Thúy Thúy từ chức, Dương Chiến không muốn cô làm việc ở bộ phận nghiệp vụ nữa, một người phụ nữ làm nghiệp vụ phải có nhiều sự hy sinh đáng tiếc, hơn nữa, tính cách Thúy Thúy cũng không phù hợp làm nghiệp vụ. Tổng giám đốc Ngô rất lấy làm tiếc, nhưng sau khi biết được tình hình hiện tại của cô, đã đổi ý, yêu cầu Thúy Thúy ký kết một hợp đồng chính thức với ông, vĩnh viễn bảo mật cơ mật thương nghiệp mà Thúy Thúy đã tìm hiểu được. Thúy Thúy cũng không nghĩ nhiều, cô vốn là người đơn giản, nên vui vẻ kí tên. Khi về nhà, cô cũng không nói với Dương Chiến việc này, vì cố không mấy để tâm đến. Khi rời khỏi công ty, cô nhìn thấy ánh mắt đố kị của Phó giám đốc Hàn, cô cũng không rõ nguyên nhân, nhưng cô chẳng buồn nghĩ nhiều.
Dương Chiến cũng kí một hợp đồng chính thức với cô, có điều là hợp đồng cả đời, làm thư kí cho Dương Chiến, tiền lương tháng 5 nghìn tệ, sau này tăng lương hàng năm. Sau khi vạch kế hoạch tỉ mỉ, lúc ăn tối, Dương Chiến bàn với Thúy Thúy việc này, anh nắm chắc trăm phần trăm có thể nhanh chóng làm cho Vương Hinh có thai ra khỏi tù, đổi lại, Thúy Thúy phải nói cho anh biết bí mật chế tạo máy.
Lúc đó Thúy Thúy đang ăn món tôm rán do Dương Chiến làm, bị giật mình bởi câu nói của Dương Chiến, nên bị sặc. Dương Chiến bước tới đấm lưng cho cô, chờ cô ho xong, mới nhìn cô đầy uy nghiêm, đợi cô trả lời. Thúy Thúy nói cô đã kí hợp đồng bảo mật thương nghiệp với Tổng giám đốc Ngô rồi. Dương Chiến rướn lông mày kinh ngạc, nghĩ một lát, trong lòng đã nảy ra kế hoạch, nói: “Không sao, anh có thể xử lý ổn thỏa, em không phải lo”.
Nhưng Thúy Thúy đặt đũa xuống, nói nghiêm nghị: “Anh đã có cách, thì nên giúp Vương Hinh. Em không thể nói cho anh biết cơ mật của công ty, đó là một phần rất quan trọng của công ty, Tổng giám đốc Ngô đối với em rất tốt, em không thể bán rẻ ông được. Không được, chắc chắn là không được!”
Dương Chiến cười nhạt, tiếp tục bóc vỏ tôm cho Thúy Thúy, đút vào miệng cô, hỏi: “Thế thì lý gì mà anh lại phải hết sức giúp đỡ Vương Hinh? Anh có quen cô ấy đâu”.
Thúy Thúy cũng không nói được lý lẽ, cô chỉ cảm thấy rằng, Dương Chiến cần phải giúp Vương Hinh, ai bảo anh có cách chứ. Cô nói mãi cũng không nói rõ được, cô không phải là người phụ nữ có đầu óc phức tạp, nghĩ không ra nên đương nhiên cũng không nói ra được, cuối cùng cuống quá đến nỗi bắt đầu lắp ba lắp bắp, mặt đỏ bừng bừng. Rồi cô vứt luôn đũa xuống, không ăn nữa, cũng khôngnói nữa, giận dỗi bỏ đi. Dương Chiến nhìn thấy bộ dạng cô luống cuống đến nỗi nói lắp, mặt đỏ lựng len, lại buồn cười. Sau khi thu dọn bát đĩa, chuẩn bị nước cho Thúy Thúy tắm. Khi Thúy Thúy tắm xong, anh lại nhắcđến việc này, ý anh là, anh nhất định sẽ cứu Vương Hinh, nhưng bí mật của máy anh cũng quyết chí lấy được, hơn nữa còn bảo đảm không liên lụy đến Thúy Thúy. Thúy Thúy càng kiên quýêt yêu cầu Dương Chiến mau đi cứu Vương Hinh, còn dù đánh chết cô, cô cũng không nói cho anh biết bí mật của máy. Hai người tranh luận rất lâu, cuối cùng, Dương Chiến tính tình nóng nảy đã mất hết kiên nhẫn, nổi nóng cãi cọ với Thúy Thúy. Thúy Thúy tức quá ném nệm ghế sô-fa xuống đất, Dương Chiến cũng không chịu lép vế, lập tức ném điều khiển. Thúy Thúy lại ném chiếc làn trang trí, Dương Chiến bèn dùng sức, ném mạnh bức tranh sơn dầu.
Kẻ tám lạng, người nửa cân, chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng Thúy Thúy tức quá òa khóc, sắp xếp mấy bộ quần áo trở về nhà bố. Dương Chiến tức giận đập vỡ cái bình hoa và những đồ sứ. Sau khi Thúy Thúy về nhà, bố cô ngạc nhiên và cũng rất vui mừng. Từ hôm ở sân bay, đã mấy lần ông muốn kết nối tình cảm cha con với Thúy Thúy, nhưng Thúy Thúy đều không đếm xỉa gì đến ông.
Thúy Thúy về nhà, không thèm liếc nhìn Trương Tú Tú lấy một cái, nhưng cô kinh ngạc nhận ra cả nhà đã thay đổi hoàn toàn. Những món đồ gia dụng dùng mấy chục năm nay không còn nữa, thay toàn đồ mới, cách bố trí cũng thay đổi. Thúy Thúy ngẩn người, không dám tin đây là nhà mình.
Trên tường vốn treo một số ảnh chụp chung của bố mẹ, đều không thấy nữa, mà thay vào đó là ảnh cưới của bố và Trương Tú Tú. Nhìn ngôi nhà xa lạ, Thúy Thúy ngân ngấn nước mắt, hỏi bố: “Ảnh của mẹ con đâu?” Bố Thúy Thúy lập tức không vui, nghĩ: “Con với cái, thật không hiểu biết gì cả, bố đã tái hôn rồi, còn có thể treo ảnh của mẹ con trên tường sao? Để Trương Tú Tú nhìn thấy sẽ nghĩ gì chứ?” Thúy Thúy thấy bố không nói, lại truy hỏi: “Ảnh của mẹ con đâu?” Bố Thúy Thúy nổi giận, nói: “Con cố tình gấy sự phải không? Ảnh của mẹ con, bố vứt hết đi rồi, bây giờ Tú Tú mới là mẹ của con!” Con tim Thúy Thúy như bị một nhát dao cứa mạnh, nỗi tức giận ngùn ngụt bốc lên, bỗng chốc mất hết lý trí, điên cuồng hết lên: “Sao ông không chết đi!” Bố Thúy Thúy bước tới cho cô một cái bạt tai!
Đầu Thúy Thúy bị đánh nghiêng hẳn sang một bên, trên mặt hằn rõ năm vết ngón tay đỏ ửng. Thúy Thúy chỉ cảm thấy mặt đau rát, trái tim như bị rơi xuống vực sâu, nó đang rơi thẳng xuống, mãi không đến đáy. Thúy Thúy cứ thế ngẩn người nhìn bố, ánh mắt ngập tràn nỗi tuyệt vọng và sự thù hận. Bố Thúy Thúy cũng ngẩn người, ông chưa từng đánh Thúy Thúy bao giờ, hôm nay không biết tại sao lại như vậy?
Thực ra, nỗi tức giận của ông đã bị kìm nén trong lòng từ lâu, khi ông vui vẻ ra sân bay đón Thúy Thúy, Thúy Thúy lại vô cùng lạnh lùng với ông, đi chào hỏi bố mẹ Vương Hinh trước, vốn chẳng coi ông ra gì. Mãi hồi lâu, mới ngẩng đầu lạnh lùng hỏi ông Trương Tú Tú là ai, sau đó lại nói phải đuổi Trương Tú Tú ra khỏi nhà. Đáng giận nhất là, không ngờ Thúy Thúy dám nói thẳng vào mặt ông: “Sao người chết không phải là bố”. Cuối cùng, bốn người bọn họ đi đến khach sạn Shangri-La, để ông và Trương Tú Tú lại bên đường giống như vứt một miếng giẻ rách.
Cứ khi nào nghĩ đến chuyện này là bố Thúy Thúy lại tức giận đến lạnh toát cả chân tay. Quá hỗn láo! Nó quá là coi thường người bố này. Ta tái hôn thì sao? Không phạm tội chứ!? Ta là một người đán ông hơn 50 tuổi, không biết nấu cơm, không biết dọn dẹp nhà cửa, con gái thì lấy chồng rồi, lấy ai hầu hạ ta? Ta tái hôn là việc đương nhiên, nói kiểu gì ta vẫn có lý. Bố tái hôn, con gái có tư cách gì mà nói ra nói vào, hoa chân múa tay? Và có nói gì đi chăng nữa, cũng là ta đã có công nuôi dưỡng con, con lớn lên rồi, đôi tay cứng cáp rồi, là dám chửi thẳng vào mặt bố? Đừng có nói với ta là mẹ con mất rồi, lẽ nào mẹ con mất rồi thì bắt ta sống cô quả cả đời? Nếu con là một đứa con gái có hiếu, thì con phải thông cảm cho bố, bên cạnh bố không có người phụ nữ chăm sóc, cuối đời lạnh giá, con phải chủ động tìm bạn già cho bố. Trên báo chẳng phải có rất nhiều người vợ mất, con cái chủ động tìm đối tượng để cho bố họ tái hôn sao? Sao vừa tới đây con đã mặt nặng mày nhẹ! Thật không hiếu thuận chút nào!
Bố Thúy Thúy vốn đã vô cùng tức giận, lại bị Trương Tú Tú kêu than cằn nhằn nên càng tức giận hơn, nỗi căm giận này bị kìm nén trong lòng quá lâu, lại không có chỗ trút giận. Vừa rồi, câu nói của Thúy Thúy đã châm ngòi cho thùng thuốc nổ, không kịp nghĩ ngợi gì, giơ tay ra tát luôn, sau đó chính ông cũng ngẩn người.
Trương Tú Tú ngẩn người giây lát, vội vàng đến kéo bố Thúy Thúy, nói: “Con trẻ không hiểu chuyện, có gì ông từ từ nói, đừng động tí là đánh”.
Thực ra bà không phải là người phụ nữ xấu bụng, chỉ là quá dung tục, hay cằn nhằn. Bà cũng không muốn bố Thúy Thúy và Thúy Thúy quá căng thẳng với nhau, nếu truyền ra ngoài, hàng xóm sẽ nói bà – mẹ kế xúi giục chồng đánh con, như vậy thì tai tiếng lắm.
Thúy Thúy vẫn không nói gì, cứ thế nhìn bố chằm chằm bằng ánh mắt thù hận. Thúy Thúy mặc dù yếu đuối, nhưng trong tính cách của cô cũng có phần quyết liệt lạ thường, vô cùng cứng rắn.
Hồi đó, khi cô và Đại Lâm mới cưới nhau, bị Đại Lâm giữ chặt, để cho bà mẹ chồng tát cô liên tiếp, rồi lại bị Đại Lâm làm cho máu me đầm đìa, từ đó cô đã quyết tâm cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Đại Lâm, có chết cũng không thừa nhận anh nữa, mấy lần cô đề nghị ly hôn, đều bị bố mẹ ngăn cản kịch liệt.
Lúc ở sân bay, Thúy Thúy gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng về bố, chỉ là chút tình thân cuối cùng đã thôi thúc cô trở về nhà sau khi rời khỏi nhà Dương Chiến. Nhà dì mặc dù tốt, nhưng đến nhà dì dù sao vẫn không phải là nhà mình, thế nào cũng là ăn nhờ ở đậu, trong lòng không được thoải mái lắm, và dù sao đây cũng là ngôi nhà mà mình sống từ nhỏ cho đến lớn mà! Hơn nữa, tất cả những kí ức về mẹ đều ở nơi đây, trong lòng Thúy Thúy, đây vẫn là nhà của cô. Nhưng một cái bạt tai của bố đã đập nát mọi ước mơ và hy vọng của cô, và cũng là cắt đứt nốt sợi dây tình cảm mong manh giữa hai bố con. Từ sâu thẳm trái tim, Thúy Thúy đã thực sự cắt đứt tình cảm với bố đẻ của mình.
Bố Thúy Thúy thở dốc, ánh mắt thù hận thê lương của Thúy Thúy khiến ông khó chịu. Ông đứng dậy, lôi từ dưới gầm giường Thúy Thúy ra mấy cái khung ảnh kính, ném xuống trước mặt Thúy Thúy, hét lớn: “Chẳng phải mày muốn ảnh của mẹ mày sao? Tao đã cất đi rồi, mày thích xem thì xem đi!”
Mấy khung kính lồng ảnh mẹ Thúy Thúy bị vỡ trong lúc bố Thúy Thúy ném mạnh chúng xuống sàn, kêu rào rào. Bố Thúy Thúy hơi bất ngờ, ông không có ý muốn đập vỡ khung kính, bây giờ thì đúng là tình ngay lý gian, không biết giải thích thế nào cho rõ được. Thúy Thúy từ từ ngồi xuống, nhìn bức ảnh mẹ cô đang mỉm cười, nước mắt tuôn rơi lã chã, nhưng không phát ra chút âm thanh nào, nỗi nghẹn ngào không thành tiếng mới khiên cho trái tim tan nát nhất. Thúy Thúy nhẹ nhàng lau bụi và mạng nhện bám vào khung ảnh, nước mắt nhỏ từng giọt lớn xuống ảnh mẹ.
Bố Thúy Thúy vẫn tiếp tục nói: “Mày xem có con gái nhà nào lại bất hiếu như mày không! Lúc đầu không cho mày lấy Đại Lâm, mày không nghe, trước tiên bị nhà nó lừa mất 20 vạn tệ thì đã đành, rồi bà mẹ khốn kiếp của nó lại chửi bới làm cho mẹ mày uất quá mà chết. Tao nói cho mày hay, cái đồ bất hiếu, mẹ mày chính là chết trong tay mày đấy! Mày đã hại chết mẹ mày! Nếu mày không lấy Tôn Đại Lâm, mẹ mày liệu có bị chết không? Đồ bất hiếu!” Trong lúc tức giận, bố Thúy Thúy nói đến sùi cả bọt mép. Trương Tú Tú thấy sắc mặt Thúy Thúy đã bợt bạt, cắt không còn giọt máu, ngay cả miệng cũng nhợt nhạt, bà sợ xảy ra chuyện, vội hích hích vào người bố Thúy Thúy, không cho ông nói thêm nữa.
Bố Thúy Thúy mặc kệ, vẫn tiếp tục nói: “Tao tái hôn thì sao? Mày quản được à? Từ nhỏ tao đã dạy mày phải biết hiếu thảo, mày học được bao nhiêu? Mày thực sự hiếu thuận với tao thì phải nghe lời bố, bố thích thế nào thì chiều theo ý bố! Mày thì ngược lại, nhìn thấy bố mày tái hôn, sống cuộc sống hạnh phúc thì mày đố kị phải không? Cuộc hôn nhân của mày không hạnh phúc, nên mày cũng không muốn bố mày được hạnh phúc phải không?” Bố Thúy Thúy tức giận thở phì phì, không nói tiếp được nữa.
Trương Tú Tú ngượng ngùng đứng đó, thầm trách bố Thúy Thúy: “Cái ông này tức giận là lại nói năng linh tinh, xong rồi lại hối hận, ông nói những lời này chẳng phải là xát muối vào tim con gái ông sao? Ai mà chịu được cơ chứ!” Thúy Thúy sắc mặt trắng nhợt như người chết từ từ đứng dậy, ôm chặt những tấm ảnh của mẹ. Trong mắt cô tràn ngập bao sự đau thương u uất, nhưng không còn nước mắt, đôi môi thoáng run rẩy, song vẫn cố gắng trấn tĩnh, nở một nụ cười, nói rắn rỏi: “Đúng vậy, con bất hiếu, chính con đã hại chết mẹ. Từ hôm nay con sẽ làm một người con hiếu thuận, con sẽ không bao giờ cản trở bố theo đuổi hạnh phúc nữa. Con đi đây, cái nhà này đã không còn là nhà của con nữa. Con cũng không có người bố này nữa, bố cứ coi như con chết rồi, chúng ta đoạn tuyệt ân nghĩa!” Thúy Thúy nói xong, liền lững thững bước ra khỏi cửa giống như một người giấy vậy.
Cô lảo đảo bước xuống tầng một, toàn thân run rẩy, nhưng lại cố nở một nụ cười thê lương, và cứ thế bước đi giữ đêm đông lạnh giá.
Bố Thúy Thúy ngồi thần người trong phòng, trong lòng vô cùng hối hận, ông hối hận vì câu hỏi cuối cùng của mình, chỉ có điều ông không thể hạ nổi mình xuống xin lỗi, trên đời làm gì có bố mẹ nào toàn diện, không bao giờ mắc lỗi, trời đất rộng lớn, bố mẹ là lớn nhất, từ xưa chỉ có con cái quỳ lạy bố mẹ, làm gì có bố mẹ nào hạ mình xin lỗi con cái? Thế thì còn ra thể thống gì, rõ là điên đảo càn khôn! Cho nên, bố Thúy Thúy vẫn trơ mắt nhìn con gái đau đớn xót xa đứng dậy giống như một xác chết, nói xong mấy câu đó, rồi bước ra khỏi cửa. Quan niệm truyền thống của ông là không thể để ông hạ thấp mình đứng ở vị trí bình đẳng với con và xin lỗi con, giữ con lại.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm dài không ngủ.
Dương Chiến cũng kí một hợp đồng chính thức với cô, có điều là hợp đồng cả đời, làm thư kí cho Dương Chiến, tiền lương tháng 5 nghìn tệ, sau này tăng lương hàng năm. Sau khi vạch kế hoạch tỉ mỉ, lúc ăn tối, Dương Chiến bàn với Thúy Thúy việc này, anh nắm chắc trăm phần trăm có thể nhanh chóng làm cho Vương Hinh có thai ra khỏi tù, đổi lại, Thúy Thúy phải nói cho anh biết bí mật chế tạo máy.
Lúc đó Thúy Thúy đang ăn món tôm rán do Dương Chiến làm, bị giật mình bởi câu nói của Dương Chiến, nên bị sặc. Dương Chiến bước tới đấm lưng cho cô, chờ cô ho xong, mới nhìn cô đầy uy nghiêm, đợi cô trả lời. Thúy Thúy nói cô đã kí hợp đồng bảo mật thương nghiệp với Tổng giám đốc Ngô rồi. Dương Chiến rướn lông mày kinh ngạc, nghĩ một lát, trong lòng đã nảy ra kế hoạch, nói: “Không sao, anh có thể xử lý ổn thỏa, em không phải lo”.
Nhưng Thúy Thúy đặt đũa xuống, nói nghiêm nghị: “Anh đã có cách, thì nên giúp Vương Hinh. Em không thể nói cho anh biết cơ mật của công ty, đó là một phần rất quan trọng của công ty, Tổng giám đốc Ngô đối với em rất tốt, em không thể bán rẻ ông được. Không được, chắc chắn là không được!”
Dương Chiến cười nhạt, tiếp tục bóc vỏ tôm cho Thúy Thúy, đút vào miệng cô, hỏi: “Thế thì lý gì mà anh lại phải hết sức giúp đỡ Vương Hinh? Anh có quen cô ấy đâu”.
Thúy Thúy cũng không nói được lý lẽ, cô chỉ cảm thấy rằng, Dương Chiến cần phải giúp Vương Hinh, ai bảo anh có cách chứ. Cô nói mãi cũng không nói rõ được, cô không phải là người phụ nữ có đầu óc phức tạp, nghĩ không ra nên đương nhiên cũng không nói ra được, cuối cùng cuống quá đến nỗi bắt đầu lắp ba lắp bắp, mặt đỏ bừng bừng. Rồi cô vứt luôn đũa xuống, không ăn nữa, cũng khôngnói nữa, giận dỗi bỏ đi. Dương Chiến nhìn thấy bộ dạng cô luống cuống đến nỗi nói lắp, mặt đỏ lựng len, lại buồn cười. Sau khi thu dọn bát đĩa, chuẩn bị nước cho Thúy Thúy tắm. Khi Thúy Thúy tắm xong, anh lại nhắcđến việc này, ý anh là, anh nhất định sẽ cứu Vương Hinh, nhưng bí mật của máy anh cũng quyết chí lấy được, hơn nữa còn bảo đảm không liên lụy đến Thúy Thúy. Thúy Thúy càng kiên quýêt yêu cầu Dương Chiến mau đi cứu Vương Hinh, còn dù đánh chết cô, cô cũng không nói cho anh biết bí mật của máy. Hai người tranh luận rất lâu, cuối cùng, Dương Chiến tính tình nóng nảy đã mất hết kiên nhẫn, nổi nóng cãi cọ với Thúy Thúy. Thúy Thúy tức quá ném nệm ghế sô-fa xuống đất, Dương Chiến cũng không chịu lép vế, lập tức ném điều khiển. Thúy Thúy lại ném chiếc làn trang trí, Dương Chiến bèn dùng sức, ném mạnh bức tranh sơn dầu.
Kẻ tám lạng, người nửa cân, chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng Thúy Thúy tức quá òa khóc, sắp xếp mấy bộ quần áo trở về nhà bố. Dương Chiến tức giận đập vỡ cái bình hoa và những đồ sứ. Sau khi Thúy Thúy về nhà, bố cô ngạc nhiên và cũng rất vui mừng. Từ hôm ở sân bay, đã mấy lần ông muốn kết nối tình cảm cha con với Thúy Thúy, nhưng Thúy Thúy đều không đếm xỉa gì đến ông.
Thúy Thúy về nhà, không thèm liếc nhìn Trương Tú Tú lấy một cái, nhưng cô kinh ngạc nhận ra cả nhà đã thay đổi hoàn toàn. Những món đồ gia dụng dùng mấy chục năm nay không còn nữa, thay toàn đồ mới, cách bố trí cũng thay đổi. Thúy Thúy ngẩn người, không dám tin đây là nhà mình.
Trên tường vốn treo một số ảnh chụp chung của bố mẹ, đều không thấy nữa, mà thay vào đó là ảnh cưới của bố và Trương Tú Tú. Nhìn ngôi nhà xa lạ, Thúy Thúy ngân ngấn nước mắt, hỏi bố: “Ảnh của mẹ con đâu?” Bố Thúy Thúy lập tức không vui, nghĩ: “Con với cái, thật không hiểu biết gì cả, bố đã tái hôn rồi, còn có thể treo ảnh của mẹ con trên tường sao? Để Trương Tú Tú nhìn thấy sẽ nghĩ gì chứ?” Thúy Thúy thấy bố không nói, lại truy hỏi: “Ảnh của mẹ con đâu?” Bố Thúy Thúy nổi giận, nói: “Con cố tình gấy sự phải không? Ảnh của mẹ con, bố vứt hết đi rồi, bây giờ Tú Tú mới là mẹ của con!” Con tim Thúy Thúy như bị một nhát dao cứa mạnh, nỗi tức giận ngùn ngụt bốc lên, bỗng chốc mất hết lý trí, điên cuồng hết lên: “Sao ông không chết đi!” Bố Thúy Thúy bước tới cho cô một cái bạt tai!
Đầu Thúy Thúy bị đánh nghiêng hẳn sang một bên, trên mặt hằn rõ năm vết ngón tay đỏ ửng. Thúy Thúy chỉ cảm thấy mặt đau rát, trái tim như bị rơi xuống vực sâu, nó đang rơi thẳng xuống, mãi không đến đáy. Thúy Thúy cứ thế ngẩn người nhìn bố, ánh mắt ngập tràn nỗi tuyệt vọng và sự thù hận. Bố Thúy Thúy cũng ngẩn người, ông chưa từng đánh Thúy Thúy bao giờ, hôm nay không biết tại sao lại như vậy?
Thực ra, nỗi tức giận của ông đã bị kìm nén trong lòng từ lâu, khi ông vui vẻ ra sân bay đón Thúy Thúy, Thúy Thúy lại vô cùng lạnh lùng với ông, đi chào hỏi bố mẹ Vương Hinh trước, vốn chẳng coi ông ra gì. Mãi hồi lâu, mới ngẩng đầu lạnh lùng hỏi ông Trương Tú Tú là ai, sau đó lại nói phải đuổi Trương Tú Tú ra khỏi nhà. Đáng giận nhất là, không ngờ Thúy Thúy dám nói thẳng vào mặt ông: “Sao người chết không phải là bố”. Cuối cùng, bốn người bọn họ đi đến khach sạn Shangri-La, để ông và Trương Tú Tú lại bên đường giống như vứt một miếng giẻ rách.
Cứ khi nào nghĩ đến chuyện này là bố Thúy Thúy lại tức giận đến lạnh toát cả chân tay. Quá hỗn láo! Nó quá là coi thường người bố này. Ta tái hôn thì sao? Không phạm tội chứ!? Ta là một người đán ông hơn 50 tuổi, không biết nấu cơm, không biết dọn dẹp nhà cửa, con gái thì lấy chồng rồi, lấy ai hầu hạ ta? Ta tái hôn là việc đương nhiên, nói kiểu gì ta vẫn có lý. Bố tái hôn, con gái có tư cách gì mà nói ra nói vào, hoa chân múa tay? Và có nói gì đi chăng nữa, cũng là ta đã có công nuôi dưỡng con, con lớn lên rồi, đôi tay cứng cáp rồi, là dám chửi thẳng vào mặt bố? Đừng có nói với ta là mẹ con mất rồi, lẽ nào mẹ con mất rồi thì bắt ta sống cô quả cả đời? Nếu con là một đứa con gái có hiếu, thì con phải thông cảm cho bố, bên cạnh bố không có người phụ nữ chăm sóc, cuối đời lạnh giá, con phải chủ động tìm bạn già cho bố. Trên báo chẳng phải có rất nhiều người vợ mất, con cái chủ động tìm đối tượng để cho bố họ tái hôn sao? Sao vừa tới đây con đã mặt nặng mày nhẹ! Thật không hiếu thuận chút nào!
Bố Thúy Thúy vốn đã vô cùng tức giận, lại bị Trương Tú Tú kêu than cằn nhằn nên càng tức giận hơn, nỗi căm giận này bị kìm nén trong lòng quá lâu, lại không có chỗ trút giận. Vừa rồi, câu nói của Thúy Thúy đã châm ngòi cho thùng thuốc nổ, không kịp nghĩ ngợi gì, giơ tay ra tát luôn, sau đó chính ông cũng ngẩn người.
Trương Tú Tú ngẩn người giây lát, vội vàng đến kéo bố Thúy Thúy, nói: “Con trẻ không hiểu chuyện, có gì ông từ từ nói, đừng động tí là đánh”.
Thực ra bà không phải là người phụ nữ xấu bụng, chỉ là quá dung tục, hay cằn nhằn. Bà cũng không muốn bố Thúy Thúy và Thúy Thúy quá căng thẳng với nhau, nếu truyền ra ngoài, hàng xóm sẽ nói bà – mẹ kế xúi giục chồng đánh con, như vậy thì tai tiếng lắm.
Thúy Thúy vẫn không nói gì, cứ thế nhìn bố chằm chằm bằng ánh mắt thù hận. Thúy Thúy mặc dù yếu đuối, nhưng trong tính cách của cô cũng có phần quyết liệt lạ thường, vô cùng cứng rắn.
Hồi đó, khi cô và Đại Lâm mới cưới nhau, bị Đại Lâm giữ chặt, để cho bà mẹ chồng tát cô liên tiếp, rồi lại bị Đại Lâm làm cho máu me đầm đìa, từ đó cô đã quyết tâm cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Đại Lâm, có chết cũng không thừa nhận anh nữa, mấy lần cô đề nghị ly hôn, đều bị bố mẹ ngăn cản kịch liệt.
Lúc ở sân bay, Thúy Thúy gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng về bố, chỉ là chút tình thân cuối cùng đã thôi thúc cô trở về nhà sau khi rời khỏi nhà Dương Chiến. Nhà dì mặc dù tốt, nhưng đến nhà dì dù sao vẫn không phải là nhà mình, thế nào cũng là ăn nhờ ở đậu, trong lòng không được thoải mái lắm, và dù sao đây cũng là ngôi nhà mà mình sống từ nhỏ cho đến lớn mà! Hơn nữa, tất cả những kí ức về mẹ đều ở nơi đây, trong lòng Thúy Thúy, đây vẫn là nhà của cô. Nhưng một cái bạt tai của bố đã đập nát mọi ước mơ và hy vọng của cô, và cũng là cắt đứt nốt sợi dây tình cảm mong manh giữa hai bố con. Từ sâu thẳm trái tim, Thúy Thúy đã thực sự cắt đứt tình cảm với bố đẻ của mình.
Bố Thúy Thúy thở dốc, ánh mắt thù hận thê lương của Thúy Thúy khiến ông khó chịu. Ông đứng dậy, lôi từ dưới gầm giường Thúy Thúy ra mấy cái khung ảnh kính, ném xuống trước mặt Thúy Thúy, hét lớn: “Chẳng phải mày muốn ảnh của mẹ mày sao? Tao đã cất đi rồi, mày thích xem thì xem đi!”
Mấy khung kính lồng ảnh mẹ Thúy Thúy bị vỡ trong lúc bố Thúy Thúy ném mạnh chúng xuống sàn, kêu rào rào. Bố Thúy Thúy hơi bất ngờ, ông không có ý muốn đập vỡ khung kính, bây giờ thì đúng là tình ngay lý gian, không biết giải thích thế nào cho rõ được. Thúy Thúy từ từ ngồi xuống, nhìn bức ảnh mẹ cô đang mỉm cười, nước mắt tuôn rơi lã chã, nhưng không phát ra chút âm thanh nào, nỗi nghẹn ngào không thành tiếng mới khiên cho trái tim tan nát nhất. Thúy Thúy nhẹ nhàng lau bụi và mạng nhện bám vào khung ảnh, nước mắt nhỏ từng giọt lớn xuống ảnh mẹ.
Bố Thúy Thúy vẫn tiếp tục nói: “Mày xem có con gái nhà nào lại bất hiếu như mày không! Lúc đầu không cho mày lấy Đại Lâm, mày không nghe, trước tiên bị nhà nó lừa mất 20 vạn tệ thì đã đành, rồi bà mẹ khốn kiếp của nó lại chửi bới làm cho mẹ mày uất quá mà chết. Tao nói cho mày hay, cái đồ bất hiếu, mẹ mày chính là chết trong tay mày đấy! Mày đã hại chết mẹ mày! Nếu mày không lấy Tôn Đại Lâm, mẹ mày liệu có bị chết không? Đồ bất hiếu!” Trong lúc tức giận, bố Thúy Thúy nói đến sùi cả bọt mép. Trương Tú Tú thấy sắc mặt Thúy Thúy đã bợt bạt, cắt không còn giọt máu, ngay cả miệng cũng nhợt nhạt, bà sợ xảy ra chuyện, vội hích hích vào người bố Thúy Thúy, không cho ông nói thêm nữa.
Bố Thúy Thúy mặc kệ, vẫn tiếp tục nói: “Tao tái hôn thì sao? Mày quản được à? Từ nhỏ tao đã dạy mày phải biết hiếu thảo, mày học được bao nhiêu? Mày thực sự hiếu thuận với tao thì phải nghe lời bố, bố thích thế nào thì chiều theo ý bố! Mày thì ngược lại, nhìn thấy bố mày tái hôn, sống cuộc sống hạnh phúc thì mày đố kị phải không? Cuộc hôn nhân của mày không hạnh phúc, nên mày cũng không muốn bố mày được hạnh phúc phải không?” Bố Thúy Thúy tức giận thở phì phì, không nói tiếp được nữa.
Trương Tú Tú ngượng ngùng đứng đó, thầm trách bố Thúy Thúy: “Cái ông này tức giận là lại nói năng linh tinh, xong rồi lại hối hận, ông nói những lời này chẳng phải là xát muối vào tim con gái ông sao? Ai mà chịu được cơ chứ!” Thúy Thúy sắc mặt trắng nhợt như người chết từ từ đứng dậy, ôm chặt những tấm ảnh của mẹ. Trong mắt cô tràn ngập bao sự đau thương u uất, nhưng không còn nước mắt, đôi môi thoáng run rẩy, song vẫn cố gắng trấn tĩnh, nở một nụ cười, nói rắn rỏi: “Đúng vậy, con bất hiếu, chính con đã hại chết mẹ. Từ hôm nay con sẽ làm một người con hiếu thuận, con sẽ không bao giờ cản trở bố theo đuổi hạnh phúc nữa. Con đi đây, cái nhà này đã không còn là nhà của con nữa. Con cũng không có người bố này nữa, bố cứ coi như con chết rồi, chúng ta đoạn tuyệt ân nghĩa!” Thúy Thúy nói xong, liền lững thững bước ra khỏi cửa giống như một người giấy vậy.
Cô lảo đảo bước xuống tầng một, toàn thân run rẩy, nhưng lại cố nở một nụ cười thê lương, và cứ thế bước đi giữ đêm đông lạnh giá.
Bố Thúy Thúy ngồi thần người trong phòng, trong lòng vô cùng hối hận, ông hối hận vì câu hỏi cuối cùng của mình, chỉ có điều ông không thể hạ nổi mình xuống xin lỗi, trên đời làm gì có bố mẹ nào toàn diện, không bao giờ mắc lỗi, trời đất rộng lớn, bố mẹ là lớn nhất, từ xưa chỉ có con cái quỳ lạy bố mẹ, làm gì có bố mẹ nào hạ mình xin lỗi con cái? Thế thì còn ra thể thống gì, rõ là điên đảo càn khôn! Cho nên, bố Thúy Thúy vẫn trơ mắt nhìn con gái đau đớn xót xa đứng dậy giống như một xác chết, nói xong mấy câu đó, rồi bước ra khỏi cửa. Quan niệm truyền thống của ông là không thể để ông hạ thấp mình đứng ở vị trí bình đẳng với con và xin lỗi con, giữ con lại.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm dài không ngủ.
/48
|