“Lại đây.” Giọng nói vốn từ tính có vẻ đặc biệt trầm thấp, nhìn kỹ trên cằm anh, đều đã mọc râu mới. Có phải anh bị người kêu ra từ trong ổ chăn, sau đó vẫn luôn bận rộn tới hiện tại, hoặc là còn muốn tiếp tục vội hay không?
“Tôi…… Tôi không biết tại sao lại như vậy?” Điền Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói, cô rõ ràng không thẹn với lương tâm, nhưng cô vẫn là muốn nói cho anh biết việc này không liên quan cô, không có một chút quan hệ. Ở dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, cô nhẹ nhàng đi tới bên người anh.
Con ngươi vốn trong suốt của cô giờ phút này lại giống như giếng cạn, vỡ nát từng chút, cô ngơ ngác nhìn anh, không biết làm sao. Thật ra cô cũng thực phẫn nộ, tác phẩm chính mình cực cực khổ khổ thiết kế bị dán lên tên của người khác. Chỉ nhìn anh, cô liền quên mất phẫn nộ của mình.
“Có phải dọa sợ cô rồi không?” Lâm Dật đè thấp giọng cười cười, làm người quả thực ảo giác hết thảy lúc trước đều là một hồi trò đùa dai.
Điền Kỳ Kỳ ở trong con ngươi thâm thúy sáng trong của anh tìm được cảm xúc bất an của mình, cô lắc lắc đầu. Cô chỉ là không biết nên làm như thế nào mà thôi? Tuy rằng chuyện như vậy nghe được rất nhiều, thấy được cũng rất nhiều, nhưng rơi xuống trên người mình, cuối cùng vẫn là hốt hoảng vô thố.
“Không có việc gì, làm tốt chuyện của cô thì tốt rồi.” Theo giọng nói trầm thấp lại dễ nghe của anh tràn ra, Điền Kỳ Kỳ rơi vào một cái ôm như trời đất quay cuồng. Đợi phản ứng lại, liền phát hiện là anh gắt gao ôm lấy chính mình.
Mà cô giờ phút này, lại không muốn kháng cự, cũng không nghĩ gì. Mùi hương quen thuộc trên người anh cảm nhiễm chính mình, có loại bá đạo khiến người trầm luân.
Có lẽ, ôm cũng sẽ dưỡng thành thói quen. Sau một lần, hai lần, ba lần, cái ôm của anh lại sẽ khiến người an tâm.
Chỉ là ôm như vậy, nhiệt độ thẩm thấu lẫn nhau, không có hôn, không có tình cảm mãnh liệt, không có khát vọng, lại bỗng nhiên vuốt phẳng tâm bất an vốn luống cuống của cô. Tựa hồ còn có thể nghe được nhịp tim trầm ổn hữu lực của anh, giọng nói của anh rơi ở trên đầu mình, liền giống như bị mê hoặc, cô gật gật đầu.
“Anh tin tưởng chuyện này không có liên quan gì với tôi?” Dù sao chuyện này mang đến cho anh phiền toái quá lớn, hơn nữa lại chỉ tiết lộ tác phẩm của cô, này rất khó không khiến người hoài nghi.
Đáp lại Lâm Dật cho ra lại là một nụ cười nhạt, “Đi đi.” Lúc này anh mới buông lỏng cô ra, mặt mày mỉm cười nhìn bóng dáng rời đi của cô, rồi sau đó lại khôi phục vẻ thâm trầm. Thật ra muốn tra ra chân tướng chuyện này cũng không khó khăn, chỉ là có đủ lá gan đi làm chuyện như vậy, không sợ sẽ trả giá lớn vô cùng nghiêm trọng ư?
“Tôi…… Tôi không biết tại sao lại như vậy?” Điền Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói, cô rõ ràng không thẹn với lương tâm, nhưng cô vẫn là muốn nói cho anh biết việc này không liên quan cô, không có một chút quan hệ. Ở dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, cô nhẹ nhàng đi tới bên người anh.
Con ngươi vốn trong suốt của cô giờ phút này lại giống như giếng cạn, vỡ nát từng chút, cô ngơ ngác nhìn anh, không biết làm sao. Thật ra cô cũng thực phẫn nộ, tác phẩm chính mình cực cực khổ khổ thiết kế bị dán lên tên của người khác. Chỉ nhìn anh, cô liền quên mất phẫn nộ của mình.
“Có phải dọa sợ cô rồi không?” Lâm Dật đè thấp giọng cười cười, làm người quả thực ảo giác hết thảy lúc trước đều là một hồi trò đùa dai.
Điền Kỳ Kỳ ở trong con ngươi thâm thúy sáng trong của anh tìm được cảm xúc bất an của mình, cô lắc lắc đầu. Cô chỉ là không biết nên làm như thế nào mà thôi? Tuy rằng chuyện như vậy nghe được rất nhiều, thấy được cũng rất nhiều, nhưng rơi xuống trên người mình, cuối cùng vẫn là hốt hoảng vô thố.
“Không có việc gì, làm tốt chuyện của cô thì tốt rồi.” Theo giọng nói trầm thấp lại dễ nghe của anh tràn ra, Điền Kỳ Kỳ rơi vào một cái ôm như trời đất quay cuồng. Đợi phản ứng lại, liền phát hiện là anh gắt gao ôm lấy chính mình.
Mà cô giờ phút này, lại không muốn kháng cự, cũng không nghĩ gì. Mùi hương quen thuộc trên người anh cảm nhiễm chính mình, có loại bá đạo khiến người trầm luân.
Có lẽ, ôm cũng sẽ dưỡng thành thói quen. Sau một lần, hai lần, ba lần, cái ôm của anh lại sẽ khiến người an tâm.
Chỉ là ôm như vậy, nhiệt độ thẩm thấu lẫn nhau, không có hôn, không có tình cảm mãnh liệt, không có khát vọng, lại bỗng nhiên vuốt phẳng tâm bất an vốn luống cuống của cô. Tựa hồ còn có thể nghe được nhịp tim trầm ổn hữu lực của anh, giọng nói của anh rơi ở trên đầu mình, liền giống như bị mê hoặc, cô gật gật đầu.
“Anh tin tưởng chuyện này không có liên quan gì với tôi?” Dù sao chuyện này mang đến cho anh phiền toái quá lớn, hơn nữa lại chỉ tiết lộ tác phẩm của cô, này rất khó không khiến người hoài nghi.
Đáp lại Lâm Dật cho ra lại là một nụ cười nhạt, “Đi đi.” Lúc này anh mới buông lỏng cô ra, mặt mày mỉm cười nhìn bóng dáng rời đi của cô, rồi sau đó lại khôi phục vẻ thâm trầm. Thật ra muốn tra ra chân tướng chuyện này cũng không khó khăn, chỉ là có đủ lá gan đi làm chuyện như vậy, không sợ sẽ trả giá lớn vô cùng nghiêm trọng ư?
/160
|