Điền Kỳ Kỳ thừa nhận thêm trọng lực của anh, đỡ anh một chút đi tới phòng anh. “Nếu không đi bệnh viện khám thử đi?” Điền Kỳ Kỳ thấy bộ dáng anh tựa hồ sốt rất nghiêm trọng, thật là có chút lo lắng sẽ cháy hỏng đầu óc của anh. Nhiệt độ trên người anh chọc đến có chút phỏng người, Điền Kỳ Kỳ đang nghĩ ngợi muốn kêu đám người Rebecca nói muốn chơi suốt đêm kia trở về hay không.
“Không có việc gì. Không cần, nghỉ ngơi một lát là được.” Lâm Dật vẫy vẫy tay, miệng khô lưỡi khô nói.
Chờ đến khi Điền Kỳ Kỳ mang anh vào phòng, cô cũng đã là mồ hôi đầy đầu. Nhìn anh nằm hihf chữ đại 大 ở trên giường, Điền Kỳ Kỳ cũng ngồi ở một bên há to miệng thở dốc.
Lâm Dật lôi kéo nút áo sơ mi của mình, muốn có được một chút thoải mái. Ý thức đã có chút đần độn, chỉ cảm thấy trong thân thể có lửa muốn thiêu anh đến thương tích đầy mình.
Khi Điền Kỳ Kỳ hòa hoãn lại, áo sơ mi Lâm Dật đã mở rộng, lồng ngực tinh tráng dày rộng hoàn mỹ khiến người líu lưỡi, Điền Kỳ Kỳ thực không hình tượng mà nuốt nước miếng một cái, thẹn thùng dời mắt đi, trong lòng hung hăng xem thường chính mình một phen.
“Nước, nóng, khát……” Giờ phút này tư duy Lâm Dật đã đơn giản đến chỉ biết nói một chữ độc nhất.
Điền Kỳ Kỳ im lặng nhớ tới 7 năm trước, lúc anh uống say, cũng là nhắc mãi khát nước, lòng cô mang nhân từ, lại không ngờ bị anh chiếm tiện nghi. Trong lòng vẫn canh cánh trong lòng, thu thập đồ vật của mình liền quyết định buông tay mặc kệ, tùy ý anh tự sinh tự diệt.
“Nước…… Khát…… anh nhớ em…… Đừng rời khỏi anh……” Lâm Dật cũng hoàn toàn rơi vào trạng thái nửa hôn mê, bước chân Điền Kỳ Kỳ bị anh nói mê mà cường ngạnh dừng lại, lại không thể di động nửa bước. Lời nói thâm tình như vậy, lời nói quen thuộc như vậy, rốt cuộc là anh đang nói với ai? Là người 7 năm trước sao? Trong lòng bỗng nhiên nhiễm lên một trận chua xót, một đêm kia, anh hung hăng dây dưa cô, ôm cô gắt gao, nói lời ngon tiếng ngọt thâm tình nhất trên thế giới này, nhưng lại kêu to tên người phụ nữ khác……
Đây là chuyện buồn cười cỡ nào! Đến nay nhớ lại, Điền Kỳ Kỳ đều muốn chỉ trích chính mình ngu xuẩn.
“Không có việc gì. Không cần, nghỉ ngơi một lát là được.” Lâm Dật vẫy vẫy tay, miệng khô lưỡi khô nói.
Chờ đến khi Điền Kỳ Kỳ mang anh vào phòng, cô cũng đã là mồ hôi đầy đầu. Nhìn anh nằm hihf chữ đại 大 ở trên giường, Điền Kỳ Kỳ cũng ngồi ở một bên há to miệng thở dốc.
Lâm Dật lôi kéo nút áo sơ mi của mình, muốn có được một chút thoải mái. Ý thức đã có chút đần độn, chỉ cảm thấy trong thân thể có lửa muốn thiêu anh đến thương tích đầy mình.
Khi Điền Kỳ Kỳ hòa hoãn lại, áo sơ mi Lâm Dật đã mở rộng, lồng ngực tinh tráng dày rộng hoàn mỹ khiến người líu lưỡi, Điền Kỳ Kỳ thực không hình tượng mà nuốt nước miếng một cái, thẹn thùng dời mắt đi, trong lòng hung hăng xem thường chính mình một phen.
“Nước, nóng, khát……” Giờ phút này tư duy Lâm Dật đã đơn giản đến chỉ biết nói một chữ độc nhất.
Điền Kỳ Kỳ im lặng nhớ tới 7 năm trước, lúc anh uống say, cũng là nhắc mãi khát nước, lòng cô mang nhân từ, lại không ngờ bị anh chiếm tiện nghi. Trong lòng vẫn canh cánh trong lòng, thu thập đồ vật của mình liền quyết định buông tay mặc kệ, tùy ý anh tự sinh tự diệt.
“Nước…… Khát…… anh nhớ em…… Đừng rời khỏi anh……” Lâm Dật cũng hoàn toàn rơi vào trạng thái nửa hôn mê, bước chân Điền Kỳ Kỳ bị anh nói mê mà cường ngạnh dừng lại, lại không thể di động nửa bước. Lời nói thâm tình như vậy, lời nói quen thuộc như vậy, rốt cuộc là anh đang nói với ai? Là người 7 năm trước sao? Trong lòng bỗng nhiên nhiễm lên một trận chua xót, một đêm kia, anh hung hăng dây dưa cô, ôm cô gắt gao, nói lời ngon tiếng ngọt thâm tình nhất trên thế giới này, nhưng lại kêu to tên người phụ nữ khác……
Đây là chuyện buồn cười cỡ nào! Đến nay nhớ lại, Điền Kỳ Kỳ đều muốn chỉ trích chính mình ngu xuẩn.
/160
|