Thanh Đảo, cơn gió thu thổi bay những chiếc lá đã lìa cành. Những chiếc lá vàng óng rơi đầy trên đường phố, cơn gió nhẹ thổi qua, tạo nên những tiếng xào xạc êm ả.
Đại Thiếu và Vương Hinh đang dạo bước, Đại Thiếu ôm eo Vương Hinh, vô cùng dịu dàng, xoay người Vương Hinh lại, thơm lên trán cô, nói: “Hinh Hinh, chùng ta cưới nhau nhé. Em cũng đã qua sinh nhật 24 tuổi rồi”. Vương Hinh bĩu môi: “Anh đang cầu hôn à? Có quỳ xuống không? Thế hoa hồng đâu? Nhẫn kim cương đâu?” Đại Thiếu cười hi hi, nhẫn kim cương anh đã mua từ lâu rồi, là kiểu dáng Vương Hinh thích. Hôm nay, anh thử thăm dò ý tứ của Vương Hinh, trước đây, Vương Hinh luôn nói anh: “Anh nhắm mắt lại ngủ đi!” Ý là anh hãy nằm mơ đi. Lần đầu tiên, khẩu khí của Vương Hinh dịu lại, Đại Thiếu như mở cờ trong bụng, ôm cô thật chặt vào lòng.
Mẹ Đại Lâm cũng dần lấy lại khí thế sau khi đã chịu đựng những đả kích liên tiếp từ cái chết của mẹ Thuý Thuý. Bạn đã nhìn thấy cỏ dại bao giờ chưa? Cỏ dại bên đường có bị châm giẫm lên. lúc đó nằm rạp xuống, khiến ta đồng tình, nhưng nó sẽ nhanh chóng kiên cường đứng lên. Cỏ dại chính là bức tranh tả thực của mẹ Đại Lâm. Toà án phán quyết như sau, mẹ Đại Lâm chửi rủa dẫn đến cái chết của mẹ Thuý Thuý, bồi thường 3,5 vạn tệ. Việc Đại Lâm lừa đảo hôn nhân, không đủ chứng cứ, không thụ lý. Bố Vương Hinh thay mặt bố Thuý Thuý, đòi Đại Lâm trả 5 vạn tệ. Mẹ Đại Lâm không trả được số tiền nợ ngân hàng 10 vạn tệ. Cuối cùng, mẹ Đại Lâm không còn cách nào khác, đành phải bán căn nhà mua lúc Đại Lâm kết hôn, trả đủ số tiền 18,5 vạn, mua một căn nhà khác nhỏ hơn. Dốc công sức tranh đấu, chẳng được gì, lại trở về vị trí ban đầu, ngay cả công việc cũng bị mất. Sau khi than thở ba tháng trời, bà lại bắt đầu có những suy tính mới. Bá Bá đến tuổi kết hôn mà vẫn chưa có nhà. Mặc dù bố Thuý Thuý vẫn không thèm để ý đến Đại Lâm ngày ngày đến ngóng ở khu nhà Thuý Thuý, nhưng khẩu khí đã đỡ hơn nhiều. Đại Lâm nghĩ, đã ba tháng rồi, Thuý Thuý chắc cũng sắp về, vì sợ lỡ dịp Thuý Thuý về nhà, nên dù có mưa gió cũng không ngăn nổi đôi chân anh đứng canh ở khu nhà Thuý Thuý mỗi khi tan sở. Khi anh và Thuý Thuý vừa mới đi hưởng tuần trăng mật về đã bị chia rẽ, ba tháng trôi qua, càng lúc anh càng nhớ Thuý Thuý. Từ khi yêu nhau đến giờ, chưa bao giờ anh và Thuý Thuý xa nhau lâu như vậy.
Ban đầu bố Thuý Thuý chau mày quắc mắt lạnh lùng với anh, định bảo Thuý Thuý gửi cho ông giấy uỷ quyền đại diện Thuý Thuý để ly hôn với Đại Lâm, nhưng Dương Chiến chẳng buồn quan tâm đến việc này, nên cứ lần lữa mãi. Bố Thuý Thuý chỉ đợi Thuý Thuý chữa bệnh xong về nhà ly dị Đại Lâm. Dù sao 20 vạn cũng đập phá rồi, số tiền 10 vạn bị lừa sau này cũng lấy lại được 5 vạn, không còn liên can gì nữa. Nhưng Đại Lâm ngày ngày dù mưa gió cũng vẫn đến đợi Thuý Thuý, bố Thuý Thuý mềm lòng, thấy rằng trong xã hội ngày nay, người đàn ông si tình đến thế cũng không còn nhiều, có thể thấy Đại Lâm yêu Thuý Thuý thật lòng. Thêm nữa, những người cô bác họ hàng của bố Thuý Thuý đều khuyên nhủ ông, chưa chắc bệnh tình của Thuý Thuý đã chữa khỏi hẳn, nếu không chữa khỏi bệnh, quay về đây, ai còn muốn cưới cô nữa? Mà cho dù chữa khỏi bệnh, một người phụ nữ ly hôn như Thuý Thuý, tìm đâu ra người chồng si tình như Đại Lâm? Thôi, vẫn là tình đầu tốt nhất! Những người tái hôn, có mấy ai được hạnh phúc? Bố Thuý Thuý suy nghĩ hồi lâu, không ép Thuý Thuý ly hôn ngay với Đại Lâm nữa, thái độ đối với Đại Lâm cũng mềm dịu hơn, có lúc còn gọi Đại Lâm đến ăn cơm.
Lúc này, mẹ Đại Lâm thấy thái độ của bố Thuý Thuý đã dịu đi, lại nghe Đại Lâm nói có người muốn giới thiệu đối tượng cho bố Thuý Thuý, đều bị ông từ chối, mẹ Đại Lâm chuyển động con ngươi mắt, đã nảy ra ý đồ. Mẹ Đại Lâm có cô em họ con ông chú họ, năm nay 45 tuổi, từ nhỏ đã xinh đẹp, đứng trong đội ca múa của trường, năm đó cũng thi được vào đoàn ca múa, nhưng bị con gái của một vị quan chức ép xuống, đành phải vào công xưởng, lấy chồng là con một, chồng mất sớm, cũng chưa có con, muốn tái hôn nhưng vẫn không tìm được người phù hợp, nên ở lại nhà mẹ chồng, mẹ chồng cũng không tiện đuổi đi. Mấy năm nay, mẹ chồng cô bán thân bất toại, cô đành phải cắn răng hầu hạ, là một người phụ nữ đảm đang. Mẹ Đại Lâm nghĩ, nếu như giới thiệu được cô cho bố Thuý Thuý, sau khi kết hôn, họ có thể đến ở nhà mẹ chồng cô, dù sao một bà lão bán thân bất toại có thể sống được mấy ngày chứ. Nhà Thuý Thuý có thể sửa lại một chút để dành cho Bá Bá lấy vợ. Nếu Thuý Thuý không hài lòng, thì để Thuý Thuý và Đại Lâm ở đó, đằng nào bố Thuý Thuý mà chết, thì chẳng phải của Đại Lâm sao? Đợi bố Thuý Thuý chết, ngay cả nhà của mẹ chồng cô em họ cũng trở thành của Đại Lâm, cũng chính là nhà của bà, bà có thể lấy cho Bá Bá cưới vợ. Chỉ hận một nỗi là bố Thuý Thuý rất khỏe mạnh, không biết bao giờ mới chết! Nghĩ là làm, mẹ Đại Lâm đội gió rét, đi thẳng đến nhà cô em họ. Người này tên là Trương Tú Tú, là một người phụ nữ tâm địa cũng không đến nỗi xấu xa.
Trước mặt Trương Tú Tú, mẹ Đại Lâm hết lời khen ngợi bố Thuý Thuý, nào là mặt mày sáng sủa, thân hình cao lớn, đơn vị rất coi trọng, tính tình chất phác thuần hậu, nhà cửa cũng khá, chỉ có một cô con gái đã lâý Đại Lâm. Vợ đã mất một thời gian, nhưng vẫn luôn nhớ thương vợ, ai giới thiệu đối tượng cũng không chịu. Trương Tú Tú nghe xong cũng động lòng, muốn gặp mặt. Mẹ Đại Lâm đi cùng với Đại Lâm đến nhà Thuý Thuý gặp bố Thuý Thuý nói về việc này. Bố Thuý Thuý nổi giận, đuổi mẹ Đại Lâm ra ngoài. Mẹ Đại Lâm vẫn không nhụt chí, nhân ngày chủ nhật, liền kéo Trương Tú Tú đã trang điểm hết sức tỉ mỉ đến nhà Thuý Thuý. Bố Thuý Thuý thấy Trương Tú Tú duyên dáng nền nã, nên hơi ngại đuổi thẳng mẹ Đại Lâm ra khỏi cửa. Mẹ Đại Lâm ngồi trên ghế sô fa, nói liến thoắng về ưu điểm của Trương Tú Tú, bố Thuý Thuý chẳng buồn lên tiếng. Trương Tú Tú thấy bố Thuý Thuý cao to, khoẻ mạnh, thật thà, nhà cửa cũng khá, nên rất động lòng. Đến trưa, Trương Tú Tú chủ động đứng lên vào bếp nấu cơm, bố Thuý Thuý ngăn nhưng bà cười: “Anh cứ ngồi đi, em nghe chị nói không có ai giúp anh việc nhà, anh lại đi làm, về nhà còn phải tự nấu cơm, vất vả quá, em nghe mà xót ruột. Hôm nay em đến đây rồi, anh cứ ngồi nghỉ đi, đợi lát nữa chấm điểm nghệ thuật nấu nướng của em! ” Trương Tú Tú vốn định nói : “Để lát nữa anh chấm xem nghệ thuật nấu nướng của em và của chị nhà anh ai hơn ai!” May mà kịp phanh lại, không nói tiếp. Bà vốn không có văn hoá, không biết ăn nói, trình độ ăn nói của bà là zê rô, nhưng trình độ nấu nướng dọn dẹp nhà cửa của bà vào bậc nhất. Bà nấu cơm, bố Thuý Thuý không thể ngồi không, bèn vào phụ giúp bà, hai người trò chuyện rất thận trọng, ý tứ. Cơm đã nấu xong, màu sắc hương vị rất tuyệt, hơn hẳn tay nghề của mẹ Thuý Thuý, Từ ngày mẹ Thuý Thuý qua đời, bố Thuý Thuý ăn uống tạm bợ, đây là bữa cơm ngon nhất kể từ mấy tháng nay ông được ăn, ăn no quá phát nấc. Mẹ Đại Lâm cười tít mắt, luôn miệng khen ngợi trình độ nấu ăn của Trương Tú Tú thật xuất sắc, khiến Trương Tú Tú cười thẹn thùng. Trương Tú Tú cười, nói: “Anh thích ăn món ăn do em nấu là được rồi, từ nay về sau, ngày nào em cũng đến nấu cho anh ăn!” Bố Thuý Thuý muốn từ chối, nhưng lại thấy hơi tiếc, nên cứ ậm ừ. Sau khi ăn xong, Trương Tú Tú dọn dẹp đâu ra đấy cà căn nhà lộn xộn bừa bãi, giặt giũ hết đống quần áo bố Thuý Thuý để tích tụ từ lâu, đem đi phơi phóng.
Bố Thuý Thuý ngồi trên ghế sô fa, vuốt vuốt cái bụng no căng, nhìn căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm, có cả người phụ nữ xinh đẹp đang cắm cúi làm việc, bỗng thở dài cảm thán, một gia đình không có người phụ nữ là không xong! Thế là Trương Tú Tú ngày nào cũng đến nhà Thuý Thuý cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ, còn massage cho bố Thuý Thuý nữa. Bố Thuý Thuý dần dần quên đi cái chết thê thảm của vợ.
Trương Tú Tú đang ở độ tuổi ham muốn như hổ như sói. Sau khi quen biết với bố Thuý Thuý được ba tuần, Trương Tú Tú mượn cớ nấu cơm bị bẩn, bèn ở lại nhà Thuý Thuý tắm rửa, tắm đến nửa chừng, lại yêu cầu bố Thuý Thuý chà lưng. Bố Thuý Thuý ở bên ngoài nghe tiếng nước chảy róc rách đã sớm nảy sinh suy nghĩ vẩn vơ, lần này thì đúng là củi khô gặp lửa, chập luôn vào nhau. Bố Thuý Thuý là một người đàn ông truyền thống, đã làm việc gì thì phải có trách nhiệm, nên định ngày, mời một số khách coi như làm lễ cưới.
Ngày cưới được tổ chức vào tháng thứ tư sau khi mẹ Thuý Thuý mất, không hề thông báo cho gia đình Vương Hinh. Hồi xưa, bố mẹ Thuý Thuý quen biết nhau là qua người giới thiệu, trước khi cưới vốn cũng không có nhiều tình cảm, điều kiện hai bên tương tự, đều trung hậu thật thà, mặt mũi đoan chính. Hai bên gia đình gặp mặt nhau, dựa vào những thông tin được cung cấp. Cả hai gia đình đều là những người thật thà, thế nên đồng ý kết hôn. Sau khi cưới, mẹ Thuý Thuý ôm hết mọi công việc gia đình, bố Thuý Thuý không phải lo lắng gì, công việc ngày càng phát triển. Còn mẹ Thuý Thuý, vì hết lòng chăm lo cho gia đình, nên công việc chỉ dậm chân tại chỗ. Hai người chung sống với nhau cả đời, cũng rất hoà thuận, ít cãi cọ, nếu nói về mặt tình cảm, có lẽ chỉ là tình thân.
Mẹ Vương Hinh cưới sau, bà xinh đẹp hơn chị gái, chọn lựa mãi mới chọn được bố Vương Hinh, chính là vì trọng ông có năng lực. Nhưng bố Thuý Thuý lại có vẻ coi thường người không có công việc chính thức, cho rằng ông đi buôn bán khắp nơi, thu nhập không ổn định. Sao mà ổn định được bằng hàng tháng lĩnh lương ở công xưởng? Chỉ mấy năm sau, bố Vương Hinh đã mở được công ty, làm ăn phát đạt, bố Thuý Thuý lại bắt đầu tự ti, không dám ngẩng mặt lên trước gia đình nhà vợ. Cho nên, ông bà ngoại Thuý Thuý lập di chúc nói để lại toàn bộ gia tài cho Vương Hinh, bố Thuý Thuý trong lòng tức giận, cũng không dám nói gì.
Mẹ Thuý Thuý đột ngột qua đời, bố Thuý Thuý cũng dần ổn định lại quỹ đạo cuộc sống sau cơn bàng hoàng kinh ngạc. Thuý Thuý đã đi Hồng Kông, gia đình Vương Hinh cũng chẳng buồn đến thăm hỏi ông, chỉ thường xuyên gọi điện đến hỏi tình hình của Thuý Thuý. Bố Thuý Thuý cuối cùng cũng tránh xa được gia đình Vương Hinh, tránh xa cái gia đình khiến ông có cảm giác nặng nề, áp lực. Cả ngày chạm mặt Trương Tú Tú hiền thục nhu mì, ông cảm thấy cuộc sống bỗng chốc dễ chịu hẳn. Nhưng bố Thuý Thuý không mời mẹ Đại Lâm, chỉ mời Đại Lâm. Đại Lâm chẳng có ý kiến gì về việc này, thân lại càng thêm thân, là việc đáng mừng!
Mẹ Đại Lâm không được mời tức giận đá thúng đụng nia, chửi bới. Bá Bá quay về đưa tiền cho bà, nghe thấy bà đang chửi bới, vội đi luôn. Bá Bá nghĩ ngợi hồi lâu, anh thấy kinh tởm việc làm này của mẹ Đại Lâm. Nếu như nói mẹ Đại Lâm và bố anh thừa hưởng sự vô liêm sỉ của ông ngoại Đại Lâm, thì Bá Bá thừa hưởng sự lương thiện của bà ngoại Đại Lâm.
Bá Bá càng nghĩ càng không thể chấp nhận được việc này, muốn đi nói cho Vương Hinh biết.
Trong lòng anh vốn thấp thoáng bóng dáng của Vương Hinh. Hôm đó, sau khi có sự động chạm về thể xác, bóng hình Vương Hinh ngày càng rõ nét trong lòng anh, ngày càng khao khát hơn. Bá Bá bèn quyết định nhân cơ hội này đi tìm Vương Hinh, để tạo mối thân quen.
Khi Bá Bá đến công ty nhà Vương Hinh, cô tiếp tân nhận ra anh đã đánh nhau với Vương Hinh, không cho anh vào, anh bảo cô nói với Vương Hinh, nhà Thuý Thuý xảy ra chuyện. Quả nhiên, Vương Hinh lập tức để anh lên.
Vương Hinh dường như đã quên hẳn chuyện xảy ra hôm trước, chỉ khách sáo gật đầu chào Bá Bá, khiến anh hơi thất vọng. Bá Bá không phải là người hay nói, chỉ nói vài câu đã trình bày xong toàn bộ sự việc. Vương Hinh nghe xong, sắc mặt trắng bệch, không thốt nên lời, trái tim cô bỗng chốc trở nên lạnh giá, lạnh đến nỗi cô không thở nổi. Bá Bá thấy Vương Hinh thất sắc như vậy, cũng không biết nói gì, đành chào ra về, Vương Hinh còn không nghe thấy lời chào của anh.
Vương Hinh định thần lại, lập tức gọi điện cho Đại Thiếu. Đại Thiếu điều tra, trả lời: “Đúng vậy, mới kết hôn”. Vương Hinh đờ đẫn ngồi xuống, nước mắt rơi lã chã, khóc cho bác gái, khóc cho Thuý Thuý. Vương Hinh về nhà nói cho bố mẹ biết, mẹ Vương Hinh oà khóc, không nói được câu nào. Mặt bố Vương Hinh tái xanh, ông là người từng trải, gặp rất nhiều chuyện, nên ông luôn suy nghĩ sâu xa hơn những người khác. Ông giục vợ: “Đừng khóc nữa, mau đi ép bố Thuý Thuý chuyển nhượng căn hộ cho Thuý Thuý, có thể viết là tặng riêng cho Thuý Thuý, Đại Lâm sẽ không có phần, nếu không, Thuý Thuý đúng là không còn cái nhà mà về. Đợi đến khi Thuý Thuý trở về, không thể ở trong nhà được, bố và mẹ kế cứ quấn quýt trò chuyện, Thuý Thuý sao có thể chịu được chứ? Nhà Đại Lâm thì không về được rồi, Thuý Thuý có thể ngủ ngoài đường sao? Chuyển nhượng nhà cho Thuý Thuý, nếu Thuý Thuý thấy khó sống, có thể đuổi bà mẹ kế đi, dù sao căn nhà cũng là di sản của mẹ Thuý Thuý, Thuý Thuý cũng có phần”. Mẹ Vương Hinh lau nước mắt, cùng chồng và con gái tức tốc đến nhà Thuý Thuý. Lúc này, Trương Tú Tú và bố Thuý Thuý đang ăn cơm rất thân mật.
Đại Thiếu và Vương Hinh đang dạo bước, Đại Thiếu ôm eo Vương Hinh, vô cùng dịu dàng, xoay người Vương Hinh lại, thơm lên trán cô, nói: “Hinh Hinh, chùng ta cưới nhau nhé. Em cũng đã qua sinh nhật 24 tuổi rồi”. Vương Hinh bĩu môi: “Anh đang cầu hôn à? Có quỳ xuống không? Thế hoa hồng đâu? Nhẫn kim cương đâu?” Đại Thiếu cười hi hi, nhẫn kim cương anh đã mua từ lâu rồi, là kiểu dáng Vương Hinh thích. Hôm nay, anh thử thăm dò ý tứ của Vương Hinh, trước đây, Vương Hinh luôn nói anh: “Anh nhắm mắt lại ngủ đi!” Ý là anh hãy nằm mơ đi. Lần đầu tiên, khẩu khí của Vương Hinh dịu lại, Đại Thiếu như mở cờ trong bụng, ôm cô thật chặt vào lòng.
Mẹ Đại Lâm cũng dần lấy lại khí thế sau khi đã chịu đựng những đả kích liên tiếp từ cái chết của mẹ Thuý Thuý. Bạn đã nhìn thấy cỏ dại bao giờ chưa? Cỏ dại bên đường có bị châm giẫm lên. lúc đó nằm rạp xuống, khiến ta đồng tình, nhưng nó sẽ nhanh chóng kiên cường đứng lên. Cỏ dại chính là bức tranh tả thực của mẹ Đại Lâm. Toà án phán quyết như sau, mẹ Đại Lâm chửi rủa dẫn đến cái chết của mẹ Thuý Thuý, bồi thường 3,5 vạn tệ. Việc Đại Lâm lừa đảo hôn nhân, không đủ chứng cứ, không thụ lý. Bố Vương Hinh thay mặt bố Thuý Thuý, đòi Đại Lâm trả 5 vạn tệ. Mẹ Đại Lâm không trả được số tiền nợ ngân hàng 10 vạn tệ. Cuối cùng, mẹ Đại Lâm không còn cách nào khác, đành phải bán căn nhà mua lúc Đại Lâm kết hôn, trả đủ số tiền 18,5 vạn, mua một căn nhà khác nhỏ hơn. Dốc công sức tranh đấu, chẳng được gì, lại trở về vị trí ban đầu, ngay cả công việc cũng bị mất. Sau khi than thở ba tháng trời, bà lại bắt đầu có những suy tính mới. Bá Bá đến tuổi kết hôn mà vẫn chưa có nhà. Mặc dù bố Thuý Thuý vẫn không thèm để ý đến Đại Lâm ngày ngày đến ngóng ở khu nhà Thuý Thuý, nhưng khẩu khí đã đỡ hơn nhiều. Đại Lâm nghĩ, đã ba tháng rồi, Thuý Thuý chắc cũng sắp về, vì sợ lỡ dịp Thuý Thuý về nhà, nên dù có mưa gió cũng không ngăn nổi đôi chân anh đứng canh ở khu nhà Thuý Thuý mỗi khi tan sở. Khi anh và Thuý Thuý vừa mới đi hưởng tuần trăng mật về đã bị chia rẽ, ba tháng trôi qua, càng lúc anh càng nhớ Thuý Thuý. Từ khi yêu nhau đến giờ, chưa bao giờ anh và Thuý Thuý xa nhau lâu như vậy.
Ban đầu bố Thuý Thuý chau mày quắc mắt lạnh lùng với anh, định bảo Thuý Thuý gửi cho ông giấy uỷ quyền đại diện Thuý Thuý để ly hôn với Đại Lâm, nhưng Dương Chiến chẳng buồn quan tâm đến việc này, nên cứ lần lữa mãi. Bố Thuý Thuý chỉ đợi Thuý Thuý chữa bệnh xong về nhà ly dị Đại Lâm. Dù sao 20 vạn cũng đập phá rồi, số tiền 10 vạn bị lừa sau này cũng lấy lại được 5 vạn, không còn liên can gì nữa. Nhưng Đại Lâm ngày ngày dù mưa gió cũng vẫn đến đợi Thuý Thuý, bố Thuý Thuý mềm lòng, thấy rằng trong xã hội ngày nay, người đàn ông si tình đến thế cũng không còn nhiều, có thể thấy Đại Lâm yêu Thuý Thuý thật lòng. Thêm nữa, những người cô bác họ hàng của bố Thuý Thuý đều khuyên nhủ ông, chưa chắc bệnh tình của Thuý Thuý đã chữa khỏi hẳn, nếu không chữa khỏi bệnh, quay về đây, ai còn muốn cưới cô nữa? Mà cho dù chữa khỏi bệnh, một người phụ nữ ly hôn như Thuý Thuý, tìm đâu ra người chồng si tình như Đại Lâm? Thôi, vẫn là tình đầu tốt nhất! Những người tái hôn, có mấy ai được hạnh phúc? Bố Thuý Thuý suy nghĩ hồi lâu, không ép Thuý Thuý ly hôn ngay với Đại Lâm nữa, thái độ đối với Đại Lâm cũng mềm dịu hơn, có lúc còn gọi Đại Lâm đến ăn cơm.
Lúc này, mẹ Đại Lâm thấy thái độ của bố Thuý Thuý đã dịu đi, lại nghe Đại Lâm nói có người muốn giới thiệu đối tượng cho bố Thuý Thuý, đều bị ông từ chối, mẹ Đại Lâm chuyển động con ngươi mắt, đã nảy ra ý đồ. Mẹ Đại Lâm có cô em họ con ông chú họ, năm nay 45 tuổi, từ nhỏ đã xinh đẹp, đứng trong đội ca múa của trường, năm đó cũng thi được vào đoàn ca múa, nhưng bị con gái của một vị quan chức ép xuống, đành phải vào công xưởng, lấy chồng là con một, chồng mất sớm, cũng chưa có con, muốn tái hôn nhưng vẫn không tìm được người phù hợp, nên ở lại nhà mẹ chồng, mẹ chồng cũng không tiện đuổi đi. Mấy năm nay, mẹ chồng cô bán thân bất toại, cô đành phải cắn răng hầu hạ, là một người phụ nữ đảm đang. Mẹ Đại Lâm nghĩ, nếu như giới thiệu được cô cho bố Thuý Thuý, sau khi kết hôn, họ có thể đến ở nhà mẹ chồng cô, dù sao một bà lão bán thân bất toại có thể sống được mấy ngày chứ. Nhà Thuý Thuý có thể sửa lại một chút để dành cho Bá Bá lấy vợ. Nếu Thuý Thuý không hài lòng, thì để Thuý Thuý và Đại Lâm ở đó, đằng nào bố Thuý Thuý mà chết, thì chẳng phải của Đại Lâm sao? Đợi bố Thuý Thuý chết, ngay cả nhà của mẹ chồng cô em họ cũng trở thành của Đại Lâm, cũng chính là nhà của bà, bà có thể lấy cho Bá Bá cưới vợ. Chỉ hận một nỗi là bố Thuý Thuý rất khỏe mạnh, không biết bao giờ mới chết! Nghĩ là làm, mẹ Đại Lâm đội gió rét, đi thẳng đến nhà cô em họ. Người này tên là Trương Tú Tú, là một người phụ nữ tâm địa cũng không đến nỗi xấu xa.
Trước mặt Trương Tú Tú, mẹ Đại Lâm hết lời khen ngợi bố Thuý Thuý, nào là mặt mày sáng sủa, thân hình cao lớn, đơn vị rất coi trọng, tính tình chất phác thuần hậu, nhà cửa cũng khá, chỉ có một cô con gái đã lâý Đại Lâm. Vợ đã mất một thời gian, nhưng vẫn luôn nhớ thương vợ, ai giới thiệu đối tượng cũng không chịu. Trương Tú Tú nghe xong cũng động lòng, muốn gặp mặt. Mẹ Đại Lâm đi cùng với Đại Lâm đến nhà Thuý Thuý gặp bố Thuý Thuý nói về việc này. Bố Thuý Thuý nổi giận, đuổi mẹ Đại Lâm ra ngoài. Mẹ Đại Lâm vẫn không nhụt chí, nhân ngày chủ nhật, liền kéo Trương Tú Tú đã trang điểm hết sức tỉ mỉ đến nhà Thuý Thuý. Bố Thuý Thuý thấy Trương Tú Tú duyên dáng nền nã, nên hơi ngại đuổi thẳng mẹ Đại Lâm ra khỏi cửa. Mẹ Đại Lâm ngồi trên ghế sô fa, nói liến thoắng về ưu điểm của Trương Tú Tú, bố Thuý Thuý chẳng buồn lên tiếng. Trương Tú Tú thấy bố Thuý Thuý cao to, khoẻ mạnh, thật thà, nhà cửa cũng khá, nên rất động lòng. Đến trưa, Trương Tú Tú chủ động đứng lên vào bếp nấu cơm, bố Thuý Thuý ngăn nhưng bà cười: “Anh cứ ngồi đi, em nghe chị nói không có ai giúp anh việc nhà, anh lại đi làm, về nhà còn phải tự nấu cơm, vất vả quá, em nghe mà xót ruột. Hôm nay em đến đây rồi, anh cứ ngồi nghỉ đi, đợi lát nữa chấm điểm nghệ thuật nấu nướng của em! ” Trương Tú Tú vốn định nói : “Để lát nữa anh chấm xem nghệ thuật nấu nướng của em và của chị nhà anh ai hơn ai!” May mà kịp phanh lại, không nói tiếp. Bà vốn không có văn hoá, không biết ăn nói, trình độ ăn nói của bà là zê rô, nhưng trình độ nấu nướng dọn dẹp nhà cửa của bà vào bậc nhất. Bà nấu cơm, bố Thuý Thuý không thể ngồi không, bèn vào phụ giúp bà, hai người trò chuyện rất thận trọng, ý tứ. Cơm đã nấu xong, màu sắc hương vị rất tuyệt, hơn hẳn tay nghề của mẹ Thuý Thuý, Từ ngày mẹ Thuý Thuý qua đời, bố Thuý Thuý ăn uống tạm bợ, đây là bữa cơm ngon nhất kể từ mấy tháng nay ông được ăn, ăn no quá phát nấc. Mẹ Đại Lâm cười tít mắt, luôn miệng khen ngợi trình độ nấu ăn của Trương Tú Tú thật xuất sắc, khiến Trương Tú Tú cười thẹn thùng. Trương Tú Tú cười, nói: “Anh thích ăn món ăn do em nấu là được rồi, từ nay về sau, ngày nào em cũng đến nấu cho anh ăn!” Bố Thuý Thuý muốn từ chối, nhưng lại thấy hơi tiếc, nên cứ ậm ừ. Sau khi ăn xong, Trương Tú Tú dọn dẹp đâu ra đấy cà căn nhà lộn xộn bừa bãi, giặt giũ hết đống quần áo bố Thuý Thuý để tích tụ từ lâu, đem đi phơi phóng.
Bố Thuý Thuý ngồi trên ghế sô fa, vuốt vuốt cái bụng no căng, nhìn căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm, có cả người phụ nữ xinh đẹp đang cắm cúi làm việc, bỗng thở dài cảm thán, một gia đình không có người phụ nữ là không xong! Thế là Trương Tú Tú ngày nào cũng đến nhà Thuý Thuý cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ, còn massage cho bố Thuý Thuý nữa. Bố Thuý Thuý dần dần quên đi cái chết thê thảm của vợ.
Trương Tú Tú đang ở độ tuổi ham muốn như hổ như sói. Sau khi quen biết với bố Thuý Thuý được ba tuần, Trương Tú Tú mượn cớ nấu cơm bị bẩn, bèn ở lại nhà Thuý Thuý tắm rửa, tắm đến nửa chừng, lại yêu cầu bố Thuý Thuý chà lưng. Bố Thuý Thuý ở bên ngoài nghe tiếng nước chảy róc rách đã sớm nảy sinh suy nghĩ vẩn vơ, lần này thì đúng là củi khô gặp lửa, chập luôn vào nhau. Bố Thuý Thuý là một người đàn ông truyền thống, đã làm việc gì thì phải có trách nhiệm, nên định ngày, mời một số khách coi như làm lễ cưới.
Ngày cưới được tổ chức vào tháng thứ tư sau khi mẹ Thuý Thuý mất, không hề thông báo cho gia đình Vương Hinh. Hồi xưa, bố mẹ Thuý Thuý quen biết nhau là qua người giới thiệu, trước khi cưới vốn cũng không có nhiều tình cảm, điều kiện hai bên tương tự, đều trung hậu thật thà, mặt mũi đoan chính. Hai bên gia đình gặp mặt nhau, dựa vào những thông tin được cung cấp. Cả hai gia đình đều là những người thật thà, thế nên đồng ý kết hôn. Sau khi cưới, mẹ Thuý Thuý ôm hết mọi công việc gia đình, bố Thuý Thuý không phải lo lắng gì, công việc ngày càng phát triển. Còn mẹ Thuý Thuý, vì hết lòng chăm lo cho gia đình, nên công việc chỉ dậm chân tại chỗ. Hai người chung sống với nhau cả đời, cũng rất hoà thuận, ít cãi cọ, nếu nói về mặt tình cảm, có lẽ chỉ là tình thân.
Mẹ Vương Hinh cưới sau, bà xinh đẹp hơn chị gái, chọn lựa mãi mới chọn được bố Vương Hinh, chính là vì trọng ông có năng lực. Nhưng bố Thuý Thuý lại có vẻ coi thường người không có công việc chính thức, cho rằng ông đi buôn bán khắp nơi, thu nhập không ổn định. Sao mà ổn định được bằng hàng tháng lĩnh lương ở công xưởng? Chỉ mấy năm sau, bố Vương Hinh đã mở được công ty, làm ăn phát đạt, bố Thuý Thuý lại bắt đầu tự ti, không dám ngẩng mặt lên trước gia đình nhà vợ. Cho nên, ông bà ngoại Thuý Thuý lập di chúc nói để lại toàn bộ gia tài cho Vương Hinh, bố Thuý Thuý trong lòng tức giận, cũng không dám nói gì.
Mẹ Thuý Thuý đột ngột qua đời, bố Thuý Thuý cũng dần ổn định lại quỹ đạo cuộc sống sau cơn bàng hoàng kinh ngạc. Thuý Thuý đã đi Hồng Kông, gia đình Vương Hinh cũng chẳng buồn đến thăm hỏi ông, chỉ thường xuyên gọi điện đến hỏi tình hình của Thuý Thuý. Bố Thuý Thuý cuối cùng cũng tránh xa được gia đình Vương Hinh, tránh xa cái gia đình khiến ông có cảm giác nặng nề, áp lực. Cả ngày chạm mặt Trương Tú Tú hiền thục nhu mì, ông cảm thấy cuộc sống bỗng chốc dễ chịu hẳn. Nhưng bố Thuý Thuý không mời mẹ Đại Lâm, chỉ mời Đại Lâm. Đại Lâm chẳng có ý kiến gì về việc này, thân lại càng thêm thân, là việc đáng mừng!
Mẹ Đại Lâm không được mời tức giận đá thúng đụng nia, chửi bới. Bá Bá quay về đưa tiền cho bà, nghe thấy bà đang chửi bới, vội đi luôn. Bá Bá nghĩ ngợi hồi lâu, anh thấy kinh tởm việc làm này của mẹ Đại Lâm. Nếu như nói mẹ Đại Lâm và bố anh thừa hưởng sự vô liêm sỉ của ông ngoại Đại Lâm, thì Bá Bá thừa hưởng sự lương thiện của bà ngoại Đại Lâm.
Bá Bá càng nghĩ càng không thể chấp nhận được việc này, muốn đi nói cho Vương Hinh biết.
Trong lòng anh vốn thấp thoáng bóng dáng của Vương Hinh. Hôm đó, sau khi có sự động chạm về thể xác, bóng hình Vương Hinh ngày càng rõ nét trong lòng anh, ngày càng khao khát hơn. Bá Bá bèn quyết định nhân cơ hội này đi tìm Vương Hinh, để tạo mối thân quen.
Khi Bá Bá đến công ty nhà Vương Hinh, cô tiếp tân nhận ra anh đã đánh nhau với Vương Hinh, không cho anh vào, anh bảo cô nói với Vương Hinh, nhà Thuý Thuý xảy ra chuyện. Quả nhiên, Vương Hinh lập tức để anh lên.
Vương Hinh dường như đã quên hẳn chuyện xảy ra hôm trước, chỉ khách sáo gật đầu chào Bá Bá, khiến anh hơi thất vọng. Bá Bá không phải là người hay nói, chỉ nói vài câu đã trình bày xong toàn bộ sự việc. Vương Hinh nghe xong, sắc mặt trắng bệch, không thốt nên lời, trái tim cô bỗng chốc trở nên lạnh giá, lạnh đến nỗi cô không thở nổi. Bá Bá thấy Vương Hinh thất sắc như vậy, cũng không biết nói gì, đành chào ra về, Vương Hinh còn không nghe thấy lời chào của anh.
Vương Hinh định thần lại, lập tức gọi điện cho Đại Thiếu. Đại Thiếu điều tra, trả lời: “Đúng vậy, mới kết hôn”. Vương Hinh đờ đẫn ngồi xuống, nước mắt rơi lã chã, khóc cho bác gái, khóc cho Thuý Thuý. Vương Hinh về nhà nói cho bố mẹ biết, mẹ Vương Hinh oà khóc, không nói được câu nào. Mặt bố Vương Hinh tái xanh, ông là người từng trải, gặp rất nhiều chuyện, nên ông luôn suy nghĩ sâu xa hơn những người khác. Ông giục vợ: “Đừng khóc nữa, mau đi ép bố Thuý Thuý chuyển nhượng căn hộ cho Thuý Thuý, có thể viết là tặng riêng cho Thuý Thuý, Đại Lâm sẽ không có phần, nếu không, Thuý Thuý đúng là không còn cái nhà mà về. Đợi đến khi Thuý Thuý trở về, không thể ở trong nhà được, bố và mẹ kế cứ quấn quýt trò chuyện, Thuý Thuý sao có thể chịu được chứ? Nhà Đại Lâm thì không về được rồi, Thuý Thuý có thể ngủ ngoài đường sao? Chuyển nhượng nhà cho Thuý Thuý, nếu Thuý Thuý thấy khó sống, có thể đuổi bà mẹ kế đi, dù sao căn nhà cũng là di sản của mẹ Thuý Thuý, Thuý Thuý cũng có phần”. Mẹ Vương Hinh lau nước mắt, cùng chồng và con gái tức tốc đến nhà Thuý Thuý. Lúc này, Trương Tú Tú và bố Thuý Thuý đang ăn cơm rất thân mật.
/48
|