Con gái ruột ở trước mặt, nhưng không cách nào nhận thức lẫn nhau. Trước mặt con gái ruột của mình, lại phải ôm con gái của người khác. Trong lòng Tiêu Thính Quân, cảm thấy thật khổ sở."Tử Phượng, con cùng A Long cũng tới uống trà à?" Tiêu Thính Quân buông Tiêu Tử Phượng ra, cười nói."Nghe A Long nói, bản thiết kế của Đậu tiểu thư rất hoàn mỹ. Vốn là, muốn cùng A Long, mời thêm Đậu tiểu thư uống trà. Lại sợ chậm trễ các con nói chuyện yêu đương, cho nên không quấy rầy các con nữa. Không nghĩ tới, con cùng A Long cũng tới Nghi Lâm. Nếu đã đến đây, thì cùng nhau ngồi đi!""Tốt." Tâm trạng Tiêu Tử Phượng tuy rằng không vui, nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng. Cô ngược lại muốn nhìn xem, hai người kia ngồi cùng một chỗ, có lộ ra sơ hở gì không? Chỉ cần giữa bọn họ có chuyện ám muội, nhất định không thể gạt được con mắt của cô.Ba người Tiêu Thính Quân, cùng nhau ngồi chung bàn. Đường Long ngoắc phục vụ lại, để Tiêu Thính Quân gọi cơm. Tiêu Thính Quân gọi hai phần bít tết, một bình trà Long Tĩnh."Cha khó có dịp hôm nay ngồi cùng một chỗ, chúng ta không uống trà, hay là uống rượu vang đi!" Tiêu Tử Phượng ngăn phục vụ lại, đưa ra đề nghị của mình. Chỉ có uống rượu, mới có thể mất khống chế say rượu nói lời thật. Nếu muốn đạt được mục đích của mình, thì phải nhờ vào rượu."Được rồi, không uống trà. Lấy hai chai rượu vang đi!" Tiêu Thính Quân cũng hiểu được, hẳn là nên uống chút rượu. Vốn ông hẹn Đậu Mật Đường ra ngoài, là muốn đem thân phận nói cho cô biết. Nếu không thể nói được đề tài trọng tâm, không bằng uống chút rượu.Hai chai rượu vang của Pháp, rất nhanh đã được đem lên.Đường Long rót rượu cho bốn người, cũng bưng ly rượu lên kính. "Bác Tiêu, cám ơn bác và cùng Tử Phượng đã đề cử cho cháu một nhà thiết kế tốt. Nào, cháu mời bác một ly."Tiêu Thính Quân vỗ vỗ bả vai Đường Long, cười nói."A Long, cháu cùng Tử Phượng đính chôn. Cách xưng hô bác Tiêu, cũng nên sửa lại.""Vâng." Đường Long ngửa đầu, đem ly rượu vang uống sạch. Anh kìm nén nửa ngày, vẫn không có biện pháp sửa miệng. Mặt đỏ lên, tựa như màu đỏ của gan heo."Đậu tiểu thư, cám ơn bản thiết kế của cô. Nào, tôi mời cô một ly. Tôi kính rượu trước.""Thực xin lỗi, Tổng giám đốc Đường, tôi chưa bao giờ uống rượu." Đậu Mật Đường ngồi im, căn bản không có đứng lên. Nếu như là người khác kính rượu, cô còn có thể cố gắng uống rượu. Người đàn ông này kính rượu, cô không có lý do gì phải ủy khuất chính mình uống rượu."Đậu tiểu thư, vậy lấy trà thay rượu đi!" Tiêu Thính Quân đưa cho Đậu Mật Đường một ly trà, dàn xếp dùm cô. Ông cũng hi vọng, hai cô gái lúc này có thể cùng hòa thuận ở chung. Đậu Mật Đường không nghĩ làm mất mặt Tiêu Thính Quân, liền bưng trà lên."Được, tôi lấy trà thay rượu.Cám ơn mọi người thưởng thức."Kế tiếp, Đường Long rất ít nói chuyện. Anh chỉ không ngừng tự rót ình và uống, hai chai rượu gần như là anh uống hơn nửa. Mắt thấy tình cảnh lung túng, không thể tiếp tục nữa. Tiêu Tử Phượng vội vàng đứng lên, chuẩn bị cùng Đường Long rời khỏi đấy."Cha à, trời không còn sớm. con cảm thấy mệt, nghĩ muốn đi trước một bước." Tiêu Tử Phượng chuyển hướng sang Đường Long, mỉm cười nói."Anh Long, anh đưa em về thôi!""Tử Phượng, con đừng làm phiền A Long đưa đón con." Tiêu Thính Quân đứng dậy, ngăn cản Tiêu Tử Phượng."A Long ở tại thành Đông, chúng ta ở tại Thành Tây. Phải đi một vòng, tốn không ít thời gian. Tử Phượng, con ngồi xe cùng cha về nhà đi. Đậu tiểu thư ở tại thành Đông, để cho A Long tiện thể đưa cô ấy về!"
/173
|