Lâm Dật khép bản thảo thiết kế lại đặt ở trên bàn trà, ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua Điền Kỳ Kỳ, tỏ vẻ tuy ý kiến của Điền Bảo Bảo non nớt, nhưng lại rất có tính dẫn dắt.
Điền Kỳ Kỳ cầm lấy bản thảo cẩn thận suy nghĩ, suy nghĩ ý nghĩ Điền Bảo Bảo cho ra một lần, bỗng nhiên có chút cảm giác rộng mở thông suốt. Lấy bút từ trong túi, đeo mắt kính lên liền hết sức chuyên chú, lại lâm vào trong suy nghĩ của mình.
“Tôi đi trước, không cần tiễn.” Giọng nói tà mị của Lâm Dật vang lên, ngay sau đó đứng dậy rời đi chung cư của Điền Kỳ Kỳ.
Bóng đêm thâm trầm, cũng đặc biệt chọc người. Lâm đi ra từ chung cư ấm áp của Điền Kỳ Kỳ, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng vắng vẻ, gió hơi lạnh lẽo không chút cố kỵ xâm nhập đến, anh ngồi vào trong xe, giương mắt nhìn vị trí quen thuộc kia vẫn sáng lên ánh đèn xinh đẹp, một chút ấm áp lóe lên trong hư vô mờ mịt.
Bỗng dưng đáy lòng liền dâng lên một chútbực bội, đốt một điếu thuốc, tịch mịch mặc nó cháy. Từ trước đến nay tự chủ của anh rất tốt, tuy rằng hút thuốc, nhưng không có nghiện thuốc lá, chỉ là ngẫu nhiên giải sầu tâm cảnh thôi.
Một chút ánh sáng nho nhỏ ở giữa ngón tay thon dài của anh mơ hồ nở rộ, anh vẫn không có phát động xe, chỉ lười biếng mà mệt mỏi dựa vào trên xe, ngẫu nhiên hút một hơi thuốc lá tuyệt đối xa xỉ kia. Khói thuốc nhàn nhạt mỏng manh lượn lờ dâng lên, ở đêm tối tăm lại nhìn không rõ ràng, liền hòa hợp một thể với không khí, biến mất không thấy.
Một trận tiếng chuông điện thoại đột ngột đánh vỡ phần an bình này, anh hơi nhíu chặt mày, mắt ưng nhìn sâu không thấy đáy, vẫn luôn hãm sâu xuống.
“Alo --” Lâm Dật có chút không kiên nhẫn.
Mà đối phương lại bởi vì anh tiếp điện thoại có vẻ cực kỳ cao hứng, “Dật, em mới trở về từ Paris, rất nhớ anh.” Giọng nói ôn nhu vũ mị như là rượu cồn mê say thăng hoa tràn ngập ở trong không khí. Cô ta biết Lâm Dật chia tay với Phạm Thiên Du, cho nên vừa trở về liền tìm anh, lại không nghĩ rằng anh lại không có quên mình, còn tiếp điện thoại. Vui sướng và kích động đan xen, cô ta gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy anh. “Em ở mộng thiên đường.” Không chút nào che dấu khát vọng của mình, cô ta nghĩ, nếu đêm nay anh không vội, tất nhiên cũng là cô độc.
“Nửa tiếng sau đến!” Gần như không có chần chờ, Lâm Dật liền bóp tắt tàn thuốc, một chân dẫm xuống chân ga rời đi. Thật ta anh cũng không xác thực nhớ rõ gương mặt đầu kia điện thoại tuấn tiếu yêu mị như thế nào. Thấy được nhiều khuôn mặt xinh đẹp, liền có chút mơ hồ. Có lẽ đây là cái gọi là mệt mỏi của thẩm mỹ đi. Nhưng anh lại không bài xích đêm ma quỷ phóng túng sắp đến này, anh bỗng nhiên không muốn cự tuyệt.
Điền Kỳ Kỳ cầm lấy bản thảo cẩn thận suy nghĩ, suy nghĩ ý nghĩ Điền Bảo Bảo cho ra một lần, bỗng nhiên có chút cảm giác rộng mở thông suốt. Lấy bút từ trong túi, đeo mắt kính lên liền hết sức chuyên chú, lại lâm vào trong suy nghĩ của mình.
“Tôi đi trước, không cần tiễn.” Giọng nói tà mị của Lâm Dật vang lên, ngay sau đó đứng dậy rời đi chung cư của Điền Kỳ Kỳ.
Bóng đêm thâm trầm, cũng đặc biệt chọc người. Lâm đi ra từ chung cư ấm áp của Điền Kỳ Kỳ, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng vắng vẻ, gió hơi lạnh lẽo không chút cố kỵ xâm nhập đến, anh ngồi vào trong xe, giương mắt nhìn vị trí quen thuộc kia vẫn sáng lên ánh đèn xinh đẹp, một chút ấm áp lóe lên trong hư vô mờ mịt.
Bỗng dưng đáy lòng liền dâng lên một chútbực bội, đốt một điếu thuốc, tịch mịch mặc nó cháy. Từ trước đến nay tự chủ của anh rất tốt, tuy rằng hút thuốc, nhưng không có nghiện thuốc lá, chỉ là ngẫu nhiên giải sầu tâm cảnh thôi.
Một chút ánh sáng nho nhỏ ở giữa ngón tay thon dài của anh mơ hồ nở rộ, anh vẫn không có phát động xe, chỉ lười biếng mà mệt mỏi dựa vào trên xe, ngẫu nhiên hút một hơi thuốc lá tuyệt đối xa xỉ kia. Khói thuốc nhàn nhạt mỏng manh lượn lờ dâng lên, ở đêm tối tăm lại nhìn không rõ ràng, liền hòa hợp một thể với không khí, biến mất không thấy.
Một trận tiếng chuông điện thoại đột ngột đánh vỡ phần an bình này, anh hơi nhíu chặt mày, mắt ưng nhìn sâu không thấy đáy, vẫn luôn hãm sâu xuống.
“Alo --” Lâm Dật có chút không kiên nhẫn.
Mà đối phương lại bởi vì anh tiếp điện thoại có vẻ cực kỳ cao hứng, “Dật, em mới trở về từ Paris, rất nhớ anh.” Giọng nói ôn nhu vũ mị như là rượu cồn mê say thăng hoa tràn ngập ở trong không khí. Cô ta biết Lâm Dật chia tay với Phạm Thiên Du, cho nên vừa trở về liền tìm anh, lại không nghĩ rằng anh lại không có quên mình, còn tiếp điện thoại. Vui sướng và kích động đan xen, cô ta gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy anh. “Em ở mộng thiên đường.” Không chút nào che dấu khát vọng của mình, cô ta nghĩ, nếu đêm nay anh không vội, tất nhiên cũng là cô độc.
“Nửa tiếng sau đến!” Gần như không có chần chờ, Lâm Dật liền bóp tắt tàn thuốc, một chân dẫm xuống chân ga rời đi. Thật ta anh cũng không xác thực nhớ rõ gương mặt đầu kia điện thoại tuấn tiếu yêu mị như thế nào. Thấy được nhiều khuôn mặt xinh đẹp, liền có chút mơ hồ. Có lẽ đây là cái gọi là mệt mỏi của thẩm mỹ đi. Nhưng anh lại không bài xích đêm ma quỷ phóng túng sắp đến này, anh bỗng nhiên không muốn cự tuyệt.
/160
|