Editor: May
Lâm Dật xuống xe liền tùy tâm sở dục bước chậm, Điền Kỳ Kỳ chỉ đành một đường đi theo. Ở dưới màn đêm thâm trầm, cảm giác phương hướng của cô đã hạ xuống điểm thấp nhất, e sợ vừa lơ đãng, cô liền sẽ bị lạc ở quốc gia xa lạ này.
Lâm Dật không hề dự đoán được dừng bước chân, Điền Kỳ Kỳ bởi vì đi theo rất sát, gần như là chuẩn xác không có lầm đụng phải trên lưng rắn chắc mà ngẩng thẳng của anh. “Đau muốn chết!” Điền Kỳ Kỳ xoa cái mũi bị đâm vào, kinh hô.
Lâm Dật lại giống như không cảm giác được chút nào, chỉ đứng ngơ ngẩn như quỳ bài, giống như đang suy nghĩ cái gì. Anh nhẹ nhàng chạm chạm lỗ tai, quần áo, đây là Como em vẫn luôn muốn tới, nơi này là nhà thờ lớn, em thấy không? Thực xin lỗi, hiện tại mới mang em tới xem……
Điền Kỳ Kỳ thấy anh không có phản ứng, cũng lường trước được tâm tình anh không tốt. Tuy trong lòng còn có một chút bất mãn, nhưng trong lúc nâng mắt lên, nhìn nhà thờ lớn xa hoa lộng lẫy kia, trong lòng cô nhịn không được phát ra một tiếng than thở. Nhà thờ lớn này tập trung kiểu dáng Lombard, giống như còn tàn lưu văn hoá phục hưng hơi thở thời kỳ nhân văn, những phù điêu điêu khắc tinh tế ngoài giáo đường, quả thực khiến người xem thế là đủ rồi.
Chỉ là ông trời không chiều lòng người, chợt mưa tí tách tí tách rơi xuống.
“Xem xong lại trở về đi.”
Điền Kỳ Kỳ vừa định nói không dễ dàng mới đến một chuyến, liền trở về như vậy có chút đáng tiếc. Nghe được anh nói như thế, Điền Kỳ Kỳ tự nhiên là không phản đối. Lại đi theo anh thưởng thức gác chuông cùng quảng trường thế kỷ 13, những kiến trúc mang theo phong tình dị quốc có ý nhị độc đáo, tuy rằng không thể lãnh hội đồ sộ cùng hùng vĩ của chúng nó vào ban ngày, nhưng có thể ở trong đêm đen lẳng lặng mà cảm thụ được huy hoàng và trang nghiêm trước kia của chúng nó, cảm thụ được điển nhã cùng an bình vào ban đêm của chúng nó, cũng là một loại tình thú và hưởng thụ khác.
Thế mưa dần dần lớn hơn, Lâm Dật đưa áo khoác cho Điền Kỳ Kỳ, giờ phút này áo sơmi trên người anh đã hoàn toàn ướt đẫm.
“Chúng ta vẫn là đi thôi.” Mưa rất có xu thế càng rơi càng lớn, hai người mới lưu luyến không rời về tới trên xe.
“Hắt xì --” Điền Kỳ Kỳ đánh hắt xì, hiển nhiên là bị lạnh.
Lâm Dật cầm khăn lông khô trên xe đưa cho cô, “Nhanh lau đi, đừng để cảm lạnh.” Sau đó lại chỉnh nhiệt độ bên trong xe tới cao nhất, mới chậm rãi đánh xe rời đi Como.
Lâm Dật xuống xe liền tùy tâm sở dục bước chậm, Điền Kỳ Kỳ chỉ đành một đường đi theo. Ở dưới màn đêm thâm trầm, cảm giác phương hướng của cô đã hạ xuống điểm thấp nhất, e sợ vừa lơ đãng, cô liền sẽ bị lạc ở quốc gia xa lạ này.
Lâm Dật không hề dự đoán được dừng bước chân, Điền Kỳ Kỳ bởi vì đi theo rất sát, gần như là chuẩn xác không có lầm đụng phải trên lưng rắn chắc mà ngẩng thẳng của anh. “Đau muốn chết!” Điền Kỳ Kỳ xoa cái mũi bị đâm vào, kinh hô.
Lâm Dật lại giống như không cảm giác được chút nào, chỉ đứng ngơ ngẩn như quỳ bài, giống như đang suy nghĩ cái gì. Anh nhẹ nhàng chạm chạm lỗ tai, quần áo, đây là Como em vẫn luôn muốn tới, nơi này là nhà thờ lớn, em thấy không? Thực xin lỗi, hiện tại mới mang em tới xem……
Điền Kỳ Kỳ thấy anh không có phản ứng, cũng lường trước được tâm tình anh không tốt. Tuy trong lòng còn có một chút bất mãn, nhưng trong lúc nâng mắt lên, nhìn nhà thờ lớn xa hoa lộng lẫy kia, trong lòng cô nhịn không được phát ra một tiếng than thở. Nhà thờ lớn này tập trung kiểu dáng Lombard, giống như còn tàn lưu văn hoá phục hưng hơi thở thời kỳ nhân văn, những phù điêu điêu khắc tinh tế ngoài giáo đường, quả thực khiến người xem thế là đủ rồi.
Chỉ là ông trời không chiều lòng người, chợt mưa tí tách tí tách rơi xuống.
“Xem xong lại trở về đi.”
Điền Kỳ Kỳ vừa định nói không dễ dàng mới đến một chuyến, liền trở về như vậy có chút đáng tiếc. Nghe được anh nói như thế, Điền Kỳ Kỳ tự nhiên là không phản đối. Lại đi theo anh thưởng thức gác chuông cùng quảng trường thế kỷ 13, những kiến trúc mang theo phong tình dị quốc có ý nhị độc đáo, tuy rằng không thể lãnh hội đồ sộ cùng hùng vĩ của chúng nó vào ban ngày, nhưng có thể ở trong đêm đen lẳng lặng mà cảm thụ được huy hoàng và trang nghiêm trước kia của chúng nó, cảm thụ được điển nhã cùng an bình vào ban đêm của chúng nó, cũng là một loại tình thú và hưởng thụ khác.
Thế mưa dần dần lớn hơn, Lâm Dật đưa áo khoác cho Điền Kỳ Kỳ, giờ phút này áo sơmi trên người anh đã hoàn toàn ướt đẫm.
“Chúng ta vẫn là đi thôi.” Mưa rất có xu thế càng rơi càng lớn, hai người mới lưu luyến không rời về tới trên xe.
“Hắt xì --” Điền Kỳ Kỳ đánh hắt xì, hiển nhiên là bị lạnh.
Lâm Dật cầm khăn lông khô trên xe đưa cho cô, “Nhanh lau đi, đừng để cảm lạnh.” Sau đó lại chỉnh nhiệt độ bên trong xe tới cao nhất, mới chậm rãi đánh xe rời đi Como.
/160
|