“Bảo Bảo hư, muốn biết bí mật của chú, cũng không phải đơn giản như vậy.” Lâm Dật trừng mắt liếc nhìn bé một cái, lại không mang theo lực uy hiếp.
Điền Bảo Bảo có loại thẹn thùng gian kế bị vạch trần, ánh mắt lại bởi vì Lâm Dật đụng vào mà chuyển dời đến trên tai anh, ánh sáng sâu thẳm kia mang theo một loại sâu triệt vĩnh hằng, giống như từ khi bé nhận thức Lâm Dật tới nay, anh vẫn luôn mang khuyên tai này, nghĩ đến đối với anh mà nói nhất định là cực kỳ trân quý. Điền Bảo Bảo không nhịn được tò mò, gẩy gẩy vành tai của anh, “Chú Lâm, khuyên tai này rất độc đáo a!”
Lâm Dật đầu tiên là sửng sốt, trước nay khuyên tai của anh đều là cấm kỵ, anh cũng không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào, gần như là phản xạ có điều kiện. Nhưng mà mới vừa rồi Điền Bảo Bảo đụng vào, lại làm anh gần như đều xem nhẹ động tác của bé. “Con muốn biết?”
Lòng hiếu kỳ của Điền Bảo Bảo quấy phá, vội vàng không ngừng gật gật đầu, hoàn toàn đã quên mới vừa rồi muốn chơi “trò chơi lời thật lòng đại mạo hiểm với anh để lấy được bí mật ở đáy lòng anh.
“Nếu mẹ con có thể phân biệt ra viên kim cương này, vậy chú liền nói cho con biết. Vừa lúc thấy Điền Kỳ Kỳ rửa xong chén đũa đi vào tầm mắt bọn họ, Lâm Dật hơi bán cái nút.
“Thật sao?” Điền Bảo Bảo lập tức tinh thần tỉnh táo, mami bé là nhà thiết kế trang sức, châu báu dạng nào chưa thấy qua, cho dù là châu báu trên tạp chí, cô đều có thể xem đến hai mắt tỏa ánh sáng, phân biệt ra tính chất từng món cùng với sản xuất ở nơi nào, cho nên bé không nghi ngờ năng lực và lực quan sát của Điền Kỳ Kỳ ở phương diện giám định châu báu. “Mami, người mau tới đây, nhìn xem viên kim cương này của chú Lâm có chỗ nào không giống bình thường.” Điền Bảo Bảo gọi Điền Kỳ Kỳ.
“A?” Điền Kỳ Kỳ ngạc nhiên, phân biệt kim cương của anh. Nghe nói Lâm Dật ở phương diện phân biệt châu báu có trình độ cực cao, kim cương cùa anh còn cần cô phân biệt sao? Nhưng nghĩ lại nghĩ, nhất định là anh đang khảo nghiệm cô. Xuất phát từ hứng thú với châu báu độc đáo, Điền Kỳ Kỳ hoài nghi đi qua.
“Mami, người mau xem khuyên tai của chú Lâm.” Điền Bảo Bảo hơi tránh ra vị trí một chút.
Lâm Dật vẫn ngồi rất tôn quý, Điền Kỳ Kỳ thoáng cúi xuống muốn để sát vào bên tai anh quan sát kỹ lưỡng. Cô cũng đã sớm phát hiện khuyên tai này, rất khiêm tốn, rồi lại cho người ta một loại cảm giác trầm trọng mà xa hoa. Chỉ là vẫn luôn không có cơ hội suy nghĩ, hiện giờ anh lại sẽ dùng kim cương này tới khảo sát chính mình, nghĩ đến nhất định là kim cương không giống bình thường.
Điền Bảo Bảo có loại thẹn thùng gian kế bị vạch trần, ánh mắt lại bởi vì Lâm Dật đụng vào mà chuyển dời đến trên tai anh, ánh sáng sâu thẳm kia mang theo một loại sâu triệt vĩnh hằng, giống như từ khi bé nhận thức Lâm Dật tới nay, anh vẫn luôn mang khuyên tai này, nghĩ đến đối với anh mà nói nhất định là cực kỳ trân quý. Điền Bảo Bảo không nhịn được tò mò, gẩy gẩy vành tai của anh, “Chú Lâm, khuyên tai này rất độc đáo a!”
Lâm Dật đầu tiên là sửng sốt, trước nay khuyên tai của anh đều là cấm kỵ, anh cũng không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào, gần như là phản xạ có điều kiện. Nhưng mà mới vừa rồi Điền Bảo Bảo đụng vào, lại làm anh gần như đều xem nhẹ động tác của bé. “Con muốn biết?”
Lòng hiếu kỳ của Điền Bảo Bảo quấy phá, vội vàng không ngừng gật gật đầu, hoàn toàn đã quên mới vừa rồi muốn chơi “trò chơi lời thật lòng đại mạo hiểm với anh để lấy được bí mật ở đáy lòng anh.
“Nếu mẹ con có thể phân biệt ra viên kim cương này, vậy chú liền nói cho con biết. Vừa lúc thấy Điền Kỳ Kỳ rửa xong chén đũa đi vào tầm mắt bọn họ, Lâm Dật hơi bán cái nút.
“Thật sao?” Điền Bảo Bảo lập tức tinh thần tỉnh táo, mami bé là nhà thiết kế trang sức, châu báu dạng nào chưa thấy qua, cho dù là châu báu trên tạp chí, cô đều có thể xem đến hai mắt tỏa ánh sáng, phân biệt ra tính chất từng món cùng với sản xuất ở nơi nào, cho nên bé không nghi ngờ năng lực và lực quan sát của Điền Kỳ Kỳ ở phương diện giám định châu báu. “Mami, người mau tới đây, nhìn xem viên kim cương này của chú Lâm có chỗ nào không giống bình thường.” Điền Bảo Bảo gọi Điền Kỳ Kỳ.
“A?” Điền Kỳ Kỳ ngạc nhiên, phân biệt kim cương của anh. Nghe nói Lâm Dật ở phương diện phân biệt châu báu có trình độ cực cao, kim cương cùa anh còn cần cô phân biệt sao? Nhưng nghĩ lại nghĩ, nhất định là anh đang khảo nghiệm cô. Xuất phát từ hứng thú với châu báu độc đáo, Điền Kỳ Kỳ hoài nghi đi qua.
“Mami, người mau xem khuyên tai của chú Lâm.” Điền Bảo Bảo hơi tránh ra vị trí một chút.
Lâm Dật vẫn ngồi rất tôn quý, Điền Kỳ Kỳ thoáng cúi xuống muốn để sát vào bên tai anh quan sát kỹ lưỡng. Cô cũng đã sớm phát hiện khuyên tai này, rất khiêm tốn, rồi lại cho người ta một loại cảm giác trầm trọng mà xa hoa. Chỉ là vẫn luôn không có cơ hội suy nghĩ, hiện giờ anh lại sẽ dùng kim cương này tới khảo sát chính mình, nghĩ đến nhất định là kim cương không giống bình thường.
/160
|