Trần Cẩn Phong vừa dập lửa vừa lo lắng, chàng cứ nhìn mãi về phía khung cửa sổ. Lửa đã lan đến đó, nói không chừng chỉ trong chốc lát thôi, cả căn phòng bằng gỗ này sẽ bị ngọn lửa liếm sạch. Lửa bùng lên càng lúc càng mạnh, màn khói dày đặc tuôn ra khỏi cửa sổ theo bóng hai người. Trần Cẩn Phong mừng rỡ, vội vàng chạy về phía đó.
"Võ Dương, huynh không sao chứ?" Trần Cẩn Phong quan sát Võ Dương thật cẩn thận, thấy anh mỉm cười lắc đầu thì mới tạm yên tâm.
"Cẩn Phong, nhanh lấy viên thuốc ra đây." Trần Cẩn Phong vội lấy từ trung túi áo ra một viên thuốc nhỏ màu trắng, sau đó chàng thả nó vào miệng Mã Cổ.
Chỉ lát sau, Mã Cổ dần tỉnh lại. Khoảnh khắc hẳn mở đôi mắt còn đang ngái ngủ của mình ra liền lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
"Có chuyện gì thế này?" Mã Cổ nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn thư phòng bị bao phủ trong làn khói dày đặc.
"Không biết vì lí do gì mà thư phòng đột nhiên bốc cháy, chính Võ Dương đã cứu đại nhân ra đấy ạ." Trần Cẩn Phong nói.
"Võ Dương, nhanh nhanh, phật ngọc của ta, nhanh đi cứu phật ngọc của ta ra đây." Mã Cổ túm lấy Võ Dương, khẩn thiết nói.
Võ Dương nói: "Đại nhân, lửa trong đó cháy mạnh như thế, sợ là người vào rồi sẽ bị thiêu cháy mất. Đợi dập lửa xong tiểu nhân sẽ đi vào tìm phật ngọc cho đại nhân."
"Cái gì? Như thế thì chẳng phải phật ngọc sẽ bị đốt thành tro sao. Không được, không được, ta ra lệnh cho ngươi phải đi nhanh." Lời vừa nói xong thì một tiếng "rầm" vang lên, Mã Cổ đổ nhào xuống đất rồi ngất đi.
* * *
Trong phòng ngủ Mã Cổ.
Trần Cẩn Phong đứng bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn đại phu cắm nhẹ những chiếc kim bạc lên huyệt đạo của Mã Cổ. Sắc mặt của Mã Cổ từ tái xanh chuyển qua trắng, rồi từ trắng chuyển sang hồng hào. Mí mắt hắn giật vài cái rồi hắn chầm chậm mở mắt ra.
"Ngọc phật của ta đâu?" Câu đầu tiên sau khi Mã Cổ tỉnh lại.
"Lửa cháy quá mạnh, sợ là.."
"Cái gì, sợ là cái gì?" Mã Cổ ngồi bật dậy, nắm chặt hai tay Trần Cẩn Phong, năm ngón tay bấu chặt vào mu bàn tay chàng.
"Đại nhân." Trần Cẩn Phong nói: "Sợ rằng đã cháy thành tro rồi ạ."
Mã Cổ im lặng hồi lâu, hắn ngồi đờ đẫn trên giường, dường như không dám tin những điều vừa nghe được. Hắn cứ ngồi ngây ngốc như thế, lúc lâu sau mới cất lên tiếng kêu thê thảm: "Ôi phật ngọc của ta." Mã Cổ gào khóc thất thanh, tiếng khóc rung chuyển đất trời. Nhất thời không ai khuyên nhủ được hắn.
Đúng vào lúc này, Võ Dương vội vàng đi vào. Trông thấy Mã Cổ đang khóc lóc, anh khịt mũi một cái, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Trần Cẩn Phong nhìn thấy Võ Dương đầu tiên, chàng nháy mắt ra hiệu với Võ Dương rồi nhẹ nhàng bước tới, thấp giọng nói với anh: "Huynh qua đó đi."
"Nhìn hắn khóc lóc thế kia, ai không biết còn tưởng là cha mẹ hắn chết." Võ Dương bực mình nói: "Cứ để hắn khóc thêm lúc nữa đi."
"Được rồi, chúng ta còn việc chính phải làm nữa." Nói đoạn Trần Cẩn Phong cất cao giọng: "Mã đại nhân, cứu được phật ngọc rồi."
Tiếng khóc của Mã Cổ như thể có công tắc, đột nhiên hắn im bặt. Hắn nhìn về nơi phát ra âm thanh, trông thấy Võ Dương đang bê một pho phật ngọc chậm chậm tiến lại chỗ hắn.
Mã Cổ cười vui sướng, hắn luống cuống nhảy xuống đất, lao về phía Võ Dương. Nắm được pho phật ngọc nguyên vẹn trong tay, Mã Cổ cười lớn, hắn cẩn thận vuốt ve cơ thể phật ngọc như thể đang vuốt ve một đứa bé sơ sinh. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phái Võ Dương, trên mặt hắn vẫn còn vệt nước mắt chưa kịp khô: "Ngươi là công thần, ngươi là công thần."
* * *
Trong phòng ăn Mã phủ.
Các loại cao lương mỹ vị được bày biện lên bàn, hai bình rượu có kích thước khác nhau được đặt bên cạnh Mã Cổ và Võ Dương, Trần Cẩn Phong. Bình to có màu nâu, bình nhỏ được làm từ sứ trắng. Mã Cổ ngồi ở phía trên, đang nheo mắt quan sát Trần Cẩn Phong và Võ Dương ở phía đối diện hắn.
"Võ Dương này, hôm nay ngươi là công thần, lập đại công cho bản quan. Từ trước đến nay bản quan chưa từng kính rượu ai, bây giờ ta nâng ly rượu này lên." Nói đoạn Mã Cổ cầm bình rượu sứ trắng cạnh tay mình lên, rót rượu vào ly hắn. Trần Cẩn Phong và Võ Dương cũng đổ rượu trong bình rượu nâu vào ly của mình.
"Bản quan kính ngươi một ly." Mã Cổ uống trước, Võ Dương cũng một hơi uống cạn rượu trong ly mình.
Trần Cẩn Phong thấy rượu trong ly Mã Cổ đã cạn, chàng bèn nhấc bình rượu nâu lên, chuẩn bị đổ rượu thêm vào ly cho hắn. Mã Cổ thấy vậy, vội làm động tác ngăn chàng lại: "Đây là rượu đám người hạ đẳng uống, sao có thể làm bẩn lưỡi bản quan được." Nói xong, hắn nhấc bình rượu sứ trắng lên.
Lửa giận bùng lên trong lòng, Võ Dương âm thầm cuộn chặt nắm đấm dưới bàn ăn. Mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, bàn tay khẽ run lên, chỉ chờ một giây sau sẽ đập cho tên tiểu nhân tham lợi trước mắt một trận ra bã. May mà lí trí vẫn chiến thắng, nghĩ đến nhiệm vụ đang mang trên mình, anh hít một hơi thật sâu, từ từ buông lỏng nắm đấm.
"Trải qua kiếp nạn này, Mã đại nhân bình an vô sự, tại hạ xin được kính ngài một ly." Trần Cẩn Phong cầm ly rượu đứng lên.
Mã Cổ ngước mắt nhìn nam tử để râu tuấn tú trước mắt, hắn nâng ly lên với vẻ coi thường.
"Bảo bối của Mã đại nhân tìm lại được, phải uống một ly."
"Mã đại nhân gặp đại nạn mà vẫn không sao, sau này chắc chắn có phúc."
"Chúc Mã đại nhân đường quan lộ thăng tiến."
* * *
Sau vài vòng rượu, Mã Cổ đã không chịu được. Hắn đung đưa ly rượu trong tay, nói chuyện bắt đầu ríu lưỡi. Chẳng mấy chốc hắn đã ngã gục trên bàn, hoàn toàn bất động.
Trần Cẩn Phong ra hiệu bắng mắt cho Võ Dương, chàng nói: "Tiểu nhân từ lần đầu tiên được gặp mặt Mã đại nhân đã biết ngài là quý nhân của tiểu nhân, không biết Mã đại nhân có thể cất nhắc tiểu nhân không."
"Cất nhắc? Thế.. còn phải xem.. năng lực của ngươi." Mã Cổ mơ màng nói.
"Đương nhiên rồi ạ, không biết Mã đại nhân có gì chỉ giáo không ạ?"
"Bây giờ làm quan không bằng ngày xưa, muốn lấy được một chức tri huyện ít nhất cũng phải đạt được con số này." Mã Cổ vươn năm ngón tay ra lắc lắc một cách khó khăn.
"Năm trăm lượng?" Trần Cẩn Phong hỏi.
Mã Cổ cười khẩy, lắc đầu: "Năm.. ngàn lượng."
"Cái gì?" Trần Cẩn Phong và Võ Dương cùng kinh ngạc thốt lên.
"Thế đã là gì, nhậm chức không.. không bao lâu, là có thể.. thu về rồi, so với bây giờ.. ngươi làm trợ tá, sướng hơn.. gấp bao nhiêu lần." Mã Cổ mơ màng đáp.
"Nhưng bổng lộc một năm của tri huyện chỉ được mấy chục lượng, muốn tích đủ năm ngàn lượng cũng là chuyện của mấy chục năm sau rồi." Trần Cẩn Phong cố ý nói.
"Bình thường thấy ngươi.. khá thông mình, sao bây giờ.. lại ngốc thế." Vẻ mặt Mã Cổ lộ ra vẻ đắc ý: "Ngươi có biết cái gì.. gọi là lấy của người, dùng cho mình không."
"Xin đại nhân nói rõ ạ."
"Tất nhiên rồi, chính là lấy tiền của người dân để cho mình dùng thôi. Đương nhiên có nhiều cách để làm như thế, chẳng hạn tất cả mọi người sống trong khu vực nơi quản lý đều phải nộp thuế đinh, cũng có thể tăng thuế ruộng đất lên, tất cả các thương nhân đều phải nộp thuế kinh doanh, nhà nó có thêm người thì nộp phí sinh, nhà có người chết thì nộp phí tử, kết hôn có thuế kết hôn, kết bạn có thuế thăm hỏi. Chỉ cần đặt được tên là có thể thu được thuế, như này chẳng phải tiền tài của ngươi cứ lũ lượt kéo về sao." Lúc nói những lời này, mắt Mã Cổ sáng lên, nói chuyện cũng không còn lắp bắp nữa.
"Võ Dương, huynh không sao chứ?" Trần Cẩn Phong quan sát Võ Dương thật cẩn thận, thấy anh mỉm cười lắc đầu thì mới tạm yên tâm.
"Cẩn Phong, nhanh lấy viên thuốc ra đây." Trần Cẩn Phong vội lấy từ trung túi áo ra một viên thuốc nhỏ màu trắng, sau đó chàng thả nó vào miệng Mã Cổ.
Chỉ lát sau, Mã Cổ dần tỉnh lại. Khoảnh khắc hẳn mở đôi mắt còn đang ngái ngủ của mình ra liền lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
"Có chuyện gì thế này?" Mã Cổ nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn thư phòng bị bao phủ trong làn khói dày đặc.
"Không biết vì lí do gì mà thư phòng đột nhiên bốc cháy, chính Võ Dương đã cứu đại nhân ra đấy ạ." Trần Cẩn Phong nói.
"Võ Dương, nhanh nhanh, phật ngọc của ta, nhanh đi cứu phật ngọc của ta ra đây." Mã Cổ túm lấy Võ Dương, khẩn thiết nói.
Võ Dương nói: "Đại nhân, lửa trong đó cháy mạnh như thế, sợ là người vào rồi sẽ bị thiêu cháy mất. Đợi dập lửa xong tiểu nhân sẽ đi vào tìm phật ngọc cho đại nhân."
"Cái gì? Như thế thì chẳng phải phật ngọc sẽ bị đốt thành tro sao. Không được, không được, ta ra lệnh cho ngươi phải đi nhanh." Lời vừa nói xong thì một tiếng "rầm" vang lên, Mã Cổ đổ nhào xuống đất rồi ngất đi.
* * *
Trong phòng ngủ Mã Cổ.
Trần Cẩn Phong đứng bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn đại phu cắm nhẹ những chiếc kim bạc lên huyệt đạo của Mã Cổ. Sắc mặt của Mã Cổ từ tái xanh chuyển qua trắng, rồi từ trắng chuyển sang hồng hào. Mí mắt hắn giật vài cái rồi hắn chầm chậm mở mắt ra.
"Ngọc phật của ta đâu?" Câu đầu tiên sau khi Mã Cổ tỉnh lại.
"Lửa cháy quá mạnh, sợ là.."
"Cái gì, sợ là cái gì?" Mã Cổ ngồi bật dậy, nắm chặt hai tay Trần Cẩn Phong, năm ngón tay bấu chặt vào mu bàn tay chàng.
"Đại nhân." Trần Cẩn Phong nói: "Sợ rằng đã cháy thành tro rồi ạ."
Mã Cổ im lặng hồi lâu, hắn ngồi đờ đẫn trên giường, dường như không dám tin những điều vừa nghe được. Hắn cứ ngồi ngây ngốc như thế, lúc lâu sau mới cất lên tiếng kêu thê thảm: "Ôi phật ngọc của ta." Mã Cổ gào khóc thất thanh, tiếng khóc rung chuyển đất trời. Nhất thời không ai khuyên nhủ được hắn.
Đúng vào lúc này, Võ Dương vội vàng đi vào. Trông thấy Mã Cổ đang khóc lóc, anh khịt mũi một cái, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Trần Cẩn Phong nhìn thấy Võ Dương đầu tiên, chàng nháy mắt ra hiệu với Võ Dương rồi nhẹ nhàng bước tới, thấp giọng nói với anh: "Huynh qua đó đi."
"Nhìn hắn khóc lóc thế kia, ai không biết còn tưởng là cha mẹ hắn chết." Võ Dương bực mình nói: "Cứ để hắn khóc thêm lúc nữa đi."
"Được rồi, chúng ta còn việc chính phải làm nữa." Nói đoạn Trần Cẩn Phong cất cao giọng: "Mã đại nhân, cứu được phật ngọc rồi."
Tiếng khóc của Mã Cổ như thể có công tắc, đột nhiên hắn im bặt. Hắn nhìn về nơi phát ra âm thanh, trông thấy Võ Dương đang bê một pho phật ngọc chậm chậm tiến lại chỗ hắn.
Mã Cổ cười vui sướng, hắn luống cuống nhảy xuống đất, lao về phía Võ Dương. Nắm được pho phật ngọc nguyên vẹn trong tay, Mã Cổ cười lớn, hắn cẩn thận vuốt ve cơ thể phật ngọc như thể đang vuốt ve một đứa bé sơ sinh. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phái Võ Dương, trên mặt hắn vẫn còn vệt nước mắt chưa kịp khô: "Ngươi là công thần, ngươi là công thần."
* * *
Trong phòng ăn Mã phủ.
Các loại cao lương mỹ vị được bày biện lên bàn, hai bình rượu có kích thước khác nhau được đặt bên cạnh Mã Cổ và Võ Dương, Trần Cẩn Phong. Bình to có màu nâu, bình nhỏ được làm từ sứ trắng. Mã Cổ ngồi ở phía trên, đang nheo mắt quan sát Trần Cẩn Phong và Võ Dương ở phía đối diện hắn.
"Võ Dương này, hôm nay ngươi là công thần, lập đại công cho bản quan. Từ trước đến nay bản quan chưa từng kính rượu ai, bây giờ ta nâng ly rượu này lên." Nói đoạn Mã Cổ cầm bình rượu sứ trắng cạnh tay mình lên, rót rượu vào ly hắn. Trần Cẩn Phong và Võ Dương cũng đổ rượu trong bình rượu nâu vào ly của mình.
"Bản quan kính ngươi một ly." Mã Cổ uống trước, Võ Dương cũng một hơi uống cạn rượu trong ly mình.
Trần Cẩn Phong thấy rượu trong ly Mã Cổ đã cạn, chàng bèn nhấc bình rượu nâu lên, chuẩn bị đổ rượu thêm vào ly cho hắn. Mã Cổ thấy vậy, vội làm động tác ngăn chàng lại: "Đây là rượu đám người hạ đẳng uống, sao có thể làm bẩn lưỡi bản quan được." Nói xong, hắn nhấc bình rượu sứ trắng lên.
Lửa giận bùng lên trong lòng, Võ Dương âm thầm cuộn chặt nắm đấm dưới bàn ăn. Mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, bàn tay khẽ run lên, chỉ chờ một giây sau sẽ đập cho tên tiểu nhân tham lợi trước mắt một trận ra bã. May mà lí trí vẫn chiến thắng, nghĩ đến nhiệm vụ đang mang trên mình, anh hít một hơi thật sâu, từ từ buông lỏng nắm đấm.
"Trải qua kiếp nạn này, Mã đại nhân bình an vô sự, tại hạ xin được kính ngài một ly." Trần Cẩn Phong cầm ly rượu đứng lên.
Mã Cổ ngước mắt nhìn nam tử để râu tuấn tú trước mắt, hắn nâng ly lên với vẻ coi thường.
"Bảo bối của Mã đại nhân tìm lại được, phải uống một ly."
"Mã đại nhân gặp đại nạn mà vẫn không sao, sau này chắc chắn có phúc."
"Chúc Mã đại nhân đường quan lộ thăng tiến."
* * *
Sau vài vòng rượu, Mã Cổ đã không chịu được. Hắn đung đưa ly rượu trong tay, nói chuyện bắt đầu ríu lưỡi. Chẳng mấy chốc hắn đã ngã gục trên bàn, hoàn toàn bất động.
Trần Cẩn Phong ra hiệu bắng mắt cho Võ Dương, chàng nói: "Tiểu nhân từ lần đầu tiên được gặp mặt Mã đại nhân đã biết ngài là quý nhân của tiểu nhân, không biết Mã đại nhân có thể cất nhắc tiểu nhân không."
"Cất nhắc? Thế.. còn phải xem.. năng lực của ngươi." Mã Cổ mơ màng nói.
"Đương nhiên rồi ạ, không biết Mã đại nhân có gì chỉ giáo không ạ?"
"Bây giờ làm quan không bằng ngày xưa, muốn lấy được một chức tri huyện ít nhất cũng phải đạt được con số này." Mã Cổ vươn năm ngón tay ra lắc lắc một cách khó khăn.
"Năm trăm lượng?" Trần Cẩn Phong hỏi.
Mã Cổ cười khẩy, lắc đầu: "Năm.. ngàn lượng."
"Cái gì?" Trần Cẩn Phong và Võ Dương cùng kinh ngạc thốt lên.
"Thế đã là gì, nhậm chức không.. không bao lâu, là có thể.. thu về rồi, so với bây giờ.. ngươi làm trợ tá, sướng hơn.. gấp bao nhiêu lần." Mã Cổ mơ màng đáp.
"Nhưng bổng lộc một năm của tri huyện chỉ được mấy chục lượng, muốn tích đủ năm ngàn lượng cũng là chuyện của mấy chục năm sau rồi." Trần Cẩn Phong cố ý nói.
"Bình thường thấy ngươi.. khá thông mình, sao bây giờ.. lại ngốc thế." Vẻ mặt Mã Cổ lộ ra vẻ đắc ý: "Ngươi có biết cái gì.. gọi là lấy của người, dùng cho mình không."
"Xin đại nhân nói rõ ạ."
"Tất nhiên rồi, chính là lấy tiền của người dân để cho mình dùng thôi. Đương nhiên có nhiều cách để làm như thế, chẳng hạn tất cả mọi người sống trong khu vực nơi quản lý đều phải nộp thuế đinh, cũng có thể tăng thuế ruộng đất lên, tất cả các thương nhân đều phải nộp thuế kinh doanh, nhà nó có thêm người thì nộp phí sinh, nhà có người chết thì nộp phí tử, kết hôn có thuế kết hôn, kết bạn có thuế thăm hỏi. Chỉ cần đặt được tên là có thể thu được thuế, như này chẳng phải tiền tài của ngươi cứ lũ lượt kéo về sao." Lúc nói những lời này, mắt Mã Cổ sáng lên, nói chuyện cũng không còn lắp bắp nữa.
/136
|