Từng lời của An Lạc công chúa đều khiến Trần Cẩn Phong lạnh gáy: "Kẻ ngáng đường ta tất bị diệt trừ. Một bản thánh chỉ đã đưa nó quy thiên rồi."
"Gì cơ?" Trần Cẩn Phong thất kinh: "Sao cô có thể độc ác như vậy, An Ninh là tỉ muội của cô, tuy không cùng một mẹ sinh ra nhưng cũng có quan hệ huyết mạch, sao cô lại để Hoàng thượng hạ chỉ dồn cô ấy vào chỗ chết?"
"Không phải vì ngươi sao. Phụ hoàng đã hạ lệnh người được gả đi là nó, nếu như ta không diệt trừ An Ninh thì sao thành hôn với ngươi được đây." An Lạc nói ra những lời đó một cách nhẹ nhàng, như thể giết một người còn đơn giản hơn giết một con kiến vậy. "Hơn nữa nói cho người một bí mật này, thánh chỉ đó là ta hạ đấy, phụ hoàng chỉ đóng dấu thôi."
Hình tượng của tiểu ma nữ hoàn toàn sụp đổ, gương mặt thanh thuần cùng giọng nói yếu ớt của An Ninh công chúa như hiện ra trước mặt Trần Cẩn Phong - "Trần Trạng nguyên, bổn cung có chút chuyện, có thể mời ngài tới cung Thương Khung một chuyến không?"
"Trần Trạng nguyên không nhớ ta rồi, hôm ấy chúng ta đã gặp nhau một lần ở ngự hoa viên."
"Không biết Trần Trạng nguyên có hiểu âm luật không?"
"Mấy ngày nay buồn chán không có việc gì làm nên muốn luyện một khúc đàn, lần này mời Trần Trạng nguyên đến nghe, cũng là để chỉ bảo một chút cho An Ninh." -
Ta không giết người bên cạnh, người bên cạnh lại chết vì ta. Trần Cẩn Phong vô cùng phiền muộn, chàng đứng dậy, chuẩn bị bước ra khỏi các Phụng Nghi.
"Này, ngươi đi đâu đấy?" Câu hỏi của An Lạc công chúa thật thừa thãi. Trần Cẩn Phong cười nhạt, đáp: "Tại hạ thấy mình nên cách công chúa xa một chút, sợ ngày nào đó không chú ý làm người giận thì cái mạng nhỏ này cũng khó giữ."
"Sao lại thế được." An Lạc công chúa khoác nhẹ cánh tay Trần Cẩn Phong, dựa sát vào người chàng. "Ngươi cũng biết ta rất thích ngươi mà. Kể từ ngày hôm nay ngươi sẽ đứng dưới một người, đứng trên vạn người, chẳng cần phải lo lắng gì hết, chỉ cần mỗi ngày dỗ dành, làm ta vui vẻ là được. Hoàng thượng rất cưng chiều ta, chỉ cần ngươi tốt với ta, ta sẽ giúp ngươi đạt được bất cứ thứ gì ngươi muốn."
"Sợ là tại hạ không có phúc phần ấy, cưới người không phải điều tại hạ muốn, xin công chúa hãy tự trọng." Nói xong, không đợi công chúa kịp phản ứng, chàng đã dứt áo bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng Trần Cẩn Phong tức giận phẩy tay bỏ đi, An Lạc ngồi sụp xuống đất. Sao lại thành thế này, An Lạc công chúa ta là đệ nhất mỹ nhân của Đại Đường, biết bao người muốn được nhìn ta một lần còn khó. Vì Trần Cẩn Phong ngươi mà ta không ngần ngại rũ bỏ hình tượng công chúa để chạy đến huyện Hoài Cốc xa xôi cứu ngươi ra khỏi lao ngục. Tại sao ngươi lại đối xử với ta thế này? Câu nói "cưới người không phải điều tại hạ muốn" như một nhát kiếm đâm mạnh vào tim ta, tại sao, rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ ta đã làm sai sao?
Hừ, Trần Cẩn Phong ngươi đã trở thành phò mã thì cả đời này cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta, muốn cũng được, không muốn cũng chẳng vấn đề gì, chỉ cần là thứ An Lạc ta muốn, ta nhất định sẽ có được. Nghĩ đến đây, An Lạc công chúa lại càng nắm chặt tay hơn..
Đội thiên ngưu vệ bên ngoài các Phụng Nghi thấy Trần Cẩn Phong đi ra liền nhanh chóng bám gót chàng.
* * *
Trong điện Lân Đức, quân thần cùng nhau vui vẻ, không khí náo nhiệt vô cùng. Mọi người tới chúc rượu Trần Cẩn Phong, chàng đành phải viện cớ đau đầu để từ chối. Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không có ý kiến gì với việc đó, mọi thứ vẫn diễn ra hết sức tốt đẹp.
Sau cơn chè chèn, trừ một số ít đại thần xuất cung hồi phủ, những người khác vẫn ở lại vui vẻ thưởng rượu. Trần Cẩn Phong có rất nhiều suy nghĩ trong lòng nhưng trên mặt không dám để lộ ra bất kì biểu cảm nào. Thời gian cứ dần trôi, càng lúc càng gần đến lúc thực hiện kế hoạch đào tẩu. Chàng hồi hộp giữ chặt trái tim đang đập liên hồi. Biết đã đến lúc hành động, Trần Cẩn Phong lấy bình tĩnh bước tới bên cạnh Hoàng thượng và Hoàng hậu lúc này đang tiếp rượu với các đại thần. Chàng quỳ xuống, thưa: "Phụ hoàng, mẫu hậu, thời gian không còn sớm nữa, con đưa công chúa hồi phủ ạ."
"Được, đi đi." Hoàng thượng gật đầu, phẩy tay áo ra hiệu cho chàng rời đi.
Trần Cẩn Phong cúi chào các đại thần, chàng nhìn một lượt đại điện, cười mỉm. Nếu như lần này thực sự thoát ra được, có lẽ chàng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, nơi này đã chôn giấu quá nhiều kí ức đau khổ của chàng rồi. Cái chết bí ẩn của cha mẹ, sự lật lọng của Hoàng thượng, sự xa hoa dâm đãng của An Lạc, hãy để tất cả những thứ này rời xa chàng. Có thể chàng sẽ tìm đến một nơi yên tĩnh nào đó, tiếp tục tìm kiếm Nhã Lâm, có thể..
Bên ngoài nổi một cơn gió lớn, cơn gió lành lạnh. Trần Cẩn Phong nhìn bầu trời đã bị mây đen che phủ rồi bước về phía các Phụng Nghi, theo sát chàng là một đội thiên ngưu vệ.
Đi được nửa đường chợt đầu chàng đau như búa bổ, chàng ngã xuống. Thiên ngưu vệ hoảng hốt, hai người chạy tới dìu chàng, một người chạy đi bẩm báo Hoàng thượng, Hoàng hậu.
* * *
Trong các Quan Tâm
Trần Cẩn Phong nằm trên giường không ngừng kêu đau, Hoàng thái y, Lý thái y và Trương thái y thay nhau kiểm tra cho chàng.
Sau khi bắt mạch, Lý thái y hỏi: "Phò mã, ngài thấy sao rồi?"
Trần Cẩn Phong ôm đầu, đau khổ nói: "Đầu.. đầu ta đau."
Lý thái y gật đầu với hai vị thái y, lấy từ trong hòm dược liệu một gói giấy. "Phò mã gia, ngài chịu khó một chút, hít loại thuốc này xem có tác dụng không." Nói xong liền mở gói giấy ra, để lộ bột thuốc, những hạt bột nhỏ màu trắng lấp lánh dưới ánh đèn dầu.
Trần Cẩn Phong vừa kêu đau vào lén nhìn bột gói trong giấy, tim chàng thắt lại, chúng cực giống với những hạt bột ở hiện trường vụ án mạng huyện Hoài Cốc, có thể là cùng một loại. Nghĩ vậy, Trần Cẩn Phong giả vờ đau đớn, làm như vô tình hỏi: "Đây là cái gì, thuốc trị đau đầu sao?"
"Đây là đá tiêu chuyên trị đau đầu, chỉ cần hít vào có thể chữa khỏi bệnh." Lý thái y vừa nói vừa đổ bột vào một ống tre.
"Ta hay bị đau đầu, có thể cho ta một ít không?"
Lý thái y gật đầu, đưa chỗ bột còn thừa trong gói cho Trần Cẩn Phong.
Sau một hồi vật lộn, Trần Cẩn Phong cuối cùng cũng yên ổn, chàng mệt mỏi xua tay với người trong phòng. "Các ngươi ra ngoài đi, cả người ta đều không còn chút sức nào, ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Các thái y nhanh chóng đi ra, để lại đội thiên ngưu vệ không rời chân nửa bước.
"Các ngươi cũng ra đi." Trần Cẩn Phong nói với họ.
Có một người bước lên nói: "Phò mã, thuộc hạ tuân lệnh Hoàng thượng bảo vệ ngài mọi lúc, không được rời đi dù chỉ một bước."
"Đúng là đuổi cũng không đi." Trần Cẩn Phong lắc đầu một cách bất lực. "Hạ màn che xuống cho ta, ta muốn nghỉ ngơi."
Tấm màn trắng tinh được buông xuống, Trần Cẩn Phong nằm yên trên giường. Bên kia màn đội thiên ngưu vệ nhìn về phía chàng không chớp mắt, chỉ sợ hơi không cẩn thận Trần Cẩn Phong nằm bên trong sẽ biến mất.
Lại nói về Trần Cẩn Phong, chàng nhét gói giấy chứa bột vào trong ngực áo. Chàng bắt đầu suy nghĩ về tinh thể màu trắng tìm thấy ở huyện Hoài Cốc liệu có phải đá tiêu. Nếu đúng như vậy, không lẽ người Đột Quyết kia bị bệnh đau đầu? Nhưng đau đầu không phải một căn bệnh lạ, tìm một người có đặc điểm này có khác gì mò kim đáy bể.
"Gì cơ?" Trần Cẩn Phong thất kinh: "Sao cô có thể độc ác như vậy, An Ninh là tỉ muội của cô, tuy không cùng một mẹ sinh ra nhưng cũng có quan hệ huyết mạch, sao cô lại để Hoàng thượng hạ chỉ dồn cô ấy vào chỗ chết?"
"Không phải vì ngươi sao. Phụ hoàng đã hạ lệnh người được gả đi là nó, nếu như ta không diệt trừ An Ninh thì sao thành hôn với ngươi được đây." An Lạc nói ra những lời đó một cách nhẹ nhàng, như thể giết một người còn đơn giản hơn giết một con kiến vậy. "Hơn nữa nói cho người một bí mật này, thánh chỉ đó là ta hạ đấy, phụ hoàng chỉ đóng dấu thôi."
Hình tượng của tiểu ma nữ hoàn toàn sụp đổ, gương mặt thanh thuần cùng giọng nói yếu ớt của An Ninh công chúa như hiện ra trước mặt Trần Cẩn Phong - "Trần Trạng nguyên, bổn cung có chút chuyện, có thể mời ngài tới cung Thương Khung một chuyến không?"
"Trần Trạng nguyên không nhớ ta rồi, hôm ấy chúng ta đã gặp nhau một lần ở ngự hoa viên."
"Không biết Trần Trạng nguyên có hiểu âm luật không?"
"Mấy ngày nay buồn chán không có việc gì làm nên muốn luyện một khúc đàn, lần này mời Trần Trạng nguyên đến nghe, cũng là để chỉ bảo một chút cho An Ninh." -
Ta không giết người bên cạnh, người bên cạnh lại chết vì ta. Trần Cẩn Phong vô cùng phiền muộn, chàng đứng dậy, chuẩn bị bước ra khỏi các Phụng Nghi.
"Này, ngươi đi đâu đấy?" Câu hỏi của An Lạc công chúa thật thừa thãi. Trần Cẩn Phong cười nhạt, đáp: "Tại hạ thấy mình nên cách công chúa xa một chút, sợ ngày nào đó không chú ý làm người giận thì cái mạng nhỏ này cũng khó giữ."
"Sao lại thế được." An Lạc công chúa khoác nhẹ cánh tay Trần Cẩn Phong, dựa sát vào người chàng. "Ngươi cũng biết ta rất thích ngươi mà. Kể từ ngày hôm nay ngươi sẽ đứng dưới một người, đứng trên vạn người, chẳng cần phải lo lắng gì hết, chỉ cần mỗi ngày dỗ dành, làm ta vui vẻ là được. Hoàng thượng rất cưng chiều ta, chỉ cần ngươi tốt với ta, ta sẽ giúp ngươi đạt được bất cứ thứ gì ngươi muốn."
"Sợ là tại hạ không có phúc phần ấy, cưới người không phải điều tại hạ muốn, xin công chúa hãy tự trọng." Nói xong, không đợi công chúa kịp phản ứng, chàng đã dứt áo bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng Trần Cẩn Phong tức giận phẩy tay bỏ đi, An Lạc ngồi sụp xuống đất. Sao lại thành thế này, An Lạc công chúa ta là đệ nhất mỹ nhân của Đại Đường, biết bao người muốn được nhìn ta một lần còn khó. Vì Trần Cẩn Phong ngươi mà ta không ngần ngại rũ bỏ hình tượng công chúa để chạy đến huyện Hoài Cốc xa xôi cứu ngươi ra khỏi lao ngục. Tại sao ngươi lại đối xử với ta thế này? Câu nói "cưới người không phải điều tại hạ muốn" như một nhát kiếm đâm mạnh vào tim ta, tại sao, rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ ta đã làm sai sao?
Hừ, Trần Cẩn Phong ngươi đã trở thành phò mã thì cả đời này cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta, muốn cũng được, không muốn cũng chẳng vấn đề gì, chỉ cần là thứ An Lạc ta muốn, ta nhất định sẽ có được. Nghĩ đến đây, An Lạc công chúa lại càng nắm chặt tay hơn..
Đội thiên ngưu vệ bên ngoài các Phụng Nghi thấy Trần Cẩn Phong đi ra liền nhanh chóng bám gót chàng.
* * *
Trong điện Lân Đức, quân thần cùng nhau vui vẻ, không khí náo nhiệt vô cùng. Mọi người tới chúc rượu Trần Cẩn Phong, chàng đành phải viện cớ đau đầu để từ chối. Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không có ý kiến gì với việc đó, mọi thứ vẫn diễn ra hết sức tốt đẹp.
Sau cơn chè chèn, trừ một số ít đại thần xuất cung hồi phủ, những người khác vẫn ở lại vui vẻ thưởng rượu. Trần Cẩn Phong có rất nhiều suy nghĩ trong lòng nhưng trên mặt không dám để lộ ra bất kì biểu cảm nào. Thời gian cứ dần trôi, càng lúc càng gần đến lúc thực hiện kế hoạch đào tẩu. Chàng hồi hộp giữ chặt trái tim đang đập liên hồi. Biết đã đến lúc hành động, Trần Cẩn Phong lấy bình tĩnh bước tới bên cạnh Hoàng thượng và Hoàng hậu lúc này đang tiếp rượu với các đại thần. Chàng quỳ xuống, thưa: "Phụ hoàng, mẫu hậu, thời gian không còn sớm nữa, con đưa công chúa hồi phủ ạ."
"Được, đi đi." Hoàng thượng gật đầu, phẩy tay áo ra hiệu cho chàng rời đi.
Trần Cẩn Phong cúi chào các đại thần, chàng nhìn một lượt đại điện, cười mỉm. Nếu như lần này thực sự thoát ra được, có lẽ chàng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, nơi này đã chôn giấu quá nhiều kí ức đau khổ của chàng rồi. Cái chết bí ẩn của cha mẹ, sự lật lọng của Hoàng thượng, sự xa hoa dâm đãng của An Lạc, hãy để tất cả những thứ này rời xa chàng. Có thể chàng sẽ tìm đến một nơi yên tĩnh nào đó, tiếp tục tìm kiếm Nhã Lâm, có thể..
Bên ngoài nổi một cơn gió lớn, cơn gió lành lạnh. Trần Cẩn Phong nhìn bầu trời đã bị mây đen che phủ rồi bước về phía các Phụng Nghi, theo sát chàng là một đội thiên ngưu vệ.
Đi được nửa đường chợt đầu chàng đau như búa bổ, chàng ngã xuống. Thiên ngưu vệ hoảng hốt, hai người chạy tới dìu chàng, một người chạy đi bẩm báo Hoàng thượng, Hoàng hậu.
* * *
Trong các Quan Tâm
Trần Cẩn Phong nằm trên giường không ngừng kêu đau, Hoàng thái y, Lý thái y và Trương thái y thay nhau kiểm tra cho chàng.
Sau khi bắt mạch, Lý thái y hỏi: "Phò mã, ngài thấy sao rồi?"
Trần Cẩn Phong ôm đầu, đau khổ nói: "Đầu.. đầu ta đau."
Lý thái y gật đầu với hai vị thái y, lấy từ trong hòm dược liệu một gói giấy. "Phò mã gia, ngài chịu khó một chút, hít loại thuốc này xem có tác dụng không." Nói xong liền mở gói giấy ra, để lộ bột thuốc, những hạt bột nhỏ màu trắng lấp lánh dưới ánh đèn dầu.
Trần Cẩn Phong vừa kêu đau vào lén nhìn bột gói trong giấy, tim chàng thắt lại, chúng cực giống với những hạt bột ở hiện trường vụ án mạng huyện Hoài Cốc, có thể là cùng một loại. Nghĩ vậy, Trần Cẩn Phong giả vờ đau đớn, làm như vô tình hỏi: "Đây là cái gì, thuốc trị đau đầu sao?"
"Đây là đá tiêu chuyên trị đau đầu, chỉ cần hít vào có thể chữa khỏi bệnh." Lý thái y vừa nói vừa đổ bột vào một ống tre.
"Ta hay bị đau đầu, có thể cho ta một ít không?"
Lý thái y gật đầu, đưa chỗ bột còn thừa trong gói cho Trần Cẩn Phong.
Sau một hồi vật lộn, Trần Cẩn Phong cuối cùng cũng yên ổn, chàng mệt mỏi xua tay với người trong phòng. "Các ngươi ra ngoài đi, cả người ta đều không còn chút sức nào, ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Các thái y nhanh chóng đi ra, để lại đội thiên ngưu vệ không rời chân nửa bước.
"Các ngươi cũng ra đi." Trần Cẩn Phong nói với họ.
Có một người bước lên nói: "Phò mã, thuộc hạ tuân lệnh Hoàng thượng bảo vệ ngài mọi lúc, không được rời đi dù chỉ một bước."
"Đúng là đuổi cũng không đi." Trần Cẩn Phong lắc đầu một cách bất lực. "Hạ màn che xuống cho ta, ta muốn nghỉ ngơi."
Tấm màn trắng tinh được buông xuống, Trần Cẩn Phong nằm yên trên giường. Bên kia màn đội thiên ngưu vệ nhìn về phía chàng không chớp mắt, chỉ sợ hơi không cẩn thận Trần Cẩn Phong nằm bên trong sẽ biến mất.
Lại nói về Trần Cẩn Phong, chàng nhét gói giấy chứa bột vào trong ngực áo. Chàng bắt đầu suy nghĩ về tinh thể màu trắng tìm thấy ở huyện Hoài Cốc liệu có phải đá tiêu. Nếu đúng như vậy, không lẽ người Đột Quyết kia bị bệnh đau đầu? Nhưng đau đầu không phải một căn bệnh lạ, tìm một người có đặc điểm này có khác gì mò kim đáy bể.
/136
|