Mẹ Kế Zombie

Chương 23

/70


Yusuke Miyazaki một mực đứng xem diễn, vừa thấy Vương Hiểu Thư xuất hiện, ánh mắt sáng ngời xen vào nói: "Vương tiểu thư! Hạnh ngộ!"

Vương Hiểu Thư sửng sốt: "Miyazaki tiên sinh?"

"Đúng vậy, là tôi." Yusuke Miyazaki vẫy vẫy tay, "Tôi thay mặt cha đến bảo vệ Y tiểu thư, Y tiểu thư và cha tôi có quan hệ vô cùng. . . Tốt." Lúc hắn nói vô cùng tốt thì dừng lại một chút, hiển nhiên là cảm giác từ này không thích hợp, nhưng vì thấy sắc mặt Y Ninh khó coi, hắn không nói ra lời trong lòng, có phần thương hại nhìn Âu Dương, dường như trên đầu hắn đang đội một cái nón xanh thật lớn.

Vương Hiểu Thư bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu, cười nhìn Y Ninh: "Còn cô thì sao? Tới tìm tôi?"

"Ừm. . ." Y Ninh gượng gạo nói, "Tôi và Âu Dương phát hiện không thấy cậu đâu liền chạy đi tìm, cậu không về Lượng Tử, hắn cũng không thể trở về."

"Đúng vậy, vậy cô cũng không thể trở về." Vương Hiểu Thư gật đầu, sau đó nhìn về phía Z, "Làm sao bây giờ? Xem ra tôi không thể không về, nếu không tôi trở về?" Cô thừa nhận là mình đang trả đũa, trả đũa hắn vừa rồi không chịu rời đi.

Z tất nhiên nghe hiểu ý ngầm của cô, híp mắt phượng, bình thản nói: "Hiện tại hẳn là không thể quay về, mọi việc xong xuôi thì có thể, nếu mấy vị không ghét bỏ, có thể đi cùng chúng tôi."

Sắc mặt Y Ninh từ buồn thành vui: "Thật vậy chăng? Hai người muốn đi làm gì? Chúng tôi tất nhiên muốn theo!"

". . . . ." Vương Hiểu Thư lặng lẽ cấu tay Z, đối mặt với sự bình tĩnh của hắn, cô thật sự không có cách nào bình tĩnh.

Z giống như không cảm thấy đau, bình tĩnh nói: "Nghe nói số lượng zombie bên căn cứ Nguyên Tử gấp bốn lần những nơi khác, ở đó cuộc sống khó khăn, thiếu đồ ăn, cho nên chúng tôi muốn đến xem có thể giúp đỡ được hay không."

Bốn lần? Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như trước, giống như người nói ra tin tức khủng bố vừa rồi không phải là hắn. Sao cô không nhớ căn cứ Nguyên Tử nguy hiểm như vậy từ lúc nào? Trong sách không viết a!

"Sao lại thế này?" Âu Dương lập tức nhíu mày, "Chuyện này sao anh có thể biết được? Trước khi rời khỏi Lượng Tử tôi không nhận được tin tức này."

Z từ từ đóng cửa sổ xe lại: "Có tin tức nhưng không thông báo được, nếu cảm thấy hứng thú, có thể đi theo chúng tôi, không gian trên xe nhỏ, sẽ không mời các vị ngồi chung, gặp lại." Hắn nói xong, cửa sổ xe đã đóng hoàn toàn, hắn nhanh chóng đạp chân ga, nghênh ngang mà đi, tới một khoảng cách rất xa, Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn, không thấy tung tích của đoàn người Y Ninh nữa.

"Xảy ra chuyện gì?" Vương Hiểu Thư hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Bên Nguyên Tử tại sao đột nhiên có chuyện lớn như vậy?"

Z cười không nói, Vương Hiểu Thư nhìn hắn, ngồi ở ghế lái phụ nghiến răng nói: "Anh rất đáng ghét."

Z vô tội nói: "Tôi chưa làm gì cả."

"Chính là bởi vì anh không làm cái gì nên mới đáng ghét." Nếu vừa rồi anh lái xe đi luôn, đám người kia còn dám theo đuôi sao? Vương Hiểu Thư nhìn cái đuôi theo sau trên kính chiếu hậu, tâm tình phiền chán.

Z cho tới bây giờ đều thật lạnh nhạt, nhìn vẻ bị ăn đến sít sao [1] của Vương Hiểu Thư, thực ra hắn muốn cô hiểu rõ, tiện thể cho đám người không có tư cách cạnh tranh với mình KO, zombie xung quanh Nguyên Tử không phải là một đám mới, chỉ là cũ tập hợp cùng một chỗ mà thôi, nếu có thể tiêu diệt bọn nó đồng thời xử lí đám người Âu Dương, chẳng những có thể tạo được ấn tượng tốt, còn có thể khỏi lo trước lo sau, thật sự là một việc tốt một vốn bốn lời, dù sao zombie cũng không có tác dụng gì đối với hắn.

[1] Bị một người hiểu rõ nên không có cách nào trốn thoát.

Nhưng Z không vui vẻ lâu lắm, hắn phát hiện mình đã nghĩ sai, hơn nữa mười phần sai, hắn xem nhẹ vòng sáng Mary Sue của nữ chủ Y Ninh. . .

Trong đêm bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, Âu Dương liền hùng hổ lôi Vương Hiểu Thư đi, Y Ninh ngăn cản Z, nói gì cũng không buông tha hắn, Z kìm nén tức giận trừng mắt nhìn Vương Hiểu Thư giãy giụa bị Âu Dương lôi đi, trên mặt viết bốn chữ "Sinh không thể luyến". [2]

[2] Cuộc sống ảm đạm thì muốn chết.

. . . Không dè dặt, rất không dè dặt! Thất bại! Quá mức thất bại! Cứ như vậy bị lôi đi rồi! Súng đưa cho cô đâu! Thét chói tai đâu! Ép buộc đâu! Đi chỗ nào rồi!? Bình thường ở cùng hắn không phải rất giỏi sao!

"Giáo sư." Y Ninh cười xinh đẹp dịu dàng, "Bọn họ có việc riêng muốn nói, phải qua bên kia, chúng ta không cần quấy rầy." Ả bỗng nhiên đổi đề tài, "Vừa khéo. . . Em cũng có chuyện muốn nói với anh."

Z tươi cười nhìn Y Ninh, nhưng lại muốn dùng dao phẫu thuật đâm vào bụng ả, hắn sâu sắc ý thức được, cái gì gọi là tự làm tự chịu.

"Tránh ra, chó ngoan không chắn đường." Hắn kìm nén tức giận, sắc mặt xanh trắng nói, nếu không phải sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch sau này, hắn đã giết ả rồi.

Y Ninh nghe hắn nói vậy, không vui nhíu mày lại: "Anh chán ghét em như vậy?"

Z thở dài, không nhịn nữa, thu lại nụ cười có lệ, lạnh lùng nhíu mày nhìn ả: "Tôi chẳng những chán ghét cô, tôi còn chê cô phiền."

"Anh. . ." Y Ninh khiếp sợ nhìn hắn, bỗng nhiên lệ như suối trào, "Là vì Hiểu Thư là con gái thống đốc, mà em cái gì cũng không phải, cho nên anh mới xem thường em sao?"

"Không phải, ngay từ đầu tôi đã coi thường cô rồi." Z dùng sức đẩy ả ra, làm ả thiếu chút nữa thì ngã xuống, không hề thương hương tiếc ngọc. Hắn đi vài bước, bỗng quay lại nhìn ả, cười châm chọc, cao thấp đánh giá ả một lần, chán ghét nói, "Thực ra nói cho cô cũng không sao, tôi thích sạch sẽ, nhìn thấy đồ bẩn đã muốn vứt bỏ, nhìn thấy cô thì càng muốn." Hắn nhếch mày, "Còn nữa, không cần nghĩ đến việc gây phiền toái cho Vương Hiểu Thư, tuy rằng tôi cảm thấy cô ấy rất kém cỏi, nhưng ngoài tôi ra thì không ai được bắt nạt cô ấy." Nói xong, không hề lưu luyến chạy về phía Âu Dương kéo Vương Hiểu Thư đi.

Y Ninh nhìn bóng lưng của hắn, áo dài trắng không nhiễm một hạt bụi tung bay theo gió, chỉ một bóng lưng đã khiến ả ái mộ không thôi, nhưng hắn lại không có hứng thú gì với ả, điều này làm ả bị đả kích thật sâu.

Ả sợ run hồi lâu, nắm chặt tay lại, hít vào, nhắm mắt, khi mở ra sắc mặt đã khôi phục như bình thường, chỉ là có vẻ lạnh lùng và cố chấp không dễ nhận ra.

Mà bên này, Z bằng thính giác và tư duy xuất sắc tìm được Vương Hiểu Thư và Âu Dương, lúc đó Âu Dương như cầm thú đè nặng Vương Hiểu Thư, đầu Z nóng lên, không nói hai lời xông lên đấm một cái, trực tiếp đánh ngã Âu Dương nhìn như khỏe mạnh hơn hắn, Âu Dương còn chưa phản ứng kịp đã bị hắn đá một cước, đập vào cây, cả thân cây bị lay mạnh.

Vương Hiểu Thư sửa sang lại quần áo, đẩy cánh tay đang chắn ngang của Z ra, mặt không biểu cảm đi đến trước mặt Âu Dương, hung hăng đạp vào bụng hắn một cái, Âu Dương nào có sức đánh trả? Bị cô đá mồ hôi lạnh ứa ra, đầy mắt sao kim.

"Âu Dương, tôi khuyên anh mẹ nó chấn chỉnh lại tư tưởng của mình đi, người thích anh và người không thích anh phân biệt rất dễ dàng, người thích anh thích động tay động chân với anh, mà người không thích anh chỉ thích đấm hoặc đá anh." Cô lạnh lùng nói, nói xong quay đầu bước đi, đi ngang qua Z, cầm tay hắn kéo đi.

Z bị cô kéo về, vô cùng tốt bụng nói một câu: "Ném hắn ở kia không sợ gặp chuyện không may? Nơi này cũng không an toàn, hắn bị thương không nhẹ."

Vương Hiểu Thư dừng bước, im lặng nhìn mặt đất một lúc, bỗng nhiên xoay người nhào vào lòng hắn: "Tôi nợ anh một câu cám ơn, còn có rất xin lỗi."

Z sững sờ đứng ở đây, phản ứng không kịp, trái tim dường như lỡ mất một nhịp, thời gian như ngừng trôi, sinh mệnh của hắn giống như lưu lại vì cô.

"Tôi cảm thấy giữa chúng ta có thể phát triển thành tình bạn." Thật lâu sau, Vương Hiểu Thư buông hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn nói.

Tâm tình tốt và cảm giác thỏa mãn vừa rồi của Z trong nháy mắt không sót lại một chút gì, Vương Hiểu Thư nhìn bộ dáng rối rắm lại hậm hực này, hoàn toàn xác định ý nghĩ của mình.

Thực ra cô không ngốc, hắn biểu hiện rõ ràng như vậy cô không thể không biết, nhưng đến lúc này cô mới xác định mà thôi, cô nói vậy là muốn xem phản ứng của hắn, hắn quả nhiên không làm cô thất vọng.

Z im lặng một lúc lâu, sau đó thổn thức nói: "Vương Hiểu Thư, em không cần như vậy, tất cả quan hệ cuối cùng đều sẽ trở thành tình bạn hoặc tình thân, cho nên đây cũng không phải vấn đề."

"Phải không? Được rồi." Cô thản nhiên đồng ý với lời nói của hắn, không nói chuyện này nữa, nhanh chóng đổi đề tài, "Để Âu Dương ở đó sẽ thật sự có việc? Hành vi vừa rồi của hắn tuy đáng khinh nhưng tôi chỉ muốn hủy gốc rễ của hắn, chưa tới mức muốn mạng hắn."

Z không trả lời, hỏi lại: "Hắn làm gì em?"

Làm cái gì? Không phải đúng như lời Z nói, sau đó động tay động chân với cô sao? Âu Dương có vẻ như bị sai sử, vẻ mặt vì việc nghĩa đè cô xuống, hẳn là không có ai khác ngoài Y Ninh bảo hắn làm vậy, rõ là. . . Ha ha.

"Không có gì, trở về đi." Nếu Y Ninh sai hắn đến, như vậy ả sẽ không quăng hắn ở đó, nói không chừng đã đón về. Hơn nữa, tuy rằng cô cảm thấy tuy Z rất thối, lại không muốn người nào khác ngoài cô nói hắn thối.

/70

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status