, vừa lúc các diễn viên đều tới, đúng lúc đạo diễn từ ngoài tiến vào, nói với họ, “Mọi người đã tới rồi, đi nghỉ trước đi, ngày mai sẽ quay phim”
Nói xong, để nhân viên công tác chia phòng cho họ.
Trong đoàn làm phim, cả đám đông đều ở ngay pháo đài cổ, điều này khiến nhiều diễn viên rất thích thú, đây chính là một lâu đài cổ có ý nghĩa lịch sử, có thể ở chỗ này quả thật như nằm mơ vậy.
Nhân viên công tác dựa theo thân phận từng diễn viên mà chia phòng cho phù hợp.
Du Lệ được phân một phòng ở tận tầng ba, sau khi cô nhận chìa khóa, nói câu cảm ơn với nhân viên công tác rồi dẫn theo trợ lý và hộ vệ lên lầu.
Tiếp đó, cô phát hiện ra mấy diễn viên chính lại nháo đi lên.
“Làm phiền đổi cho tôi một phòng khác đi, tôi không muốn ở gần họ quá” Guzman Alger hất cằm nhọn lên, chẳng che giấu chút nào sự ghét bỏ của mình với một số ít người.
Nhân viên công tác phụ trách phân phòng mồ hôi lạnh túa ra, Alger Guzman nói quá mạnh, nếu anh ta không đáp ứng thì đây chẳng phải là đắc tội với nam nữ diễn viên chính sao?
Marisa Gibson là người thứ nhất nhảy dựng lên, nói đầy tức giận, “Guzman, anh có ý gì?”
Guzman lạnh lùng lườm cô ả một cái, “Chẳng có ý gì cả, chẳng qua không muốn ở gần một số người nào đó thôi”
Marisa Gibson ừ một tiếng, cảm thấy như cậu ta nói là mình vậy.
Du Lệ thờ ơ, bất giác cảm giác như lời Guzman Alger nói thực ra là nam chính Luda Holson mới đúng, lúc trước cô đã để ý thấy, giữa người đàn ông này với nam số 2 không hợp nhau, với nữ chính, cậu ta chỉ là khinh miệt theo bản năng.
May là nam chính tính tốt, bị những lời Guzman nói như thế cũng không tức giận, thậm chí còn ôn hòa khuyên mấy câu.
Cuối cùng nhân viên công tác vẫn đổi phòng cho Guzman, ở ngay cạnh phòng Du Lệ.
Alger Guzman nhận chìa khóa xong, dẫn theo trợ lý đi thẳng một mạch chẳng thèm để ý người khác, cực kỳ ngạo mạn.
Sau đó thì Du Lệ lại bị Marisa Gibson lườm.
Du Lệ trợn tròn mắt khó hiểu, trực giác như diễn viên tóc vàng Hollywood này bị bệnh vậy, nên không thèm tính toán với cô ta.
Rồi cô cũng dẫn theo trợ lý và hộ vệ tiên sinh lên lầu tìm tới gian phòng của mình.
Tòa lâu đài cổ rất lớn, mỗi một tầng có rất nhiều phòng, diện tích mỗi phòng cũng khá rộng, lại được trang trí xoa hoa, ngập tràn khí tức Trung cổ, cách bố trí có tính lịch sử, khiến người ta bất giác nhẹ chân nhẹ tay, cứ lo làm hỏng gì đó mà không cách nào bồi thường cho nổi.
Trợ lý Trịnh giúp Du Lệ sắp xếp hành lý, vừa nói, “Chủ nhân tòa lâu đài cổ này thật có tiền đó, không rõ có phải mỗi phòng đều có tiêu chuẩn thấp không nữa, phòng này xài hết bao tiền nha”
“Chắc không phải đâu, chị cảm thấy ngoài mấy diễn viên chính ra, phòng những người khác cũng không tốt vậy đâu” Du Lệ suy đoán, dù sao cái nơi như trong giới giải trí này, đãi ngộ của diễn viên dựa vào danh tiếng mà bố trí, là một nữ số 3, có thể được bố trí phòng như thế, Du Lệ cũng không quá ngạc nhiên.
Trợ lý Trịnh nhanh nhẹn sắp xếp xong hành lý, nghĩ tới chuyện vừa nãy, nói hơi xa, “Chị Du à, xem ra tiên sinh Alger Guzman quả thật không hợp với mấy diễn viên chính, chắc có lợi với chúng ta”
Dạng này cũng không lo Marisa Gibson kéo bè kết phái, liên hợp với diễn viên khác xa lánh họ.
Du Lệ gật đầu, cô cũng cảm thấy tốt, cũng không rõ nam số 1, số 2 không hợp nhau có ảnh hưởng gì đến quay phim không.
Sau khi sắp xếp xong hành lý, có nhân viên công tác tới mời họ đi ăn cơm.
Là nữ số 3, Du Lệ và mấy diễn viên chính cùng ngồi một bàn ăn cơm, những người khác thì được ăn ở chỗ khác, không cùng một chỗ.
Trong lòng Du Lệ biết nội tình bên trong, chỉ e mỗi một nghệ sỹ có người và trợ lý đi theo cũng chẳng được ăn cơm nước tử tế, nên hỏi nhân viên công tác về vấn đề liên quan tới chuyện ăn uống, cũng biết được nếu không hài lòng chuyện nấu ăn thì tự mình có thể bỏ tiền ra mua thức ăn khác, không do dự phụ thêm đồ ăn cho hai người phụ tá.
Cô đã đồng ý để tiên sinh Bảo Phiêu được ăn uống no, cũng không thể cắt xén cơm nước của anh được.
/240
|