"Thuận tay trái.. Đại nhân có thể tưởng tượng một chút, chủ quán nằm sấp ở góc tường bên tay trái, nếu là người bình thường khi đâm từ trái qua phải sẽ bị ngược tay, nhưng người thuận tay trái lại khác. Vậy nên trong khoảng thời gian sau đó tại hạ đã chú tâm quan sát trong quán trọ có ai thuận tay trái. Quả nhiên tối hôm đó hung thủ đã xuất hiện."
"A, là Tiểu Ngũ." Trương Liên Chi hoảng hốt: "Hôm đó lúc ăn cơm, Tiểu Ngũ dùng đũa gắp thức ăn, hình như là cầm bằng tay trái."
Khẽ gật đầu, Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Từ vết kiếm để lại cho thấy Tiểu Ngũ rất có khả năng. Chủ quán không cao, chỉ khoảng hơn 1, 5 mét, nếu là một người cao bằng hoặc cao hơn huynh ấy, theo thói quen thông thường sẽ không để lại dấu vết như vậy. Nhưng Tiểu Ngũ là người lùn, chủ quán tuy thấp nhưng so với Tiểu Ngũ vẫn là người cao, hắn ta muốn giết người không thể tấn công vào chân, chỉ có cách đâm vào bộ phận trọng yếu của thân trên mới có thể đoạt mạng người khác. Hắn cầm kiếm bằng tay trái nên mới để lại hiện trường như vậy."
"Không phải Tiểu Ngũ chết rồi sao, lẽ nào đây là một án sát liên hoàn, chẳng lẽ đứng sau những vụ án mạng này là một bàn tay tội ác khác?" Bùi Đàm cảm thấy thật khó tin, ông không thể ngờ được cái chết của Võ Trạng nguyên lại liên quan tới một loạt án kiện.
"Cái chết của Tiểu Ngũ là đương nhiên, có điều tại hạ không ngờ lại diễn ra nhanh như vậy." Nghĩ đến đây gương mặt Trần Cẩn Phong phảng phất phiền muộn.
"Cái chết của Tiểu Ngũ là tất nhiên, tại sao?" Lý Kính Dư có chút bối rối, Trần Cẩn Phong sao có thể đoán được như vậy, lẽ nào huynh ấy có năng lực đoán trước tương lai?
"Tiểu Ngũ là một kẻ ham vật chất, loại người này có thể khiến người khác yên tâm sao. Kẻ chủ mưu đằng sau ắt phải diệt trừ hậu họa, vậy nên tối hôm ấy Tiểu Ngũ đã bị kẻ khác hạ độc chết."
"Tiểu Ngũ không phải bị giết sao, sao lại thành bị hạ độc rồi." Lý Kính Dư gãi gãi cằm.
"Tiểu Ngũ bị hạ độc, hắn bị trúng một loại độc tên Mao Nhi Tán. Người sau khi trúng độc sẽ có hiện tượng môi thâm tím, cả người xanh xao, từ lần đầu tiên nhìn thấy xác Tiểu Ngũ, tại hạ đã nghi ngờ. Để chứng thực suy nghĩ của mình, tại hạ đã tới Thang Dược Tài tiệm, tìm một vị lang trung có tiếng để hỏi vấn đề này. Nghe xong miêu tả của tại hạ, lang trung cho rằng đây là do Mao Nhi Tán, loại độc này có một đặc tính, sau khi nuốt phải sẽ không phát tác, nửa canh giờ sau độc mới tấn công vào tim, đến lúc nhận biết được chất độc phát tác thì toàn cơ thể đã tê liệt, chỉ qua thời gian đun ấm trà sẽ mất mạng."
"Vậy.. vậy con dao.." Trương Liên Chi cúi mặt như đang suy nghĩ: "Là dùng để đánh lạc hướng?"
"Đúng, Tiểu Ngũ chết chưa được bao lâu thì bị hung thủ đâm con dao. Nếu Tiểu Ngũ bị ám sát lúc đang sống sẽ chảy một lượng máu lớn, còn nếu chết rồi mới bị đâm, do máu đã dần dần đông lại nên lượng máu xung quanh con dao không nhiều."
Các học sĩ nghe vậy đều thì thầm bàn tán, đến Chu Suất ngày thường khoác lác ầm ĩ cũng phải tập trung nghe ngóng.
"Về dấu chân trên đất, lần đầu tại hạ trông thấy liền cảm thấy kì quái. Kỳ quái ở đâu lúc đó không lí giải được, mãi tới ngày hôm qua khi ở trong phòng mới nhận ra."
"Xem ra Cẩn Phong huynh quả là một cao nhân." Tấu Lương Miễn nói.
"Một đám trẻ con chơi đùa đã gợi ý cho tại hạ. Lúc đó bọn chúng đang chơi nhảy lò cò, đợi chúng đi rồi, nhìn những dấu chân trên mặt đất, tại hạ liền hiểu ra nguyên do của những dấu chân kì quái kia."
"Đó là dấu vết do giày vải để lại, theo cách đi thông thường, mỗi chân sẽ dùng lực khác nhau, thường một bên mạnh một bên yếu, nếu dùng lực khá lớn, ắt hẳn một bên giày sẽ bị mòn đi trông thấy, bên kia thì ngược lại. Từ dấu chân để lại có thể thấy, phần mép giày khá lộn xộn nhưng dấu vết lại nông, còn phần lòng bàn chân tuy gọn gàng nhưng dấu vết để lại lại khá sâu. Từ đây có hai khả năng, một là hung thủ cố tình thay đổi cách đi đứng, nhưng nếu như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện những vòng tròn. Khả năng thứ hai là hung thủ đổi hai bên giày cho nhau, dẫn đến điểm trụ chân thay đổi, để có thể để lại dấu vết như cách đi thông thường, hung thủ đành phải đan chéo chân để đi, nhưng như vậy vô cùng bất tiện, để tránh cảnh chân phải chân trái va chạm vào nhau mới hình thành dấu vòng tròn hướng ra sau và hướng ra ngoài."
Trần Cẩn Phong nói hết những suy đoán trong đầu mình, nói xong chàng âm thầm quan sát vị trí của kẻ đang nhìn mình trân trân.
"Như thế thật phiền phức, hung thủ nghĩ như vậy có thể bịt mắt người khác sao. Chỉ cần lấy hết giày của mọi người trong quán ra đây, so sánh với dấu chân, sẽ biết ngay kẻ nào là kẻ đứng sau thao túng mọi chuyện." Tấu Lương Miễn cười nhạt một tiếng rồi đứng dậy, nhìn Cẩn Phong bằng ánh mắt kì lạ.
Bùi Đàm ở bên cạnh lắng nghe, những lời Cẩn Phong nói ông đều cảm thấy có lí, không thể phản bác lại. Nghe thấy Tấu Lương Miễn nói vậy, ông hắng giọng, ra lệnh cho thị vệ nhanh chóng thu thập giày của tất cả người trong quán.
"Khoan đã, đại nhân không phải làm vậy. Bởi vì vụ án này luôn do tại hạ nhận lệnh điều tra, hung thủ cố ý làm những việc này cốt là để đánh lạc hướng tại hạ, đề phòng tại hạ nhìn thấu âm mưu của hắn, nhưng chính điều này đã khiến hắn bị bại lộ. Kẻ này, ắt phải là người tại hạ quen, mà người tại hạ thân quen chỉ có mấy người bằng hữu tốt sớm chiều luôn ở bên tại hạ."
"Đúng rồi, buổi tối hôm đó kẻ có khả năng gây án nhất chính là hắn." Người nói là Tấu Lương Miễn, ngón tay y đang chỉ vào người đứng gần đó - Lý Kính Dư. "Tối hôm đó tại hạ có ý tốt mời hắn ăn cơm, ai ngờ được mới ăn có một nửa hắn đã kiếm cơ kêu đau bụng, rời khỏi đại sảnh. Chắc chắn hắn đã nhân cơ hội này lẻn ra đâm thêm một nhát dao."
Lý Kính Dư nghe thấy những lời này của Tấu Lương Miễn, tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, y không thể ngờ rằng người mà mình lúc nào cũng coi là bạn tốt nay lại đối xử với mình như vậy, cái này gọi là nghĩa khí đây sao?
Bùi Đàm thấy Lý Kính Dư đỏ mặt, ông không cho rằng đây là do y đang giận Tấu Lương Miễn mà lại càng thêm hoài nghi Lý Kính Dư, xem ra gã này thực sự có vấn đề.
"Kính Dư, gần đây cậu có mất đôi giày nào không?" Trần Cẩn Phong hỏi.
"Bị mất một đôi giày vải màu xanh thẫm, hôm qua định đi nhưng tìm cả ngày không thấy đâu." Lý Kính Dư thật thà trả lời.
"Là đôi này sao?" Trần Cẩn Phong quay người, lấy từ tay người thị vệ một đôi giày vải. Đó là một đôi giày xanh thẫm dính đầy bùn đất
"Đúng rồi, chính là đôi này." Lý Kính Dư vừa nhìn đã nhận ra ngay giày của mình, không biết tại sao lại ở chỗ Trần Cẩn Phong.
"Người đâu, bắt tên hung thủ này lại cho ta." Bùi Đàm nghe thấy câu trả lời của Lý Kính Dư, càng thêm tin tưởng vào phán đoán của bản thân.
"Đại nhân, tại hạ không giết người." Lý Kính Dư sợ hãi, anh bất lực nhìn Trần Cẩn Phong, hi vọng sự giúp đỡ từ người bạn của mình.
"Đại nhân, hung thủ quả thực đi đôi giày này lúc gây án, nhưng kẻ đó không phải Lý Kính Dư." Trần Cẩn Phong liếc Lý Kính Dư một cái rồi lại nhìn Bùi Đàm.
"Ý của ngươi là, hung thủ vì muốn che mắt người khác nên đã ăn trộm giày rồi đi gây án, đánh lạc hướng mọi người để hắn thoát tội, đúng chứ?" Bùi Đàm cười với Trần Cẩn Phong, ông quả thực bắt đầu khâm phục chàng thư sinh có tư duy sắc sảo này.
"A, là Tiểu Ngũ." Trương Liên Chi hoảng hốt: "Hôm đó lúc ăn cơm, Tiểu Ngũ dùng đũa gắp thức ăn, hình như là cầm bằng tay trái."
Khẽ gật đầu, Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Từ vết kiếm để lại cho thấy Tiểu Ngũ rất có khả năng. Chủ quán không cao, chỉ khoảng hơn 1, 5 mét, nếu là một người cao bằng hoặc cao hơn huynh ấy, theo thói quen thông thường sẽ không để lại dấu vết như vậy. Nhưng Tiểu Ngũ là người lùn, chủ quán tuy thấp nhưng so với Tiểu Ngũ vẫn là người cao, hắn ta muốn giết người không thể tấn công vào chân, chỉ có cách đâm vào bộ phận trọng yếu của thân trên mới có thể đoạt mạng người khác. Hắn cầm kiếm bằng tay trái nên mới để lại hiện trường như vậy."
"Không phải Tiểu Ngũ chết rồi sao, lẽ nào đây là một án sát liên hoàn, chẳng lẽ đứng sau những vụ án mạng này là một bàn tay tội ác khác?" Bùi Đàm cảm thấy thật khó tin, ông không thể ngờ được cái chết của Võ Trạng nguyên lại liên quan tới một loạt án kiện.
"Cái chết của Tiểu Ngũ là đương nhiên, có điều tại hạ không ngờ lại diễn ra nhanh như vậy." Nghĩ đến đây gương mặt Trần Cẩn Phong phảng phất phiền muộn.
"Cái chết của Tiểu Ngũ là tất nhiên, tại sao?" Lý Kính Dư có chút bối rối, Trần Cẩn Phong sao có thể đoán được như vậy, lẽ nào huynh ấy có năng lực đoán trước tương lai?
"Tiểu Ngũ là một kẻ ham vật chất, loại người này có thể khiến người khác yên tâm sao. Kẻ chủ mưu đằng sau ắt phải diệt trừ hậu họa, vậy nên tối hôm ấy Tiểu Ngũ đã bị kẻ khác hạ độc chết."
"Tiểu Ngũ không phải bị giết sao, sao lại thành bị hạ độc rồi." Lý Kính Dư gãi gãi cằm.
"Tiểu Ngũ bị hạ độc, hắn bị trúng một loại độc tên Mao Nhi Tán. Người sau khi trúng độc sẽ có hiện tượng môi thâm tím, cả người xanh xao, từ lần đầu tiên nhìn thấy xác Tiểu Ngũ, tại hạ đã nghi ngờ. Để chứng thực suy nghĩ của mình, tại hạ đã tới Thang Dược Tài tiệm, tìm một vị lang trung có tiếng để hỏi vấn đề này. Nghe xong miêu tả của tại hạ, lang trung cho rằng đây là do Mao Nhi Tán, loại độc này có một đặc tính, sau khi nuốt phải sẽ không phát tác, nửa canh giờ sau độc mới tấn công vào tim, đến lúc nhận biết được chất độc phát tác thì toàn cơ thể đã tê liệt, chỉ qua thời gian đun ấm trà sẽ mất mạng."
"Vậy.. vậy con dao.." Trương Liên Chi cúi mặt như đang suy nghĩ: "Là dùng để đánh lạc hướng?"
"Đúng, Tiểu Ngũ chết chưa được bao lâu thì bị hung thủ đâm con dao. Nếu Tiểu Ngũ bị ám sát lúc đang sống sẽ chảy một lượng máu lớn, còn nếu chết rồi mới bị đâm, do máu đã dần dần đông lại nên lượng máu xung quanh con dao không nhiều."
Các học sĩ nghe vậy đều thì thầm bàn tán, đến Chu Suất ngày thường khoác lác ầm ĩ cũng phải tập trung nghe ngóng.
"Về dấu chân trên đất, lần đầu tại hạ trông thấy liền cảm thấy kì quái. Kỳ quái ở đâu lúc đó không lí giải được, mãi tới ngày hôm qua khi ở trong phòng mới nhận ra."
"Xem ra Cẩn Phong huynh quả là một cao nhân." Tấu Lương Miễn nói.
"Một đám trẻ con chơi đùa đã gợi ý cho tại hạ. Lúc đó bọn chúng đang chơi nhảy lò cò, đợi chúng đi rồi, nhìn những dấu chân trên mặt đất, tại hạ liền hiểu ra nguyên do của những dấu chân kì quái kia."
"Đó là dấu vết do giày vải để lại, theo cách đi thông thường, mỗi chân sẽ dùng lực khác nhau, thường một bên mạnh một bên yếu, nếu dùng lực khá lớn, ắt hẳn một bên giày sẽ bị mòn đi trông thấy, bên kia thì ngược lại. Từ dấu chân để lại có thể thấy, phần mép giày khá lộn xộn nhưng dấu vết lại nông, còn phần lòng bàn chân tuy gọn gàng nhưng dấu vết để lại lại khá sâu. Từ đây có hai khả năng, một là hung thủ cố tình thay đổi cách đi đứng, nhưng nếu như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện những vòng tròn. Khả năng thứ hai là hung thủ đổi hai bên giày cho nhau, dẫn đến điểm trụ chân thay đổi, để có thể để lại dấu vết như cách đi thông thường, hung thủ đành phải đan chéo chân để đi, nhưng như vậy vô cùng bất tiện, để tránh cảnh chân phải chân trái va chạm vào nhau mới hình thành dấu vòng tròn hướng ra sau và hướng ra ngoài."
Trần Cẩn Phong nói hết những suy đoán trong đầu mình, nói xong chàng âm thầm quan sát vị trí của kẻ đang nhìn mình trân trân.
"Như thế thật phiền phức, hung thủ nghĩ như vậy có thể bịt mắt người khác sao. Chỉ cần lấy hết giày của mọi người trong quán ra đây, so sánh với dấu chân, sẽ biết ngay kẻ nào là kẻ đứng sau thao túng mọi chuyện." Tấu Lương Miễn cười nhạt một tiếng rồi đứng dậy, nhìn Cẩn Phong bằng ánh mắt kì lạ.
Bùi Đàm ở bên cạnh lắng nghe, những lời Cẩn Phong nói ông đều cảm thấy có lí, không thể phản bác lại. Nghe thấy Tấu Lương Miễn nói vậy, ông hắng giọng, ra lệnh cho thị vệ nhanh chóng thu thập giày của tất cả người trong quán.
"Khoan đã, đại nhân không phải làm vậy. Bởi vì vụ án này luôn do tại hạ nhận lệnh điều tra, hung thủ cố ý làm những việc này cốt là để đánh lạc hướng tại hạ, đề phòng tại hạ nhìn thấu âm mưu của hắn, nhưng chính điều này đã khiến hắn bị bại lộ. Kẻ này, ắt phải là người tại hạ quen, mà người tại hạ thân quen chỉ có mấy người bằng hữu tốt sớm chiều luôn ở bên tại hạ."
"Đúng rồi, buổi tối hôm đó kẻ có khả năng gây án nhất chính là hắn." Người nói là Tấu Lương Miễn, ngón tay y đang chỉ vào người đứng gần đó - Lý Kính Dư. "Tối hôm đó tại hạ có ý tốt mời hắn ăn cơm, ai ngờ được mới ăn có một nửa hắn đã kiếm cơ kêu đau bụng, rời khỏi đại sảnh. Chắc chắn hắn đã nhân cơ hội này lẻn ra đâm thêm một nhát dao."
Lý Kính Dư nghe thấy những lời này của Tấu Lương Miễn, tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, y không thể ngờ rằng người mà mình lúc nào cũng coi là bạn tốt nay lại đối xử với mình như vậy, cái này gọi là nghĩa khí đây sao?
Bùi Đàm thấy Lý Kính Dư đỏ mặt, ông không cho rằng đây là do y đang giận Tấu Lương Miễn mà lại càng thêm hoài nghi Lý Kính Dư, xem ra gã này thực sự có vấn đề.
"Kính Dư, gần đây cậu có mất đôi giày nào không?" Trần Cẩn Phong hỏi.
"Bị mất một đôi giày vải màu xanh thẫm, hôm qua định đi nhưng tìm cả ngày không thấy đâu." Lý Kính Dư thật thà trả lời.
"Là đôi này sao?" Trần Cẩn Phong quay người, lấy từ tay người thị vệ một đôi giày vải. Đó là một đôi giày xanh thẫm dính đầy bùn đất
"Đúng rồi, chính là đôi này." Lý Kính Dư vừa nhìn đã nhận ra ngay giày của mình, không biết tại sao lại ở chỗ Trần Cẩn Phong.
"Người đâu, bắt tên hung thủ này lại cho ta." Bùi Đàm nghe thấy câu trả lời của Lý Kính Dư, càng thêm tin tưởng vào phán đoán của bản thân.
"Đại nhân, tại hạ không giết người." Lý Kính Dư sợ hãi, anh bất lực nhìn Trần Cẩn Phong, hi vọng sự giúp đỡ từ người bạn của mình.
"Đại nhân, hung thủ quả thực đi đôi giày này lúc gây án, nhưng kẻ đó không phải Lý Kính Dư." Trần Cẩn Phong liếc Lý Kính Dư một cái rồi lại nhìn Bùi Đàm.
"Ý của ngươi là, hung thủ vì muốn che mắt người khác nên đã ăn trộm giày rồi đi gây án, đánh lạc hướng mọi người để hắn thoát tội, đúng chứ?" Bùi Đàm cười với Trần Cẩn Phong, ông quả thực bắt đầu khâm phục chàng thư sinh có tư duy sắc sảo này.
/136
|