Có kinh nghiệm với chuyện của Ngô Dong, Thương Vũ nhận thức được chuyện tình cảm không thể để ở trong lòng, nếu như một mực ẩn nhẫn chờ đợi, sau cùng nhất định sẽ hối hận. Tính tình người Thương lan vốn thẳng thắn nhưng sắc bén, sau khi hắn hiểu được đạo lý này, đương nhiên là hành động mạnh mẽ vang dội. Nhưng Ti Điềm là một người lý trí thụ động, hắn tiến một bước nàng liền lùi một bước, nếu hắn dừng bước không tiến, quan hệ của hai người vẫn cứ dậm chân tại chỗ không thay đổi, cho nên hắn cũng rất bất đắc dĩ, đành phải “từng bước ép sát”, không cho nàng đường lui về phía sau, cho dù nàng hiểu lầm hắn bá đạo, không nói đạo lý cũng không sao, sách lược của hắn là: trước danh chính ngôn thuận, lại tế thủy trường lưu, nước chảy đá mòn. Hắn tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ cảm động.
Mấy ngày kế tiếp, hàng đêm hắn đều đến, tuân thủ lễ nghi, kiên trì bền bỉ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một chút hành động “ chứng thật “ thân phận của mình, nhắc nhở quan hệ giữa nàng và hắn.
Loại “Nhắc nhở” làm cho này nàng cảm nhận sâu sắc được sức mạnh chênh lệch và khác biệt nam nữ. Hiển nhiên là nàng rất không hài lòng, nhưng hễ nàng lộ ra một chút xíu uyển chuyển ủy khuất, hắn liền mang cái danh chính ngôn thuận “chỉ trích” nàng lạnh nhạt khắt khe, hất hủi vị hôn phu.
Có chuyện này nữa sao! lòng nàng tràn đầy ủy khuất, lại không thể nói ra, bởi vì nam tôn nữ ti dường như là thiên kinh địa nghĩa, một nữ tử nếu như đối với trượng phu không tốt, đều là chuyện không hợp đạo lí. Mặc dù hắn vẫn chưa có danh phận chính thức, nhưng chắc hẳn hắn đã sớm liệt mình vào hàng ngũ chính thức rồi, chắc hẳn cũng muốn hưởng một chút đãi ngộ phúc lợi.
Ti Điềm không thể làm gì, người này chết sống cũng sẽ không từ hôn, xem ra trở thành trượng phu chính thức của nàng cũng là chuyện sớm hay muộn. Nhưng trước đây trong lòng nàng đối đãi hắn giống như ca ca, bỗng nhiên bây giờ chuyển thành vị hôn phu, cảm thấy trong lòng không được tự nhiên. Cùng hắn nói không tới hai câu, khuôn mặt liền nóng lên. Nếu như hắn lại có biểu hiện gì quá phận một chút, nàng liền bối rối.
Nàng tựa như một con thỏ nhỏ, hắn lại giống như con hổ, bất quá còn chưa phải là hổ đói, chỉ trêu chọc con thỏ một chút cho đỡ ghiền chứ không ăn.
Mắt thấy đã đến cuối tháng, vết thương trên vai nàng đã tốt lên nhiều. Nàng từ trong miệng Tô Phiên biết được, mùng hai tháng hai Bùi Vân Khoáng mới quay về Tín Châu, nàng âm thầm vui vẻ, rốt cuộc có thể nhìn thấy mẫu thân, cũng có thể thuận tiện hỏi thăm chuyện đính hôn theo lời Thương Vũ là thật hay giả, nếu là giả, hừ, nàng cũng không tha cho hắn, hắn mấy ngày nay ỷ vào thân phận của mình, “Phi lễ” nàng nhiều lần, nghĩ đến những hình ảnh kia nàng liền vừa thẹn vừa giận.
Qua tháng giêng, chiếu theo lệ cũ các Vương Gia đều phải rời kinh trở lại đất phong. Cho nên, mùng một đêm trước, trong cung Hoàng Đế bày yến tiệc xem như là tiễn biệt các vị Vương Gia.
Yến tiệc hoàng thất đêm nay, ai cũng không nghĩ tới Thái hậu sẽ tứ hôn cho Bùi Vân Khoáng!
Sự tình quá mức bất ngờ, sau khi Thái hậu nói ra, chỉ có Hoàng Đế biết trước, khóe môi mang theo ý cười, tất cả mọi người đều giật mình tại chỗ, trong phút chốc, yến hội lặng ngắt như tờ. Sau đó, mọi người tỉnh ngộ lại, bầu không khí bỗng nhiên sinh động hẳn lên, thanh âm chúc mừng thực giả giống như thủy triều hướng đến Bùi Vân Khoáng.
Hắn phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng dậy tạ ơn. Hắn quỳ gối hành lễ, nền đá cẩm thạch lạnh buốt đến thấu xương, ai cũng hâm mộ thiên ân này của hắn, hắn với tư cách là An Khánh vương, xác thực rất vui mừng ! sự vui mừng này chỉ chợt lóe lên rồi lại quay trở về với phần tình cảm ẩn giấu thật sâu trong lòng hắn, hắn tỉnh táo phát hiện mình cũng không quá vui mừng. Đây chính là số mệnh của hắn, hắn nhất định phải lo nghĩ cho sinh mệnh của hắn trước rồi mới đến người của hắn.
Việc tứ hôn này làm cho người ta kinh ngạc khiếp sợ, bởi vì nữ tử ban cho hắn, thân phận cao quý, là thiếu nữ chưa lập gia đình không ai sánh bằng ở Đại Lương.
Nàng chính là công chúa Thanh Bình.
Hoàng Thượng vẫn không có con nối dõi, Thái hậu cảm thấy dưới gối cô đơn lạnh lẽo, liền đem nữ nhi của cháu trai gọi là Khánh Bình vào trong cung nuôi dưỡng bên người cho đỡ buồn. Khánh Bình nhu thuận lanh lợi, rất được Thái hậu yêu thích, Hoàng Thượng vì muốn mẫu hậu vui vẻ, liền phong nàng là công chúa Thanh Bình. sau khi nàng cập kê, các nhà quyền quý đã từng lần lượt thăm hỏi công khai cầu hôn với Thái hậu, nhưng đều bị cự tuyệt, mọi người nhìn ra được suy nghĩ của Thái hậu, bà không muốn để Khánh Bình xuất cung, cho nên tương lai Khánh Bình nhất định là phi tần của tân quân, thậm chí là Hoàng Hậu. Đến lúc này, không có người đến xin cầu hôn với Thái hậu nữa. Đảo mắt Khánh Bình đã 19, nhưng vẫn như cũ là khuê nữ canh giữ bên người Thái hậu. Ai cũng nhìn ra, hôn sự của công chúa Thanh Bình đại biểu cho một loại tin tức chính trị.
Trước mắt, Hoàng Đế và Thái hậu ban hôn Khánh Bình cho Bùi Vân Khoáng, không thể nghi ngờ đây là một tín hiệu, xem ra trong lòng Hoàng Đế đã xác định người được chọn làm tân quân, e rằng Bùi Vân Khoáng chỉ còn thiếu phong hào Thái Tử nữa thôi.
Ý tứ hàm xúc của việc ban hôn này cuối cùng cũng đã kết thúc bốn năm tuyển chọn người kế vị của triều đình Đại Lương.
Yến tiệc trong cung giải tán, bầu trời đã nổi lên tuyết nhỏ. Mịn như mưa bụi, nhẹ như bông liễu. Thượng kinh một đêm này, rất nhiều người không ngủ được, Thiệu Bồi là một trong số đó, hắn vừa nhận được tin tức, liền vội vã dẫn theo Tề Dương dịch dung vào Vương Phủ. Hắn cầm lệnh bài trực tiếp đến thẳng bên ngoài thư phòng Vương Phủ, tiến lên gõ cửa, bảo Tề Dương trông coi ở ngoài cửa.
Bùi Vân Khoáng đang một mình ngồi trong thư phòng, trên bàn để rượu ấm, hắn ngắm mấy nhánh hoa mai trong bình rồi tự rót rượu uống một mình, vẫn còn xuất thần. Đồ vật tha thiết ước mơ bấy lâu nay đã trong tầm tay, thế nhưng hắn lại không quá đỗi vui mừng, bởi vì tự bản thân hắn vốn tự tin sẽ nắm chắc trong tay, hay là bởi vì khi đạt được những thứ này nhất định phải đánh đổi một thứ gì đó? Trong lòng của hắn giống như thiếu một vài đồng tiền, cửa sổ mở ra một khe hở, gió đêm se lạnh trực tiếp xuyên qua khe hở đó, lành lạnh thông thấu vô cùng. Hắn biết rõ nơi đó thiếu đi thứ gì, nhưng bây giờ lại không thể bổ sung vào.
Bùi Vân Khoáng đã dự đoán được Thiệu Bồi sẽ đến, thấy hắn đẩy cửa vào cũng không kinh ngạc, hơi nhổm mình nâng chén cười nhạt: “Cữu cữu, theo con uống vài chén đi.”
Thần sắc của hắn lãnh đạm bình tĩnh, dường như không quan tâm. Thiệu Bồi rất tán thưởng sự bình tĩnh tự nhiên của hắn, không quan tâm thiệt hơn. Niềm vui lớn như vậy, ngay cả người ngoài như hắn cũng kích động hưng phấn không thôi, mà Bùi Vân Khoáng dường như chẳng hề bất ngờ, cũng không thấy cao hứng lắm. Là vì nắm chắc thắng lợi trong tay, cho nên không quá mức vui mừng sao?
Hắn ngạc nhiên nói: “Vân khoáng, việc vui lớn như vậy, vì sao trông ngươi có vẻ không được vui cho lắm?”
Bùi Vân Khoáng cười nhạt một tiếng: “Vẫn chưa tới thời điểm vui mừng. Thứ nhất hắn vẫn chưa sắc phong con là Thái Tử, thứ hai, Thanh Bình công chúa là một tín hiệu để thăm dò, hiện nay còn khó nói lắm.”
Thiệu Bồi vuốt vuốt râu giả trên cằm, cười nói: “Vân khoáng, dạo này ngươi càng ngày càng kín đáo cẩn thận. Theo ta thấy, ý tứ này là đại cục đã định. người này trời sinh đa nghi, tính cách cổ quái, bốn năm trước đã có quần thần dâng tấu xin sớm lập trữ quân để định lòng dân, thế nhưng hắn lại chậm chạp không quyết định, mặc kệ tam phương tranh đoạt. Suy cho cùng, dù sao ngươi cũng không phải là nhi tử của hắn, cho nên chung quy hắn vẫn không yên lòng, trước mắt chịu lộ ra chút manh mối ấy, chỉ sợ là bởi vì thân thể hắn cũng không kéo dài được bao lâu. Nếu không, với tính tình của hắn, sợ là đến ngày hắn chết mới bằng lòng nói ra.
Bùi Vân Khoáng gật đầu: “Con cũng nghe nói mấy ngày qua thân thể hắn rất yếu, hôm kia hôn mê hết một lần. Trương Quốc sư phối đan dược cho hắn, vừa ứng với một lời, uống rượu độc giải khát.”
“Những ngày này ngươi phải càng cẩn thận mới được, tất cả các công việc khác đều phải buông xuống, một lòng một dạ chuẩn bị cho hôn sự. Lấy thanh Bình công chúa, đối với ngươi cực kỳ có lợi, sau này ngươi cũng có lý do đi theo bên cạnh hoàng thượng, một ngày nào đó Hoàng Thượng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi còn có thể ra vào cung, điều này thật sự là một chuyện đáng để vui mừng.”
Hắn nhàn nhạt cười cười, những điều Thiệu Bồi nói hắn cũng đã nghĩ đến, xác thực như đúng như lời cữu cữu nói, hôn nhân này đối với hắn vô cùng có lợi. Thế nhưng hắn cũng mơ hồ thấy mình có chút ấm ức, một lần, hai lần cũng phải cưới nữ nhân như vậy, bởi vì quyền thế và lợi ích, hết lần này tới lần khác về mặt cảm tình hắn là một người thuần khiết, làm như vậy cảm giác như có chút bạc đãi bản thân. Lời này nếu như nói với người khác, đều sẽ cảm thấy hắn già mồm cãi láo, bởi vì lần tứ hôn này đối với người khác mà nói là cầu còn không được, còn đối với hắn mà nói, thực tế là một loại tiếc nuối. Cho nên hắn chỉ có thể để ý nghĩ này thuận theo rượu uống vào trong lòng.
Hắn cười tự giễu, nâng chén uống một hơi cạn sạch. Khi nào thì bản thân hắn mới có một lần tùy tâm sở dục đây?
Thiệu Bồi rót đầy rượu cho hắn, buồn bã nói: “Ta rốt cuộc đã chờ đến ngày hôm nay, đợi Thương Vũ trở lại Thương Lan, ta cũng có thể buông tay vân du tứ hải rồi.”
Bùi Vân Khoáng nghe tên Thương Vũ, giật mình, trước mắt hiện lên một đêm kia, hắn ôm Tư Điềm từ trong phòng đi ra. Hắn nhíu mày một chút, đem rượu uống cạn. Chưa từng nghĩ tới mình và Thương Vũ bỗng nhiên cùng xem trọng một cô gái. Hắn vẫn muốn bảo Thương Vũ sớm ngày trở lại Thương Lan, một là hoàn thành di mệnh của cha mẹ, hai là có Thương Vũ ở Thương Lan, hắn không cần lo lắng yên ổn ở Bắc Cương nữa. Dù nói thế nào Thương Vũ cũng là biểu đệ của hắn, từ nhỏ lớn lên ở Trung Nguyên, tình cảm hai người cũng không tệ lắm, thế nhưng lần này tới lần khác người hắn thích cũng vẫn là nàng.
Hắn giơ ly rượu lên đưa đến bên miệng, rượu ngọt đậm đà, nhưng mùi vị trong miệng dần dần thay đổi.
Thiệu Bồi thấy hắn uống một ly lại một ly, cũng không khuyên can, ngược lại cười nói: “Hôm nay không say không về, mấy năm này, ngươi trôi qua rất không dễ dàng.”
Trong lòng Bùi Vân Khoáng ấm áp, cười cười với Thiệu Bồi. Có thể nhìn thấy gian khổ của hắn, để ở trong lòng cũng chỉ có lác đác vài người, còn có một người, có thể chính là nàng sao? Hắn còn nhớ rõ một lần hắn “Gặp chuyện”, nàng vội vàng đến Quế Phức Viện, đứng ở trước giường của hắn, khuôn mặt đầy nước mắt... Hắn càng ngày càng cảm thấy trân quý.
“ Cữu cữu, cữu trở về nghỉ ngơi đi.” sau khi Thiệu Bồi rời đi, trong lòng của hắn bỗng nhiên có một ý nguyện mãnh liệt phải được thực hiện, dường như trễ một khắc sẽ mất đi cái gì đó.
Hắn đứng lên, đi ra bên ngoài.
***
Trong kỳ xã, gian phòng Ti Điềm vẫn sáng đèn. Nàng đang do dự không biết có nên tắt đèn đi trước ngủ không. Mỗi đêm Thương Vũ đều đến, bầu trời đêm đã nổi lên tuyết nhỏ, cũng không biết tối nay hắn có tới hay không?
Nàng tắt đèn lẳng lẽ ngồi chờ ở phía trước cửa sổ một lát, lại một lần nữa đốt đèn, nàng cũng không hiểu là vì sao, là sợ hắn đến nàng thấy nàng đã ngủ thì rất bất tiện, hay là bởi vì đêm nào hắn cũng đến, nên nàng đã quen?
Chờ đợi khiến cho lòng nàng có chút loạn. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy trên hành lang gấp khúc có tiếng bước chân rất nhỏ, nàng đứng lên, hơi bối rối rồi lại nhẹ nhàng thở ra, hắn rốt cục vẫn đến, không ngại mưa gió.
Nàng tiến lên kéo cửa ra, gió đêm mang vào một cỗ ẩm ướt, mát mẻ nhưng tĩnh mịch. Nàng giật mình, trước cửa là Bùi Vân Khoáng đang đứng.
Dưới ánh đèn bụi bặm ở hành lang bay vòng quanh giống như những hạt tuyết mịn. Một thân cẩm y hoa phục làm nổi bật dáng người thon dài cao lớn, phong thần tuấn lãng của hắn, chỉ là, cảnh đêm thanh tịch và một chút tuyết trắng mịn trên vai hắn làm làm gương mặt tuấn mỹ của hắn có chút vắng vẻ cô đơn.
Tuyết như bay múa trước hành lang, được ánh đèn chiếu sáng tạo ra một mảnh màu trắng nhẹ nhàng mông lung, phía sau hắn giống như một tấm màn che màu trắng gạo, làm nổi bật thần sắc như hoa của hắn.
Ánh mắt hắn thâm trầm, nhìn nàng như có điều suy nghĩ. Một phút loạn nhịp ngưng kết giữa hai người, bông tuyết tung bay theo gió, giây phút tĩnh lặng ấy giống như hai người đã lâu không gặp mặt, đột nhiên gặp lại không thể thốt nên lời.
Nàng có chút khẩn trương, tại sao hắn lại đến?
“Ti Điềm, thương thế của muội đỡ hơn chưa?” Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười nhạt giống như hương thơm tùy thời bị gió cuốn đi.
Nàng cúi đầu thi lễ: “Đa tạ vương gia có lòng, đã tốt hơn rồi.”
Hắn tiến lên một bước, nhìn vai nàng, ôn nhu nói: “Nếu như tốt rồi thì theo ta trở về đi.”
Nàng gật gật đầu, rủ mắt xuống nhìn mặt đất trước chân hắn. Tuyết rơi trên nền gạch, lờ mờ một mảnh ẩm ướt.
Hắn thở dài yếu ớt, vì vậy nàng nghe thấy mùi rượu nhàn nhạt, hắn uống rượu sao? Nàng hơi nhướng mi mắt, mượn ngọn đèn mông lung phía sau hành lang gấp khúc, thấy vẻ mặt trắng nõn của hắn lộ ra màu hồng nhuận.
Hắn không nói gì, chăm chú nhìn nàng, xoay người lại khoát tay liền lấy đèn lồng treo ở hành lang gấp khúc xuống.
Nàng có chút khó hiểu với hành động của hắn.
Hắn cầm đèn lồng trong tay, quay đầu lại nói: “Ti Điềm, hoa mai bên trong kỳ xã nở rồi, muội đi xem với ta nhé.”
Nàng giật mình, đêm gió tuyết, dưới đèn ngắm mai? nhã hứng lúc rảnh rỗi của hắn làm nàng có chút kinh ngạc.
Nàng yên lặng đi theo phía sau hắn, hắn cầm theo đèn lồng, ánh sáng dằng dặc yếu ớt, như đốm lửa nhỏ trong đêm hè chiếu vào cục đá nhỏ dưới chân hai người. Bông tuyết rơi vào trên mặt, lành lạnh trơn trơn, như ngấm vào tận trái tim, làm cho lòng người yên tĩnh.
Trước kỳ xã có một rừng mai nhỏ. Ban đêm, hương hoa đặc biệt tinh khiết sạch sẽ.
Hắn đi vào, nhấc đèn lồng lên xem, cẩn thận nhìn, dường như thật sự đang thưởng mai.
Dưới ngọn đèn ấm áp, vẻ mặt của hắn mông lung toát ra vẻ thanh cao và ngạo mạn. Khi bông tuyết rơi trên cánh hoa mai, rất nhanh liền tan ra.
Nàng đứng ở phía sau hắn, trong lòng hơi lo lắng. Nhất định là hắn có tâm sự? hắn của đêm nay, xuất trần thoát tục, giống như người nhàn hạ. Lúc này hắn không nên như thế, cử chỉ khác thường tất có nguyên nhân. Nàng lại không thể quan tâm, nàng đã buông xuống rồi.
Hắn không nhìn nàng, khẽ nói với một cây hoa mai: “Muội biết không, Thái hậu ban hôn cho ta, là Thanh Bình công chúa.”
Nàng sững sờ, nhưng cố đè xuống chấn động và kinh ngạc trong lòng, còn có nỗi buồn nhàn nhạt. Biết rõ đây là chuyện tất nhiên, nhưng khi thật sự nghe thấy trong lòng vẫn nặng nề. Bởi vì tình cảm, chưa bao giờ là lí do để khuyên nhủ lý trí, nó tùy hứng, mạc danh kỳ diệu, khiến người ta không thể làm gì. Nhưng may mắn lý trí có trói buộc, giống như con diều trên bầu trời xa thẳm, nó vẫn có sợi dây. Suy nghĩ của nàng càng thêm kiên định ý, dứt bỏ tất nhiên là đập nồi dìm thuyền.
“Trong trăm loại hoa, ước chừng thời kỳ ra hoa sớm nhất chính là hoa đón xuân, trễ nhất nhất định là hoa mai rồi.” Hắn không quay đầu lại, lúc này hắn không muốn nhìn vẻ mặt của nàng khi nghe hắn được tứ hôn, chỉ ngắm hoa mai, lại nói: “Hoa mai nở tuy muộn, nhưng lại được các văn nhân vịnh thơ nhiều nhất.”
Nàng nghe hắn nói gần như là lầm bầm lầu bầu, mà tuyết trước mặt dường như ngày càng thưa thớt, mới rơi có một canh giờ đã muốn dừng lại rồi sao?
Hắn buông đèn lồng, quay đầu lại nhìn. Đèn lồng buông xuống bên cạnh eo của hắn, ánh sáng ảm đạm, dung nhan hắn trở nên mơ hồ không rõ, càng làm cho nàng cảm thấy xa xôi.
“Thứ gì chậm một chút có lẽ tốt hơn, giống như hoa mai.”
Nàng nhíu mày, không xác định được hắn đang biểu đạt cái gì?
Hắn dừng một chút: “Muội có thể chờ ta một thời gian không? Ta có thể cho muội, có lẽ hơi trễ, nhưng nhất định rất tốt.”
Nàng bối rối không cách nào trả lời, không nghĩ tới hắn sẽ nói rõ ra như thế, sẽ cho nàng một hứa hẹn rõ ràng. Trong lòng nàng vắng vẻ nhưng dâng lên một phần cảm động. Phần quý mến này không cầu kết quả, bởi vì một câu nói kia với hắn đã không còn tiếc nuối.
Hắn thấy nàng không trả lời, thấp giọng nói: “Ta biết muội tự trọng biết nhìn xa trông rộng, an phận không màng danh lợi. Có những thứ ta không cách nào lựa chọn, nhưng muội sẽ là người đặc biệt nhất trong lòng ta.”
Là người đặc biệt nhất, nhưng chung quy không phải là duy nhất. Đây là điều cực hạn hắn có thể làm được, nhưng vẫn không phải là lựa chọn của nàng... Hắn rất thẳng thắn, nàng cũng rất rõ ràng. Cho nên, phần tình cảm này chỉ có không bệnh mà chết, có thể hồi tưởng lại, hoặc là chôn sâu, hoặc là quên đi.
Nàng đón nhận ánh mắt của hắn, hít sâu một hơi, ôn nhu nói: “Vương Gia nói đến hoa mai, muội không khỏi nhớ tới Mai Phi, Huyền Tông lén lút trộm tặng nàng một hộc minh châu, nàng trả lại, cũng viết một bài thơ kèm theo, muội nhớ có hai câu là: “Trường môn tự thị vô sơ tẩy. Hà tất trân châu úy tịch liêu.”*
Đôi mắt nàng thanh lệ thấu đáo, mang theo sự hiểu biết. Hắn ngưng mắt nhìn, trong lòng lại như tuyết rơi.
Nàng lại thấp giọng nói: “ muội còn gặp qua một tên ăn mày, xin vợ hắn chia cho nửa củ khoai lang. Trong lòng muội, vài hộc minh châu cũng không bằng nửa củ khoai lang.”
Hắn nhìn nàng chằm chằm, đã rõ ý của nàng.
Nàng nhẹ nhàng cười cười: “Vương Gia là người làm đại sự, Thanh Bình công chúa đúng là rất xứng đôi với Vương Gia, tương lai có thể cùng Vương Gia kề vai sát cánh quần lâm thiên hạ. Ti Điềm chúc mừng Vương Gia.”
Hắn thất vọng không nói gì, điều nàng muốn hắn không cho được, nhưng mà hắn lại không nỡ buông tay. Hạ ngữ chúc mừng của nàng hết sức chân thành, là thật tâm vui mừng cho hắn.
Hắn vẫn không cam tâm, giơ đèn lồng lên cao, nhìn đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của nàng, buồn bã nói: “Chẳng lẽ muội đối với ta, một chút tình ý cũng không có?”
Ánh mắt của hắn thanh tịnh sáng ngời, nàng dời ánh mắt, lạnh nhạt nói: “ nhân vật như Vương Gia, có ai không sinh lòng ái mộ? Ti Điềm tự mình biết rõ, cũng biết mình muốn cái gì. Sau khi gia đình thất thế, muội cũng biết rõ vinh hoa phú quý chỉ là phù vân, muội không thích quyền thế, cũng không thích cuộc sống quá mức phức tạp. Muội chỉ muốn ở cùngvới mẫu thân, có cuộc sống giống như phụ thân mẫu thân, bên nhau cả đời, như vậy đủ rồi.” Cổ họng của nàng có chút tắc nghẹn, có rất nhiều lời, vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra được.
Hắn gắng sức nuốt xuống sự khó chịu trong cổ họng, đè nén thất vọng trong lòng. Lúc này mọi âm thanh đều im lặng, hai người rõ ràng đứng chung một chỗ, tuy nhiên trong lòng lại có cảm giác biệt ly.
Tuyết rơi không tiếng động, hương mai thoang thoảng.
Đối với nàng mà nói, phần tình cảm này như một trận tuyết rơi, sau một trận tuyết, mông lung như trăng trong nước, hoa trong gương, đến giờ phút này xem như đã viên mãn, tạm gác lại những hồi ức và thời gian đã qua, như cánh mai rơi trên tuyết mịn, không người nhìn thấy, chỉ có hoa mai biết rõ, tuyết đã từng tới.
Hắn lặng yên thở dài, im lặng xoay người nói: “Trở về đi.”
Ti Điềm nghiêng người đi ở phía sau hắn.
Bỗng nhiên, hai người đều là khẽ giật mình!
Thương Vũ, không biết từ khi nào, đứng ở bên cạnh rừng mai, một nhành mai nghiêng trên vai hắn, khuôn mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như vùa được băng tuyết nhuộm qua.
* Nhất hộc châu
Liễu diệp song mi cửu bất miêu,
Tàn trang hoà lệ ố hồng tiêu.
Trường Môn tự thị vô sơ tẩy,
Hà tất trân châu úy tịch liêu.
Dịch nghĩa
Lâu rồi không vẽ chân mày lá liễu
Quần áo xưa đã hoen ố lệ buồn
Trường Môn lâu nay đã không còn lau rửa
Thì cần gì châu ngọc để vỗ về nỗi cô đơn
Mai Phi vốn được vua sủng ái nhưng sau khi Dương Quý Phi vào cung và được sủng ái thì rất ghen tuông, vì vậy dù rất thương Mai Phi quan hệ giữa vua và nàng chỉ là lén lút. Một lần nghĩ thương Mai Phi, vua bí mật tặng nàng 10 đấu ngọc. Nàng không nhận mà làm bài này gửi vua. Vua đặt tên cho bài này là “Nhất hộc châu” (1 hộc bằng 10 đấu).
Mấy ngày kế tiếp, hàng đêm hắn đều đến, tuân thủ lễ nghi, kiên trì bền bỉ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một chút hành động “ chứng thật “ thân phận của mình, nhắc nhở quan hệ giữa nàng và hắn.
Loại “Nhắc nhở” làm cho này nàng cảm nhận sâu sắc được sức mạnh chênh lệch và khác biệt nam nữ. Hiển nhiên là nàng rất không hài lòng, nhưng hễ nàng lộ ra một chút xíu uyển chuyển ủy khuất, hắn liền mang cái danh chính ngôn thuận “chỉ trích” nàng lạnh nhạt khắt khe, hất hủi vị hôn phu.
Có chuyện này nữa sao! lòng nàng tràn đầy ủy khuất, lại không thể nói ra, bởi vì nam tôn nữ ti dường như là thiên kinh địa nghĩa, một nữ tử nếu như đối với trượng phu không tốt, đều là chuyện không hợp đạo lí. Mặc dù hắn vẫn chưa có danh phận chính thức, nhưng chắc hẳn hắn đã sớm liệt mình vào hàng ngũ chính thức rồi, chắc hẳn cũng muốn hưởng một chút đãi ngộ phúc lợi.
Ti Điềm không thể làm gì, người này chết sống cũng sẽ không từ hôn, xem ra trở thành trượng phu chính thức của nàng cũng là chuyện sớm hay muộn. Nhưng trước đây trong lòng nàng đối đãi hắn giống như ca ca, bỗng nhiên bây giờ chuyển thành vị hôn phu, cảm thấy trong lòng không được tự nhiên. Cùng hắn nói không tới hai câu, khuôn mặt liền nóng lên. Nếu như hắn lại có biểu hiện gì quá phận một chút, nàng liền bối rối.
Nàng tựa như một con thỏ nhỏ, hắn lại giống như con hổ, bất quá còn chưa phải là hổ đói, chỉ trêu chọc con thỏ một chút cho đỡ ghiền chứ không ăn.
Mắt thấy đã đến cuối tháng, vết thương trên vai nàng đã tốt lên nhiều. Nàng từ trong miệng Tô Phiên biết được, mùng hai tháng hai Bùi Vân Khoáng mới quay về Tín Châu, nàng âm thầm vui vẻ, rốt cuộc có thể nhìn thấy mẫu thân, cũng có thể thuận tiện hỏi thăm chuyện đính hôn theo lời Thương Vũ là thật hay giả, nếu là giả, hừ, nàng cũng không tha cho hắn, hắn mấy ngày nay ỷ vào thân phận của mình, “Phi lễ” nàng nhiều lần, nghĩ đến những hình ảnh kia nàng liền vừa thẹn vừa giận.
Qua tháng giêng, chiếu theo lệ cũ các Vương Gia đều phải rời kinh trở lại đất phong. Cho nên, mùng một đêm trước, trong cung Hoàng Đế bày yến tiệc xem như là tiễn biệt các vị Vương Gia.
Yến tiệc hoàng thất đêm nay, ai cũng không nghĩ tới Thái hậu sẽ tứ hôn cho Bùi Vân Khoáng!
Sự tình quá mức bất ngờ, sau khi Thái hậu nói ra, chỉ có Hoàng Đế biết trước, khóe môi mang theo ý cười, tất cả mọi người đều giật mình tại chỗ, trong phút chốc, yến hội lặng ngắt như tờ. Sau đó, mọi người tỉnh ngộ lại, bầu không khí bỗng nhiên sinh động hẳn lên, thanh âm chúc mừng thực giả giống như thủy triều hướng đến Bùi Vân Khoáng.
Hắn phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng dậy tạ ơn. Hắn quỳ gối hành lễ, nền đá cẩm thạch lạnh buốt đến thấu xương, ai cũng hâm mộ thiên ân này của hắn, hắn với tư cách là An Khánh vương, xác thực rất vui mừng ! sự vui mừng này chỉ chợt lóe lên rồi lại quay trở về với phần tình cảm ẩn giấu thật sâu trong lòng hắn, hắn tỉnh táo phát hiện mình cũng không quá vui mừng. Đây chính là số mệnh của hắn, hắn nhất định phải lo nghĩ cho sinh mệnh của hắn trước rồi mới đến người của hắn.
Việc tứ hôn này làm cho người ta kinh ngạc khiếp sợ, bởi vì nữ tử ban cho hắn, thân phận cao quý, là thiếu nữ chưa lập gia đình không ai sánh bằng ở Đại Lương.
Nàng chính là công chúa Thanh Bình.
Hoàng Thượng vẫn không có con nối dõi, Thái hậu cảm thấy dưới gối cô đơn lạnh lẽo, liền đem nữ nhi của cháu trai gọi là Khánh Bình vào trong cung nuôi dưỡng bên người cho đỡ buồn. Khánh Bình nhu thuận lanh lợi, rất được Thái hậu yêu thích, Hoàng Thượng vì muốn mẫu hậu vui vẻ, liền phong nàng là công chúa Thanh Bình. sau khi nàng cập kê, các nhà quyền quý đã từng lần lượt thăm hỏi công khai cầu hôn với Thái hậu, nhưng đều bị cự tuyệt, mọi người nhìn ra được suy nghĩ của Thái hậu, bà không muốn để Khánh Bình xuất cung, cho nên tương lai Khánh Bình nhất định là phi tần của tân quân, thậm chí là Hoàng Hậu. Đến lúc này, không có người đến xin cầu hôn với Thái hậu nữa. Đảo mắt Khánh Bình đã 19, nhưng vẫn như cũ là khuê nữ canh giữ bên người Thái hậu. Ai cũng nhìn ra, hôn sự của công chúa Thanh Bình đại biểu cho một loại tin tức chính trị.
Trước mắt, Hoàng Đế và Thái hậu ban hôn Khánh Bình cho Bùi Vân Khoáng, không thể nghi ngờ đây là một tín hiệu, xem ra trong lòng Hoàng Đế đã xác định người được chọn làm tân quân, e rằng Bùi Vân Khoáng chỉ còn thiếu phong hào Thái Tử nữa thôi.
Ý tứ hàm xúc của việc ban hôn này cuối cùng cũng đã kết thúc bốn năm tuyển chọn người kế vị của triều đình Đại Lương.
Yến tiệc trong cung giải tán, bầu trời đã nổi lên tuyết nhỏ. Mịn như mưa bụi, nhẹ như bông liễu. Thượng kinh một đêm này, rất nhiều người không ngủ được, Thiệu Bồi là một trong số đó, hắn vừa nhận được tin tức, liền vội vã dẫn theo Tề Dương dịch dung vào Vương Phủ. Hắn cầm lệnh bài trực tiếp đến thẳng bên ngoài thư phòng Vương Phủ, tiến lên gõ cửa, bảo Tề Dương trông coi ở ngoài cửa.
Bùi Vân Khoáng đang một mình ngồi trong thư phòng, trên bàn để rượu ấm, hắn ngắm mấy nhánh hoa mai trong bình rồi tự rót rượu uống một mình, vẫn còn xuất thần. Đồ vật tha thiết ước mơ bấy lâu nay đã trong tầm tay, thế nhưng hắn lại không quá đỗi vui mừng, bởi vì tự bản thân hắn vốn tự tin sẽ nắm chắc trong tay, hay là bởi vì khi đạt được những thứ này nhất định phải đánh đổi một thứ gì đó? Trong lòng của hắn giống như thiếu một vài đồng tiền, cửa sổ mở ra một khe hở, gió đêm se lạnh trực tiếp xuyên qua khe hở đó, lành lạnh thông thấu vô cùng. Hắn biết rõ nơi đó thiếu đi thứ gì, nhưng bây giờ lại không thể bổ sung vào.
Bùi Vân Khoáng đã dự đoán được Thiệu Bồi sẽ đến, thấy hắn đẩy cửa vào cũng không kinh ngạc, hơi nhổm mình nâng chén cười nhạt: “Cữu cữu, theo con uống vài chén đi.”
Thần sắc của hắn lãnh đạm bình tĩnh, dường như không quan tâm. Thiệu Bồi rất tán thưởng sự bình tĩnh tự nhiên của hắn, không quan tâm thiệt hơn. Niềm vui lớn như vậy, ngay cả người ngoài như hắn cũng kích động hưng phấn không thôi, mà Bùi Vân Khoáng dường như chẳng hề bất ngờ, cũng không thấy cao hứng lắm. Là vì nắm chắc thắng lợi trong tay, cho nên không quá mức vui mừng sao?
Hắn ngạc nhiên nói: “Vân khoáng, việc vui lớn như vậy, vì sao trông ngươi có vẻ không được vui cho lắm?”
Bùi Vân Khoáng cười nhạt một tiếng: “Vẫn chưa tới thời điểm vui mừng. Thứ nhất hắn vẫn chưa sắc phong con là Thái Tử, thứ hai, Thanh Bình công chúa là một tín hiệu để thăm dò, hiện nay còn khó nói lắm.”
Thiệu Bồi vuốt vuốt râu giả trên cằm, cười nói: “Vân khoáng, dạo này ngươi càng ngày càng kín đáo cẩn thận. Theo ta thấy, ý tứ này là đại cục đã định. người này trời sinh đa nghi, tính cách cổ quái, bốn năm trước đã có quần thần dâng tấu xin sớm lập trữ quân để định lòng dân, thế nhưng hắn lại chậm chạp không quyết định, mặc kệ tam phương tranh đoạt. Suy cho cùng, dù sao ngươi cũng không phải là nhi tử của hắn, cho nên chung quy hắn vẫn không yên lòng, trước mắt chịu lộ ra chút manh mối ấy, chỉ sợ là bởi vì thân thể hắn cũng không kéo dài được bao lâu. Nếu không, với tính tình của hắn, sợ là đến ngày hắn chết mới bằng lòng nói ra.
Bùi Vân Khoáng gật đầu: “Con cũng nghe nói mấy ngày qua thân thể hắn rất yếu, hôm kia hôn mê hết một lần. Trương Quốc sư phối đan dược cho hắn, vừa ứng với một lời, uống rượu độc giải khát.”
“Những ngày này ngươi phải càng cẩn thận mới được, tất cả các công việc khác đều phải buông xuống, một lòng một dạ chuẩn bị cho hôn sự. Lấy thanh Bình công chúa, đối với ngươi cực kỳ có lợi, sau này ngươi cũng có lý do đi theo bên cạnh hoàng thượng, một ngày nào đó Hoàng Thượng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi còn có thể ra vào cung, điều này thật sự là một chuyện đáng để vui mừng.”
Hắn nhàn nhạt cười cười, những điều Thiệu Bồi nói hắn cũng đã nghĩ đến, xác thực như đúng như lời cữu cữu nói, hôn nhân này đối với hắn vô cùng có lợi. Thế nhưng hắn cũng mơ hồ thấy mình có chút ấm ức, một lần, hai lần cũng phải cưới nữ nhân như vậy, bởi vì quyền thế và lợi ích, hết lần này tới lần khác về mặt cảm tình hắn là một người thuần khiết, làm như vậy cảm giác như có chút bạc đãi bản thân. Lời này nếu như nói với người khác, đều sẽ cảm thấy hắn già mồm cãi láo, bởi vì lần tứ hôn này đối với người khác mà nói là cầu còn không được, còn đối với hắn mà nói, thực tế là một loại tiếc nuối. Cho nên hắn chỉ có thể để ý nghĩ này thuận theo rượu uống vào trong lòng.
Hắn cười tự giễu, nâng chén uống một hơi cạn sạch. Khi nào thì bản thân hắn mới có một lần tùy tâm sở dục đây?
Thiệu Bồi rót đầy rượu cho hắn, buồn bã nói: “Ta rốt cuộc đã chờ đến ngày hôm nay, đợi Thương Vũ trở lại Thương Lan, ta cũng có thể buông tay vân du tứ hải rồi.”
Bùi Vân Khoáng nghe tên Thương Vũ, giật mình, trước mắt hiện lên một đêm kia, hắn ôm Tư Điềm từ trong phòng đi ra. Hắn nhíu mày một chút, đem rượu uống cạn. Chưa từng nghĩ tới mình và Thương Vũ bỗng nhiên cùng xem trọng một cô gái. Hắn vẫn muốn bảo Thương Vũ sớm ngày trở lại Thương Lan, một là hoàn thành di mệnh của cha mẹ, hai là có Thương Vũ ở Thương Lan, hắn không cần lo lắng yên ổn ở Bắc Cương nữa. Dù nói thế nào Thương Vũ cũng là biểu đệ của hắn, từ nhỏ lớn lên ở Trung Nguyên, tình cảm hai người cũng không tệ lắm, thế nhưng lần này tới lần khác người hắn thích cũng vẫn là nàng.
Hắn giơ ly rượu lên đưa đến bên miệng, rượu ngọt đậm đà, nhưng mùi vị trong miệng dần dần thay đổi.
Thiệu Bồi thấy hắn uống một ly lại một ly, cũng không khuyên can, ngược lại cười nói: “Hôm nay không say không về, mấy năm này, ngươi trôi qua rất không dễ dàng.”
Trong lòng Bùi Vân Khoáng ấm áp, cười cười với Thiệu Bồi. Có thể nhìn thấy gian khổ của hắn, để ở trong lòng cũng chỉ có lác đác vài người, còn có một người, có thể chính là nàng sao? Hắn còn nhớ rõ một lần hắn “Gặp chuyện”, nàng vội vàng đến Quế Phức Viện, đứng ở trước giường của hắn, khuôn mặt đầy nước mắt... Hắn càng ngày càng cảm thấy trân quý.
“ Cữu cữu, cữu trở về nghỉ ngơi đi.” sau khi Thiệu Bồi rời đi, trong lòng của hắn bỗng nhiên có một ý nguyện mãnh liệt phải được thực hiện, dường như trễ một khắc sẽ mất đi cái gì đó.
Hắn đứng lên, đi ra bên ngoài.
***
Trong kỳ xã, gian phòng Ti Điềm vẫn sáng đèn. Nàng đang do dự không biết có nên tắt đèn đi trước ngủ không. Mỗi đêm Thương Vũ đều đến, bầu trời đêm đã nổi lên tuyết nhỏ, cũng không biết tối nay hắn có tới hay không?
Nàng tắt đèn lẳng lẽ ngồi chờ ở phía trước cửa sổ một lát, lại một lần nữa đốt đèn, nàng cũng không hiểu là vì sao, là sợ hắn đến nàng thấy nàng đã ngủ thì rất bất tiện, hay là bởi vì đêm nào hắn cũng đến, nên nàng đã quen?
Chờ đợi khiến cho lòng nàng có chút loạn. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy trên hành lang gấp khúc có tiếng bước chân rất nhỏ, nàng đứng lên, hơi bối rối rồi lại nhẹ nhàng thở ra, hắn rốt cục vẫn đến, không ngại mưa gió.
Nàng tiến lên kéo cửa ra, gió đêm mang vào một cỗ ẩm ướt, mát mẻ nhưng tĩnh mịch. Nàng giật mình, trước cửa là Bùi Vân Khoáng đang đứng.
Dưới ánh đèn bụi bặm ở hành lang bay vòng quanh giống như những hạt tuyết mịn. Một thân cẩm y hoa phục làm nổi bật dáng người thon dài cao lớn, phong thần tuấn lãng của hắn, chỉ là, cảnh đêm thanh tịch và một chút tuyết trắng mịn trên vai hắn làm làm gương mặt tuấn mỹ của hắn có chút vắng vẻ cô đơn.
Tuyết như bay múa trước hành lang, được ánh đèn chiếu sáng tạo ra một mảnh màu trắng nhẹ nhàng mông lung, phía sau hắn giống như một tấm màn che màu trắng gạo, làm nổi bật thần sắc như hoa của hắn.
Ánh mắt hắn thâm trầm, nhìn nàng như có điều suy nghĩ. Một phút loạn nhịp ngưng kết giữa hai người, bông tuyết tung bay theo gió, giây phút tĩnh lặng ấy giống như hai người đã lâu không gặp mặt, đột nhiên gặp lại không thể thốt nên lời.
Nàng có chút khẩn trương, tại sao hắn lại đến?
“Ti Điềm, thương thế của muội đỡ hơn chưa?” Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười nhạt giống như hương thơm tùy thời bị gió cuốn đi.
Nàng cúi đầu thi lễ: “Đa tạ vương gia có lòng, đã tốt hơn rồi.”
Hắn tiến lên một bước, nhìn vai nàng, ôn nhu nói: “Nếu như tốt rồi thì theo ta trở về đi.”
Nàng gật gật đầu, rủ mắt xuống nhìn mặt đất trước chân hắn. Tuyết rơi trên nền gạch, lờ mờ một mảnh ẩm ướt.
Hắn thở dài yếu ớt, vì vậy nàng nghe thấy mùi rượu nhàn nhạt, hắn uống rượu sao? Nàng hơi nhướng mi mắt, mượn ngọn đèn mông lung phía sau hành lang gấp khúc, thấy vẻ mặt trắng nõn của hắn lộ ra màu hồng nhuận.
Hắn không nói gì, chăm chú nhìn nàng, xoay người lại khoát tay liền lấy đèn lồng treo ở hành lang gấp khúc xuống.
Nàng có chút khó hiểu với hành động của hắn.
Hắn cầm đèn lồng trong tay, quay đầu lại nói: “Ti Điềm, hoa mai bên trong kỳ xã nở rồi, muội đi xem với ta nhé.”
Nàng giật mình, đêm gió tuyết, dưới đèn ngắm mai? nhã hứng lúc rảnh rỗi của hắn làm nàng có chút kinh ngạc.
Nàng yên lặng đi theo phía sau hắn, hắn cầm theo đèn lồng, ánh sáng dằng dặc yếu ớt, như đốm lửa nhỏ trong đêm hè chiếu vào cục đá nhỏ dưới chân hai người. Bông tuyết rơi vào trên mặt, lành lạnh trơn trơn, như ngấm vào tận trái tim, làm cho lòng người yên tĩnh.
Trước kỳ xã có một rừng mai nhỏ. Ban đêm, hương hoa đặc biệt tinh khiết sạch sẽ.
Hắn đi vào, nhấc đèn lồng lên xem, cẩn thận nhìn, dường như thật sự đang thưởng mai.
Dưới ngọn đèn ấm áp, vẻ mặt của hắn mông lung toát ra vẻ thanh cao và ngạo mạn. Khi bông tuyết rơi trên cánh hoa mai, rất nhanh liền tan ra.
Nàng đứng ở phía sau hắn, trong lòng hơi lo lắng. Nhất định là hắn có tâm sự? hắn của đêm nay, xuất trần thoát tục, giống như người nhàn hạ. Lúc này hắn không nên như thế, cử chỉ khác thường tất có nguyên nhân. Nàng lại không thể quan tâm, nàng đã buông xuống rồi.
Hắn không nhìn nàng, khẽ nói với một cây hoa mai: “Muội biết không, Thái hậu ban hôn cho ta, là Thanh Bình công chúa.”
Nàng sững sờ, nhưng cố đè xuống chấn động và kinh ngạc trong lòng, còn có nỗi buồn nhàn nhạt. Biết rõ đây là chuyện tất nhiên, nhưng khi thật sự nghe thấy trong lòng vẫn nặng nề. Bởi vì tình cảm, chưa bao giờ là lí do để khuyên nhủ lý trí, nó tùy hứng, mạc danh kỳ diệu, khiến người ta không thể làm gì. Nhưng may mắn lý trí có trói buộc, giống như con diều trên bầu trời xa thẳm, nó vẫn có sợi dây. Suy nghĩ của nàng càng thêm kiên định ý, dứt bỏ tất nhiên là đập nồi dìm thuyền.
“Trong trăm loại hoa, ước chừng thời kỳ ra hoa sớm nhất chính là hoa đón xuân, trễ nhất nhất định là hoa mai rồi.” Hắn không quay đầu lại, lúc này hắn không muốn nhìn vẻ mặt của nàng khi nghe hắn được tứ hôn, chỉ ngắm hoa mai, lại nói: “Hoa mai nở tuy muộn, nhưng lại được các văn nhân vịnh thơ nhiều nhất.”
Nàng nghe hắn nói gần như là lầm bầm lầu bầu, mà tuyết trước mặt dường như ngày càng thưa thớt, mới rơi có một canh giờ đã muốn dừng lại rồi sao?
Hắn buông đèn lồng, quay đầu lại nhìn. Đèn lồng buông xuống bên cạnh eo của hắn, ánh sáng ảm đạm, dung nhan hắn trở nên mơ hồ không rõ, càng làm cho nàng cảm thấy xa xôi.
“Thứ gì chậm một chút có lẽ tốt hơn, giống như hoa mai.”
Nàng nhíu mày, không xác định được hắn đang biểu đạt cái gì?
Hắn dừng một chút: “Muội có thể chờ ta một thời gian không? Ta có thể cho muội, có lẽ hơi trễ, nhưng nhất định rất tốt.”
Nàng bối rối không cách nào trả lời, không nghĩ tới hắn sẽ nói rõ ra như thế, sẽ cho nàng một hứa hẹn rõ ràng. Trong lòng nàng vắng vẻ nhưng dâng lên một phần cảm động. Phần quý mến này không cầu kết quả, bởi vì một câu nói kia với hắn đã không còn tiếc nuối.
Hắn thấy nàng không trả lời, thấp giọng nói: “Ta biết muội tự trọng biết nhìn xa trông rộng, an phận không màng danh lợi. Có những thứ ta không cách nào lựa chọn, nhưng muội sẽ là người đặc biệt nhất trong lòng ta.”
Là người đặc biệt nhất, nhưng chung quy không phải là duy nhất. Đây là điều cực hạn hắn có thể làm được, nhưng vẫn không phải là lựa chọn của nàng... Hắn rất thẳng thắn, nàng cũng rất rõ ràng. Cho nên, phần tình cảm này chỉ có không bệnh mà chết, có thể hồi tưởng lại, hoặc là chôn sâu, hoặc là quên đi.
Nàng đón nhận ánh mắt của hắn, hít sâu một hơi, ôn nhu nói: “Vương Gia nói đến hoa mai, muội không khỏi nhớ tới Mai Phi, Huyền Tông lén lút trộm tặng nàng một hộc minh châu, nàng trả lại, cũng viết một bài thơ kèm theo, muội nhớ có hai câu là: “Trường môn tự thị vô sơ tẩy. Hà tất trân châu úy tịch liêu.”*
Đôi mắt nàng thanh lệ thấu đáo, mang theo sự hiểu biết. Hắn ngưng mắt nhìn, trong lòng lại như tuyết rơi.
Nàng lại thấp giọng nói: “ muội còn gặp qua một tên ăn mày, xin vợ hắn chia cho nửa củ khoai lang. Trong lòng muội, vài hộc minh châu cũng không bằng nửa củ khoai lang.”
Hắn nhìn nàng chằm chằm, đã rõ ý của nàng.
Nàng nhẹ nhàng cười cười: “Vương Gia là người làm đại sự, Thanh Bình công chúa đúng là rất xứng đôi với Vương Gia, tương lai có thể cùng Vương Gia kề vai sát cánh quần lâm thiên hạ. Ti Điềm chúc mừng Vương Gia.”
Hắn thất vọng không nói gì, điều nàng muốn hắn không cho được, nhưng mà hắn lại không nỡ buông tay. Hạ ngữ chúc mừng của nàng hết sức chân thành, là thật tâm vui mừng cho hắn.
Hắn vẫn không cam tâm, giơ đèn lồng lên cao, nhìn đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của nàng, buồn bã nói: “Chẳng lẽ muội đối với ta, một chút tình ý cũng không có?”
Ánh mắt của hắn thanh tịnh sáng ngời, nàng dời ánh mắt, lạnh nhạt nói: “ nhân vật như Vương Gia, có ai không sinh lòng ái mộ? Ti Điềm tự mình biết rõ, cũng biết mình muốn cái gì. Sau khi gia đình thất thế, muội cũng biết rõ vinh hoa phú quý chỉ là phù vân, muội không thích quyền thế, cũng không thích cuộc sống quá mức phức tạp. Muội chỉ muốn ở cùngvới mẫu thân, có cuộc sống giống như phụ thân mẫu thân, bên nhau cả đời, như vậy đủ rồi.” Cổ họng của nàng có chút tắc nghẹn, có rất nhiều lời, vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra được.
Hắn gắng sức nuốt xuống sự khó chịu trong cổ họng, đè nén thất vọng trong lòng. Lúc này mọi âm thanh đều im lặng, hai người rõ ràng đứng chung một chỗ, tuy nhiên trong lòng lại có cảm giác biệt ly.
Tuyết rơi không tiếng động, hương mai thoang thoảng.
Đối với nàng mà nói, phần tình cảm này như một trận tuyết rơi, sau một trận tuyết, mông lung như trăng trong nước, hoa trong gương, đến giờ phút này xem như đã viên mãn, tạm gác lại những hồi ức và thời gian đã qua, như cánh mai rơi trên tuyết mịn, không người nhìn thấy, chỉ có hoa mai biết rõ, tuyết đã từng tới.
Hắn lặng yên thở dài, im lặng xoay người nói: “Trở về đi.”
Ti Điềm nghiêng người đi ở phía sau hắn.
Bỗng nhiên, hai người đều là khẽ giật mình!
Thương Vũ, không biết từ khi nào, đứng ở bên cạnh rừng mai, một nhành mai nghiêng trên vai hắn, khuôn mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như vùa được băng tuyết nhuộm qua.
* Nhất hộc châu
Liễu diệp song mi cửu bất miêu,
Tàn trang hoà lệ ố hồng tiêu.
Trường Môn tự thị vô sơ tẩy,
Hà tất trân châu úy tịch liêu.
Dịch nghĩa
Lâu rồi không vẽ chân mày lá liễu
Quần áo xưa đã hoen ố lệ buồn
Trường Môn lâu nay đã không còn lau rửa
Thì cần gì châu ngọc để vỗ về nỗi cô đơn
Mai Phi vốn được vua sủng ái nhưng sau khi Dương Quý Phi vào cung và được sủng ái thì rất ghen tuông, vì vậy dù rất thương Mai Phi quan hệ giữa vua và nàng chỉ là lén lút. Một lần nghĩ thương Mai Phi, vua bí mật tặng nàng 10 đấu ngọc. Nàng không nhận mà làm bài này gửi vua. Vua đặt tên cho bài này là “Nhất hộc châu” (1 hộc bằng 10 đấu).
/56
|