“An Tiểu Mễ, hôm nay tớ không ngồi xe tài xế nhà cậu, mami tớ và chú Lâm tới đón tớ.” Điền Bảo Bảo nói xong theo thói quen hôn một cái ở trên mặt búp bê Tây Dương An Tiểu Mễ kia, sau đó phất phất tay nói tạm biệt.
“Điền Bảo Bảo, ai cho con lớn mật đùa giỡn bạn học nữ ở cổng trường như vậy?” Điền Bảo Bảo vừa lên xe, Điền Kỳ Kỳ liền lấy một màn vừa rồi kia bắt đầu nói lên. Tuy rằng nói chuyện tình yêu này là không thầy dạy cũng hiểu, nhưng đứa bé 7 tuổi động tình có phải có điểm quá sớm rồi không? Không phải nói chỉ số thông minh và EQ là trái ngược ư?
“Mami, con mắt nào của người nhìn thấy con đùa giỡn bạn học nữ. An Tiểu Mễ là con dâu tương lai của người, người không biết tỉ lệ nam nữ hiện tại của Trung Quốc sao, tuy rằng con trai thiên tài của người thông minh lanh lợi, soái khí vô địch, người gặp người thích, nhưng vấn đề tình cảm, vẫn là cần bắt đầu nắm từ lúc còn bé.” Lí luận cộng thêm giọng điệu thông báo của Điền Bảo Bảo, làm Điền Kỳ Kỳ quả thực muốn hộc máu.
Lâm Dật không nói chuyện, chỉ là trên mặt điêu luyện sắc sảo kia không dấu vết nhiễm lên vài nếp nhăn trên mặt khi cười. Anh mặc một bộ tây trang thủ công màu đen, phối hợp một kiện áo sơmi màu xám nhạt, hai màu sắc cực kỳ xứng đôi làm anh thoạt nhìn rất trầm ổn mà đầy mị lực, một đôi mắt đen nhàn nhạt đảo qua Điền Bảo Bảo đúng lý hợp tình, ý cười lại sâu vài phần.
“Chú Lâm, sao chú lại đón con?” Điền Bảo Bảo có vẻ cực kỳ cao hứng, không an phận mà ở trong xe nhích tới nhích lui. Điền Kỳ Kỳ hoàn toàn không có biện pháp với bé, ngược lại Lâm Dật vẫn luôn dung túng.
“Chú không tới đón con, không phải không thể nhìn thấy con đùa giỡn bạn học nữ ở cổng trường ư?” Những lời này thực hiển nhiên là ủng hộ lời nói của Điền Kỳ Kỳ. Một tiếng cười gợi cảm nhẹ nhàn bật ra từ trong cổ họng Lâm Dật, một khuôn mặt dao khắc tuấn lãng chiếm đầy ý cười, không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc phức tạp nào trong đó.
“Chú Lâm, đã nói không phải đùa giỡn. Con là muốn tất cả mọi người biết, An Tiểu Mễ là của con.” Điền Bảo Bảo nói nghiêm trang, ngữ khí bá đạo không chịu thua, nghiêm túc mà lại kiên định. Làm người cảm giác bé có năng lực bảo hộ tốt một phần tình cảm hồn nhiên như vậy.
Điền Kỳ Kỳ cùng Lâm Dật đều không có đáp lại lời bé. Một đứa bé có thể dũng cảm bộc lộ tình cảm của mình như vậy, mà những người lớn như bọn họ lại tựa hồ chậm rãi đánh mất dũng khí. Bởi vì sợ hãi mất đi, bởi vì sợ hãi không chiếm được, cho nên tình nguyện bao bọc trái tim của mình lại, giấu đi tình cảm của mình, chờ đợi xa xa không có ngày hẹn……
“Điền Bảo Bảo, ai cho con lớn mật đùa giỡn bạn học nữ ở cổng trường như vậy?” Điền Bảo Bảo vừa lên xe, Điền Kỳ Kỳ liền lấy một màn vừa rồi kia bắt đầu nói lên. Tuy rằng nói chuyện tình yêu này là không thầy dạy cũng hiểu, nhưng đứa bé 7 tuổi động tình có phải có điểm quá sớm rồi không? Không phải nói chỉ số thông minh và EQ là trái ngược ư?
“Mami, con mắt nào của người nhìn thấy con đùa giỡn bạn học nữ. An Tiểu Mễ là con dâu tương lai của người, người không biết tỉ lệ nam nữ hiện tại của Trung Quốc sao, tuy rằng con trai thiên tài của người thông minh lanh lợi, soái khí vô địch, người gặp người thích, nhưng vấn đề tình cảm, vẫn là cần bắt đầu nắm từ lúc còn bé.” Lí luận cộng thêm giọng điệu thông báo của Điền Bảo Bảo, làm Điền Kỳ Kỳ quả thực muốn hộc máu.
Lâm Dật không nói chuyện, chỉ là trên mặt điêu luyện sắc sảo kia không dấu vết nhiễm lên vài nếp nhăn trên mặt khi cười. Anh mặc một bộ tây trang thủ công màu đen, phối hợp một kiện áo sơmi màu xám nhạt, hai màu sắc cực kỳ xứng đôi làm anh thoạt nhìn rất trầm ổn mà đầy mị lực, một đôi mắt đen nhàn nhạt đảo qua Điền Bảo Bảo đúng lý hợp tình, ý cười lại sâu vài phần.
“Chú Lâm, sao chú lại đón con?” Điền Bảo Bảo có vẻ cực kỳ cao hứng, không an phận mà ở trong xe nhích tới nhích lui. Điền Kỳ Kỳ hoàn toàn không có biện pháp với bé, ngược lại Lâm Dật vẫn luôn dung túng.
“Chú không tới đón con, không phải không thể nhìn thấy con đùa giỡn bạn học nữ ở cổng trường ư?” Những lời này thực hiển nhiên là ủng hộ lời nói của Điền Kỳ Kỳ. Một tiếng cười gợi cảm nhẹ nhàn bật ra từ trong cổ họng Lâm Dật, một khuôn mặt dao khắc tuấn lãng chiếm đầy ý cười, không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc phức tạp nào trong đó.
“Chú Lâm, đã nói không phải đùa giỡn. Con là muốn tất cả mọi người biết, An Tiểu Mễ là của con.” Điền Bảo Bảo nói nghiêm trang, ngữ khí bá đạo không chịu thua, nghiêm túc mà lại kiên định. Làm người cảm giác bé có năng lực bảo hộ tốt một phần tình cảm hồn nhiên như vậy.
Điền Kỳ Kỳ cùng Lâm Dật đều không có đáp lại lời bé. Một đứa bé có thể dũng cảm bộc lộ tình cảm của mình như vậy, mà những người lớn như bọn họ lại tựa hồ chậm rãi đánh mất dũng khí. Bởi vì sợ hãi mất đi, bởi vì sợ hãi không chiếm được, cho nên tình nguyện bao bọc trái tim của mình lại, giấu đi tình cảm của mình, chờ đợi xa xa không có ngày hẹn……
/160
|