Người nam nhân này, nàng không thể yêu hắn, nhưng đúng là hắn có thể bảo hộ cho nàng được an toàn. Hai tay vòng qua eo hắn, tựa đầu chôn trong ngực hắn: "Cảm ơn ngươi." Cứ ôm như vậy, không mang theo bất cứ ham muốn nào.
Gia Luật Thức lấy tay vuốt nhẹ mái tóc buông xõa của nàng, mùi thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan, tư thế mập mờ như vậy khiến Bách Lý không thích đẩy nhẹ người trước mặt ra.
"Vương, trời đã không còn sớm, người trở về nghỉ ngơi đi." Nắm chặt ngọc bội trong tay, chí ít, nàng có khả năng sống sót.
"Ngươi không hy vọng ta lưu lại sao?" Giọng Gia Luật Thức bắt đầu khàn khàn, thở ra khí nóng thổi lên vành tai xinh xắn của Bách Lý, ngưa ngứa.
"Ta, ta chưa chuẩn bị tốt." Tìm một lý do bất thành văn nhất, chỉ nghĩ kéo dài một ngày thì đỡ một ngày. Gia Luật Thức mang lại cho nàng cảm giác quá nguy hiểm, vừa muốn có thể tồn tại sống, lại vừa muốn bảo toàn mình, quá khó khăn.
Gia Luật Thức thu tay lại, bất đắc dĩ đứng dậy, tinh quang cũng chầm chậm tối sầm lại: "Hôm nay, ta không ép ngươi, nhưng là ngươi đừng để ta đợi quá lâu."
Nhìn bóng lưng Gia Luật Thức đi khỏi, Bách Lý khẽ thở phào nhẹ nhõm, nằm bệch xuống giường, sống lưng lạnh run, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, đem ngọc bội cẩn thận đặt dưới gối, nhưng thật lâu sau vẫn không thể ngủ được, tránh được hôm nay, ngày mai, ngày kia, còn có lý do gì đây? Kéo cao chăn bông quấn chặt từ đầu tới chân. Hình dáng dưới chăn bông thỉnh thoảng lại vặn vẹo vài cái, ngủ cực kì không an ổn.
Tuyết vẫn như trước rơi xuống, chỉ là không lớn như mấy ngày hôm trước. Kéo áo choàng thật chặt mở ô đi vào hậu viện.
Hậu viện rất lớn, đình viện của đại mạc không giống với hành cung ở Giang Nam. Vừa đi vào hậu viện, mờ mịt ban đầu liền bay biến hết. Một mảnh mênh mông trong trời đất, vạn cánh hoa tuyết tung bay rơi trên hồng mai, cả vườn nở đầy hoa mai, trong bạch lộ hồng, xinh đẹp khôn xiết.
Thế gian, cũng chỉ có mai mới có thể kiêu hãnh giữa trời xanh, cá tính độc nhất của bản thân giữ lại không bao giờ phai nhạt.
Đến gần một nhành hồng mai, hương thơm nhàn nhạt, hái xuống vài cánh bỏ vào trong miệng, giữa môi lập tức nhiễm lên một màu đỏ thẫm, đã thẹn lại kiều.
Hướng lòng bàn tay nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại đưa tay dán lên đôi má, quả nhiên là ấm áp được một chút. Nhặt lên một đóa hoa tuyết nhẹ nhàng vò nát trong tay, băng tuyết bị hơi ấm của lòng bàn tay hòa tan.
Ôn Nhứ vừa đi vào hậu viện liền thấy Bách Lý một mình thưởng mai. Quần áo toàn thân màu trắng thêu hoa, bên ngoài khoác áo choàng thuần trắng, chỗ cổ áo tô điểm đầy da ngân vĩ hồ, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn. Một đôi giày bó quấn lên tới đầu gối, phác thảo nên đường cong hoàn mỹ của bắp chân.
"U, mới vài ngày không gặp, đã bay lên làm phượng hoàng rồi hả?" Ôn Nhứ nhẹ nhàng cất bước, thân hướng trong viện đi tới, nghe nói ngày hôm qua vương tự mình mang nàng trở về, còn đem Tử Vân Các cho nàng, một đứa nha hoàn đảo mắt liền bay lên cành cây cao, không khỏi làm cho nàng đỏ mắt.
Ôn Nhứ mang nụ cười duyên trên mặt, đôi mắt đẹp từ trên xuống dưới quét qua: "Mới mấy ngày không thấy, ngươi khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy."
Đón nhận ánh mắt khiêu khích của nàng ta, Bách Lý không giận mà uy: "Còn phải làm phiền ngươi."
Ôn Nhứ nhất thời cứng họng, không nghĩ tới mới mấy ngày không thấy đã dám tranh luận: "Ngươi cần phải hiểu, ở nơi này là vương phủ, nếu như ngươi đắc tội ta, cuộc sống sẽ không dễ chịu"
"Ta chưa từng nghĩ tới sẽ đắc tội bất cứ kẻ nào, nhưng là người muốn phạm ta, ta cũng sẽ không nhịn nữa."
"Ngươi, một nha hoàn nho nhỏ, chỉ bất quá được vương ân sủng một ngày liền ngang ngược như vậy, xem ta hảo hảo giáo huấn ngươi." Nữ tử thẹn quá hóa giận giơ tay lên nặng nề vung xuống.
Cổ tay nhất thời bị chế trụ: "Giờ phút này, ngươi còn có tư cách sao? Ôn Nhứ, ta và ngươi cùng là người Hán, nếu ngươi lần nữa bức bách ta, cũng đừng trách ta." Dùng lực ném cổ tay đi, trên mặt Bách Lý mang theo một nụ cười nhợt nhạt, sóng nước chẳng xao, thì ra mang mặt nạ làm người cũng có thể đơn giản như vậy.
Từ lúc gả vào Tây Quận phủ đến lúc tới Liêu quốc, bất quá cũng chỉ hơn nữa năm ngắn ngủn, lại làm cho Bách Lý như trải qua trăm vạn loại đau thương, nếm hết sự lạnh lùng giữa người với người, cũng hiểu được hết người đời vì đạt được mục đích mà tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn.
Lý Như, không biết nàng như thế nào, từ lần trước tách biệt đến bây giờ vẫn chưa gặp qua nàng, mấy ngày ở Tây Quận phủ nếu không phải có nàng, chỉ sợ mình đã sớm chết đói, chết ở địa phương gần Tập Ám như vậy, nhưng lại làm cho hắn muốn tìm thi thể cũng không tìm thấy.
Ôn Nhứ nhìn chằm chằm Bách Lý, đôi mắt như có ngọn lửa cháy bao quanh, trong lòng thoáng cái không phản ứng kịp.
Vừa định tiến lên, liền nhìn thấy tấm ngọc bội đeo bên hông. Tấm ngọc bội này của ai nàng cực kỳ hiểu rõ. Vô số lần cởi áo cho Gia Luật Thức, tấm ngọc bội này đã đeo bên hông hắn. Nàng cũng thử muốn qua mấy lần, nhưng Gia Luật Thức nói cho nàng biết, ngọc bội này là tượng trưng cho thân phận của hắn, không thể dễ dàng tặng cho người khác. Nhưng hôm nay, nó lại chân thật như vậy giắt bên hông Bách Lý, an tĩnh khiến người ta tan nát cõi lòng.
"Ngươi làm sao có thể có tấm ngọc bội này?" Ôn Nhứ chặn ngang kéo lại ý định rời đi của Bách Lý.
"Đây là ngọc bội của vương, tự nhiên cũng là hắn cho ta."
"Không thể, ta hầu hạ vương đã hơn một năm cũng không có cho ta, làm sao có thể ở trên người ngươi." Ôn Nhứ tiến lên bứt ngọc bội đeo bên hông nàng, Bách Lý bảo vệ thật chặt: "Ôn Nhứ, ngươi không cần phải chọc ta."
"Ngươi đem ngọc bội đưa cho ta." Trong lúc tranh giành bị kéo đứt, mỹ ngọc sáng long lanh rớt xuống mặt tuyết tạo nên một dấu vết nhợt nhạt, bị tuyết phủ kín.
Gia Luật Thức vừa vào tới hậu viện liền thấy được cảnh lôi kéo giữa Bách Lý và Ôn Nhứ: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Nhứ quay đầu lại thấy đúng là Gia Luật Thức liền bước lên phía trước nhào vào trong lòng hắn: "Vương, ta nghĩ muốn nhìn xem ngọc bội một chút, nàng vừa định đưa cho ta liền không cẩn thận làm rơi, thực xin lỗi a....." Đồng dạng như vậy, vẻ mặt trong sáng, mảy may vô hại.
Bách Lý yên lặng nhặt ngọc bội lên, phủi vết bẩn bám dính trên mỹ ngọc: "Ôn Nhứ, nếu ngươi muốn, chỉ cần vương nói một câu, ta liền chắp tay nhường cho, nếu như vương không muốn, từ nay về sau ngươi không cần phải chú ý dành lấy khối ngọc này nữa, bởi vì nó là của ta." Nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, nhìn về phía Gia Luật Thức.
Răng đang cắn chặt môi dưới của Ôn Nhứ buông ra, trên mặt cố gắng kéo ra một nụ cười duyên, tay đặt trên eo hắn gắt gao dùng sức ôm chặt: "Vương, Nhứ nhi cũng thích ngọc bội kia a." Trên mặt cũng mang theo mong mỏi nhìn về phía Gia Luật Thức không nói một câu.
"Bổn vương đã cho đi thứ gì, sẽ không thu hồi lại." Gia Luật Thức khẽ xoa mái tóc đen như mực của Ôn Nhứ: "Ngươi muốn cái gì? Ngày mai ta sẽ sai người đưa cho ngươi."
Ôn Nhứ không cam lòng nhưng là cũng vô vị lĩnh thưởng, ánh mắt nhìn về Gia Luật Thức có vài tia bi thương u buồn, đế vương vô tình, từ lúc được sủng ái đến bây giờ đối mặt với thất sủng, bất quá thời gian cũng chỉ mới hơn một năm mà thôi, lấy sắc hầu người, sắc tàn thì yêu thương cũng bay mất. Huống hồ mình vẫn là hoa thơm tuyệt đại, cũng đã không còn hưởng độc sủng nữa rồi.
"Đều trở về đi." Gia Luật Thức dẫn đầu đi vào trường đình (*), Bách Lý đem ngọc bội đeo lại bên hông, chỉ để lại một mình Ôn Nhứ vẫn còn đứng trong viện. Tuyết tựa hồ như lại rơi nhiều hơn. Vương, người còn nhớ không? Một năm trước, cũng là một ngày tuyết rơi nhiều như thế này. Ta vùi vào lòng ngươi, chúng ta cùng nhau thưởng ngoạn nhân gian. Ngươi nói, Nhứ nhi, da trắng nõn nã có lẽ nhất định chính là ngươi như vậy đi. Ngươi khi đó, sủng nịch trong mắt không có chút nào che giấu.
(*) đình nghỉ mát
Chỉ có một năm, chính mình liền đã cô quạnh như vậy, Bách Lý, sự xuất hiện của ngươi đã đẩy ta vào vạn kiếp bất phục. Thân hình nhỏ bé đứng ở trong tuyết, khóe mắt rơi ra một giọt lệ, hòa tan rơi xuống thế gian lạnh nhạt hờ hững nhất này.
Vừa vào tới bên trong phòng, Bách Lý liền đem đôi tay tới gần chậu than để hấp thu sự ấm áp, trời phương Bắc rất lạnh, khô hanh làm người ta khó chịu.
Một trận gió lạnh thừa dịp có kẽ hở bay vào, Gia Luật Thức khẽ phủi bông tuyết rớt trên người mình, ngồi vào bên cạnh Bách Lý.
"Ngày mai lên đường đi vào trận huấn luyện, lập tức lại sắp khai chiến rồi." Khi nói tới chiến tranh, trong mắt Gia Luật Thức nổi lên một tia khát máu tàn nhẫn, giống như là trời vì chiến mà sinh ra.
Khai chiến, chỉ làm khổ bách tính, chỉ vì bành trướng lãnh thổ lại phải bồi đền hơn ngàn ngàn vạn vạn sinh mệnh.
Bách Lý không nói, chỉ bảo toàn lấy bản thân có đúng đắn hay không, thù nước hận nhà, cuộc sống dưới thời loạn lạc như vậy, nàng khó có thể mà lựa chọn.
Chạng vạng tối, chính Vương phi đột nhiên tới Tử Vân Các của Bách Lý.
Đối với việc nàng tới đây, Bách Lý thập phần kinh ngạc, đành phải gọi nha hoàn bưng trà lên, theo ngồi bên cạnh.
"Ở đã quen chưa?"
Bách Lý nghe xong càng thêm kinh ngạc, Chính vương phi khẽ hớp một ngụm trà, khóe miệng cười nhợt nhạt: "Ngươi không cần phải cảm thấy kỳ quái, lúc nhỏ ta có học qua Hán ngữ, trà này, vẫn là uống không quen."
Bách Lý ngồi một bên có chút co quắp, nhìn diện mạo hiền lành của nàng, mặc dù không phải tuyệt mỹ, lại có một cỗ trầm tĩnh bẩm sinh.
"Vương, hắn yêu thích ngươi. Ta cũng không cùng ngươi vòng vo nữa, chọn này để vương nạp ngươi vào đi."
"Cái gì?" Bách Lý nhìn nàng ta, trên mặt vẫn là giữ nguyên vẻ thanh lịch tao nhã, chính mình cũng không có nghe lầm.
"Ban đầu, Ôn Nhứ cũng là như vậy được thu nạp vào, nhiều người đối với ta cũng không có ảnh hưởng, miễn là vương vui vẻ." Khóe mắt chính vương phi quét nhẹ bên trong nhà một vòng: "Hắn, quả thực đối với ngươi cực kỳ để ý."
"Ta không hiểu, hắn là phu quân của ngươi không phải sao?"
"Cũng bởi vì hắn là phu quân của ta, là trời của ta, hắn yêu ta mới một dạng muốn yêu". Ánh mắt hai người gặp nhau, Bách Lý nhìn thấy trong mắt nàng hết sức chân thành, thản nhiên, thật không có một tia tạp niệm nào.
"Ta không giống, ta sẽ không lưu lại nơi này." Bách Lý vội vàng đứng dậy, chính mình cũng không biết, là sợ hãi cái gì nữa.
Chính vương phi chậm rãi đứng lên, đây là lần đầu tiên các nàng nói chuyện với nhau, phỏng chừng cũng là một lần sau cùng thôi.
Vài câu ngắn ngủi nói chuyện với nhau, nhưng lại làm cho Bách Lý không biết là nên vì nàng mà vui mừng hay là nên vì nàng mà bi thương.
Một nữ tử như vậy, thực sự có thể đạm bạc đến như thế.
Gia Luật Thức lấy tay vuốt nhẹ mái tóc buông xõa của nàng, mùi thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan, tư thế mập mờ như vậy khiến Bách Lý không thích đẩy nhẹ người trước mặt ra.
"Vương, trời đã không còn sớm, người trở về nghỉ ngơi đi." Nắm chặt ngọc bội trong tay, chí ít, nàng có khả năng sống sót.
"Ngươi không hy vọng ta lưu lại sao?" Giọng Gia Luật Thức bắt đầu khàn khàn, thở ra khí nóng thổi lên vành tai xinh xắn của Bách Lý, ngưa ngứa.
"Ta, ta chưa chuẩn bị tốt." Tìm một lý do bất thành văn nhất, chỉ nghĩ kéo dài một ngày thì đỡ một ngày. Gia Luật Thức mang lại cho nàng cảm giác quá nguy hiểm, vừa muốn có thể tồn tại sống, lại vừa muốn bảo toàn mình, quá khó khăn.
Gia Luật Thức thu tay lại, bất đắc dĩ đứng dậy, tinh quang cũng chầm chậm tối sầm lại: "Hôm nay, ta không ép ngươi, nhưng là ngươi đừng để ta đợi quá lâu."
Nhìn bóng lưng Gia Luật Thức đi khỏi, Bách Lý khẽ thở phào nhẹ nhõm, nằm bệch xuống giường, sống lưng lạnh run, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, đem ngọc bội cẩn thận đặt dưới gối, nhưng thật lâu sau vẫn không thể ngủ được, tránh được hôm nay, ngày mai, ngày kia, còn có lý do gì đây? Kéo cao chăn bông quấn chặt từ đầu tới chân. Hình dáng dưới chăn bông thỉnh thoảng lại vặn vẹo vài cái, ngủ cực kì không an ổn.
Tuyết vẫn như trước rơi xuống, chỉ là không lớn như mấy ngày hôm trước. Kéo áo choàng thật chặt mở ô đi vào hậu viện.
Hậu viện rất lớn, đình viện của đại mạc không giống với hành cung ở Giang Nam. Vừa đi vào hậu viện, mờ mịt ban đầu liền bay biến hết. Một mảnh mênh mông trong trời đất, vạn cánh hoa tuyết tung bay rơi trên hồng mai, cả vườn nở đầy hoa mai, trong bạch lộ hồng, xinh đẹp khôn xiết.
Thế gian, cũng chỉ có mai mới có thể kiêu hãnh giữa trời xanh, cá tính độc nhất của bản thân giữ lại không bao giờ phai nhạt.
Đến gần một nhành hồng mai, hương thơm nhàn nhạt, hái xuống vài cánh bỏ vào trong miệng, giữa môi lập tức nhiễm lên một màu đỏ thẫm, đã thẹn lại kiều.
Hướng lòng bàn tay nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại đưa tay dán lên đôi má, quả nhiên là ấm áp được một chút. Nhặt lên một đóa hoa tuyết nhẹ nhàng vò nát trong tay, băng tuyết bị hơi ấm của lòng bàn tay hòa tan.
Ôn Nhứ vừa đi vào hậu viện liền thấy Bách Lý một mình thưởng mai. Quần áo toàn thân màu trắng thêu hoa, bên ngoài khoác áo choàng thuần trắng, chỗ cổ áo tô điểm đầy da ngân vĩ hồ, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn. Một đôi giày bó quấn lên tới đầu gối, phác thảo nên đường cong hoàn mỹ của bắp chân.
"U, mới vài ngày không gặp, đã bay lên làm phượng hoàng rồi hả?" Ôn Nhứ nhẹ nhàng cất bước, thân hướng trong viện đi tới, nghe nói ngày hôm qua vương tự mình mang nàng trở về, còn đem Tử Vân Các cho nàng, một đứa nha hoàn đảo mắt liền bay lên cành cây cao, không khỏi làm cho nàng đỏ mắt.
Ôn Nhứ mang nụ cười duyên trên mặt, đôi mắt đẹp từ trên xuống dưới quét qua: "Mới mấy ngày không thấy, ngươi khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy."
Đón nhận ánh mắt khiêu khích của nàng ta, Bách Lý không giận mà uy: "Còn phải làm phiền ngươi."
Ôn Nhứ nhất thời cứng họng, không nghĩ tới mới mấy ngày không thấy đã dám tranh luận: "Ngươi cần phải hiểu, ở nơi này là vương phủ, nếu như ngươi đắc tội ta, cuộc sống sẽ không dễ chịu"
"Ta chưa từng nghĩ tới sẽ đắc tội bất cứ kẻ nào, nhưng là người muốn phạm ta, ta cũng sẽ không nhịn nữa."
"Ngươi, một nha hoàn nho nhỏ, chỉ bất quá được vương ân sủng một ngày liền ngang ngược như vậy, xem ta hảo hảo giáo huấn ngươi." Nữ tử thẹn quá hóa giận giơ tay lên nặng nề vung xuống.
Cổ tay nhất thời bị chế trụ: "Giờ phút này, ngươi còn có tư cách sao? Ôn Nhứ, ta và ngươi cùng là người Hán, nếu ngươi lần nữa bức bách ta, cũng đừng trách ta." Dùng lực ném cổ tay đi, trên mặt Bách Lý mang theo một nụ cười nhợt nhạt, sóng nước chẳng xao, thì ra mang mặt nạ làm người cũng có thể đơn giản như vậy.
Từ lúc gả vào Tây Quận phủ đến lúc tới Liêu quốc, bất quá cũng chỉ hơn nữa năm ngắn ngủn, lại làm cho Bách Lý như trải qua trăm vạn loại đau thương, nếm hết sự lạnh lùng giữa người với người, cũng hiểu được hết người đời vì đạt được mục đích mà tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn.
Lý Như, không biết nàng như thế nào, từ lần trước tách biệt đến bây giờ vẫn chưa gặp qua nàng, mấy ngày ở Tây Quận phủ nếu không phải có nàng, chỉ sợ mình đã sớm chết đói, chết ở địa phương gần Tập Ám như vậy, nhưng lại làm cho hắn muốn tìm thi thể cũng không tìm thấy.
Ôn Nhứ nhìn chằm chằm Bách Lý, đôi mắt như có ngọn lửa cháy bao quanh, trong lòng thoáng cái không phản ứng kịp.
Vừa định tiến lên, liền nhìn thấy tấm ngọc bội đeo bên hông. Tấm ngọc bội này của ai nàng cực kỳ hiểu rõ. Vô số lần cởi áo cho Gia Luật Thức, tấm ngọc bội này đã đeo bên hông hắn. Nàng cũng thử muốn qua mấy lần, nhưng Gia Luật Thức nói cho nàng biết, ngọc bội này là tượng trưng cho thân phận của hắn, không thể dễ dàng tặng cho người khác. Nhưng hôm nay, nó lại chân thật như vậy giắt bên hông Bách Lý, an tĩnh khiến người ta tan nát cõi lòng.
"Ngươi làm sao có thể có tấm ngọc bội này?" Ôn Nhứ chặn ngang kéo lại ý định rời đi của Bách Lý.
"Đây là ngọc bội của vương, tự nhiên cũng là hắn cho ta."
"Không thể, ta hầu hạ vương đã hơn một năm cũng không có cho ta, làm sao có thể ở trên người ngươi." Ôn Nhứ tiến lên bứt ngọc bội đeo bên hông nàng, Bách Lý bảo vệ thật chặt: "Ôn Nhứ, ngươi không cần phải chọc ta."
"Ngươi đem ngọc bội đưa cho ta." Trong lúc tranh giành bị kéo đứt, mỹ ngọc sáng long lanh rớt xuống mặt tuyết tạo nên một dấu vết nhợt nhạt, bị tuyết phủ kín.
Gia Luật Thức vừa vào tới hậu viện liền thấy được cảnh lôi kéo giữa Bách Lý và Ôn Nhứ: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Nhứ quay đầu lại thấy đúng là Gia Luật Thức liền bước lên phía trước nhào vào trong lòng hắn: "Vương, ta nghĩ muốn nhìn xem ngọc bội một chút, nàng vừa định đưa cho ta liền không cẩn thận làm rơi, thực xin lỗi a....." Đồng dạng như vậy, vẻ mặt trong sáng, mảy may vô hại.
Bách Lý yên lặng nhặt ngọc bội lên, phủi vết bẩn bám dính trên mỹ ngọc: "Ôn Nhứ, nếu ngươi muốn, chỉ cần vương nói một câu, ta liền chắp tay nhường cho, nếu như vương không muốn, từ nay về sau ngươi không cần phải chú ý dành lấy khối ngọc này nữa, bởi vì nó là của ta." Nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, nhìn về phía Gia Luật Thức.
Răng đang cắn chặt môi dưới của Ôn Nhứ buông ra, trên mặt cố gắng kéo ra một nụ cười duyên, tay đặt trên eo hắn gắt gao dùng sức ôm chặt: "Vương, Nhứ nhi cũng thích ngọc bội kia a." Trên mặt cũng mang theo mong mỏi nhìn về phía Gia Luật Thức không nói một câu.
"Bổn vương đã cho đi thứ gì, sẽ không thu hồi lại." Gia Luật Thức khẽ xoa mái tóc đen như mực của Ôn Nhứ: "Ngươi muốn cái gì? Ngày mai ta sẽ sai người đưa cho ngươi."
Ôn Nhứ không cam lòng nhưng là cũng vô vị lĩnh thưởng, ánh mắt nhìn về Gia Luật Thức có vài tia bi thương u buồn, đế vương vô tình, từ lúc được sủng ái đến bây giờ đối mặt với thất sủng, bất quá thời gian cũng chỉ mới hơn một năm mà thôi, lấy sắc hầu người, sắc tàn thì yêu thương cũng bay mất. Huống hồ mình vẫn là hoa thơm tuyệt đại, cũng đã không còn hưởng độc sủng nữa rồi.
"Đều trở về đi." Gia Luật Thức dẫn đầu đi vào trường đình (*), Bách Lý đem ngọc bội đeo lại bên hông, chỉ để lại một mình Ôn Nhứ vẫn còn đứng trong viện. Tuyết tựa hồ như lại rơi nhiều hơn. Vương, người còn nhớ không? Một năm trước, cũng là một ngày tuyết rơi nhiều như thế này. Ta vùi vào lòng ngươi, chúng ta cùng nhau thưởng ngoạn nhân gian. Ngươi nói, Nhứ nhi, da trắng nõn nã có lẽ nhất định chính là ngươi như vậy đi. Ngươi khi đó, sủng nịch trong mắt không có chút nào che giấu.
(*) đình nghỉ mát
Chỉ có một năm, chính mình liền đã cô quạnh như vậy, Bách Lý, sự xuất hiện của ngươi đã đẩy ta vào vạn kiếp bất phục. Thân hình nhỏ bé đứng ở trong tuyết, khóe mắt rơi ra một giọt lệ, hòa tan rơi xuống thế gian lạnh nhạt hờ hững nhất này.
Vừa vào tới bên trong phòng, Bách Lý liền đem đôi tay tới gần chậu than để hấp thu sự ấm áp, trời phương Bắc rất lạnh, khô hanh làm người ta khó chịu.
Một trận gió lạnh thừa dịp có kẽ hở bay vào, Gia Luật Thức khẽ phủi bông tuyết rớt trên người mình, ngồi vào bên cạnh Bách Lý.
"Ngày mai lên đường đi vào trận huấn luyện, lập tức lại sắp khai chiến rồi." Khi nói tới chiến tranh, trong mắt Gia Luật Thức nổi lên một tia khát máu tàn nhẫn, giống như là trời vì chiến mà sinh ra.
Khai chiến, chỉ làm khổ bách tính, chỉ vì bành trướng lãnh thổ lại phải bồi đền hơn ngàn ngàn vạn vạn sinh mệnh.
Bách Lý không nói, chỉ bảo toàn lấy bản thân có đúng đắn hay không, thù nước hận nhà, cuộc sống dưới thời loạn lạc như vậy, nàng khó có thể mà lựa chọn.
Chạng vạng tối, chính Vương phi đột nhiên tới Tử Vân Các của Bách Lý.
Đối với việc nàng tới đây, Bách Lý thập phần kinh ngạc, đành phải gọi nha hoàn bưng trà lên, theo ngồi bên cạnh.
"Ở đã quen chưa?"
Bách Lý nghe xong càng thêm kinh ngạc, Chính vương phi khẽ hớp một ngụm trà, khóe miệng cười nhợt nhạt: "Ngươi không cần phải cảm thấy kỳ quái, lúc nhỏ ta có học qua Hán ngữ, trà này, vẫn là uống không quen."
Bách Lý ngồi một bên có chút co quắp, nhìn diện mạo hiền lành của nàng, mặc dù không phải tuyệt mỹ, lại có một cỗ trầm tĩnh bẩm sinh.
"Vương, hắn yêu thích ngươi. Ta cũng không cùng ngươi vòng vo nữa, chọn này để vương nạp ngươi vào đi."
"Cái gì?" Bách Lý nhìn nàng ta, trên mặt vẫn là giữ nguyên vẻ thanh lịch tao nhã, chính mình cũng không có nghe lầm.
"Ban đầu, Ôn Nhứ cũng là như vậy được thu nạp vào, nhiều người đối với ta cũng không có ảnh hưởng, miễn là vương vui vẻ." Khóe mắt chính vương phi quét nhẹ bên trong nhà một vòng: "Hắn, quả thực đối với ngươi cực kỳ để ý."
"Ta không hiểu, hắn là phu quân của ngươi không phải sao?"
"Cũng bởi vì hắn là phu quân của ta, là trời của ta, hắn yêu ta mới một dạng muốn yêu". Ánh mắt hai người gặp nhau, Bách Lý nhìn thấy trong mắt nàng hết sức chân thành, thản nhiên, thật không có một tia tạp niệm nào.
"Ta không giống, ta sẽ không lưu lại nơi này." Bách Lý vội vàng đứng dậy, chính mình cũng không biết, là sợ hãi cái gì nữa.
Chính vương phi chậm rãi đứng lên, đây là lần đầu tiên các nàng nói chuyện với nhau, phỏng chừng cũng là một lần sau cùng thôi.
Vài câu ngắn ngủi nói chuyện với nhau, nhưng lại làm cho Bách Lý không biết là nên vì nàng mà vui mừng hay là nên vì nàng mà bi thương.
Một nữ tử như vậy, thực sự có thể đạm bạc đến như thế.
/102
|