Khương Huệ Như lăng lăng nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, đúng vậy, là Nguyên Bảo nàng quen thuộc, là tiểu hồ ly vừa lười vừa nghịch ngợm đó. Nguyên Bảo vươn móng vuốt, vỗ một cái lên khối đen kia, vì thế âm nhạc phát ra từ hình trụ đó đình chỉ. Nguyên Bảo nhìn hai người trợn mắt, há hốc mồm, bất đắc dĩ thở dài, nhảy xuống cái bàn đi về phía cửa, quay đầu nhìn hai người há hốc mồm, nói: “Đừng đứng ngốc đó, đi theo ta.”
“A a!” Hoắc Hi Thần phản ứng lại đầu tiên, túm Khương Huệ Như, đi theo phía sau Nguyên Bảo. Ra cửa mới phát hiện, bên ngoài gian phòng ở này còn có gian phòng, tựa hồ là phòng khách. Có một cái ghế dài giống tháp quý phi, Cố Vãn Tình đang nằm ở trên.
“Đại bá mẫu!”Khương Huệ Như vừa nhìn thấy Cố Vãn Tình, nhanh chóng chạy tới.
“Ngô…” Cố Vãn Tình giật giật lông mi, mơ hồ tỉnh giấc, chỉ cảm thấy đang mơ một giấc mộng rất dài, hiện tại tỉnh lại cả người đau nhức. Nàng vừa mở mắt liền thấy Khương Huệ Như, hé nở một nụ cười, nói: “Huệ Như…” Rồi sau đó nhìn xung quanh một phen, phát hiện mình đang ở một nơi kỳ quái, lại hỏi: “Huệ Như, đây là làm sao? Đại bá con đâu?”
Khương Huệ Như lắc đầu, nói: “Huệ Như cũng không biết.”
Hoắc Hi Thần thấy Cố Vãn Tình tỉnh, tiến lên bắt mạch cho nàng, nói: “Người tỉnh liền không còn lo ngại, chính là thân mình có chút suy yếu, phải cẩn thận điều dưỡng.”
Nguyên Bảo sưu một cái, nhảy lên sofa, Cố Vãn Tình thấy Nguyên Bảo, cố hết sức vươn tay bắt lấy hai chân trước của Nguyên Bảo, ôm nó vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Nguyên Bảo ngoan, nhìn thấy em, cũng thật tốt.”
Nguyên Bảo nhu thuận đem đầu vùi vào trong ngực Cố Vãn Tình, cọ vài cái, sau đó giọng nói rầu rĩ, nói: “Chủ nhân, xem như chị không có việc gì.”
… Lúc này nếu thân thể Cố Vãn Tình không có đau nhức, không động đậy được, khẳng định Nguyên Bảo sẽ bị nàng quăng ra xa.
Chuyện phát sinh nửa ngày này quả thực rất không thể tưởng tượng, mặc dù là trải qua việc trọng sinh quá quỷ dị này, Cố Vãn Tình trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp, càng đừng nói Khương Huệ Như cùng Hoắc Hi Thần – hai cổ nhân đang khẩn trương này.
Vì thế Nguyên Bảo bỏ ra thời gian ước chừng hai canh giờ, giải thích cho ba người này về sự tồn tại của không gian, cùng với lai lịch chính mình.
Nguyên Bảo là nhi tử của quốc quân Thanh Khâu quốc, từ nhỏ am hiểu không gian pháp thuật, có thể tại các loại thời không tự do xuyên qua. Mười mấy năm trước, cơ duyên xảo hợp, Nguyên Bảo ở thời không Cố Vãn Tình bị một đạo sĩ gây thương tích, rồi sau đó được Hậu Uyển Vân cứu. Nguyên Bảo vì báo đáp ân cứu mạng, đã đem không gian chính mình vừa mới tu luyện ra cho Hậu Uyển Vân mượn dùng. Không gian của Nguyên Bảo kỳ thực không chỉ là không gian tùy thân, quan trọng hơn là một trạm dịch xuyên qua thời không, nối liền giữa Thiên triều cùng hiện đại, chẳng qua bởi vì tu vi của Nguyên Bảo hữu hạn, khi đó không gian còn chưa tiến hóa xong.
Mười mấy năm qua, tu vi Nguyên Bảo chậm rãi tiến bộ, ngay lúc Nguyên Bảo sắp tu luyện ra cái đuôi thứ hai, Hậu Uyển Vân dùng độc kế hại chết đích tỷ tỷ ruột Hậu Uyển Tâm của nàng ta. Lúc ấy Nguyên Bảo vì cứu mạng Hậu Uyển Tâm, bỏ qua cơ hội thăng cấp tu luyện, phân ra một phách trong nguyên thần của bản thân, bảo vệ hồn phách Hậu Uyển Tâm, cùng sử dụng thuật di hồn đem hồn phách Hậu Uyển Tâm di nhập vào thân thể tứ tiểu thư Cố gia Cố Vãn Tình đã chết vì ngộp nước, làm cho Hậu Uyển Tâm có thể trọng sinh. Hơn nữa làm cho một phách của mình ở lại trong thân thể Cố Vãn Tình, giúp linh hồn Hậu Uyển Tâm – một linh hồn ngoại lai xâm nhập dung hợp cùng thân thể này.
Hậu Uyển Tâm trọng sinh trở thành Cố Vãn Tình, Nguyên Bảo cũng bởi vậy tổn hao nhiều tu vi, thậm chí đều không thể mở miệng nói tiếng người. Cho nên từ lúc Hậu Uyển Tâm chết đi, Nguyên Bảo liền không còn có mở miệng nói chuyện nữa, không phải nó không muốn nói, mà là tu vi của nó bị hao tổn không thể mở miệng nói chuyện.
Mấy năm gần đây, Nguyên Bảo khổ tâm tu luyện, rốt cục lại sắp có thể tu luyện ra cái đuôi thứ hai, hồn phách Hậu Uyển Tâm cùng thân thể Cố Vãn Tình đã muốn dung hợp không sai biệt lắm, không cần một phách của Nguyên Bảo đến hỗ trợ duy trì linh – thể hợp nhất. Nguyên Bảo muốn thăng cấp tu vi, nhất định phải đem một phách đó thu hồi, Nguyên Bảo mới có thể chân chính độ kiếp, nếu không sẽ bị thiên lôi bổ trúng, nhẹ thì tu vi mất hết, nặng thì hôi phi yên diệt. (hồn phi phách tán)
Ngày đó Cố Vãn Tình gặp chuyện bị thương, đúng ngay lúc Nguyên Bảo độ thiên kiếp, Nguyên Bảo đành phải đi theo Khương Huệ Như tiến cung, tại thời khắc mấu chốt thu hồi một phách của mình, lúc thiên lôi bổ lửa xuống trong nháy mắt, mang theo ba người vào không gian tị nạn, thành công thăng cấp mọc ra cái đuôi thứ hai.
Ba người trợn mắt há hốc mồm song song ngồi ở trên sofa, nhìn vẻ mặt Nguyên Bảo nhàn nhã, thích ý. Nguyên Bảo tao nhã đá cái đuôi mới mọc ra, lại đem chuyện Hậu Uyển Vân xuyên qua đơn giản nói cho ba người, cũng nói bọn họ hiện tại nhìn đến chỗ này, chính là nơi ở kiếp trước của Hậu Uyển Vân.
“Vậy, vậy Hậu Uyển Vân có thể tiến vào nơi này hay không?” Khương Huệ Như cảm thấy đầu muốn nổ tung, nếu là người khác nói cho nàng hết thảy chuyện này, nàng nhất định là sẽ cười người nọ là đồ điên, nhưng nay nàng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe, không thể không tin chuyện không thể tưởng tượng này.
Nguyên Bảo có chút tức giận lắc đầu, giọng nói của nó giống như bé trai ba bốn tuổi, nghe bập bẹ rất non nớt: “Ta là vì báo ân mới đưa không gian cho nàng ta mượn dùng, ai biết nàng ta thế nhưng ở trong không gian của ta làm chuyện giết hại sinh linh, ta tự nhiên là phải đem không gian thu hồi, không thể để cho nàng ta tạo thêm sát nghiệt!”
Dứt lời, Nguyên Bảo từ trên bàn trà nhảy xuống, đi đến bên cạnh một thiết bị quay phim trong phòng khách, một móng vuốt chụp ngay nút màu đỏ trên cái máy phát đó. Phòng khách Hậu Uyển Vân có một tivi tinh thể lỏng kiểu rạp chiếu phim gia đình, cùng thiết bị quay phim. Xuyên qua các thời không cổ kim Nguyên Bảo tự nhiên là biết dùng mấy thứ này.
Nguyên Bảo nhấn cái nút play một cái, ba người ngạc nhiên phát hiện, trên tường giống như một bức họa, cư nhiên nhấp nhoáng ánh sáng, bên trong xuất hiện gương mặt dữ tợn của Hậu Uyển Vân!
Trên người Hậu Uyển Vân vẫn là xiêm y nàng ta mặc ngày thường ở Khương gia, chính là trên mặt không còn vẻ dịu ngoan, đơn thuần như ngày thường đó, mà là có vẻ dữ tợn, lại đáng sợ.
“Đây là yêu thuật gì vậy?” Khương Huệ Như kinh hoảng nhảy dựng lên, Cố Vãn Tình bắt lấy tay nàng, nhẹ giọng an ủi nói: “Huệ Như an tâm một chút đừng nóng, việc hôm nay là mới nghe lần đầu, không thể tưởng tượng, con cứ im lặng nhìn xem.” Khương Huệ Như gật gật đầu, quay đầu tiếp tục nhìn về phía màn hình.
Màn hình trong xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, là một con mèo, Cố Vãn Tình nhận ra đó là mèo Ba Tư mà Khương Huệ Như nuôi: “Nha, như thế nào là mèo con?”
Rồi sau đó xuất hiện hình ảnh Hậu Uyển Vân nhe răng cười muốn bóp chết mèo con, Khương Huệ Như tức đến nỗi mặt đều đen, che mắt ô ô khóc, “Đồ độc phụ rắn rết kia! Mèo con nhu thuận như vậy, chưa bao giờ chọc ả ta, vì sao ả phải hạ độc thủ!”
Nguyên Bảo khép máy quay lại, nói với Khương Huệ Như: “Cô đừng khóc, mèo con không có việc gì, ta đem các nàng từ trong không gian đẩy ra ngoài rồi, sau này nàng ta không được vào không gian nữa.”
Hoắc Hi Thần cau mày, nhìn Cố Vãn Tình, nói: “Vương phi, nếu là dựa theo lời Nguyên Bảo nói, thì ra người là đích tỷ tỷ ruột của Hậu Uyển Vân, đích trưởng nữ của An Quốc Công Hậu Uyển Tâm sao?”
Cố Vãn Tình thở dài, chuyện cho tới bây giờ, đã không còn gì để giấu diếm. Vì thế nàng liền đem mọi chuyện kiếp trước của mình tỉ mỉ nói ra, từ chuyện Hậu Uyển Vân đem mẹ đẻ là Hồ di nương đẩy xuống hồ, đến thiết kế hại chết mẹ cả, tức chết chính mình, lại đến lợi dụng cái chết của mình leo lên Khương gia một năm một mười nói ra hết.
Khương Huệ Như nghe xong, quả thực bị chọc giận hận không thể giết Hậu Uyển Vân, hô: “Trong thiên hạ làm sao có thể có loại độc phụ này! Nên đem ả thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử!”
Hoắc Hi Thần cũng cau mày, Hoắc gia là đại gia tộc, chuyện xấu bên trong không ít, nhưng loại phụ nữ ngay cả mẹ ruột đều muốn giết hại, lợi dụng sủng ái của người bên ngoài đối với nàng ta, giẫm thi thể để thượng vị, cũng không khỏi thấy sợ nổi da gà. Loại sự tình này đã không phải là “NGƯỜI” có thể làm được, quả thực chính là thiên lý khó dung!
Ba người trong lúc nhất thời trầm mặc, lập tức gặp nhiều chuyện như vậy vẫn là cần thời gian để tiêu hóa. Cố Vãn Tình sợ Khương Hằng lo lắng, cho nên hy vọng mau chút ra không gian đi tìm hắn. Nhưng Nguyên Bảo nói tràng đại hỏa thiêu này rất lớn, ít nhất phải chờ ba ngày lửa mới ngừng, bên ngoài an toàn mới có thể đi ra ngoài. Không gian không thể tự di động đến chỗ khác, từ nơi này đi vào, thời điểm đi ra vẫn là sẽ xuất hiện ở chỗ tiến vào, nếu lúc này một khi ra không gian, bên ngoài chính là biển lửa hừng hực.
Đã ra cũng ra không được, ba người bắt đầu thăm dò trong không gian. Đây là nhà trọ hiện đại một ba phòng hai sảnh. Một gian là phòng ngủ Hậu Uyển Vân, bên trong còn có máy tính. Sau khi Nguyên Bảo thăng cấp tu vi, chẳng những tất cả đồ điện trong phòng đều thông điện, máy tính cũng có thể kết nối internet. Hai gian phòng ở khác, một gian là thư phòng, có rất nhiều bộ sách, toàn bộ đều là sách về y học, cái gì cần có đều có. Kiếp trước Hậu Uyển Vân là sinh viên xuất sắc của viện y học, tuy rằng nàng ta cũng không thích học y, nhưng từ bé ảo tưởng kế thừa bệnh viện, vì tiền đồ, vẫn cố gắng trở thành một học bá (学霸 – chỉ những người suốt ngày chỉ ở trong nhà, không tham gia hoạt động bên ngoài nhưng kiến thức, IQ vượt trội, khi đi thi đứng đầu trong học sinh, sinh viên, còn có thể nói là mọt sách), trong tủ sách có rất nhiều sách y học.
Gian phòng thứ ba là một phòng thí nghiệm y học nho nhỏ, bên trong có các loại dược phẩm thuốc thử, dụng cụ chữa bệnh.
Sau khi Nguyên Bảo giải thích cho Hoắc Hi Thần mấy bộ sách, dược phẩm này liên quan tới y thuật, hai mắt Hoắc Hi Thần đều tỏa ánh sáng. Tuy rằng bộ sách này thoạt nhìn tối nghĩa khó hiểu, chữ giống như thiếu cánh tay thiếu chân ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bất quá lấy thông minh tài trí của Hoắc Hi Thần, hắn rất nhanh có thể đem mấy chữ giản thể này nhận biết hơn 90%. Những tri thức trong những bộ sách y học này là Hoắc Hi Thần mới nghe lần đầu, thời gian ba ngày này Hoắc Hi Thần đều dùng để nghiên cứu bộ sách, nghiên cứu dụng cụ chữa bệnh cùng dược phẩm.
Mà Khương Huệ Như cảm thấy thập phần hứng thú với máy tính trong phòng ngủ, nháo Nguyên Bảo dạy nàng sử dụng, lại ở trong phòng vệ sinh phát hiện hai bình tinh dầu, đưa cho Hoắc Hi Thần xem qua, chứng minh mùi hương này là thứ làm hại Họa di nương suýt lưu sản. Khương Huệ Như tức giận đem mấy thứ này thu hết, nói là tương lai chờ thời cơ đến, lấy đến làm chứng cớ trị tội Hậu Uyển Vân, nhất định là muốn bẩm báo Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, làm cho độc phụ đó chết không tử tế được.
Cố Vãn Tình còn chưa khôi phục, cả ngày nằm, thời điểm nhàn hạ nhàm chán, sẽ kêu Hoắc Hi Thần lấy lại đây vài cuốn sách cho nàng xem. Hoắc Hi Thần chọn mấy cuốn trên bìa mặt vẽ mỹ nữ cổ trang xinh đẹp đưa cho nàng, Cố Vãn Tình cầm lên xem thì thấy, là cái gì “tà mị vương phi luyến thượng ngươi” “trọng sinh chi bạo quân sủng phi” “xuyên qua chi dụ dỗ lãnh khốc Vương gia” “trọng sinh chi thứ nữ tiến công chiếm đóng”.
Trong không gian không lo ăn uống, trong tủ lạnh ở phòng bếp đồ ăn tràn đầy, cũng đủ ba người vượt qua ba ngày. Trong không gian ba người bị tân kỳ ngoạn ý (đồ chơi mới lạ) này hấp dẫn, bên ngoài lại phong vân biến sắc.
Đại hỏa đêm đó, thiêu toàn bộ thiên điện tẩm cung. Chờ khi Khương Hằng đuổi tới, lửa đã thiêu cháy toàn bộ. Khương Hằng bắt lấy một cung nữ vội vàng hỏi: “Vương phi đâu? Vương phi ở nơi nào?”
Cung nữ mới từ trong biển lửa chạy ra được, bị dọa mất hồn, run run rẩy rẩy mang theo khóc nức nở nói: “Hồi đại nhân, nô tỳ cũng không biết vương phi ở đâu. Nô tỳ đang trực gian bên ngoài, vương phi ở gian bên trong, nô tỳ thật sự không thấy vương phi!”
“Vãn Tình! Vãn Tình, nàng ở đâu? Huệ Như! Hai người ở nơi nào?” Khương Hằng hướng về phía biển lửa hừng hực kêu khàn cả giọng, đáp lại hắn chỉ có âm thanh củi gỗ bốc cháy lên đùng đùng, còn có gió lạnh gào thét cuốn theo hơi nóng.
Lục tục có cung nhân tới cứu hỏa, cung nữ thái giám từ trong biển lửa chạy ra tụ cùng một chỗ, Khương Hằng tiến lên hỏi từng người, nhưng không có người nào nhìn thấy ba người Cố Vãn Tình, Khương Huệ Như, Hoắc Hi Thần.
Đứng trước biển lửa, nhìn lửa cháy đầy trời đỏ bừng, Khương Hằng cảm thấy linh hồn đều bị hút mất. Trong biển lửa có người phụ nữ hắn yêu nhất, cháu gái thương yêu nhất, một khắc trước lòng hắn còn tràn đầy hy vọng thê tử sẽ tỉnh lại, nhưng hôm nay, một hồi đại hỏa nghiền nát hết thảy hy vọng.
Hậu Thụy Phong đứng phía sau Khương Hằng, thần sắc phức tạp. Hắn nguyên bản còn muốn chờ nàng tỉnh táo lại, tìm một cơ hội đi thử nàng, nhìn xem nàng cùng muội muội mà mình sủng ái nhất đến tột cùng có quan hệ gì. Nhưng một hồi đại hỏa, thiêu hủy tất cả hy vọng. Hậu Thụy Phong cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau, không phải cái loại đau đớn bén nhọn này, mà là giống một con dao cùn bắt đầu cắt vào tim. Khi Hậu Uyển Tâm qua đời, Hậu Thụy Phong đã nếm tư vị đau mất thân nhân, nay vừa mới có một tia hy vọng tìm thấy muội muội, nhưng đối mặt với biển lửa hắn cảm thấy chính mình lại một lần nữa cảm nhận được tâm tình ngày đó.
Chiêu Hòa công chúa biết được tin tức khóc hôn mê bất tỉnh, Thái Hậu vì không cho ái nữ thấy cảnh đau thương, đưa nàng ra cung.
Trận đại hỏa này cháy ba ngày ba đêm. Khương Hằng liền đứng ở trước đám cháy, không chuyển mắt nhìn đại hỏa, đứng ba ngày ba đêm. Hắn hy vọng đột nhiên thấy thân ảnh thê tử cùng cháu gái của mình, thấy các nàng bình yên vô sự đi về phía mình.
Lửa còn không có tắt, Hậu Thụy Phong liền tiếp chỉ, lấy thân phận đặc sứ chạy tới Nam Cương. Hậu Thụy Phong hàng năm bôn ba bên ngoài, trước khi rời kinh thành đi biên giới, đặc biệt đi phần mộ tổ tiên Hậu gia dâng hương cho mẫu thân, muội muội.
Đứng tại trước bia mộ Hậu Uyển Tâm, Hậu Thụy Phong vuốt ve bia mộ, nhẹ nhàng nói: “Muội muội, ca đến xem muội, mấy năm nay ca luôn luôn ở biên giới đánh giặc, cũng chưa thể thăm muội, muội giận ca ca sao?”
Bia mộ Hậu Uyển Tâm quét tước thực sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Hậu Thụy Phong bình tĩnh nhìn chằm chằm tên muội muội, lòng trùng xuống, thở dài, nói: “Uyển Tâm, ca đi nhìn mẫu thân một cái.”
Mộ phu nhân An Quốc Công kiến tạo dựa theo quy cách hợp táng, chờ An Quốc Công sau khi trăm tuổi, vợ chồng hai người sẽ hợp táng ở đây. Hậu Thụy Phong bước chậm trên đường nhỏ, từng bước đi về phía bia mộ mẫu thân.
“Bẩm báo tướng quân, đây là báo cáo thuộc hạ điều tra, thỉnh tướng quân xem qua.” Thám tử thủ hạ của Hậu Thụy Phong hiệu suất cực cao. Mấy thám tử này dùng để điều tra quân tình tình báo của quân địch, bị Hậu Thụy Phong kêu đi điều tra bối cảnh, hành động của một phụ nữ khuê phòng, quả thực chính là đại tài tiểu dụng (lãng phí tài năng, tương đương câu dùng dao mổ trâu đi giết gà), chỉ qua hai ba ngày, đã đem mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Cố Vãn Tình điều tra rành mạch.
Hậu Thụy Phong tiếp nhận điệp giấy đó, nói: “Đi xuống đi.”
Rồi sau đó mở giấy ra, không chút để ý xem.Từ khi Cố Vãn Tình sinh ra đến khi trước xuất giá, đều không có gì khác lạ. Trong kết quả điều tra viết, Cố Vãn Tình xuất thân thứ nữ, thuở nhỏ không được sủng ái, nhát gan hiếu thuận, giống với mấy thứ nữ khuê các khác. Hậu Thụy Phong cau mày mở ra trang tiếp theo, bỗng nhiên một hàng chữ hấp dẫn chú ý của hắn.
Mặt trên viết, Cố Vãn Tình từng trượt chân rơi vào trong nước, bị ngộp nước, được người cứu lên hôn mê vài ngày mới tỉnh. Tỉnh lại tính tình có chút biến hóa, sáng sớm mỗi ngày có thói quen đánh quyền. Mà sau khi nàng tỉnh lại không lâu, từng một mình đi tìm mẹ đẻ Vưu thị, rồi sau đó Vưu thị lại đi gặp Cố lão gia, sau đó, liền định ra hôn sự cùng Khương thái phó.
Hậu Thụy Phong nhìn đi nhìn lại mấy dòng chữ này, cảm thấy thân mình phát lạnh từng đợt, hắn lại lật xem lại trang trước, nhìn kỹ thời gian Cố Vãn Tình bị hôn mê do ngộp nước, phát hiện ngày nàng tỉnh lại cùng thời gian muội muội Hậu Uyển Tâm của mình qua đời trùng hợp kinh người!
Nhất thời, tay Hậu Thụy Phong không thể ức chế run run.
“Chấn Quân đại tướng quân.”Một giọng nữ thanh thúy ở phía sau người vang lên. Hậu Thụy Phong xoay người, thấy một nữ tử mặc nam trang đứng ở phía sau, chỉ cách hắn một giang tay, thế nhưng không có phát giác có người tới gần, xem ra là phần điều tra đó nhiễu tâm của hắn dậy sóng to gió lớn.
“Ngươi là?” Hậu Thụy Phong nhíu mày, nhìn nữ tử này có chút quen mắt, lại nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào.
“Tướng quân không nhớ rõ nô tì? Nô tì là Lưu Tam Nương, cha nô tì là Lưu A Ngưu– gã sai vặt hồi môn của phu nhân, nay nô tì cùng với cha đang thủ mộ cho phu nhân cùng đại tiểu thư.” Lưu Tam Nương nhìn Hậu Thụy Phong, nhẹ nhàng nói: “Tướng quân, Tam Nương có chút chuyện muốn báo cho tướng quân, thỉnh tướng quân dời bước.”
“A a!” Hoắc Hi Thần phản ứng lại đầu tiên, túm Khương Huệ Như, đi theo phía sau Nguyên Bảo. Ra cửa mới phát hiện, bên ngoài gian phòng ở này còn có gian phòng, tựa hồ là phòng khách. Có một cái ghế dài giống tháp quý phi, Cố Vãn Tình đang nằm ở trên.
“Đại bá mẫu!”Khương Huệ Như vừa nhìn thấy Cố Vãn Tình, nhanh chóng chạy tới.
“Ngô…” Cố Vãn Tình giật giật lông mi, mơ hồ tỉnh giấc, chỉ cảm thấy đang mơ một giấc mộng rất dài, hiện tại tỉnh lại cả người đau nhức. Nàng vừa mở mắt liền thấy Khương Huệ Như, hé nở một nụ cười, nói: “Huệ Như…” Rồi sau đó nhìn xung quanh một phen, phát hiện mình đang ở một nơi kỳ quái, lại hỏi: “Huệ Như, đây là làm sao? Đại bá con đâu?”
Khương Huệ Như lắc đầu, nói: “Huệ Như cũng không biết.”
Hoắc Hi Thần thấy Cố Vãn Tình tỉnh, tiến lên bắt mạch cho nàng, nói: “Người tỉnh liền không còn lo ngại, chính là thân mình có chút suy yếu, phải cẩn thận điều dưỡng.”
Nguyên Bảo sưu một cái, nhảy lên sofa, Cố Vãn Tình thấy Nguyên Bảo, cố hết sức vươn tay bắt lấy hai chân trước của Nguyên Bảo, ôm nó vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Nguyên Bảo ngoan, nhìn thấy em, cũng thật tốt.”
Nguyên Bảo nhu thuận đem đầu vùi vào trong ngực Cố Vãn Tình, cọ vài cái, sau đó giọng nói rầu rĩ, nói: “Chủ nhân, xem như chị không có việc gì.”
… Lúc này nếu thân thể Cố Vãn Tình không có đau nhức, không động đậy được, khẳng định Nguyên Bảo sẽ bị nàng quăng ra xa.
Chuyện phát sinh nửa ngày này quả thực rất không thể tưởng tượng, mặc dù là trải qua việc trọng sinh quá quỷ dị này, Cố Vãn Tình trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp, càng đừng nói Khương Huệ Như cùng Hoắc Hi Thần – hai cổ nhân đang khẩn trương này.
Vì thế Nguyên Bảo bỏ ra thời gian ước chừng hai canh giờ, giải thích cho ba người này về sự tồn tại của không gian, cùng với lai lịch chính mình.
Nguyên Bảo là nhi tử của quốc quân Thanh Khâu quốc, từ nhỏ am hiểu không gian pháp thuật, có thể tại các loại thời không tự do xuyên qua. Mười mấy năm trước, cơ duyên xảo hợp, Nguyên Bảo ở thời không Cố Vãn Tình bị một đạo sĩ gây thương tích, rồi sau đó được Hậu Uyển Vân cứu. Nguyên Bảo vì báo đáp ân cứu mạng, đã đem không gian chính mình vừa mới tu luyện ra cho Hậu Uyển Vân mượn dùng. Không gian của Nguyên Bảo kỳ thực không chỉ là không gian tùy thân, quan trọng hơn là một trạm dịch xuyên qua thời không, nối liền giữa Thiên triều cùng hiện đại, chẳng qua bởi vì tu vi của Nguyên Bảo hữu hạn, khi đó không gian còn chưa tiến hóa xong.
Mười mấy năm qua, tu vi Nguyên Bảo chậm rãi tiến bộ, ngay lúc Nguyên Bảo sắp tu luyện ra cái đuôi thứ hai, Hậu Uyển Vân dùng độc kế hại chết đích tỷ tỷ ruột Hậu Uyển Tâm của nàng ta. Lúc ấy Nguyên Bảo vì cứu mạng Hậu Uyển Tâm, bỏ qua cơ hội thăng cấp tu luyện, phân ra một phách trong nguyên thần của bản thân, bảo vệ hồn phách Hậu Uyển Tâm, cùng sử dụng thuật di hồn đem hồn phách Hậu Uyển Tâm di nhập vào thân thể tứ tiểu thư Cố gia Cố Vãn Tình đã chết vì ngộp nước, làm cho Hậu Uyển Tâm có thể trọng sinh. Hơn nữa làm cho một phách của mình ở lại trong thân thể Cố Vãn Tình, giúp linh hồn Hậu Uyển Tâm – một linh hồn ngoại lai xâm nhập dung hợp cùng thân thể này.
Hậu Uyển Tâm trọng sinh trở thành Cố Vãn Tình, Nguyên Bảo cũng bởi vậy tổn hao nhiều tu vi, thậm chí đều không thể mở miệng nói tiếng người. Cho nên từ lúc Hậu Uyển Tâm chết đi, Nguyên Bảo liền không còn có mở miệng nói chuyện nữa, không phải nó không muốn nói, mà là tu vi của nó bị hao tổn không thể mở miệng nói chuyện.
Mấy năm gần đây, Nguyên Bảo khổ tâm tu luyện, rốt cục lại sắp có thể tu luyện ra cái đuôi thứ hai, hồn phách Hậu Uyển Tâm cùng thân thể Cố Vãn Tình đã muốn dung hợp không sai biệt lắm, không cần một phách của Nguyên Bảo đến hỗ trợ duy trì linh – thể hợp nhất. Nguyên Bảo muốn thăng cấp tu vi, nhất định phải đem một phách đó thu hồi, Nguyên Bảo mới có thể chân chính độ kiếp, nếu không sẽ bị thiên lôi bổ trúng, nhẹ thì tu vi mất hết, nặng thì hôi phi yên diệt. (hồn phi phách tán)
Ngày đó Cố Vãn Tình gặp chuyện bị thương, đúng ngay lúc Nguyên Bảo độ thiên kiếp, Nguyên Bảo đành phải đi theo Khương Huệ Như tiến cung, tại thời khắc mấu chốt thu hồi một phách của mình, lúc thiên lôi bổ lửa xuống trong nháy mắt, mang theo ba người vào không gian tị nạn, thành công thăng cấp mọc ra cái đuôi thứ hai.
Ba người trợn mắt há hốc mồm song song ngồi ở trên sofa, nhìn vẻ mặt Nguyên Bảo nhàn nhã, thích ý. Nguyên Bảo tao nhã đá cái đuôi mới mọc ra, lại đem chuyện Hậu Uyển Vân xuyên qua đơn giản nói cho ba người, cũng nói bọn họ hiện tại nhìn đến chỗ này, chính là nơi ở kiếp trước của Hậu Uyển Vân.
“Vậy, vậy Hậu Uyển Vân có thể tiến vào nơi này hay không?” Khương Huệ Như cảm thấy đầu muốn nổ tung, nếu là người khác nói cho nàng hết thảy chuyện này, nàng nhất định là sẽ cười người nọ là đồ điên, nhưng nay nàng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe, không thể không tin chuyện không thể tưởng tượng này.
Nguyên Bảo có chút tức giận lắc đầu, giọng nói của nó giống như bé trai ba bốn tuổi, nghe bập bẹ rất non nớt: “Ta là vì báo ân mới đưa không gian cho nàng ta mượn dùng, ai biết nàng ta thế nhưng ở trong không gian của ta làm chuyện giết hại sinh linh, ta tự nhiên là phải đem không gian thu hồi, không thể để cho nàng ta tạo thêm sát nghiệt!”
Dứt lời, Nguyên Bảo từ trên bàn trà nhảy xuống, đi đến bên cạnh một thiết bị quay phim trong phòng khách, một móng vuốt chụp ngay nút màu đỏ trên cái máy phát đó. Phòng khách Hậu Uyển Vân có một tivi tinh thể lỏng kiểu rạp chiếu phim gia đình, cùng thiết bị quay phim. Xuyên qua các thời không cổ kim Nguyên Bảo tự nhiên là biết dùng mấy thứ này.
Nguyên Bảo nhấn cái nút play một cái, ba người ngạc nhiên phát hiện, trên tường giống như một bức họa, cư nhiên nhấp nhoáng ánh sáng, bên trong xuất hiện gương mặt dữ tợn của Hậu Uyển Vân!
Trên người Hậu Uyển Vân vẫn là xiêm y nàng ta mặc ngày thường ở Khương gia, chính là trên mặt không còn vẻ dịu ngoan, đơn thuần như ngày thường đó, mà là có vẻ dữ tợn, lại đáng sợ.
“Đây là yêu thuật gì vậy?” Khương Huệ Như kinh hoảng nhảy dựng lên, Cố Vãn Tình bắt lấy tay nàng, nhẹ giọng an ủi nói: “Huệ Như an tâm một chút đừng nóng, việc hôm nay là mới nghe lần đầu, không thể tưởng tượng, con cứ im lặng nhìn xem.” Khương Huệ Như gật gật đầu, quay đầu tiếp tục nhìn về phía màn hình.
Màn hình trong xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, là một con mèo, Cố Vãn Tình nhận ra đó là mèo Ba Tư mà Khương Huệ Như nuôi: “Nha, như thế nào là mèo con?”
Rồi sau đó xuất hiện hình ảnh Hậu Uyển Vân nhe răng cười muốn bóp chết mèo con, Khương Huệ Như tức đến nỗi mặt đều đen, che mắt ô ô khóc, “Đồ độc phụ rắn rết kia! Mèo con nhu thuận như vậy, chưa bao giờ chọc ả ta, vì sao ả phải hạ độc thủ!”
Nguyên Bảo khép máy quay lại, nói với Khương Huệ Như: “Cô đừng khóc, mèo con không có việc gì, ta đem các nàng từ trong không gian đẩy ra ngoài rồi, sau này nàng ta không được vào không gian nữa.”
Hoắc Hi Thần cau mày, nhìn Cố Vãn Tình, nói: “Vương phi, nếu là dựa theo lời Nguyên Bảo nói, thì ra người là đích tỷ tỷ ruột của Hậu Uyển Vân, đích trưởng nữ của An Quốc Công Hậu Uyển Tâm sao?”
Cố Vãn Tình thở dài, chuyện cho tới bây giờ, đã không còn gì để giấu diếm. Vì thế nàng liền đem mọi chuyện kiếp trước của mình tỉ mỉ nói ra, từ chuyện Hậu Uyển Vân đem mẹ đẻ là Hồ di nương đẩy xuống hồ, đến thiết kế hại chết mẹ cả, tức chết chính mình, lại đến lợi dụng cái chết của mình leo lên Khương gia một năm một mười nói ra hết.
Khương Huệ Như nghe xong, quả thực bị chọc giận hận không thể giết Hậu Uyển Vân, hô: “Trong thiên hạ làm sao có thể có loại độc phụ này! Nên đem ả thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử!”
Hoắc Hi Thần cũng cau mày, Hoắc gia là đại gia tộc, chuyện xấu bên trong không ít, nhưng loại phụ nữ ngay cả mẹ ruột đều muốn giết hại, lợi dụng sủng ái của người bên ngoài đối với nàng ta, giẫm thi thể để thượng vị, cũng không khỏi thấy sợ nổi da gà. Loại sự tình này đã không phải là “NGƯỜI” có thể làm được, quả thực chính là thiên lý khó dung!
Ba người trong lúc nhất thời trầm mặc, lập tức gặp nhiều chuyện như vậy vẫn là cần thời gian để tiêu hóa. Cố Vãn Tình sợ Khương Hằng lo lắng, cho nên hy vọng mau chút ra không gian đi tìm hắn. Nhưng Nguyên Bảo nói tràng đại hỏa thiêu này rất lớn, ít nhất phải chờ ba ngày lửa mới ngừng, bên ngoài an toàn mới có thể đi ra ngoài. Không gian không thể tự di động đến chỗ khác, từ nơi này đi vào, thời điểm đi ra vẫn là sẽ xuất hiện ở chỗ tiến vào, nếu lúc này một khi ra không gian, bên ngoài chính là biển lửa hừng hực.
Đã ra cũng ra không được, ba người bắt đầu thăm dò trong không gian. Đây là nhà trọ hiện đại một ba phòng hai sảnh. Một gian là phòng ngủ Hậu Uyển Vân, bên trong còn có máy tính. Sau khi Nguyên Bảo thăng cấp tu vi, chẳng những tất cả đồ điện trong phòng đều thông điện, máy tính cũng có thể kết nối internet. Hai gian phòng ở khác, một gian là thư phòng, có rất nhiều bộ sách, toàn bộ đều là sách về y học, cái gì cần có đều có. Kiếp trước Hậu Uyển Vân là sinh viên xuất sắc của viện y học, tuy rằng nàng ta cũng không thích học y, nhưng từ bé ảo tưởng kế thừa bệnh viện, vì tiền đồ, vẫn cố gắng trở thành một học bá (学霸 – chỉ những người suốt ngày chỉ ở trong nhà, không tham gia hoạt động bên ngoài nhưng kiến thức, IQ vượt trội, khi đi thi đứng đầu trong học sinh, sinh viên, còn có thể nói là mọt sách), trong tủ sách có rất nhiều sách y học.
Gian phòng thứ ba là một phòng thí nghiệm y học nho nhỏ, bên trong có các loại dược phẩm thuốc thử, dụng cụ chữa bệnh.
Sau khi Nguyên Bảo giải thích cho Hoắc Hi Thần mấy bộ sách, dược phẩm này liên quan tới y thuật, hai mắt Hoắc Hi Thần đều tỏa ánh sáng. Tuy rằng bộ sách này thoạt nhìn tối nghĩa khó hiểu, chữ giống như thiếu cánh tay thiếu chân ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bất quá lấy thông minh tài trí của Hoắc Hi Thần, hắn rất nhanh có thể đem mấy chữ giản thể này nhận biết hơn 90%. Những tri thức trong những bộ sách y học này là Hoắc Hi Thần mới nghe lần đầu, thời gian ba ngày này Hoắc Hi Thần đều dùng để nghiên cứu bộ sách, nghiên cứu dụng cụ chữa bệnh cùng dược phẩm.
Mà Khương Huệ Như cảm thấy thập phần hứng thú với máy tính trong phòng ngủ, nháo Nguyên Bảo dạy nàng sử dụng, lại ở trong phòng vệ sinh phát hiện hai bình tinh dầu, đưa cho Hoắc Hi Thần xem qua, chứng minh mùi hương này là thứ làm hại Họa di nương suýt lưu sản. Khương Huệ Như tức giận đem mấy thứ này thu hết, nói là tương lai chờ thời cơ đến, lấy đến làm chứng cớ trị tội Hậu Uyển Vân, nhất định là muốn bẩm báo Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, làm cho độc phụ đó chết không tử tế được.
Cố Vãn Tình còn chưa khôi phục, cả ngày nằm, thời điểm nhàn hạ nhàm chán, sẽ kêu Hoắc Hi Thần lấy lại đây vài cuốn sách cho nàng xem. Hoắc Hi Thần chọn mấy cuốn trên bìa mặt vẽ mỹ nữ cổ trang xinh đẹp đưa cho nàng, Cố Vãn Tình cầm lên xem thì thấy, là cái gì “tà mị vương phi luyến thượng ngươi” “trọng sinh chi bạo quân sủng phi” “xuyên qua chi dụ dỗ lãnh khốc Vương gia” “trọng sinh chi thứ nữ tiến công chiếm đóng”.
Trong không gian không lo ăn uống, trong tủ lạnh ở phòng bếp đồ ăn tràn đầy, cũng đủ ba người vượt qua ba ngày. Trong không gian ba người bị tân kỳ ngoạn ý (đồ chơi mới lạ) này hấp dẫn, bên ngoài lại phong vân biến sắc.
Đại hỏa đêm đó, thiêu toàn bộ thiên điện tẩm cung. Chờ khi Khương Hằng đuổi tới, lửa đã thiêu cháy toàn bộ. Khương Hằng bắt lấy một cung nữ vội vàng hỏi: “Vương phi đâu? Vương phi ở nơi nào?”
Cung nữ mới từ trong biển lửa chạy ra được, bị dọa mất hồn, run run rẩy rẩy mang theo khóc nức nở nói: “Hồi đại nhân, nô tỳ cũng không biết vương phi ở đâu. Nô tỳ đang trực gian bên ngoài, vương phi ở gian bên trong, nô tỳ thật sự không thấy vương phi!”
“Vãn Tình! Vãn Tình, nàng ở đâu? Huệ Như! Hai người ở nơi nào?” Khương Hằng hướng về phía biển lửa hừng hực kêu khàn cả giọng, đáp lại hắn chỉ có âm thanh củi gỗ bốc cháy lên đùng đùng, còn có gió lạnh gào thét cuốn theo hơi nóng.
Lục tục có cung nhân tới cứu hỏa, cung nữ thái giám từ trong biển lửa chạy ra tụ cùng một chỗ, Khương Hằng tiến lên hỏi từng người, nhưng không có người nào nhìn thấy ba người Cố Vãn Tình, Khương Huệ Như, Hoắc Hi Thần.
Đứng trước biển lửa, nhìn lửa cháy đầy trời đỏ bừng, Khương Hằng cảm thấy linh hồn đều bị hút mất. Trong biển lửa có người phụ nữ hắn yêu nhất, cháu gái thương yêu nhất, một khắc trước lòng hắn còn tràn đầy hy vọng thê tử sẽ tỉnh lại, nhưng hôm nay, một hồi đại hỏa nghiền nát hết thảy hy vọng.
Hậu Thụy Phong đứng phía sau Khương Hằng, thần sắc phức tạp. Hắn nguyên bản còn muốn chờ nàng tỉnh táo lại, tìm một cơ hội đi thử nàng, nhìn xem nàng cùng muội muội mà mình sủng ái nhất đến tột cùng có quan hệ gì. Nhưng một hồi đại hỏa, thiêu hủy tất cả hy vọng. Hậu Thụy Phong cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau, không phải cái loại đau đớn bén nhọn này, mà là giống một con dao cùn bắt đầu cắt vào tim. Khi Hậu Uyển Tâm qua đời, Hậu Thụy Phong đã nếm tư vị đau mất thân nhân, nay vừa mới có một tia hy vọng tìm thấy muội muội, nhưng đối mặt với biển lửa hắn cảm thấy chính mình lại một lần nữa cảm nhận được tâm tình ngày đó.
Chiêu Hòa công chúa biết được tin tức khóc hôn mê bất tỉnh, Thái Hậu vì không cho ái nữ thấy cảnh đau thương, đưa nàng ra cung.
Trận đại hỏa này cháy ba ngày ba đêm. Khương Hằng liền đứng ở trước đám cháy, không chuyển mắt nhìn đại hỏa, đứng ba ngày ba đêm. Hắn hy vọng đột nhiên thấy thân ảnh thê tử cùng cháu gái của mình, thấy các nàng bình yên vô sự đi về phía mình.
Lửa còn không có tắt, Hậu Thụy Phong liền tiếp chỉ, lấy thân phận đặc sứ chạy tới Nam Cương. Hậu Thụy Phong hàng năm bôn ba bên ngoài, trước khi rời kinh thành đi biên giới, đặc biệt đi phần mộ tổ tiên Hậu gia dâng hương cho mẫu thân, muội muội.
Đứng tại trước bia mộ Hậu Uyển Tâm, Hậu Thụy Phong vuốt ve bia mộ, nhẹ nhàng nói: “Muội muội, ca đến xem muội, mấy năm nay ca luôn luôn ở biên giới đánh giặc, cũng chưa thể thăm muội, muội giận ca ca sao?”
Bia mộ Hậu Uyển Tâm quét tước thực sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Hậu Thụy Phong bình tĩnh nhìn chằm chằm tên muội muội, lòng trùng xuống, thở dài, nói: “Uyển Tâm, ca đi nhìn mẫu thân một cái.”
Mộ phu nhân An Quốc Công kiến tạo dựa theo quy cách hợp táng, chờ An Quốc Công sau khi trăm tuổi, vợ chồng hai người sẽ hợp táng ở đây. Hậu Thụy Phong bước chậm trên đường nhỏ, từng bước đi về phía bia mộ mẫu thân.
“Bẩm báo tướng quân, đây là báo cáo thuộc hạ điều tra, thỉnh tướng quân xem qua.” Thám tử thủ hạ của Hậu Thụy Phong hiệu suất cực cao. Mấy thám tử này dùng để điều tra quân tình tình báo của quân địch, bị Hậu Thụy Phong kêu đi điều tra bối cảnh, hành động của một phụ nữ khuê phòng, quả thực chính là đại tài tiểu dụng (lãng phí tài năng, tương đương câu dùng dao mổ trâu đi giết gà), chỉ qua hai ba ngày, đã đem mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Cố Vãn Tình điều tra rành mạch.
Hậu Thụy Phong tiếp nhận điệp giấy đó, nói: “Đi xuống đi.”
Rồi sau đó mở giấy ra, không chút để ý xem.Từ khi Cố Vãn Tình sinh ra đến khi trước xuất giá, đều không có gì khác lạ. Trong kết quả điều tra viết, Cố Vãn Tình xuất thân thứ nữ, thuở nhỏ không được sủng ái, nhát gan hiếu thuận, giống với mấy thứ nữ khuê các khác. Hậu Thụy Phong cau mày mở ra trang tiếp theo, bỗng nhiên một hàng chữ hấp dẫn chú ý của hắn.
Mặt trên viết, Cố Vãn Tình từng trượt chân rơi vào trong nước, bị ngộp nước, được người cứu lên hôn mê vài ngày mới tỉnh. Tỉnh lại tính tình có chút biến hóa, sáng sớm mỗi ngày có thói quen đánh quyền. Mà sau khi nàng tỉnh lại không lâu, từng một mình đi tìm mẹ đẻ Vưu thị, rồi sau đó Vưu thị lại đi gặp Cố lão gia, sau đó, liền định ra hôn sự cùng Khương thái phó.
Hậu Thụy Phong nhìn đi nhìn lại mấy dòng chữ này, cảm thấy thân mình phát lạnh từng đợt, hắn lại lật xem lại trang trước, nhìn kỹ thời gian Cố Vãn Tình bị hôn mê do ngộp nước, phát hiện ngày nàng tỉnh lại cùng thời gian muội muội Hậu Uyển Tâm của mình qua đời trùng hợp kinh người!
Nhất thời, tay Hậu Thụy Phong không thể ức chế run run.
“Chấn Quân đại tướng quân.”Một giọng nữ thanh thúy ở phía sau người vang lên. Hậu Thụy Phong xoay người, thấy một nữ tử mặc nam trang đứng ở phía sau, chỉ cách hắn một giang tay, thế nhưng không có phát giác có người tới gần, xem ra là phần điều tra đó nhiễu tâm của hắn dậy sóng to gió lớn.
“Ngươi là?” Hậu Thụy Phong nhíu mày, nhìn nữ tử này có chút quen mắt, lại nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào.
“Tướng quân không nhớ rõ nô tì? Nô tì là Lưu Tam Nương, cha nô tì là Lưu A Ngưu– gã sai vặt hồi môn của phu nhân, nay nô tì cùng với cha đang thủ mộ cho phu nhân cùng đại tiểu thư.” Lưu Tam Nương nhìn Hậu Thụy Phong, nhẹ nhàng nói: “Tướng quân, Tam Nương có chút chuyện muốn báo cho tướng quân, thỉnh tướng quân dời bước.”
/77
|