"Ăn cơm thôi." Nghe thấy tiếng gọi Trần phu nhân thở phào, thả dụng cụ lao động xuống, bà đứng thẳng người. Bỗng bà cảm thấy vô cùng nôn nao chóng mặt, Trần huyện lệnh bên cạnh vội đỡ lấy bà, cõng bà đến gốc liễu cạnh hồ Dịch Đình. Ánh nắng chiếu trên gương mặt Trần phu nhân càng khiến bà trông tiều tuỵ mệt mỏi.
Trần huyện lệnh thấy phu nhân như vậy vô cùng lo lắng, đã mấy lần liền ông bảo bà nghỉ ngơi lấy sức chút đi nhưng bà không nghe, bây giờ ra nông nỗi này, sống mũi ông cay cay, cảnh vật trước mắt nhoè đi.
Nơi họ làm việc là ở sân trước cung Dịch Đình, còn nơi nhận cơm lại ở sân sau. Trần huyện lệnh đi qua đại điện, thấy một vị thái giám đang ngồi sau bàn, bên cạnh là Cao công công với gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Trên bàn bày một đĩa to thức ăn, một thùng cơm và một sọt đựng bát. Mọi người xếp thành hàng, sau đó lần lượt lấy bát rồi đơm cơm, gắp thức ăn. Trần huyện lệnh xếp cuối hàng, nhìn cơm với thức ăn cứ vơi dần, khó khăn lắm mới chờ tới lượt, ông ngó vào sọt đựng bát, không còn cái nào.
"Ta vẫn chưa có bát." Ông nói với Cao công công.
"Ây, đúng là, ngươi xem trí nhớ của ta này, ngươi mới đến, ta quên không bảo nhà bếp chuẩn bị bát cho ngươi rồi, hay là ngươi tự nghĩ cách đi." Nói đoạn Cao công công cất tiếng cười như tiếng vịt đực của mình lên, hai gò má hắn lúc này còn cao hơn bình thường.
Trần huyện lệnh nén cơn giận, ông biết tên Cao công công này đang cố ý bắt nạt người khác, ông cười nhẹ: "Trí nhớ của công công đã không tốt, không biết sáng sớm ngày mai lúc tập trung có quên mặt lão không, xem ra lão phải xuất hiện nhiều thêm nữa trước mặt công công rồi." Nói xong, Trần huyện lệnh cởi áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo màu trắng, ông xé một mảnh áo rồi nói với thái giám phát cơm: "Để vào đây đi." Thái giám nọ đắn đo một lúc, sau đó đổ cơm trong thùng lên tấm lụa trắng.
Cao công công thấy vậy liền cười: "Ở đây phân cơm theo bát, tấm vải của ngươi to như vậy đựng được nhiều cơm hơn, nhưng ngươi phải ăn hết, ăn không nổi tối nay sẽ không phát cơm."
Trần huyện lệnh cắn răng, mang cơm ra sân trước tìm Trần phu nhân.
Vừa tới sân đã nghe thấy tiếng thét của Trần phu nhân: "Thả ra, thả ta ra lũ người ghê tởm.." Trần huyện lệnh nghe thấy vội chạy tới chỗ phát ra âm thanh, tới nơi ông thấy chỗ ban nãy Trần phu nhân ngồi nghỉ đã bị mấy nam tử trẻ tuổi chiếm mất, còn phu nhân đáng thương của ông bị đẩy ngã ra một bên.
"Phu nhân." Trần huyện lệnh lo lắng gọi, chạy tới trước đỡ phu nhân dậy, bọng cơm trên tay rơi xuống đất, những hạt cơm trắng ngần đều bị dính đất bụi.
Máu dồn lên não, Trần huyện lệnh quát: "Mấy người các ngươi có còn biết tôn trọng lão nhân không, cha mẹ các ngươi dạy các ngươi như nào, phu nhân ta tuổi tác như vậy các ngươi còn dám ức hiếp, các ngươi có còn là người hay không?"
Trong đám nam tử trẻ tuổi, có một kẻ mồm to đứng dậy, hắn cứ xơi xơi: "Lão già đáng chết, không đến lượt lão dạy đời bọn ta, các huynh đệ, giúp ta dạy lão một bài học."
Kẻ vừa nói tên Dương Đàm, là con trai của Tiền trung Thư lệnh Dương Văn Viễn, vì bị kẻ khác hãm hại, bị Võ Tắc Thiên ban chết, dưới gối chỉ có một người con, cũng bị nhốt vào cung Dịch Đình. Dương Đàm vốn là một kẻ tính cách ngông cuồng, thường xuyên ức hiếp người khác, lần này bị bắt là để giáo huấn lại hắn ta nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy.
Một nam tử da ngăm bảo hắn: "Dương Đàm, nhẹ tay thôi, lão già đó cũng đáng thương mà."
Dương Đàm bĩu môi: "Sao nào, mềm lòng rồi à, Dương Đàm ta trong đầu chưa bao giờ biết đến hai chữ" đáng thương. Đánh chết ta chịu trách nhiệm. "
Nói đoạn Dương Đàm đi về phía Trần huyện lệnh, giáng một cú tát lên gương mặt dạn dày sương gió của ông.
Mấy nam tử còn lại cũng lao tới, chúng thi nhau đánh rồi dùng chân đá, Trần huyện lệnh cảm thấy khắp người đau đớn, khuôn mặt nóng bừng, ruột gan đảo lộn, nôn nao chóng mặt. Trần phu nhân thấy phu quân bị đánh như vậy, nước mắt lưng tròng, bà lao tới:" Ta xin các người, đừng đánh nữa, lão gia nhà ta xương cốt rất yếu, ông ấy chịu không nổi đâu. "
" Này, làm sao đây, sao lại giẫm đạp.. "Giọng nói ồm ồm vang lên, Trần phu nhân ngẩng mặt nhìn, Cao công công đang đứng kế bên bà, đôi gò má cao của hắn che khuất cả hai con mắt.
Trần phu nhân quay người quỳ sụp xuống, ôm chặt chân Cao công công:" Cao công công, lão gia nhà ta bị đánh ra nông nỗi này, xin ngày hãy làm chủ cho, bọn chúng đang giày xéo lão gia ta. "
Cao công công né như né tà, hắn đá vào người Trần phu nhân:" Ta nói các ngươi sao lại giẫm đạp lương thực của người khác, cơm trắng đều bị đổ hết xuống đất rồi, lúc lĩnh cơm ta đã nói nếu ăn không hết thì tốt không phát cơm, giờ thì hay lắm, bị đổ hết rồi, ta thấy các ngươi bị đánh cũng đáng lắm, loại người làm lãng phí lương thực đáng bị đánh! "
Trần phu nhân sững người, bà không ngờ rằng vợ chồng bà lại được" đãi ngộ "kiểu này đây. Đối đãi với phụ mẫu thân sinh của phò mã gia như này sao?" Đưa ta đi gặp Hoàng thượng, ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn hỏi ngài ấy sao lại đối xử với bọn ta như này, hỏi ngài ấy bọn ta đã đắc tội gì với ngài. "Trần phu nhân đứng dậy, dõng dạc nói, ánh mắt dữ dội của bà khiến Cao công công và những kẻ đang đánh Trần huyện lệnh đều kinh động.
" Gặp Hoàng thượng? Ngươi có biết thiên hạ này là của ai không? Là của Vi Hoàng hậu, ngươi có kêu gào đến đâu cũng không có tác dụng. "Cao công công lên giọng khoa trương:" Dẫn Trần huyện lệnh tới Cảnh Dịch điện cho ta, ta muốn xem xem bọn chúng định cáo trạng như nào. "
Nghe lệnh, hai thái giám sau lưng Cao công công nhanh nhẹn đi tới trước lôi hai cánh tay Trần huyện lệnh đi.
Trần phu nhân thấy thế quỳ xuống trước mặt Cao công công:" Cao công công xin ngài tha cho lão gia, lão gia không chịu nổi dày vò như vậy đâu, ngài muốn bắt thì bắt ta đi. "
Trần huyện lệnh đang mê man, nghe thấy lời Trần phu nhân, ông vẫn cố gắng gượng cơn đau nói với bà:" Phu nhân, không được, ta đi là được rồi. "
Cao công công cười một tràng dài:" Quả là phu thê tình thâm, không đi cũng được, nhưng ăn hết cơm dưới đất đi, không sót một hạt, nếu để ta phát hiện ta sẽ bắt ngươi đến Cảnh Dịch điện. "
Cảnh Dịch điện là nơi như thế nào? Đó chính là chỗ giam giữ người, hồi sáng khi làm việc, Trần phu nhân nghe loáng thoáng mấy người bên cạnh nói có nhiều kẻ bị bắt vào Cảnh Dịch điện, sau đó đều không thấy được thả ra. Nay thấy lão gia sắp bị đem đi, lòng bà sao tránh khỏi nỗi lo. Từ ngày gả cho Trần huyện lệnh, hai phu thê họ luôn tôn trọng lẫn nhau, sống vô cùng hạnh phúc, trong lòng bà Trần huyện lệnh chính là bầu trời cao vời vợi, nếu bầu trời kia mà sập, bản thân bà phải làm sao, cứ như vậy thì thà để bà thay Trần lão gia chịu chút thiệt thòi.
" Được, ta ăn. "Trần phu nhân nghiến răng, nhặt những hạt cơm dính đầy bụi đất đưa lên miệng, cố nén những giọt nước mặt chực chờ rơi xuống. Bà không được khóc, ít nhất cũng không được khóc trước mặt Trần huyện lệnh, bà không thể để phu quân thấy cảnh tượng uỷ khuất của mình, không thể để ông chịu dày vò, không thể không thể!
" Phu nhân, đừng. "Trần huyện lệnh nén đau, vùng thoát, lao về phía phu nhân, gạt rơi những hạt cơm trên tay bà, nước mắt lăn dài:" Trần huyện lệnh ta đã cưới bà về, sao có thể dễ dàng để bà chịu ấm ức như vậy, có ăn, cũng sẽ là ta ăn."Nói đoạn Trần huyện lệnh nắm một vốc cơm, nuốt ngược nước mắt vào trong cố gắng nuốt xuống.
Tại hậu viện cung Dịch Đình, một đôi phu thê quỳ trên đất, giành nhau ăn những hạt cơm đã dính đầy bụi đất, chốc chốc khóc, chốc chốc lại cười khiến những cung nữ không kiềm chế được mà đưa tay lên lau nước mắt.
Nước mắt Trần phu nhân có làm cách nào cũng không kìm nén được, bùn đất trong miệng quyện với nỗi xót xa thấu tận tâm can. Tiếng ho dữ dội của phu quân khiến bà không nhịn được, lao đến ôm chầm lấy ông, khóc nấc ai oán. Hai lão nhân đã ngoài lục tuần cứ ôm nhau khóc như vậy, tiếng khóc bi than của họ khiến từng nhành liễu đang đung đưa, từng viên gạch trong cung cấm và từng trái tim của những người có mặt đều nhói đau.
Trần huyện lệnh thấy phu nhân như vậy vô cùng lo lắng, đã mấy lần liền ông bảo bà nghỉ ngơi lấy sức chút đi nhưng bà không nghe, bây giờ ra nông nỗi này, sống mũi ông cay cay, cảnh vật trước mắt nhoè đi.
Nơi họ làm việc là ở sân trước cung Dịch Đình, còn nơi nhận cơm lại ở sân sau. Trần huyện lệnh đi qua đại điện, thấy một vị thái giám đang ngồi sau bàn, bên cạnh là Cao công công với gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Trên bàn bày một đĩa to thức ăn, một thùng cơm và một sọt đựng bát. Mọi người xếp thành hàng, sau đó lần lượt lấy bát rồi đơm cơm, gắp thức ăn. Trần huyện lệnh xếp cuối hàng, nhìn cơm với thức ăn cứ vơi dần, khó khăn lắm mới chờ tới lượt, ông ngó vào sọt đựng bát, không còn cái nào.
"Ta vẫn chưa có bát." Ông nói với Cao công công.
"Ây, đúng là, ngươi xem trí nhớ của ta này, ngươi mới đến, ta quên không bảo nhà bếp chuẩn bị bát cho ngươi rồi, hay là ngươi tự nghĩ cách đi." Nói đoạn Cao công công cất tiếng cười như tiếng vịt đực của mình lên, hai gò má hắn lúc này còn cao hơn bình thường.
Trần huyện lệnh nén cơn giận, ông biết tên Cao công công này đang cố ý bắt nạt người khác, ông cười nhẹ: "Trí nhớ của công công đã không tốt, không biết sáng sớm ngày mai lúc tập trung có quên mặt lão không, xem ra lão phải xuất hiện nhiều thêm nữa trước mặt công công rồi." Nói xong, Trần huyện lệnh cởi áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo màu trắng, ông xé một mảnh áo rồi nói với thái giám phát cơm: "Để vào đây đi." Thái giám nọ đắn đo một lúc, sau đó đổ cơm trong thùng lên tấm lụa trắng.
Cao công công thấy vậy liền cười: "Ở đây phân cơm theo bát, tấm vải của ngươi to như vậy đựng được nhiều cơm hơn, nhưng ngươi phải ăn hết, ăn không nổi tối nay sẽ không phát cơm."
Trần huyện lệnh cắn răng, mang cơm ra sân trước tìm Trần phu nhân.
Vừa tới sân đã nghe thấy tiếng thét của Trần phu nhân: "Thả ra, thả ta ra lũ người ghê tởm.." Trần huyện lệnh nghe thấy vội chạy tới chỗ phát ra âm thanh, tới nơi ông thấy chỗ ban nãy Trần phu nhân ngồi nghỉ đã bị mấy nam tử trẻ tuổi chiếm mất, còn phu nhân đáng thương của ông bị đẩy ngã ra một bên.
"Phu nhân." Trần huyện lệnh lo lắng gọi, chạy tới trước đỡ phu nhân dậy, bọng cơm trên tay rơi xuống đất, những hạt cơm trắng ngần đều bị dính đất bụi.
Máu dồn lên não, Trần huyện lệnh quát: "Mấy người các ngươi có còn biết tôn trọng lão nhân không, cha mẹ các ngươi dạy các ngươi như nào, phu nhân ta tuổi tác như vậy các ngươi còn dám ức hiếp, các ngươi có còn là người hay không?"
Trong đám nam tử trẻ tuổi, có một kẻ mồm to đứng dậy, hắn cứ xơi xơi: "Lão già đáng chết, không đến lượt lão dạy đời bọn ta, các huynh đệ, giúp ta dạy lão một bài học."
Kẻ vừa nói tên Dương Đàm, là con trai của Tiền trung Thư lệnh Dương Văn Viễn, vì bị kẻ khác hãm hại, bị Võ Tắc Thiên ban chết, dưới gối chỉ có một người con, cũng bị nhốt vào cung Dịch Đình. Dương Đàm vốn là một kẻ tính cách ngông cuồng, thường xuyên ức hiếp người khác, lần này bị bắt là để giáo huấn lại hắn ta nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy.
Một nam tử da ngăm bảo hắn: "Dương Đàm, nhẹ tay thôi, lão già đó cũng đáng thương mà."
Dương Đàm bĩu môi: "Sao nào, mềm lòng rồi à, Dương Đàm ta trong đầu chưa bao giờ biết đến hai chữ" đáng thương. Đánh chết ta chịu trách nhiệm. "
Nói đoạn Dương Đàm đi về phía Trần huyện lệnh, giáng một cú tát lên gương mặt dạn dày sương gió của ông.
Mấy nam tử còn lại cũng lao tới, chúng thi nhau đánh rồi dùng chân đá, Trần huyện lệnh cảm thấy khắp người đau đớn, khuôn mặt nóng bừng, ruột gan đảo lộn, nôn nao chóng mặt. Trần phu nhân thấy phu quân bị đánh như vậy, nước mắt lưng tròng, bà lao tới:" Ta xin các người, đừng đánh nữa, lão gia nhà ta xương cốt rất yếu, ông ấy chịu không nổi đâu. "
" Này, làm sao đây, sao lại giẫm đạp.. "Giọng nói ồm ồm vang lên, Trần phu nhân ngẩng mặt nhìn, Cao công công đang đứng kế bên bà, đôi gò má cao của hắn che khuất cả hai con mắt.
Trần phu nhân quay người quỳ sụp xuống, ôm chặt chân Cao công công:" Cao công công, lão gia nhà ta bị đánh ra nông nỗi này, xin ngày hãy làm chủ cho, bọn chúng đang giày xéo lão gia ta. "
Cao công công né như né tà, hắn đá vào người Trần phu nhân:" Ta nói các ngươi sao lại giẫm đạp lương thực của người khác, cơm trắng đều bị đổ hết xuống đất rồi, lúc lĩnh cơm ta đã nói nếu ăn không hết thì tốt không phát cơm, giờ thì hay lắm, bị đổ hết rồi, ta thấy các ngươi bị đánh cũng đáng lắm, loại người làm lãng phí lương thực đáng bị đánh! "
Trần phu nhân sững người, bà không ngờ rằng vợ chồng bà lại được" đãi ngộ "kiểu này đây. Đối đãi với phụ mẫu thân sinh của phò mã gia như này sao?" Đưa ta đi gặp Hoàng thượng, ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn hỏi ngài ấy sao lại đối xử với bọn ta như này, hỏi ngài ấy bọn ta đã đắc tội gì với ngài. "Trần phu nhân đứng dậy, dõng dạc nói, ánh mắt dữ dội của bà khiến Cao công công và những kẻ đang đánh Trần huyện lệnh đều kinh động.
" Gặp Hoàng thượng? Ngươi có biết thiên hạ này là của ai không? Là của Vi Hoàng hậu, ngươi có kêu gào đến đâu cũng không có tác dụng. "Cao công công lên giọng khoa trương:" Dẫn Trần huyện lệnh tới Cảnh Dịch điện cho ta, ta muốn xem xem bọn chúng định cáo trạng như nào. "
Nghe lệnh, hai thái giám sau lưng Cao công công nhanh nhẹn đi tới trước lôi hai cánh tay Trần huyện lệnh đi.
Trần phu nhân thấy thế quỳ xuống trước mặt Cao công công:" Cao công công xin ngài tha cho lão gia, lão gia không chịu nổi dày vò như vậy đâu, ngài muốn bắt thì bắt ta đi. "
Trần huyện lệnh đang mê man, nghe thấy lời Trần phu nhân, ông vẫn cố gắng gượng cơn đau nói với bà:" Phu nhân, không được, ta đi là được rồi. "
Cao công công cười một tràng dài:" Quả là phu thê tình thâm, không đi cũng được, nhưng ăn hết cơm dưới đất đi, không sót một hạt, nếu để ta phát hiện ta sẽ bắt ngươi đến Cảnh Dịch điện. "
Cảnh Dịch điện là nơi như thế nào? Đó chính là chỗ giam giữ người, hồi sáng khi làm việc, Trần phu nhân nghe loáng thoáng mấy người bên cạnh nói có nhiều kẻ bị bắt vào Cảnh Dịch điện, sau đó đều không thấy được thả ra. Nay thấy lão gia sắp bị đem đi, lòng bà sao tránh khỏi nỗi lo. Từ ngày gả cho Trần huyện lệnh, hai phu thê họ luôn tôn trọng lẫn nhau, sống vô cùng hạnh phúc, trong lòng bà Trần huyện lệnh chính là bầu trời cao vời vợi, nếu bầu trời kia mà sập, bản thân bà phải làm sao, cứ như vậy thì thà để bà thay Trần lão gia chịu chút thiệt thòi.
" Được, ta ăn. "Trần phu nhân nghiến răng, nhặt những hạt cơm dính đầy bụi đất đưa lên miệng, cố nén những giọt nước mặt chực chờ rơi xuống. Bà không được khóc, ít nhất cũng không được khóc trước mặt Trần huyện lệnh, bà không thể để phu quân thấy cảnh tượng uỷ khuất của mình, không thể để ông chịu dày vò, không thể không thể!
" Phu nhân, đừng. "Trần huyện lệnh nén đau, vùng thoát, lao về phía phu nhân, gạt rơi những hạt cơm trên tay bà, nước mắt lăn dài:" Trần huyện lệnh ta đã cưới bà về, sao có thể dễ dàng để bà chịu ấm ức như vậy, có ăn, cũng sẽ là ta ăn."Nói đoạn Trần huyện lệnh nắm một vốc cơm, nuốt ngược nước mắt vào trong cố gắng nuốt xuống.
Tại hậu viện cung Dịch Đình, một đôi phu thê quỳ trên đất, giành nhau ăn những hạt cơm đã dính đầy bụi đất, chốc chốc khóc, chốc chốc lại cười khiến những cung nữ không kiềm chế được mà đưa tay lên lau nước mắt.
Nước mắt Trần phu nhân có làm cách nào cũng không kìm nén được, bùn đất trong miệng quyện với nỗi xót xa thấu tận tâm can. Tiếng ho dữ dội của phu quân khiến bà không nhịn được, lao đến ôm chầm lấy ông, khóc nấc ai oán. Hai lão nhân đã ngoài lục tuần cứ ôm nhau khóc như vậy, tiếng khóc bi than của họ khiến từng nhành liễu đang đung đưa, từng viên gạch trong cung cấm và từng trái tim của những người có mặt đều nhói đau.
/136
|