“Vừa rồi có phải thứ gì làm vướng tôi không nhỉ?”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức chật vật bò từ dưới đất lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Chử Hiệt đang từ trên cầu thang đi xuống, trong lòng khẳng định, tuyệt đối là tên này đã đẩy gã, tên này chắc chắn ghen ghét với vẻ xinh đẹp của mình mà.
“Ảo Phỉ Nick, có phải anh không?!”
Ai ngờ Chử Hiệt lại đáp rất hợp lý hợp tình, “Không phải tôi!”
Vẻ mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức ánh lên vẻ “Sao anh lại mặt dày vô sỉ thế không biết”, tức giận nói, “Sao không phải là anh chứ hả? Lúc ấy ngoài anh ra chẳng lẽ còn Ma tộc nào nữa à?”
Chử Hiệt phớt lời đáp, “Anh chỉ hỏi là có thứ gì vướng anh thôi, chẳng phải tôi trả lời anh rồi sao?”
Dĩ nhiên anh sẽ không thừa nhận mình có liên quan gì đến “đồ vật” này hết, vì thế tự nhiên phản bác rất hợp tình hợp lý mà, cũng không nói dối đâu. Chử tiên sinh cảm thấy A Kỳ Bác Nhĩ Đức quả thật đầu óc có vấn đề, chuyện đơn giản vậy mà cũng không rõ lắm.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức nghẹn thở, không nói nổi câu nào, thấy khó chịu vô cùng.
“Đi thôi” Chử Hiệt nhẹ nhàng liếc gã một cái, ‘Hay anh không muốn dẫn tôi đi xem qua thứ đồ kia hả?”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức vô cùng nóng tức, nếu không phải là không đánh được anh ta…
“Được, đi thôi” Gã không vui đáp, chỉ con đường “Đi về hướng này đi, anh đi trước đi” Kiên quyết không đi dẫn đường, đỡ cho cái kẻ Ma tộc mặt dày vô sỉ này lại thừa cơ làm gì đó.
Chử Hiệt chẳng thèm để ý, chân bước dài đi lên phía trước.
Không gian tầng ngầm lâu đài rất lớn, thậm chí còn có thể được gọi là một tòa mê cung dưới lòng đất, chỗ nào cũng có đường đi, nếu không có người dẫn đường thì tuyệt đối sẽ bị lạc ngay.
Hai bên vách tường của thông đạo cứ cách mấy mét lại khảm đá quý phát sáng, ánh sáng bao trùm bốn phía, toàn bộ hình ảnh ấy khiến người ta có cảm giác như đang xem quạt quỷ vậy.
Chử Hiệt thấy chuyện đó cũng không có gì.
Máu khoe của của A Kỳ Bác Nhĩ Đức lại nổi lên, không kìm được cứ khoe mãi trên đường đi, “Anh có biết đá quý này là gì không? Chúng được chính tôi chạy tới mấy Ma Cảnh, khó khăn khổ sở lắm mới thu thập được đủ hết đó, loại đá quý này được khai thác ở tận sâu trong Jangorod ra, nó có một cái tên dễ thương lắm nha, đại loại là ánh sáng Caroline, loại này là…”
Mặc gã lải nhải khoe đám đá quý một lượt, xong, A Kỳ Bác Nhĩ Đức hỏi, “Thấy sao? Có cảm giác gì không?”
“Anh nhàm chán quá đấy” Chử Hiệt bình luận vậy.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “Cái con ma nhà anh…. Sao vẫn cứ giống như trước thế không biết, đến một câu nói dễ nghe cũng khó thế sao? Chẳng trách mà anh cũng không cách nào kết hôn với con mồi nhỏ nhà anh, đáng thương quá đê”
Chử Hiệt lườm gã một cái.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức bị anh tẩn nhiều rồi, tính cảnh giác cực cao, vừa thấy phản ứng này của anh, vội vàng lùi nhanh ra phía sau, đề phòng bảo, “Cấm anh không được động tay động chân đó!”
Chử Hiệt thấy loại Ma tộc cỏ đáng đánh như A Kỳ Bác Nhĩ Đức này thật không thể quá nhân từ được.
Vì thế anh tay không xách vạt áo A Kỳ Bác Nhĩ Đức lên, vung tay đập vị ma này lên vách tường một cái, đập cho đến khi đám đá quý khảm trên tường nát vụn thành bụi phấn trên người gã, trên mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng đầy máu, vẻ mặt bi phẫn đầy máu nói, “Đang yên đang lành, sao tự dưng anh ra tay là sao?”
“Anh nói quá nhiều đó”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “…..” Không thể tiếp tục mà chơi đùa như vậy được.
Rốt cuộc A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng im, lau khô máu trên mặt đi, đau lòng nhìn bụi phấn trên mặt đất một lúc, chỉ vào cánh cửa đóng chặt ở đằng trước bảo, “Bia Mễ Nại Tư ở đó đó”
Đó là một cánh cửa cực lớn cao chừng mười mét, không rõ được dùng chất liệu nào tạo thành, mấy sợi dây xích thô to như cánh tay đàn ông chằng qua, như đang giam cầm vậy, khóa cửa lại và giam cầm chặt thứ đồ ở trong đó.
Chử Hiệt đi tới, nhìn nhìn sợi dây xích chằng cửa, thò tay đẩy một cái.
“Chậm đã!!” A Kỳ Bác Nhĩ Đức khẩn trương ngăn anh lại, “Đừng đẩy vội thế, xảy ra chuyện đó.
Chử Hiệt quay đầu nhìn gã.
Trong ánh sáng u ám của đá quý, vẻ mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức rất nghiêm túc, hỏi nghiêm túc, “Áo Phỉ Nick, anh thực sự đã quên chuyện trước kia rồi à?”
Chử Hiệt ừm một câu, “Tôi thấy chẳng cần thiết phải lừa anh làm gì, ít nhất hiện giờ tôi chẳng quen anh” Nhưng anh lại biết rõ mình là Ma tộc, cũng biết bản thể của mình là gì.
“Vậy rốt cuộc anh vì sao lại tỉnh lại thế?” A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói, “Còn nữa, đừng có nói với tôi thật sự là yêu đương gì đó nhé, tôi sẽ sụp mất đó”
Chử Hiệt ngẫm nghĩ, đáp, “Tôi không rõ, tự dưng khác tỉnh lại thôi”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức nghiêm túc nhìn anh, gã cũng không tin Áo Phỉ Nich không có nguyên nhân mà tỉnh lại, nhưng đối phương không nói gã cũng chẳng có cách nào ép hỏi ra được, cuối cùng đành bảo, “Được rồi, mặc kệ thế nào, hy vọng có một ngày bia Mễ Nại Tư cũng được trở lại Ma giới lần nữa”
Chử Hiệt ừm một cái, nhìn về cánh cửa lớn kia, bảo, “Nếu anh sợ, thì cứ ở đây đợi tôi, tự tôi đi vào”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói theo bản năng, “Sao thế được” nhưng nghĩ tới thứ đồ sau cánh cửa kia lại lùi bước lại.
Cho dù nó chỉ còn là một mảnh nhỏ của bia Mễ Nại Tư thôi, nhưng lực lượng của nó vẫn cường đại vô cùng, ít có Ma tộc nào có thể đối mặt trực tiếp, là một Cổ Ma duy nhất có thể trấn thủ bia Mễ Nại Tư, A Kỳ Bác Nhĩ Đức biết rõ sự cường đại của nó hơn bất cứ Ma tộc nào.
Cuối cùng, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng lùi lại đằng sau, nhìn Chử Hiệt đi đến trước cửa, đẩy cánh cửa bị dây xích quàng chặt kia ra.
Tiếng dây xích phát ra chói tai lạnh lẽo, hai bên cánh cửa động, xích bị quàng ở giữa, lúc bị đẩy ra một cái có thể đủ cho mấy người đi dàn hàng bước vào.
Một hơi thở lạnh lẽo tận xương tủy thoát ra từ khe cửa.
Đằng sau cánh cửa là bóng tối vô tận, cho dù Ma tộc có thị lực trời sinh kinh người thì với bóng tối này trước mặt cũng chỉ đành có thể có mắt như mù mà thôi.
Thần sắc Chử Hiệt lãnh đạm, bước chân đi vào rồi nhanh chóng biến mất ở trong đó.
Lúc anh biến mất, cánh cửa lại chậm rãi khép lại, xích sắt lại hoạt động lần nữa rồi đóng chặt cánh cửa lại.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức nhìn xích sắt quàng cửa mà ngơ ngác, cứ hy vọng Áo Phỉ Nick có cách lấy bia Mễ Nại Tư đi, lại sợ anh mà mang bia Mễ Nại Tư đi rồi, toàn bộ Ma Đô sẽ rơi vào hỗn loạn.
Không rõ mất bao lâu, tiếng xích sắt lại cọ sát hoạt động vang lên, rồi cánh cửa lại được mở ra lần nữa.
Cả người nam nhân ngập tràn lạnh băng ấy thoát ra từ khe cửa.
Thấy anh xuất hiện dưới ánh sáng của đá quý, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng thấy rõ bộ dáng của anh, tóc vốn ngắn chẳng rõ đã biến thành dài từ bao giờ, ở cuối đuôi tóc là đôi chân trần, mặt mày đông lại thành lớp băng sương, hai bên má xuất hiện từng vệt hoa văn vảy vàng, đôi mắt vàng biến thành đỏ đồng.
Anh đứng ở đó, cứ như một mãnh thú vừa ra đời vậy, xinh đẹp mà hung tàn.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức theo bản năng lùi lại sau một bước.
Hàn khí trên người Chử Hiệt tan dần, bộ dạng anh lại khôi phục bình thường, chỉ có tóc dài trên đầu chứng minh hình ảnh lúc trước của anh không phải là ảo giác.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức hỏi cẩn thận, “Áo Phỉ Nick, anh…. Cảm thấy thế nào rồi?”
Chử Hiệt lạnh nhạt lườm anh ta một cái, đáp, “Đi thôi”
“Đi á?’ A Kỳ Bác Nhĩ Đức ngây ra nói lắp bắp, mãi cho tới khi Chử Hiệt đi lướt qua gã về, gã mới phản ứng kịp vội vàng chạy đuổi theo sau.
Đi được mấy bước, A Kỳ Bác Nhĩ Đức không nhịn được quay đầu nhìn lại, nhìn về cánh cửa đó, cửa đã đóng, xích sắt vẫn quàng ngang nó, cứ như đang vây chặt một thứ tồn tại đáng sợ nào đó vậy.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức trầm mặc mấy giây, xoay đầu, đi theo Chử Hiệt rời đi.
Sau khi rời khỏi tầng ngầm, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cứ mãi dò hỏi Chử Hiệt xem vừa rồi thấy gì, thân thể có phát sinh cái gì kỳ lạ không, có thứ gì đó kích thích muốn phát tiết ra không.
“Không có!” Chử Hiệt một tay đẩy gã ra, “Anh lằng nhằng quá, không có gì thì đừng làm phiền tôi”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức bị anh đẩy mạnh sát vách tường, cứ trơ mắt nhìn anh rời đi, giận mà chẳng làm gì được.
Nếu không phải không đánh lại được anh ta thì….
**
Du Lệ thấy Chử Hiệt được A Kỳ Bác Nhĩ Đức gọi đi, đã hơn nửa đêm rồi cũng chưa về, nên quyết định không đợi anh nữa, mà bản thân thì bò lên giường ngủ.
Không rõ bao lâu, Du Lệ đột nhiên tỉnh lại.
Mở to mắt thấy ánh sáng phát ra từ đá quý trên tường, lại thấy người ngồi ở trước giường, cô sửng sốt, thò tay sờ sờ bộ tóc dài của người đó trên giường, nghi ngờ hỏi, “Chử Hiệt, anh dùng cái gì mà nó dài thế?”
Chỉ mới có mấy tiếng thôi, thế mà tóc anh lại dài quá thế, Du Lệ cảm thấy sức sống này cũng mạnh quá, nếu ở trong thế giới loài người không rõ đã trở thành âm phúc của con người tới mức nào nữa.
Chử Hiệt cúi người xuống hôn cô một cái, giọng trầm thấp lộ ra mấy phần quyến rũ, “Không phải tự dài, mà do lực lượng của anh hơi không khống chế nổi”
“Hả?” Du Lệ mê man nhìn anh.
Chử Hiệt bò lên giường, ôm chặt cô vào lòng, mặt chôn sâu lên hõm cổ cô, thỏa mãn hít đám hơi thở thuần khiết sạch sẽ của cô, lực lượng ngo ngoe rục rịch trong cơ thể cuối cùng cũng được ép xuống.
Anh ôm rất chặt, Du Lệ suýt nữa bị anh ôm không thở nổi, cố sức đập anh mấy cái, anh mới buông ra chút.
“Sao thế?” Du Lệ hỏi, cảm thấy tóc dài của Chử Hiệt hơi khó hiểu, “Có phải là A Kỳ Bác Nhĩ Đức lại gây ra chuyện ngu ngốc nào không vậy?”
Chử Hiệt im bặt.
Du Lệ coi như anh cam chịu, tức giận bảo, ‘Chúng mình vẫn nên nhanh rời khỏi chỗ này đi, cái vị A Kỳ Bác Nhĩ Đức kia cũng thật đáng ghét quá”
Chử Hiệt đáp ừm một cái, “Đợi ngày săn thú kết thúc, chúng mình cùng rời đi đi”
Du Lệ lập tức cao hứng hẳn lên, nói luyên thuyên với anh một lúc rồi mới ngủ.
**
Sáng hôm sau, cửa phòng của họ vang lên tiếng gõ cửa. Du Lệ ngáp một cái tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt, cất tiếng chào buổi sáng với người đàn ông nằm cạnh.
Lúc định xuống giường, lại sờ tới đám tóc vừa dài vừa lạnh, quay đầu nhìn lại trùng hợp nhìn thấy người đàn ông tóc dài đang cau mày ngồi dậy, lúc nghiêng đầu, mấy dúm tóc đen dài rớt xuống mặt anh, che kín cả nửa mặt, khiến cho anh thoạt nhìn phong tình hiếm có hơn mọi ngày, xinh đẹp và tự phụ, giống như một bức tranh sơn dầu đầy phong cách diễm lệ thời Trung cổ vậy.
Du Lệ lại bị kinh hãi lần nữa. Tối qua trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, cô nhìn không rõ, hiện giờ ban ngày sáng hơn, lại nhìn thấy mớ tóc dài của Chử Hiệt, mới thấy anh đẹp tới mức nào, vì sao A Kỳ Bác Nhĩ Đức lại ghen với dung mạo của anh đến vậy.
Chử Hiệt cảm thấy mớ tóc dài này quá phiền toái, đợi lúc người hầu mang bữa sáng tới, bảo họ lấy kéo.
“Thật muốn cắt hả?” Du Lệ hỏi mãi.
Chất tóc này quá tốt, vừa đen lại vừa mượt, cảm giác như tơ lụa vậy. Thêm nữa ở đuôi tóc lại hơi xoăn tự nhiên, trông chẳng rối chút nào mà ngược lại còn cảm thấy có vẻ đẹp đến kỳ lạ.
Tóm lại, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy ai có mớ tóc dài đẹp đến vậy như Chử Hiệt.
Chử Hiệt nói thản nhiên, “Xã hội hiện đại rồi, nào còn có đàn ông nào để tóc dài tới vậy chứ, quá kỳ quái, thêm nữa chẳng tiện chút nào”
Du Lệ tự nói thầm là nếu anh muốn giữ lại, với giá trị nhan sắc của anh, chắc chắn chẳng có ai thấy kỳ lạ hết.
Cuối cùng Chử Hiệt vẫn đem mớ tóc dài đó cắt, thấy vẻ mặt Du Lệ đau lòng, cứ như đang cắt chính tóc cô vậy.
Chử Hiệt thấy vậy, ngưng lại, thầm nghĩ, sau này có dịp hay là giữ lại cho cô ấy nhìn nhỉ?
A Kỳ Bác Nhĩ Đức chật vật bò từ dưới đất lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Chử Hiệt đang từ trên cầu thang đi xuống, trong lòng khẳng định, tuyệt đối là tên này đã đẩy gã, tên này chắc chắn ghen ghét với vẻ xinh đẹp của mình mà.
“Ảo Phỉ Nick, có phải anh không?!”
Ai ngờ Chử Hiệt lại đáp rất hợp lý hợp tình, “Không phải tôi!”
Vẻ mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức ánh lên vẻ “Sao anh lại mặt dày vô sỉ thế không biết”, tức giận nói, “Sao không phải là anh chứ hả? Lúc ấy ngoài anh ra chẳng lẽ còn Ma tộc nào nữa à?”
Chử Hiệt phớt lời đáp, “Anh chỉ hỏi là có thứ gì vướng anh thôi, chẳng phải tôi trả lời anh rồi sao?”
Dĩ nhiên anh sẽ không thừa nhận mình có liên quan gì đến “đồ vật” này hết, vì thế tự nhiên phản bác rất hợp tình hợp lý mà, cũng không nói dối đâu. Chử tiên sinh cảm thấy A Kỳ Bác Nhĩ Đức quả thật đầu óc có vấn đề, chuyện đơn giản vậy mà cũng không rõ lắm.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức nghẹn thở, không nói nổi câu nào, thấy khó chịu vô cùng.
“Đi thôi” Chử Hiệt nhẹ nhàng liếc gã một cái, ‘Hay anh không muốn dẫn tôi đi xem qua thứ đồ kia hả?”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức vô cùng nóng tức, nếu không phải là không đánh được anh ta…
“Được, đi thôi” Gã không vui đáp, chỉ con đường “Đi về hướng này đi, anh đi trước đi” Kiên quyết không đi dẫn đường, đỡ cho cái kẻ Ma tộc mặt dày vô sỉ này lại thừa cơ làm gì đó.
Chử Hiệt chẳng thèm để ý, chân bước dài đi lên phía trước.
Không gian tầng ngầm lâu đài rất lớn, thậm chí còn có thể được gọi là một tòa mê cung dưới lòng đất, chỗ nào cũng có đường đi, nếu không có người dẫn đường thì tuyệt đối sẽ bị lạc ngay.
Hai bên vách tường của thông đạo cứ cách mấy mét lại khảm đá quý phát sáng, ánh sáng bao trùm bốn phía, toàn bộ hình ảnh ấy khiến người ta có cảm giác như đang xem quạt quỷ vậy.
Chử Hiệt thấy chuyện đó cũng không có gì.
Máu khoe của của A Kỳ Bác Nhĩ Đức lại nổi lên, không kìm được cứ khoe mãi trên đường đi, “Anh có biết đá quý này là gì không? Chúng được chính tôi chạy tới mấy Ma Cảnh, khó khăn khổ sở lắm mới thu thập được đủ hết đó, loại đá quý này được khai thác ở tận sâu trong Jangorod ra, nó có một cái tên dễ thương lắm nha, đại loại là ánh sáng Caroline, loại này là…”
Mặc gã lải nhải khoe đám đá quý một lượt, xong, A Kỳ Bác Nhĩ Đức hỏi, “Thấy sao? Có cảm giác gì không?”
“Anh nhàm chán quá đấy” Chử Hiệt bình luận vậy.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “Cái con ma nhà anh…. Sao vẫn cứ giống như trước thế không biết, đến một câu nói dễ nghe cũng khó thế sao? Chẳng trách mà anh cũng không cách nào kết hôn với con mồi nhỏ nhà anh, đáng thương quá đê”
Chử Hiệt lườm gã một cái.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức bị anh tẩn nhiều rồi, tính cảnh giác cực cao, vừa thấy phản ứng này của anh, vội vàng lùi nhanh ra phía sau, đề phòng bảo, “Cấm anh không được động tay động chân đó!”
Chử Hiệt thấy loại Ma tộc cỏ đáng đánh như A Kỳ Bác Nhĩ Đức này thật không thể quá nhân từ được.
Vì thế anh tay không xách vạt áo A Kỳ Bác Nhĩ Đức lên, vung tay đập vị ma này lên vách tường một cái, đập cho đến khi đám đá quý khảm trên tường nát vụn thành bụi phấn trên người gã, trên mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng đầy máu, vẻ mặt bi phẫn đầy máu nói, “Đang yên đang lành, sao tự dưng anh ra tay là sao?”
“Anh nói quá nhiều đó”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “…..” Không thể tiếp tục mà chơi đùa như vậy được.
Rốt cuộc A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng im, lau khô máu trên mặt đi, đau lòng nhìn bụi phấn trên mặt đất một lúc, chỉ vào cánh cửa đóng chặt ở đằng trước bảo, “Bia Mễ Nại Tư ở đó đó”
Đó là một cánh cửa cực lớn cao chừng mười mét, không rõ được dùng chất liệu nào tạo thành, mấy sợi dây xích thô to như cánh tay đàn ông chằng qua, như đang giam cầm vậy, khóa cửa lại và giam cầm chặt thứ đồ ở trong đó.
Chử Hiệt đi tới, nhìn nhìn sợi dây xích chằng cửa, thò tay đẩy một cái.
“Chậm đã!!” A Kỳ Bác Nhĩ Đức khẩn trương ngăn anh lại, “Đừng đẩy vội thế, xảy ra chuyện đó.
Chử Hiệt quay đầu nhìn gã.
Trong ánh sáng u ám của đá quý, vẻ mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức rất nghiêm túc, hỏi nghiêm túc, “Áo Phỉ Nick, anh thực sự đã quên chuyện trước kia rồi à?”
Chử Hiệt ừm một câu, “Tôi thấy chẳng cần thiết phải lừa anh làm gì, ít nhất hiện giờ tôi chẳng quen anh” Nhưng anh lại biết rõ mình là Ma tộc, cũng biết bản thể của mình là gì.
“Vậy rốt cuộc anh vì sao lại tỉnh lại thế?” A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói, “Còn nữa, đừng có nói với tôi thật sự là yêu đương gì đó nhé, tôi sẽ sụp mất đó”
Chử Hiệt ngẫm nghĩ, đáp, “Tôi không rõ, tự dưng khác tỉnh lại thôi”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức nghiêm túc nhìn anh, gã cũng không tin Áo Phỉ Nich không có nguyên nhân mà tỉnh lại, nhưng đối phương không nói gã cũng chẳng có cách nào ép hỏi ra được, cuối cùng đành bảo, “Được rồi, mặc kệ thế nào, hy vọng có một ngày bia Mễ Nại Tư cũng được trở lại Ma giới lần nữa”
Chử Hiệt ừm một cái, nhìn về cánh cửa lớn kia, bảo, “Nếu anh sợ, thì cứ ở đây đợi tôi, tự tôi đi vào”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói theo bản năng, “Sao thế được” nhưng nghĩ tới thứ đồ sau cánh cửa kia lại lùi bước lại.
Cho dù nó chỉ còn là một mảnh nhỏ của bia Mễ Nại Tư thôi, nhưng lực lượng của nó vẫn cường đại vô cùng, ít có Ma tộc nào có thể đối mặt trực tiếp, là một Cổ Ma duy nhất có thể trấn thủ bia Mễ Nại Tư, A Kỳ Bác Nhĩ Đức biết rõ sự cường đại của nó hơn bất cứ Ma tộc nào.
Cuối cùng, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng lùi lại đằng sau, nhìn Chử Hiệt đi đến trước cửa, đẩy cánh cửa bị dây xích quàng chặt kia ra.
Tiếng dây xích phát ra chói tai lạnh lẽo, hai bên cánh cửa động, xích bị quàng ở giữa, lúc bị đẩy ra một cái có thể đủ cho mấy người đi dàn hàng bước vào.
Một hơi thở lạnh lẽo tận xương tủy thoát ra từ khe cửa.
Đằng sau cánh cửa là bóng tối vô tận, cho dù Ma tộc có thị lực trời sinh kinh người thì với bóng tối này trước mặt cũng chỉ đành có thể có mắt như mù mà thôi.
Thần sắc Chử Hiệt lãnh đạm, bước chân đi vào rồi nhanh chóng biến mất ở trong đó.
Lúc anh biến mất, cánh cửa lại chậm rãi khép lại, xích sắt lại hoạt động lần nữa rồi đóng chặt cánh cửa lại.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức nhìn xích sắt quàng cửa mà ngơ ngác, cứ hy vọng Áo Phỉ Nick có cách lấy bia Mễ Nại Tư đi, lại sợ anh mà mang bia Mễ Nại Tư đi rồi, toàn bộ Ma Đô sẽ rơi vào hỗn loạn.
Không rõ mất bao lâu, tiếng xích sắt lại cọ sát hoạt động vang lên, rồi cánh cửa lại được mở ra lần nữa.
Cả người nam nhân ngập tràn lạnh băng ấy thoát ra từ khe cửa.
Thấy anh xuất hiện dưới ánh sáng của đá quý, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng thấy rõ bộ dáng của anh, tóc vốn ngắn chẳng rõ đã biến thành dài từ bao giờ, ở cuối đuôi tóc là đôi chân trần, mặt mày đông lại thành lớp băng sương, hai bên má xuất hiện từng vệt hoa văn vảy vàng, đôi mắt vàng biến thành đỏ đồng.
Anh đứng ở đó, cứ như một mãnh thú vừa ra đời vậy, xinh đẹp mà hung tàn.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức theo bản năng lùi lại sau một bước.
Hàn khí trên người Chử Hiệt tan dần, bộ dạng anh lại khôi phục bình thường, chỉ có tóc dài trên đầu chứng minh hình ảnh lúc trước của anh không phải là ảo giác.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức hỏi cẩn thận, “Áo Phỉ Nick, anh…. Cảm thấy thế nào rồi?”
Chử Hiệt lạnh nhạt lườm anh ta một cái, đáp, “Đi thôi”
“Đi á?’ A Kỳ Bác Nhĩ Đức ngây ra nói lắp bắp, mãi cho tới khi Chử Hiệt đi lướt qua gã về, gã mới phản ứng kịp vội vàng chạy đuổi theo sau.
Đi được mấy bước, A Kỳ Bác Nhĩ Đức không nhịn được quay đầu nhìn lại, nhìn về cánh cửa đó, cửa đã đóng, xích sắt vẫn quàng ngang nó, cứ như đang vây chặt một thứ tồn tại đáng sợ nào đó vậy.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức trầm mặc mấy giây, xoay đầu, đi theo Chử Hiệt rời đi.
Sau khi rời khỏi tầng ngầm, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cứ mãi dò hỏi Chử Hiệt xem vừa rồi thấy gì, thân thể có phát sinh cái gì kỳ lạ không, có thứ gì đó kích thích muốn phát tiết ra không.
“Không có!” Chử Hiệt một tay đẩy gã ra, “Anh lằng nhằng quá, không có gì thì đừng làm phiền tôi”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức bị anh đẩy mạnh sát vách tường, cứ trơ mắt nhìn anh rời đi, giận mà chẳng làm gì được.
Nếu không phải không đánh lại được anh ta thì….
**
Du Lệ thấy Chử Hiệt được A Kỳ Bác Nhĩ Đức gọi đi, đã hơn nửa đêm rồi cũng chưa về, nên quyết định không đợi anh nữa, mà bản thân thì bò lên giường ngủ.
Không rõ bao lâu, Du Lệ đột nhiên tỉnh lại.
Mở to mắt thấy ánh sáng phát ra từ đá quý trên tường, lại thấy người ngồi ở trước giường, cô sửng sốt, thò tay sờ sờ bộ tóc dài của người đó trên giường, nghi ngờ hỏi, “Chử Hiệt, anh dùng cái gì mà nó dài thế?”
Chỉ mới có mấy tiếng thôi, thế mà tóc anh lại dài quá thế, Du Lệ cảm thấy sức sống này cũng mạnh quá, nếu ở trong thế giới loài người không rõ đã trở thành âm phúc của con người tới mức nào nữa.
Chử Hiệt cúi người xuống hôn cô một cái, giọng trầm thấp lộ ra mấy phần quyến rũ, “Không phải tự dài, mà do lực lượng của anh hơi không khống chế nổi”
“Hả?” Du Lệ mê man nhìn anh.
Chử Hiệt bò lên giường, ôm chặt cô vào lòng, mặt chôn sâu lên hõm cổ cô, thỏa mãn hít đám hơi thở thuần khiết sạch sẽ của cô, lực lượng ngo ngoe rục rịch trong cơ thể cuối cùng cũng được ép xuống.
Anh ôm rất chặt, Du Lệ suýt nữa bị anh ôm không thở nổi, cố sức đập anh mấy cái, anh mới buông ra chút.
“Sao thế?” Du Lệ hỏi, cảm thấy tóc dài của Chử Hiệt hơi khó hiểu, “Có phải là A Kỳ Bác Nhĩ Đức lại gây ra chuyện ngu ngốc nào không vậy?”
Chử Hiệt im bặt.
Du Lệ coi như anh cam chịu, tức giận bảo, ‘Chúng mình vẫn nên nhanh rời khỏi chỗ này đi, cái vị A Kỳ Bác Nhĩ Đức kia cũng thật đáng ghét quá”
Chử Hiệt đáp ừm một cái, “Đợi ngày săn thú kết thúc, chúng mình cùng rời đi đi”
Du Lệ lập tức cao hứng hẳn lên, nói luyên thuyên với anh một lúc rồi mới ngủ.
**
Sáng hôm sau, cửa phòng của họ vang lên tiếng gõ cửa. Du Lệ ngáp một cái tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt, cất tiếng chào buổi sáng với người đàn ông nằm cạnh.
Lúc định xuống giường, lại sờ tới đám tóc vừa dài vừa lạnh, quay đầu nhìn lại trùng hợp nhìn thấy người đàn ông tóc dài đang cau mày ngồi dậy, lúc nghiêng đầu, mấy dúm tóc đen dài rớt xuống mặt anh, che kín cả nửa mặt, khiến cho anh thoạt nhìn phong tình hiếm có hơn mọi ngày, xinh đẹp và tự phụ, giống như một bức tranh sơn dầu đầy phong cách diễm lệ thời Trung cổ vậy.
Du Lệ lại bị kinh hãi lần nữa. Tối qua trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, cô nhìn không rõ, hiện giờ ban ngày sáng hơn, lại nhìn thấy mớ tóc dài của Chử Hiệt, mới thấy anh đẹp tới mức nào, vì sao A Kỳ Bác Nhĩ Đức lại ghen với dung mạo của anh đến vậy.
Chử Hiệt cảm thấy mớ tóc dài này quá phiền toái, đợi lúc người hầu mang bữa sáng tới, bảo họ lấy kéo.
“Thật muốn cắt hả?” Du Lệ hỏi mãi.
Chất tóc này quá tốt, vừa đen lại vừa mượt, cảm giác như tơ lụa vậy. Thêm nữa ở đuôi tóc lại hơi xoăn tự nhiên, trông chẳng rối chút nào mà ngược lại còn cảm thấy có vẻ đẹp đến kỳ lạ.
Tóm lại, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy ai có mớ tóc dài đẹp đến vậy như Chử Hiệt.
Chử Hiệt nói thản nhiên, “Xã hội hiện đại rồi, nào còn có đàn ông nào để tóc dài tới vậy chứ, quá kỳ quái, thêm nữa chẳng tiện chút nào”
Du Lệ tự nói thầm là nếu anh muốn giữ lại, với giá trị nhan sắc của anh, chắc chắn chẳng có ai thấy kỳ lạ hết.
Cuối cùng Chử Hiệt vẫn đem mớ tóc dài đó cắt, thấy vẻ mặt Du Lệ đau lòng, cứ như đang cắt chính tóc cô vậy.
Chử Hiệt thấy vậy, ngưng lại, thầm nghĩ, sau này có dịp hay là giữ lại cho cô ấy nhìn nhỉ?
/240
|